Sử Thi Về Ma Pháp Giáo Sĩ

Chương 47

- “Họ không tin?” ai không tin cơ? Vũ Hạo nhíu mày hỏi lại cô bé trông rất đáng yêu này.

Sau đó hắn chép miệng một cái rồi giơ ngón trỏ bàn tay phải của mình lên, rồi cố gắn nhớ lại, cô gái bé nhỏ này trông rất quen, chắc chắn hắn đã nhìn thấy ở đâu đó rồi, sau vài giây cố gắn nhớ lại thì cuối cùng hắn cũng đã nhớ ra.

- Chanh đúng không, bộ trước khi ra đường không có tắm hay sao mà chạy đến đây nhanh thế, cơ mà thôi không quan trọng. Nói rồi Vũ Hạo bước vào bên trong nhà.

Chanh lúc này mới gật gù, cái kiểu nói chuyện này thì không lẫn vào đâu được nữa rồi, không ngờ cái tên khó ưa đó ngoài đời thật lại điển trai thế này, nghĩ xong Chanh cũng theo Vũ Hạo bước vào bên trong nhà.

Kiến trúc bên trong trước mắt Vũ Hạo tựa như một không gian khác, một con đường lát đá xanh dài vào bên trong cửa nhà, hai bên đường là những cây thạch lựu đỏ trĩu quả với phía dưới là một thảm cỏ kiển xanh ươm, con đường gần đến nhà thì chia ra làm 2 ngã rẻ, một ngã rẽ vào nhà và một ngã rẻ vào bên trong Gara.

Căn nhà hiện lên trước mắt Vũ Hạo, tần trệt được bao quanh bởi những lớp kính cường lực, rèm bên trong không kéo lại nên đứng từ đây có thể thấy được hầu như toàn bộ nội thất tần trệt, bên hong trái nhà là một mái hiên rộng với một bộ bàn ghế to, từ đâu nhìn lên có thể thấy được phía bên trái tần 1 có một cái ban công rộng tựa như một cái sân tennis, ban công của tần 1 cũng chính là mái hiên của tần trệt, trên tần 3 có một cái ban công nhỏ phía trên cửa chính của căn nhà, đứng từ đó có thể nhìn được toàn bộ khoản sân phía trước nhà.

Vũ Hạo gật gù một cái rồi bước vào bên trong nhà, vừa bước vào cửa thì một bộ ghế sopha bằng da lộn và một chiếc bàn thủy tinh đập vào mắt Bách Liễu Thần, phía bên trái ghế sopha là một chiếc đàn Piano nằm và đối diện là một chiếc tivi cỡ lớn, sàn nhà được lát băng gỗ, bước vào bên trong nữa là một cái quầy rượu có chức năng tựa như một cái vách ngăn giữa phòng khách và phòng bếp, bên trên là những loại rượu không mấy đắt tiền, toàn bộ tần trện nếu đóng hết cửa lại sẽ trở thành một không gian kính nên có điều hòa, bước vào bên trong phòng bếp Vũ Hạo thấy được hầu như nơi này có tất cả những dụng cụ mà một căn bếp cần, một chiếc bàn ăn trông khá hiện đại được đặt giữa không gian bếp, cuối bếp rẻ phải là phòng vệ sinh dưới tần trệt được đặt phía dưới cầu thanh.

Cầu thanh dẫn lên phía trên được làm hoàn toàn bằng gỗ và Vũ Hạo thấy được những bật thang đi lên phía trên này là được sẻ từ một cái cây với những bật thang đầu tiên là phần gốc cây cao lên cho đến những bật thang cao nhất chính là phần ngọn cây.

Lên tần 1, phần ban công phía ngoài được lót đá xanh và vẫn chỉ đặt đơn giản một bộ bàn ghế đá, 2 phòng ngủ tần 1 cũng đã được trang trí đầy đủ tiện nghi, phòng thay quần áo và phòng vệ sinh nối tiếp nhau, trên tần 2 cũng tưng tự như vậy.

Bước lên tần thượng ta có phía sau tần thượng là chổ giặt và phơi quần áo, phía trước là một bể bơi khá rộng với 3 chiếc ghế nằm phơi nắng.

Tham quan một vòng xong Chanh mới nói với Vũ Hạo:

- Sao, hài lòng với căn nhà chứ hả.

Vũ Hạo lại lần nữa gật gù:

- Ngon.

- Never More hỏi anh còn cần gì nữa không.

- Từng này là đủ rồi, cơ mà gần đây có cửa hàng xe nào không ấy nhỉ.

- Anh định mùa xe 4 bánh à?

- Không, tôi chỉ định mua một con moto thôi.

- Thế thì không cần đâu, bên trong Gara xe có một chiếc Ducati đời cũ của chủ nhà cũng củ nốt, mà hình như là monster 1200 25° thì phải, nhưng tôi không đảm bảo được là đống sát cũ kĩ đó còn có thể hoạt động được không đấy nhé.

Nghe thế Vũ Hạo liền quay đầu lại nhìn vào gara, hắn cứ tưởng ở bên trong đó trống trơn ai ngờ vẫn còn có thứ đồ chơi này, bước về phía gara Vũ Hạo nói với lại với lại với Thúy Vy:

- Ờ, kiểm tra thì biết thôi, tý tôi còn phải đi đón cháu mình.

- Tôi không biết nó còn xăng hay không nữa, nó để bên trong đó quá lâu rồi và chả ai thềm đụng chạm vào, tôi không đảm bảo được về độ an toàn của nó đâu đấy.

Một lúc sau Vũ Hạo ra khỏi cửa nhà và đưa một ít tiền nhờ 1 bác xe ôm đi mua hộ mình một ít xăng, không bao lâu thì bác ấy đã quay trở lại đưa cho Vũ Hạo một can xăng đầy ấp, bảo bác xe ôm cứ giữ lấy tiền thừa, sau đó Vũ Hạo bê can xăng vào nhà.

Đổ một nữa săn vào bình, hắn không vội khởi động xe liền mà kiên nhẫn ngồi đợi một lúc, khoản 20 phút sau Vũ Hạo đến khởi động xe rồi đề thử, chiếc xe khởi động ngon ơ, sau đó thì Vũ Hạo nghiên đầu nhìn Chanh chép miệng một cái rồi nói:

- Hàng của Ducati mà.

Chanh lắc đầu cười một cái rồi đưa tay ra:

- Làm quen lại phát nào, tôi tên là Thúy Vy, 18 tuổi.

Vũ Hạo nghiên đầu nhìn Thúy Vy một cái rồi đưa tay ra đập tay với cô một cái:

- Rất vui khi được biết cô, tôi là Vũ Hạo, 33 tuổi.

- Láo vừa thôi, bản mặt của anh vậy mà đòi 33, 23 thì còn tin.

Vũ Hạo lắc đầu một cái rồi không nói nhiều mà lấy căn cước nhân dân ra đưa cho Thúy Vy xem, nhìn vào căn cước nhân dân của Vũ Hạo 2 mắt Thúy Vy liền trợn lên miệng hơi há ra, biểu cảm của nàng lúc này đáng yêu đến rối tinh rối mù.

- Trời ạ ai mà nghĩ anh già đến thế đâu, nhìn anh tôi cứ tưởng 25-26 tuổi là cao, ai ngờ anh già thế. Thúy Vy nói bằng một giọng rất khó tin.

- Cũng biết là tôi già nhỉ, tuổi của nhóc còn non và xanh lắm, gọi một tiếng chú nghe chơi xem nào.

- Ờ, cháu chào chú Hạo ạ.

- Ngoan lắm, con nít phải ngoan thế thì người lớn mới thương chớ. Vũ Hạo trêu chọc Thúy Vy.

Thúy Vy biểu môi một cái rồi nhìn đồng hồ và sau đó thì cuốn lên:

- Thôi xong, chuẩn bị trễ giờ dự tiệc của tôi rồi.

Vũ Hạo nhìn chiếc Ducati một cái rồi nhỏe miệng cười, hiện tại mới gần 3 giờ, đủ thời gian để hắn thử xe một cái trước khi đi đón My rồi.

5 phút sau Vũ Hạo đang ngồi trên chiếc Ducati lao đi vung vút trên đường, phía sau là Thúy Vy đang ôm chặt lấy hắn, lộ ra bên trong lớp kính của chiếc mũ bảo hiểm Full Face là 2 mắt nhắm chặt không dám mở ra.

Nàng xin thề đây là lần cuối cùng nàng ngồi sau xe của tên điên này, đường quận 1 mà chạy kiểu này thì có khác gì tự sát đâu cơ chứ.

Với một tốc độ lướt đi khó tin trên đường, không có điều gì ngạc nhiên khi không mất bao nhiêu thời gian Vũ Hạo cùng Thúy Vy đã đến nơi mà cô hẹn để tụ tập cùng bạn bè.

Bên trong một ngôi biệt thự khá xa hoa lúc này đang tụ tập một nhóm nam nữ thiếu niên tầm 18-19 tuổi, lúc này bọn họ đang tham gia một buổi tiệc đứng ngoài trời, thanh âm từ chiếc loa đắt tiền phát ra giai điệu của một bài nhạc Kpop nào đó, bọn họ đang không ngừng trò chuyện nói cười nhưng lại bất chợt có tiếng động cơ xe từ phía xa rằm rú lao đến đây tựa như một con thú hoang.

Chiếc xe cua gắp một vòng trước cổng biệt thự, tiếng bánh xe nghiến trên mặt đường cùng một chút mùi khét do lốp xe ma sát với mặt đường lang đi trong không khí như phả vào mặt của từng người tại nơi này.

Cô gái phía sau bước xuống xe trước, chiếc mũ bảo hiểm đã che mất đi khuôn mặt của người này nhưng làm bạn bao lâu rồi làm sao bọn họ không biết được người đó là ai cơ chứ, lúc này thì người đàn ông lái xe bước xuống, khuôn mặt điễn trai cùng với nụ cười tự tin như ẩn như hiện trên khuân mặt.

Vũ Hạo thấy nàng có chút luốn cuốn liền giúp nàng cởi mũ bảo hiểm ra, sau đó thì cô bé loạn choạn một cái, hắn tay mắt lanh lẹ vịn lấy eo nàng.

- Anh có muốn tự sát thì cũng đừng kéo tôi theo thế chứ. Thúy Vy nhỏ tiếng kêu lên.

Vũ Hạo bật cười một tiếng rồi cúi người xuống gần mặt nàng một chút rồi nói:

- Trời ạ, sao cháu tâm lý yếu vậy chứ hả, có moto phân khổi lớn để làm gì, cơ mà không chạy thế thì làm sao mà kiểm tra được nó có bị trục trặc ở đâu hay không cơ chứ, à mà Không phải nhóc nói mình bị trễ tiệc à.

Nói rồi hắn ngẹo đầu về phía những người tham dự bữa tiệc rồi tặc lưỡi một cái và tiếp tục nói:

- Nào nào, vào dự tiệc với những người bạn bé nhỏ của nhóc đi, vào trể người ta ăn hết bánh kẹo rồi thì không còn để ăn đâu.

Nói rồi hắn liền buôn eo nàng ra rồi leo lên xe và khởi động, tiếng động cơ xe gằm rú lao vung vúng đi, để lại Thúy Vy lúc này đang tức tối dặm chân, nàng quay đầu lại thì thấy những người dự tiệc đang trố mắt nhìn mình, không làm gì được Vũ Hạo nàng liền chỉ biết trút giận lên những người này:

- Nhìn nhìn cái gì, bộ chưa từng thấy người đẹp trai bao giờ à.

Sau đó nàng liền hất cằm lên, kiêu ngạo như một con thiên nga trắng đáng yêu mà đi vào bên trong nhà, để lại những người này với cùng một suy nghĩ là “đây rõ ràng là bị bạn trai bỏ rơi nhưng không làm được gì nên giận cá chém thớt đây mà”.

Bước vào bên trong nhà, một loạt ánh mắt không thể tin được chiếu vào người nàng khiến nàng cảm thấy hơi khó chịu, đi tới một cái bàn rồi gắt lên:

- Làm cái gì nhìn em dữ vậy, mọi người đừng có hiểu lầm, đấy là…

Thế là 5 người đứng tại bàn cùng đồng thanh:

- Có ai hiểu lằm đâu, là do em tự nhột tự khai đấy thôi.

Lúc này Vũ Hạo lại một lần nữa đang lao đi vung vút trên đường, hiện tại hắn cần phải ra bến xe để đón My.

Khi Vũ Hạo đến bến xe thì vẫn chưa đến giờ xe chạy đến, ngày hôm qua Vũ Hạo đã dặn dò Linh Túc đưa số điện thoại của hắn cho My để khi nàng xuống xe thì gọi cho hắn.

Vẫn còn tầm 20 phút nữa mới đến giờ xe đến bến, Vũ Hạo liền rất kiên nhẫn mà mua một chai nước ngọt uốn rồi ngồi trên yên xe đợi, không bao lâu thì chuông điện thoại của hắn reo lên, bắt máy thì đầu dây bên kia giọng của My vang lên:

- Chú Hạo ơi, con đến bến xe rồi ạ.
Bình Luận (0)
Comment