Trong Liệt Phong thành!
"35 cửa ra vào, đã phong bế toàn bộ?"
"Khởi bẩm điện hạ, đã phong bế toàn bộ!"
"Tất cả miệng thông gió, đã đóng lại toàn bộ?"
"Khởi bẩm điện hạ, đã đóng lại toàn bộ."
"Kiểm tra lại một lần nữa."
"Vâng!"
Nam Chu đế quốc Hắc Băng Đài căn cứ địa hình mỗi một chỗ cẩn thận kiểm tra, mặc dù đã kiểm tra mười mấy lần, nhưng vẫn kiểm tra mỗi một chi tiết nhỏ kỹ càng không gì sánh được.
Xác định mỗi một cửa ra vào đều phong kín, người trong lăng mộ Nộ Đế tuyệt đối không có khả năng đi ra, triệt để bị phong kín ở bên trong.
Lại kiểm tra mỗi một cái miệng thông gió.
Bảo đảm mỗi một miệng thông gió đều phong bế.
Đương nhiên, lăng mộ Nộ Đế này quá lớn, dù miệng thông gió bị phong bế toàn bộ, muốn để mười vạn người bên trong ngạt thở mà chết cũng không dễ dàng, cần thời gian rất lâu.
Nhưng nếu như trong lăng mộ Nộ Đế dẫn bạo đốt một thứ gì đó?
Sẽ làm tất cả không khí, tiêu hao sạch sẽ.
Nếu như lại phóng thích khí độc, có thể giết mười vạn người bên trong càng nhanh.
"Đồ sát, bắt đầu!" Đại hoàng tử Chu Ly thản nhiên nói.
Lập tức!
"Ầm ầm ầm . . ."
Từ trên mái vòm lăng mộ Nộ Đế, bỗng nhiên nứt ra mấy cái cửa hang lớn.
Vô số thùng dầu cá trút xuống.
Mấy trăm, hơn ngàn thùng dầu cá, vượt qua mười mấy vạn cân.
Ngay sau đó!
Vô số bột phấn màu đen trút xuống, như là mưa to.
Vô số than củi trút xuống.
Những bột phấn màu đen này, toàn bộ đều là than đá, ở thế giới này được xưng là mạch mỏ.
"Vèo vèo vèo . . ."
Những thùng dầu cá, than củi, than đá cuồn cuộn rơi xuống.
Dù nhìn không thấy tình hình bên trong, nhưng lại có thể nghe được phía dưới truyền đến từng đợt kinh hô.
"Đại nhân, việc lớn không tốt, việc lớn không tốt."
"Chúng ta trúng kế, chúng ta trúng độc kế Nam Chu đế quốc rồi."
"Tất cả cửa ra vào đều bị phong kín!"
Sau đó tiếng bước chân ầm ầm.
Tiếp đó, võ sĩ Nam Chu đế quốc quăng mười mấy bó đuốc xuống dưới.
Võ sĩ Đại Doanh đế quốc phía dưới cao giọng nói: "Nhanh, bắn nhanh diệt bó đuốc."
"Vèo vèo vèo. . ." Vô số cung tiễn bắn ra.
Nhưng không có ích lợi gì, tiếp theo từ vết nứt mái vòm lăng mộ, vô số than củi thiêu đến đỏ bừng trút xuống.
Bó đuốc, than củi nung đỏ rơi xuống.
Toàn bộ lăng mộ phảng phất lâm vào triệt để yên tĩnh.
Sau một lát!
"Ầm ầm ầm ầm ầm. . ."
Vô số dầu cá bị nhen lửa.
"Ầm ầm ầm ầm. . ."
Tuôn ra ngọn lửa kinh người, cơ hồ trong nháy mắt chiếu sáng toàn bộ lăng mộ dưới mặt đất, cơ hồ sáng mù mắt tất cả mọi người.
"Đóng lại tất cả cửa hang."
Theo một tiếng lệnh, cửa hang dùng để trút xuống dầu cá, than củi, cũng triệt để bị phong kín.
Đây đúng là một trường giết chóc, đồ sát tàn nhẫn nhất, không uổng phí một binh một tốt.
Mà nhiều nhất một canh giờ, là có thể giết đến sạch sẽ.
Đại hỏa đáng sợ này, sẽ đốt hết ô xy trong lăng mộ, sẽ khiến cho người ở bên trong ngạt thở mà chết, mặc kệ núp ở chỗ nào cũng vô dụng.
Trốn được hỏa diễm, lại tránh không khỏi ngạt thở, tránh không khỏi khí độc.
Khí độc gì?
Than củi và than đá không hoàn toàn đốt cháy, sẽ sinh ra đại lượng Cacbon monoxit, có thể vô thanh vô tức giết người.
Lúc này trong lăng mộ dưới mặt đất này, càng nhiều người chết càng nhanh.
. . .
Doanh trại Tỉnh thị, Tỉnh Trung Nguyệt trong lều vải.
Trong đồng hồ cát, cát đã chảy xong.
"Bắt đầu, bắt đầu. . ." Hoa Mãn Lâu ( Yến Biên Tiên ) phát ra thanh âm say mê.
"Đồ sát bắt đầu, đồ sát tàn nhẫn nhất bắt đầu."
"Mỗi một cái nháy mắt, sẽ có vô số người chết đi."
Thanh âm của gã thậm chí là run rẩy.
Lúc này Tỉnh Trung Nguyệt lạnh nhạt nói: "Không nên trước mặt hài tử ta nói lời như vậy, muốn nói thì đi ra ngoài mà nói."
Lập tức Yến Biên Tiên lộ ra nụ cười nịnh nọt nói: "Tốt, tốt, ca đi ra ngoài, ngươi đừng nóng giận, đừng nóng giận."
Sau đó, gã nói với Vân Trung Hạc: "Vân Trung Hạc đại nhân, chúng ta đi ra ngoài trò chuyện, thuận tiện chờ hỏa tiễn lên không?"
"Được." Vân Trung Hạc đi ra ngoài.
"Phu quân. . ." Tỉnh Trung Nguyệt tiến lên nắm tay Vân Trung Hạc.
Vân Trung Hạc nhẹ nhàng tránh thoát, sau đó đi ra ngoài.
Tỉnh Trung Nguyệt đưa hắn tới cửa, sau đó ngây người thật lâu, một hồi lâu nàng che bụng, nằm lại trên giường, lẳng lặng ngẩn người nhìn ra cửa sổ bên ngoài.
. . .
Đi ra phía ngoài trên mặt đất, Yến Biên Tiên nằm trên đồng cỏ, nhìn lên bầu trời, bởi vì vết thương phía sau lưng gã còn chưa lành, cho nên lúc nằm xuống nhịn đau không được khẽ run rẩy.
"Vân Trung Hạc, ngươi nói Tỉnh Ách thành chủ yêu nữ nhân nào nhất?" Yến Biên Tiên hỏi.
Vân Trung Hạc nói: "An Như Huyền."
Yến Biên Tiên nói: "Ta cũng cảm thấy là nàng, lão một mực nói chính là mặt trăng của ta, mà An Như Huyền chính là mặt trăng của lão."
Vân Trung Hạc nói: "Ngươi vì sao làm vậy?"
Yến Biên Tiên nói: "Hai lần thụ thương cho ngươi? Lần thứ nhất ngăn đỡ mũi tên, lần thứ hai đỡ kiếm?"
Vân Trung Hạc nói: "Đúng."
Yến Biên Tiên trầm mặc chốc lát nói: "Ngươi cảm thấy là nguyên nhân gì?"
Vân Trung Hạc nói: "Chắc không phải là vì để lấy được tín nhiệm của ta? Bởi vì ngươi với ta không có giá trị, dù ta tín nhiệm ngươi, cũng tuyệt đối không có khả năng nói cơ mật cho ngươi biết."
Yến Biên Tiên nói: "Ta không cần ngươi nói cơ mật cho ta biết, ngươi nói cho mặt trăng là được. Ngươi đã nghe nói qua một loại thuyết pháp này chưa? Ngươi muốn lấy cái gì, mà lại muốn lấy được nhiều hơn, trước hết phải bỏ ra một ít gì đó, như vậy tương lai đòi lấy, càng thêm yên tâm thoải mái hơn."
Lập tức Vân Trung Hạc nhịn không được cười một tiếng.
Yến Biên Tiên nói: "Có gì buồn cười sao?"
Vân Trung Hạc nói: "Ta chỉ nghĩ đến một từ."
"Từ gì?"
Vân Trung Hạc nói: "Ngươi chưa từng nghe qua, nguyên tắc bất ngờ."
Người của thế giới này xác thực chưa từng nghe qua từ này, đây là tới từ tiểu thuyết The Witcher hệ liệt.
Khi Liệp Ma Nhân cứu vớt tính mệnh một người, người này liền muốn bỏ ra thù lao. Nhưng chính gã lại không biết đồ vật này, loại vật này chính là thứ làm gã không thể sinh hài tử.
Vân Trung Hạc nói: "Ngươi không phải là người như thế, ngươi muốn lừa ta, lợi dụng ta, hại ta, không cần yên tâm thoải mái."
Yến Biên Tiên nói: "Đúng, ta không cần! Ta sở dĩ làm như vậy, không phải vì ngươi, mà là vì. . . Mặt trăng."
Vân Trung Hạc nói: "Ta đã hiểu!"
Theo Tỉnh Trung Nguyệt càng ngày càng yêu Vân Trung Hạc, nội tâm của nàng càng ngày càng giãy dụa. Cho nên cán cân kia, dần dần nghiêng về phía Vân Trung Hạc, nàng đã bắt đầu kháng cự ý chí Yến Biên Tiên.
Cho nên nàng trở nên càng ngày càng tiêu cực, đối với kế hoạch Liệt Phong thành cũng càng ngày càng không thèm để ý, chỉ muốn bỏ hết thảy đi làm mã phỉ.
Mà lúc này, Yến Biên Tiên nhất định phải một lần nữa nhắc Tỉnh Trung Nguyệt tính thân nhân của cả hai, để cán cân trong lòng Tỉnh Trung Nguyệt lại nghiêng về phía Yến Biên Tiên.
Cho nên, Yến Biên Tiên hai lần cứu vớt Vân Trung Hạc, lần sau thậm chí bỏ ra nửa cái mạng của gã.
Tỉnh Trung Nguyệt coi gã là thân nhân duy nhất, đương nhiên sẽ đau lòng không đành lòng.
Mà Yến Biên Tiên cứu mạng Vân Trung Hạc, điều này làm Tỉnh Trung Nguyệt cảm thấy, Vân Trung Hạc làm Yến Biên Tiên thua thiệt, cho nên lừa gạt Vân Trung Hạc, cũng giống như đã đền bù lại.
Vậy nên Yến Biên Tiên nói là vì tương lai trả tiền, bất quá gã không phải trả tiền cho mình, mà là trả tiền cho Tỉnh Trung Nguyệt.
"Vân Trung Hạc, mặc kệ ngươi tin hay không tin, trước đó ta đã nói với ngươi, cơ hồ cho tới bây giờ ta cũng không lừa ngươi." Yến Biên Tiên nói.
Trước đó Yến Biên Tiên đã nói với hắn cái gì?
Nói rất nhiều rất nhiều.
Tỉ như, lúc đầu đã phải chết, lại được cứu vớt. Mà người cứu vớt gã, chính là Tỉnh Trung Nguyệt năm đó còn rất nhỏ.
Lại tỉ như gã nói mình một ngày là tên ăn mày, cả đời đều là tên ăn mày.
Lại tỉ như nói, đời này gã chỉ muốn thủ hộ một người.
Lại tỉ như nói, gã chỉ có nằm trên mặt đất mới có thể ngủ được, một khi nằm vật xuống trên giường lại ngủ không được.
Những lời này đều là thật.
"Vân Trung Hạc, ngươi nói thế giới này có Ác Ma không?" Yến Biên Tiên hỏi.
Vân Trung Hạc nói: "Có, khẳng định có! Nhưng phía sau Ác Ma này nhất định còn có khuôn mặt khác, là Thiên Sứ của một người nào đó."
Yến Biên Tiên nói: "Ngươi nói đây là vì cái gì?"
Vân Trung Hạc nói: "Đa phần đều là bình thường, bọn hắn yêu hận đều là chuyện bình thường. Bọn hắn cùng lúc ưa thích rất nhiều người, cũng sẽ chán ghét rất nhiều người, cho nên tình cảm của bọn hắn bình thường. Nhưng có một loại người, bọn hắn giống như là một người điên, bọn hắn không bình thường, sẽ đặt hết tất cả tình cảm đẹp đẽ trên thân một người. Sau đó đem tất cả cái ác, tất cả hắc ám, trút xuống toàn bộ thế giới, như thế hắn sẽ trở thành Ác Ma."
Yến Biên Tiên nói: "Cả một đời chỉ yêu thương một người, tốt với một người, chẳng lẽ là không bình thường sao?"
"Không bình thường." Vân Trung Hạc nói: "Người bình thường đều dung tục, cả một đời sẽ thích rất nhiều người. Bọn hắn sở dĩ một lòng, là bởi vì ý thức trách nhiệm, đương nhiên cũng là vì có tình cảm quá sâu với một người, tổn thương không bỏ được."
Tiếp theo, Vân Trung Hạc nói: "Đúng rồi, mấy năm trước các ngươi đã nghĩ đến một màn hôm nay sao? Liền bày ra thiên la địa võng này sao?"
Yến Biên Tiên nói: "Không hoàn toàn! Lợi dụng vị trí mặt trăng tại Liệt Phong thành, hấp dẫn Đại Doanh đế quốc. Lợi dụng lăng mộ Nộ Đế, hại chết quân đội Đại Doanh đế quốc, thắng được trận đại chiến này. Đây đúng là mục tiêu rõ rệt, hết thảy tất cả đều phục vụ cho mục tiêu này. Nhưng quá trình ở giữa, phải tùy cơ ứng biến. Mà chúng ta cũng không ngờ, hấp dẫn tới mật thám lại là ngươi, ngươi hoàn thành xuất sắc như thế, so với cục diện tốt nhất trong tưởng tượng chúng ta còn tốt hơn. Sở dĩ chúng ta có chiến quả huy hoàng như thế, hoàn toàn phải cảm tạ ngươi bỏ ra, ngươi thông minh tuyệt đỉnh."
Mặc dù lời nói gã không phải châm chọc, nhưng nghe vào lại như châm chọc.
Vân Trung Hạc nói: "Tỉnh Trung Nguyệt đã là Liệt Phong thành chủ, vì sao các ngươi không lợi dụng điểm này, trực tiếp điều động đại quân tiến vào chiếm giữ Liệt Phong thành, nắm giữ vị trí hạch tâm mấu chốt Vô Chủ chi địa? Như vậy các ngươi cũng đã thắng một nửa."
Yến Biên Tiên nói: "Như thế quá bình thường, ta ghét nhất kế sách bình thường thế này. Nếu như không phát hiện lăng mộ Nộ Đế này, vậy thì thôi. Phát hiện lăng mộ Nộ Đế thiên tuyển chi địa này, không giết chết mấy chục vạn người, sẽ có lỗi với ngàn năm trước đó, vô số mồ hôi và máu con dân Đại Hàm đế quốc bỏ ra. Mưu kế của ta, làm sao chỉ hoàn thành một mục tiêu nho nhỏ như thế, ta muốn là một mũi tên trúng ba con chim."
Vân Trung Hạc nói: "Con chim thứ nhất, nắm giữ Liệt Phong thành. Bởi vì dựa theo mưu kế ly kỳ của ngươi, Liệt Phong thành vẫn như cũ nắm giữ trong tay các ngươi, chẳng qua là trước giả vờ giao cho Đại Doanh đế quốc mà thôi."
"Con chim thứ hai, hố chết mười vạn quân Đại Doanh đế quốc."
"Con chim thứ ba, mượn tay ta, mượn tay Đại Doanh đế quốc, tiêu diệt quân chủ lực Đạm Đài gia tộc, tiêu diệt quân chư hầu Vô Chủ chi địa."
"Bốp bốp bốp . . ." Yến Biên Tiên bắt đầu vỗ tay, nói: "Rốt cuộc ngươi phải đứng ở góc độ cao hơn nhìn vấn đề, Nam Chu đế quốc ta muốn chiếm lĩnh Vô Chủ chi địa, đối mặt địch nhân không chỉ có riêng Đại Doanh đế quốc, còn có những chư hầu Vô Chủ chi địa dã tâm bừng bừng. Nhưng nếu như chúng ta trực tiếp phái binh tiến đánh, vậy được không bù mất, ngược lại sẽ bị Đại Doanh đế quốc thừa dịp, cho nên mượn tay ngươi, thanh tẩy sạch sẽ bọn hắn. Cứ như vậy, chúng ta chiếm lĩnh Vô Chủ chi địa nhẹ nhõm hơn rất nhiều."
Kế mượn đao giết người thật độc ác à.
Yến Biên Tiên nói: "Tên Đạm Đài Diệt Minh này, Đại Doanh đế quốc các ngươi không thích, Nam Chu đế quốc chúng ta cũng không thích. Dã tâm quá lớn, cũng rất lợi hại, nắm giữ trong tay nhiều quân đội. Hắn chính là chướng ngại lớn nhất của chúng ta khi chiếm lĩnh Vô Chủ chi địa. Kết quả không nghĩ tới ngươi xuất sắc như thế, nhất cử tiêu diệt bọn hắn sạch sẽ, thật sự là quá làm cho chúng ta vui mừng. Hiện tại Đạm Đài Diệt Minh nghe lời cỡ nào, ngoan ngoãn như là cún con. Chỉ cần hắn nói, toàn bộ chư hầu Vô Chủ chi địa sẽ nghe lời. Chỉ cần diệt quân đội Đại Doanh đế quốc xong, chúng ta có thể không cần tốn nhiều sức chiếm lĩnh toàn bộ Vô Chủ chi địa, điều này thật phải cám ơn ngươi, ngươi lập xuống công lao lớn nhất."
Gã nhịn không được tán thán: "Vân Trung Hạc, ngươi hoàn toàn không biết, ta và Đại hoàng tử điện hạ, thưởng thức ngươi cỡ nào. Từ lúc bắt đầu chinh phục Ninh Thanh, biểu hiện của ngươi thật sự quá kinh diễm, hoàn toàn kinh diễm để cho người ta không dám tin."
"Vân Trung Hạc ngươi có biết? Người chủ sự thảm án Bạch Ngân phía sau màn là Đạm Đài Diệt Minh, người vạch ra là Mạc Thu, nhưng chân chính để nó phát sinh là ai không?" Yến Biên Tiên hỏi.
Vân Trung Hạc nói: "Là ngươi?"
Yến Biên Tiên nói: "Không sai, chính là ta. Chúng ta cần chế tạo nguy cơ Liệt Phong thành, mà lại là nguy cơ trí mạng, nguy cơ không thể cứu vãn. Như vậy mới có đủ lý do các ngươi đầu nhập vào Đại Doanh đế quốc, vậy mới có thể trở thành công địch Vô Chủ chi địa, mới có thể hấp dẫn Đạm Đài Diệt Minh tập kết chư hầu liên quân tiến đánh Liệt Phong thành. Vậy mới có thể nhất cử dẫn bọn hắn đến thanh tẩy sạch sẽ."
"Nhưng Vân Trung Hạc à, chúng ta thật không nghĩ tới, ngươi vậy mà dựa vào sức một mình, giải quyết triệt để toàn bộ nguy cơ, thật là khiến người ta quá kinh diễm."
Vân Trung Hạc minh bạch, đối với Đạm Đài Diệt Minh, hỗn loạn là cầu thang.
Nhưng đối với Nam Chu đế quốc, đối với Yến Biên Tiên thông minh tuyệt đỉnh này, hỗn loạn lại không phải là cầu thang?
Yến Biên Tiên tiếp tục nói: "Ngươi có biết? Đối mặt những nguy cơ này, chúng ta đã chuẩn bị thật nhiều biện pháp, chuẩn bị trợ giúp ngươi. Kết quả không nghĩ tới, ngươi căn bản không cần chúng ta hỗ trợ, hoàn toàn dựa vào sức một mình, giải quyết những nguy cơ này, đơn giản quá lợi hại."
Vân Trung Hạc nói: "Cho nên, lợi dụng hồ thuỷ ngân phía trước lăng mộ Nộ Đế kia, chế tạo đại địa đổ sụp, lừa giết mười vạn quân Đạm Đài gia tộc, là đã sớm quyết định?"
Yến Biên Tiên nói: "Đúng, nhưng chúng ta không nghĩ tới, ngươi vậy mà phát minh ra Nguyệt Lượng Hỏa, loại thiên hạ kỳ vật này, trực tiếp làm những cột đá chèo chống kia nổ gãy mất. Mặc dù chúng ta cũng có biện pháp làm gãy những cột đá chèo chống kia, chế tạo sụp đổ lớn, lừa giết liên quân chư hầu, kết quả mặc dù đều như thế. Nhưng xa xa không rung động như Nguyệt Lượng Hỏa bạo tạc, thực sự quá kinh diễm. Mà đây là lễ vật ngươi tặng cho mặt trăng, nàng vẫn không đưa phối phương cho ta biết, nàng nói đây là lễ vật độc nhất vô nhị ngươi tặng nàng, không thể nói cho bất luận kẻ nào."
Vân Trung Hạc nói: "Ta lừa giết 80.000 đại quân, tiêu diệt gần 10 vạn quân Đạm Đài gia tộc, ta còn đắc ý dào dạt, nhưng lại không ngờ là may áo cưới cho ngươi. Lúc đó ngươi nhìn ta, khẳng định giống như là một kẻ ngốc à?"
"Một chút xíu, một chút xíu." Yến Biên Tiên nói: "Thời gian hẳn là không sai biệt lắm. Vì sao hỏa tiễn còn chưa bay lên không trung?"
. . .
Trong Liệt Phong thành!
Một canh giờ đã qua, đúng ra thì hết thảy đều đã kết thúc.
Mười vạn đại quân dưới lăng mộ, hẳn là đã triệt để chết hết.
"Đi xem một chút."
"Vâng!"
Cửa hang phía trên mái vòm lăng mộ mở ra.
Mấy tên mật thám Nam Chu đế quốc Hắc Băng Đài eo quấn dây thừng, từng chút từng chút một leo xuống.
Lúc này trong toàn bộ lăng mộ dưới mặt đất, khí ô-xy đã sớm hết, tràn ngập Cacbon monoxit, Carbon dioxide, còn có Sulphur dioxide, tóm lại đều là khí độc.
Mà lúc này là đêm tối, bên trong đưa tay hoàn không thấy được năm ngón.
"Ném đuốc xuống!"
Theo một tiếng lệnh, mấy chục bó đuốc ném xuống.
Bởi vì bên trong không có khí ô-xy, cho nên rất nhanh bị dập tắt.
Nhưng trong nháy mắt có ánh lửa, vẫn thấy rõ rõ ràng ràng, thi thể khắp nơi.
Thi thể vặn vẹo, thống khổ không chịu nổi, máu me đầm đìa.
Vô số kể, ngổn ngang lộn xộn.
Rất nhanh tất cả bó đuốc tắt toàn bộ, mà những mật thám Nam Chu đế quốc Hắc Băng Đài này, chẳng mấy chốc đã hít thở không thông. Dù mang theo mặt nạ phòng độc, nhưng vẫn từng đợt hoa mắt mê man, bởi vì Cacbon monoxit chui vào mũi và miệng bọn họ.
"Kéo lên, kéo lên!"
Mấy người dùng sức kéo mấy tên Nam Chu Hắc Băng Đài lên.
Sau khi về mặt đất, mấy người này đều đã hôn mê. Mấy tên đại phu tiến lên, cứu tỉnh bọn chúng.
"Như thế nào, tình cảnh phía dưới thế nào?"
"Toàn bộ chết hết, đầy nhóc thi thể, vô số kể, tử trạng cực thảm."
Mấy mật thám Nam Chu Hắc Băng Đài trăm miệng một lời.
"Quả nhiên là đồ sát tàn nhẫn nhất, không đến nửa canh giờ, giết sạch 100.000, quá tàn nhẫn, quá tàn nhẫn. . ." Lão thái giám kia hé miệng cười nói: "Ta phải nhanh đi báo tin tức tốt này cho điện hạ."
Sau đó, lão thái giám này phi nước đại, như chân không dính đất, đi tới bên ngoài phòng Đại hoàng tử Chu Ly.
Chu Ly vẫn như cũ tự mình đánh cờ.
"Điện hạ, thành công, trong lăng mộ khắp nơi đều là thi thể, vô số kể." Lão thái giám nói.
Đại hoàng tử Chu Ly thản nhiên nói: "Biết rồi, phát tín hiệu cho Yến Biên Tiên đại nhân đi, nên tiến hành bước kế hoạch tiếp theo, đồ sát 100.000, có thể còn thiếu rất nhiều. Hắn mưu đồ nhiều năm như vậy, một mũi tên trúng ba con chim còn chưa đủ, ít nhất phải tiêu diệt 30 vạn quân Đại Doanh đế quốc, triệt để tiêu diệt quốc vận Đại Doanh đế quốc."
Lão thái giám khom người nói: "Vâng, lão nô đi phát tín hiệu cho Yến Biên Tiên đại nhân đây. Nơi này lão nô nhiều thêm một câu, Yến Biên Tiên đại nhân thật như Thần Nhân vậy!"
Đại hoàng tử Chu Ly nói: "Ta đã nói rồi, Vân Trung Hạc mặc dù là thiên tài, nhưng so với Yến Biên Tiên, vẫn còn kém rất xa, nếu không cũng sẽ không bị đùa bỡn trong lòng bàn tay. Yến Biên Tiên là độc sĩ lợi hại nhất ta từng gặp. Đúng rồi, thế thân kia chuẩn bị xong chưa?"
Lão thái giám nói: "Đã chuẩn bị sẵn sàng, cũng không hoàn toàn giống."
Chu Ly nói: "Có tám thành tương tự đã rất đáng gờm rồi, giống thân tỷ muội Tỉnh Trung Nguyệt kia quá hiếm thấy, mà dù như vậy, hai người cũng không phải hoàn toàn tương tự. Cách thật xa, ai có thể thấy rõ ràng chứ?"
Lão thái giám nói: "Vâng, điện hạ và Yến Biên Tiên đại nhân thần cơ diệu toán, nhất định có thể nhất cử tiêu diệt mấy chục vạn đại quân Đại Doanh đế quốc, triệt để làm mất quốc vận Đại Doanh. Sau trận chiến này, Nam Chu đế quốc chúng ta chính là bá chủ duy nhất phía nam Thiên Giang."
Đại hoàng tử Chu Ly nói: "Đi thôi, đi đi!"
Lão thái giám lại chân không dính đất rời đi.
Đại hoàng tử Chu Ly nói: "Ảnh Tử, thông tri đại soái Ngao Tâm ở Đạm Đài thành bên kia, đại quân chuẩn bị xuất phát."
Ảnh Tử ẩn trong bóng tối nói: "Vâng, điện hạ. Cần nói cho Ngao Tâm đại soái tốc độ hành quân thế nào không? Khi nào đuổi tới Liệt Phong thành?"
Đại hoàng tử Chu Ly nói: "Không cần, hắn là thiên tài trên chiến trường, hoàn toàn có thể nắm giữ thời gian tinh chuẩn nhất. Đến lúc đó, hắn đến nhanh không được, như thế con cá sẽ chạy. Nhưng tới chậm cũng không được, nếu không con cá nói không chừng đã kéo đứt dây câu."
"Lần này chúng ta muốn một bao sủi cảo to lớn, chôn vùi mấy chục vạn quân Đại Doanh đế quốc, chôn vùi toàn bộ!"
Đại hoàng tử Chu Ly đi vào trước địa đồ, bỗng nhiên nắm chặt tay.
Phảng phất muốn nắm vị trí thái tử, thậm chí nắm toàn bộ quốc vận Nam Chu đế quốc bá chủ trong lòng bàn tay.
Sau đó Đại hoàng tử Chu Ly ngóng nhìn huyền nguyệt trên trời, thản nhiên nói: "Yến Biên Tiên, người khác đều cho là chúng ta vẻn vẹn chỉ là muốn đoạt lấy một Liệt Phong thành, vẻn vẹn chỉ muốn tiêu diệt mười vạn quân Đại Doanh đế quốc. Bọn hắn thật sự là quá coi thường chúng ta, chúng ta muốn là một tiễn bốn điêu, chúng ta muốn là một trận chiến định càn khôn!"
Mà lúc này!
"Vèo . . ."
Trên núi phía tây Liệt Phong thành, một hỏa tiễn bắn lên trời không.
Đây là tín hiệu báo cho Yến Biên Tiên, nói cho gã biết mười vạn quân Đại Doanh dưới lăng mộ Nộ Đế đã bị đồ sát sạch sẽ, kế hoạch thuận lợi không gì sánh được.
Bởi vì chỉ bắn một hỏa tiễn, đại biểu không uổng phí một binh một tốt, 100% hoàn thành mục tiêu.
Vài giây đồng hồ sau, mấy ngàn mét bên ngoài trên đỉnh núi, cũng bắn ra một hỏa tiễn lên trời.
Vài giây đồng hồ sau, lại mấy ngàn mét bên ngoài phía tây trên đỉnh núi, bắn ra hỏa tiễn thứ ba.
Cứ như vậy, như là Phong Hoả Đài truyền tin.
Cách mấy ngàn mét trên đỉnh núi, lần lượt bắn ra một hỏa tiễn lên thiên không.
Trong đêm tối, rất dễ thấy.
Như vậy dù cách mấy trăm dặm, vẻn vẹn vài phút đã truyền tin tức đến.
. . .
Doanh địa Tỉnh thị.
Yến Biên Tiên vừa nói chuyện phiếm cùng Vân Trung Hạc, vừa nhìn chằm chằm lên bầu trời.
Lúc này, gã nhìn thấy phía đông trên bầu trời, một hỏa tiễn bắn lên trời không, như lưu tinh đảo ngược.
Yến Biên Tiên thở nhẹ nhõm một cái thật dài.
Kế hoạch thành công, mười vạn đại quân Đại Doang dưới lăng mộ bị giết sạch.
Không, nói cho đúng kế hoạch hoàn thành một nửa.
Còn lại một nửa kia càng thêm huy hoàng, càng thêm rung động.
Yến Biên Tiên gã cho tới bây giờ đều không nghĩ ra mưu kế bình thường, phải là kinh diễm nhất, chấn động nhất, huy hoàng nhất.
Một trận chiến định càn khôn.
Chôn vùi mấy chục vạn quân Đại Doanh đế quốc còn lại, sau đó đại quân nhất cử giết vào hành tỉnh tây nam Đại Doanh đế quốc.
Tất cả mọi người đoán là, hai nước đại chiến sẽ kéo dài mấy tháng, thậm chí mấy năm, sẽ diễn biến thành đại chiến liên miên.
Nhưng . . . Dưới Yến Biên Tiên gã kỳ mưu, không đánh lâu như vậy.
Gã là thiên tài, muốn trong nháy mắt diệt sát, trong nháy mắt tiêu diệt quốc vận Đại Doanh, lập xuống bất thế chi công.
Vân Trung Hạc ngươi mặc dù là một thiên tài, nhưng so với ta, thật buồn cười như là tiểu hài non nớt.
"Chúc mừng ngươi, Vân Trung Hạc, mười vạn quân Đại Doanh đế quốc chết hết, nghĩa phụ Phong Hành Diệt ngươi chết rồi, tin tưởng ngươi không gì sánh được, Tứ hoàng tử Doanh Khư nhân nghĩa không gì sánh được, cũng đã chết." Yến Biên Tiên thản nhiên nói: "Ngươi hoàn thành một công lao trước nay chưa từng có, hố chết chủ quân mình, hố chết mười vạn đại quân mình, chúc mừng, chúc mừng!"
Gương mặt Vân Trung Hạc co quắp một trận, nhìn lên trời ngẩn người.
Trọn vẹn một hồi lâu, Vân Trung Hạc nói: "Yến Biên Tiên, ngươi giải khai tấm tàng bảo đồ kia khi nào, phát hiện lăng mộ Nộ Đế khi nào?"
Yến Biên Tiên nói: "Ba năm trước đây."
Vân Trung Hạc nói: "Thật kỳ quái, trong lăng mộ Nộ Đế vì sao không có vàng bạc châu báu? Là bị các ngươi lấy đi sao?"
"Không có." Yến Biên Tiên nói: "Vì không làm cho các ngươi hoài nghi, chúng ta cơ hồ không hề động đồ vật bên trong."
Vân Trung Hạc nói: "Vậy vì sao không có vàng bạc châu báu? Vì sao không có bảo tàng?"
Yến Biên Tiên nói: "Hoàng kim bảo tọa kia còn chưa đủ à? Nó hơn vạn cân hoàng kim đấy."
"Không đủ, rõ ràng không đủ." Vân Trung Hạc nói: "Như vậy không phù hợp bức cách của lăng mộ Nộ Đế, ha ha ha ha. . ."
Cuối cùng tiếng cười hắn cực kỳ bén nhọn, giống như điên vậy.
Yến Biên Tiên nói: "Ta rốt cuộc biết, chân chính bi ai là im ắng, hoang đường là bật cười. Ta chỉ có thể nói, Vân Trung Hạc các hạ, nén bi thương đi!"
Vân Trung Hạc nghiêm nghị nói: "Không, không, không, bọn hắn không chết. Nghĩa phụ ta không chết, Doanh Khư điện hạ không chết, ta không hại chết bọn hắn, tuyệt đối không có."
Yến Biên Tiên thản nhiên nói: "Rốt cuộc sụp đổ, sắp điên rồi sao? Vân Trung Hạc đại nhân, trước không cần phải điên, ngươi còn có mặt trăng, ngươi còn có hài tử trong bụng của nàng."
Vân Trung Hạc lảo đảo nằm trên mặt đất, run rẩy nói: "Không nên nói Tỉnh Trung Nguyệt với ta, đừng bảo là. . ."
Nói xong, hai hàng nước mắt hắn trượt xuống.
Yến Biên Tiên nói: "Vân Trung Hạc, mưu kế ta đã thành công. Chẳng những chiếm lĩnh Liệt Phong thành, hơn nữa còn diệt sát mười vạn đại quân các ngươi, hơn nữa còn thanh tẩy toàn bộ chư hầu Vô Chủ chi địa, để Đạm Đài Diệt Minh và các chư hầu cúi đầu xưng thần với chúng ta, đồng thời dâng lên Đạm Đài thành. Hai hạch tâm Vô Chủ chi địa đều đã trong tay chúng ta. Thắng lợi này đủ huy hoàng, làm một mưu sĩ, ta đã làm được đỉnh phong."
Vân Trung Hạc tê thanh nói: "Ngươi là ma quỷ, ngươi là ma quỷ điên cuồng nhất mà ta gặp."
Yến Biên Tiên nói: "Lẽ ra ta hẳn là chúc mừng thắng lợi, ta được như ý, nhưng nội tâm ta lại tràn đầy bi ai, ta thậm chí đố kỵ với ngươi, bởi vì. . . Ngươi đạt được thứ ta vĩnh viễn không có."
Yến Biên Tiên vĩnh viễn cũng không chiếm được đồ vật? Là cái gì?
Tỉnh Trung Nguyệt yêu? Tình yêu nam nữ?
Yến Biên Tiên nói: "Trong lòng của nàng, ta vĩnh viễn chỉ là thân nhân, chỉ là ca ca. Đương nhiên ta cũng không dám vượt qua lôi trì nửa bước, bởi vì ta sợ sệt, ta sợ hãi, ta. . . Tự ti. Ta chỉ là một con rệp bên rãnh nước bẩn, ta chỉ là một con gián, chỉ là một đầu chó hoang, ta không xứng với nàng, ta không thể tiết độc nàng."
Nói đến đây, ánh mắt Yến Biên Tiên có chút thống khổ điên cuồng, gã chậm rãi nhắm mắt lại.
"Cho nên ta đố kỵ với ngươi, Vân Trung Hạc." Yến Biên Tiên nhìn Vân Trung Hạc nói: "Vân Trung Hạc đại nhân bị người đố kỵ, tiếp theo ta muốn ngươi giúp ta làm một chuyện."
Vân Trung Hạc không để ý đến.
Yến Biên Tiên nói: "Ta cảm thấy thắng lợi này còn chưa đủ lớn, còn chưa đủ điên cuồng. Ta muốn nhất cử chôn vùi mấy chục vạn đại quân Đại Doanh đế quốc, ta muốn trực tiếp hủy đi quốc vận Đại Doanh đế quốc, triệt để đoạn tuyệt mộng bá chủ của bọn hắn, ta muốn lập xuống bất thế chi công. Nhưng điều này không được thiếu ngươi, ngươi nhất định phải hỗ trợ ta!"
Tiếp theo, Yến Biên Tiên cầm chủy thủ thật mỏng, nhắm ngay tim Vân Trung Hạc, chậm rãi nói: "Nếu như ngươi không đáp ứng, ta lập tức giết ngươi, tuyệt đối sẽ không có nửa điểm hàm hồ, ta cam đoan."
"Vân Trung Hạc, ta bắt đầu đếm ngược, ngươi không đồng ý hỗ trợ, ta sẽ giết ngươi."
"5, 4, 3, 2, 1. . ."
Vân Trung Hạc nhắm hai mặt lại, trong lòng nói: "Nghĩa phụ, Doanh Khư điện hạ, ta muốn múa cùng Ác Ma. Ta muốn chân chính đứng ở biên giới Địa Ngục, ta muốn chân chính du tẩu trên dao cạo Địa Ngục. Một khi thua, cố nhiên hết thảy bị hủy. Mà một khi thắng, chúng ta sẽ tiêu diệt triệt để mấy chục vạn đại quân địch nhân, đưa cả Chu Ly và Yến Biên Tiên vào địa ngục!"
"Ta chuẩn bị xong, Vân Trung Hạc ta chuẩn bị xong rồi, tuyệt địa của ta bắt đầu phản kích! Nghĩa phụ, Doanh Khư điện hạ, các ngươi chuẩn bị xong chưa? Tiếp theo chúng ta sắp tàn sát mấy chục vạn!"
. . .