Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám (Dịch)

Chương 140 - Chương 140: Kết Thúc! Vân Trung Hạc Yết Kiến Hoàng Đế!

Chương 140: Kết thúc! Vân Trung Hạc yết kiến hoàng đế! Chương 140: Kết thúc! Vân Trung Hạc yết kiến hoàng đế!

Nhưng khi những con rắn này sắp cắn trúng.

Bỗng nhiên từ thể nội Vân Trung Hạc phát ra một thanh âm vô cùng quỷ dị.

Như là vạn quỷ khóc nỉ non.

Như là lệ quỷ kêu gào.

Tóm lại khiến cho người ta rùng mình.

Hết lần này tới lần khác loại thanh âm này người bình thường không nghe thấy, nhưng những độc xà này cảm ứng được rõ rõ ràng ràng.

Trong chốc lát, phảng phất có vô số lệ quỷ nhào tới.

Lập tức. . .

Những con rắn này điên cuồng rời xa, tránh như gặp quỷ.

Đây đương nhiên là tác dụng của Quỷ Nương.

Hù dọa người ngưu bức có lẽ không được, nhưng hù dọa rắn đầu óc đơn giản, lại nửa điểm không vấn đề.

Mà lúc này!

Cái nắp hang rắn, lại mở lên.

Lão đầu phía trên toàn thân đều là máu kia, đang kiểm tra chứng bệnh tên mập mạp trên giường.

"Đưa tới từ lúc nào?" Lão đầu hỏi.

"Năm ngày trước." Đệ tử nói: "Người nhà của hắn đưa tới, quỳ ròng rã mười hai canh giờ, chúng ta mới cho vào."

Lão đầu lại hỏi: "Hắn đã nghe quy củ của chúng ta chưa? Chúng ta là Dược Vương cốc, cũng được xưng là Diêm Vương cốc, người đưa vào, năm người có thể sống một đều không dậy nổi. Mà người phải chết, thi thể phải thuộc về ta. Sau khi đưa vào, sinh tử do mệnh, mà ta chính là Diêm Vương này."

Lão đầu lại hỏi: "Tiểu bạch kiểm bị ném xuống cho rắn ăn kia, là đưa tới từ lúc nào?"

"Hôm qua đưa tới." Đệ tử nói: "Hắn cầm một khối ngọc bài."

Ngọc bài Dược Vương cốc, đại biểu cho Dược Vương nợ một món nhân tình, cầm khối ngọc bài này đến Dược Vương cốc, nhất định phải nhận lấy bệnh nhân này, đương nhiên chữa khỏi hay không còn chưa biết.

"Đưa tới cũng không tốt, ta nhìn hắn không vừa mắt, đưa tới ngược lại chết càng nhanh." Lão đầu cười lạnh nói: "Tên mập mạp này chất phác đáng yêu cỡ nào, ta thích nhất cứu người như vậy."

"Trên thân tên mập này có bao nhiêu chứng bệnh?"

"Trái tim có vấn đề, trời sinh phát dục không được đầy đủ, có thể sống đến bây giờ đã là kỳ tích rồi, tùy thời đều có thể ợ ra rắm."

"Thận cũng có vấn đề, đâu chỉ có vấn đề, đơn giản là sắp chết."

"Phổi cũng có vấn đề. . ."

"Dạ dày cũng có vấn đề."

"Người này làm thế nào sống đến bây giờ? Lại còn không chết?"

Đệ tử bên cạnh hỏi: "Lão sư, vậy người này cứu được không?"

Dược Vương lão đầu nói: "Có thể kéo dài tính mệnh, thoáng sống lâu thêm mấy năm, cứu khẳng định là cứu không được, nhiều nhất hai ba năm, nhất định cũng phải treo."

Đệ tử nói: "Lão sư, hang rắn bên kia không sai biệt lắm."

Dược Vương lão đầu nói: "Chờ một lát, không vội không vội, tiểu bạch kiểm kia ta nhìn thấy rất khó chịu, cứ để hắn chết thảm một chút. Trước hết để cho độc rắn rót vào trong cơ thể hắn, làm thân thể hắn sưng phù lên, sau đó đỉa độc đi lên hút máu, mười mấy hai mươi cân máu này, tuyệt đối không thể lãng phí, ta phải dùng hảo hảo làm thuốc."

Dược Vương chính là Diêm Vương.

Gã trị bệnh cứu người, không có hứng thú.

Trừ phi là nghi nan tạp chứng cực độ hiếm thấy, gã mới có hứng thú.

Mà gã thích nhất chính là dùng thân thể làm thuốc, dùng máu tươi, dùng kịch độc làm thuốc.

Bình thường, nếu không phải không có chút hy vọng nào, sẽ không ai đem bệnh nhân đến nơi này.

Mười người đưa vào, nhiều nhất chỉ có thể cứu sống một.

Sau khi đại phu chỗ khác hoàn toàn phán quyết tử hình, mới có thể nhịn đau đưa tới Dược Vương này.

Mà một khi đưa đến nơi này, bệnh nhân này cũng không thuộc về ngươi nữa, thân thể của y, nhất là máu của y đều không thuộc về ngươi nữa, toàn bộ biến thành tài sản riêng của Dược Vương.

. . .

Bất luận kẻ nào bị đâm xuyên trái tim đều sẽ chết, Vân Trung Hạc cũng không ngoại lệ.

Vì sao hắn không chết?

Không có gì huyễn hoặc khó hiểu cả, vẻn vẹn chỉ là trái tim phát dục không bình thường.

Có lẽ là vì nguyên nhân song bào thai, hoặc là nguyên nhân khác, tóm lại trái tim Vân Trung Hạc không nằm tại vị trí bình thường, chệch hướng rất xa.

Cho nên Yến Biên Tiên dù ngắm rất chuẩn, cơ hồ trái tim của mỗi người đều ở phương vị đó, nhưng trái tim Vân Trung Hạc lại không ở nơi đó.

Nơi ngực bị đâm xuyên ra sau.

Vân Trung Hạc liền tiến vào trạng thái chết giả

Đổi thành những người khác, giả chết sẽ không triệt để, nhưng đối với số 27 Quỷ Nương, hoàn toàn không nói chơi.

Nàng xưng là Quỷ Nương, có thể cảm giác được dấu ấn tinh thần sau cùng của thi thể.

Mà dưới sự khống chế của nàng, giả chết và chết thật cũng không có khác biệt.

Mà lúc này giả chết, nhất định phải làm.

Chuỷ thủ Yến Biên Tiên mặc dù không đâm trúng tim Vân Trung Hạc, lại đâm trúng rất nhiều mạch máu của hắn.

Dù chủy thủ không rút ra, nhưng vẫn liên tục không ngừng mất máu.

Một khi không tiến vào trạng thái chết giả, sẽ dẫn đến hậu quả, thể nội Vân Trung Hạc điên cuồng xuất huyết, không có y sinh cao minh cứu chữa, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Tiến vào trạng thái chết giả, mức độ duy trì sinh mệnh sẽ thấp nhất.

Ngày đó nhìn thấy Vân Trung Hạc không có nhịp tim, không có hô hấp, cũng không có mạch đập, Phong Hành Diệt cực kỳ bi thương, sau đó để võ sĩ Hắc Long Đài truyền tin cho Doanh Khư hoàng tử, nói Vân Trung Hạc bị giết, để y khai chiến báo thù.

Sau đó, gã lại quỳ trên mặt đất ngẩn người nửa canh giờ.

Bỗng nhiên gã nhớ tới một người.

Dược Vương Tôn.

Truyền thuyết y thuật của người này thần hồ kỳ kỹ, có thể khởi tử hồi sinh.

Truyền thuyết nói người này là Diêm Vương, mười người đưa đến trong tay lão, chỉ có thể sống một người. Còn lại chín người, đều sẽ bị lão tháo thành tám khối, biến thành thuốc kỳ kỳ quái quái.

Mà trùng hợp, nghĩa phụ Phong Hành Diệt đại nhân là Hứa lão, có một khối ngọc bài của Dược Vương Tôn.

Thế là Phong Hành Diệt đại nhân trước tìm lấy vô số khối băng, đặt "thi thể" Vân Trung Hạc vào trong băng, dùng tốc độ nhanh nhất mang đến Dược Vương cốc.

Một bên khác, gã để cho người lập tức trở về Đại Doanh đế đô, đi tới chỗ Hứa lão lấy ngọc bài Dược Vương cốc.

Cứ như vậy, Vân Trung Hạc được đưa đến Dược Vương cốc cách đó mấy ngàn dặm.

Đương nhiên, lúc nhận lấy Vân Trung Hạc, đệ tử Dược Vương cốc nói rõ rõ ràng ràng, người trước mắt đã chết. Các ngươi đưa vào cũng không sống nổi, chỉ có thể trở thành thuốc cho chúng ta, để Phong Hành Diệt nghĩ kỹ, có nên lãng phí khối ngọc bài quý giá này không?

Phong Hành Diệt làm sao bây giờ?

Vân Trung Hạc không có hô hấp, không có nhịp tim, chính là chết rồi.

Gã vẫn ôm một phần vạn hi vọng đến Dược Vương cốc.

Cứ như vậy, Vân Trung Hạc tiến nhập Dược Vương cốc.

Dược Vương kiểm tra thân thể Vân Trung Hạc xong, nói hai câu.

"Thân thể người này rất kỳ lạ, rõ ràng chết rồi, nhưng vẫn còn sống."

"Đây là trái tim dị dạng à."

Bất quá, bởi vì lão phi thường chán ghét tướng mạo Vân Trung Hạc, nên vẫn ném hắn vào trong hang rắn, dùng máu của hắn làm thuốc.

. . .

"Thời gian vừa đủ rồi." Dược Vương nói: "Treo ngược thi thể kia lên đi, lúc này máu độc còn mới, để lâu thêm chút sẽ không còn mới nữa."

"Vâng!"

Người đệ tử kia tiến lên, mở cửa hang rắn ra.

Sau đó. . . Gã triệt để sợ ngây người.

Bởi vì Vân Trung Hạc hảo hảo nằm ở nơi đó, vẫn như cũ không nhúc nhích.

Mà vô số rắn độc lại núp ở một bên, toàn bộ quấn lấy nhau, phảng phất rất kinh hãi.

"Sư phụ, người qua đây xem." Đệ tử nói.

Dược Vương xem xong, không khỏi giật mình kêu lên.

Lão lần đầu tiên nhìn thấy loại tình huống này, trước đó mỗi một lần ném người vào hang rắn, toàn bộ đều là chết không toàn thây.

Nhiều nhất một khắc đồng hồ sau, toàn thân bọn họ sưng lên, hình dáng người không bằng quỷ.

Sau đó là rút khô máu bọn họ, chế tạo đủ loại kịch độc, cũng dùng để làm thuốc.

Mà lúc này, những độc xà này lại sợ một kẻ sắp chết?

Cuối cùng xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ người này không nên giết sao?

"Kéo lên, kéo lên . . ." Dược Vương nói.

Sau một lát, Vân Trung Hạc lại được kéo ra khỏi hang rắn, đặt lên giường.

Lúc này Dược Vương kiểm tra kỹ thân thể Vân Trung Hạc, nhìn xem có khả năng trị liệu không.

"Đúng rồi, kẻ đưa người này đến, còn đưa tới một vật, còn xưng là thần dược, kêu chúng ta nên nhận." Đệ tử nói: "Trước mặt chúng ta vậy mà xưng cái gì là thần dược, quả thực là chuyện cười lớn."

"Đem tới xem một chút." Dược Vương nói.

Một lát sau, đệ tử cầm vào cái rương đã ném vào đống rác, đây chính là hộp y dược của Vân Trung Hạc, là Phong Hành Diệt mang tới.

Dược Vương thoáng kiểm tra cái rương này, kiểm tra bên trong cái gọi là thần dược, cũng chính là Penicilin.

Tiếp theo, lại kiểm tra khí giới kỳ kỳ quái quái bên trong.

"Đúng rồi, bọn hắn còn nói người phải chết này cũng là một thần y, trong cuốn vở của hắn ghi chép rất nhiều phương pháp trị liệu." Đệ tử nói: "Bọn hắn còn nói chúng ta hàng vạn hàng nghìn lần phải cẩn thận đọc, thật sự là hồ xuy đại khí, múa rìu qua mắt thợ."

Dược Vương không nói gì, cẩn thận kiểm tra cuốn vở này.

Vân Trung Hạc xác thực ghi lại rất nhiều phương pháp trị liệu.

Tỉ như, làm sao tiến hành khâu lại cầm máu, làm thế nào tiến hành Penicilin giảm nhiệt.

Làm sao truyền máu, làm sao kiểm nghiệm các loại nhóm máu.

Ròng rã ghi chép mấy trăm trang, hơn nữa còn ghi kỹ càng.

"Sư phụ, người nói có phải rất buồn cười không, người như vậy còn dám tự xưng thần y?" Đệ tử tiếp tục nói.

"Câm miệng." Dược Vương lạnh giọng quát.

Lão mặc dù là Diêm Vương, nhưng cũng là một thần y chân chính.

Mà trong sơn cốc của lão, lít nha lít nhít khắp nơi đều là thi thể, người này thích nhất giải khai thi thể người, sau đó tiến hành nghiên cứu bên trong.

Người khác xem không hiểu bản bút ký Vân Trung Hạc ghi chép, nhưng lão hiển nhiên xem hiểu.

Càng xem, càng cảm thấy thần kỳ.

Trước đó lão có rất nhiều thứ hoang mang, vậy mà sáng tỏ thông suốt.

Tiểu bạch kiểm này thật đúng là một y sinh, hơn nữa còn là một thần y.

Dược Vương lập tức trở nên hưng phấn, bởi vì cái này đã chứng minh, con đường lão đi là chính xác.

Rất nhiều người cảm thấy con đường của lão là đường tà đạo, mãi mãi cũng đi không thông, là ly kinh bạn đạo.

Nhưng trong cuốn vở người trước mắt này ghi lại rõ rõ ràng ràng, Dược Vương lão đi con đường này là vương đạo y thuật.

Con đường này lão có thể đi thông.

Thậm chí, lão còn có thể khai tông lập phái.

Mê Điệt cốc, các ngươi sẽ hối hận, các ngươi khu trục ta, nhất định sẽ hối hận.

Sẽ có một ngày, Dược Vương ta bằng vào một người, sẽ nghiền ép toàn bộ Mê Điệt cốc các ngươi, ha ha ha!

Tuyệt đối không ngờ rằng, đưa vào kẻ sắp chết này, lại là đồng đạo tri âm của mình.

Sau đó!

Dược Vương bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu làm sao trị liệu cho Vân Trung Hạc.

Mặc dù không đâm trúng trái tim, nhưng mất máu rất nhiều.

Thật sự là ly kỳ à.

Không có nhịp tim, không có hô hấp, nhưng lại không triệt để tử vong.

Đây là chết giả triệt để nhất.

Làm Dược Vương, lão thấy qua quá nhiều bệnh cổ quái kỳ lạ, bao gồm cả chết giả.

Không biết có bao nhiêu người, tất cả mọi người coi là chết rồi, đồng thời đã đưa vào quan tài, chuẩn bị tiến hành tang lễ. Kết quả người lại từ trong quan tài bò ra ngoài.

Từ xưa đến nay, không biết có bao nhiêu.

Nhưng giống người trước mắt này, chết giả mấy ngày mấy đêm, chưa từng nhìn thấy, chưa từng nghe thấy.

Mà hắn mất máu số lượng đã vô cùng kinh người, bụng đã hoàn toàn trướng lên.

Thoáng động, máu trong miệng mũi không ngừng tuôn ra, mà những máu này đều đã biến chất tanh hôi.

Nhưng chỉ cần hắn hiện tại không triệt để chết đi, vậy sẽ không khó trị.

Trước khai đao lấy máu!

Ở trên bụng, rút máu ứ đọng trong thể nội ra.

Nhất định phải rút ra sạch sẽ.

Lúc cần thiết, cần dùng miệng hút ra.

Bởi vì đao không rút ra, cho nên mất máu rất chậm, nhưng dù như vậy, trong khoang bụng Vân Trung Hạc đều là máu.

Dùng thời gian thật lâu, rốt cuộc Dược Vương hút tất cả máu đọng xong.

Sau đó phải tiến hành thanh tẩy, vốn lão định dùng nước sạch trực tiếp thanh tẩy.

Nhưng căn cứ bản bút ký Vân Trung Hạc ghi chép, lão cũng lựa chọn làm ra nước muối sinh lí rồi tiến hành thanh tẩy.

Sau đó, rút thanh chuỷ thủ trong ngực ra.

Chủy thủ này cắm ở ngực vài ngày, lúc này rút ra, cũng may mắn không bị rỉ sét, nếu không Vân Trung Hạc đã sớm chết.

Chủy thủ này vừa rút ra, lập tức máu tươi cuồn phun.

"Thanh tẩy, thanh tẩy, thanh tẩy. . ."

"Lật ra bản bút ký, để cho ta thấy rõ ràng, để cho ta thấy rõ ràng. . ."

"Châm cong, châm cong, dây ruột dê, dây ruột dê. . ."

Sau đó, vị Dược Vương này bắt đầu khâu lại vết thương, nhất là nơi mạch máu bị đâm phá.

Lúc trước lão giải phẫu vô số người, cũng từng khâu qua người.

Bất quá, lão khâu lại không phải là vì cứu người, mà là muốn thử, khâu chân động vật trên đùi người, sẽ có kết quả gì.

Đương nhiên, kết quả chính là ngỏm củ tỏi.

Nhưng tóm lại, lão đã khâu qua.

Bất quá, liên quan tới khâu lão lý giải còn chưa đủ thấu triệt, Vân Trung Hạc ghi chép lại rất rõ ràng, hơn nữa còn vẽ phi thường kỹ càng.

Không chỉ khâu lại cơ bắp, làn da, còn có mạch máu, thậm chí thần kinh.

Dược Vương mặc dù trên phương diện này không bằng Vân Trung Hạc, nhưng kỹ thuật đúng là nhất lưu.

Mặc dù hiệu quả khâu lại không bằng Vân Trung Hạc, nhưng cũng đã rất ngưu bức.

Không sai biệt lắm hơn một giờ, lão khâu lại tốt vết thương cho Vân Trung Hạc, thành công cầm máu.

Sau đó phải làm gì? Đúng, truyền nước, truyền nước!

Dùng cái gọi là thần dược, đổi nước muối sinh lí, sau đó rót vào trong mạch máu.

Tốt, hết thảy đều tốt.

Toàn bộ quá trình trị liệu, kéo dài đến mấy giờ, Dược Vương cơ hồ mệt mỏi tê liệt.

Nhưng lão lại phi thường thỏa mãn.

Sảng khoái à.

Phảng phất mở ra đại môn thế giới mới.

Nhưng . . .

Vân Trung Hạc vẫn như cũ không sống lại.

Sinh cơ của hắn ngược lại tiếp tục suy yếu.

Trước đó là giả chết, lần này chân chính đi hướng tử vong.

Nguyên nhân rất đơn giản, mất máu quá nhiều.

Dược Vương làm giải phẫu cho hắn, rút chuỷ thủ trong ngực ra, thời gian ngắn kia mất máu quá nhiều.

Huyết dịch trong cơ thể hắn, đã duy trì không nổi độ ấm thân thể, cũng duy trì không nổi cơ năng thân thể.

Dù trong trạng thái chết giả, hắn cũng chèo chống không được bao lâu.

Thật sắp phải chết.

Thần Tiên khó cứu được.

"Không được, người này sắp chết, vẫn phải chết."

"Không thể chết, không thể chết. . ."

Làm sao cứu đây?

Đúng, mất máu quá nhiều, hẳn là lập tức truyền máu.

Dược Vương cẩn thận đọc bút ký Vân Trung Hạc, làm sao phân biệt nhóm máu, làm sao truyền máu, nhớ kỹ rõ rõ ràng ràng.

"Chuẩn bị truyền máu, chuẩn bị truyền máu!"

"Mang người sống, mang người sống tới . . ."

Theo Dược Vương ra lệnh một tiếng, đệ tử tranh thủ thời gian đưa tới mười người sống, toàn bộ đều bị trói, như người sống người chết vậy.

Những người này, đều là vật thí nghiệm của Dược Vương, hoặc là cho lão thử độc, hoặc là để lão làm thí nghiệm đáng sợ.

Dựa theo bút ký Vân Trung Hạc, Dược Vương bắt đầu lấy máu bọn họ, đồng thời kiểm nghiệm nhóm máu, nhìn xem có khớp với Vân Trung Hạc, có thể truyền máu hay không.

Kết quả . . . Không thể!

Mười mấy người, mấy chục người thử qua toàn bộ.

"Nhóm máu không khớp!"

"Nhóm máu không khớp."

Dược Vương trực tiếp tục lệnh cho đệ tử của mình nói: "Rút chính máu ngươi, kiểm tra xem khớp không."

Kết quả, nhóm máu đệ tử của lão cũng không khớp.

Sau đó, Dược Vương lại lấy huyết dịch của mình kiểm tra, xem có khớp với Vân Trung Hạc không, có hiệu ứng ngưng kết không.

Mà lúc này, sinh cơ Vân Trung Hạc càng ngày càng yếu, càng ngày càng yếu.

Khoảng cách tử vong càng ngày càng gần.

"Không có biện pháp." Dược Vương thở dài nói: "Ngươi là người đồng đạo với ta, ngươi ghi chép rất nhiều, đều am hiểu sâu trong tâm ta, thậm chí chỉ dẫn phương hướng cho ta. Ta cũng phi thường muốn cứu ngươi, nhưng ta đã tận lực. Máu của ngươi quá hiếm có, ta tìm mấy chục hơn trăm người, vậy mà tìm không thấy một người ăn khớp, cũng không đủ máu đưa vào trong cơ thể ngươi, ngươi vẫn sẽ chết."

Mà ngay lúc này!

Bên cạnh truyền đến thanh âm hư nhược.

"Thử ta xem."

Dược Vương ngẩn ngơ, không khỏi nhìn lại bên cạnh.

Là tên mập mạp kia, ngươi tỉnh lại từ lúc nào?

Mập mạp gian nan đưa tay nói: "Thử ta một chút xem."

Dược Vương nói: "Trái tim của ngươi bị dị dạng vô cùng nghiêm trọng, từ nhỏ đã phát dục không hoàn toàn, muốn cứu sống hắn, tối thiểu phải truyền mấy cân máu. Đã mất đi nhiều huyết dịch như vậy, ngươi sẽ chết, ngươi không giống người khác, trái tim ngươi thiếu hụt rất lớn."

Mập mạp nói: "Làm sao ngươi biết?"

Dược Vương nói: "Ta giải phẫu mấy trăm hơn ngàn người, ta có thể không biết sao? Dạng bệnh nhân như ngươi, ta vừa nhìn liền biết đã chuyện gì xảy ra."

Mập mạp nói: "Vậy máu của ta, có thể cứu hắn không?"

"Không biết, cần kiểm nghiệm nhóm máu." Dược Vương nói.

Mập mạp nói: "Lập tức kiểm nghiệm."

Dược Vương nói: "Rút máu hắn."

Đệ tử lập tức rút máu mập mạp, sau đó dùng biện pháp trong bút ký Vân Trung Hạc ghi chép, tiến hành kiểm nghiệm nhóm máu.

Điều này không cần kỹ thuật tiên tiến, cũng không cần vật liệu tiên tiến, đây là một loại trên lý niệm tiên tiến.

Huyết thanh và huyết sắc tố tách rời, sau đó để huyết sắc tố bên A, lẫn vào trong huyết thanh bên B, nhìn có ngưng kết hay không sẽ biết phản ứng của cơ thể.

Kết quả!

Dược Vương và đệ tử ngây người.

Bởi vì, nhóm máu mập mạp và Vân Trung Hạc hoàn toàn ăn khớp.

Cái này. . . Cái này quá quái lạ.

Thử hàng trăm người, cũng không tìm ra nhóm máu ăn khớp với Vân Trung Hạc.

Kết quả đến phiên mập mạp, vậy mà lại ăn khớp, đây tuyệt đối không phải trùng hợp. Bởi vì lúc trước Vân Trung Hạc khảo nghiệm qua máu của mình, là nhóm máu Rh cực độ hi hữu.

Loại xác suất này thực sự quá thấp, hai người kia rốt cuộc quan hệ thế nào?

"Có thể dùng sao?" Mập mạp khàn khàn hỏi.

Dược Vương gật đầu nhẹ.

Mập mạp tuôn ra nước mắt, hai mắt cũng lộ ra vẻ cuồng hỉ.

Rốt cuộc ta tìm được ngươi, đệ đệ của ta, rốt cuộc ta tìm được ngươi rồi.

Thường nói song bào thai có tâm linh cảm ứng, trước đó mập mạp còn chưa tin.

Nhưng năm ngoái từ Kim Châu phủ lên phía bắc, tiến vào Vô Chủ chi địa, gã gặp một lão khất cái.

Lúc đó, mập mạp cảm thấy từng đợt rung động, sau đó thân thể rùng mình từng đợt.

Gã không biết vì sao?

Chỉ cảm thấy lão khất trước mắt phi thường thân cận, cho nên gã nhịn không được tiến lên nói chuyện với hắn một hồi lâu.

Thậm chí còn nói ra, gã cảm thấy chính mình có một thân đệ đệ.

Nhưng đối phương phản ứng lại phi thường bình thản, mà tướng mạo cũng cách biệt quá xa, cho nên mập mạp chỉ có thể hậm hực rời đi.

Tiếp tục tiến về Vô Chủ chi địa, tiến hành đại nghiệp trảm vạn nhân, gã có một mục tiêu, ngủ đủ 10.000 nữ nhân, không uổng công đời này.

Lần này gã lẳng lặng nằm ở trên giường, cơ hồ không cách nào động đậy, lại thấy rõ rõ ràng ràng, cũng nghe được rõ rõ ràng ràng.

Loại cảm giác rung động kia quá cường liệt.

Đây. . . Đây chính là đệ đệ của ta, đệ đệ song bào thai ta chưa từng thấy qua kia.

Rốt cuộc ta tìm được ngươi, ta muốn dẫn ngươi về nhà.

Mà lúc này Dược Vương cũng phát hiện mánh khóe.

Lão không giống những người khác, lão thường xuyên giải phẫu nhân thể, cũng thường xuyên đùa bỡn khô lâu.

Dù tên mập mạp này và Vân Trung Hạc hoàn toàn không giống nhau, bởi vì gã quá béo.

Một tuấn mỹ vô địch, một béo ụt ịt như heo.

Mà má phải mập mạp còn có một cái bớt màu đỏ nha.

Nhưng sau khi Dược Vương chú ý, còn có thể nhìn ra được, xương mặt hai người kia, phảng phất giống nhau.

Sau đó, lão tranh thủ thời gian đưa tay chạm đến.

Sau đó kinh hãi phát hiện, xương mặt hai người kia, vậy mà giống nhau như đúc.

Tiếp theo, lão phát hiện khung xương hai người này, cũng cơ hồ giống nhau như đúc.

Đây. . . Đây. . . Đây là song bào thai.

Mà lại là song sinh một trứng.

Quá ly kỳ.

Khó trách trái tim hai người đều thiếu hụt khác biệt.

Bất quá mập mạp thiếu hụt lớn hơn một chút.

"Hai người các ngươi là huynh đệ song bào thai, trước đó. . . Ngươi biết không?" Dược Vương hỏi.

Mập mạp lắc đầu nói: "Vừa mới biết."

Dược Vương nói: "Cha mẹ ngươi biết không?"

Mập mạp lắc đầu nói: "Bọn họ không biết."

Dược Vương nói: "Đệ đệ ngươi sắp phải chết."

Mập mạp nói: "Dùng máu ta cứu hắn."

Dược Vương nói: "Nhưng như thế, ngươi sẽ sống không được, trái tim ngươi thiếu hụt, mất nhiều máu như vậy, cũng sẽ chết. Ngươi vốn còn có thể sống mấy năm, vừa truyền máu xong, có lẽ sẽ triệt để chết đi."

Mập mạp nói: "Cứu đệ đệ ta, cứu đệ đệ ta, nhanh, nhanh!"

Dược Vương nói: "Ngươi chắc chắn?"

Mập mạp nói: "Ta chắc chắn."

Dược Vương nói: "Chuẩn bị rút máu, chuẩn bị truyền máu!"

Sau đó, lão rút từ trên thân mập mạp, trọn vẹn mấy cân máu.

Trái tim mập mạp thiếu hụt rất lớn, bị rút máu xong, sắc mặt càng ngày càng trắng, càng ngày càng trắng, cuối cùng vàng như tờ giấy, hô hấp càng ngày càng yếu ớt, càng ngày càng yếu ớt.

Sau đó, máu mập mạp, chậm rãi rót vào thể nội Vân Trung Hạc.

Mặt Vân Trung Hạc tái nhợt chuyển sang đỏ ửng càng ngày càng rõ ràng.

Sinh cơ của hắn dần dần khôi phục.

Bên phải, sinh cơ mập mạp càng ngày càng yếu.

Bên trái, sinh cơ Vân Trung Hạc càng ngày càng mạnh.

Phảng phất. . . Mập mạp chậm rãi truyền sinh mệnh của mình cho Vân Trung Hạc.

Toàn thân Vân Trung Hạc không thể động đậy, không thể lên tiếng.

Nhưng hắn nghe thấy, cũng cảm thụ được.

Lại hoàn toàn không thể chịu đựng.

Nước mắt từ khóe mắt của hắn triệt để trượt xuống.

Dược Vương thấy, cầm một loại thuốc, đưa đến mũi Vân Trung Hạc.

"Ngủ đi, ngủ một giấc sẽ tốt."

Vân Trung Hạc triệt để hôn mê ngủ thiếp đi.

. . .

Không biết qua bao lâu!

Vân Trung Hạc lại một lần nữa tỉnh lại.

Lần này là triệt để tỉnh lại, triệt để sống lại.

Toàn bộ thân thể đầu tiên như là bị ác mộng, hoàn toàn không có phản ứng, trọn vẹn một hồi lâu, toàn bộ thân thể mới khôi phục từng tấc một.

Phảng phất đã dùng hết khí lực toàn thân.

Vân Trung Hạc bỗng nhiên ngồi dậy.

"Ca ca ta đâu? Ca ca ta đâu? Ca ca ta đâu? !"

Hết thảy phát sinh trước đó, hắn mặc dù nhìn không thấy, nhưng lại nghe được rõ rõ ràng ràng.

Tên mập mạp kia, mập mạp muốn chơi hết gái thiên hạ kia, trêu chọc Nam Chu đế quốc hoàng đế kia, muốn đào hôn kia, mập mạp nói không biết vì sao nhìn thấy Vân Trung Hạc liền thấy thân cận kia.

Chính là thân ca ca của hắn, song bào thai thân ca ca.

Vẻn vẹn gặp qua một lần.

Nhưng gã dùng máu của mình, cứu vãn sinh mệnh Vân Trung Hạc.

Gã dùng sinh cơ của chính mình, vãn hồi sinh cơ Vân Trung Hạc.

"Ca ca ta đâu? Ca ca ta đâu?" Vân Trung Hạc cao giọng nói.

Lúc này, một người phi nước đại vào.

Đầu tiên là không dám tin nhìn qua Vân Trung Hạc, sau đó bỗng nhiên ôm lấy hắn.

"Con của ta, con của ta, ngươi rốt cuộc sống rồi."

"Thượng thiên phù hộ, ngươi rốt cuộc sống, sống rồi."

"Từ nay về sau, mỗi ngày ta đều ăn chay niệm Phật, tuyệt đối không động bất kỳ thức ăn mặn gì."

Phong Hành Diệt ôm Vân Trung Hạc, một hồi buông ra, nhìn hắn một hồi lâu, sau đó lại ôm chặt hắn.

Phảng phất sợ Vân Trung Hạc lại chết đi.

Vân Trung Hạc nói: "Nghĩa phụ, ta đang ở đâu? Ca ca ta đâu?"

Phong Hành Diệt nói: "Hài tử, ngươi đang ở trong hoàng cung, ngươi trong hoàng cung Đại Doanh đế quốc ta."

Hoàng cung?

Lần này Vân Trung Hạc hôn mê bao lâu?

Trước đó còn trong Dược Vương cốc tiếp nhận trị liệu, mà bây giờ lại trong hoàng cung Đại Doanh.

"Ca ca ta đâu?" Vân Trung Hạc hỏi.

Ánh mắt Phong Hành Diệt khẽ run lên nói: "Hắn, hắn đang, một hồi nghĩa phụ mang ngươi đi thăm . . . Nhìn hắn có được hay không?"

Tiếp theo, Phong Hành Diệt đại nhân nói: "Hài tử, ngươi sống lại, đây chính là thiên đại hỉ sự, là lão thiên gia ban cho chúng ta việc vui lớn nhất. Chúng ta phải vui vẻ, vui vẻ hơn."

Lúc này, bên ngoài vang lên thanh âm một tên thái giám.

"Phong đại nhân, thời điểm không sai biệt lắm."

Phong Hành Diệt đại nhân lau nước mắt nơi khoé mắt, sau đó quỳ thẳng trên mặt đất.

"Hoàng thượng giá lâm!"

Lập tức, Phong Hành Diệt dập đầu.

Phía ngoài hơn mười thái giám, chỉnh chỉnh tề tề quỳ xuống.

"Tham kiến bệ hạ, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

Vân Trung Hạc nằm ở trên giường không nhúc nhích.

Cửa phòng mở ra.

Một nam tử mặc long bào đi đến.

Phong Hành Diệt nói: "Khởi bẩm bệ hạ, con ta trọng thương chưa lành, không thể bái đại lễ, xin hoàng thượng thứ tội!"

"Không sao, không sao. . ." Hoàng đế bệ hạ đi thẳng tới ngồi bên giường Vân Trung Hạc, nắm chặt tay Vân Trung Hạc, ôn nhu nói: "Hài tử, ngươi chịu khổ, chịu khổ rồi."

"Lần này đại chiến, tuy có biến cố to lớn, nhưng bây giờ hết thảy đã kết thúc, kết thúc rồi. Nhưng chúng ta cuối cùng xem như đại thắng, Vân Trung Hạc ngươi giành công rất vĩ đại, trẫm muốn thưởng ngươi, tưởng thưởng trọng hậu cho ngươi!"

. . .

Bình Luận (0)
Comment