Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám (Dịch)

Chương 142 - Chương 142: Về Nhà! Hạnh Phúc Vô Biên! Vị Hôn Thê!

Chương 142: Về nhà! Hạnh phúc vô biên! Vị hôn thê! Chương 142: Về nhà! Hạnh phúc vô biên! Vị hôn thê!

Nộ Lãng Hầu Ngao Tâm gần như không dám tin vào mắt của mình.

Nhưng lại không dám nháy mắt, e sợ trong nháy mắt này, một màn trước mắt sẽ tiêu tan.

Lúc này trong cửa lớn, nhi tử mập mạp kia chạy thẳng ra, tiến lên ôm lấy Ngao Tâm, dùng cái trán đụng lấy trán phụ thân.

Đây là trò chơi của cha con bọn họ, còn có mẹ con nữa.

Như dê rừng dùng trán cụng nhau.

Trong chớp nhoáng này, lập tức hoàn toàn chân thật.

Bởi vì lúc Ngao Ngọc dùng trán chạm, là đỉnh chạm trước, sau đó nghiêng qua tả hữu.

Cảm giác quen thuộc này, dù là mỗi một tia lực đạo đều giống nhau như đúc.

Lúc này, Ngao Tâm mới tin tưởng mình không phải đang nằm mơ.

Lập tức vui vẻ muốn nổ tung.

Ha ha ha ha!

Con của ta trở về.

Con của ta sống lại.

Vậy Ngao Tâm ta còn sợ gì chứ?

Trong lòng gã, chuyện trên triều đình chướng khí mù mịt, bóng ma liền biến mất sạch sẽ.

Chỉ có vô biên vô tận vui vẻ.

Ngao Tâm mãi mãi ăn nói không có ý tứ, đối mặt Đại hoàng tử Chu Ly lôi kéo nịnh nọt, đều tương đối lãnh đạm, từ trước tới giờ không mua lòng người, khó nhìn thấy gã cười được một tiếng.

Mà lúc này, gã bỗng nhiên ôm lấy nhi tử Ngao Ngọc (Vân Trung Hạc), mà lại quay vài vòng, cuối cùng thậm chí như là hài đồng, ôm hắn giơ lên cao.

Ha ha ha ha ha ha. . .

"Con ta nhẹ đi à, nhẹ hai mươi bảy cân." Ngao Tâm cười nói.

Vân Trung Hạc ( Ngao Ngọc ) nói: "Nơi này đồ ăn không ngon miệng, ăn không trôi. Thứ hai là nhớ ngài và mẫu thân, ăn không vô. Mẫu thân có phải mỗi ngày đều không chịu ăn cơm, mỗi ngày đều nằm ở trên giường khóc? Ta biết, ta biết, thời điểm ta đi người đáp ứng thật tốt, quay đi người liền quên à."

Ngao Tâm nói: "Yên tâm, yên tâm, chờ mập mạp ngươi trở về, mẹ ngươi chỉ sợ sẽ vui mừng như điên, mỗi ngày đều ăn cơm, không đến mấy ngày sẽ mập ra lại."

Tiếp theo, Ngao Tâm bưng lấy mặt của con trai nói: "Ừm, con ta gầy một chút, trở nên anh tuấn hơn nhiều."

Xin cho, ngươi mặc dù yêu thích con của mình, nhưng cũng đừng mắt mù như thế chứ.

"Đến, đến, tới. . ." Ngao Tâm nói: "Con ta đi theo ta vao cốc, cảm tạ Dược Vương một chút."

"Đừng, lão đầu nói, lão không muốn gặp người." Ngao Ngọc ( Vân Trung Hạc ) nói: "Lão là Dược Vương, cũng là Diêm Vương, người được lão trị lành lại trở về liếc lão một cái, sẽ là điềm xấu."

"Đúng, đúng, đúng." Ngao Tâm nói: "Con ta nói rất có lý, con ta nói có lý, loại chuyện này không thể qua loa."

Ngao Tâm ở bên ngoài lạnh lùng như vậy, nhưng trước mắt nhi tử nói năng lại như người mẹ.

Sau đó, Ngao Tâm trực tiếp quỳ xuống, dập đầu nói: "Ngao Tâm đa tạ ân cứu mạng của Dược Vương, từ nay về sau, phàm Dược Vương cốc có bất kỳ phân công gì, Ngao mỗ tuyệt đối sẽ không nửa điểm từ chối."

Tiếp theo, Ngao Tâm trùng điệp khấu đầu ba cái.

Ngao Tâm người này hết sức cao ngạo, dù đối mặt hoàng đế cũng sẽ không khấu đầu, hành lễ đến điểm là dừng.

Mà Dược Vương người này, mọi người mặc dù e ngại lão, nhưng kỳ thật cũng xem thường lão, cảm thấy người này ly kinh bạn đạo, không phải người tốt.

Nếu không đến tình trạng truyệt vọng, tuyệt đối sẽ không đem bệnh nhân đến Dược Vương cốc.

Thân phận Ngao Tâm cao quý, mà lại là quyền thần Nam Chu đế quốc, lúc này lại cung kính dập đầu ba cái.

Cũng bởi vì Dược Vương cứu được con của gã.

"Đi, đi, đi. . . Chúng ta về nhà, nhanh về nhà."

"Chúng ta mau để cho mẹ ngươi nhìn xem, mập mạp chúng ta trở nên anh tuấn, cam đoan nàng vui vẻ vô cùng, từ trên giường nhảy dựng lên."

. . .

Nam Chu đế quốc, Thương Lãng hành tỉnh, Giang Châu thành.

Đây là một tòa siêu cấp thành lớn, có đến trăm vạn nhân khẩu.

Nơi này phồn hoa, bất luận thành trì nào của Vô Chủ chi địa cũng không thể so sánh, thậm chí so với Kim Châu thành còn hơn.

Luận quy mô, phồn hoa, Kim Châu và Giang Châu thành cũng không khác mấy.

Nhưng Giang Châu thành lại xem thường Kim Châu thành.

Bởi vì Kim Châu thành gần Vô Chủ chi địa, dù thành phía bắc Nam Chu đế quốc lớn hơn, mặc dù cũng rất phồn vinh, nhưng nó cách trung tâm quyền lực Nam Chu đế quốc quá xa.

Thứ đến, quý tộc Kim Châu thành cũng rất già, tỉ như Ninh Hàn Hầu.

Quý tộc Kim Châu thành, cũng đều rời xa trung tâm quyền lực.

Cuối cùng, văn chương Kim Châu thành còn kém rất rất xa Giang Châu.

Hành tỉnh Kim Châu thành, giải nguyên thi hương mỗi năm đi vào Thương Lãng hành tỉnh, ngay cả mười vị trí đầu cũng không thể vào được, quá đáng hơn có thời điểm ngay cả hai mươi vị trí đầu còn không vào được.

Thương Lãng hành tỉnh là khoa cử lớn nhất Nam Chu đế quốc, thậm chí xưng là bảng tử thần. Nơi này hoàn toàn được xưng tụng là hoa chương chi địa của văn chương, các loại tài tử giai nhân, đông như người sang sông.

Mà Kim Châu phủ ngồi ở hành tỉnh, được xưng là khu gian lận khoa cử.

Có ý tứ gì? Ngươi tại địa phương khác nếu như thi không đậu cử nhân, vậy ngươi liền dời nhà đến Kim Châu phủ, nơi này thi hương cạnh tranh nhỏ.

Ngươi tại Giang Châu phủ không có hi vọng trúng cử, nhưng tại Kim Châu phủ chẳng những có thể trúng cử, hơn nữa còn có thể xếp hạng cao phía trước.

Ngoài tỉnh lớn khoa cử, Giang Châu phủ này còn là tỉnh lớn huân quý.

Mấy trăm nhà quý tộc, đều ở trong Giang Châu phủ.

Lên tới công tước, xuống đến tử tước, rất nhiều nhà định cư ở Giang Châu phủ.

Bây giờ trong Giang Châu phủ, còn có phủ đệ tứ đại công tước trong nội thành, chiếm cứ vị trí trung tâm nhất.

Không chỉ là công tước, thậm chí ngay cả thân vương phủ đệ, cũng đều có ở chỗ này.

Nam Chu đế quốc cũng không giống như Đại Minh triều, khắp nơi trên đất phiên vương, toàn bộ đế quốc tổng cộng không có mấy thân vương quận vương, mà tước vị theo đời giảm dần.

Như vậy tước phủ Nộ Lãng hầu tại Giang Châu phủ là tồn tại dạng gì?

Đầu tiên, Nộ Lãng Hầu cũng là quý tộc đế quốc mấy trăm năm, tuyệt đối hiển hách, tổ tiên là khai quốc công thần.

Nhưng cũng giống như các gia tộc khác, Nộ Lãng hầu tước phủ cũng đã xuống dốc rất nhiều năm.

Một mực đến thế hệ Ngao Tâm này, lực lượng mới xuất hiện, quang mang vạn trượng.

Bây giờ Ngao Tâm, mặc dù tước vị vẫn như cũ là hầu tước, nhưng gã còn có một chức vị khác, Phiêu Kỵ đại tướng quân.

Chức quan này, đã là võ tướng đỉnh phong.

Mà hiện tại trong triều có lời đồn, Ngao Tâm có thể sắp đảm nhiệm chức Thái Uý.

Chức quan Thái Uý đương nhiên cao hơn Phiêu Kỵ đại tướng quân, là lãnh tụ tất cả võ tướng.

Bất quá dưới rất nhiều tình huống, thái úy không còn lãnh binh, không có binh quyền.

Nhưng nghe đồn, Ngao Tâm chẳng những là thái úy, mà vẫn như cũ là Phiêu Kỵ đại tướng quân.

Đương nhiên, đây vẻn vẹn chỉ là tin đồn.

Cho nên luận chức quan, Ngao Tâm tại Giang Châu phủ, trong đông đảo huân quý, xem như cấp bậc cao nhất.

Nhưng phủ địa tại Giang Châu nằm ở đâu?

Ngao Tâm không phải ở phía trước nhất, dù sao phía trước còn có một vị vương tước, còn có tứ đại công tước.

Đám người này sắp xếp theo bối phận, chính là một hệ thống khác. Mà Ngao Tâm người này, sẽ không kéo bè kết phái, lại làm người lạnh lùng cao ngạo, không có nhiều liên hệ với đám huân quý bọn họ.

Ngay cả Đại hoàng tử Chu Ly lôi kéo gã, gã còn hờ hững.

Cho nên Nam Chu đế quốc một mực có một câu truyền ngôn, Nộ Lãng Hầu Ngao Tâm không biết làm người.

Nên toàn bộ giới quý tộc Giang Châu thành xem như kính nhi viễn chi với Ngao Tâm.

Đương nhiên, Ngao Tâm dù sao quyền cao chức trọng, dù gã không biết làm người, nhưng đại quyền trong tay, nên vẫn có người đến nịnh bợ.

Nhưng . . .

Ngao Tâm không có một nhi tử xuất sắc nào, sự nghiệp của gã nhất định không có người kế thừa.

Tất cả mọi người biết, nhi tử Ngao Ngọc của Ngao Tâm là đệ nhất phế vật Nam Chu đế quốc, thậm chí cũng không thể dùng từ phế vật để hình dung.

Béo ụt ịt đần độn, suốt ngày chính sự không làm, mỗi ngày đi chơi gái.

Mà lại có danh xưng vạn nhân trảm, phải ngủ đủ 10.000 người, vì đạt tới mục tiêu này, y vậy mà đi khắp thiên hạ, mặc kệ kỹ viện cấp thấp cỡ nào, y cũng dám chui vào.

Đơn giản chính là sỉ nhục của giới quý tộc.

Ngay cả đám hoàn khố cũng không muốn tiếp nhận loại phế vật này.

Dù hoàng đế bệ hạ hết lần này đến lần khác ngợi khen Ngao Ngọc, nhưng phế vật chính là phế vật.

Cho nên thanh danh của y đơn giản kém đến cực hạn, dẫn đến hiện tại cũng không có hôn phối.

Tiểu môn tiểu hộ, nịnh bợ Nộ Lãng hầu tước phủ.

Nhưng hào môn quý tộc chân chính, ai nguyện ý đem nữ nhi đến hố lửa, mấu chốt là thanh danh thật khó nghe.

Nếu như gả cho Ngao Ngọc, chẳng phải là cùng nữ nhân bẩn thấp hèn trong kỹ viện dùng chung một trượng phu sao?

Nước bọt phun người chết à.

Chờ hầu tước Ngao Tâm trăm tuổi, phế vật Ngao Ngọc làm sao có thể chèo chống nổi gia nghiệp, xuống dốc đã trở thành định cục.

Dựa theo công tích Ngao Tâm, kỳ thật đã sớm phong công tước.

Nhưng hoàng đế một mực đè ép, lại phong ba huynh đệ gã thành bá tước.

Cho nên vài huynh đệ Ngao Tâm, ra một hầu tước, ba bá tước, cũng coi là ân sủng cực kỳ, hiển hách cực kỳ.

Ngao Tâm đời này, chỉ cưới một thê tử.

Phu phụ hai người, chỉ có một trai một gái, đoạn thời gian trước Ngao Ngọc bệnh nặng, tất cả mọi người cảm thấy không trị được, nhưng tước vị Nộ Lãng hầu tước phủ không thể không có người kế thừa.

Hoàng đế ân sủng Ngao Tâm, hạ chỉ chọn một nhi tử xuất sắc của huynh trưởng Ngao Tâm là Ngao Khanh, nhận làm con thừa tự cho Ngao Tâm, tương lai kế thừa vị trí Nộ Lãng Hầu Ngao Tâm, đồng thời dưỡng lão tống chung cho phu phụ Ngao Tâm.

Sau khi ý chỉ xuống.

Thê tử Ngao Tâm giận dữ, muốn một mồi lửa đốt đi thánh chỉ.

Đây là ý gì?

Con ta còn chưa chết, dựa vào cái gì muốn nhận con người khác làm nhi tử thừa tự?

Ngao Tâm cũng rất không thoải mái.

Nhưng đây là ý chỉ hoàng đế, làm thần tử, gã bất khả kháng lễ.

Cho nên, cháu gã là Ngao Minh liền trở thành tự tử Ngao Tâm, trở thành tiểu hầu gia Nộ Lãng Hầu phủ.

Mà vị Ngao Minh này cũng xác thực cực độ xuất sắc, văn võ toàn tài.

Võ công thì không nói, bởi vì đối với gia tộc quyền thế trăm năm, võ công chỉ là tiểu đạo, ngươi có võ công siêu cấp siêu cấp cao, nhưng bình thường nhất định không cần biểu hiện ra ngoài.

Trọng yếu nhất chính là văn tài!

Mà vị Ngao Minh này, đã đạt giải nguyên Thương Lãng hành tỉnh năm trước.

Điều này rất ngưu bức.

Đây chính là khoa cử bảng tử thần à, trúng giải nguyên, tuyệt đối là tài tử nhất đẳng.

Phải biết, Giang Châu phủ là nơi chân chính văn tài xuất hiện lớp lớp, nơi này ra tài tử thật như sao trên trời.

Mà Ngao Minh này, cơ hồ xem như lãnh tụ tài tử Giang Châu phủ.

Hết lần này tới lần khác, y vẫn là xuất thân quý tộc trăm năm.

Cho nên, người này hoàn toàn được xưng tụng là thiên chi kiêu tử Giang Châu phủ.

Mấu chốt y còn trường thân ngọc lập, anh tuấn tiêu sái, quả thực là một vị đỉnh giai công tử hoàn mỹ.

Mặc dù tương lai y sẽ thừa kế tước vị Nộ Lãng Hầu, nhưng y nói, tuyệt đối không dựa vào tổ tiên che chở, nhất định phải dựa vào bản sự của mình.

Sau đó, y còn muốn tham gia thi hội, thi đình.

Tương lai còn muốn nhập các bái tướng, làm cho Ngao thị gia tộc huy hoàng tới đỉnh phong.

Cho nên toàn bộ huân quý Giang Châu phủ đối với Nộ Lãng Hầu Ngao Tâm thật sự là ước ao ghen tị.

Có rất người càng ác ý phỏng đoán, thân nhi tử Nộ Lãng Hầu không nên thân, cho nên thật đúng là đã chết kịp thời, nên mới có một người xuất sắc tự tử đến kế thừa tước vị.

Vị tự tử Ngao Minh này, so với phế vật Ngao Ngọc kia đơn giản không cần xuất sắc quá nhiều.

Một người như Tiên Hạc trên trời, mà người kia chính là gà rừng trong bùn nhão dưới mặt đất.

Chân chính khác nhau một trời một vực à.

Vốn cho Nộ Lãng Hầu phủ sẽ xuống dốc, nhưng sau khi Ngao Minh nhận làm con thừa tự, chỉ sợ lại phải kéo dài mấy chục năm huy hoàng nữa.

. . .

Trong Nộ Lãng hầu tước phủ.

Nộ Lãng Hầu phu nhân nằm ở trên giường, nhìn trần nhà ngẩn người.

Trong đầu nhớ lại từng màn về nhi tử mập mạp.

Từ lúc tập tễnh đi, đến lúc trưởng thành.

Nhất cử nhất động của nó, mỗi tiếng nói cử động, một tiếng cười tiếng khóc, toàn bộ đều rõ mồn một trước mắt, phảng phất ngay vừa hôm qua

Nghĩ đi nghĩ lại, Nộ Lãng Hầu phu nhân liền trực tiếp ngây dại, lộ ra nụ cười ấm áp.

Nhưng nước mắt lại nhịn không được lại lần nữa tuôn ra.

Rõ ràng nước mắt đã chảy khô, nhưng vẫn nhịn không được.

Mập mạp của ta, ngoan cỡ nào, thân thiện cỡ nào, đáng yêu cỡ nào.

Người người đều nói mập mạp nhà ta là phế vật, nhưng mẫu thân biết ngươi thông minh, lại đáng yêu.

Biết mẫu thân không thể ăn quá nhiều đường, nhưng hết lần này tới lần khác thích ăn đường, mập mạp liền lên núi, tìm mấy ngày mấy đêm, rốt cuộc tìm được một loại lá cây, cũng có vị ngọt, nhưng sau khi ăn, lại không bị choáng đầu.

Sau loại lá cây này quá ít, mập mạp lại vắt hết óc, lấy loại lá cây này về cấy ghép vào trong vườn hoa ở nhà.

Như vậy mẫu thân có thể ăn vị ngọt, nhưng lại không choáng đầu.

Phụ thân bởi vì chính sự nhiều ưu phiền, đau đầu không thôi.

Mập mạp liền đi học xoa bóp, mỗi ngày xoa bóp đầu cho phụ thân, mỗi một ngày đều kiên trì, chỉ cần ở nhà, một ngày cũng không lười biếng.

Phụ thân không thích cười, rất nhiều suy nghĩ.

Mập mạp liền đi quán trà nghe người ta thuyết thư, liền chạy qua bên đường, giống những tên khất cái kia học một ít tiết mục ngắn chọc cười, trở về kể cho phụ thân nghe.

Kể kể, mập mạp nhanh trở thành tướng thanh đại sư.

Dù thế giới này không có tướng thanh.

Muội muội có cái tính khó chịu, lại yếu ớt, lại táo bạo, ngay cả mẫu thân nàng cũng không dỗ dành được, nhưng mập mạp lại có thể dỗ được.

Trong đầu nó có cố sự không hết, mỗi ngày đều có thể kể không lặp lại.

Cho nên từ nhỏ đến lớn, không có mập mạp ca ca dỗ dành, muội muội không ngủ được, hiện tại đại cô nương mười mấy tuổi vẫn như vậy.

Muội muội kén ăn vô cùng.

Mập mạp liền tìm tới đồ nàng thích ăn, hơn nữa còn có thể chế biến thành đủ loại hình dáng tinh xảo.

Người khác đều nói mập mạp của nàng là phế vật.

Nhưng trong lòng phu phụ Ngao Tâm, mập mạp là nhi tử tốt nhất, trong thiên hạ không có con trai nào tốt hơn nó.

Trong mắt muội muội Ngao Ninh Ninh, mập mạp là ca ca tốt nhất, cưng chiều nàng như lên trời.

Thậm chí trong mắt rất nhiều hạ nhân của phủ hầu tước, mập mạp Ngao Ngọc cũng là thiếu gia tốt nhất, cho tới bây giờ cũng chưa nổi giận, cũng không trách phạt hạ nhân.

Thế nhân cay nghiệt cỡ nào, một số thời khắc hạ nhân cũng khó tránh khỏi như vậy.

Có một lần, mấy hạ nhân ở nơi hẻo lánh trong phủ, đang giễu cợt mập mạp Ngao Ngọc.

Nhưng bọn họ không biết, mập mạp Ngao Ngọc đang làm cỏ dại trong bui cây cách đó không xa, bởi vì gã gieo xuống thực vật mới phi thường dễ hỏng, mẫu thân thích vô cùng loại hoa lan này, mỗi một ngày gã phải tốn thời gian dài hầu hạ hoa lan này.

Kết quả nghe được hạ nhân đang giễu cợt mình.

Vì không để cho bọn hạ nhân sợ sệt xấu hổ, gã quả thực ngồi xổm trong bụi cỏ một canh giờ không dám động đậy.

Một mực đến lúc mấy hạ nhân kia giễu cợt đến thống khoái, gã mới đứng lên. Kết quả đầu váng mắt hoa còn ngã trên mặt đất, trên mặt bị lủng mấy lỗ lớn.

Mẫu thân đau lòng ghê gớm, hỏi gã chuyện gì xảy ra. Gã nói chính mình không cẩn thận trượt chân.

Cho nên tại Nộ Lãng hầu tước phủ, mập mạp Ngao Ngọc chính là một mặt Kính Chiếu Yêu.

Vậy nên người tâm địa thiện lương, đều vô cùng ưa thích thiếu gia này.

Mà những người cay nghiệt bợ đỡ kia, đều xem thường thiếu gia này.

Nộ Lãng Hầu phủ phu nhân đang hồi tưởng lại, phảng phất trong lỗ tai vang lên những trò cười chơi vui của mập mạp.

Nàng lại nhịn không được cười khanh khách thành tiếng.

Nhưng cười xong, nàng lại nhịn không được nước mắt trào ra.

Bảo bối của ta, nếu như ngươi thật không có ở đây, ban đêm mẫu thân gặp ác mộng, mẫu thân theo ngươi cùng một chỗ xuống dưới được không?

Mấy ngày này, mỗi một ngày nàng đều dựa vào hồi ức chống đỡ.

Nếu như không có những hồi ức này, nàng thật không chịu nổi.

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.

Nộ Lãng Hầu phu nhân bỗng nhiên ngồi dậy nói: "Mập mạp, có phải mập mạp ta trở về rồi không?"

"Mẫu thân." Bên ngoài vang lên một trận âm thanh trong trẻo nói: "Hài nhi nghe nói mẫu thân giữa trưa không ăn gì, cho nên đi học làm một loại thức nhắm, xin mời mẫu thân nếm thử."

Không phải mập mạp, là tự tử Ngao Minh mà hoàng đế hạ chỉ nhận làm con thừa tự kia tới.

Thiên chi kiêu tử Giang Châu phủ.

Trên mặt Nộ Lãng Hầu phu nhân lộ ra vẻ không vui.

Dựa vào cái gì?

Dù mập mạp nhà ta không có ở đây, ta cũng không cần tự tử gì cả.

Ta lẳng lặng nằm ở chỗ này, không cần ngươi đến tận hiếu.

Ngươi cắt ngang hồi ức của ta.

Thế là, Nộ Lãng Hầu phu nhân nói: "Không cần, thân thể ta không sao, ngươi đi đi."

Ngao Minh càng thêm cung kính nói: "Thân thể mẫu thân không tốt, còn không quan trọng sao? Chỗ nào không thoải mái? Hài nhi lập tức đi mời thái y tới."

Giang Châu phủ cũng có thái y, đều là từ Thái Y viện về hưu.

"Không cần, ngươi để yên cho ta là tốt rồi." Nộ Lãng Hầu phu nhân lạnh nhạt nói.

Ngao Minh nói: "Vậy hài nhi để những thức nhắm này bên ngoài, để muội muội đến bồi ngài."

Sau một lát, Ngao Ninh Ninh gầy yếu đi đến.

Nàng cũng tiều tụy, con mắt đỏ bừng, mập mạp ca ca không ở đây, nàng cũng cực kỳ khổ sở, mỗi ngày đều ăn không vô, ngủ không được.

Khóc đến mệt mỏi liền ngủ, tỉnh ngủ lại khóc.

Lúc này gặp mẫu thân, Ngao Ninh Ninh lại nhịn không được nước mắt bừng lên.

"Mẹ, ta vừa rồi lại mơ thấy ca ca."

Sau đó, hai mẹ con lại ôm nhau khóc.

Ngao Ninh Ninh vừa khóc, vừa cả giận nói: "Trong phủ này đều là những kẻ không có lương tâm, cả đám đều đi nịnh bợ Ngao Minh, giống như hắn đã trở thành tân chủ tử vậy. Cả đám đều quên ca ca, đối xử bọn hắn tốt bao nhiêu. Ta muốn đánh từng tên cho gần chết, đánh cho gần chết!"

Đương nhiên, Ngao Ninh Ninh cũng chỉ là nói một chút mà thôi.

Mấy tháng này, Nộ Lãng Hầu Ngao Tâm một mực tác chiến bên ngoài.

Nộ Lãng Hầu phu nhân mỗi ngày nằm ở trên giường dậy không nổi, ngày càng tiều tụy.

Hoàng đế lại hạ chỉ, để Ngao Minh nhận làm con thừa tự tới, mà bản thân gã cũng là chất tử Ngao Tâm.

Cho nên mấy tháng qua, hết thảy trong phủ, cơ hồ đều là Ngao Minh làm chủ, tăng thêm y lại có tiền đồ, tuổi còn trẻ đã đỗ giải nguyên, tương lai lại kế thừa tước vị Nộ Lãng Hầu, còn muốn nhập các bái tướng, bọn hạ nhân đương nhiên đi nịnh bợ y.

Trước đó mập mạp Ngao Ngọc là một người tốt.

Nhưng trong mắt rất nhiều người, người tốt là vô dụng nhất.

Hai mẹ con vừa khóc, liền dừng lại không được.

Một mực khóc, khóc đến đứt ruột.

Bỗng nhiên, lỗ tai Nộ Lãng Hầu phu nhân dựng thẳng lên.

"Mập mạp, mập mạp ta trở về."

Ngao Ninh Ninh khóc ròng nói: "Mẹ, người lại nghe nhầm rồi, ca ca không về được, hôm qua ta mơ ác mộng, mơ thấy ca ca nằm trong quan tài. . ."

Nộ Lãng Hầu phu nhân cao giọng nói: "Thật, thật, ta nghe được, ta cảm thấy, mập mạp ta thật trở về."

Sau đó, nàng trực tiếp từ trên giường nhảy xuống, xông thẳng ra ngoài.

Sau đó. . .

Cửa viện bên ngoài đẩy mở.

Một thân ảnh quen thuộc, mập mạp đi đến.

Mẫu thân như bị sét đánh, toàn thân cứng tại nguyên địa, không cách nào động đậy.

So với Ngao Tâm, nàng càng thêm sợ hãi đây là ảo giác.

Chưa tới một phút, Ngao Ngọc ( Vân Trung Hạc ) vọt lên, một tay ôm lấy mẫu thân vào trong ngực.

"Mẹ, ta trở về, mập mạp người trở về đây."

Tiếp đó!

Ngao Ninh Ninh bỗng nhiên vọt ra, đầu tiên là không dám tin nhìn qua Ngao Ngọc ( Vân Trung Hạc ), tiếp đó nàng bỗng nhiên hét lên một trận, giương nanh múa vuốt nhào tới, cả người nhảy thẳng lên thân Vân Trung Hạc, treo ở phía trên.

Nàng duỗi ra tay nhỏ, vò khuôn mặt Ngao Ngọc ( Vân Trung Hạc ) thành các hình dạng.

"Ngươi còn biết trở về, ngươi còn biết trở về, ngươi đồ hư hỏng này."

"Ta muốn đánh ngươi, ta muốn đánh ngươi. . ." Ngao Ninh Ninh vừa khóc, vừa cười.

Mẫu thân đau lòng, lôi nữ nhi xuống.

"Làm gì? Làm gì? Đừng làm ca ca ngươi đau, ngươi nha đầu hỏng này. . ."

Ngao Ninh Ninh không quan tâm, càng bò lên cổ Vân Trung Hạc ( Ngao Ngọc ), trực tiếp cưỡi phía trên nói: "Mập mạp, ngươi nhớ kỹ, ngươi thiếu ta 100 câu chuyện, ngươi nếu không trả lại, ta không buông tha cho ngươi."

Mẫu thân lôi kéo không xuống, liền dùng sức đập vào mông nữ nhi, nổi giận quát: "Ngươi khỉ con trời đánh này, chỉ biết giày vò ca ca ngươi, sớm biết không sinh ngươi, không sinh ngươi."

Vân Trung Hạc ( Ngao Ngọc ) cười hì hì, cõng muội muội vào trong phòng.

Mẫu thân vui vẻ vô biên nói: "Phòng bếp, phòng bếp, chuẩn bị ăn cơm, chuẩn bị ăn cơm, mập mạp nhà ta chắc là đói chết, đã gầy rồi, cái cằm hóp vào rồi."

Tiếp theo, nàng phát hiện phía sau còn có một nam nhân phong trần mệt mỏi.

Đầu óc hoảng hốt một trận.

A, đây là trượng phu Ngao Tâm của nàng.

Kém chút đã quên.

"Ngươi làm gì đó? Vì sao không đi sớm đưa mập mạp về nhà, ta nghe nói Dược Vương kia chính là Diêm Vương, Dược Vương cốc giống như Địa Ngục. Ngươi để mập mạp ngây người ở nơi đó lâu như vậy, nó bị dọa sợ làm sao bây giờ?" Mẫu thân tiến lên, hung hăng nhéo lên lưng Ngao Tâm.

Không sai, là nhéo 360 độ.

Gương mặt Ngao Tâm đau đến từng đợt run rẩy, lại không rên một tiếng.

. . .

Sau đó, người một nhà vui vẻ hòa thuận ăn cơm.

Chân chính niềm vui gia đình.

Ở bên ngoài, mập mạp Ngao Ngọc bị tất cả mọi người xem thường.

Nhưng trong nhà này, trong mắt phụ mẫu và muội muội, hắn là tiêu điểm, là hạch tâm.

Phụ thân trên cơ bản không nói lời nào, nhưng ánh mắt nhìn về hắn phi thường ấm áp.

Đôi đũa của mẫu thân không ngừng gắp thức ăn vào trong bát của hắn, mà lại là những thứ hắn thích ăn nhất.

Muội muội Ninh Ninh mặc dù trách hô trách, lại yếu ớt, lại xấu tính, nhưng ánh mắt nhìn về phía ca ca lại tràn đầy sùng bái.

Bởi vì trong đầu ca ca vĩnh viễn có thiên hình vạn trạng cố sự, so với những ngốc tử sách kia tốt không biết bao nhiêu lần.

Quý tộc trong nhà khác, khi ăn không được nói chuyện. Nếu như trên bàn cơm nói chuyện, sẽ bị coi là không có gia giáo.

Nhưng Nộ Lãng hầu tước phủ không như vậy.

Vân Trung Hạc ( Ngao Ngọc ) vừa ăn cơm, miệng nửa khắc đều không ngừng, không ngừng nói kiến thức các nơi, đủ loại cố sự vui chơi, tầng tầng lớp lớp.

Muội muội và mẫu thân nghe say sưa ngon lành, đơn giản không dừng được, lại còn một bên xen vào hỏi thăm, sau đó phát ra từng đợt kinh hô.

Mẫu thân ngẫu nhiên sẽ còn chen vào một câu.

"Mập mạp nhà ta biết được thật nhiều à."

"Mập mạp thật là lợi hại, hài tử của người khác, cũng không biết những chuyện này."

Mà phụ thân cũng mặc kệ, ở ngay bên cạnh yên lặng uống rượu, ăn cơm.

Mà ngay lúc này!

Một mỹ nam tử tuấn mỹ như ngọc đi đến, khom người xuống nói: "Bái kiến phụ thân, một đường vất vả."

Ngao Tâm gật đầu nói: "Trong khoảng thời gian này, ngươi trông coi nhà, cũng vất vả rồi."

Mỹ nam tử chắp tay nói: "Hài nhi không dám, phụ thân vì nước phân ưu, mới thật là vất vả."

Tiếp theo, mỹ nam tử chào Vân Trung Hạc nói: "Ngọc đệ đệ trở về, vi huynh thật sự là mừng rỡ không thôi. Ta đi nói cho đại phòng, tam phòng, tứ phòng, đưa thiếp mời, mở tiệc chiêu đãi chư vị thân bằng, là đệ đệ bày tiệc mời khách."

Vân Trung Hạc đứng dậy, chất phác nói: "Tạ ơn Minh ca."

Ngao Minh nói: "Phụ thân, hài nhi đi làm đây."

Sau đó, y trực tiếp đi ra ngoài.

Trên mặt Vân Trung Hạc bất động thanh sắc, nhưng trong lòng nhất thời hàn ý.

Đây là ý gì? Có người muốn đến đoạt gia nghiệp hắn, đoạt tước vị hắn?

Ngao Minh hắn biết, là con huynh trưởng của Nộ Lãng Hầu Ngao Tâm, xem như người trẻ xuất sắc nhất Ngao thị gia tộc.

Dưới cục diện này, rất hiển nhiên y đã nhận làm con thừa tự dưới gối Ngao Tâm, tương lai sẽ thừa kế tước vị Nộ Lãng Hầu.

Mà vừa rồi y nghiễm nhiên một bộ dạng thiếu chủ Nộ Lãng hầu tước phủ.

Ngược lại Vân Trung Hạc, giống như là tiểu thiếp nuôi vậy.

Mẫu thân lập tức lạnh mặt xuống, lạnh giọng nói: "Mập mạp trở về, nhà chúng ta không cần tự tử."

Ánh mắt Nộ Lãng Hầu Ngao Tâm hơi nháy một cái.

Bởi vì đây là ý chỉ hoàng đế bệ hạ, mà hoàng thất và thiên hạ quý tộc cũng đều thừa nhận.

Lúc này ở trong mắt mọi người, Ngao Minh chính là người thừa kế Nộ Lãng Hầu, thế tử Nộ Lãng Hầu.

Ngày đó ý chỉ hoàng đế, không phải mỗi mình Ngao Tâm nhận, mà là toàn bộ Ngao thị gia tộc nhận, thậm chí quý tộc Giang Châu phủ khác cũng đều có mặt chứng kiến.

Cho nên, Ngao Minh là phụng chỉ kế thừa Nộ Lãng Hầu tước vị.

Danh chính ngôn thuận, chuyện đương nhiên.

Dù Ngao Ngọc trở về, cũng không thể cải biến điểm này, bởi vì ý chỉ hoàng đế đã hạ, miệng vàng lời ngọc.

Mà Ngao Tâm cảm thấy, cả một đời nhi tử khoái hoạt hạnh phúc là được.

Nộ Lãng Hầu, không kế thừa cũng được.

Ngao Minh cũng rất xuất sắc, để y kế thừa Nộ Lãng Hầu tước vị, cũng không có gì không tốt.

"Ta mặc kệ." Đôi đũa mẫu thân bỗng nhiên đập vào trên mặt bàn, lạnh giọng nói: "Tước vị Nộ Lãng Hầu chúng ta chỉ có thể là mập mạp, ngươi đi nói với hoàng đế, để hắn thu hồi ý chỉ."

Ngao Tâm nói: "Mập mạp không tranh quyền thế, để hắn cả một đời khoái hoạt, cũng không có gì không tốt."

Mẫu thân cả giận nói: "Ngươi biết cái gì? Hắn kế thừa tước vị, dù gia đạo xuống dốc, có tước vị tại thân, sẽ không có người khi dễ hắn. Nếu để cho người khác kế thừa tước vị, chờ chúng ta trăm năm sau qua đời, ngươi để mập mạp ở nơi nào? Ăn nhờ ở đậu sao? Người khác còn dung hạ được hắn sao? Trăm năm gia nghiệp này, dù mất trong tay mập mạp, cũng không thể cho ngoại nhân."

"Ngao Tâm, ngươi nếu không đi nói với hoàng đế, chính ta sẽ đi nói." Mẫu thân chém đinh chặt sắt nói.

Ánh mắt Ngao Tâm nhìn về phía Vân Trung Hạc nói: "Ngọc nhi, ngươi thấy thế nào?"

Vân Trung Hạc nói: "Ta nghe theo phụ thân."

Ngao Tâm nói: "Vậy ta biết rồi."

. . .

Ngày kế tiếp!

Vân Trung Hạc đã ăn xong điểm tâm.

Nộ Lãng Hầu Ngao Tâm nói: "Ngọc nhi, mang lễ vật, theo ta ra ngoài một chuyến."

Vân Trung Hạc ( Ngao Ngọc ) nói: "Phụ thân, đi đâu vậy?"

Ngao Tâm nói: "Ngụy quốc công phủ."

Vân Trung Hạc kinh ngạc.

Ngao Tâm nói: "Ngụy quốc công là nhạc phụ đại nhân của ngươi, bây giờ ngươi trở về, đương nhiên phải đi bái kiến ngài. Mà mấy tháng trước các ngươi sắp thành hôn, kết quả làm trễ nải, bây giờ ngươi trở về, đương nhiên phải chọn thời gian gần, cho các ngươi thành hôn."

Thành hôn?

Ngao Ngọc cưới thiên kim tiểu thơ Ngụy quốc công?

Đây chính là quốc công à, toàn bộ Nam Chu đế quốc cũng không có mấy công tước á.

Mà bây giờ, hắn lại sắp cưới một tiểu thư phủ công tước?

. . .

Phủ đệ Ngụy quốc công ở trung tâm Giang Châu thành.

Quả nhiên so với Nộ Lãng hầu tước phủ muốn uy vũ bá khí hơn nhiều, chân chính cao môn đại hộ, chiếm diện tích trên ngàn mẫu, đây chính là nội thành à.

"Nhờ ngươi vào bẩm báo Ngụy quốc công, Ngao Tâm tới gặp."

Sau một lát!

Bên trong truyền đến một trận thanh âm cười to bá khí cởi mở, người này chính là Ngụy quốc công.

"Thân gia à, ngươi rốt cuộc đã đến, mau vào, mau vào."

Một nam tử oai hùng bất phàm đi ra, mặc cẩm y ngọc, không giận mà uy.

Nộ Lãng Hầu Ngao Tâm nhìn Vân Trung Hạc nói: "Ngọc nhi, còn không mau bái kiến nhạc phụ đại nhân của ngươi?"

. . .

Bình Luận (0)
Comment