Thời gian khảo thí ngày thứ hai cũng là bốn canh giờ, Vân Trung Hạc chỉ dùng hơn một giờ đã hoàn thành, còn thừa lại hơn sáu giờ? Làm gì bây giờ?
Đương nhiên là đi ngủ, thế là Vân Trung Hạc úp bài thi lại, dùng cái chặn giấy đè lại, tiếp tục nằm nhoài trên mặt bàn ngủ.
Mà bên kia quan chủ khảo Vu Tranh đại nhân cùng giống như hôm qua, cũng dựa theo đề mục bài thi viết hai thiên sách ngắn, một thiên sách dài.
Hôm nay dùng thời gian dài hơn, bởi vì lão có đầy phẫn nộ muốn trút xuống.
Hôm nay ba thiên sách luận này, lão đều nói ra suy nghĩ của mình.
Loại Phục cổ này trước hết không viết nhiều, Vu Tranh cũng không phải là người thông thái rởm.
Nhưng hai thiên sách luận phía sau, nhất là Kết đảng luận, lão có thiên ngôn vạn ngữ.
Lão không ưa nhất chính là đương kim huân quý. Nam Chu lập quốc hơn 300 năm, những huân quý này cũng ngồi hưởng vinh hoa phú quý mấy trăm năm, đám người này cơ hồ lũng đoạn võ chức trong triều.
Quả thật trong này có cả danh tướng Phiêu Kỵ đại tướng quân Ngao Tâm, nhưng phần nhiều đều là phế vật. Đế quốc mặc dù cũng mở võ cử, nhưng so với văn khoa cử hoàn toàn không có thành tựu. Mà mặc kệ là võ cử nhân hay là võ tiến sĩ, thi đậu xong vẫn như cũ trở thành những gia nô huân quý này.
Bọn huân quý này trở thành kết đảng lớn nhất, ngăn chặn con đường tiến thân của vô số quân nhân tinh anh.
Sau đó Vu Tranh muốn công kích chính là tập đoàn quan văn, mua danh chuộc tiếng, bè cánh đấu đá, chỉ nhìn lập trường, không phân đúng sai, là đệ nhị đại kết đảng Đại Chu đế quốc.
Mà bây giờ đệ nhất đại kết đảng cùng đệ nhị đại kết đảng này lại muốn cấu kết cùng nhau, cứ thế mãi, quốc tướng không quốc.
Đây vốn là là một thiên sách ngắn, nhưng Vu Tranh đại nhân nhịn không được, lưu loát viết 2000 chữ.
Cuối cùng một thiên sách luận dài, ngược lại lão chỉ viết 1000 chữ.
Cho nên vừa xong, không sai biệt lắm đã qua hai canh giờ.
Sau đó, lão lại một lần nữa đi dò xét trường thi.
Trước lão đi qua chỗ coi trọng yêu thích nhất là lều thi Tô Mang, lão tuyệt đối sẽ không đi xem cụ thể viết cái gì, bởi vì như vậy là hành vi gian lận.
Lão chỉ muốn nhìn một chút trạng thái Tô Mang.
Quả nhiên không để cho lão thất vọng, lúc này Tô Mang một mặt cô phẫn, kiếm khí đầy người
Hiển nhiên liên quan tới ba thiên thi vấn đáp hôm nay, Tô Mang cũng có đầy ngập lời từ đáy lòng, chỉ xem khí thế kia, liền biết sẽ có tuyệt hảo văn chương.
Đạo của ta không cô độc, đạo của ta không cô độc à!
Sau đó lão lại đi qua lều thi Ngao Ngọc, lập tức nghe được một trận tiếng ngáy vô cùng quen thuộc.
Lập tức Vu Tranh đại nhân nổi giận, hôm qua khảo thí ngươi đi ngủ, hôm nay ngươi vẫn còn đi ngủ?
Lão không ưa nhất chính là huân quý tử đệ, Ngao Ngọc ngươi do có thân phận thái học giám sinh, mới có tư cách tiến vào trường thi.
Có bao nhiêu học sinh bần hàn, ngày đêm khổ đọc mười mấy năm cũng không có tư cách tới tham gia thi hương.
Ngao Ngọc ngươi không biết trân quý, ngược lại đến trường thi ngủ ngon, thật sự là tiện nhân tiện chính mình.
Nhưng Vu Tranh lão đại nhân vẫn cưỡng ép nhịn xuống, bởi vì trường thi có quy củ, Ngao Ngọc chỉ cần không làm hư quy củ, vậy không thể đuổi hắn ra ngoài.
Ngày sau Vu Tranh lão nhất định phải thượng tấu, mặc kệ là thái học hay là quốc tử giám, phàm khảo thí không đạt, tuyệt đối không thể cho công danh giám sinh, cũng không thể tới tham gia thi hương, càng không thể tham gia thi hội.
Tóm lại, tâm tình ngày này của Vu Tranh lão đại nhân đã bị hủy diệt, lại không thể phát tiết ra ngoài, lão chỉ có thể tự kiềm chế, lòng tràn đầy phẫn nộ, nhớ tới bè lũ xu nịnh trong triều, cả người nhất thời càng thêm bị chọc giận.
Vị lão đại nhân này chính là như vậy, đặc biệt dễ dàng nghĩ quẩn, đặc biệt dễ dàng để tâm vào chuyện vụn vặt. Chẳng những thích làm khó dễ người khác, càng ưa thích làm khó dễ chính mình.
Một mực đến mặt trời chiều ngã về tây, khảo thí ngày thứ hai kết thúc.
. . .
Trải qua hai ngày khảo thí, nhất là hôm nay nóng như vậy.
Tất cả thí sinh cơ hồ đều bị tàn phá đến người không ra người quỷ không ra quỷ, mặc kệ là trí nhớ hay là thể lực đều bị tiêu hao cự đại.
Càng đáng sợ chính là khí trời nóng, nhưng trong lều thi không được tắm rửa, cho nên toàn thân đều hôi thối à.
Ăn cơm thì không có chút khẩu vị nào.
Mỗi một thí sinh đều như nạn dân, một bộ dạng triệt để bi quan chán đời.
Duy chỉ có một người ngoại lệ, đó chính là Tô Mang.
Toàn thân y trên dưới vẫn như cũ cẩn thận sach sẽ, thậm chí kẽ móng tay cũng sạch, mà lại ngồi thẳng tắp, phảng phất thời thời khắc khắc đều kiếm khí bức người.
Người này thật sự là Thiên Sát Cô Tinh, người nhẫn nhịn vài chục năm thật là khó lường.
Y thật là muốn một tiếng hót làm kinh người, danh kiếm ra khỏi vỏ động tứ phương.
Ngay cả Ngao Ngọc cũng như một con lợn, tóc tai bù xù, nằm lung tung trong lều thi ngáy o o, toàn thân cũng mồ hôi đầm đìa, cũng hôi thối không kém.
Thật là muốn chết à, sắp tết Trung thu, còn nóng như thế.
. . .
Ngày khảo thí thứ ba đến.
Muốn mạng à, hôm nay còn nóng hơn.
Tết Trung thu, tối thiểu 35 độ, đây là muốn nóng chết người đó.
Ba ngày không tắm rửa, mà mặt trời này cũng quá độc đi.
Bất quá tốt xấu hôm nay khảo thí cũng sẽ kết thúc. Mà hôm nay thi thi phú, mặc dù đây là khảo nghiệm lớn nhất về thiên phú đối với tài hoa, ý chí, tình hoài, thiên phú, nhưng dù sao số lượng từ cũng không nhiều.
Mà đối với học sinh chỉ muốn trúng cử, thi phú viết thoáng một chút là được.
Chỉ cần hai ngày trước phi thường ưu tú là có thể trúng cử.
Nhưng mấy tên xếp hạng phía trước, nhất là ba hạng đầu, hôm nay thi phú vô cùng trọng yếu.
Mặc dù hôm nay thi phú, không sai biệt lắm chỉ chiếm 20% thành tích, nhưng muốn đoạt được ba hạng đầu, nhất định phải viết kinh diễm không gì sánh được, tối thiểu trong nháy mắt liền đâm trúng tâm linh giám khảo.
Đến giờ, bài thi ngày thứ ba phát ra.
Năm nay quả nhiên có ba đề mục.
Đề thứ nhất: Nhật Ngũ Sắc Phú lấy "Nhật lệ cửu trọng, thánh phù thổ đức" là vận.
Đề này vừa nhìn liền biết là vuốt mông ngựa, vỗ mông ngựa đương kim hoàng đế.
Hoàng đế bệ hạ đăng cơ không lâu, mà lại vừa mới trải qua đại chiến với Đại Doanh đế quốc, mấu chốt trận chiến này mặc dù xưng là thắng lợi, nhưng kỳ thật là bại.
Nhưng lúc này, cần phải ca tụng thánh thượng.
Vân Trung Hạc minh bạch, bài phú này vô cùng vô cùng trọng yếu, thậm chí là mấu chốt để đoạt giải nguyên.
Vỗ mông ngựa hoàng đế, chẳng lẽ còn không trọng yếu sao?
Hoàng đế bệ hạ giống như triều dương, từ từ bay lên, quang mang vạn trượng, rọi khắp chúng sinh.
Vậy bài phú này có bản ghi chép nào không?
Có, có, có!
Đường Trinh Nguyên năm 2 thi đình, trạng nguyên Lý Trình, một bài « Nhật Ngũ Sắc Phú » kinh diễm triều đình, khiến cho long nhan cực kỳ vui thích, đạt điểm trạng nguyên.
Danh tự người này chưa nghe qua, phảng phất không quá nổi danh.
Nhưng người này rất ngưu, nhất là trên phú tạo nghệ kinh người. Một bài « Nhật Ngũ Sắc Phú » đã kinh diễm tuyệt luân, sau đó gã lại tham gia khoa khảo thí bác học hồng từ, làm « Phi Sa Giản Kim Phú », lại đoạt thứ nhất, danh chấn Trường An.
Mà người này tuần tự làm qua Hàn Lâm học sĩ, Thứ sử, Lễ bộ Thị lang, Lại bộ Thị lang.
Ngươi cho rằng gã huy hoàng nhân sinh đến đây chấm dứt sao? Chưa.
Sau đó gã lại làm Tiết Độ sứ, tư đồ, tư không, hữu phó xạ, hơn nữa còn phong công tước, mặc dù là quận công.
Nhưng tiền đồ này, cũng kém không nhiều một văn thần đỉnh phong nào. Có lẽ là người ta thăng tiến quá tốt rồi, cho nên không rảnh làm thơ, cả đời cũng không để lại bài thơ bất hủ nào.
Tại Đường triều, tuyệt đại bộ phận đại thi nhân, trên cơ bản con đường quan trường không tốt lắm, tỉ như các Đại thân Lý Bạch, Đỗ Phủ, Lý Thương Ẩn, cả đám đều lưu danh bách thế, lưu lại hậu thế vô số bài thơ bất hủ. Nhưng ở trong quan trường, thật sự người nào cũng đều thảm.
Đại Thần Lý Bạch, Hàn Lâm đãi chiếu, một tiểu quan lục phẩm, vẫn là hư chức.
Đại Thần Đỗ Phủ thảm hại hơn, đảm nhiệm tả thập di, chức quan quỷ này 99% người cũng chưa từng nghe qua, tiểu quan thất bát phẩm gì đó, còn không bằng Đại thần Lý Bạch.
Đại thần Lý Thương Ẩn cũng kém không nhiều, đường đường tiến sĩ, đảm nhiệm quan gì? Bí Thư tỉnh giáo thư lang, chức quan này nghe chút liền biết là làm cái gì, chuyên môn phụ trách hiếu đính văn thư, chính là cơ quan khoa viên hậu thế đó.
Cho nên vị Lý Trình đại nhân này, chúng ta không biết, bởi vì gã triệt để lẫn vào tài hoa người khác.
Tối thiểu lúc gã đỗ trạng nguyên, tài hoa thi từ ca phú cũng là tuyệt đỉnh, nếu không cũng không thể nghiền ép người đọc sách thiên hạ, đoạt được đầu danh.
Thế là, Vân Trung Hạc rồng bay phượng múa, trên tờ giấy trắng viết xuống bản kinh diễm Trinh Nguyên triều đình « Nhật Ngũ Sắc Phú »
Đức động thiên giám, tường mở nhật hoa. Thủ tam quang mà hiệu chỉ, rõ ngũ sắc mà đáng khen. Nghiệm thụy điển chỗ ứng, biết thuần phong chi không xa. Bẩm lấy dương tinh, thể càn hào với quân vị; chiêu phu thổ đức, biểu vương khí với hoàng gia. Ý kia mặt trời lên, thi tư lễ đấu. Bởi vì khi thì ra, cùng thánh là ngẫu. Ngưỡng thụy cảnh này rực rỡ Trung Thiên, cùng đức huy này ánh sáng vạn có.
Đương nhiên, bài phú này có hơn 400 chữ, nhưng vì rút lại số lượng từ, nên chép không đến 100 chữ này.
Ngươi xem sau, sẽ minh bạch vì sao bài phú này có thể đỗ trạng nguyên.
Tráng lệ, hoa lệ bắn ra bốn phía.
Ngươi thấy bài phú này, phảng phất mỗi một chữ, mỗi một câu, đều thấy được ánh sáng của mặt trời vạn trượng.
Hơn nữa còn khấu chặt Chu Dịch, chính là vì tô đậm hoàng đế bệ hạ vĩ đại quang chính.
Tóm lại, có người nói bài phú này của Ngao Ngọc không tốt? Chính là không kiện cáo đánh tới mặt hoàng đế bệ hạ.
. . .
Viết xong bài phú này, kỳ thật khảo thí ngày thứ ba xem như kết thúc.
Hai đạo đề sau cũng chỉ có tác dụng phụ trợ, bởi vì ra đề mục cũng không quá nghiêm túc, phi thường thoải mái.
Tỉ như đề thứ hai, lấy mặt trăng làm chủ đề làm thơ làm từ, đều có thể!
Đề thứ nhất là mặt trời, đề thứ hai chính là mặt trăng, ngươi rõ ràng đến góp đủ số đó à?
Nhưng . . . Góp đủ số đề mục này, càng có thể biểu hiện ra tài hoa.
Đại Thần Tô Thức viết trăng sáng từ bao giờ, thiên cổ có một không hai à.
Sau này mặc kệ văn nhân nào viết thi từ về mặt trăng, đều không thể vượt qua được bài này.
Nhưng Vân Trung Hạc không thể chép bài ca này, bởi vì quá ngưu bức, không thể dùng ngưu bức như vậy.
Như vậy dùng bài nào? Tịnh Dạ Tư?
Ngẩng đầu nhìn trăng sáng, cúi đầu nhớ cố hương?
Bài thơ này cũng rất ngưu bức, nhưng không thích hợp với Vân Trung Hạc, nhà ngươi ngay tại Giang Châu, ngươi cúi đầu nhớ cố hương cái rắm ấy.
Như vậy còn có một bài của Đại thần Trương Cửu Linh « Vọng Nguyệt Hoài Cổ », cũng có câu hay thiên cổ.
Hải thượng sinh minh nguyệt, thiên nhai chung lúc này.
Ngưu bức không? Rung động không? Kinh diễm không?
Có thể trong nháy mắt đâm xuyên tâm linh giám khảo không? Tuyệt đối có thể.
Bất quá hôm nay là ngày mấy tháng mấy? Ngày 15 tháng 8, tết Trung thu à.
Hải thượng sinh minh nguyệt là hợp với tình hình, nhưng Vân Trung Hạc dám cam đoan, hôm nay hơn ba ngàn tên thí sinh, cam đoan 100% thí sinh đều viết về Trung thu.
Các ngươi đều viết Trung thu, vậy ta không viết Trung thu, không có ý nghĩa.
Dù sao trên đề mục yêu cầu viết mặt trăng là được, không quy định phải viết mặt trăng Trung thu. Ta viết mặt trăng đêm thượng nguyên không được sao?
Đương nhiên có thể, bởi vì đề thi thứ hai này thể hiện bản thân rất mạnh, chỉ cần nêu ý chính mặt trăng là được, dù là tàn nguyệt cũng được.
Thế là Vân Trung Hạc lại nghĩ tới bài danh ngôn ngưu bức kia.
Nâng chén mời minh nguyệt, đối ẩm thành ba người.
Tác phẩm đại thần Lý Bạch, cũng tuyệt đối ngưu bức.
Nhưng nghĩ nghĩ, bài này không thể dùng, bởi vì lúc hắn và Yến Biên Tiên nói chuyện trời đất, cũng đã nói qua câu tương tự.
Bởi vì câu hay thiên cổ thật sự là rất rất nhiều, Vân Trung Hạc ngược lại lựa chọn hơi khó khăn.
Rất nhanh, hắn có!
Đại thần Âu Dương Tu « Sinh Tra Tử · Nguyên Tịch ».
Người trong một đám siêu cấp Đại Thần, lại đỗ trạng nguyên, lại là đại sư thi từ vốn không nhiều lắm, thậm chí vô cùng hiếm có. Âu Dương Tu chính là dạng siêu cấp Đại Thần này, thi từ của gã có thể sao chép không?
Dù viết mặt trăng là mười lăm tháng giêng, đêm thượng nguyên.
Nhưng điều này có gì quan trọng, người khác đều viết Trung thu, ta viết đêm thượng nguyên, chẳng phải là càng thêm đặc lập độc hành.
Mấu chốt là bài này quá ưu mỹ, không chỉ là một đôi lời, mà ý cảnh và chữ viết cả bài đều ưu mỹ tới cực điểm.
Đâu chỉ có thể đâm xuyên tâm linh giám khảo, thậm chí có thể làm cho toàn thân bọn họ tê dại, lâm vào mỹ hảo và chua xót trong hồi ức.
Bài ca này là như vậy.
Năm ngoái đêm nguyên tiêu, chợ hoa đèn sáng rực.
Treo trăng đầu ngọn liễu, người hẹn sau hoàng hôn.
Năm nay đêm nguyên tiêu, trăng với đèn như trước.
Chẳng gặp người năm qua, tay áo đẫm lệ ướt.
Dạng thi từ này, không nói cho ngươi tác giả là ai, đều có thể đánh trúng tâm linh của ngươi, để cho nội tâm ngươi nổi lên gợn sóng, cảm thấy đẹp không sao tả xiết.
Đây chính là tác phẩm thiên cổ xuất sắc mị lực, theo thời gian trôi qua, nó sẽ càng ngày càng đẹp.
Mà bài ca này cũng phi thường thích hợp người như Ngao Ngọc viết, người trẻ tuổi không phải hẳn là tình tình yêu yêu sao?
. . .
Sau đó đề thứ ba, Vân Trung Hạc xem xét càng cảm thấy, đây tuyệt đối là góp đủ số.
Đề thứ nhất mặt trời, đề thi thứ hai mặt trăng, đề thi thứ ba ngôi sao.
Người ra đề mục, ngươi nghiêm túc sao?
Đề thi thứ ba này, xin mời viết một bài thơ hoặc là từ, ngậm ngôi sao.
Đề này so với đề thứ hai còn muốn tùy ý hơn, còn muốn thích hợp phát huy hơn.
Đề thi thứ hai, tối thiểu ngươi phải nêu ý chính là mặt trăng, cả bài thơ từ viết quanh mặt trăng.
Mà đề thi thứ ba này, chỉ cần chứa ngôi sao là được, chủ đề tùy ý.
Điều này càng thêm để bản thân thí sinh phát huy, thỏa thích huy sái tài hoa của mình.
Thi từ chứa ngôi sao?
Lầu cao cao trăm thước, tay có thể hái sao. Không dám cao thanh ngữ, sợ kinh người trên trời.
Đại Thần Lý Bạch có thể viết vậy, nhưng thật có lỗi Ngao Ngọc ngươi không thể, bởi vì quan chủ khảo là Vu Tranh, lão không quen nhìn.
Như vậy Đại thần Tào Tháo có « Quan Thương Hải »? Trong này cũng bao hàm ngôi sao.
Nhật nguyệt chi hành, nhược xuất kỳ trung; tinh hán xán lạn, nhược xuất kỳ lý.
Bài thơ này đương nhiên là ngưu bức, nhưng quá ngưu bức, quá bá khí, Ngao Ngọc tốt nhất vẫn không nên chép mới ổn.
Vạn nhất để hoàng đế thấy được, y sẽ cảm thấy con mẹ ngươi, trẫm nhìn cả thời gian, cũng không bắn ra như thế, ngươi nhi tử Nộ Lãng Hầu lại phóng khoáng bắn ra bốn phía như thế, ngươi muốn làm gì? Hẳn là muốn tăng tước vị lên ba năm cấp, chiếm vị trí trẫm?
Ai! Thật sự là đáng tiếc.
Nếu Ngao Ngọc không làm nhi tử Nộ Lãng Hầu, viết « Quan Thương Hải » vẫn vô cùng phù hợp đó.
Bài này cũng không thể dùng, vậy nên dùng bài nào?
Vân Trung Hạc minh bạch sáo lộ bên trong, thời điểm này nhất định phải có câu hay, loại câu mà nhìn một chút đã cảm thấy kinh diễm không gì sánh được, như vậy giám khảo mới có thể nhớ kỹ ngươi.
Bởi vì bọn họ phê chữa đến mấy ngàn bài thi, nhìn muốn nôn rồi.
Ba bài thi từ phú này, đối với đa phần thí sinh cũng không trọng yếu, bởi vì muốn trúng cử, hai ngày khảo thí trước ngưu bức là được rồi.
Nhưng Vân Trung Hạc muốn đoạt được giải nguyên, ba bài thi từ phú này ngược lại vô cùng vô cùng trọng yếu.
Phải có công hiệu vẽ rồng điểm mắt.
Ba vị giám khảo xem xong, lập tức khắc sâu ấn tượng với ngươi, hoàn toàn không quên mất bài thi ngươi. Tăng thêm hai ngày khảo thí trước lại phi thường ưu tú, như vậy giải nguyên đã nắm tám chín phần mười.
Suy nghĩ tìm tòi một hồi, Vân Trung Hạc cảm thấy chép tác phẩm của Đại thần Lý Thương Ẩn, bởi vì trong này có thiên cổ danh ngôn.
《 Vô Đề 》
Tạc dạ tinh thần tạc dạ phong, họa lâu tây bạn quế đường đông.
Thân vô thải phượng song phi dực, tâm hữu linh tê nhất điểm thông.
Cách tọa tống câu xuân tửu noãn, phân tào xạ phúc chá đăng hồng.
Ta dư thính cổ ứng quan khứ, tẩu mã lan thai loại chuyển bồng.
Trong này sáng nhất là câu, thân vô thải phượng song phi dực, tâm hữu linh tê nhất điểm thông, tuyệt đối câu hay thiên cổ, để giám khảo nhìn thấy xong, cam đoan tâm linh khẽ run lên.
Bởi vì loại tình trạng này mỗi người đều có, nhưng không cách nào diễn tả bằng ngôn từ.
Mà hai câu thơ này, đem lại cảm giác viết tuyệt, thiên cổ cố nhân, sau này không còn ai.
Linh tê là con vật trong « Sơn Hải Kinh », khá giống loại tê giác, xưng là Thông Thiên Tê, đỉnh đầu có một cái sừng, trong đó có một đầu bạch tuyến hoa văn kéo dài đến phần đuôi.
Tâm hữu linh tê, chính là nói giữa tâm linh hai người, phảng phất có một lộ tuyến như có như không nối cùng nhau, tâm linh tương thông.
Tóm lại, tinh hoa bài thơ ở ngay tại hai câu này, mà hai câu này đủ kinh diễm đến bất kỳ giám khảo nào.
. . .
Ba bài thi từ phú này viết xong.
Vân Trung Hạc cơ hồ khẳng định 100% giải nguyên lần này đã vào tay hắn.
Bất luận cái gì bất luận kẻ nào, đều đoạt không được.
Hắn không phải chiến đấu một mình, hắn mang theo các Đại thần văn học xuất sắc trong lịch sử Trung Quốc cùng chiến đấu.
Ngày hôm qua sách luận đã cực độ ưu tú rồi.
Ngày hôm nay thi phú, mỗi một bài đều kinh diễm tuyệt luân, mà không ai vượt qua, không có bất kỳ phong hiểm gì.
Bất kỳ giám khảo nào, mơ tưởng tìm ta tì vết từ trong bài thi của hắn.
Mà trăm năm tới, tất cả bài thi hương Thương Lãng hành tỉnh khó có khả năng kinh diễm tuyệt luân giống Vân Trung Hạc.
Kỳ thật đơn thuần thi hương, Vân Trung Hạc thi ba ngày này, đã đạt tới cực hạn của thí sinh.
Không có khả năng ngưu bức hơn.
. . .
Ngày thứ ba khảo thí trên có bản phi thường nhẹ nhõm, cứ như vậy ba đầu thi phú cộng lại sẽ không vượt qua sáu bảy trăm chữ.
Thời gian khảo thí khoảng chừng bốn canh giờ.
Nhưng khảo nghiệm tài hoa và tình hoài nhất, cũng là ngày thứ ba này.
Ngươi muốn thể hiện tài hoa, cơ hồ trong nháy mắt liền viết ra. Ngươi nếu không có tài hoa, đừng nói bốn canh giờ, dù cho ngươi vài ngày vài đêm cũng vô dụng.
Về thi từ, đúng là phải nhìn thiên phú.
Nhất là câu hay thiên cổ, căn bản không phải dựa vào tượng khí là viết ra được, dựa vào là tài hoa kinh người, còn có linh cảm trong nháy mắt.
Nếu như nói ngày hôm qua khảo thí, Vân Trung Hạc nghiền ép toàn trường.
Vậy hôm nay khảo thí, Vân Trung Hạc tuyệt đối là ngôi sao trong đêm tối, sặc sỡ loá mắt, chung quanh là một vùng tăm tối.
. . .
Mặt trời chiều ngã về tây!
Khảo thí đã đến giờ kết thúc.
Không có tiếng kêu rên, không có kêu thảm, chỉ có thanh âm giải thoát.
Tất cả thí sinh cơ hồ triệt để tê liệt ngã xuống trên mặt đất, sau đó chờ đợi tín hiệu sau cùng.
Cuối cùng kết thúc, rốt cuộc ba ngày đã thi xong, thật kém chút ném đi nửa cái mạng à.
Quá thảm rồi, quá thống khổ.
Bao gồm cả Vân Trung Hạc, đều không có chút hình tượng nào, chổng vó nằm ở nơi đó, bởi vì hôm nay hắn ngủ càng lâu hơn, tổng cộng bốn canh giờ khảo thí, nửa giờ đã hoàn thành, còn lại đều ngủ ngon lành.
Thời tiết nóng như vậy, ngủ toàn thân ướt đẫm.
Các binh sĩ lần lượt tiến lên thu bài thi, vẫn như cũ dán tên trước, sau đó chứa vào trong túi.
"Khảo thí kết thúc, thí sinh xuất viện."
Một tiếng vang này lên, trong trường thi lập tức truyền đến từng đợt reo hò.
Sau đó một đám thí sinh như ăn mày, như hành thi tẩu nhục đi ra lều thi.
Xú khí huân thiên.
Ba ngày hai đêm không tắm rửa, ngày nóng lớn như vậy, tuyệt đối bị thiu à.
Duy chỉ có Thiên Sát Cô Tinh Tô Mang, vẫn như cũ cẩn thận tỉ mỉ, đi thẳng tắp, toàn thân kiếm khí.
Y mặc kệ đi tới chỗ nào, đều cho người ta một loại cảm giác hạc giữa bầy gà, thật quá xuất sắc, xuất sắc từ trong ra ngoài.
Ra trường thi xong, Vân Trung Hạc phát hiện, rất nhiều thí sinh chỉ trỏ hắn.
"Biết gì không? Ba ngày này khảo thí, Ngao Ngọc ngủ ròng rã ba ngày, quan chủ khảo đi qua, mặt cũng tái theo."
"Ta cũng nhìn thấy, lúc ấy còn tưởng chủ khảo đại nhân sẽ đuổi hắn ra khỏi trường thi chứ."
"Thật không hổ là thiên hạ đệ nhất phế vật, tổng cộng thi ba ngày, hắn đi ngủ ba ngày, vì sao không ở nhà ngủ, hết lần này tới lần khác đến trường thi ngủ?"
"Tiện thôi! Cùng thi với người như vậy, thật sự là sỉ nhục lớn lao."
"Dạng phế vật bất học vô thuật này tham gia khoa cử, quả thực là làm bẩn khoa cử thần thánh mà."
"Hắn như vậy, còn muốn đánh bại Ngao Minh đoạt lại Nộ Lãng hầu tước vị, còn muốn cưới Đoàn Oanh Oanh? Quả thực là mơ mộng hão huyền."
"Thôi đừng đề cập vụ cá cược này, quả thực là chuyện cười lớn."
Cứ như vậy trong vạn chúng trào phúng, Vân Trung Hạc ngồi lên xe ngựa, trở về Nộ Lãng hầu tước phủ.
Lời đồn đại còn truyền đi thật nhanh.
Vân Trung Hạc vừa mới về đến nhà không lâu, tắm rửa xong còn chưa kịp ăn cơm.
Lời đồn đại này đã truyền khắp toàn thành, cơ hồ người toàn bộ Giang Châu thành đều biết, trận thi hương này Ngao Ngọc ở trên trường thi ngủ ròng rã ba ngày.
Do đó, hắn từ bị vạn người trào phúng, biến thành trăm vạn người mỉa mai.
Mấy tháng trước, ngươi hào hùng bắn ra bốn phía, buộc Ngao Minh, Ngụy quốc công phủ, mười ba danh sĩ Nguyệt Đán Bình ký kết khế ước với ngươi, hơn nữa còn để mấy ngàn người chứng kiến.
Tràng diện kia làm cho ta cạc cạc nhiệt huyết, mọi người chúng ta còn tưởng rằng ngươi sắp biểu diễn kỳ tích gì, tối thiểu cũng bại nhưng vinh à.
Kết quả ngươi vậy mà ngủ ba ngày? Ngươi không phải lừa gạt tình cảm mọi người sao?
Về phần ba đổ ước kia, thật biến thành một chuyện cười lớn.
. . .
Ba ngày khảo thí kết thúc, đối với tất cả thí sinh, trắc trở đáng sợ đã qua.
Nhưng đối với mấy giám khảo, thống khổ vừa mới bắt đầu.
Thương Lãng hành tỉnh là khoa cử tỉnh lớn, cho nên số lượng giám khảo rất nhiều.
Một chủ khảo, hai phó khảo, đồng khảo quan khoảng chừng mười người.
Nhưng dù như vậy, cũng vẻn vẹn chỉ có mười ba giám khảo mà thôi, lại phải chấm 3.500 bài thi.
Tăng thêm phải chấm chéo bài thi, bình quân mỗi một giám khảo phải chấm 300 bài thi.
Đương nhiên, trước khi chấm bài thi, phải vất vả sao chép văn thư.
Vì phòng ngừa gian lận, phòng ngừa giám khảo nhận ra bút tích thí sinh, cho nên tất cả bài thi đều phải sao chép một lần, mới giao cho giám khảo chấm bài thi.
Mà văn thư phụ trách sao chép, vẻn vẹn chỉ có hơn một trăm tên, bình quân mỗi người phải sao chép ba mươi phần bài thi, ròng rã mấy vạn chữ.
Thật sẽ nôn đó!
Ròng rã một ngày hai đêm sau!
3,500 phần bài thi sao chép hoàn tất.
Hơn một trăm tên văn thư này, trực tiếp mệt mỏi tê liệt, thật sự có loại cảm giác muốn thổ huyết.
Sau đó, đến phiên giám khảo chấm bài thi nôn.
Quan chủ khảo Vu Tranh đại nhân thản nhiên nói: "Vì kiếm người tài cho quốc gia, phải công bằng công chính, nếu ai dám lười biếng, các ngươi biết tính ta, sẽ không bỏ qua cho, giờ bắt đầu đi!"
Trong một căn phòng triệt để phong bế, hơn ba ngàn bài thi chồng chất như núi.
Mười ba tên giám khảo không ngừng chấm bài thi.
Đầu tiên tiến hành đào thải, nhìn khảo thí ngày thứ nhất thiếp văn và kinh nghĩa.
200 đạo đề, nếu như không trả lời 150 đạo đề trở lên, ném thẳng xuống đất. Dù phía sau sách luận và thi phú ngươi xuất sắc cũng vô dụng, trực tiếp thi rớt, giám khảo cũng không thèm xem.
"Bẹp bẹp bẹp . . ."
Trong cả phòng, khắp nơi đều là âm thanh lốp bốp bài thi rơi xuống đất.
Bởi vì lần này khảo thí thiếp văn và kinh nghĩa thật sự quá khó khăn, cấp bậc khó biến thái, cho nên bài thi bị loại bỏ rất nhiều.
Phỏng đoán cẩn thận, có thể thông qua một vòng đào thải này sẽ không vượt qua một ngàn người, hơn hai phần ba thí sinh bị đào thải ở vòng thứ nhất.
"Oa! Thí sinh này không tầm thường, không tầm thường, ngày thứ nhất thiếp văn và kinh nghĩa, ròng rã đáp đúng 198 câu!"
Lời này vừa ra, tất cả giám khảo chấm thi ngẩng đầu lên, phát ra tiếng kinh hô không thể tưởng tượng nổi.
"Đề mục khó như vậy, tất cả chúng ta ở đây cũng đáp không đúng 198 câu, cái này là kỷ lục mới, thật không hổ là Thương Lãng hành tỉnh à, lại còn có nhân tài như vậy, tương đương với nhớ hơn một triệu chữ đó."
"Thiên tài, thiên tài à. . ."
Bỗng nhiên, có một giám khảo nói: "Đây nhất định là bài thi Tô Mang."
Toàn trường tĩnh lặng, dù tất cả mọi người biết rõ, nhưng vẫn không thể nói ra được. Tất cả ánh mắt mọi người nhìn về phía chủ khảo Vu Tranh.
Vu Tranh lão đại nhân mặc dù cực đoan, mà lại chọc cả thiên địa không khí, nhưng lại không cổ hủ, đối với lời nói giám khảo này cũng không phản ứng gì.
Thế là, tất cả mọi người đệm thêm.
"Thật không hổ là Thiên Sát Cô Tinh, không hổ là đại ma đầu khoa cử."
"Người này 10 năm trước đã có thể trúng giải nguyên, nhẫn nhịn mười năm, mài đao mười năm, căn bản không ai có thể ngăn cản hắn. Thiên tài như vậy, lần này hẳn là sẽ bỏ cách xa tất cả người cạnh tranh."
"Ngày đầu tiên khảo thí, tuyệt đối không thể có người ưu tú hơn hắn."
"Tuyệt không thể! Trả lời 198 đạo đề, hoàn toàn là cao nhất, kỷ lục trăm năm qua."
"Trước mắt ta nhìn thấy trả lời nhiều nhất, vẻn vẹn chỉ có 187 câu, chênh lệch rất xa, quả nhiên là thiên tài và nhân tài khác biệt."
Sau đó, lại là thời gian dài dằng dặc buồn khổ chấm bài thi. Bản dịch tại Bạch ngọc sáchh.
Tất cả mọi người cảm thấy, tuyệt đối không thể có người ngay tại ngày khảo thí thứ nhất vượt qua 198 câu trả lời đúng của Tô Mang.
Bất luận thế nào cũng không thể.
Nhưng đúng vào lúc này!
Bỗng nhiên có một đồng khảo quan chấm thi hét lên kinh ngạc, cao giọng nói: "Ta, ta đang gặp quỷ sao? Cái này. . . Cái này sao có thể chứ?"
Tất cả mọi người không khỏi nhìn lại gã, không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Đồng khảo quan này nói: "Bài thi trong tay ta, ngày thứ nhất thiếp văn và kinh nghĩa, 200 đạo đề đáp đúng toàn bộ, tuyệt đối là gặp quỷ."
"Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!"
Tất cả giám khảo hét lên kinh ngạc, bao gồm quan chủ khảo Vu Tranh đại nhân cũng bỗng nhiên đứng lên.
Sau đó hơn mười giám khảo đều đi tới, nhìn phần bài thi kia, cái này muốn nghịch thiên à.
. . .