Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám (Dịch)

Chương 16 - Chương 16: Thiên Tài Bắt Đầu Biểu Diễn

Chương 16: Thiên tài bắt đầu biểu diễn Chương 16: Thiên tài bắt đầu biểu diễn

Ánh mắt Vân Trung Hạc nhìn về nơi khác, hững hờ nói: "Phương án thứ nhất, có thể tin được không? Ta không có ý gì khác, chỉ là tùy tiện hỏi một chút thôi."

Lời này vừa ra, lập tức nhận được ánh mắt khinh bỉ đến từ Hứa An Đình' tiểu tỷ tỷ.

Uy, ý ngươi là gì? Ta chỉ tùy tiện hỏi một chút mà thôi, hoàn toàn xuất phát từ lòng hiếu kỳ.

Ngươi có thể tiến hành khảo vấn linh hồn mỗi một mỹ nam tử, thử hỏi sâu trong nội tâm, nằm kiếm tiền, thiếu phấn đấu 30 năm, loại chuyện này chẳng lẽ bọn hắn không động tâm chút xíu nào sao?

Đương nhiên, đây vẻn vẹn chỉ là suy nghĩ trong lúc khó khăn, cuộc sống hạnh phúc của ngươi cuối cùng vẫn là thông qua bản thân phấn đấu mà có.

Hứa An Đình thận trọng nói: "Vân Trung Hạc tiên sinh, ngươi nói đáng tin, là có ý gì?"

Vân Trung Hạc nói: "Ý là cụ thể phải làm sao ấy?"

Hứa An Đình nói: "Có một thanh lâu nằm trong vòng kiểm soát của chúng ta, phi thường cao cấp, đỉnh cấp, tên là Thiên Vũ các. Xạ Hương phu nhân thường xuyên tới đó."

Vân Trung Hạc nói: "Nếu vậy, ngươi muốn an bài ta đến làm việc tại Thiên Vũ các, sau đó được Xạ Hương phu nhân nhìn trúng, đưa vào trong phủ thành chủ?"

Hứa An Đình nói: "Đúng, nhưng ta không biết ngươi nói làm việc là có ý gì."

Vân Trung Hạc nói: "Vậy liệu trước khi bị Xạ Hương phu nhân nhìn trúng, phải đi phục vụ một ít nữ nhân quái dị? Muốn làm một ít chuyện kỳ quái thì sao?"

Hứa An Đình nói: "Yên tâm, chúng ta an bài việc ngươi làm là nhạc công. Trong tư liệu, ta thấy ngươi biết đánh đàn, mặc dù trình độ không quá cao, nhưng ngươi đủ tuấn mỹ để đền bù điểm này. Ánh mắt Xạ Hương phu nhân rất cao, nhất là ưa thích những tài tử biết cầm kỳ thi họa. Cho nên nếu đi con đường thứ nhất, sẽ không để cho ngươi tiếp khách."

Vân Trung Hạc nói: "Thiên Vũ các này là sản nghiệp Hắc Long Đài chúng ta sao?"

Hứa An Đình nói: "Không phải, nhưng bên trong có người của chúng ta, phân lượng rất cao."

Vân Trung Hạc nói: "Vậy nếu như đi con đường thứ hai, các ngươi sắp xếp ta vào phủ thành chủ làm gia đinh, thì thông qua người nào?"

Hứa An Đình nói: "Một tên quản gia phủ thành chủ, hắn là tâm phúc mẫu thân Tỉnh Trung Nguyệt, tên là Lý Đường, trong phủ thành chủ có địa vị rất cao."

Vân Trung Hạc nói: "Hắn cũng là nội ứng Hắc Long Đài chúng ta sao?"

Hứa An Đình nói: "Không phải, hắn vẻn vẹn chỉ tham tiền, mà nhược điểm đó rơi vào trong tay của ta. Phủ thành chủ xác thực có nội ứng chúng ta, khi ngươi tiến vào phủ thành chủ, bọn hắn sẽ được kích hoạt, phối hợp làm việc với ngươi. Nhưng ít ra khi ngươi tiến vào phủ thành chủ, không được liên hệ với Hắc Long Đài, như vậy sẽ giảm phong hiểm đến mức thấp nhất."

"Là đạo lý này, quả nhiên đủ chuyên nghiệp." Vân Trung Hạc nói.

Hứa An Đình nói: "Vậy ngươi lựa chọn con đường nào? Cá nhân ta đề nghị con đường thứ hai, điểm xuất phát gia đinh mặc dù thấp, nhưng có chỗ trống dễ làm việc hơn. Điểm xuất phát con đường thứ nhất mặc dù cao, nhưng nam sủng cũng không được xem trọng, sẽ bị người xem thường, muốn tiếp cận Tỉnh Trung Nguyệt độ khó ngược lại rất lớn. Một khi nhiễm phải thân phận này, rốt cuộc không ngẩng đầu lên được."

Vân Trung Hạc nói: "Ta đồng ý thuyết pháp của ngươi, con đường gia đinh này xác thực là như vậy."

Hứa An Đình nói: "Vậy ngươi lựa chọn con đường thứ hai? Ta lập tức đi chuẩn bị, trong vòng ba ngày sẽ để ngươi tiến vào phủ thành chủ làm gia đinh."

"Không. . ." Vân Trung Hạc nói: "Ta lựa chọn con đường thứ nhất, không có ý gì khác, con người của ta chính là ưa thích khiêu chiến."

Ách?

Vân Trung Hạc lại một lần nữa hỏi: "Vị Xạ Hương phu nhân kia có đẹp không?"

Hứa An Đình gật đầu nói: "Rất đẹp, diễm quang tứ xạ."

"Hứa sạn trưởng, ta thật không có ý gì khác, chúng ta làm nghề phục vụ không thể chọn hộ khách đúng không." Vân Trung Hạc nói: "Vậy Xạ Hương phu nhân này bao nhiêu tuổi? Làn da có láng mịn không?"

Hứa An Đình nói: "Ba mươi mấy tuổi, nhìn rất trẻ."

Vân Trung Hạc nói: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Ta không có ý gì khác, ta thật không có ý gì khác, chúng ta làm nghề phục vụ không thể chọn chọn lựa lựa, dù sao hộ khách chính là Thượng Đế nha."

Hứa An Đình nói: "Vân Trung Hạc tiên sinh, ngươi đã nghĩ kỹ chưa? Con đường này kỳ thật sẽ khó đi, thân phận nam sủng này sẽ bị Tỉnh Trung Nguyệt xem thường đến chết."

Vân Trung Hạc nói: "An Đình à, tư duy ngươi đã cũ kỹ, chúng ta hoàn toàn có thể đổi một thuyết pháp khác. Một mỹ nam tử tài hoa hơn người, tuấn mỹ vô địch, thuần khiết vô hạ, bởi vì trong nhà sinh biến, không thể không bỏ trốn đến Vô Chủ chi địa, lưu lạc đến thanh lâu. Mặc dù hắn có dung nhan tuyệt mỹ, nhưng vẫn như cũ giữ mình trong sạch, bán nghệ không bán sắc. Nhưng hắn thật sự quá ưu tú, quá tuấn mỹ, cho nên bị một nữ nhân ác bá Xạ Hương phu nhân nhìn trúng, sống sờ sờ cướp đi. Mỗi ngày bị ác bá này chà đạp, rơi lệ đến bình minh. Dù trong tuyệt cảnh hắc ám này, hắn vẫn như cũ thiện lương, luôn hướng tới cuộc sống tốt đẹp. Dạng mỹ nam tử nhân phẩm cao khiết này, ngươi có thể nói hắn ti tiện không? Ngươi có thể nói hắn ô trọc không? Ngươi không thể!"

Chung quanh hoàn toàn yên tĩnh.

Hứa An Đình' lập tức càng thêm kiên định, bản thân sẽ không bao giờ cưới.

Nam nhân thiên hạ quá cặn bã.

"Thế nào, ta nói không có đạo lý sao?" Vân Trung Hạc hỏi.

Hứa An Đình nói: "Ánh mắt Xạ Hương phu nhân rất cao, tướng mạo tuấn mỹ đơn thuần còn chưa đủ, còn cần có tài hoa, nhất là ưa thích khúc đàn. Mà ta xem qua tư liệu của ngươi, cầm nghệ lừa gạt một ít nữ tử vô tri còn được, nhưng tiêu chuẩn cũng chỉ là bình thường. Cho nên chúng ta còn cần tìm nhạc công chuyên nghiệp nhất đến dạy cho ngươi."

"Không cần!" Vân Trung Hạc nói: "Cầm nghệ ta, thiên hạ đệ nhất."

Hứa An Đình cười khổ nói: "Ngươi tự nói không tính, cần để cho đại sư cầm nghệ đánh giá. Nếu như ngươi quyết định đi lộ tuyến thứ nhất, vậy cầm nghệ nhất định phải được đại sư cầm nghệ tán đồng, sau đó mới có thể tiến hành kế hoạch, chúng ta cần khảo hạch cầm nghệ của ngươi."

Hứa An Đình nhận được tư liệu Vân Trung Hạc phi thường kỹ càng, cầm nghệ của hắn miêu tả không sai biệt lắm có hơn ngàn chữ, thật chỉ có thể là trung đẳng, tương đối dung tục, cũng chính là lừa gạt một ít tiểu cô nương.

Mà tạo nghệ của Xạ Hương phu nhân ở phương diện này phi thường cao, mặc dù trình độ không đến cấp Đại Sư, nhưng trình độ giám thưởng đã đủ.

Cho nên dựa theo kế hoạch Hứa An Đình, Vân Trung Hạc phải được đại sư huấn luyện, trình độ phải đến trung thượng. Ngoài ra, còn cần dùng từ khúc để đền bù, mà từ khúc đã chuẩn bị xong, là do đại sư Hắc Long Đài cầm nghệ tự mình viết lên, tuyệt đối kinh diễm, chưa bao giờ diễn tấu qua.

Sau khi Xạ Hương phu nhân gặp, Vân Trung Hạc diễn tấu thủ khúc này, coi như diễn tấu trình độ không cao, nhưng vì từ khúc quá xuất sắc, cho nên cũng đủ kinh diễm toàn trường. Tăng thêm khuôn mặt Vân Trung Hạc tuấn mỹ vô địch, sẽ không khó lắm.

Vân Trung Hạc nói: "Vậy ngươi mau an bài đi, mau chóng khảo hạch cầm nghệ ta."

Hứa An Đình nói: "Ngươi chắc chắn?"

Vân Trung Hạc nói: "Chắc chắn."

Hứa An Đình nói: "Đi, cầm một thanh cổ cầm tới đây."

Một lát sau, hai tên võ sĩ mang tới một cây cổ cầm. Vân Trung Hạc liếc mắt liền nhìn ra, cổ cầm này chí ít trên trăm năm, là một thanh hảo cầm vạn người không được một, có giá trị không nhỏ.

Hắc Long Đài đúng là ngưu bức.

Hứa An Đình nói: "Vân Trung Hạc tiên sinh, ngươi bắt đầu đi."

Vân Trung Hạc nói: "Vậy đại sư cầm nghệ khảo hạch ta đâu?"

Ánh mắt Hứa An Đình nhìn về phía muội muội Hứa An Đình'.

Vân Trung Hạc nói: "Tiểu tỷ tỷ, ngươi. . . Ngươi là đại sư cầm nghệ?"

Hứa An Đình nói: "Tiểu Đình luyện đàn 21 năm, lúc 5 tuổi được cho là thiên tài huyền nghệ. Lúc đầu nàng định là đại gia khúc nghệ, trải qua chúng ta huấn luyện, sau này sẽ vang danh thiên hạ."

Đó chính là tương đương với danh viện thiên hạ, hoa khôi thiên hạ, đại gia được ngàn vạn tài tử thổi phồng lên.

"Nhưng sau một lần biến cố, khuôn mặt bị huỷ, cho nên con đường này đã bị gãy mất. Lúc đó nàng mới đến An Đình khách sạn ta." Hứa An Đình nói: "Nhưng hiện tại vẫn như cũ, nàng là lão sư cầm nghệ của tất cả cầm nghệ thanh lâu cao cấp Liệt Phong thành, trong mười hoa khôi, bảy cầm nghệ là nàng dạy, ngươi nói nàng có tư cách khảo hạch ngươi hay không?"

Lúc nói những lời này, Hứa An Đình đau lòng không gì sánh được.

Vân Trung Hạc không khỏi nhìn về phía Hứa An Đình' tiểu tỷ tỷ, nhưng không hỏi là biến cố gì, khiến cho khuôn mặt nàng bị huỷ.

Có thể khẳng định là, nếu như không bị hủy dung, vị tiểu tỷ tỷ này nhất định rất đẹp, tăng thêm dáng người ma quỷ, nàng vốn có thể vang danh thiên hạ.

Mặc dù chưa nghe nàng đánh đàn, nhưng Vân Trung Hạc có thể khẳng định, cầm nghệ nàng khẳng định đạt tiêu chuẩn đại gia cầm nghệ.

Hứa An Đình' lẳng lặng nói: "Ta có chuyện quan trọng nói rõ trước, ngươi chỉ có một cơ hội biểu diễn. Ta sẽ phán đoán tài đánh đàn của ngươi, nếu như thất bại, bởi vì thời gian cấp bách, chúng ta không có thời gian để cho ngươi nâng cao cầm nghệ. Cho nên con đường thứ nhất này hết hiệu lực, ngươi phải ngoan ngoãn tiến vào phủ thành chủ làm gia đinh, đừng vọng tưởng một bước lên trời. Nếu như đạt tiêu chuẩn, vậy ta sẽ dùng nửa tháng chỉ điểm tài đánh đàn của ngươi, lúc nào đạt đến ưu tú, ngươi mới được tiến vào Thiên Vũ các hấp dẫn Xạ Hương phu nhân."

Vân Trung Hạc nói: "Nếu như khảo hạch ta ưu tú, vậy ngày mai là có thể tiến vào Thiên Vũ các tiến hành kế hoạch?"

"Không thể." Hứa An Đình' nói: "Tư liệu của ngươi ta đã xem qua, tài đánh đàn của ngươi chỉ vì những cái trước mắt, tràn đầy khí chất dung tục, rất cấp thấp. Cho nên theo ta, con đường thứ nhất ngươi đi không thông, trình độ giám thưởng Xạ Hương phu nhân vô cùng cao."

Vân Trung Hạc cũng không giảo biện, trực tiếp ngồi vào cổ cầm trước mặt, thản nhiên nói: "Ta chỉ đàn hai câu, tổng cộng mười bốn âm phù."

Đám người kinh ngạc, coi là nghe lầm.

Vân Trung Hạc cường điệu nói: "Đúng, ta chỉ đàn tấu hai câu, mười bốn âm phù. Nếu như không đạt được tiêu chuẩn ưu tú, đôi tay này cũng không cần rồi, chặt xuống tặng cho ngươi. Nếu như không thể làm cho ngươi rùng mình, toàn thân run lên, đời này ta sẽ không đụng đàn nữa."

Nghe nói thế, Hứa An Đình' ngẩn ngơ, sau đó trong lòng càng thêm cười lạnh.

Nàng luyện đàn hai mươi năm, biết điều này có bao nhiêu khó khăn.

Từ khúc gì mà nàng chưa từng nghe qua, đi theo đệ nhất danh sư đế quốc, cái gì diễn tấu cao cấp chưa từng gặp qua chứ?

Muốn để nàng rùng mình, vậy cần linh hồn xuyên thấu cầm nghệ.

Cái này ngay cả lão sư nàng cũng không làm được, huống chi là Vân Trung Hạc, một nhạc công mạt lưu lừa tiền lừa sắc dung tục như thế.

Điều này không chỉ cần có cầm nghệ, càng cần từ khúc hơn.

Mà chưa từng diễn tấu qua, hiếm có cấp danh khúc.

Vân Trung Hạc là nhạc công dung tục bực này, muốn đạt tiêu chuẩn cũng khó khăn, vẻn vẹn đàn tấu hai câu, muốn cho nàng rùng mình?

Hoàn toàn khó như lên trời.

Vân Trung Hạc nhắm mắt lại, trong lòng mặc niệm: "Số 8 Beethoven, số 8 Beethoven, nhanh hiện thân, nhanh hiện thân."

Bệnh nhân tâm thần số 8 Beethoven.

Vũ nội âm nhạc thứ nhất, y diễn tấu từ khúc, có thể làm cho người nghe gặp trở ngại mà chết, đến mức Vân Trung Hạc phải trói y lại, coi y là nhân vật nguy hiểm nhất của bệnh viện tâm thần X.

Đây ngưu bức đến mức nào?

Bỗng nhiên khẽ run rẩy, rung động phát lạnh.

Vân Trung Hạc phát hiện trước mắt mình một màu đen kịt, cái gì cũng không thấy, cái gì cũng nghe không được.

Móa!

Số 8 Bêthoven đã hiện thân.

Bình Luận (0)
Comment