"Ngươi đừng đụng ta." Tỉnh Trung Nguyệt hất tay Vân Trung Hạc ra.
Vân Trung Hạc không khỏi kinh ngạc, đây là chuyện gì?
Hẳn là Tỉnh Trung Nguyệt vẫn không cách nào quên đi biến cố lúc trước? Nhưng lúc đó người đuối lý chính là Tỉnh Trung Nguyệt ngươi mà?
Ngươi kém chút làm hại Vân Trung Hạc ta thất bại trong gang tấc, để Đại Doanh đế quốc kém chút thua cuộc chiến.
"Trừ phi ngươi biến trở về bộ dáng trước đó, nếu không đừng đụng vào ta." Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Ngươi dùng cái bộ dáng này thân mật với ta, chẳng lẽ không có cảm giác đội nón xanh sao?"
Ách? !
Ngay sau đó Tỉnh Trung Nguyệt lấy tới một chiếc gương, đặt ở trước mặt Vân Trung Hạc.
Móa!
Từ khi giả mạo huynh trưởng Ngao Ngọc, Vân Trung Hạc cơ bản rất ít soi gương. Không giống như lúc còn bộ dáng cũ, mỗi ngày hắn đều tự luyến với tấm gương. Mà bây giờ kỳ thật không dám soi gương.
Bởi vì mập mạp hơn 200 cân, xác thực không còn đẹp trai tuấn mỹ nữa.
Mà lúc này cơ bản nhìn không ra bộ dạng Vân Trung Hạc trước đó, khó trách Tỉnh Trung Nguyệt không muốn hắn đụng vào.
"Hắn và ngươi quan hệ thế nào?" Tỉnh Trung Nguyệt hỏi.
"Ngao Ngọc là huynh trưởng ta, huynh trưởng song bào thai." Vân Trung Hạc nói: "Hiển nhiên ta có gen đặc thù, ta và huynh trưởng là song bào thai, nên ngươi sinh một đôi Bảo Bảo cũng là song bào thai."
Tỉnh Trung Nguyệt hỏi: "Hắn tốt không?"
Vân Trung Hạc nói: "Người tốt nhất trên thế giới, cho tới bây giờ ta chưa từng gặp qua ai tốt như vậy. Hắn mỹ hảo, ấm áp, hiền lành, so với ta tốt không biết gấp bao nhiêu lần."
Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Vậy hắn đâu rồi?"
"Không có ở đây." Vân Trung Hạc nói: "Tại Dược Vương cốc, huynh trưởng Ngao Ngọc vì cứu ta, đã hi sinh chính hắn."
Tỉnh Trung Nguyệt rơi vào trầm mặc, bởi vì nàng đương nhiên nhớ đến huynh trưởng Yến Biên Tiên của mình. Từng có lúc, Yến Biên Tiên là thân nhân duy nhất của nàng, đồng thời nguyện ý vì nàng bỏ ra hết thảy.
Nhưng . . .
Tỉnh Trung Nguyệt lập tức triệt để che giấu suy nghĩ trong đầu.
Nàng là một người không có mục tiêu, đối mặt chuyện thống khổ, nàng lựa chọn lãng quên.
Chỉ cần ta không nghĩ đến, sẽ không thống khổ nữa. Cho nên nàng thật cưỡng ép mình quên đi chuyện tự tay giết Yến Biên Tiên.
"Ngươi nói chuyện với ta, tại sao lại nhắm mắt?" Vân Trung Hạc hỏi.
Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Bây giờ ngươi quá xấu, ta thấy quái quái."
Vân Trung Hạc im lặng, nhưng hắn minh bạch ý Tỉnh Trung Nguyệt. Trước đó Vân Trung Hạc là trượng phu Tỉnh Trung Nguyệt, hai người thân mật với nhau, cho nên trong thế giới tinh thần của nàng, Vân Trung Hạc thủy chung là mỹ nam tử tuấn mỹ vô địch kia.
Hiện tại triệt để đổi thành bộ dáng này, nhưng cũng là Vân Trung Hạc chân chính. Đối mặt bộ dáng này, tinh thần Tỉnh Trung Nguyệt sẽ rối loạn, không biết coi hắn là người nào.
Theo một ý nghĩa nào đó, Tỉnh Trung Nguyệt không muốn phá hư hình tượng Vân Trung Hạc trong thế giới tinh thần nàng.
"Ngươi cởi quần áo ra." Tỉnh Trung Nguyệt bỗng nhiên nói.
Vân Trung Hạc nói: "Hay là thôi đi, trước đó ngươi không nói ta không cảm thấy gì. Giờ ngươi nói xong, ta càng cảm thấy ta không thể dùng hình tượng này thân mật với ngươi."
Tỉnh Trung Nguyệt lười nhác giải thích, trực tiếp tiến lên lột quần áo Vân Trung Hạc.
Mẹ nó, mẹ nó, ngươi đây là muốn bá nữ ngạnh thượng cung sao?
Ngươi muốn chơi nhắm mắt, tắt đèn sao?
Bất quá Vân Trung Hạc đã suy nghĩ nhiều, cởi quần áo của hắn xong, Tỉnh Trung Nguyệt cẩn thận nhìn ngực Vân Trung Hạc.
"Ngươi đang tìm cái gì?" Vân Trung Hạc hỏi.
"Vết sẹo." Tỉnh Trung Nguyệt nói.
Lúc đó một kiếm Yến Biên Tiên đâm xuyên ngực Vân Trung Hạc, trước sau đều lưu lại vết sẹo.
Rất nhanh Tỉnh Trung Nguyệt tìm được vết sẹo kia, trước sau ngực đều có.
Nàng không khỏi vươn tay vuốt ve.
"Có lẽ là vì song bào thai, hoặc là nguyên nhân khác, trái tim của ta và ca ca Ngao Ngọc đều khác hẳn với thường nhân." Vân Trung Hạc nói: "Vị trí trái tim của ta phi thường lệch, Yến Biên Tiên dù đâm xuyên qua vị trí trái tim của ta, trên thực tế cũng không trúng. Mà trái tim ca ca ta cũng bị lệch, hơn nữa còn phát dục không hoàn chỉnh."
"Đừng nói, không cần giải thích." Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Có một số việc ta mãi mãi không muốn nhớ lại, chuyện đau khổ một chút xíu ta cũng không muốn nhớ lại."
Nữ nhân này thật đúng là lừa mình dối người mà.
Ngón tay Tỉnh Trung Nguyệt không ngừng lướt qua vết sẹo trước ngực Vân Trung Hạc.
"Cẩn thận một chút, không nên làm vết sẹo này tróc xuống." Vân Trung Hạc nói.
Tỉnh Trung Nguyệt không khỏi kinh ngạc.
Vân Trung Hạc nói: "Vết sẹo này là giả, là ngụy trang lên."
Tỉnh Trung Nguyệt kinh ngạc, ánh mắt không khỏi co rụt lại, nói: "Rốt cuộc ngươi có phải Vân Trung Hạc không? Vân Trung Hạc nhất định có vết sẹo, huynh trưởng ta Yến Biên Tiên đâm xuyên qua lồng ngực ngươi, một kiếm kia đâm vào ác như vậy, làm sao lại không có vết sẹo?"
Vân Trung Hạc nói: "Đúng, đã từng có vết sẹo, về sau ta và Dược Vương hợp tác, giải phẫu tiêu trừ vết sẹo."
Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Vết sẹo còn có thể tiêu trừ sao?"
Vân Trung Hạc nói: "Đương nhiên có thể, trước tiên là làm vết sẹo ngừng phát triển, sau đó tiến hành cấy da bản thân, cho nên mảnh da trên ngực ta là lấy từ trên mông qua."
Tỉnh Trung Nguyệt nhếch miệng.
Vân Trung Hạc nói: "Sau giải phẫu này, ròng rã hơn nửa năm, mới hoàn toàn khôi phục."
Bởi vì có bệnh nhân tâm thần Tắc Kè Hoa, cho nên Vân Trung Hạc giả mạo Ngao Ngọc hoàn toàn không có sơ hở. Nhưng có một sơ hở trí mạng chính là vết sẹo trước ngực và phía sau, cho nên nhất định phải chữa trị vết sẹo cấy da giải phẫu.
Nếu không có một ngày, vết sẹo xuyên qua trước sau ngực này nhất định sẽ thành bom hẹn giờ trí mạng. Triệt để bại lộ thân phận Vân Trung Hạc, nổ cho hắn thịt nát xương tan.
Mà một khi Vân Trung Hạc tiêu trừ vết sẹo trước ngực sau lưng đi, vậy hắn không còn bằng chứng là Vân Trung Hạc nữa.
Bởi vì thế giới này căn bản không có khả năng tiêu trừ vết sẹo, dù là Mê Điệt cốc cũng làm không được, thậm chí ngay cả khái niệm này cũng không có, chớ nói chi là loại khái niệm cấy da nghịch thiên này.
Nhưng Vân Trung Hạc cũng không thể chủ động cởi xuống quần áo rồi nói, các ngươi xem, các ngươi xem, trước ngực và sau lưng ta không có vết thương xuyên qua, ta không phải Vân Trung Hạc.
Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Bây giờ ngươi ngụy trang vết sẹo này, chính là vì cố ý để người hữu tâm nhìn thấy, thời khắc mấu chốt, xé toang vết sẹo ngụy trang này ra, như vậy ngươi có thể hại người đúng không?"
Vân Trung Hạc nói: "Đúng, mà lại có thể triệt để rửa sạch hiềm nghi ta là Vân Trung Hạc."
Tiếp đó Vân Trung Hạc nói: "Mặt trăng, ngươi làm sao nhận ra thân phận ta? Ta tự thấy không có bất kỳ sơ hở nào, mặc kệ tướng mạo hay là thanh âm, còn có động tác, ta không giống Vân Trung Hạc trước đó chút nào."
Tỉnh Trung Nguyệt suy nghĩ kỹ một hồi, nói: "Ta không biết."
Trên thực tế, Tỉnh Trung Nguyệt cũng không biết vì sao mình có thể trực tiếp nhìn thấu Vân Trung Hạc hắn.
Bởi vì lúc ấy dưới mật thất, phi thường tối, mà hiệu lực độc dược trên người nàng còn chưa rút đi, con mắt cũng thấy không rõ lắm, cả người cũng mơ mơ màng màng.
Vân Trung Hạc đứng bên cạnh nàng, Tỉnh Trung Nguyệt thậm chí không thấy rõ, cũng không nghe rõ, trực tiếp phán định hắn là Vân Trung Hạc.
Mà bây giờ nàng thấy rõ rõ ràng ràng bộ dạng Vân Trung Hạc lúc này, ngược lại có chút không rõ cho lắm.
Thậm chí còn hoài nghi phán đoán của mình, nam nhân trước mắt này rốt cuộc có phải Vân Trung Hạc không?
Nhưng chỉ cần nhắm mắt lại, Tỉnh Trung Nguyệt có thể cảm nhận được, nam nhân trước mắt này chính là Vân Trung Hạc.
Cái này rất kỳ quái, nói hương vị không phải hương vị, nói cảm giác cũng không phải cảm giác.
"Mặt trăng, liên quan tới thân phận ta, ngươi không được nói cho bất luận kẻ nào, bao gồm Lãnh Bích, Vô Sương công chúa, còn có mấy người Liệt Phong phu nhân." Vân Trung Hạc nói: "Một mình ngươi biết là đủ."
"Ừm." Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Ngươi đứng lên đi, chúng ta còn có chuyện trọng yếu muốn thương nghị. Các nàng đều chờ ngươi, hi vọng ngươi có thể cho niềm vui bất ngờ."
. . .
Nữ Vương phủ đã bị hủy diệt một phần ba, cho nên mấy người họp trong một thư phòng còn tương đối hoàn chỉnh.
Lúc Vân Trung Hạc nhìn thấy Vô Sương công chúa, không khỏi kinh ngạc một trận.
Ngươi không phải rơi vào thiên la địa võng thái tử Đại Tây đế quốc sao? Ngươi không phải đã bị bắt sao?
Vô Sương công chúa xem thường Lý Trụ, cho nên mới đơn thương độc mã, chui vào đại doanh Đại Tây đế quốc bắt Lý Trụ, muốn cưỡng đoạt lấy giải dược.
Kết quả để Lý Trụ tiềm nhập Nhu Lan Nữ Vương phủ trắng trợn làm hại.
Nhưng Đại Tây đế quốc thái tử Lý Trụ cũng xem thường Vô Sương công chúa, y thiết hạ thiên la địa võng muốn bắt sống Vô Sương công chúa.
Kết quả thế nào? !
Vô Sương công chúa sau khi chui vào doanh địa Đại Tây đế quốc, lập tức từ trong bầu không khí quỷ dị khám phá ra âm mưu mai phục của Lý Trụ.
Nàng vẫn chế ngự thế thân Lý Trụ kia, lấy từ trong ngực thế thân ra một cái bình sứ.
Trong bình sứ này khẳng định là dược vật gây tê, chỉ cần ngửi một chút, lập tức toàn thân sẽ xuội lơ, tê liệt.
Vô Sương công chúa mở bình sứ ra, ngửi một cái, nhưng lại ngừng thở, mà trong ngắn ngủi co lại lỗ chân lông toàn thân.
Sau đó. . . Nàng giả bộ hôn mê ngã xuống đất.
Cao thủ thái tử Lý Trụ mai phục thấy vậy, lập tức mừng rỡ như điên, muốn tiến lên bắt Vô Sương công chúa.
Kết quả. . . Vô Sương công chúa bỗng nhiên bạo khởi giết người.
Dưới sự vội vàng không kịp chuẩn bị, cao thủ thái tử Lý Trụ mai phục bị giết mười mấy người, bị Vô Sương công chúa đột phá vòng vây.
Sau đó, toàn bộ cao thủ doanh địa điên cuồng xông tới.
Vô Sương công chúa chỉ bằng một kiếm giết ra.
Không sai vẻn vẹn một người, giết từ doanh địa địch nhân ra.
Mặc dù là đêm tối, mặc dù địch nhân vội vàng không kịp chuẩn bị, nhưng cũng cực ngưu bức.
Đêm hôm đó nàng giết bao nhiêu người? Không biết, nhưng khẳng định vượt qua vài trăm người.
Cho nên võ công nữ nhân này, quả thực là cao đến khiến người ta kinh dị.
Vân Trung Hạc không khỏi nhìn về phía khuôn mặt, thân thể của nàng.
Lợi hại như vậy sao? Người Bạch Vân thành mạnh như vậy sao? Hậu duệ Nộ Đế Đại Hàm đế quốc nghịch thiên vậy sao?
"Đại Tây đế quốc 300.000 đại quân, cách Nhu Lan thành không đến hai trăm dặm, ba ngày sau sẽ binh lâm thành hạ." Vô Sương công chúa nói: "Giờ phải làm gì?"
Vân Trung Hạc nói: "Nhu Lan thành có bao nhiêu quân?"
"Chúng ta có hai vạn người, nhưng quân đội chỉ có 13,000." Vô Sương công chúa nói.
"Thật sao?" Tỉnh Trung Nguyệt nghi ngờ hỏi.
Vân Trung Hạc bất đắc dĩ, hai người các ngươi ai là Nữ Vương? Những người này đều là người của Tỉnh Trung Nguyệt ngươi đó, chính ngươi lại không rõ có bao nhiêu người, ngược lại Vô Sương công chúa rõ ràng như vậy.
Vô Sương công chúa lạnh nhạt nói: "Thời điểm Nhu Lan Nữ Vương đông nhất cũng đến 200.000 kỵ binh mã phỉ, kết quả lúc nguy cơ đến, chỉ còn lại hơn một vạn người theo ngươi. Hơn một năm qua, Nữ Vương ngươi làm cái gì vậy?"
Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Ngươi trách ta?"
Sau đó, hai tỷ muội muốn cãi vã.
Vô Sương công chúa nói: "Phàm nếu ngươi có chút thủ đoạn chính trị, cũng có thể khống chế mười vạn đại quân, không đến mức chỉ có hơn một vạn người tin tưởng đi theo ngươi, còn lại phản bội chạy trốn toàn bộ."
Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Cho tới bây giờ ta cũng không nghĩ tới muốn thu phục bọn hắn, cũng không muốn làm Nhu Lan Nữ Vương này. Là bọn hắn đánh không lại ta, sau đó không ngừng đầu hàng ta, Nhu Lan Nữ Vương này cũng là bị bọn hắn buộc leo lên vương vị."
Vân Trung Hạc ở một bên nghe được tê cả da đầu.
Mà Vô Sương công chúa cũng dùng một ánh mắt buồn bã nhìn qua Tỉnh Trung Nguyệt.
Trên thực tế xác thực như vậy, Tỉnh Trung Nguyệt căn bản không có ý định làm Nữ Vương, cũng không có bất luận dã tâm gì, nàng chỉ muốn làm một mã phỉ thuần tuý. Ai ngờ lại như quả cầu tuyết lăn, sau khi đánh thắng vài kẻ cầm đầu mấu chốt, người đến đây đầu nhập nàng càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nhiều."
Thời điểm huy hoàng nhất, hai mươi mấy vạn mã phỉ đều nghe lệnh của Nữ Vương nàng. Mà lại dùng danh nghĩa Nhu Lan Nữ Vương đi cướp bóc, đi tiến đánh một ít tiểu quốc Tây Vực.
Cho nên trên danh nghĩa, Nhu Lan Nữ Vương này có 1,5 triệu cây số vuông lãnh địa, thậm chí chính nàng cũng không biết những địa bàn nào thuộc về nàng. Tóm lại những mã phỉ này đi tiến đánh thành trì Tây Vực tiểu quốc nào đó xong, lập tức gởi thư báo về, đưa lên địa đồ, nói cho Nhu Lan Nữ Vương, thành trì này đã thuộc về nàng.
Cứ như vậy, Nhu Lan vương quốc phi tốc khuếch trương, nhưng nàng căn bản không rời Nhu Lan thành.
Đương nhiên, bây giờ đại họa lâm đầu, mấy chục vạn đại quân Đại Tây đế quốc từ tây nam đến, những đầu lĩnh mã phỉ đã từng đầu nhập vào Tỉnh Trung Nguyệt Nữ Vương nhao nhao làm phản, phất cờ thay đổi, trở thành thần tử Đại Tây đế quốc.
Mà những thành trì Tây Vực tiểu quốc bị bọn chúng chiếm lĩnh kia, tự nhiên cũng thuộc về Đại Tây đế quốc.
Vô Sương công chúa lấy ra một tấm địa đồ, bày ở trên mặt bàn.
Tấm địa đồ này là 1,5 triệu cây số vuông Nhu Lan vương quốc, tuyệt đại bộ phận đều là sa mạc và hoang mạc.
Hướng tây bắc có bảy thành trì thuộc về Nhu Lan vương quốc, hiển nhiên là những mã phỉ quân phiệt kia mượn danh Tỉnh Trung Nguyệt Nữ Vương tấn công lấy được. Đương nhiên hiện tại bảy thành trì này, đều đã thuộc về Đại Tây đế quốc.
"Cô nãi nãi, xin ngươi nhớ kỹ tấm địa đồ này, đây là thời khắc huy hoàng nhất của Nhu Lan Nữ Vương quốc." Vô Sương công chúa nói.
Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Nhu Lan Nữ Vương này, ngươi muốn làm thì cứ đi làm đi."
Lập tức Vô Sương công chúa tức giận muốn phun lửa.
"Hai vị chủ nhân, việc cấp bách chúng ta là thương lượng làm sao vượt qua nguy cơ lần này." Lãnh Bích nói: "Ba ngày sau, Đại Tây đế quốc 300.000 đại quân sẽ binh lâm thành hạ đó."
Vô Sương công chúa nói: "Các ngươi cảm thấy đánh thắng được sao?"
"Đánh không lại." Tỉnh Trung Nguyệt gọn gàng dứt khoát nói.
"Đánh không lại." Vân Trung Hạc nói.
"Ta cũng cảm thấy đánh không lại." Vô Sương công chúa nói.
Thật đánh không lại, lúc này trong tay Tỉnh Trung Nguyệt có thể chiến chỉ có chỉ mười ba ngàn người, mà địch nhân có 300.000.
Mấu chốt Nhu Lan thành dù sao cũng là thành trì hoang mạc, diện tích mặc dù không nhỏ, nhưng cũng phi thường bị tàn phá.
So sánh binh lực cách xa nhau như vậy, tất thua không thể nghi ngờ, dù Thần Tiên tới cũng đánh không thắng.
Mà dưới loại cách xa thực lực này, sĩ khí hơn một vạn người bên Tỉnh Trung Nguyệt sẽ triệt để tàn lụi, càng không có lực đánh một trận, khả năng dễ dàng sụp đổ.
Vô Sương công chúa nói: "Nếu đánh không lại, phải làm gì?"
Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Chạy."
Lúc nàng nói chạy trốn, hoàn toàn không có bất kỳ áp lực gì, bởi vì Nhu Lan Nữ Vương này nàng không để trong lòng, cái gọi là cơ nghiệp nàng cũng hoàn toàn không quan tâm.
"Đúng, chạy." Vô Sương công chúa nói: "Chạy đi đâu?"
Tỉnh Trung Nguyệt hỏi: "Chỗ nào?"
Vô Sương công chúa nói: "Tây Long thành, Đại Chu đế quốc Tây Long thành."
Ngón tay Vô Sương công chúa chỉ trên địa đồ. Tây Long thành này xem như thành thị biên thuỳ phía tây Đại Chu đế quốc, giáp giới Tây Bộ hoang mạc.
Vô Sương công chúa nói: "Sứ giả Đại Chu đế quốc nói, chỉ cần Tỉnh Trung Nguyệt tiếp nhận sắc phong Đại Chu đế quốc, Đại Chu đế quốc sẽ đồng ý cho ngươi đóng quân tại Tây Long thành."
Vân Trung Hạc nói: "Sắc phong Tỉnh Trung Nguyệt làm gì?"
"Tây Long Hầu." Vô Sương công chúa nói.
Vân Trung Hạc nói: "Trước đó sắc phong công tước, Tỉnh Trung Nguyệt không đáp ứng, bây giờ lại sắc phong hầu tước?"
Vô Sương công chúa nói: "Mỗi thời mỗi khác, lúc ấy Tỉnh Trung Nguyệt là Nhu Lan Nữ Vương, có lãnh địa to lớn, có hai mươi mấy vạn đại quân mã phỉ. Mà bây giờ Nhu Lan Nữ Vương đứng trước tai hoạ ngập đầu, bên người chỉ còn hơn một vạn người, đương nhiên phải xuống làm hầu tước."
Vân Trung Hạc nói: "Thế nhưng khi ta tới, Đại Chu hoàng đế ý chỉ cho ta, sắc phong Tỉnh Trung Nguyệt là Trấn Tây Vương."
Vô Sương công chúa ném tới một vật, nói: "Đây chính là đạo ý chỉ ngươi nói, ý chỉ sắc phong Tỉnh Trung Nguyệt là Trấn Tây Vương."
Vân Trung Hạc nhận lấy xem xét, phát hiện thánh chỉ này vậy mà. . . Mục nát.
Thánh chỉ này do tơ lụa dệt thành, vậy mà mục nát, dấu vết chữ phía trên cũng triệt để hủy mất.
Vô Sương công chúa nói: "Ta không đụng bất luận tay chân gì, chính nó tự mục nát. Đại Chu hoàng đế hận ngươi vậy sao, e sợ Tỉnh Trung Nguyệt không giết ngươi, còn làm một cái thánh chỉ tự huỷ, chính là để chọc giận Tỉnh Trung Nguyệt, để nàng giết ngươi."
Vân Trung Hạc cầm thánh chỉ đã mục nát này, trong lòng cười lạnh không thôi.
Vạn Duẫn hoàng đế, ngươi cứ như vậy không kịp chờ đợi muốn mượn đao giết người sao?
Vô Sương công chúa nói: "Sứ giả mới Đại Chu đế quốc nói, chỉ cần Tỉnh Trung Nguyệt đáp ứng Đại Chu đế quốc sắc phong làm Tây Long Hầu, sẽ đáp ứng che chở nàng. Như vậy một vạn người chúng ta liền có thể định cư tại Tây Long thành. Một khi trở thành thần tử Đại Chu đế quốc, sau này tin tưởng Đại Tây đế quốc cũng không dám tiếp tục tiến đánh chúng ta, bởi vì như vậy có thể sẽ bốc lên phong hiểm khai chiến cùng Đại Chu đế quốc. Bất quá, Tỉnh Trung Nguyệt ngươi muốn trở thành thần tử Đại Chu đế quốc, nói không chừng hoàng đế sẽ còn triệu ngươi làm phi."
"Im miệng!" Tỉnh Trung Nguyệt lạnh nhạt nói: "Chớ ép ta động thủ với ngươi."
Lúc này, cách đó không xa vang lên tiếng khóc Bảo Bảo, có lẽ do đói bụng.
Thế là, Tỉnh Trung Nguyệt đứng lên nói: "Bảo Bảo đói bụng, ta đi cho ăn, các ngươi bàn đi, có kết quả báo ta biết là được."
Sau đó, nàng trực tiếp rời đi.
Ba người Vân Trung Hạc, Vô Sương công chúa, Lãnh Bích đều sợ ngây người.
Tỉnh Trung Nguyệt ngươi cứ đi như thế? Nơi này ngươi mới là chủ nhân, ngươi mới là Nhu Lan Nữ Vương đó.
Hiện tại đang thương nghị sinh tử tồn vong Nhu Lan quốc, ngươi vậy mà chạy tới cho hài tử bú?
Trên thế giới này có nữ vương đáng tin cậy như vậy sao? Ngươi thật sự là không chút quan tâm cơ nghiệp của mình à.
Ba người nhìn nhau, sau đó nói: "Chúng ta bàn tiếp đi?"
Sau đó, ba người chỉnh tề gật đầu.
Vân Trung Hạc nói: "Đại Chu đế quốc muốn che chở hơn một vạn người các ngươi, đồng thời để các ngươi ở lại Tây Long thành, các ngươi cảm thấy có thể sao? Bây giờ Đại Chu đế quốc gặp phải thiên tai trước nay chưa từng có, quốc khố trống rỗng, làm sao lại vì các ngươi mà đối địch với Đại Tây đế quốc. Một khi Đại Chu đế quốc che chở Tỉnh Trung Nguyệt Nữ Vương, vậy 300.000 đại quân Đại Tây rất có thể sẽ trực tiếp tiến đánh Đại Chu đế quốc."
Vô Sương công chúa nói: "Chân tướng của sự thật là, một khi chúng ta mang binh trốn vào tây bắc biên thuỳ Tây Long thành Đại Chu đế quốc, lập tức sẽ gặp phải Đại Chu và Đại Tây đế quốc tiền hậu giáp kích. Ta đương nhiên sẽ không việc gì, nhưng Tỉnh Trung Nguyệt sẽ bị bắt, sau đó hiến cho Đại Tây đế quốc thái tử Lý Trụ."
Lãnh Bích nói: "Đại Chu đế quốc dự định bán Tỉnh Trung Nguyệt chủ nhân sao?"
Vô Sương công chúa nói: "Đúng, mà dự định bán một giá tiền tốt. Bây giờ Đại Tây đế quốc có bạc, Đại Chu đế quốc bán rẻ Tỉnh Trung Nguyệt, vừa vặn bổ khuyết quốc khố thâm hụt."
Lãnh Bích nói: "Nếu không thể trốn về hướng Đại Chu đế quốc, vậy chạy trốn tới Đại Doanh đế quốc, như thế nào? Tỉnh Trung Nguyệt Nữ Vương và Đại Doanh đế quốc có giao tình nhất định, Đại Doanh hoàng đế sẽ vui lòng tiếp thu, mà Đại Doanh đế quốc cũng không quan tâm đắc tội Đại Tây đế quốc."
"Không thể." Vô Sương công chúa nói: "Cái này vi phạm ích lợi của ta, vi phạm ích lợi của chúng ta."
Vô Sương công chúa nói chúng ta, đương nhiên là chỉ Bạch Vân thành, là chỉ Đại Hàm đế quốc hậu duệ Nộ Đế.
Lãnh Bích nói: "Đại Chu cũng không thể đi, Đại Doanh đế quốc cũng không thể đi, vậy thiên hạ to lớn không có chỗ cho chúng ta dung thân sao?"
Lúc này cục diện nhìn xác thực lâm vào tuyệt lộ.
Không thể đi Đại Chu đế quốc, cũng không thể đi Đại Doanh đế quốc.
Trên thực tế dù muốn đi cũng không đi được, quân đội Đại Tây đế quốc hiển nhiên đã cắt đứt tất cả đường lui của Tỉnh Trung Nguyệt.
Ba ngày sau sẽ binh lâm thành hạ, thái tử Đại Tây đế quốc nhất định phải chiếm được Tỉnh Trung Nguyệt.
Chân chính thiên hạ to lớn, không có chỗ cho nhà Tỉnh Trung Nguyệt dung thân sao?
Vô Sương công chúa nói: "Cho nên ta dự định đầu hàng."
Lãnh Bích công chúa kinh ngạc, nói: "Đầu hàng? Muốn đầu hàng Đại Tây đế quốc thái tử Lý Trụ sao? Đó là một người điên, sẽ không tiếp nhận đầu hàng, trừ phi ngươi và Tỉnh Trung Nguyệt chủ nhân đều gả cho hắn, hắn mới buông tha chúng ta."
Vô Sương công chúa nói: "Ta không đầu hàng Lý Trụ, mà là đầu hàng phụ thân hắn là hoàng đế Đại Tây đế quốc."
Lãnh Bích nói: "Vẻn vẹn chỉ đầu hàng sao?"
Vô Sương công chúa nói: "Ta có thể gả cho hoàng đế Đại Tây đế quốc trên danh nghĩa, như vậy sẽ trở thành mẫu phi Lý Trụ, hắn sẽ không dám tiến đánh Nhu Lan thành."
Lần này Vân Trung Hạc và Lãnh Bích đều sợ ngây người.
Ngươi không nguyện ý gả cho Đại Tây đế quốc thái tử Lý Trụ, lại nguyện ý gả cho hoàng đế Đại Tây đế quốc? Cũng bởi vì Lý Trụ biến thái sao?
Hoàng đế Đại Tây đế quốc bao nhiêu tuổi? Lão không sai biệt lắm đồng lứa với Thiên Diễn hoàng đế đó.
Lãnh Bích nói: "Vô Sương công chúa, ngài không cần vì chúng ta, bỏ ra hy sinh lớn như vậy."
Vô Sương công chúa nói: "Đại Tây hoàng đế bệnh nặng, không làm được chuyện nam nhân, dù gả cho hắn trên danh nghĩa, cũng không cần hiến thân. Nhưng như vậy, lại có thể được sắc phong của Đại Tây đế quốc, có thể trở thành Nhu Lan Nữ Vương chân chính."
Vân Trung Hạc nói: "Trên thế giới này đúng là không người nào có thể cự tuyệt mỹ mạo và mị lực của ngươi, nhưng vạn nhất Đại Tây hoàng đế này vẫn như cũ có năng lực sinh hoạt vợ chồng thì sao? Đến lúc đó ngươi cự tuyệt, hay là đồng ý?"
Gương mặt tuyệt mỹ Vô Sương công chúa hơi run rẩy một chút, sau đó nói: "Ta xác định hắn không có năng lực này."
Vân Trung Hạc nói: "Vô Sương công chúa, ngươi còn muốn mượn lực lượng Đại Tây đế quốc phục quốc?"
Vô Sương công chúa nói: "Ngao Ngọc công tử, ta biết trí tuệ ngươi tuyệt đỉnh. Nhưng ta rất muốn biết, tuyệt cảnh trước mắt phải làm gì? Mặc kệ là Nhu Lan thành, hay là Nhu Lan quốc, Tỉnh Trung Nguyệt không thèm để ý chút nào, nhưng ta không muốn từ bỏ, ta muốn bảo trụ người nhà của ta, ta còn muốn bảo trụ mảnh cơ nghiệp này. Hoàng đế Đại Tây đế quốc sống không được bao lâu nữa, trở thành hoàng phi hắn, là lựa chọn tốt nhất cứu vớt cả nhà ta, bảo trụ mảnh cơ nghiệp này."
Lúc này đôi mắt tuyệt mỹ Vô Sương công chúa tràn đầy cuồng nhiệt, tràn đầy tinh thần hi sinh.
Trong lòng Vân Trung Hạc cảm khái, Vô Sương và Tỉnh Trung Nguyệt thật sự là hai thái cực.
Tỉnh Trung Nguyệt không để ý gì, 1,5 triệu cây số vuông lãnh địa này cũng không thèm quan tâm chút nào, không có bất kỳ dã tâm gì.
Mà vị Vô Sương công chúa này, nàng mỹ lệ như Tỉnh Trung Nguyệt, võ công thậm chí còn cao hơn.
Nhưng nàng lại có dã tâm bừng bừng, một lòng chỉ nghĩ đến phục quốc, muốn bảo trụ cơ nghiệp Nhu Lan quốc này.
Mà cưới hoàng đế Đại Tây đế quốc sống không được bao lâu, lại bệnh nặng, phảng phất trở thành lựa chọn tốt nhất của nàng.
Vô Sương công chúa nói: "Ta lập tức đi đế đô Đại Tây, hiến toàn bộ Nhu Lan quốc cho Đại Tây hoàng đế, đồng thời ta sẽ hiến cho hắn chí bảo, nhất định có thể được Đại Tây hoàng đế sắc phong Tỉnh Trung Nguyệt làm Nhu Lan Nữ Vương."
Lãnh Bích nói: "Như thế, Vô Sương chủ nhân ngươi sẽ hi sinh thanh danh của mình, hi sinh thanh xuân của mình."
Vô Sương công chúa nói: "Ngoại trừ gả cho Đại Tây hoàng đế, còn có biện pháp gì có thể bảo trụ các ngươi, bảo trụ người nhà của ta, bảo trụ mảnh cơ nghiệp này?"
Sau đó, Vô Sương công chúa đứng lên nói: "Giờ ta lập tức xuất phát đi Đại Tây đế đô, để Đại Tây hoàng đế nhanh hạ chỉ. Nhưng trong mấy ngày này, các ngươi nghĩ biện pháp tránh tên Lý Trụ súc sinh kia, dù đi Mê Điệt cốc cũng được."
Nói xong, Vô Sương công chúa đi thẳng ra bên ngoài.
Nữ nhân này vì lý tưởng, thực quá cuồng nhiệt, vậy mà không tiếc dùng chính mình gả cho Đại Tây hoàng đế.
Nàng cũng rất điên cuồng, bất quá không điên cuồng giống Tỉnh Trung Nguyệt.
Sự điên cuồng của nàng, tràn đầy một loại tinh thần hi sinh, vì sứ mệnh và lý tưởng.
"Chậm đã. . ." Vân Trung Hạc nói: "Vô Sương công chúa, ngươi không cần hi sinh chính mình, ta có thể đánh bại 300.000 đại quân Đại Tây đế quốc, có thể làm cho toàn quân bọn hắn bị diệt."
Vô Sương công chúa và Lãnh Bích lập tức nhìn sang, nói: "Ngao Ngọc, ngươi đang nói mơ sao?"
Đúng vậy, đây hoàn toàn là đang nằm mơ.
Một vạn người, muốn đánh thắng ba mươi vạn người? Không phải mơ mộng hão huyền thì là gì?
Vô Sương công chúa nói: "Nơi này không có địa chấn, không có núi lửa phun trào, ngươi dựa vào cái gì tiêu diệt 300.000 đại quân? Mà ba ngày sau, 300.000 đại quân này sẽ binh lâm thành hạ."
Vân Trung Hạc nói: "Lãnh Bích đại nhân, ngươi hãy để ta và Vô Sương công chúa tự mình đàm luận đi?"
Lãnh Bích không nói hai lời, đi thẳng.
"Vô Sương công chúa, nếu như ta có thể tiêu diệt 300.000 đại quân này, sẽ xuất hiện kết quả gì?" Vân Trung Hạc nói: "Những mã phỉ quân phiệt phản loạn kia sẽ lại một lần nữa đầu nhập vào Tỉnh Trung Nguyệt Nữ Vương. Nàng không có dã tâm, nhưng ngươi có, đến lúc đó ngươi có thể cướp binh quyền của bọn hắn, chiếm quân đội bọn hắn thành của mình, mà lại có thể triệt để chiếm lĩnh mảng lớn thổ địa này, trở thành Nhu Lan vương quốc chân chính. Đến lúc đó các ngươi sẽ có được hai mươi mấy vạn đại quân, lúc đó mới thật sự là vương quốc bá nghiệp."
Vô Sương công chúa nói: "Mộng tưởng rất tốt, nhưng không có khả năng thực hiện. Hơn một vạn người chúng ta, sĩ khí sa sút, đối mặt 300.000 đại quân, nửa canh giờ cũng thủ không được, chớ nói chi là đánh bại tiêu diệt bọn hắn."
Vân Trung Hạc nói: "Vô Sương công chúa, ta nguyện ý lập quân lệnh trạng. Nếu như lần này không thể tiêu diệt 300.000 đại quân này, ta sẽ tự sát trước mặt ngươi."
Vô Sương công chúa nói: "Ta đã nói rồi, nơi này không có địa chấn hay núi lửa phun trào gì để cho ngươi lợi dụng."
Vân Trung Hạc nói: "Không, ta không cần lợi dụng địa chấn núi lửa, thậm chí không cần lợi dụng bất luận thiên tai gì."
Không dựa vào bất luận thiên tai gì? Mưa to gió lớn chẳng đáng là gì, vậy Vân Trung Hạc dựa vào cái gì tiêu diệt 300.000 đại quân?
Quả thật làm cho người không thể tưởng tượng, không thể nào hiểu được.
Vân Trung Hạc tiếp tục nói: "Ngay tại Nhu Lan thành này, tiêu diệt 30 vạn quân Đại Tây đế quốc. Trong vòng năm ngày nếu ta không thể tiêu diệt 30 vạn quân địch, ta sẽ tự sát trước mặt mọi người."
Vô Sương công chúa triệt để kinh ngạc.
Ngay tại Nhu Lan thành này, muốn tiêu diệt 300.000 đại quân? Thật là mơ mộng hão huyền à.
Tuyệt đối không thể nào làm được, mà trong vòng năm ngày, cho dù là Thần Tiên cũng không thể làm được.
Vân Trung Hạc lấy giấy bút, trực tiếp viết quân lệnh trạng, sau đó nói: "Đương nhiên, nếu như ta làm được, trong vòng năm ngày thành công tiêu diệt 300.000 đại quân, xin mời Vô Sương công chúa đáp ứng ta một yêu cầu."
Vô Sương công chúa nói: "Ngươi nói đi."
Vân Trung Hạc nói: "Ngươi ngủ với ta một đêm."
. . .