Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám (Dịch)

Chương 266 - Chương 266: Tin Chiến Thắng Thiên Hạ! Hoàng Đế Hồn Phi Phách Tán! (1)

Chương 266: Tin chiến thắng thiên hạ! Hoàng đế hồn phi phách tán! (1) Chương 266: Tin chiến thắng thiên hạ! Hoàng đế hồn phi phách tán! (1)

Liên quan tới việc làm sao trở lại kinh thành, Vân Trung Hạc từng có hai phương án.

Một là lén lén lút lút hồi kinh, bỗng nhiên xuất hiện trong kinh thành, như vậy có thể cho địch nhân một kích trí mạng, mà cũng có thể hữu hiệu tránh bị ám sát.

Không thể không thừa nhận, bây giờ toàn bộ đế quốc, vẫn là phương thế lực của hoàng đế.

Lần này đại hải chiến hoàn toàn quan hệ đến hoàng vị, cho nên đối phương rất có thể sẽ chó cùng rứt giậu, trực tiếp lựa chọn ám sát Ngao Ngọc và Chu Ly.

Mà phương án thứ hai, chính là gióng trống khua chiêng hồi kinh.

Tin chiến thắng thiên hạ, làm cho tất cả mọi người đều biết trận chiến này Ngao Ngọc thắng, Trấn Hải Vương Sử Biện đầu hàng bị bắt.

Cứ như vậy, dù hoàng đế phái người ám sát Ngao Ngọc cũng không thể cải biến được cục diện.

Hơi do dự, cuối cùng Vân Trung Hạc lựa chọn loại phương án thứ hai, gióng trống khua chiêng, huy hoàng hồi kinh.

. . .

Trong thời gian hơn một tháng này, con dân ở thành trấn duyên hải Đại Chu xem như triệt để gặp tao ương, vô số hải tặc bắt đầu đổ bộ cướp bóc.

Một màn này có chút tương tự nạn giặc Oa triều Minh, những hải tặc này từ trên biển đến, hoàn toàn khó lòng phòng bị, căn bản không biết bọn chúng đổ bộ ở chỗ nào, thần không biết quỷ không hay.

Mà thủ đoạn những hải tặc này cực kỳ tàn nhẫn, tẩy sạch một thôn trấn xong, còn gian dâm cướp bóc, sau đó còn cho một mồi lửa thiêu hủy.

Mỗi một lần đổ bộ, nhất định đồ thôn đồ trấn, đồng thời đốt thi thể cháy rụi, xiên vào trên cọc gỗ, phảng phất đang khiêu khích triều đình Đại Chu.

Trong thời gian hơn một tháng này, vạn dặm hải cương Đại Chu hóa thành Địa Ngục, thôn xóm thôn trấn duyên hải, khói lửa nổi lên bốn phía, huyết lệ vô số.

Đoán chừng, gần hai tháng qua, đám hải tặc này tập kích cướp bóc mấy trăm lần, đồ sát con dân vô tội hơn 100.000 người, đốt cháy mấy trăm thôn trang thành trấn.

Lúc này Đại Chu cơ hồ không có Thủy Sư, toàn bộ mang đến bình định Trấn Hải Vương. Cho nên toàn bộ mặt biển trở thành nhạc viên của hải tặc, khu vực duyên hải trở thành nhà vệ sinh công cộng, những hải tặc này muốn tới thì tới, muốn đi thì đi.

Quan viên nơi bị cướp đương nhiên lập tức trình tấu về kinh thành.

Trong lúc nhất thời, tấu chương và thư cầu cứu của quan viên địa phương như tuyết rơi bay về kinh thành.

Đảng Hoàng đế bắt đầu tạo thế, tổ chức Nguyệt Đán Bình bắt đầu tạo thế.

Nhất thời, toàn bộ Đại Chu đều biết con dân duyên hải bị đồ sát, ức vạn con dân bi phẫn không thôi, cừu hận trùng thiên.

Toàn bộ dư luận Đại Chu đế quốc hừng hực khí thế.

Những hải tặc này táng tận thiên lương, nhất định phải tiêu diệt, nhất định phải cho báo thù, nhất định phải trả cho vạn dặm hải cương Đại Chu thái bình.

Tất cả người đọc sách, tất cả bách tính, toàn bộ phát ra tiếng.

Triều đình vì sao không điều động Thủy Sư đi tiêu diệt hải tặc?

Sau đó có người trả lời, triều đình điều Thủy Sư đi bình định Trấn Hải Vương rồi.

Tiếp đó có người bắt đầu dẫn dắt dư luận, những hải tặc phát rồ này vẫn luôn tồn tại, vì sao trước đó không gây họa Đại Chu, bây giờ lại đến cướp bóc đốt giết.

Sau đó có người trả lời, trước đó hải vực Đại Chu ta sở dĩ thái bình, là vì trên biển có người quản lý.

Đó chính là Trấn Hải Vương Sử Biện, hạm đội cường đại của gã cùng Thuỷ Sư Đại Chu bảo hộ vạn dặm hải cương Đại Chu, bảo toàn mậu dịch hải dương.

Cho nên những hải tặc này không dám tuỳ tiện làm càn.

Nhưng hiện tại thái thượng hoàng bức phản Trấn Hải Vương, Thủy Sư lại đi bình định Trấn Hải Vương, cho nên đám hải tặc nhao nhao đổ bộ, bắt đầu tiến hành cướp bóc, đồ sát.

Không chỉ như vậy, bây giờ mậu dịch trên biển đã triệt để hỏng mất, tất cả các bộ phận liên quan duyên hải đều bị tẩy sạch.

Tử thương 100.000, tổn thất mấy ngàn vạn bạc. Vô số người cửa nát nhà tan, vô số người phá sản.

Sau đó lại có người nói, Trấn Hải Vương căn bản cũng không muốn mưu phản, gã chỉ nhắc tới một điều kiện, chính là giao ra hung thủ Ngao Ngọc đã giết chết Sử Quảng.

Nhưng thái thượng hoàng không giao ra, hơn nữa còn kêu gào khai chiến.

Đại Chu sở dĩ có cục diện đáng sợ trước mắt, hoàn toàn là vì thái thượng hoàng ngu ngốc, tin một bề Ngao Ngọc, gây tai họa triều cương, bức phản Trấn Hải Vương.

Đối với quan điểm này, nội bộ Đại Chu đế quốc có hai loại thanh âm hoàn toàn khác biệt.

Quan viên, người đọc sách, thương nhân, tuyệt đại bộ phận đều đứng bên hoàng đế, bởi vì lợi ích bọn họ bị tổn thất thật lớn.

Mậu dịch trên biển hủy sạch, sẽ mất bao nhiêu bạc? Đoạn tài lộ người, như giết phụ mẫu. Bọn họ có thể không hận Ngao Ngọc sao? Có thể không hận thái thượng hoàng sao?

Nhưng tuyệt đại bộ phận dân chúng bình thường, dù bị dư luận dẫn dắt, nhưng tâm tư bọn họ lại có chút phức tạp.

Trong lòng bọn họ, thanh danh Trấn Hải Vương Sử Biện cũng không tốt, cho nên Chu Ly điện hạ và Ngao Ngọc đi bình định cũng không sai.

Bất quá lúc này, dân chúng bình thường không có quyền dẫn dắt dư luận, tinh anh đế quốc mới có.

Theo những hải tặc này giết chóc cướp bóc càng nhiều, vô số quan viên nhao nhao dâng tấu chương, thậm chí cử nhân và tú tài cũng nhao nhao liên hợp dâng thư.

Đại Chu nguy hại, ức vạn con dân nguy hại. Xin triều đình lập tức hoà đàm với Trấn Hải Vương, buông xuống tranh chấp, tiêu diệt hải tặc.

Cục diện càng ngày càng nghiêm trọng.

Cuối cùng mấy phần tấu chương triệt để đốt lên thế cục trong triều.

Đám hải tặc này vậy mà công phá ba huyện thành, đồng thời tàn sát quan lại trong thành không còn, còn phóng hỏa đốt thành, sau đó nghênh ngang rời đi.

Nhất thời, toàn bộ triều đình, thậm chí toàn bộ quan trường triệt để sôi trào.

Trước đó những hải tặc này vẻn vẹn chỉ cướp bóc đồ sát thôn trấn, bây giờ lại bắt đầu động thủ với huyện thành.

Ba huyện, từ huyện lệnh đến tiểu lại bị giết đến sạch sẽ?

Vô cùng nhục nhã.

Văn võ quan viên triều đình chấn kinh còn chưa tiêu tán, lập tức truyền đến một mật tấu kinh người.

Thuật Châu thành bị công phá, tất cả quan viên dưới thái thú, toàn bộ bị giết, thi thể treo ở trên tường thành.

Phủ thái thú bị đốt cháy, toàn bộ Thuật Châu thành bị đại hỏa đốt cháy, tử thương hơn vạn.

Lần này, toàn bộ thiên hạ triệt để chấn động.

Lập tức, vô số tấu chương lại một lần nữa như tuyết rơi bay về hoàng cung.

Đại Chu sao lại thối nát đến vậy?

Trước đó rõ ràng không phải như vậy, bây giờ thậm chí ngay cả hải tặc cũng có thể công phá một quận thành rồi?

Thái thượng hoàng hoàn chính xong, Đại Chu đế quốc lại yếu đuối đến tận đây sao?

Xin triều đình lập tức đình chỉ chiến tranh với Trấn Hải Vương, lập tức hoà đàm, sau đó đi tiêu diệt những hải tặc này.

Thái thượng hoàng mỗi một ngày gặp áp lực càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn.

Vô số quan viên tấu xin hoàng đế, xin lập tức hoà đàm với Trấn Hải Vương, đình chỉ chiến tranh.

Nhưng hoàng đế nói, bình định Trấn Hải Vương là ý chỉ thái thượng hoàng, y không nên làm trái ý chỉ phụ hoàng.

Thế là, vô số quan viên lại đi quỳ xin thái thượng hoàng, mời lão hạ chỉ lập tức đình chỉ đại chiến với Trấn Hải Vương, lập tức để Thủy Sư đi tiêu diệt hải tặc.

Bây giờ lão đã không vào triều, ngây ngốc trong Càn An cung, nhưng mỗi một ngày có càng nhiều quan viên quỳ gối bên ngoài.

Ngay từ đầu vẻn vẹn chỉ là văn võ bá quan, về sau huân quý triều đình, trí sĩ quan viên, còn có rất nhiều thư sinh cũng bò vào hoàng cung, quỳ gối ngoài cửa thái thượng hoàng.

Đảng hoàng đế lại bắt đầu chơi thứ bọn họ am hiểu nhất là bức thoái vị.

Cứ như vậy, cục diện càng ngày càng chuyển biến xấu.

Rốt cuộc có một ngày, tin tức tuôn tới.

Toàn quân thuỷ sư Đại Chu bị diệt, Ngao Ngọc và Chu Ly đều đã chết rồi.

Đối với rất nhiều người, đây vẻn vẹn chỉ là một tin tức đang chờ, không kinh ngạc chút nào.

Thủy Sư vẻn vẹn chỉ có 13,000, mà Trấn Hải Vương Sử Biện lại có 180.000 liên hợp hạm đội, quân lực cách xa như vậy không bại mới là lạ.

Trong triều quan viên đều biết, Chu Ly vẫn luôn chạy trốn, căn bản không dám đối chiến cùng Trấn Hải Vương.

Chạy trốn một tháng, rốt cuộc bị tiêu diệt.

Ngao Ngọc chết rồi, Chu Ly chết rồi, trận chiến này thua.

Thái thượng hoàng lúc trước đã nói trước mặt tất cả mọi người, chỉ cần trận chiến này thua, ngài lập tức tự tận trước thiên hạ?

Hiện tại ngài có thể tự sát.

Đương nhiên, không ai dám trực tiếp nói với thái thượng hoàng hãy tự sát.

Nhưng có thể bức ép, thế là văn võ quan viên, huân quý quỳ gối ngoài Càn An cung, lớn tiếng hô to: "Chu Ly Đại điện hạ bại, toàn quân Thuỷ Sư bị diệt rồi, Nộ Lãng Hầu Ngao Ngọc chết rồi."

"Thái thượng hoàng, Đại Chu bại, xin ngài khai ân, hạ chỉ ngừng chiến với Trấn Hải Vương, mau cứu con dân Đại Chu."

Những người này luôn miệng nói hoà đàm, kỳ thật chính là đang nhắc nhở thái thượng hoàng, ngài tự sát đi.

Chỉ cần ngài tự sát, trận tai hoạ này sẽ đình chỉ. Trấn Hải Vương Sử Biện sẽ trở thành trung thần Đại Chu, gã sẽ phái binh đi tiêu diệt hải tặc, vạn dặm hải cương Đại Chu sẽ an bình.

Trời có mắt rồi, đám hải tặc này chính là Sử thị gia tộc nuôi nha.

Đám hải tặc này sở dĩ có thể đốt giết cướp đoạt tại khu vực duyên hải, hoàn toàn là có người âm thầm giật dây, thậm chí còn trợ giúp.

Mấy trăm hải tặc, công phá một huyện thành? Nói đùa gì đó?

Quân trấn giữ Đại Chu đâu? Vì sao không sử dụng? Ngược lại tránh hải tặc?

Đây chính là hoàng quyền tranh đấu, hi sinh một chi Thủy Sư tính là gì? Hi sinh mấy trăm thôn trấn tính là gì? Hi sinh mấy trăm quan viên, hi sinh mười mấy vạn con dân, coi là gì?

Vô số quan viên huân quý hô to, Đại Chu bại, Ngao Ngọc và Chu Ly đều đã chết, thái thượng hoàng ngài không còn chỗ trông cậy vào.

Nhưng trong Càn An cung, thái thượng hoàng từ đầu đến cuối chẳng quan tâm, cửa cung đóng chặt, phảng phất hoàn toàn không nghe thấy.

Thế là, đối phương lại đẩy thế cục thăng cấp.

Trên mặt biển, hai ba vạn hải tặc lại một lần nữa tụ họp, chuẩn bị tiến đánh Giang Châu.

Mà đầu lĩnh hải tặc đã bắn tiếng, muốn đồ sát toàn bộ Giang Châu.

Lần này áp lực cực lớn cho vô số huân quý, quan viên Đại Chu, cũng cho thái thượng hoàng áp lực trước đó chưa từng có.

Giang Châu là tam đại hạch tâm thành thị Đại Chu, có trăm vạn con dân, là văn hóa và trung tâm kinh tế.

Một khi để những hải tặc này công phá, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.

Đương nhiên, Giang Châu thành kiên cố cao lớn, hai ba vạn hải tặc muốn công phá Giang Châu cơ hồ không thể nào.

Nhưng Giang Châu quá phồn hoa, cho nên có vô số dân chúng sinh hoạt ngoài tường thành, mà phía dưới Giang Châu là huyện, thôn trấn đều phi thường phồn hoa.

Lần trước phản quân Trấn Hải Vương trực tiếp cướp giết tới Đồ Môn huyện, lần này trực tiếp muốn giết tới dưới Giang Châu?

Đáng sợ đến bực nào?

Ngay lúc tất cả mọi người cảm thấy hai ba vạn hải tặc công phá không được Giang Châu, thì hải tặc tụ tập đến càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nhiều.

Cuối cùng đến 100.000 quân?

Thiên hạ triệt để chấn động.

100.000 hải tặc muốn tiến đánh Giang Châu, vậy Giang Châu thật nguy rồi.

Một khi Giang Châu luân hãm, vậy Đại Chu đế quốc hoàn toàn là tai hoạ ngập đầu.

Có bao nhiêu quan viên, huân quý có thân gia sản nghiệp tại Giang Châu? Trước đó Lãng Châu bởi vì thiên tai, mọi người không có biện pháp.

Hiện tại Giang Châu hoàn toàn là vì nhân họa.

Thái thượng hoàng, ngài đi chết đi, chỉ cần ngài chết, hết thảy sẽ yên tĩnh, Giang Châu sẽ được cứu.

Nhưng thái thượng hoàng vẫn như cũ bất vi sở động.

. . .

Hơn một tháng trước, hạm đội Trấn Hải Vương đã từng xuất hiện tại hải vực Giang Châu, uy hiếp muốn tiến đánh Giang Châu.

Bất quá sau khi thái thượng hoàng hạ lệnh bình định, hạm đội Trấn Hải Vương lập tức đuổi theo giết hạm đội Chu Ly.

Mà bây giờ, vô số hải tặc lại một lần nữa tập kết tại hải vực Giang Châu.

Càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nhiều, không chỉ có hải tặc hải vực Đại Chu tới, thậm chí Đại Doanh đế quốc, còn phía bắc Đại Hạ đế quốc cũng tới, bởi vì hải tặc là không biên giới.

Chỗ nào có thể phát tài, đám hải tặc sẽ đi nơi đó.

Nghe nói 100.000 hải tặc, trên hải vực Giang Châu, lít nha lít nhít, che khuất bầu trời, kéo dài mấy chục dặm.

Bởi vì đám hải tặc đều là thuyền nhỏ, cho nên số lượng càng nhiều hơn nữa.

Bọn chúng đương nhiên không dám thật đi tiến đánh Giang Châu thành, nhưng mười vạn người đổ bộ, vây quanh Giang Châu thành vẫn dám.

Chỉ cần 100.000 hải tặc vây quanh Giang Châu thành tạo thành chuyện thực sự, vậy có thể ép cho thái thượng hoàng tự sát.

Thái thượng hoàng à, là tôn nghiêm cá nhân ngài trọng yếu, hay là trăm vạn con dân Giang Châu trọng yếu?

100.000 hải tặc này ở trên biển ăn miếng thịt bự, uống chén rượu lớn, chờ đợi thủ lĩnh cao nhất ra lệnh một tiếng, bắt đầu đổ bộ, sau đó tiến quân Giang Châu, vây quanh Giang Châu.

Ai là thủ lĩnh "100.000" hải tặc này?

Đệ đệ Trấn Hải Vương Sử Biện là Sử Cao.

"Sáng mai, bắt đầu đổ bộ, tiến quân Giang Châu, vây quanh Giang Châu, cướp bóc đốt giết, phát đại tài!"

Theo Sử Cao hô to một tiếng, vô số hải tặc cao hứng bừng bừng, bầu không khí động vang trời.

"Bức tử thái thượng hoàng, bức tử Thiên Diễn lão nhi!"

Bình Luận (0)
Comment