Sau đó mấy ngày, Vân Trung Hạc và thái thượng hoàng thay phiên chiếu cố Chu Ly thái tử.
Nhưng Chu Ly vẫn không tỉnh lại, thậm chí hoàn toàn không có bất kỳ dấu hiệu gì tỉnh lại.
Mà trên triều đình, người thuyết phục càng ngày càng nhiều. Nói cho đúng cũng không phải là thuyết phục, mà là xin mời thái thượng hoàng trở lại vị trí cũ.
Dù sao bây giờ nhìn thái thượng hoàng cơ hồ trẻ như Vạn Duẫn hoàng đế trước đó.
Nhất là đảng hoàng đế lúc trước, liều mạng tạo thế. Trước đó xếp hàng sai lầm, hiện tại đương nhiên liều mạng biểu hiện, ý đồ vãn hồi thánh tâm.
Mỗi một ngày đều có tấu chương khuyên thái thượng hoàng trở lại vị trí cũ, ngay từ đầu mọi người vẫn chờ Vân Trung Hạc dẫn đầu, nhưng thấy hắn không dẫn đầu, nên không cần quan tâm nhiều nữa, nhao nhao tự mình dâng lên tấu chương.
Không chỉ quan viên trên triều đình, còn có quan viên địa phương, thậm chí rất nhiều cử nhân đến dâng thư, xin thái thượng hoàng trở lại vị trí cũ.
Người từ Mê Điệt cốc bên kia cũng quay về rồi.
"Khởi bẩm thái thượng hoàng, Mê Điệt cốc nói có thể chữa bệnh, nhưng phải đem người qua đó, mà chủ nhân công huân tệ cũng phải đi cùng."
Nghe nói thế, Vân Trung Hạc lập tức nói: "Thái thượng hoàng, ta tự mình đưa Chu Ly thái tử đi Mê Điệt cốc."
Thái thượng hoàng nói: "Thế nhưng trẫm luôn muốn có ngươi bên cạnh."
Vân Trung Hạc nói: "Bây giờ hoàng đế đã sợ tội tự sát, văn võ cả triều một lòng đoàn kết, thái thượng hoàng không cần lo lắng."
Thái thượng hoàng nắm tay Chu Ly nói: "Dù chỉ có 1% hi vọng, chúng ta cũng phải cố gắng 100%. Bây giờ ở Đại Chu, chỉ có ngươi quan hệ mật thiết nhất với Mê Điệt cốc, lại phải vất vả ngươi rồi."
Vân Trung Hạc nói: "Đây là việc thần phải làm, thần và thái tử điện hạ thân như huynh đệ, vì cứu ngài ấy, đương nhiên phải dốc hết toàn lực."
Thái thượng hoàng nói: "Tốt, vậy trẫm điều động cao thủ tinh nhuệ nhất của Hắc Long Đài hộ tống ngươi đi."
. . .
Tin tức Vạn Duẫn hoàng đế chết, rất nhiều người đã biết.
Nhưng không gây nên bất luận gợn sóng gì, phảng phất chết một con chó hoang, không có người nhắc đến.
Thậm chí ngay cả tự sát cũng không thể nói, cũng không phải có người hạ lệnh cấm khẩu, hoàn toàn không có.
Nhưng thật không dám nói.
Văn võ bá quan, tất cả huân quý triệt để bị dọa, mà loại sợ hãi kia như là lúc trời tối đi ngủ rùng mình kinh hãi khi gặp ác mộng.
Bởi vì lo lắng lúc ngủ sẽ nói ra cái gì hoang đường, rất nhiều quan viên thậm chí khi ngủ một mình còn dùng vải nhét chặt miệng của mình.
Một hoàng đế chết, vậy mà không ai dám công khai thảo luận, so với tên ăn mày cũng không bằng.
Nhưng có hai người không chết, một là đại hoạn quan Hầu Khánh, còn một là Hầu Cát.
Hai hoạn quan này từng là chó săn của Vạn Duẫn hoàng đế, Hầu Cát càng ngược đãi thái thượng hoàng, tất cả mọi người coi là hai người này hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Nhưng hai người kia chỉ bị đánh phạt đi làm vườn, không bị giết.
Thế là tất cả mọi người cảm thán, thái thượng hoàng thật sự là nhân từ vô song, cừu nhân như vậy cũng có thể buông tha.
Kể từ đó, rất nhiều quan viên đứng bên hoàng đế cũng thoáng buông lỏng xuống, tiếp tục hô to thái thượng hoàng chính là thiên hạ đệ nhất nhân quân.
Thái thượng hoàng ngay cả cừu nhân cũng không giết, huống chi là quan viên triều đình.
. . .
Trong thư phòng bí mật Ngao quốc công phủ.
"Tiểu Ngọc, ta muốn từ quan về nhà." Ngự sử trung thừa Vu Tranh nói.
Vị lão đại nhân này chính trực không gì sánh được, bất cứ lúc nào cũng không cải biến.
"Ta không biết tiếp theo Đại Chu sẽ biến thành bộ dáng gì, ta cảm giác phía trước là một mảnh mê mang, phảng phất bước sai một bước, sẽ ngã xuống vực sâu vạn trượng." Vu Tranh nói: "Không phải cá nhân ta sẽ ngã vào vực sâu vạn trượng, mà là toàn bộ đế quốc. Lão phu một mực nói, làm việc bằng lương tâm, không nói gì đại nghiệp đế quốc, không hô to khẩu hiệu, nhưng hiện tại cả người ta như trôi nổi giữa không trung, trên cảm giác không đến trời, dưới không chạm đất, chung quanh một mảnh hỗn độn, không nhìn rõ thứ gì."
Vân Trung Hạc nói: "Lão sư, Vạn Duẫn hoàng đế là tự tay ta giết."
Gương mặt Vu Tranh đại nhân co quắp một hồi, lão là sĩ phu truyền thống, mặc dù cảm thấy Vạn Duẫn hoàng đế là hôn quân bạo chúa, nhưng dù sao cũng là hoàng đế, thần tử làm ra chuyện thí quân, hoàn toàn là phát rồ.
Nhưng mở miệng mắng Ngao Ngọc sao?
Chính là người này, vì cứu mạng Tô Mang, bốc lên phong hiểm lớn như vậy. Cũng chính người này, vì cứu phụ mẫu mình, bốc lên phong hiểm sinh mệnh, đưa thân mình vào trên mũi đao biển lửa.
Con mắt Vu Tranh lão không mù, biết người này là hảo hài tử, mà cũng không mê thất trong quyền thế.
"Lão sư, chúng ta đang đứng trước kịch biến ngàn năm." Vân Trung Hạc nói: "Có rất nhiều chuyện, trước đây không lâu ta mới nghĩ rõ ràng, trước đó một mực bị vây tại chỗ, cho nên thấy không rõ. Lần này đi phương xa, sẽ thấy rõ một chút, chúng ta đang lâm vào kịch biến hai ngàn năm."
Vân Trung Hạc lại lặp lại một lần.
Vân Trung Hạc nói: "Lão sư, ngài nghe ta, hiện tại không nên từ quan. Trong trận kịch biến này, lực lượng cá nhân cực kỳ bé nhỏ."
Vu Tranh nhìn Vân Trung Hạc thật lâu, nói: "Tiểu Ngọc, ta tin ngươi. Lão phu thấy không rõ, vậy ngươi có thấy rõ không?"
Vân Trung Hạc nói: "Thấy rõ một nửa, còn lại hơn phân nửa, cũng vẫn như cũ ở trong hỗn độn."
Sau đó, hắn nhớ lại lúc ấy tiêu diệt hạm đội Sử Biện trên mặt biển.
Lúc đó kinh đào hải lãng, sấm sét vang dội, bầu trời lờ mờ, cho dù trên chiến hạm 3000 tấn, cũng như một chiếc lá chập chùng trong sóng.
Loại tối tăm mờ mịt giữa thiên địa kia, cảm giác nhìn không thấy, sờ không được, trên không đến, dưới không chạm đất.
Không biết chiếc thuyền này sẽ lái về phương nào, không biết hắc vụ phía sau là gì? Là Địa Ngục? Hay là ma quỷ?
Vu Tranh gật đầu nói: "Ta biết rồi, nếu ngươi nói sẽ từ quan, vậy ta sẽ không chối từ."
. . .
Ngày kế tiếp, Vân Trung Hạc lại một lần nữa xuất phát, mang theo thái tử Chu Ly đi Mê Điệt cốc chữa bệnh, đem theo 5000 tên vệ sĩ tinh nhuệ hộ tống.
Thái thượng hoàng tự mình đưa tiễn, nắm tay Vân Trung Hạc đưa ra hoàng cung, đưa ra kinh thành.
"Hài tử à, hoàng huynh thái tử ngươi, tổ phụ giao cho ngươi." Thái thượng hoàng nói.
Vân Trung Hạc khom người nói: "Vâng, thái thượng hoàng."
Sau đó, Vân Trung Hạc mang theo Chu Ly thái tử rời kinh thành.
Trong xe ngựa to lớn, Chu Ly thái tử nằm không nhúc nhích, Vân Trung Hạc ngồi bên trái xe ngựa, đối diện chính là Xung Điền đạo trưởng già nua nhăn nheo.
Ra kinh thành ba mươi dặm, Vân Trung Hạc nói: "Xung Điền đạo trưởng, ngài trở về đi, bên cạnh thái thượng hoàng không thể thiếu ngài."
Xung Điền đạo trưởng nói: "Tống quân thiên lý, cuối cùng cũng phải từ biệt."
Sau đó, ánh mắt lão nhìn về phía Chu Ly thái tử nói: "Vị thái tử điện hạ này của chúng ta thật sự là vận mệnh gặp nhiều thăng trầm, hi vọng tại Mê Điệt cốc có thể chữa hết bệnh. Ngao quốc công, thuận buồm xuôi gió."
Vân Trung Hạc nói: "Đa tạ đạo trưởng."
Xung Điền đạo trưởng nói: "Ngao quốc công, có một câu không biết ta có nên nói hay không."
Vân Trung Hạc nói: "Đạo trưởng cứ nói đừng ngại."
Xung Điền đạo trưởng nói: "Thấy nước xiết thì hãy lui."
Vân Trung Hạc kinh ngạc.
Xung Điền đạo trưởng nói: "Ta đương nhiên không phải nói Ngao quốc công hiện tại hãy về hưu, chỉ nói là ngài trước đó đầu ngọn gió quá thịnh, phong mang tất lộ, dễ dàng bị người hãm hại, bây giờ triều cục thay đổi, ngài tạm thời ẩn núp, chưa hẳn không phải là chuyện tốt."
Vân Trung Hạc khom người nói: "Đa tạ đạo trưởng chỉ giáo."
Xung Điền đạo trưởng xuống xe ngựa, khom người nói: "Vậy ta cáo từ."
Sau đó, đội ngũ Vân Trung Hạc gia tốc chạy về phía Mê Điệt cốc.
. . .
Mấy ngày sau, Vân Trung Hạc dẫn đầu đội ngũ rời Đại Chu đế quốc.
Sau đó sẽ tiến vào cảnh nội Nhu Lan quốc, Vân Trung Hạc không khỏi nhớ tới Vô Sương công chúa, trong động đá vôi kia, nàng một cước đá Vân Trung Hạc xuống đầm nước có đầy Ma Quỷ Điện Ngư.
Lúc đó nàng cảm thấy Vân Trung Hạc có thể may mắn sống sót sao?
Không, nàng không cảm thấy như vậy!
Bởi vì theo nhận biết của tất cả mọi người, trong đầm nước kia có ma quỷ, bất kỳ người nào xuống dưới, lập tức sẽ bị điện giật chết, sau đó bị sống sờ sờ ăn hết.
Nói cách khác, Ngao Ngọc trong suy nghĩ của Vô Sương công chúa không có phân lượng quá lớn, có thể hy sinh hết.
Bây giờ vị Vô Sương công chúa này vẫn như cũ là phó vương Nhu Lan quốc.
Dựa theo tính cách Tỉnh Trung Nguyệt, chỉ thích chém chém giết giết, cho nên đại quyền Nhu Lan quốc này khẳng định là bị Vô Sương công chúa độc chưởng.
Thời gian cách Vân Trung Hạc lần trước rời Nhu Lan quốc, đã không dưới mười tháng.
Mới vừa tiến vào cảnh nội Nhu Lan quốc, Vân Trung Hạc cảm thấy nhộn nhịp.
Ở trên đường đều là thương đội, mà lại xuất hiện rất nhiều pháo đài, rất nhiều cửa ải.
Vẻn vẹn không đến thời gian một năm, Nhu Lan quốc đã trở nên chính quy rồi.
Vân Trung Hạc không tính đi Nhu Lan thành, cho nên lựa chọn đường vòng.
Trên sa mạc mênh mông, Vân Trung Hạc ngắm nhìn bầu trời, không ngừng tự hỏi.
Hai ngàn năm kịch biến, lập tức sắp tới.
Chung quanh là một mảnh mê vụ, có ít người có thể thấy rõ, nhưng có ít người căn bản thấy không rõ lắm.
Bóng người trùng điệp, hoặc là giữ lại một bóng lưng, hoặc là giữ lại một khuôn mặt tươi cười, không biết là người hay là quỷ.
Vân Trung Hạc nhắm mắt lại, tiếp tục suy tư.
Ở trong đầu của hắn, không ngừng hiển hiện một hình ảnh.
Chính là trên vách đá loạn thạch đảo, hình ảnh bị cạo kia.
Phát hiện thuyền đắm Nộ Đế, đồng thời tiến vào trong động đá vôi, người thần bí này là ai?
Người này cầm đi cơ hồ tất cả bảo tàng, cũng từng tuyệt vọng, cho nên trên vách động viết thứ gì, bởi vì đó là một hoang đảo, căn bản không có thuyền đi qua, người này cảm thấy cả một đời khó có khả năng rời đi.
Nhưng về sau lại có thuyền tới, có lẽ là tìm được biện pháp rời đi.
Cho nên người này đã cạo mất chữ đã viết xuống.
Mà hình ảnh kia, một mực ghi tạc trong đầu Vân Trung Hạc.
Số 9 Lượng Tử không ở trên người hắn, nhưng dù sao ròng rã ở một năm, cho nên Vân Trung Hạc cũng học được một chút xíu năng lực siêu cấp tính toán.
Trong đầu hắn lại một lần nữa tái hiện hình ảnh bị cạo sờn trên vách đá kia.
Sau đó thử nghiệm phục hồi như cũ, bỏ phần cạo sờn đi, phục hồi như cũ chữ người này viết.
Toàn bộ quá trình rất gian nan, Vân Trung Hạc đã kéo dài mấy tháng, vẻn vẹn chỉ phục hồi ra chữ thứ nhất: Có.
Đương nhiên, vẻn vẹn chỉ là khả năng, không dám chắc chắn 100% chính xác.
Vân Trung Hạc đã tận lực phục hồi ra bút tích như cũ, chưa bao giờ thấy qua dạng chữ viết này, chí ít không phải chữ người nào mà hắn biết.
Chữ người này phi thường cô phẫn, tuyệt vọng, nhưng lại mang theo vô tận hận ý và dã tâm.
Tóm lại, từ chữ người này, đây là một người có tâm cảnh phi thường phức tạp.
. . .