Lúc này Thiên Tộ Thần Hoàng nói ra một chữ, cũng vô cùng gian nan.
Hồi quang phản chiếu sau cùng, phảng phất cũng chỉ đủ cho lão nói ra mấy chữ mà thôi.
Gầy trơ cả xương, người còn chưa chết, nhưng thân thể đã bắt đầu mục nát, nhìn thê thảm không gì sánh được.
Thậm chí khiến người ta nhớ tới trước đó lão và Vân Trung Hạc thân mật vô cùng, lúc đó thật như là tổ phụ.
Nghe không rõ lão đang nói cái gì, Vân Trung Hạc không khỏi xích lại gần một chút.
Ánh mắt Thiên Tộ Thần Hoàng nhiệt liệt và sáng lên không gì sánh được.
Khiến người ta nghĩ tới Vạn Duẫn hoàng đế trước khi chết, người sắp chết nói lời chân thật.
"A. . ." Thiên Tộ Thần Hoàng thở dài một tiếng, phát ra một mùi hôi.
Sau đó, lão gian nan nói mỗi chữ mỗi câu với Vân Trung Hạc: "Thiên biến, thế giới phương đông sắp tận thế."
"Vân Trung Hạc, ta không giết ngươi, ta muốn ngươi cảm thụ tuyệt vọng, ta muốn ngươi bị trừng phạt thống khổ nhất . . ."
"Ha ha ha ha. . ."
Thanh âm Thiên Tộ Thần Hoàng ác độc không gì sánh được, ánh mắt như rắn độc, ngữ khí như là cú vọ.
Vô cùng vô tận ác ý, vô cùng vô tận oán độc.
"Ha ha ha ha ha. . ."
Dưới từng đợt tiếng cười ác độc, thanh âm Thiên Tộ Thần Hoàng im bặt dừng lại, triệt để chết đi.
Rốt cuộc lão chết!
Nhân vật truyền thuyết thế giới phương đông, kém một chút trở thành Thiên Cổ Nhất Đế đỉnh cấp kiêu hùng, cứ thế mà chết đi.
Mà cái chết của lão so với vài đại nhân vật tử vong mà Vân Trung Hạc chứng kiến hoàn toàn không giống nhau.
Vân Trung Hạc chứng kiến cái chết của Tỉnh Ách, Vạn Duẫn hoàng đế, Đạm Đài Diệt Minh, vân vân vân vân.
Những người này đã từng là địch nhân Vân Trung Hạc, nhưng trước khi chết đều cho thấy quang mang nhân tính.
Vạn Duẫn hoàng đế khi còn sống không biết bao nhiêu lần muốn giết chết Vân Trung Hạc, không biết bao nhiêu lần ác độc nguyền rủa Vân Trung Hạc. Nhưng trước khi chết, triệt để buông xuống, đồng thời nói cho Vân Trung Hạc phải cẩn thận thái thượng hoàng.
Duy chỉ có Thiên Tộ Thần Hoàng này, khi còn sống chưa bao giờ trở mặt với Vân Trung Hạc.
Cho dù nhốt hắn năm năm, cho dù uống máu của hắn, vị Thần Hoàng Thiên Tộ này gặp lại Vân Trung Hạc vẫn như cũ thân mật không gì sánh được, hơi một tí chúng ta là người một nhà, hảo hài tử.
Lão chưa từng nói ác ngữ với Vân Trung Hạc, mãi mãi nhân từ như vậy.
Lão mãi mãi ôn tồn lễ độ như thế, mãi mãi rộng lớn như vậy.
Nhưng lúc sắp chết, lão phát ra nguyền rủa ác độc nhất.
Bởi vì lão không cần giả bộ, đã phải chết, vậy cứ phóng thích tất cả ác độc của mình.
Chu Tịch và Yến Biên Tiên ở đây cũng sợ ngây người, bởi vì bọn họ chưa bao giờ thấy Thiên Tộ Thần Hoàng như vậy.
Thần Hoàng bệ hạ mãi mãi nhân từ, vừa rồi trong nháy mắt đó, vậy mà dữ tợn như thế?
Sau một lát, Chu Tịch hoàng tử bỗng nhiên quỳ xuống, cao giọng nói: "Hoàng gia gia, hoàng gia gia . . ."
Trọn vẹn kêu khóc một hồi lâu, Chu Tịch chỉ vào Vân Trung Hạc, giọng the thé nói: "Là ngươi hại chết hoàng gia gia. Người đâu, giết chết hắn, chôn cùng hoàng gia gia, giết chết hắn. . ."
Nhưng không ai động thủ, Chu Tịch càng giận dữ, bỗng nhiên rút kiếm vọt tới phía Vân Trung Hạc.
"Các ngươi không giết, ta giết, ta giết. . ." Sau đó Chu Tịch hung tàn chém xuống Vân Trung Hạc.
"Đinh!" Kiếm Chu Tịch bị ngăn trở.
"Yến Biên Tiên, ngươi có ý gì? Ngươi biết rất rõ Vân Trung Hạc giết chết Thần Hoàng bệ hạ, vì sao không để cho ta giết hắn?" Chu Tịch lạnh giọng hỏi.
Yến Biên Tiên nói: "Bởi vì Thần Hoàng bệ hạ có ý chỉ rõ rõ ràng ràng, ngài không giết Vân Trung Hạc, muốn để hắn tận mắt chứng kiến thiên hạ thống khổ, muốn để hắn muốn sống không được, muốn chết không xong."
Nói xong, Yến Biên Tiên bỗng nhiên vung một chưởng bổ xuống gáy Vân Trung Hạc.
Vân Trung Hạc trực tiếp bất tỉnh.
"Người đâu, xích toàn thân hắn lại, nhốt vào trong lồng sắt." Yến Biên Tiên lớn tiếng hạ lệnh.
Sau một lát, mấy võ sĩ Hắc Băng Đài tiến vào kéo Vân Trung Hạc ra ngoài.
. . .
Thần Hoàng Thiên Tộ chết rồi, nhưng bây giờ biết vẻn vẹn chỉ có mấy người.
Lúc nửa đêm, Chu Tịch hoàng tử bí mật gặp Yến Biên Tiên.
"Yến Biên Tiên đại nhân, ta có thể đi thẳng vào vấn đề không?" Chu Tịch hỏi.
Yến Biên Tiên nói: "Đương nhiên, xin mời."
Chu Tịch nói: "Đương kim hoàng hậu Bạch Tuyết, mặc dù xưng là nữ bình dân, nhưng lai lịch không rõ. Chu Lân kia mặc dù được sắc phong làm thái tử, nhưng nó vẻn vẹn không đến 5 tuổi, nếu như nó đăng cơ làm đế, Bạch Tuyết sẽ trở thành Thái hậu, từ nay về sau chính là nàng giám quốc, từ nay về sau Đại Chu ta sẽ là họ Bạch không còn họ Chu, sẽ trở thành tẫn kê ti thần."
Yến Biên Tiên nói: "Cho nên?"
Chu Tịch nói: "Huynh trưởng ta Chu Ly trước đó không phải thái tử sao? Ta cảm thấy để hắn đến kế thừa hoàng vị này thích hợp nhất."
Con mắt Yến Biên Tiên co lại.
Đây thật là có ý tứ, Chu Tịch không đề cử chính gã, vậy mà đề cử Chu Ly?
Đây đương nhiên là kế sách Chu Tịch quanh co, nói thẳng chính mình muốn làm hoàng đế thì không thích hợp, nên đẩy Chu Ly ra vừa vặn.
Bởi vì lúc trước Yến Biên Tiên theo Chu Ly, thuận tiện cho gã phản đối Chu Lân.
Yến Biên Tiên nói: "Thế nhưng Chu Ly điện hạ đang hôn mê bất tỉnh."
Chu Tịch nói: "Trước đó hắn hôn mê bất tỉnh, chẳng lẽ hiện tại còn không thể tỉnh lại sao?"
Lời này thật tru tâm, còn kém trực tiếp chỉ vào thi thể Thần Hoàng Thiên Tộ nói là Thần Hoàng xuất thủ hại Chu Ly.
Yến Biên Tiên rơi vào trầm tư nói: "Để ta nghĩ một chút, nhưng ta cảm thấy việc cấp bách, chính là làm sao chống cự Đại Doanh đế quốc, nếu như Đại Chu vong, vậy hết thảy đều không có ý nghĩa."
. . .
Sau đó, Yến Biên Tiên và Chu Tịch mang linh cữu trở về kinh thành Đại Chu.
Mà lúc này, tin tức Đại Chu chiến bại, Thần Hoàng băng hà rốt cuộc che giấu không nổi.
Dù sao khoảng cách đại chiến Hùng Châu, đã qua một hai tháng.
Tin dữ kinh thiên này, như là một cự thạch rơi vào hồ nước yên tĩnh.
Không, đây như là một tiểu hành tinh rơi vào đại dương mênh mông, đưa tới không phải là gợn sóng to lớn, mà là biển động kinh thiên.
Tin tức này vừa truyền ra, ức vạn con dân Đại Chu đầu tiên là chẳng thèm ngó tới, đồng thời sống sờ sờ đánh chết kẻ tung tin đồn.
Thần Hoàng Thiên Tộ là Thần Tiên, làm sao lại thua? Làm sao lại chết?
Thật sự là chuyện cười lớn.
Trong mấy năm qua, vị Thiên Tộ Thần Hoàng này thật sự là sáng tạo ra quá nhiều kỳ tích, khiến thiên hạ vạn dân tín ngưỡng lão đạt tới đỉnh phong, vô số người tin tưởng lão sẽ trường sinh bất tử. Dù không trường sinh, tối thiểu sống đến 120 tuổi không vấn đề.
Mà khai chiến đến bây giờ, Đại Chu đế quốc vẫn luôn chiến thắng, làm sao lại thua? Ngươi dám bịa đặt, chúng ta muốn chém ngươi thành muôn mảnh, thịt nát xương tan.
Nhưng chân tướng dù sao cũng là chân tướng.
Theo thời gian trôi qua, càng ngày càng nhiều người đầu tiên là kinh ngạc không thôi, hoài nghi nhân sinh, cuối cùng tiếp nhận sự thật này.
Đại Chu bại, Thiên Tộ Thần Hoàng băng hà.
Nhất thời, thật là thiên băng địa liệt.
Mấy năm qua, mặc dù có Thiên Tộ tân chính, nhưng Đại Chu đế quốc cũng không chân chính hoàn toàn khôi phục quốc lực, hoàn toàn dựa vào tín ngưỡng với Thiên Tộ Thần Hoàng, dựa vào chủ nghĩa quốc gia nghiền ép sức dân, tạo thành diện mạo Đại Chu đế quốc cường đại.
Nhất là trận chiến khuynh quốc này, đánh ròng rã một năm.
Đại Chu đế quốc trước kia thương vong 550.000, lần này tại Hùng Châu lại bị lũ lụt vọt lên khiến thương vong mấy chục vạn, thương vong kinh người như thế, bất kỳ quốc gia nào cũng không chịu được, bao gồm Đại Chu.
Đại Chu đế quốc có gần trăm triệu nhân khẩu, nhưng sức sản xuất dù sao cũng có hạn, chèo chống trăm vạn đại quân còn có thể, chèo chống 1,5 triệu đại quân, đã vượt qua cực hạn.
Như vậy toàn bộ Đại Chu rốt cuộc có bao nhiêu quân đội? Ròng rã hơn 200 vạn!
Đường triều và Tống triều tại thời điểm cực thịnh, cũng miễn cưỡng chỉ trăm vạn quân đội mà thôi.
Vì cung cấp nuôi dưỡng con số quân trên trời này, Đại Chu đế quốc hoàn toàn tiêu hao quốc lực, dân sinh đã khốn khổ cực kỳ, hoàn toàn là dựa vào tinh thần và tín ngưỡng chống đỡ.
Nhưng hiện tại tín ngưỡng đã sụp đổ, tinh thần đã tan vỡ.
Cho nên toàn bộ quốc gia, cơ hồ lập tức sụp đổ.
Đầu tiên là biểu hiện của quân đội, trên danh nghĩa trăm vạn đại quân.
Nhưng tin tức Thần Hoàng Thiên Tộ băng hà truyền ra, quân đội lập tức mất đi đấu chí, từ tướng lĩnh đến binh sĩ, cơ hồ hồn bay phách lạc.
Quân chủ lực Đại Doanh đế quốc chỉ dùng hai ngày đã công phá Liệt Phong thành.
Sau đó, đại quân lấy tốc độ cao nhất xuôi nam, phi nước đại về hướng Đạm Đài thành, dùng tám ngày hành quân, binh lâm thành hạ.
Cũng mất hai ngày, công phá Đạm Đài thành.
Đại Chu đế quốc công chiếm toàn bộ Vô Chủ chi địa, dùng không sai biệt lắm hơn nửa năm, đây đã là thần tốc.
Nhưng Đại Chu đế quốc vứt bỏ Vô Chủ chi địa, vẻn vẹn chỉ dùng không đến nửa tháng.
Hùng Châu lũ lụt, mười mấy vạn người may mắn còn sống sót chạy trốn.
Ngao Động, Võ Công Hầu, Xu Mật Sứ, mấy vị đại lão, đều đang liều mạng tập kết hội binh, sau đó định dùng tốc độ nhanh nhất, đem hơn mười vạn hội binh này đến Đạm Đài thành, tạo dựng phòng tuyến, ngừng xu hướng suy tàn.
Kết quả. . .
Còn không đợi mười mấy vạn hội binh này tập kết toàn bộ, Đạm Đài thành đã bị luân hãm.
Đạm Đài thành một khi luân hãm, liền mang ý nghĩa đại lộ trốn về Đại Chu bị phá hỏng.
Thế là, mấy vị đại lão chém đinh chặt sắt, vứt bỏ mười mấy vạn quân chủ lực, mang theo Huyết Đồ quân, còn có tân quân Đại Chu tinh nhuệ nhất chia thành từng tốp nhỏ, từ tất cả đầu đường nhỏ, vượt qua đại sơn, trốn về Đại Chu.
Cứ như vậy, gần 100.000 quân Đại Chu bị từ bỏ, hoặc là bị diệt, hoặc là đào vong khắp nơi, hoặc là vào rừng làm cướp.
Võ Công Hầu Bạch Trản, Xu Mật phó sứ Ngao Động, các đại lão hao hết thiên tân vạn khổ, mang theo ba vạn người, tránh đi tất cả đại lộ, đi đường nhỏ gian hiểm nhất, vượt qua đại sơn, ngàn khó vạn hiểm, rốt cuộc rời Vô Chủ chi địa, trốn về cảnh nội Đại Chu.
Sau đó chiến lược đã vô cùng rõ ràng.
Tại Kim Châu thành lập phòng tuyến, ngăn cản mấy chục vạn đại quân Đại Doanh.
Phòng tuyến Kim Châu dài vài trăm dặm, lại vững như thành đồng, đây là hai hoàng đế dùng thời gian mười năm gần đây tu kiến lên, tiêu hao vô số kể quân phí.
Mà phòng tuyến Kim Châu có tối thiểu hai mươi mấy vạn đại quân, tăng thêm bọn họ mang về 30.000 quân tinh nhuệ nhất gồm Huyết Đồ quân, tân quân.
300.000 quân đội, tăng thêm Kim Châu thành kiên cố không gì sánh được, ngăn trở quân Đại Doanh đế quốc hẳn không vấn đề.
Chỉ cần giữ vững phòng tuyến Kim Châu, như vậy hết thảy còn có thể vãn hồi, bởi vì dù sao không mất đi quốc thổ, chỉ là phun ra ngoài tất cả đồ ăn trước đó mà thôi.
Chỉ cần bảo trụ hoàn chỉnh Đại Chu, như vậy hết thảy còn có hi vọng, nằm gai nếm mật thời gian mấy năm, dù không thể đánh bại Đại Doanh đế quốc, tối thiểu có địa vị ngang nhau.
Nhưng bọn Bạch Trản và Ngao Động còn chưa đuổi tới Kim Châu thành đã nhận được tin dữ kinh thiên.
Kim Châu thành đã luân hãm.
Lúc nghe được tin tức này, Bạch Trản và Ngao Động, còn có mấy vị đại lão cơ hồ muốn hỏng mất.
Các ngươi đây là bay sao?
Không phải nói quân Đại Doanh đế quốc các ngươi bay sao? Mà là nói quân coi giữ Đại Chu, các ngươi bay sao?
Đại Doanh đế quốc đi mấy ngàn dặm, từ Liệt Phong thành đánh tới Đạm Đài thành, lại đánh tới đường biên giới, lại đánh tới Kim Châu thành, đây chính là ròng rã hai ba ngàn dặm, vẻn vẹn không đến hai tháng.
Đại Doanh đế quốc có bao nhiêu quân đội tiến đánh Kim Châu, sẽ không vượt qua 300.000?
Mà Kim Châu có bao nhiêu quân coi giữ, ròng rã hai mươi mấy vạn? Còn có Kim Châu thành vững như thành đồng, vậy mà bị luân hãm? Ngươi làm như thế nào?
Nhưng sự thật so với mấy vị đại lão Đại Chu đế quốc dự đoán càng thêm hoang đường.
Đại Doanh đế quốc tiến đánh Kim Châu không phải 300.000, mà là mười ba vạn, vẻn vẹn chỉ một nửa quân trấn giữ Kim Châu.
Lần này Đại Doanh đế quốc xuôi nam tập kích Vô Chủ chi địa, chủ soái là Hô Diên Chước, phó soái là Phong Khiếu Thiên, cũng chính là hai vị danh tướng năm đó đi theo Doanh Khư đánh thắng Vô Chủ chi địa.
Hô Diên Chước Nguyên soái vẫn tương đối bảo thủ, nhưng Phong Khiếu Thiên phó soái, đó chính là một tên điên từ đầu đến đuôi, người xưng chó dại, ưa thích gặm thân ngô, cực độ nghiện.
Gã không có bất kỳ ý chỉ gì, mà lại theo lời Hô Diên Chước chủ soái nhiều lần nói cho gã biết, tuyệt đối không nên hành động thiếu suy nghĩ, nhất định phải chờ quân chủ lực đến, rồi tiến đánh Kim Châu thành.
Quân chủ lực kia, chính là 200.000 đại quân ở Hùng Châu của Đại Doanh hoàng đế, đang điên cuồng đi đường xuôi nam.
Dựa theo Hô Diên Chước Nguyên soái đoán chừng, muốn tiến đánh Kim Châu thành, tối thiểu cần 600.000 đại quân.
Bây giờ đánh xuống toàn bộ Vô Chủ chi địa, đã đủ phong phú, tiếp theo hẳn là giữ vững chiến quả này, sau đó lại một lần tập kết đại quân, nhất cổ tác khí, cầm giữ Kim Châu.
Không chỉ như vậy, dựa theo Hô Diên Chước Nguyên soái đoán trước, nội bộ Đại Chu đế quốc hẳn là sẽ xuất hiện tranh đấu hoàng vị. Thiên Tộ Thần Hoàng chết rồi, thái tử vẻn vẹn mới hơn bốn tuổi, mà hoàng hậu Bạch Tuyết không rõ lai lịch, Chu Tịch hoàng tử trong triều có thế lực cường đại, khẳng định sẽ tranh đoạt hoàng vị.
Cho nên lúc này, hẳn là ổn định thế cục, tối thiểu sau ba tháng, tái phát động cuộc chiến Kim Châu.
Nhưng Phong Khiếu Thiên con chó dại này có lòng hiếu thắng rất nặng, gã mang theo mười ba vạn đại quân, cũng không có nhiều lương thảo, vọt tới Kim Châu thành.
Gã cũng không muốn thật đánh, chỉ là muốn thử một lần.
Thật muốn thử một lần, gã là chó dại, không phải tên điên, vẫn có chút lý trí.
Kim Châu chính là thành lớn thứ ba của Đại Chu đế quốc, có hai mươi mấy vạn quân coi giữ, dựa vào mười mấy vạn quân làm sao có thể đánh thắng.
Nhưng . . . Không ngờ.
Cái này. . . Cái này thử một lần, vậy mà đánh thắng.
Thế giới này sắp điên rồi.
Quá dọa người.
Phong Khiếu Thiên chỉ hạ lệnh công thành, thử một lần, không ngờ quân trấn giữ Kim Châu thành căn bản không có đấu chí, trực tiếp . . . Tan tác trốn.
Phong Khiếu Thiên phó soái sợ ngây người, chuyện gì xảy ra? Trong này có phải có âm mưu không? Có phải không thành kế không?
Một mực đợi đến khi gã đứng ở trên Kim Châu thành, còn cảm thấy từng đợt không chân thực, phảng phất như nằm mơ.
Gã và Đại Chu đế quốc giao chiến không phải lần một lần hai, quân đối phương phi thường cường hãn, rất khó đánh.
Trước đó tiến đánh Liệt Phong thành, đó là 300.000 đánh 50,000.
Tiến đánh Đạm Đài thành, đó là 200.000 đánh 40,000, đều là ưu thế nghiền ép tuyệt đối.
Mà bây giờ mười ba vạn đánh 250.000, vậy mà không cần tốn nhiều sức?
Bọn gã còn đánh giá thấp ảnh hưởng của Thiên Tộ Thần Hoàng băng hà.
200 vạn quân đội Đại Chu, có một phần là tân binh mới chiêu hai ba năm, đấu chí hoàn toàn đến từ tín ngưỡng cuồng nhiệt Thần Hoàng.
Thiên Tộ hoàng đế chết, tinh thần của bọn chúng triệt để sụp đổ, hoàn toàn mất đi đấu chí, hoàn toàn dễ dàng sụp đổ.
Không phải là không có sức chiến đấu, mà là không có ý chí chiến đấu.
Chiếm được Kim Châu thành, rất nhiều bộ hạ bắt đầu giật dây Phong Khiếu Thiên Nguyên soái, không ngừng cố gắng, đi tiến đánh những thành thị khác, như vậy có thể lập xuống công lao bất thế.
Phong Khiếu Thiên không nói hai lời, trực tiếp quất tướng lĩnh kia ba mươi roi.
Người này mặt lạnh tàn khốc, trên cơ bản không lộ vẻ gì, nhưng bây giờ mặt của gã có chút run rẩy.
Bởi vì tràng thắng lợi này tới quá đột ngột, quá dễ dàng, như vậy gã phải tỉnh táo, nếu không sẽ trở thành chó dại chân chính.
Chính mình đoạt lấy Kim Châu thành, chưa chắc là đại công, nhưng nếu như Kim Châu thành lại từ trong tay mình mất đi, đó chính là thiên đại sai lầm.
Bây giờ, Đại Doanh đế quốc thắng huy hoàng liên tiếp, loại tình thế này thật vất vả đi lên, tuyệt đối không thể bị cắt ngang.
Đại Chu đế quốc binh bại như núi đổ, tình thế này cũng đi lên, cũng tuyệt đối không thể bị ngăn chặn.
Vạn nhất Phong Khiếu Thiên gã chủ quan trương cuồng, suất lĩnh quân đội đi tiến đánh những thành thị khác, để quân Đại Chu một lần nữa chiếm Kim Châu thành, vậy thế này sẽ bị nghịch chuyển.
Cho nên, Phong Khiếu Thiên phó soái ngược lại trở nên cẩn thận, gã làm hai chuyện.
Trong thời gian ngắn nhất, đoạt tất cả lương thực, đồng thời phong tồn chúng.
Sau đó cấp cho mấy chục vạn dân chúng Kim Châu thành khẩu phần lương thực ba ngày, đuổi toàn bộ ra khỏi Kim Châu thành.
Cho nên, chờ Ngao Động và Bạch Trản suất lĩnh 30.000 quân tinh nhuệ nhất đi tới dưới Kim Châu thành, Phong Khiếu Thiên đại nhân đã thủ Kim Châu thành thủ vững như thành đồng, không có bất kỳ sơ hở gì.
Biến số lớn nhất trong thành vốn là bách tính Đại Chu, nhưng toàn bộ bị khu trục ra, bên trong chỉ còn lại mười ba vạn quân Đại Doanh đế quốc.
Ngao Động và Bạch Trản vốn muốn dùng ba vạn người này công thành, nhưng do dự liên tục, hay là từ bỏ.
Bởi vì bọn gã vượt qua thiên sơn vạn lĩnh mới đến nơi này, mà mười mấy vạn đại quân Hô Diên Chước đang ở phía sau, tùy thời có thể giết tới.
Mấu chốt là vì chạy trốn, bọn gã không mang theo bất luận khí giới công thành gì, cũng không có quân lương.
Thế là dưới sự phẫn hận, Ngao Động, Bạch Trản và mấy vị đại lão chỉ có thể mang theo 30.000 quân tinh nhuệ nhất, lách qua Kim Châu, tiến về kinh thành Đại Chu.
Trong Đạm Đài thành, Hô Diên Chước đại soái đang đợi 200.000 quân chủ lực Đại Doanh đến.
Không ngờ, lão nhận được một tin chiến thắng.
Phó soái Phong Khiếu Thiên, đã lấy được Kim Châu thành.
Nhất thời, Hô Diên Chước đại soái sợ ngây người, nội tâm chỉ có hai chữ: Ta. . .X!
Tình huống như thế nào?
Dựa theo kế hoạch của lão, sau ba tháng, tập kết 600.000 đại quân tiến đánh Kim Châu thành.
Trong vòng nửa năm, có thể cầm được Kim Châu thành, chính là thắng lợi to lớn.
Bởi vì một khi cầm được Kim Châu thành, tiếp đó có thể binh phong trực chỉ kinh thành Đại Chu.
Cho nên, Đại Chu Thần Hoàng tiến đánh Hùng Châu, mang ý nghĩa bắt đầu trận chiến diệt quốc Đại Doanh đế quốc.
Mà Đại Doanh đế quốc một khi cầm được Kim Châu, cũng mang ý nghĩa bắt đầu trận chiến diệt quốc Đại Chu, đây là một chuyện phi thường vĩ đại, cần bàn bạc kỹ hơn, thận trọng lại thận trọng.
Đây là một trận chiến cấp sử thi.
Bây giờ qua một ngày, lại lấy được? Hai mươi mấy vạn quân coi giữ Kim Châu, dễ dàng sụp đổ như vậy?
Có thể tôn trọng một chút hai chữ sử thi này không?
Hai ngày sau, khôi thủ Hắc Long Đài Công Tôn Dương, Xu Mật Sứ Doanh Thả thân vương suất lĩnh 200.000 đại quân chạy tới Đạm Đài thành.
Doanh Thả thân vương, là thân đệ đệ hoàng đế bệ hạ, siêu cấp mãnh tướng Đại Doanh, cũng đã từng làm lão sư võ đạo của Doanh Khư hoàng tử, lần này lão là chủ soái khuynh quốc đại chiến.
Thấy Phong Khiếu Thiên đưa tới tin chiến thắng, Doanh Thả thân vương cũng kinh ngạc, trọn vẹn một hồi lâu nói không ra lời.
Xu Mật Viện bên kia, liên quan tới đại chiến Kim Châu, sau ba tháng đã chuẩn bị tốt, quân lương đã bắt đầu vận chuyển quy mô lớn, mà quân đội dự bị đã bắt đầu tập kết.
Chuẩn bị xem trận chiến Kim Châu như là một trận đại quyết chiến vận mệnh.
Kết quả, kế hoạch này còn trên giấy, đã hoàn thành?
Trọn vẹn một hồi lâu, Doanh Thả thân vương nói: "Dương công, chúng ta cần một lần nữa ước định chiến cuộc, Đại Chu đế quốc sụp đổ so với chúng ta tưởng tượng càng thêm kịch liệt."
Công Tôn Dương vừa ăn thịt, vừa gật đầu.
Hô Diên Chước Nguyên soái nói: "Thần Hoàng Thiên Tộ băng hà quá đột ngột, cho nên đưa đến Đại Chu đế quốc phản ứng dây chuyền. Toàn bộ trụ cột tinh thần Đại Chu đã hỏng mất, cho nên chiến cơ tức thì hơi kém."
Công Tôn Dương nói: "Còn lớn mật hơn một chút, không nên quá câu nệ. Đại Chu đế quốc dù sao cũng là đế quốc cường đại mấy trăm năm, chết cũng không hàng, hiện tại toàn bộ tinh thần đế quốc và dân tâm triệt để sụp đổ tan rã, sĩ khí cũng cực độ không còn. Chính là chiến cơ ngàn năm một thuở, nếu như chờ bọn hắn ổn định lại cục diện, muốn tiêu diệt Đại Chu, sẽ khó khăn hơn."
Doanh Thả thân vương nheo mắt lại, ánh mắt rơi vào trên địa đồ, nói: "Hai vị đại nhân có ý tứ là, sớm quyết chiến, đại quân trực tiếp tiến đánh Đại Chu kinh thành? Trực tiếp tiến hành diệt quốc?"
Công Tôn Dương nói: "Đúng."
Doanh Thả thân vương nói: "Thế nhưng trong tay chúng ta, nhiều nhất chỉ có 500.000 đại quân, còn phải lưu lại mười vạn đại quân thủ Kim Châu. 400,000 đại quân tiến đánh Đại Chu kinh thành? Thật sự là bốc lên nguy hiểm to lớn."
Đại Chu kinh thành không thể so với Kim Châu, đây chính là thiên hạ đỉnh cấp kiên thành, công sự phòng ngự đơn giản vũ trang đến tận răng.
Năm đó thiết kỵ Tây Lương vương quốc đã binh lâm thành hạ, hơn nữa lúc ấy Đại Chu đế quốc chính là thời khắc yếu đuối nhất, vì sao Tây Lương vương quốc không tiến đánh Đại Chu kinh thành?
Đương nhiên là vì không dám ôm hi vọng, đứng dưới đại thành rộng rãi này, sẽ khiến cho người ta tuyệt vọng.
Hiện tại mấy chục vạn đại quân Đại Doanh cũng không đủ lương thảo, cũng không đủ khí giới công thành, cứ như vậy một mình xâm nhập, trực tiếp đi đánh Đại Chu kinh thành?
Vậy thì thật là thiên đại mạo hiểm!
Nhưng chiến cơ ngàn năm một thuở này, một khi bỏ qua thật là đáng tiếc.
Chờ đến Đại Chu đế quốc ổn định thế cục, như vậy có lẽ tương lai cần hơn một triệu quân đội, cần dùng ròng rã thời gian mấy năm, mới có thể tiêu diệt toàn bộ Đại Chu, đó còn là cục diện tốt nhất.
Mà bây giờ cơ hội to lớn bày ở trước mặt, rất có thể xuất hiện một trận chiến định càn khôn.
Một trận chiến diệt quốc, hấp dẫn cực lớn cỡ nào?
Năm đó Kim Triều tiến đánh Bắc Tống Biện Lương, chính là đột ngột nhanh như vậy.
Doanh Thả thân vương nói: "Hai vị đại nhân, các ngươi cùng ta đưa tấu chương, xin hoàng đế bệ hạ định đoạt. Nhưng chúng ta bên này cũng đừng lãng phí thời gian, lập tức tập kết đại quân, chuẩn bị xuôi nam."
"Vâng!"
Sau nửa canh giờ, một đội võ sĩ Hắc Long Đài nhanh chóng chạy ra Đạm Đài thành, nhanh chóng lên phía bắc, tám trăm dặm khẩn cấp, phải dùng tốc độ nhanh nhất, đưa mật tấu của ba vị đại nhân tới trước mặt Đại Doanh hoàng đế.
. . .
Mà lúc này Đại Doanh hoàng đế đang ở tại Liệt Phong thành, gã cũng không ở tại cảnh nội Đại Doanh.
Nhận được ba vị đại nhân mật tấu, Đại Doanh đế quốc hoàng đế hưng phấn, nhưng gương mặt bình tĩnh, đi tới đi lui.
Thật sự là không ngờ, Kim Châu thành không chịu nổi một kích, sũ khí quân Đại Chu sụp đổ nhanh như vậy, triệt để như vậy?
Nhưng ba vị đại nhân này mật tấu thật sự là mạo hiểm kinh người.
Rốt cuộc muốn ổn trọng mà chầm chậm mưu toan? Hay là bắt lấy chiến cơ này?
Nếu như muốn ổn trọng, đó chính là tập kết 30 vạn quân từ cảnh nội Đại Doanh đế quốc xuôi nam, chờ ba bốn tháng sau, dùng 60~70 vạn đại quân, vây quanh đồng thời tiến đánh kinh thành Đại Chu đế quốc.
Cho đến lúc đó, rất có thể Đại Chu đế quốc sẽ ổn định lại cục diện, sẽ biến thành trận chiến dài dẵng.
Bây giờ dùng 400,000 đại quân, tiến quân thần tốc, trực tiếp tiến đánh Đại Chu kinh thành.
Có hai loại khả năng, nếu Kim Châu như thế, dân tâm Đại Chu kinh thành cũng sụp đổ, quân tâm sụp đổ, một trận chiến diệt quốc.
Còn có một loại khả năng, quân dân Đại Chu chung mối thù, 400,000 đại quân Đại Doanh tổn thất nặng nề.
Nên liều lĩnh tràng phiêu lưu này không? Lúc này càng phải tỉnh táo.
Nhưng tỉnh táo cũng không có nghĩa là bảo thủ, cần quả quyết.
Phải biết, nếu như 400,000 đại quân này đi tiến đánh Đại Chu kinh thành, khả năng lương thảo chưa hẳn có thể duy trì lâu, cần tiến hành cướp bóc cảnh nội Đại Chu.
Muốn chờ Đại Doanh đế quốc vận chuyển lương thảo tới, vậy tối thiểu mấy tháng sau.
Nếu để cho Đại Chu đế quốc vượt qua nguy cơ Thần Hoàng băng hà lần này, vậy tương lai muốn tiêu diệt đế quốc trăm năm này, phải trả giá gấp mười lần gấp trăm lần, không biết cần bao nhiêu năm tháng.
Đến lúc đó, Đại Tây đế quốc, Đại Hạ đế quốc sẽ còn để y thong dong diệt quốc Đại Chu như vậy?
Cho đến lúc đó, khả năng y sẽ đối mặt ba địch nhân cường đại.
Mà bây giờ, Đại Tây đế quốc và Đại Hạ đế quốc, đều không chuẩn bị kỹ càng, bọn họ còn đang lo lắng cho Đại Doanh đế quốc, thậm chí một tháng trước còn liên tục không ngừng trợ giúp Đại Doanh đế quốc.
Đại Doanh hoàng đế nhắm mắt lại, suy tư ròng rã một khắc đồng hồ.
Sau đó, mở choàng mắt ra, ánh mắt rơi vào trên địa đồ kinh thành Đại Chu.
"Truyền chỉ, Doanh Thả thân vương làm chủ soái, Hô Diên Chước làm phó soái, Phong Khiếu Thiên làm tiền phong, tiến đánh Đại Chu kinh thành!"
. . .
Theo ý chỉ hoàng đế Đại Doanh đế quốc hạ đạt.
Mấy chục vạn đại quân tại Đạm Đài thành dốc toàn bộ lực lượng, tiến về phòng tuyến Kim Châu.
Lưu lại mười vạn đại quân, giữ vững Kim Châu thành, còn lại 400,000 đại quân, trùng trùng điệp điệp tiến đánh kinh thành Đại Chu.
Đại Doanh đế quốc mở ra mạo hiểm điên cuồng, lách qua tất cả thành trì trên đường, trực tiếp tiến đánh kinh thành.
Binh quý thần tốc!
Diệt quốc đại quyết chiến, chính thức mở ra!
. . .
Kim Châu cách kinh thành Đại Chu vẻn vẹn chỉ vài trăm dặm mà thôi.
Triều đình Đại Chu nghe tin tình báo này, lập tức hoàn toàn sợ ngây người.
Hoàng đế Đại Doanh đế quốc điên cuồng như vậy sao?
Vậy mà không ngừng, dùng 400,000 đại quân, trực tiếp tới lấy kinh thành?
Không kịp chờ đợi như thế, muốn tới diệt Đại Chu đế quốc ta sao?
. . .