Chờ Bạch Trản mang theo hơn sáu vạn người đuổi tới hoàng cung, đã không kịp.
Hoàng cung đã bị công phá, mấy vạn quân đã giết vào trong hoàng cung.
Thái hậu Bạch Tuyết có võ công rất cao, nữ vệ sĩ bên người nàng có võ công còn cao hơn, mà lại có hơn ngàn tên cao thủ Bạch Vân thành hộ vệ.
Nhưng . . . Ngăn không được công kích điên cuồng.
Quân coi giữ trên tường thành, có hai ba lần luân phiên công kích thuốc nổ dự trữ, cộng lại đại khái mấy trăm bao.
Bọn họ không dùng tiêu diệt quân Đại Doanh đế quốc, ngược lại dùng để oanh tạc hoàng cung.
Hơn ngàn tên hộ vệ Bạch Vân thành, bảo hộ Chu Lân hoàng đế và thái hậu trong Càn An cung, bởi vì tường viện nơi này cao, mà lại phi thường kiên cố.
Nhưng những quân đội đầu hàng này công phá hoàng cung xong, không nói hai lời, trực tiếp dùng bao thuốc nổ cuồng nện.
Càn An cung cũng chỉ mười mấy mẫu mà thôi, mấy trăm bao thuốc nổ nện xuống, dù cao đến đâu, bên trong cũng bị nổ đến thất linh bát lạc.
Càng thêm điên cuồng là, những quân làm phản này, còn có Độc Khí Đạn, tổng cộng có mười một khỏa.
Sau đó, cũng toàn bộ đập tới phía trong Càn An cung.
Hộ vệ thái hậu Bạch Tuyết dù võ công có cao hơn, cũng ngăn không được dạng đánh tung nổ nát này.
Lập tức tử thương vô số, sau đó những quân đội bên ngoài này nhất cổ tác khí, sát nhập vào trong Càn An cung.
Lúc này, bên cạnh thái hậu Bạch Tuyết và hoàng đế Chu Lân vẻn vẹn chỉ có hơn một trăm tên cao thủ.
Bị vạn tên võ sĩ Đại Chu bao vây, vô số cung nỏ nhắm chuẩn, bị mười mấy máy ném đá nhắm chuẩn.
Cho dù có thiên đại năng lực, cũng không trốn thoát được.
Nhưng quân Đại Chu cũng không dám khai hỏa, vạn nhất nổ chết hoàng đế và thái hậu, hậu quả sẽ rất lớn.
Lúc này, không ai có thể làm chủ.
Bởi vì đánh vào hoàng cung, đều là tướng lĩnh Đại Chu, tất cả mọi người muốn có công lao bắt lấy thái hậu cùng hoàng đế. Nhưng vạn nhất thương tổn tới tiểu hoàng đế cùng thái hậu, tất cả mọi người không chịu nổi trách nhiệm này.
"Ngao quốc công tới, Ngao quốc công tới. . ."
Mà lúc này đây, Vân Trung Hạc mang theo mấy ngàn người đi tới.
"Không phải Ngao quốc công, mà là Vân Trung Hạc đại nhân."
Nhất thời, mọi người phảng phất gặp được chủ tâm cốt, một đám lại một đám người chỉnh tề quỳ xuống.
"Bái kiến Vân Trung Hạc đại nhân!"
Những nơi Vân Trung Hạc đi qua, mặc kệ quan viên lớn nhỏ, mặc kệ tước vị cao hơn, toàn bộ đều quỳ xuống, bởi vì bọn họ là hàng thần Đại Chu.
"Vân Trung Hạc đại nhân, ngài đã tới, chúng ta đã bắt lấy ngụy thái hậu cùng ngụy hoàng đế, xin ngài xử lý."
Tất cả mọi người tránh ra một con đường, tất cả ánh mắt đều nhìn chăm chú về phía Vân Trung Hạc.
Hắn vừa xuất hiện, trực tiếp cướp đi quyền lực cao nhất ở đây.
Vân Trung Hạc đi ra phía trước, bọn người Đạm Đài Kính, Hứa Văn Lương từ bốn phương tám hướng bảo hộ hắn.
"Thái hậu nương nương, hoàng đế bệ hạ, ngoại thần Vân Trung Hạc bái kiến." Vân Trung Hạc khom người xuống.
Vân Trung Hạc vừa đến, liền trực tiếp định liệu.
Tiểu hoàng đế Chu Lân, không phải ngụy đế, chỉ có như vậy hắn mới có quyền lực tuyên bố Đại Chu đế quốc diệt vong.
Nếu không, tiếp theo trên toàn bộ lãnh địa Đại Chu không biết sẽ toát ra bao nhiêu hoàng đế đi ra.
Gương mặt tuyệt mỹ của thái hậu Bạch Tuyết run lên một cái, nói: "Vân Trung Hạc đại nhân, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ."
Vân Trung Hạc thản nhiên nói: "Thái hậu nương nương, mời các ngươi thúc thủ chịu trói, ta sẽ bảo đảm mẹ con các ngươi an toàn."
Ngữ khí của hắn phi thường bình thản, nhưng lại tràn đầy lực lượng khiến người ta tin tưởng.
Trọn vẹn một hồi lâu, Bạch Tuyết thái hậu nói: "Bỏ vũ khí xuống."
Lập tức, hơn một trăm tên hộ vệ bên cạnh nàng ném vũ khí xuống.
Vân Trung Hạc nói: "Người đâu, mời Đại Chu thái hậu cùng hoàng đế theo."
Mấy chục tên võ sĩ Đại Doanh Hắc Long Đài đi qua, trực tiếp tiếp quản thái hậu Bạch Tuyết, còn có hoàng đế Chu Lân.
. . .
Mà lúc này, Bạch Trản mang theo 70.000 đại quân, vọt tới bên ngoài hoàng cung.
Trên thành cung, Vân Trung Hạc nói với Bạch Tuyết thái hậu: "Thái hậu, chuyện cho tới bây giờ, chẳng lẽ còn muốn tạo ra giết chóc sao?Huynh trưởng ngươi ở bên người có sáu bảy vạn người, có thể địch nổi hơn một triệu người sao? Các ngươi chung quy vẫn là ngoại nhân."
Bạch Tuyết thái hậu run rẩy toàn thân, thật sự muốn sáu bảy vạn người này trực tiếp tiến đánh hoàng cung.
Nhưng bây giờ nhi tử bốn tuổi ở trong tay Vân Trung Hạc, ngay cả tính mệnh nàng cũng ở trong tay hắn.
Nếu trở mặt, Vân Trung Hạc sẽ giết các nàng.
"Thái hậu nương nương, lệnh cho quân đội các ngươi từ bỏ vũ khí, thúc thủ chịu trói, như vậy còn có một con đường sống." Vân Trung Hạc thản nhiên nói.
Bạch Tuyết thái hậu nói: "Ta làm sao tin tưởng ngươi, nếu như bọn hắn buông xuống binh khí, chẳng phải là tùy ý các ngươi giết sao?"
Nhưng vào lúc này, toàn bộ mặt đất lại một trận oanh minh, quân Đại Doanh đế quốc giống như thủy triều lao qua.
Cầm đầu chính là Doanh Thả thân vương.
"Vân Trung Hạc đại nhân, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ!" Doanh Thả thân vương lớn tiếng cao giọng nói: "Tứ hoàng tử đâu?"
Vân Trung Hạc nói: "Tứ điện hạ bình yên vô sự, đang ngủ."
Doanh Thả thân vương lớn tiếng nói: "Bạch Trản đại nhân, hiện tại cho các ngươi hai lựa chọn. Thứ nhất, chống lại đến cùng, chảy hết một giọt máu cuối cùng. Lựa chọn thứ hai, bỏ vũ khí xuống đầu hàng, từ Bạch Vân thành tới, toàn bộ về Bạch Vân thành."
Bạch Tuyết thái hậu nói: "Vân Trung Hạc đại nhân, ta và hoàng đế có thể về Bạch Vân thành không?"
Vân Trung Hạc lắc đầu nói: "Thật có lỗi, không được! Bởi vì ngài dù sao từng làm thái hậu Đại Chu, hắn dù sao cũng làm hoàng đế, cho nên mẹ con các ngươi hẳn là sẽ đi kinh thành Đại Doanh đế quốc, vinh dưỡng cả đời."
Đôi mắt đẹp Bạch Tuyết thái hậu run lên, điều này mang ý nghĩa vĩnh viễn mất tự do.
Vân Trung Hạc nói: "Thái hậu, ngài và hoàng đế đều là người ngoài, danh không chính ngôn không thuận. Ngài cũng biết, dù Đại Chu vong, hoàng đế cũng vẫn như cũ sẽ được phong vương. Đương nhiên là một nhàn vương không quyền không thế, nhưng dù là nhàn vương này cũng có người cạnh tranh. Chu Tịch nguyện ý làm nhàn vương này, mà hắn càng thêm chính thống. Một khi hắn làm nhàn vương, vậy nhi tử ngài nên xử thế nào đây? Thả hắn về Bạch Vân thành? Không có khả năng, bởi vì hắn đã làm hoàng đế Đại Chu, hắn rơi vào tay kẻ dã tâm, sẽ dựng nên lên phản kỳ. Giữ lại nuôi, Đại Chu cũng không thể xuất hiện hai thân vương, cho nên hắn chỉ có thể làm tù nhân."
"Thái hậu nương nương, ngài đã bị Bạch Vân thành từ bỏ, hiện tại ngài hẳn là vì nhi tử ngài, ngài tự suy tính đi." Vân Trung Hạc tiếp tục nói.
Bạch Tuyết thái hậu nhắm lại đôi mắt đẹp, toàn bộ thân thể mềm mại run lẩy bẩy.
Mấy năm qua, thật như một giấc mộng vậy.
Từ lúc gả cho Thần Hoàng Thiên Tộ, đã như một giấc mộng. Thần Hoàng khi còn tại thế, giấc mộng này thật đúng là thực một chút, dù sao mỗi một bước đi đường đều cảm giác dưới chân kiên cố.
Nhưng Thần Hoàng chết, dù là con của mình Chu Lân đăng cơ làm hoàng, vẫn như cũ cảm thấy hư vô mịt mù.
Chung quanh là một mảnh mê vụ, không nhìn rõ thứ gì, dưới chân mỗi một bước không còn vững nữa.
Hiện tại rốt cuộc nàng biết, muốn trở thành một hoàng đế khó khăn thế nào.
Không có danh vọng, không có đại nghĩa, hoàn toàn không thể.
Bạch Tuyết thái hậu mở ra đôi mắt đẹp, nhìn Bạch Trản nói: "Huynh trưởng, bỏ vũ khí xuống, sau đó các ngươi đi thôi."
Gương mặt thái úy Bạch Trản run rẩy kịch liệt, đau lòng nhức óc.
Gã là huynh trưởng Bach Tuyết sao?
Xem như vậy, nhưng tuyệt đối không phải thân huynh muội, Đại Hàm đế quốc dùng thị tộc phân chia, một đám người đều họ Bạch.
Kỳ thật, Bạch Tuyết và Bạch Trản trước đó xác thực xem như tình nhân, vốn hai người cũng định sinh sôi hậu đại.
Kết quả Bạch Tuyết gả cho Thần Hoàng Thiên Tộ, nhân duyên hai người cũng gãy mất.
Bạch Trản cũng lấy danh nghĩa huynh trưởng đi tới Đại Chu đế quốc, thống soái Huyết Đồ quân và tân quân Đại Chu.
Quan hệ giữa gã và Bạch Tuyết xem như thuần khiết, không có gian tình.
Bởi vì Bạch Tuyết xem như di tình, gả cho Thần Hoàng Thiên Tộ xong, cũng coi là thể xác tinh thần đều bị hãm.
Bởi vì ngay lúc đó Thần Hoàng Thiên Tộ, xác thực mị lực vô tận, dù rất lớn tuổi, nhưng vì phản lão diên thọ, nhiều nhất dáng vẻ chỉ hơn bốn mươi tuổi.
Trọn vẹn một lúc lâu sau, thái úy Bạch Trản cao giọng nói: "Bỏ vũ khí xuống!"
Lập tức, sáu vạn Huyết Đồ quân, Đại Chu tân quân, toàn bộ buông vũ khí xuống.
Đến tận đây, trận chiến kinh thành Đại Chu này, xem như triệt để kết thúc.
. . .
Trong gian phòng nào đó ở hoàng cung Đại Chu.
Vân Trung Hạc đang cùng Doanh Khư hoàng tử ăn thịt uống rượu, ròng rã thời gian chín năm.
Trước đó mặc dù tại ngục giam Hắc Băng Đài dưới mặt đất gặp qua một lần, nhưng lần này mới xem như chân chính trùng phùng.
Hai người tuyệt đối xem như cởi mở.
Nhưng thấy mặt xong, cũng không nói gì nhiều, chỉ không ngừng gào to kêu rượu.
Doanh Khư hoàng tử vẫn không có biến hóa gì, cũng không vì bị nhốt chín năm mà anh hùng khí đoản, mặc dù trầm mặc đi rất nhiều, nhưng quang mang ánh mắt vẫn như cũ sắc bén nhiệt liệt.
"Điện hạ, kinh thành Đại Chu chúng ta đã chiếm, tiếp theo chính là đại điển hoàng đế Đại Chu Chu Lân thoái vị." Vân Trung Hạc nói: "Đại điển này phi thường trọng yếu, chỉ có hoàn thành trận nghi thức này, Đại Chu đế quốc mới xem như chân chính diệt vong. Hoàng đế bệ hạ sẽ không tới chủ trì điển lễ này."
Đại Doanh hoàng đế chắc chắn sẽ không tới tham gia, bởi vì đây không phải nhường ngôi, mà là Đại Chu hoàng đế thoái vị.
Vân Trung Hạc tiếp tục nói: "Cho nên trước mắt thích hợp chủ trì đại điển thoái vị này có hai người, một là Doanh Thả thân vương, ngài ấy là chủ soái đại quân, lại là hoàng tộc, một người khác chính là điện hạ ngài."
Doanh Khư hoàng tử kinh ngạc nói: "Không cần như thế chứ?"
Vân Trung Hạc nói: "Vẫn cần thiết, lòng người hiểm ác, có tầng này, dù sao cũng tốt hơn."
Doanh Khư hoàng tử này thật sự là quá chính trực.
Y được cứu ra xong, Vân Trung Hạc trước tiên tìm tới y, để y chủ trì cục diện, để y ra mặt bắt lấy hoàng hậu cùng hoàng đế Đại Chu, để y thuyết phục quân Bạch Trản từ bỏ chống lại.
Dù sao y bị nhốt chín năm, có công lao này, trở về Đại Doanh sẽ có vinh quang, cũng có thể có lực lượng đứng ở trên triều đình.
Nhưng Doanh Khư hoàng tử không muốn, y muốn đi ngủ, cũng không muốn công lao này.
Vân Trung Hạc vì bảo hộ y, cho nên cần cưỡng ép cho y lập một công lao.
"Ta đã thượng tấu bệ hạ, ngài và Doanh Thả thân vương, cùng một chỗ tiếp nhận Đại Chu hoàng đế đầu hàng, cùng một chỗ chủ trì nghi thức Đại Chu hoàng đế thoái vị." Vân Trung Hạc nói: "Tin tưởng bệ hạ chẳng mấy chốc sẽ truyền chỉ đến đây."
Doanh Khư hoàng tử nói: "Ngươi che chở ta như vậy, ta đương nhiên biết, uống rượu đi."
Y bưng chén rượu lên.
Vân Trung Hạc cũng bưng chén rượu lên.
Doanh Khư hoàng tử nói: "Vân huynh, ngươi cảm thấy về sau ta phải làm thế nào?"
Vân Trung Hạc nói: "Kinh thành Đại Chu mặc dù đã lấy, Đại Chu đế quốc cũng coi là vong, nhưng khẳng định còn có một số kẻ dã tâm, nhất định sẽ mượn cơ hội dựng thẳng phản kỳ, tự lập làm vương. Tỉ như Nam cảnh, lại tỉ như Tây cảnh, nhất là Tây cảnh bên kia, bởi vì giáp giới với Đại Tây đế quốc, nói không chừng Đại Tây đế quốc sẽ tìm được một Đại Chu hoàng tộc xó xỉnh nào đó, lập nên một Tây Chu đế quốc. Điện hạ ngài hẳn là thượng tấu cho hoàng đế bệ hạ, chỉ huy một chi quân đội, tiến về Đại Chu Tây cảnh, trấn áp cục diện."
Doanh Khư hoàng tử nói: "Vậy Doanh Thả Vương thúc bên kia?"
Vân Trung Hạc nói: "Hiện tại Doanh Thả thân vương ước gì ngài tiếp nhận lá gan này, mặc dù ngài bị nhốt chín năm, nhưng dù sao ngài vẫn là tướng quân Đại Doanh đế quốc, có được danh vọng rất cao, năm đó ngài không phải chiến bại bị bắt, mà là vì báo thù cho ta, mang theo quân giết vào cảnh nội Đại Chu, bị địch nhân ám sát mới bị bắt, cho nên không tổn hại thanh danh. Doanh Thả thân vương hiện tại đang lo công lao mình quá lớn, ngài ấy nhất định sẽ duy trì ngài."
Doanh Khư hoàng tử nói: "Tốt, ta nghe ngươi, ta sẽ thượng tấu phụ hoàng."
Sau đó, hai người lại cùng nhau uống rượu.
Doanh Khư hoàng tử cười nói: "Vân huynh, ta nghe nói hiện tại trong triều đình Đại Doanh chúng ta, vì ngươi đã tranh cãi ngất trời. Nội các nói ngươi là quan văn, mà lại có tài trạng nguyên, cho nên trở về Đại Doanh, phải làm quan văn, tiến vào nội các, phải nghĩ kỹ chức quan, Quang Hoa điện đại học sĩ. Mà Hắc Long Đài bên kia, tất cả mọi người chờ ngươi đi làm phó thủ lĩnh, quá độ mấy năm sau, tiếp quản vị trí Công Tôn Dương đại nhân. Ngươi cần phải suy nghĩ cho kỹ, nên lựa chọn vị trí nào."
Vân Trung Hạc cũng cười theo nói: "Vậy ta phải hảo hảo lựa chọn mới được."
Lại uống vài chén rượu, Vân Trung Hạc nói: "Điện hạ, ta muốn đi gặp một cố nhân, ngài muốn đi cùng ta không?"
Doanh Khư nói: "Cố nhân, cố nhân nào?"
Vân Trung Hạc nói: "Yến Biên Tiên?"
Doanh Khư nghĩ một hồi, lắc đầu nói: "Ta không đi."
. . .
Trong đình trên đỉnh núi nào đó ngoài kinh thành.
Yến Biên Tiên đang tự mình rót rượu uống, y lại biến thành tên ăn mày Hoa Mãn Lâu.
Vân Trung Hạc đi tới.
"Bánh bao, ăn không?" Yến Biên Tiên đưa tới.
Vân Trung Hạc nhận lấy, nuốt vào.
"Rượu, uống không?" Yến Biên Tiên nói.
Vân Trung Hạc nhận lấy, uống một ngụm lớn.
Hai người lần đầu gặp mặt, chính là Vân Trung Hạc bày quầy bán hàng đoán mệnh, đói đến không chịu nổi, bỗng đi tới một lão khất cái, đưa cho hắn một cái bánh bao.
Đó đã là chuyện mười một năm trước, nhưng phảng phất ngay hôm qua.
Mà Yến Biên Tiên bây giờ, cùng tên ăn mày năm đó cho Vân Trung Hạc bánh bao, hoàn toàn giống nhau như đúc.
"Yến huynh, tiếp theo có tính toán gì không? Có ý định lưu lại không?" Vân Trung Hạc hỏi.
Yến Biên Tiên nói: "Ta đã nói rồi, ta không có khả năng đầu hàng Đại Doanh đế quốc. Như thế trên mặt mũi, trên tinh thần, linh hồn đều làm khó dễ ta."
Vân Trung Hạc nói: "Lưu lại, làm một gac viên ngoại cũng được, chưa hẳn là đầu hàng Đại Doanh đế quốc."
Yến Biên Tiên nói: "Con người của ta trời sinh không làm được viên ngoại, bản thân là tiện cốt đầu, ngủ trên giường không có cảm giác, nhất định phải nằm trên mặt đất mới có thể ngủ, điểm ấy ngươi cũng biết. Tiếp theo ta muốn đi làm nghề ăn mày, trọng thao cựu nghiệp."
Vân Trung Hạc nói: "Ngươi không đi tìm Tỉnh Trung Nguyệt sao?"
Yến Biên Tiên kinh ngạc, sau đó lắc đầu nói: "Không đi, cũng đi không được nữa."
Y và Tỉnh Trung Nguyệt mặc dù thân như huynh muội, nhưng rốt cuộc không thể trở lại như lúc trước được.
Yến Biên Tiên thở dài nói: "Ta sinh ra là tên ăn mày, hiện tại quanh đi quẩn lại một vòng lớn, lại đi làm tên ăn mày cũng rất tốt, võ công cũng có một chút, đầu óc cũng có một chút, làm tên ăn mày hẳn là sẽ không bị người khi dễ. Hôm nay thiên hạ đại loạn, khắp nơi đều đang làm việc tang lễ, ta đi cấp người đốt giấy để tang, đi khóc tang, ăn uống no đủ không có vấn đề gì, thời gian há không tiêu dao? Vạn nhất thiên tư ta xuất sắc, trở thành bang chủ Cái Bang cũng không biết chừng, ha ha ha."
Vân Trung Hạc im lặng, lòng có chút chua xót.
Tỉnh Trung Nguyệt đã mất đi mục tiêu, một lòng muốn làm mã tặc. Mà Yến Biên Tiên mất đi mục tiêu, một lòng muốn đi trọng thao cựu nghiệp, làm nghề ăn mày, lưu lạc thiên nhai.
Lần này Đại Doanh đế quốc công phá Đại Chu kinh thành, công lao lớn nhất chính là Yến Biên Tiên, nhưng y hoàn toàn khinh thường đi nhận lãnh công lao này.
Tình nguyện đi làm tên ăn mày, cũng không muốn đi Đại Doanh đế quốc hưởng thụ vinh hoa phú quý.
Hiện tại tâm Yến Biên Tiên đã chết, lưu lạc thiên nhai, cũng chỉ là muốn vãn hồi một chút sinh khí. Có một ngày thật không muốn sống, sẽ chết bên cạnh một rãnh nước bẩn là được.
"Ngươi thì sao? Vân Trung Hạc, ngươi có tính toán gì không?" Yến Biên Tiên hỏi.
Vân Trung Hạc nói: "Ta? Thế giới này vẫn như cũ ở vào một mảnh mê vụ và hắc ám, ta đại khái muốn đi biết cho rõ ràng."
Nghe Vân Trung Hạc nói xong, Yến Biên Tiên cũng thoáng trầm mặc một chút.
Uống một ngụm rượu, uống đến hơi say.
Yến Biên Tiên nói: "Vân Trung Hạc, ta vốn dự định không từ mà biệt, bởi vì gặp mặt ngươi quá lúng túng, nhưng do dự mãi, ta vẫn muốn chính thức cáo biệt với ngươi, bởi vì có hai chuyện trọng yếu phải nói cho ngươi biết."
Vân Trung Hạc nói: "Rất trọng yếu?"
Yến Biên Tiên nói: "Cực kỳ trọng yếu."
Vân Trung Hạc nói: "Vậy chuyện thứ nhất."
Yến Biên Tiên nói: "Chuyện thứ nhất, là liên quan tới thân thế Hương Hương công chúa, nàng cũng là hậu duệ dòng chính Nộ Đế."
Lời này vừa ra, gương mắt Vân Trung Hạc không khỏi run lên. Yến Biên Tiên nói ra bí mật thứ nhất, như long trời lở đất.
Yến Biên Tiên nói: "Đương nhiên, cũng không phải là nàng ẩn tàng sâu như vậy, Hương Hương công chúa cũng không biết bí mật này."
Tiếp theo, Yến Biên Tiên lại nói: "Còn có chuyện thứ hai, chính là liên quan tới bí mật thân thế ngươi. Vân Trung Hạc ngươi biết mẫu thân thân sinh của ngươi là ai không? Đây là một nữ nhân mà người hoàn toàn không dám tưởng tượng."
Bí mật thứ hai này, quả nhiên càng thêm kinh hãi.
. . .