Cùng lúc đó!
Toàn bộ kinh thành Đại Chu, tất cả cờ xí đổi đi.
Từ hoàng cung đến tường thành, đến mỗi một nha môn, tất cả cờ xí Đại Chu đế quốc hạ xuống, đổi lại long kỳ Đại Doanh đế quốc.
Toàn bộ quá trình đều yên lặng.
Vô số con dân Đại Chu, cảm thấy từng đợt thương cảm, nhưng lại không bi phẫn, cũng chỉ lẳng lặng tiếp nhận.
Trước đó Thiên Tộ Thần Hoàng đã làm tiêu hao tất cả tình cảm bọn họ, mà trước mấy ngày kinh thành đại chiến, cũng triệt để khiến con dân kinh thành mất đi một tia tình cảm cuối cùng với Đại Chu.
Một màn văn võ bá quan giành đầu hàng trước, đối với bách tính thật sự quá xấu xí.
Đổi màu cờ hoàn tất.
Sau đó chính là một chương trình hội nghị cuối cùng, Chu thị hiệu trung Doanh thị.
Bởi vì tại thời điểm Đại Viêm hoàng triều, Chu thị và Doanh thị đều là Chư Hầu Vương, đều là huynh đệ.
Dù giang sơn thay đổi, cũng phải coi trọng tình huynh đệ, không thể chém tận giết tuyệt.
Tiền Đại Chu hoàng đế Chu Lân, trực tiếp đi xuống bậc thang, cùng quần thần đứng chung một chỗ.
Mà Doanh Thả thân vương, đại biểu Đại Doanh đế quốc đứng ở trên bậc thang.
Tiền Đại Chu hoàng đế Chu Lân tiến hành ba khấu chín bái, ba khấu chín bái về phía kinh thành Đại Chu.
"Thần đại biểu Chu thị gia tộc, hiệu trung Đại Doanh hoàng đế bệ hạ, xin mời bệ hạ thương xót." Chu Lân mặc dù không đến 5 tuổi, nhưng câu nói này vẫn nói rất rõ ràng.
Doanh Thả thân vương mở thánh chỉ ra, lớn tiếng đọc: "Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết, sắc phong Chu Lân là Chu Vương, sắc phong Chu Ly là Ân quốc công, sắc phong Chu Tịch là Thành quốc công, khâm thử!"
Chu Ly không có tại đây, Chu Lân cùng Chu Tịch chỉnh chỉnh tề tề quỳ xuống, dập đầu nói: "Thần tạ chủ long ân."
Từ nay về sau, Chu thị đã trở thành thần tử Doanh thị.
Sau đó, Doanh Thả thân vương lấy ra thánh chỉ hoàn toàn mới nói: "Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết, từ hôm nay thành lập Nam Viện, sắc phong Doanh Thả là Nam Viện Vương đại thần, Doanh Khư là Nam Viện thái bảo, Hô Diên Chước là Nam Viện thái sư, Vân Trung Hạc là Nam Viện tư không, Phong Khiếu Thiên là Nam Viện tư đồ, toàn quyền phụ trách thu phục toàn cảnh tiền Chu, khâm thử."
Bọn Vân Trung Hạc toàn bộ quỳ xuống tiếp chỉ.
Ý chỉ này phân lượng càng nặng, cái gọi là Nam Viện là một nha môn lâm thời, nhưng quyền lực to lớn không gì sánh được, chưởng quản toàn bộ quyền lực Đại Chu quốc.
Bây giờ mặc dù Đại Chu đế quốc đã diệt vong, hoàng đế đã thoái vị đầu hàng, nhưng toàn bộ Đại Chu đế quốc có nhiều hành tỉnh hư vậy, vẻn vẹn chỉ có Kim Châu và kinh thành bị Đại Doanh đế quốc chiếm lĩnh, sau đó phải nghĩ biện pháp tiếp thu toàn cảnh Đại Chu.
Tất cả hành tỉnh tổng đốc, thái thú châu quận, đều phải đầu hàng đổi màu cờ, tuyên bố hiệu trung Đại Doanh đế quốc.
Đại Chu đế quốc có bốn năm trăm vạn cây số vuông, hai mươi mấy hành tỉnh, đây chính là một công trình cự đại, đương nhiên cũng là quyền lực to lớn.
Toàn bộ Nam Viện chỉ có năm đại thần, mấy trăm vạn cây số vuông này, quyền sở hữu gần ức dân chúng, được nắm giữ trong tay năm người này.
Không nói đến châu quận thái thú, hành tỉnh tổng đốc, dù như trước đó Đại Chu Xu Mật Viện đại lão, nội các đại lão, tính mệnh tương lai cũng đều nắm giữ trong tay bọn Vân Trung Hạc.
Chân chính nắm đại quyền độc chưởng, quyền thế ngút trời.
Mà Nam Viện này, xem như một triều đình lâm thời Chu quốc, tiếp theo mỗi ngày ở trong hoàng cung Đại Chu làm việc.
Thậm chí nghị sự cũng như triều hội, mà toàn bộ Nam Viện không thể để năm người này đi, chí ít có thể cung cấp trên trăm chức quan, tương lai địa vị tiền đồ hàng thần Đại Chu như thế nào, toàn bộ nhờ lăn lộn ở Nam Viện này ra một chức quan.
Sau đó quan trọng nhất, chính là thu phục toàn cảnh Đại Chu.
Những hàng thần Đại Chu này cùng thi triển thần thông đi, xem ai có thể thu phục càng nhiều hành tỉnh.
Như vậy tương lai trên quan trường và triều đình Đại Doanh đế quốc sẽ có một vị trí của ngươi, ngươi và gia tộc của ngươi có thể tiếp tục hưởng vinh hoa phú quý.
Mà nếu như lần này tụt lại phía sau, như vậy mang ý nghĩa gia tộc ngươi xuống dốc.
Đại Doanh đế quốc chiếm đoạt Đại Chu xong, trực tiếp nhảy lên làm thiên hạ đệ nhất cường quốc, tương lai rất có thể sẽ thống nhất thiên hạ.
Nếu như có thể bắt lấy cơ hội lần này, tương lai có thể sẽ trở thành một hào môn quý tộc ngàn năm.
. . .
Vân Trung Hạc vẫn như cũ tiến vào trong Ngao quốc công phủ đầu tiên.
Võ sĩ Đạm Đài Kính gia tộc, bọn Hứa Văn Lương, Phong Hành Diệt đại nhân, toàn bộ đều ở đây, trở thành trợ thủ và phụ tá của hắn.
Thật đúng là không có ý tứ, vậy mà để nghĩa phụ Phong Hành Diệt trở thành bộ hạ của hắn.
Bất quá đây cũng là chuyện đã sớm định ra, trở về Đại Doanh đế quốc, Vân Trung Hạc sẽ trở thành người có vị trí thứ hai tại Hắc Long Đài.
"Tội thần Lâm Cung, bái kiến Tư Không đại nhân." Tiền tể tướng Đại Chu Lâm Cung đi tới trước mặt Vân Trung Hạc, hai đầu gối quỳ xuống.
Mẹ nó, đầu gối ngươi thật quỳ xuống sao?
Trước ngươi đường đường là thủ tướng Đại Chu, dưới một người, trên vạn người.
Trong mắt Lâm Cung, Ngao Ngọc nào có tồn tại, hoàn toàn là sâu kiến.
Mà bây giờ, lão quỳ trước mặt Vân Trung Hạc phảng phất không có chút chướng ngại gì, thật đúng là tạo hóa trêu ngươi.
Vân Trung Hạc đỡ Lâm Cung lên nói: "Lâm công xin đứng lên, ngài là công thần Đại Doanh, không cần đa lễ như vậy."
Lâm Cung tể tướng nói: "Tư không đại nhân, chúng ta đúng là có duyên phận, chừng sáu năm trước, lúc ấy Vạn Duẫn hoàng đế còn tại vị, ta đã hiệu lệnh cho Đại Doanh Hắc Long Đài, rồi ngài sẽ chấp chưởng Hắc Long Đài, cho nên ta vẫn là bộ hạ cũ của ngài. Thật đáng tiếc, lúc ấy thuộc hạ không biết thân phận chân thật của ngài, nếu không đã sớm hiệu trung với ngài."
Vân Trung Hạc triệt để bó tay rồi, Lâm Cung đại nhân ngài da mặt thật sự là vô địch.
Ngài hơn sáu mươi tuổi, là tể tướng, hiện tại luôn miệng nói ngài là bộ hạ cũ của Vân Trung Hạc ta.
Hơn sáu năm trước, Lâm Cung đã hiệu trung cho Đại Doanh Hắc Long Đài rồi?
Đương nhiên không phải.
Hắc Long Đài khẳng định là đã phái người thuyết phục Lâm Cung, mà cấp bậc còn phi thường cao, đáp ứng nhiều điều kiện rất cao.
Lúc đó Lâm Cung áp chú hai bên, một bên là tể tướng Đại Chu, vừa cùng Đại Doanh Hắc Long Đài ám thông xã giao.
Bởi vì lúc ấy tình trạng Đại Chu đế quốc xác thực rất không ổn, quốc khố thâm hụt, Lãng Châu gặp tai hoạ, Nam cảnh không yên, cho nên rất nhiều đại thần cao cấp đã âm thầm liên hệ với Đại Doanh.
Dù sao ai cũng biết, Đại Chu và Đại Doanh nhất định sẽ bộc phát đại chiến khuynh quốc, sáu năm trước Vạn Duẫn hoàng đế tại vị, thế cục đã phi thường không ổn, nhìn bộ dạng sẽ thua.
Cho nên những đại thần này, đương nhiên đã chuẩn bị sẵn sàng từ sớm.
Nhưng nói bọn họ đã sớm hiệu trung với Hắc Long Đài, đó hoàn toàn là vô nghĩa.
Bất quá điều này cũng không làm chậm trễ Lâm Cung chạy tới nịnh nọt.
Như vậy vị Lâm Cung tể tướng này là muốn hiệu trung cho Vân Trung Hạc sao? Không phải.
Lão sẽ chỉ hiệu trung Đại Doanh hoàng đế, ở trong Nam Viện lão cũng chỉ hiệu trung Nam Viện Vương đại thần, cũng chính là Doanh Thả thân vương.
Lão muốn trở thành cự đầu thứ sáu Nam Viện, trở thành hàng thần Đại Chu đứng đầu, Doanh Thả thân vương bên kia đã đáp ứng.
Nhưng chuyện này, Vân Trung Hạc không gật đầu, Doanh Khư cũng sẽ không gật đầu.
Cho nên Lâm Cung có thượng vị hay không, hoàn toàn phải xem ý của Vân Trung Hạc, nếu Vân Trung Hạc không gật đầu, lão sẽ không lên được.
Vân Trung Hạc nói: "Lâm Cung đại nhân, đi thẳng vào vấn đề chứ?"
Lâm Cung lập tức quỳ xuống nói: "Xin đại nhân hạ lệnh."
Vân Trung Hạc nói: "Ta muốn giết chết Ngao Minh, Ngao Động."
Lâm Cung không chút do dự, dập đầu nói: "Vâng, thuộc hạ lĩnh mệnh, trong mấy ngày sẽ làm thỏa đáng việc này."
Vân Trung Hạc không khỏi cảm thán, khó trách Vạn Duẫn hoàng đế biết Lâm Cung có tư tâm, vẫn trọng dụng lão. Thiên Tộ Thần Hoàng cũng vẫn như cũ trọng dụng người này.
Người này thật sự quá biết phỏng đoán thượng ý, quá biết giải quyết công việc.
Ngao Minh là học trò của lão, nhưng lão không chút dối trá, cũng không có bất luận cò kè mặc cả gì, trực tiếp đáp ứng.
"Cừu nhân của Tư không đại nhân, chính là cừu nhân thuộc hạ, thuộc hạ cùng chung kẻ thù với ngài." Lâm Cung khom xuống nói: "Thuộc hạ nhất định sẽ làm tốt việc này."
Vân Trung Hạc nâng chung trà lên.
Lâm Cung lại một lần nữa khom xuống nói: "Thuộc hạ cáo lui."
Sau đó, lão lui ra thư phòng, phảng phất cái ót mọc ra con mắt.
Vân Trung Hạc thật sự là nhìn mà than thở.
. . .
Một lát sau, lại một người khiến Vân Trung Hạc nhìn mà than thở đến.
"Thuộc hạ bái kiến Tư Không đại nhân." Đại Doanh đế quốc tân tấn Thành quốc công Chu Tịch quỳ gối trước mặt Vân Trung Hạc.
Vân Trung Hạc không khỏi kinh ngạc, ngươi là hoàng tử dòng chính Đại Chu, ngươi cũng không chịu được cô đơn sao?
Mà trước ngươi là hoàng tử thân vương, kém một chút trở thành thái tử, ngươi cũng đến quỳ sao?
"Tư không đại nhân, thuộc hạ hiện tại là thần tử Đại Doanh, trước đó cực kỳ ngưỡng mộ tài hoa và nhân phẩm đại nhân, bây giờ hết thảy đã kết thúc, cho nên không kịp chờ đợi đến bái kiến Tư Không đại nhân." Ánh mắt Chu Tịch nóng bỏng nhìn Vân Trung Hạc.
Vân Trung Hạc nói: "Thành quốc công, ngươi ta cũng là người quen, có chuyện cứ nói thẳng."
Chu Tịch nói: "Chu Tịch ta nghiệp chướng nặng nề, hoàng đế bệ hạ chẳng những không trừng trị ta, hơn nữa còn sắc phong ta là Thành quốc công, điều này khiến ta sợ hãi vạn phần, thầm nghĩ nhất định lúc nào đó sẽ đến hồi báo ân đức bệ hạ."
Vân Trung Hạc híp mắt lại.
Chu Tịch quỳ gối hai bước, nói: "Vân Trung Hạc đại nhân, từ nay về sau, ta nguyện ý như Thiên Lôi của ngài sai đâu đánh đó, nguyện ý hiệu trung dưới trướng ngài."
Vân Trung Hạc líu lưỡi, cái này. . . Đây cũng quá mức đi.
Chu Tịch ngươi đường đường là hoàng tử, vậy mà tìm tới dựa vào ta?
Chu Tịch lệ mục nói: "Tư không đại nhân à, tính mệnh Chu Tịch ta thời thời khắc khắc đều nguy cơ sớm tối, xin ngài che chở, xin nể tình tình cảm trước đó, cứu ta một mạng."
Sau đó, Chu Tịch liều mạng dập đầu.
Chu Tịch và Vân Trung Hạc có quan hệ sao? Vẫn phải có.
Bởi vì lúc Chu Tịch và Chu Lân tranh đoạt hoàng vị, luôn miệng nói muốn giết Vân Trung Hạc báo thù cho Thần Hoàng, nhưng lại âm thầm không cho phép bất luận kẻ nào giết Vân Trung Hạc.
Đương nhiên, y làm như vậy không phải là vì bảo hộ Vân Trung Hạc, mà là vì kéo dài thời gian, ngăn cản Chu Lân đăng cơ.
Vân Trung Hạc trầm mặc một lát, nói: "Thành quốc công, ngươi muốn ta làm gì?"
Chu Tịch dập đầu nói: "Xin mời ân chủ chiếu cố, cứu vớt một nhà ta."
Vân Trung Hạc nói: "Vậy ta có một chuyện muốn ngươi đi làm."
Chu Tịch ngẩng đầu nói: "Xin mời ân chủ hạ lệnh, thuộc hạ xông pha khói lửa, không chối từ."
Vân Trung Hạc nói: "Ta muốn giết chết phụ tử Ngao Động."
Chu Tịch nghĩ một hồi nói: "Vâng, xin mời ân chủ yên tâm, chuyện này cứ giao cho ta."
Sau đó, Chu Tịch cung kính lui ra ngoài.
Lúc đi tới cửa, Chu Tịch bỗng nhiên nói: "Ân chủ, thuộc hạ có một phần lễ vật đưa lên, xin ngài vui vẻ nhận."
Sau đó, một giai nhân tuyệt sắc xuất hiện ở trước mặt Vân Trung Hạc.
Vân Trung Hạc lập tức sợ ngây người, nữ nhân này gọi là Phó Hồng Thược, là nữ nhi Phó Viêm Đồ, hơn nữa còn là thê tử kiêm biểu muội Chu Tịch.
Mẹ nó, mẹ nó, dựa vào.
Các ngươi. . . Quá phận như vậy sao?
Lại loạn như vậy sao? Vì mạng sống, vì quyền thế, thậm chí ngay cả lão bà của mình cũng có thể hiến lên?
Nếu như Chu Tịch ngươi đăng cơ, Phó Hồng Chước trước mắt này chính là hoàng hậu nha.
Vân Trung Hạc nói: "Cái này hơi quá rồi, phần lễ vật này hay là ngươi mang về đi."
. . .
Trong một gian mật thất!
Thủ lĩnh Hắc Long Đài Công Tôn Dương ngồi lẳng lặng, Ngao Minh quỳ gối trước mặt lão.
"Ngao Minh công tử, ngươi quỳ gối trước mặt của ta không có ích lợi gì." Công Tôn Dương nói: "Mặc dù chúng ta cũng đi tìm ngươi, để cho ngươi hiệu mệnh Hắc Long Đài. Nhưng Vân Trung Hạc là ta chỉ định người nối nghiệp, hắn muốn giết cả nhà ngươi, ai cũng cứu không được ngươi."
Ngao Minh nói: "Công Tôn Dương đại nhân, ta không phải đi cầu ngài cứu giúp. Ta tới vạch trần một thiên đại bí mật, bí mật này liên quan đến sinh tử tồn vong Đại Doanh."
Công Tôn Dương nheo mắt lại nói: "Ồ? Nói một chút."
Ngao Minh nói: "Vân Trung Hạc là địch nhân lớn nhất Đại Doanh chúng ta, cũng là chướng ngại lớn nhất của hoàng đế Đại Doanh thống nhất thiên hạ, xin Công Tôn Dương đại nhân bí mật giết hắn."
Công Tôn Dương ngừng thở nói: "Vì sao?"
Ngao Minh gằn từng chữ: "Bởi vì Vân Trung Hạc căn bản không phải là cô nhi, trên người hắn có huyết thống thuần chính nhất của Đại Viêm hoàng triều, hắn là người thừa kế duy nhất của toàn bộ đế quốc phương đông, hắn là vua của thế giới phương đông!"
. . .