Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám (Dịch)

Chương 311 - Chương 311: Thi Hài Nộ Đế (1)

Chương 311: Thi hài Nộ Đế (1) Chương 311: Thi hài Nộ Đế (1)

Hoàng đế nói: "Vị trí này chúng ta đã thăm dò vô số lần, nhưng từ đầu đến cuối không có bất luận thu hoạch gì, phía dưới sa mạc cũng đã đào rất sâu, toàn bộ đều là nham thạch, không có gì cả. Vân Trung Hạc ngươi là một người thông minh tuyệt đỉnh, mang theo ngươi đến có lẽ sẽ có kinh hỉ."

Vân Trung Hạc nói: "Bệ hạ, bây giờ Đại Hạ đế quốc và Đại Tây đế quốc đang tập kết trăm vạn đại quân, chuẩn bị tiến đánh Đại Doanh đế quốc, ngài cứ như vậy rời đi, không sợ đại chiến bộc phát sao?"

Hoàng đế bất đắc dĩ nói: "Ngươi cũng nhiều lần cảnh cáo Đại Hạ đế quốc, tuyệt đối không nên khai chiến, nếu không sẽ toàn quân bị diệt, nếu ta không đi, bọn hắn sao lại khai chiến?"

Lời này vừa ra, Vân Trung Hạc không khỏi run lên, sau đó hắn hỏi: "Mà ta không nhớ lầm, vùng sa mạc này cũng là phạm vi thế lực Mê Điệt cốc, Bạch Vân thành không thể vào."

Hoàng đế không trả lời.

Vân Trung Hạc nói: "Vậy ngài và Bạch Vân thành chủ, rốt cuộc có quan hệ gì?"

Hoàng đế không nói gì.

Vân Trung Hạc nói: "Ngài và hắn cạnh tranh cùng hợp tác, một bút không viết ra được hai Đại Hàm? Dưới ta tương trợ, Thần Hoàng Thiên Tộ chết, cho nên Bạch Vân thành lựa chọn kịp dừng tổn hại?"

Hoàng đế vẫn không nói chuyện, y chỉ trông lại Vân Trung Hạc, nói: "Vân Trung Hạc, liên quan tới Nộ Đế ma quốc dưới mặt đất, ngươi có đầu mối gì không?"

Vân Trung Hạc nói: "Có."

Hoàng đế nói: "Nói nghe."

Vân Trung Hạc nói: "Bệ hạ, ngài thả người nhà của ta đi đã, được chứ?"

Hoàng đế lắc đầu.

Vân Trung Hạc nói: "Dù chỉ thả ra một người?"

Hoàng đế nhìn Vân Trung Hạc một chút, sau đó nhẹ gật đầu, điểm về phía Ninh Thanh.

Y thả Ninh Thanh đi, nhưng Ninh Thanh ngược lại phi thường không cao hứng, bởi vì hoàng đế thả nàng đi, biểu thị nàng có phân lượng thấp nhất trong lòng Vân Trung Hạc.

Dựa vào cái gì? Luận ngủ, ta và hắn ngủ nhiều nhất đó.

"Phụ thân." Vân Trung Hạc nói.

Ngao Tâm gật đầu nói: "Yên tâm."

Sau đó Ngao Tâm cưỡi một thớt lạc đà, Ninh Thanh cưỡi một thớt lạc đà, lại nắm một con lạc đà, mang đủ nước ngọt, đi về phía Bắc.

Ròng rã một ngày một đêm sau!

Ngao Tâm lại một lần nữa trở về, gã đã đem Ninh Thanh đi, đã có người tiếp ứng.

Lúc này, hoàng đế đã xây dựng lều vải ở chỗ này, hơn nữa còn ẩn giấu rất nhiều vật tư ở đây.

"Đã thả một người nhà của ngươi, hiện tại ngươi nói đi." Nữ tử xinh đẹp bên cạnh hoàng đế nói.

Vân Trung Hạc hỏi: "Bệ hạ, vị này là?"

"Yêu Nhiêu." Nữ tử tuyệt sắc nói, nàng đúng là vũ mị vô song như Mỹ Nữ Xà.

Hầu hết thời gian nàng quấn quanh lấy hoàng đế, phảng phất rời y thì không thể sống.

Mà Đại Doanh hoàng đế cơ hồ thời thời khắc khắc ngồi xếp bằng trên mặt đất, không nhúc nhích.

Vân Trung Hạc nói: "Chúng ta tiếp tục chờ, chờ tín hiệu trời cho chúng ta."

Yêu Nhiêu nói: "Tín hiệu gì?"

Vân Trung Hạc nói: "Chờ đến lúc đó, các ngươi sẽ biết."

Tiếp theo, Vân Trung Hạc hỏi: "Xin hỏi, Nộ Đế ma quốc dưới mặt đất có gì? Vô số kể vũ khí bí mật? Bảo vật sao?"

Hoàng đế nói: "Không phải như ngươi tưởng tượng."

Yêu Nhiêu nói: "Vật chúng ta muốn tìm, so với vũ khí bí mật, bảo vật gì đó, trọng yếu hơn rất nhiều."

. . .

Sáng sớm ngày kế tiếp, Yêu Nhiêu lại hỏi Vân Trung Hạc: "Vân Trung Hạc tiên sinh, nếu như ngươi lại không cho ra đầu mối gì? Chúng ta sẽ giết người nhà của ngươi."

Sau đó, Yêu Nhiêu kéo Ngao Ninh Ninh tới, dùng loan đao sắc bén cà trên khuôn mặt của nàng, dịu dàng nói: "Khuôn mặt thật xinh đẹp nha, nếu như lột lớp da mặt này xuống, sẽ như thế nào?"

Vân Trung Hạc nói: "Bệ hạ, chúng ta cần tiếp tục chờ."

Yêu Nhiêu nói: "Chờ cái gì? Nơi này chúng ta đã thăm dò vô số lần, không tìm được bất kỳ tin tức gì, ngươi căn bản không biết gì, chỉ là đang cố làm ra vẻ mà thôi. Nếu thế, vậy ngươi cũng vô ích. Đúng rồi ngươi biết Công Tôn Mã không? Hắn là dưỡng phụ chân chính của ngươi, hắn và Công Tôn Long là vợ chồng, vì bảo hộ đôi song bào thai hài nhi các ngươi, đào vong vạn dặm, Công Tôn Long đoạn hậu bị ta giết, Công Tôn Mã mang theo hài tử chạy trốn. Nhưng cuối cùng Công Tôn Mã vẫn bị chúng ta bắt được, ngươi biết chúng ta đối phó hắn thế nào không? Chém đứt hai tay hai chân của hắn, trở thành một nhân côn."

Gương mặt Vân Trung Hạc bỗng nhiên co quắp một trận.

Yêu Nhiêu nói: "Ngươi biết không? Ngay trước đây không lâu, hắn còn đau khổ cầu khẩn, để cho chúng ta buông tha ngươi, thật là khiến người ta cảm động nha. Vân Trung Hạc, chúng ta không giết ngươi, bởi vì huyết mạch của ngươi phi thường quý giá. Nhưng nếu như ngươi không thể giúp chúng ta tìm ra ma quốc dưới mặt đất này, chúng ta cũng sẽ chém đứt hai tay hai chân của ngươi, biến ngươi thành nhân côn, mà lại cắt mất đầu lưỡi của ngươi, chọc điếc lỗ tai của ngươi, tin rằng đến lúc đó sẽ không ai nhận ra ngươi là Chủ Thiên Mệnh thế giới phương đông."

Vân Trung Hạc cắn răng muốn nát, lại cưỡng ép chính mình yên tĩnh trở lại.

Yêu Nhiêu đặt chủy thủ trên cánh tay Ngao Ninh Ninh, chậm rãi nói: "Bằng không, ta biến muội muội của ngươi thành nhân côn trước?"

Vân Trung Hạc quát ầm lên: "Chúng ta cần phải chờ!"

Nữ tử xinh đẹp bỗng nhiên nóng nảy nói: "Chờ cái gì? Chờ cái gì? Ngươi nói cho ta biết một chút, là chờ cái gì?"

Sau đó, nàng như điên dại, bỗng nhiên một kiếm chém xuống cánh tay Ngao Ninh Ninh.

Nhưng cánh tay Ngao Ninh Ninh không bị cắt đứt, bởi vì một bàn tay ngăn trở, là hoàng đế xuất thủ.

Chuỷ thủ Yêu Nhiêu trảm trên lòng bàn tay hoàng đế, một tia máu đỏ bừng chảy ra.

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi. . ." Yêu Nhiêu khóc ròng nói: "Ca ca, ta không khống chế được tính tình của mình."

Sau đó, nàng nói với hoàng đế: "Ca ca, huynh thông minh tuyệt đỉnh như thế cũng không thể phá giải bí mật này, không tìm ra Nộ Đế ma quốc dưới mặt đất, Vân Trung Hạc càng không thể nào, chúng ta cứ chẻ hắn thành nhân côn đi, ta thật không thích hắn."

Hoàng đế nhìn Vân Trung Hạc hỏi: "Chúng ta còn phải đợi bao lâu, tín hiệu thiên địa mà ngươi nói đấy?"

Vân Trung Hạc nói: "Sẽ nhanh thôi, bệ hạ. Nếu tín hiệu thiên địa này tới, bệ hạ cần phải thả người cả nhà chúng ta."

Hoàng đế gật đầu nói: "Được."

Sau đó, một đoàn người tiếp tục chờ.

Chờ tín hiệu thiên địa mà Vân Trung Hạc nói.

Tọa độ này đã bị thăm dò vô số lần, căn bản tìm không thấy cái gọi là ma quốc Nộ Đế dưới mặt đất.

Rốt cuộc Vân Trung Hạc đang chờ cái gì.

Trong lúc đó bỗng nhiên. . .

Vân Trung Hạc nói: "Bệ hạ, tín hiệu tới."

Sau đó, hắn đưa tay chỉ phía chân trời.

Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn lên, lập tức hoàn toàn sợ ngây người, một màn trước mắt quá kinh diễm.

Bởi vì trên bầu trời, xuất hiện một hình ảnh, lúc này còn phi thường mơ hồ, nhưng theo thời gian trôi qua, càng ngày càng rõ ràng, càng ngày càng rõ ràng.

Đây là một Kim Tự Tháp, đỉnh Kim Tự Tháp, là một đồ đằng quái thú long thân mặt người màu đen.

Tất cả mọi người hít thở không thông.

Hơn ngàn tên võ sĩ Đại Hàm ma quốc quỳ xuống toàn bộ.

Hoàng đế và Yêu Nhiêu cũng sợ ngây người, kích động đến toàn thân run rẩy, ngay cả Vân Trung Hạc cũng sợ ngây người.

Đây, đây là ảo ảnh.

"Ca ca, chúng ta đã tìm được, chúng ta tìm được rồi." Yêu Nhiêu run rẩy nói: "Chúng ta tìm mấy trăm năm, rốt cuộc tìm được rồi."

Vân Trung Hạc nói: "Cái này. . . Chính là lăng mộ Nộ Đế chân chính sao?"

Thật đúng là không phải tộc loại của ta, Kim Tự Tháp đúng là một loại lăng mộ, ở Địa Cầu cũng không hoàn toàn thuộc về văn minh cổ Ai Cập, người Maya cũng có Kim Tự Tháp, thậm chí dưới rất nhiều đáy biển cũng có dấu vết Kim Tự Tháp.

Khó trách trước đó dù căn cứ tọa độ tìm được vị trí cụ thể nơi này, cũng vẫn như cũ không phát hiện được chân chính lăng mộ Nộ Đế.

Nơi này vẻn vẹn chỉ là một nơi xem ảnh mà thôi.

Chân chính lăng mộ Nộ Đế, lại là một màn ảo ảnh trên bầu trời chiếu xuống.

Vân Trung Hạc nói: "Bệ hạ, ngài nên thực hiện lời hứa."

Ánh mắt hoàng đế nhìn ảo ảnh trên bầu trời mà si mê, cả người hưng phấn đến phát run.

Nghe Vân Trung Hạc nói, y lập tức bình tĩnh lại, nói: "Con của ngươi phi thường xuất sắc, Linh Châu công chúa rất ưa thích nó, ta hi vọng nó lưu lại, không được thương lượng."

Hứa An Đình' nghe nói như thế, lập tức ôm lấy nhi tử, run rẩy nói: "Không, không, không, ta lưu lại, ngươi thả con ta đi."

Hoàng đế quay đầu đi, cũng không để ý tới.

Nhi tử mười tuổi của Vân Trung Hạc nhẹ nhàng tránh thoát mẫu thân ôm ấp, đi đến cạnh Vân Trung Hạc, lộ ra phi thường tỉnh táo và dũng cảm.

"Hảo hài tử." Vân Trung Hạc vuốt vuốt đầu của nó, sau đó nói với Hứa An Đình': "Tiểu tỷ tỷ, ngươi yên lòng đi thôi, ta sẽ bảo vệ tốt nhi tử, phụ thân xin nhờ ngài."

Ngao Tâm gật đầu nhẹ, khàn khàn nói: "Nghiêu nhi, ngươi đừng sợ, gia gia chẳng mấy chốc sẽ trở về."

Sau đó, gã lại một lần nữa cưỡi lạc đà, mang theo Hứa An Đình', mẫu thân Liễu thị, muội muội Ngao Ninh Ninh, cùng người nhà rời đi.

Bên cạnh hoàng đế, chỉ còn lại Vân Trung Hạc và con tin Vân Nghiêu.

Lúc này, ảo ảnh xa xa chân trời kia đã càng lúc càng mờ nhạt, càng lúc càng mờ nhạt, cuối cùng hoàn toàn biến mất.

Hoàng đế nói: "Vân Trung Hạc, chúng ta đi thôi, đi đến lăng mộ Nộ Đế chân chính."

Vân Trung Hạc gật đầu nói: "Được."

Sau đó, hắn xoay người cưỡi lạc đà, nhi tử ngồi ở phía trước.

Đây đại khái là thời khắc hai cha con thân cận nhất.

Mặc dù thân ở trong hiểm cảnh, nhưng Vân Nghiêu lại phi thường hạnh phúc, từ lúc nó sinh ra tới 10 tuổi, phụ thân vẫn luôn không ở bên cạnh làm bạn, nó cũng không cảm thụ được tình thương của cha.

Mà bây giờ mặc dù chung quanh đều là địch nhân, nhưng tựa như là phụ thân mang theo nó đi du ngoạn sa mạc.

Mấy ngàn người trùng trùng điệp điệp, vây quanh Vân Trung Hạc, rong ruổi đi về phía mục tiêu nào đó.

Ròng rã đi rất xa.

Đã đến mục đích.

Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn xem, ngửa đầu xem.

Một Kim Tự Tháp cự đại, đứng sừng sững ở trước mắt, chung quanh đều là một loại hạt cát phát sáng.

Yêu Nhiêu kinh ngạc hỏi: "Bệ hạ, nơi này chúng ta đã tìm kiếm qua, vì sao trước đó không phát hiện?"

Vân Trung Hạc nói: "Bởi vì sa mạc thời thời khắc khắc đều đang di động, toàn bộ cồn cát di động. Hàng năm chỉ có một quãng thời gian rất ngắn, Kim Tự Tháp này mới hiển lộ ra, bởi vì nó mặc dù phi thường to lớn, nhưng kỳ thật địa thế rất thấp."

Kim Tự Tháp này đại khái cao hơn một trăm mét, toàn bộ đều dùng cự thạch xây thành, nhìn qua thật như là một tòa núi lớn đứng sừng sững.

Đồ đằng long thân mặt người trên đỉnh tháp, lộ ra càng dữ tợn khủng bố.

Vân Trung Hạc nói: "Đỉnh Kim Tự Tháp này, chính là đồ đằng Nộ Đế sao?"

Đại Doanh hoàng đế nhẹ gật đầu.

Vân Trung Hạc nói: "Bệ hạ, ta đã giúp ngài tìm được lăng mộ Nộ Đế chân chính, hiện tại ngài cũng nên thả con của ta rồi?"

Hoàng đế nói: "Ta nói, Linh Châu rất ưa thích nó, chúng ta muốn chiêu hắn làm phò mã Đại Doanh đế quốc."

Yêu Nhiêu nói: "Ca ca, rốt cuộc chúng ta tìm được lăng mộ Nộ Đế, hiện tại có thể chẻ Vân Trung Hạc thành nhân côn được rồi."

Hoàng đế không nói gì, mà đi đến phía đại môn Kim Tự Tháp.

Toàn bộ đại môn đóng chặt, phía trên có lít nha lít nhít mấy trăm thạch tiết, trên mỗi một thạch tiết đều điêu khắc tự phù đặc thù.

Đây là tự phù khôn tồn tại ở thế giới này, chí ít không phải tiếng Trung, cũng không phải tiếng Anh, văn tự gì cũng không phải.

Vân Trung Hạc nói: "Đây là văn tự Đại Hàm ma quốc sao?"

Đại Doanh hoàng đế nói: "Đúng, hoàn toàn không giống văn tự."

Vân Trung Hạc nói: "Chỉ văn tự này, đã tràn đầy ma tính và tà ác."

Đại Doanh hoàng đế không nói gì, bắt đầu phân biệt những thạch tiết này.

Không hề nghi ngờ, những thạch tiết này là cơ quan mở cửa, xem như một loại mật mã mở cửa, cần di chuyển mấy thạch tiết trong đó, mới có thể mở ra.

Vân Trung Hạc thoáng đánh giá một chút, chí ít có mấy trăm ức khả năng, nếu như không hiểu mật thoại Đại Hàm ma quốc, căn bản không hiểu được mật mã, cũng vô pháp mở ra.

Nếu như muốn tìm vận may, thời gian mấy năm cũng không đủ.

Đại Doanh hoàng đế suy tư một lát, sau đó tiến lên, di chuyển thạch tiết trên cửa lớn này.

Mật mã này phi thường phức tạp, tuần tự di chuyển mười thạch tiết, mà phương hướng chuyển động cũng không giống nhau.

Ròng rã nửa khắc đồng hồ sau.

"Ầm ầm. . ." Cơ quan này bị mở ra.

Toàn bộ đại môn, chậm rãi mở ra.

Nhất thời, ánh mắt Đại Doanh hoàng đế bỗng nhiên sáng lên.

Đại môn Kim Tự Tháp mở ra, một hành lang rất dài xuất hiện ở trước mặt.

"Ngao. . ."

Một trận gió gào thét, phảng phất như là Kim Tự Tháp này phát ra long ngâm.

Vân Trung Hạc theo bản năng phóng ra trước một bước, bởi vì hắn cũng bị Kim Tự Tháp này triệt để hấp dẫn.

Nhưng phía trước phảng phất có một bức tường không khí ngăn trở hắn, võ công ngưu bức như vậy sao? Lại có thể dùng nội lực đẩy người?

Sau đó, vị Đại Doanh hoàng đế một thân một mình đi đến cửa Kim Tự Tháp.

Bởi vì lăng mộ Nộ Đế, chỉ có người thừa kế quân vương Đại Hàm ma quốc mới có thể vào bên trong.

Yêu Nhiêu đưa loan đao lên thân Vân Trung Hạc, mỉm cười nói: "Vân Trung Hạc các hạ, ngươi cũng đã biết một người không còn giá trị, có lúc sẽ mang đến uy hiếp lớn, phải làm sao? Chính là chẻ hắn thành nhân côn. Ta nên cắt đầu lưỡi của ngươi trước, hay là chém đứt tay chân của ngươi trước?"

Nữ nhân này không ngừng quơ loan đao trên hai chân cùng hai tay Vân Trung Hạc.

Tiếp theo, ánh mắt nàng nhìn về phía Vân Nghiêu, dịu dàng nói: "Kém chút quên còn có hài tử ở bên cạnh ngươi, là ta không đúng, là ta không đúng. Người đâu, che mắt đứa bé này lại, để một đứa bé trơ mắt nhìn phụ thân của mình bị chẻ thành nhân côn thật sự là quá tàn nhẫn."

Sau đó, một tên võ sĩ tiến lên, che kín hai mắt Vân Nghiêu.

. . .

Bình Luận (0)
Comment