"Rầm rầm rầm. . ."
Khu vực sa mạc yếu ớt này tiếp tục điên cuồng sụp đổ, vô số kỵ binh sa mạc Đại Tây, võ sĩ Đại Hàm ma quốc, liên miên liên miên bị cát vàng thôn phệ.
Cùng lúc đó phong bạo to lớn đã cuốn tới, đầy trời bão cát, thậm chí cồn cát cũng bắt đầu nhấp nhô như thuỷ triều.
Ở trong môi trường này, tầm nhìn cơ hồ không thấy, vô số bão cát che khuất mặt trời, như là đêm tối.
Đại địa sụp đổ, thôn phệ người này đến người khác.
Mặc kệ là thế lực quân đội nào, liên miên liên miên biến mất.
Mặc kệ là Viên Thiên Tà, hay là Ngao Tâm hoặc là Tiên Huyết Nữ Vương, toàn bộ đều bị cát vàng thôn phệ, biến mất vô tung vô ảnh.
. . .
Vân Trung Hạc ôm nhi tử, ở trong một gian thạch thất chật hẹp.
Lúc cả vùng sụp đổ, nơi này cũng không ngoại lệ, từng đợt run rẩy kịch liệt.
Vách đá vốn kiên cố không gì sánh được, cũng bắt đầu phát ra từng đợt tiếng vang răng rắc.
Rốt cuộc, mật đạo do đá tảng xây thành cũng không chịu nổi, bắt đầu sụp đổ.
Cửa lớn thạch thất chứa Vân Trung Hạc, cũng bắt đầu sụp đổ.
Hắn trơ mắt nhìn cánh cửa đá này bắt đầu vỡ toang, không thể ngây người thêm, Vân Trung Hạc tranh thủ thời gian ôm nhi tử, tiếp tục chạy về phía trước.
"Rầm rầm rầm. . ." Tảng đá thông đạo này không ngừng sụp đổ, sụp đổ.
Vân Trung Hạc điên cuồng chạy, nếu như hắn đơn độc một mình chạy, có lẽ còn không nhanh như vậy, nhưng lúc này ôm một đứa con trai chạy, vậy mà lại nhanh hơn.
Nếu như không nhanh, sụp đổ này đuổi kịp, hắn và nhi tử sẽ rơi vào vực sâu, hoặc là bị cự thạch sống sờ sờ đập chết.
Rốt cuộc . . .
Vân Trung Hạc chạy ròng rã mấy trăm mét, sụp đổ mới kết thúc.
Hắn vẫn như cũ ôm nhi tử, ngồi chồm hổm trên mặt đất liều mạng thở hào hển, hiện tại hẳn là đã an toàn.
Bất quá trên mặt đất rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Cái này không phải địa chấn, tại sao lại xuất hiện sụp đổ đáng sợ như vậy?
Mà ngay lúc này.
"Ầm!"
Sau lưng truyền đến tiếng nổ vang, một hình bóng hung hăng nện xuống đất.
Cái bóng này tựa như là một người, bởi vì có một ít điểm quang tuyến, người này mang mặt nạ, phảng phất khảm nạm một viên minh châu, lúc này tản ra quang trạch nhàn nhạt.
Vân Trung Hạc tiến lên, phát hiện đây là một nữ nhân.
Mang theo mặt nạ hoàng kim, đồ án trên mặt nạ vặn vẹo, trên trán mặt nạ khảm nạm một viên dạ minh châu, chỗ miệng mặt nạ vẽ lấy một cái miệng to như chậu máu phun ra đầu lưỡi, máu me đầm đìa.
Đây là Tiên Huyết Nữ Vương.
Tấm mặt nạ này phi thường nổi danh, mang đến cho chư quốc Tây Vực ác mộng đáng sợ.
Bởi vì chính sách tàn sát của nàng, khiến cho chư quốc Tây Vực không biết có bao nhiêu thành thị bị tàn sát không còn, bao nhiêu vương tộc bị chém giết sạch sẽ.
Mà nàng trấn áp phản loạn Đại Tây đế quốc cũng vô cùng huyết tinh tàn nhẫn.
Một khi thành thị nào xuất hiện phản loạn, như vậy ai lắng lại thành thị phản loạn này, giết hết người thành thị này, như vậy thành thị này sẽ thuộc về người bình định.
Chính vì chính sách này, trên lãnh thổ Tây Vực rộng bao la bát ngát này, không biết có bao nhiêu dân tộc trực tiếp bị diệt tuyệt.
Mà nữ nhân ngoan độc cường đại này, hiện tại đang thụ thương.
Chỗ ngực trở lên, vai trở xuống bị đâm xuyên, máu tươi tuôn trào ra.
Không chỉ như vậy, nàng giống như chịu nội thương rất nặng, lỗ tai cũng đang chảy máu.
Vân Trung Hạc tiến lên, dìu nàng đứng lên, tiếp tục đi vào bên trong.
Đi hơn một trăm mét, lại xuất hiện một thạch thất, ở trên vách tường tìm được một cơ quan, Vân Trung Hạc dùng sức chuyển động đĩa quay cơ quan này.
Cửa đá mở ra, Vân Trung Hạc đưa Tiên Huyết Nữ Vương này vào trong thạch thất.
Sau đó, đóng lại cửa đá, hơn nữa còn cầm một khối đá, triệt để kẹt chết cơ quan.
Thạch thất này lớn hơn một chút so với cái vừa rồi, mà cũng bóng loáng hơn nhiều, thậm chí cũng không thiếu không khí.
Đây cũng là công trình thuộc Kim Tự Tháp, hẳn đã tạo ra từ sớm, nhưng thiết kế vô cùng tân tiến, có đủ miệng gió.
"Ba ba, nơi này còn có một cơ quan." Nhi tử bỗng nhiên nói.
Vân Trung Hạc tiến lên xem xét, quả nhiên phát hiện một cơ quan, là một tiêu chí mặt trời, hắn dùng sức vận chuyển.
"Răng rắc. . ." Xuất hiện một trận thanh âm cơ quan chuyển động, phảng phất niên hạn quá lâu, còn thoáng kẹt lại một chút, nhưng một lát sau lại thông thuận.
Trọn vẹn một hồi lâu, một đạo quang trụ chiếu vào, sau đó những quang trụ này phản xạ lẫn nhau.
Bất quá đạo quang trụ này phi thường lờ mờ, bởi vì bên ngoài bão cát đang tàn phá, che lại ánh nắng.
Trọn vẹn một lúc lâu.
Phảng phất bão cát kết thúc, ánh mặt trời khôi phục, những quang trụ này trở nên sáng tỏ. Trong toàn bộ thạch thất, sáng như ban ngày.
Vân Trung Hạc đã nhìn ra, thạch thất này hẳn là dùng để tế tự, có không ít kim khí, hơn nữa còn có một bệ đá.
Trong thạch thất bị mài bóng loáng như ngọc, thậm chí còn có thể phản quang.
Vân Trung Hạc dùng sức mang Tiên Huyết Nữ Vương lên trên bệ đá, sau đó bắt đầu kiểm tra vết thương trên người nàng.
Không bị chỗ yếu hại, nhưng cứ đổ máu vậy sẽ không chịu được.
"Nhi tử, tìm cách dùng tấm gương phản quang chiếu xạ lên bệ đá này, ba ba muốn giải phẫu cho a di này." Vân Trung Hạc nói.
"Vâng!" Vân Nghiêu lập tức đi làm, mà lại rất thông minh, dễ như trở bàn tay chuyển động những tấm gương này, để mấy đạo quang trụ nhắm ngay trên bệ đá chứa Tiên Huyết Nữ Vương.
Những tấm gương này cũng rất cao, nó mới 10 tuổi, nhưng có võ công, có thể dễ như trở bàn tay leo cao vọt thấp.
Sau đó, Vân Trung Hạc xé mở phần áo Tiên Huyết Nữ Vương, lộ ra vết thương bên trong.
Hắn lấy ra rương nhỏ tuỳ thân, đoạn đường này hắn luôn mang theo, hoàng đế cũng không ngăn cản.
Lấy ra một bình cồn, thanh tẩy vết thương cho nữ nhân này.
Lúc cồn tưới vào vết thương, thân thể mềm mại nữ nhân này run lên bần bật, con mắt mở ra.
Một trận ho khan, nàng lại phun ra mấy ngụm máu.
Cơ hồ trong nháy mắt, nàng bạo khởi sát khí kinh người, trong con ngươi tuyệt mỹ tràn đầy vẻ hung tàn khát máu.
Hoàn toàn là theo bản năng, nàng muốn một chưởng đánh chết Vân Trung Hạc, lúc này mặc dù nàng suy yếu, nhưng một chưởng này nếu như vỗ xuống, Vân Trung Hạc sẽ thịt nát xương tan.
Nhưng trong nháy mắt, nàng nhìn thấy nhi tử 10 tuổi của Vân Trung Hạc, thấy được hai mắt trong sáng của nó.
Lập tức, ánh mắt của nàng trong nháy mắt nhu hòa lại, thu hồi tất cả sát khí.
"Vậy ta tiếp tục." Vân Trung Hạc nói.
Nữ nhân này gật đầu nhẹ.
"Nhi tử, có muốn làm trợ thủ cho ba ba không?" Vân Trung Hạc hỏi.
Vân Nghiêu nói: "Con có thể chứ?"
"Đương nhiên, con thông minh như vậy, khẳng định có thể." Vân Trung Hạc nói: "Cái kẹp này cho con, con kẹp lấy cây bông, nhìn thấy vết thương rướm máu đến lợi hại, con nhẹ nhàng dùng cây bông hút khô huyết dịch."
"Vâng!" Sau đó, Vân Nghiêu trở thành tiểu trợ thủ, hết sức chăm chú giúp đỡ ba ba mổ.
Hai cha con phối hợp phi thường tốt, Vân Nghiêu cẩn thận mà tích cực, mà chỉ một ánh mắt phụ thân, là nó biết phải làm gì, bất kỳ phụ mẫu nào có hài tử thông minh như vậy, thật sự là thượng thiên ban ân.
Vân Trung Hạc dùng dây ruột dê phi thường nhỏ, từng tầng từng tầng khâu lại mạch máu, thần kinh, cơ bắp, da của Tiên Huyết Nữ Vương.
Đây coi như là một tiểu phẫu, nhưng cũng ròng rã hơn một giờ.
Giải phẫu xong, cho Tiên Huyết Nữ Vương một châm penicilin.
"Sẽ lưu lại vết sẹo, nhưng thủ thuật của ta đã phi thường cẩn thận, cho nên vết sẹo hẳn là sẽ rất nhạt." Vân Trung Hạc nói.
Tiên Huyết Nữ Vương từ trên bệ đá ngồi dậy, buộc lại quần áo, đưa tay vuốt vuốt ót Vân Nghiêu, nói: "Tiểu gia hỏa, mấy tuổi rồi?"
"10 tuổi." Vân Nghiêu nói.
Tiên Huyết Nữ Vương cười nói: "Ngươi là hài tử xinh đẹp nhất, thông minh nhất mà a di gặp."
Sau đó, Tiên Huyết Nữ Vương trông lại phía Vân Trung Hạc, nói: "Ngao Ngọc? Vân Trung Hạc?"
Vân Trung Hạc nói: "Là ta, bên ngoài xảy ra chuyện gì?"
Tiên Huyết Nữ Vương nói: "Kế hoạch của chúng ta thất bại."
Vân Trung Hạc nói: "Sao lại như vậy? Ta chuẩn bị bột phấn tử thần, dù mười đỉnh tiêm cao thủ cũng chết chắc, căn bản không thể đào thoát."
Tiên Huyết Nữ Vương nói: "Không sai, nhưng tín ngưỡng Đại Hàm ma quốc chính là loại Tử Thần của ngươi, cho nên Đại Doanh hoàng đế tự đưa vào chỗ chết mà hậu sinh, niết bàn thuế biến, trở thành chân chính Hắc Ám Quân Vương, cường đại đến như ác mộng. Võ công phụ thân ngươi, Viên Thiên Tà cao bao nhiêu, ngươi hẳn rất rõ ràng, võ công của ta không thua kém Viên Thiên Tà chút nào, ba đại sư Mê Điệt cốc có võ công vượt qua ta, bọn hắn ròng rã tới mười sáu người. Chúng ta tổng cộng hơn một trăm người, vây công một mình Đại Doanh hoàng đế, đều thất bại. Bị hắn giết hơn phân nửa, nếu như không phải phát sinh sụp đổ lớn và phong bạo, hơn một trăm người chúng ta sẽ bị giết sạch sẽ."
"Vậy. . . Vậy phụ thân ta đâu? Viên Thiên Tà đâu?" Vân Trung Hạc khẩn trương hỏi.
Vân Nghiêu cũng khẩn trương lên, bởi vì gia gia là người thương yêu nó nhất.
Tiên Huyết Nữ Vương nói: "Đại địa sụp đổ, chúng ta đều bị cát vàng thôn phệ, lúc ấy chúng ta bị nội lực Hắc Ám Quân Vương kia bắn ngược thổ huyết, bất tỉnh nhân sự, nhưng ít ra ta thấy bọn hắn khúc cuối, bọn hắn vẫn chưa chết."
Vân Trung Hạc hít sâu một hơi.
"Võ sĩ Đại Hàm ma quốc kia đâu? Bọn hắn vẻn vẹn chỉ có bốn ngàn người thôi mà?" Vân Trung Hạc hỏi.
Tiên Huyết Nữ Vương nói: "Lúc đại địa sụp đổ, 60.000 Sa Mạc hắc kỵ của ta thương vong hơn phân nửa, võ sĩ Đại Hàm ma quốc đại khái thương vong một phần ba."
Vân Trung Hạc nói: "Mười lăm so một, cũng không đánh lại?"
Tiên Huyết Nữ Vương gật đầu nói: "Đúng, mười lăm với một, đánh không lại."
Sau đó, hai người đều rơi vào trầm mặc.
.......