Không biết qua bao lâu, Vân Trung Hạc tỉnh lại.
Hắn phảng phất hôn mê thật lâu, cả người rã rời tại biên giới tử thần.
Tới tới lui lui, không biết bao nhiêu lần.
Cuối cùng, một đường sinh cơ kia dần dần khôi phục.
Nhưng toàn bộ thân thể, vẫn như cũ hoàn toàn không cảm giác, toàn thân phảng phất chỉ có đầu óc tồn tại.
Hắn còn sống? Đây là đâu?
Lúc này hắn hoàn toàn nhìn không thấy, cũng không nghe thấy, cũng chỉ cảm giác mình còn sống, toàn bộ thân thể phảng phất không phải của hắn.
Loại cảm giác này kéo dài thật lâu.
Dần dần, toàn thân hắn khôi phục tri giác.
Vẫn như cũ hoàn toàn nhìn không thấy, nhưng có thể cảm giác được chung quanh, cũng có thể nghe thấy.
Có một người không ngừng cứu hắn, vận dụng các loại biện pháp cứu hắn.
Mỗi ngày đều cho hắn ăn rất nhiều dược vật, mỗi ngày đều châm cứu cho hắn, mà mỗi ngày đều có một cỗ nội lực quán thông vào gân mạch hắn.
Cứ như vậy kéo dài một đoạn thời gian.
Gân mạch, mạch máu hắn, bắt đầu khôi phục một chút xíu.
Rốt cuộc đến một ngày, hắn mở hai mắt ra.
Cái này. . . Nơi này là Thiên Đường sao?
Vân Trung Hạc kinh ngạc, lại còn có phong cảnh xinh đẹp như vậy?
Hắn nằm trong một nhà lá, chung quanh là nước xanh biếc thấu triệt, đây là đang trong một hồ nước.
Đây là hồ nước đẹp nhất mà Vân Trung Hạc nhìn thấy, hoàn toàn như một khối phỉ thuý hoàn chỉnh, chất lỏng phỉ thuý lưu động.
Sau hồ nước, chính là sơn phong, vô cùng vô cùng cao, từ chỗ Vân Trung Hạc nhìn sang, chỉ có thể nhìn thấy một phần sơn phong.
Phần sơn phong này, chim hót hoa nở, sắc màu rực rỡ, đẹp không sao tả xiết.
Đi vào thế giới này, Vân Trung Hạc còn chưa gặp nơi có phong cảnh đẹp đẽ như thế.
Hắn chỉ có thể nhìn thấy những thứ này, bởi vì toàn thân không thể động đậy, cũng vẻn vẹn chỉ có thể chuyển động ánh mắt.
Ngay sau đó, hắn nhìn thấy một người đi tới.
Một lão giả, hạc phát đồng nhan, tóc râu đều trắng, nhưng gương mặt vẫn như cũ bóng loáng, lại đỏ rừng rực, khiến người ta hoàn toàn nhìn không ra niên kỷ.
Mà hoàn toàn nhìn không ra võ công của người này cao hay thấp, người như vậy, bình thường võ công sẽ cực cao.
"Vân Trung Hạc đại nhân, rốt cuộc ngươi đã tỉnh, ta đã dốc hết toàn lực, mới kéo ngươi từ Địa Ngục về." Lão giả này nói.
Vân Trung Hạc muốn nói chuyện, nhưng hoàn toàn nói không nói nên lời, miệng cũng không thể động đậy.
Lúc đó xảy ra chuyện gì? Sau khi hắn nhảy xuống vực sâu vạn trượng, xảy ra chuyện gì?
Thật hoàn toàn không nhớ rõ, phảng phất trống rỗng.
Nhưng Đại Doanh hoàng đế võ công cao như thế, dù Vân Trung Hạc nhảy xuống vực sâu, cũng rất khó đào thoát khỏi ma chưởng của y.
Vì sao hắn trốn ra được?
Nơi này là nơi nào? Hắn sao lại xuất hiện ở đây? Lão giả trước mắt này là ai?
"Nơi này là Mê Điệt cốc, ta là Tiêu Dao Tử, về phần ngươi tại sao xuất hiện ở đây? Ta cũng không biết vì sao, có một ngày ngươi bỗng nhiên từ dưới đáy hồ này nổi lên, không có hô hấp, không có nhịp tim." Lão giả nói: "Chúng ta đã dùng hết tất cả dược vật, tất cả thủ đoạn, mới cứu ngươi trở về."
Vân Trung Hạc càng thêm kinh ngạc, nơi này lại là Mê Điệt cốc?
Hắn tới Mê Điệt cốc mấy lần, nhưng cho tới bây giờ đều không đi vào, vẫn luôn trong huyệt động tối tăm không ánh mặt trời kia.
Bất quá hắn biết, xuyên qua sơn động tiến vào sơn cốc núi tuyết vây quanh, mới thật sự là Mê Điệt cốc.
Hiện tại chỗ này chính là một phần Mê Điệt cốc. Hồ nước như là phỉ thuý tiên cảnh, còn có sơn phong sắc màu rực rỡ nơi xa, đều là phạm vi Mê Điệt cốc.
Bên ngoài rõ ràng là tuyết trắng mênh mang, vì sao nơi này sóng biếc dập dờn, mà lại cây xanh phồn hoa?
Lúc đó Vân Trung Hạc ở tại chỗ sâu sa mạc rất xa, rơi vào vực sâu vạn trượng, bây giờ sao lại xuất hiện ở đây? Mà lại xuất hiện từ giữa hồ?
Đương nhiên Vân Trung Hạc biết, có một ít sa mạc ở chỗ sâu có sông ngầm, mà những sông ngầm này thông đến hệ sông chảy ra bốn phương.
Thế nhưng sa mạc Kim Tự Tháp cách nơi này rất xa, chẳng lẽ Vân Trung Hạc trôi dọc theo sông ngầm đến Mê Điệt cốc?
Không thể trùng hợp như vậy chứ? Cũng không có cái gì thần kỳ như vậy? Sông ngầm dưới lòng đất, lại dài như vậy?
Nhưng trong đầu hắn không có ký ức gì, sau khi rơi vào vực sâu đều không nhớ ra được.
Bất quá những chuyện này dứt bỏ một bên trước, Vân Trung Hạc có quá nhiều vấn đề muốn hỏi, có quá nhiều chuyện muốn biết.
Phụ thân hắn thế nào? Viên Thiên Tà thế nào? Cục diện bên ngoài thế nào?
Cực kỳ mấu chốt chính là, Đại Hạ đế quốc thế nào?
Đại Hàm ma quốc, có triệt để thống trị thiên hạ hay không?
"Vân Trung Hạc tiên sinh, ta biết ngươi có rất nhiều vấn đề muốn hỏi." Tiêu Dao Tử nói: "Đầu tiên, liên quan tới bọn người lệnh tôn Ngao Tâm, còn có người nhà, trước mắt không ở tại chỗ chúng ta."
"Chuyện thứ hai, trận đại chiến tại sa mạc Kim Tự Tháp kia, ta không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, bởi vì không có người đến báo cáo, chúng ta phái đi mười sáu tên đại sư, không ai sống sót."
"Chuyện thứ ba, tất cả phản loạn trong Đại Chu đế quốc đều đã ngừng lại. Đại Chu Nam cảnh đại đô hộ Chu Long liên hợp Sử Biện, khởi binh 400,000, lên phía bắc tiến đánh Đại Chu đế quốc, ý đồ thu phục cố thổ. Nhưng trận phản loạn này vẻn vẹn duy trì không đến một tháng, Sử Biện đầu hàng Đại Doanh đế quốc, bán rẻ Chu Long. Cho nên bây giờ toàn bộ Đại Chu đế quốc đã bị Đại Doanh chiếm lĩnh."
Sử Biện có động tác này, không khiến người ngạc nhiên, thậm chí Vân Trung Hạc cảm thấy, Sử Biện liên hợp Chu Long phản loạn Đại Doanh vốn là một âm mưu, lúc Đại Chu diệt vong, nói không chừng Sử Biện đã hiệu trung với Đại Doanh hoàng đế, thậm chí sớm hơn cũng không chừng.
"Chuyện thứ tư, Đại Tây đế quốc thái tử Lý Trụ suất lĩnh mấy chục vạn đại quân tiến đánh Đại Chu Tây cảnh, đại chiến cùng Đại Doanh đế quốc, tao ngộ thảm bại. Bây giờ mấy chục vạn đại quân Đại Doanh, đã sát nhập vào cảnh nội Đại Tây đế quốc, chiếm đất ngàn dặm, đánh đâu thắng đó."
"Chuyện thứ năm, Đại Doanh đế quốc cùng Đại Hạ đế quốc không khai chiến! Trăm vạn đại quân Đại Hạ, không vượt sông xuôi nam, hai nước lại ký hiệp định hoà bình."
Lời này vừa ra, Vân Trung Hạc thở dài một hơi, nhưng lại kinh hãi không thôi.
Cuối cùng xảy ra chuyện gì?
Mặc dù hắn luôn miệng nói với Lý Thái A, để Đại Hạ đế quốc tuyệt đối không nên vượt sông xuôi nam, như thế sẽ rơi vào bẫy rập Đại Doanh đế quốc.
Nhưng hắn không thể ngăn cản, hạm đội Đại Hạ đế quốc có trăm vạn đại quân đã tập kết xong, hoàn toàn là một tư thế tên đã lên dây không phát không được.
Bây giờ lại không khai chiến, hơn nữa còn ký kết hiệp định hoà bình với Đai Doanh?
Đây. . . Đây là cái quỷ gì? Lộ ra phi thường kỳ quặc.
"Chuyện thứ sáu, Đại Doanh đế quốc hoàng đế cho đến bây giờ, không có bất kỳ bại lộ gì, lần này đại chiến hắn cũng không vận dụng bất luận võ sĩ Đại Hàm ma quốc nào, không lộ ra bất luận dấu vết gì."
Nội tâm Vân Trung Hạc một lần nữa tắc lưỡi.
Đại Doanh hoàng đế tâm cơ sâu như thế sao? Dựa theo Vân Trung Hạc phỏng đoán, lần này đại chiến cùng Đại Tây đế quốc, phản quân Nam cảnh, dù thế nào cũng sẽ vận dụng võ sĩ Đại Hàm ma quốc, không ngờ lại không dùng.
Hiện tại y đã vô địch thiên hạ, còn ẩn tàng sao? Còn phủ lên áo khoác văn minh đông phương sao?
"Nhưng hắn đã bắt đầu phong tỏa con đường tình báo của Mê Điệt cốc chúng ta, cho nên rất nhiều chuyện, chúng ta không biết gì cả." Tiêu Dao Tử nói: "Chúng ta không biết vì sao hắn không sử dụng võ sĩ Đại Hàm ma quốc, chúng ta không biết rốt cuộc hắn muốn làm gì."
"Bây giờ mấy chục vạn đại quân Đại Doanh, đang không ngừng tây chinh, tiến đánh Đại Tây đế quốc, mà lại không ngừng chiến thắng, tin chiến thắng liên tiếp báo về, mang cho hoàng đế Đại Doanh đế quốc danh vọng to lớn, lại thu được vô số dê bò. Trong mắt người thiên hạ, Đại Tây đế quốc không tính là đế quốc phương đông chân chính, trước đó cũng một mực cướp bóc phương đông, cho nên cuộc chiến tranh này được coi là chiến tranh chính nghĩa. Không chỉ có dân chúng Đại Doanh đế quốc ủng hộ chiến tranh với Đại Tây đế quốc, mà con dân Đại Chu đế quốc cũng phi thường ủng hộ."
"Đại Doanh đế quốc chiếm lĩnh Nam Chu xong, dân tâm đang khôi phục, mà lần này đến mùa thu lương thực đạt thu hoạch lớn, nạn đói cũng đã được giải quyết. Triều đình Đại Doanh đã lục tục ngo ngoe điều động quan viên, tiếp quản hành tỉnh và quận huyện Đại Chu, những quan viên này có hiệu suất làm việc và thanh liêm vượt xa Đại Chu đế quốc lúc trước, mà lại đo đạc toàn bộ đất đai Đại Chu, một lần nữa phân phối đất đai, cho nên hiện tại dân Đại Chu càng dễ chịu hơn trước đó, Đại Doanh hoàng đế càng đạt được dân tâm."
"Tại sa mạc bên này, Đại Doanh đế quốc lộ ra chân diện mục đáng sợ, vận dụng võ sĩ Đại Hàm ma quốc. Nhưng tại Đại Doanh đế quốc, Đại Chu đế quốc, thậm chí Đại Hạ đế quốc, trong lòng vô số dân chúng, Đại Doanh hoàng đế vẫn như cũ là hoàng đế phương đông anh minh thần võ, văn minh. Thân phận quân vương Đại Hàm ma quốc không bại lộ, cho dù có người nói hắn là Đại Hàm ma quốc Hắc Ám Quân Vương, ức vạn dân chúng cũng sẽ không tin tưởng."
"Đây là tất cả tình báo tốt nhất hiện tại, ngươi hãy dưỡng thương cho tốt."
Trong thời gian kế tiếp, Tiêu Dao Tử vẫn như cũ mỗi ngày trị thương cho Vân Trung Hạc.
Thân thể Vân Trung Hạc cũng dần dần khôi phục.
. . .
Một ngày này, Vân Trung Hạc mặc dù vẫn như cũ không thể xuống giường, nhưng toàn thân đã có tri giác, mà tối thiểu có thể xoay người, tay chân cũng có thể nhúc nhích, cũng có thể mở miệng nói chuyện.
"Đại Doanh hoàng đế và Bạch Vân thành chủ cách mỗi mười năm sẽ tiến hành luận võ một lần, người nào thắng sẽ là quân vương Đại Hàm ma quốc. Nhưng trước đó hai mươi năm đều bất phân thắng bại, cho nên Đại Chu đế quốc trở thành bàn cờ của hai vị Hắc Ám Quân Vương, song phương đấu mà không phá." Vân Trung Hạc nói: "Nhưng lần này luận võ, nhất định sẽ phân ra thắng bại, Đại Doanh hoàng đế sẽ thắng. Đến lúc đó, toàn bộ Bạch Vân thành sẽ cúi đầu nghe theo hắn, hắn sẽ trở thành hoàng đế Đại Hàm ma quốc chân chính, tới lúc đó, toàn bộ thế giới sẽ tận thế."
Tiêu Dao Tử gật đầu nhẹ.
Vân Trung Hạc hỏi: "Như vậy Đại Doanh hoàng đế cùng Bạch Vân thành chủ luận võ, đã bắt đầu chưa?"
Tiêu Dao Tử nói: "Hẳn là vẫn chưa."
Vân Trung Hạc nói: "Chừng nào thì bắt đầu?"
Tiêu Dao Tử nói: "Không biết."
Tiếp đó Tiêu Dao Tử lại nói: "Đại Doanh đế quốc cùng Đại Hạ đế quốc cách Thiên Giang, đây là thiên hạ đệ nhất đại giang, muốn tấn công Đại Hạ đế quốc, nhất định phải có thuỷ sư cường đại."
Vân Trung Hạc nói: "Cho nên hiện tại chưa được Bạch Vân thành hiệu trung, Đại Doanh hoàng đế hẳn là sẽ không bắc phạt Đại Hạ đế quốc. Mà một khi hắn đạt được Bạch Vân thành hiệu trung, như vậy sẽ có hạm đội mạnh nhất thế giới, lúc đó Đại Hạ đế quốc sẽ bị hủy diệt."
Tiêu Dao Tử nói: "Cho nên ngươi còn có thời gian, nhưng thời gian không nhiều lắm."
Mà ngay lúc này, một con chim ưng màu trắng từ trên trời giáng xuống, đáp trên cánh tay Tiêu Dao Tử.
Lão lấy xuống mật tín trên chân chim ưng, mở ra xem, sau đó nói: "Vân Trung Hạc, ngươi nhất định phải đi. Chúng ta tính để ngươi triệt để khỏi hẳn rồi mới rời khỏi, nhưng bây giờ đợi không được."
Vân Trung Hạc hỏi: "Vì sao?"
Tiêu Dao Tử nói: "Mê Điệt cốc chúng ta phải tiến hành đại di chuyển, nếu không sẽ đứng trước tai hoạ ngập đầu."
Rất hiển nhiên, thế lực Đại Hàm ma quốc muốn động thủ với Mê Điệt cốc.
Tiêu Dao Tử nói: "Vân Trung Hạc, thời gian của chúng ta không nhiều lắm, một khi Đại Doanh hoàng đế đạt được toàn bộ Bạch Vân thành hiệu trung, đó chính là chân chính vô địch thiên hạ, đó chính là chân chính ngày tận thế. Nhưng chúng ta cũng không phải không có chút hi vọng, mà hi vọng này khả năng ngay tại Đại Hạ đế quốc, dù sao đó cũng là Thiên Triều Thượng Quốc, dù sao cũng kế thừa di sản Đại Viêm hoàng tộc."
Vân Trung Hạc nói: "Có ý gì?"
Tiêu Dao Tử nói: "Năm đó Nộ Đế tịch quyển thiên hạ, Đại Hàm ma quốc cũng cơ hồ muốn thống trị toàn bộ thế giới. Nhưng trong lúc đó, bỗng nhiên Nộ Đế chết bất đắc kỳ tử, Đại Hàm ma quốc sụp đổ. Mặc dù không có bất kỳ ghi lại nào, nhưng trong này hẳn là có bí mật, bí mật không người biết."
Vân Trung Hạc cũng tò mò điểm này, năm đó Nộ Đế cường đại cỡ nào? Đại Hàm ma quốc cường đại cỡ nào? Tại sao lại bại vong nhanh như vậy?
Tiêu Dao Tử nói: "Đại Hàm ma quốc diệt vong xong, Đại Hạ đế quốc rất nhanh quật khởi. Cho nên Mê Điệt cốc chúng ta suy đoán lúc ấy bí mật Nộ Đế chết bất đắc kỳ tử, Đại Hàm ma quốc diệt vong, rất có thể ở trong tay Đại Hạ đế quốc."
Vân Trung Hạc nói: "Vậy vì sao Đại Hạ đế quốc từ đầu đến cuối không thể thống nhất thiên hạ?"
Tiêu Dao Tử nói: "Đại Hạ đế quốc đã từng có mấy cơ hội có thể thống nhất thiên hạ, nhưng toàn bộ bỗng nhiên bị đánh gãy, Đại Hạ Thái tổ hoàng đế thống nhất thiên hạ bá nghiệp vừa mới hoàn thành một nửa, cũng đột nhiên biến mất."
Tiếp đó Tiêu Dao Tử lại nói: "Những chuyện này tạm thời để ở một bên, nếu như Đại Hạ đế quốc thật sự có bí mật đối phó Đại Hàm ma quốc, như vậy nhất định trong tay lịch đại hoàng đế, chỉ có kế thừa hoàng vị mới có tư cách biết bí mật này. Đương nhiên dù không có bí mật này, muốn ngăn cản Đại Hàm ma quốc thống trị thiên hạ, hy vọng duy nhất cũng tại Đại Hạ đế quốc. Nó có nhiều nhân khẩu nhất, nội tình sâu nhất, quốc lực mạnh nhất. Ngươi muốn ngăn cơn sóng dữ này, nhất định phải trong thời gian ngắn nhất, đoạt được hoàng vị Đại Hạ đế quốc, chỉ có như vậy ngươi mới có địa vị ngang với Đại Doanh hoàng đế."
Vân Trung Hạc nói: "Năm đó lãnh tụ đối kháng Đại Hàm ma quốc, có phải tổ tiên hoàng đế Đại Hạ đế quốc không?"
Tiêu Dao Tử nói: "Đúng."
Vân Trung Hạc nói: "Lần này Đại Doanh đế quốc không tiến đánh Đại Hạ, ngược lại ký kết hiệp định hoà bình?"
Tiêu Dao Tử nói: "Đúng."
Vân Trung Hạc nói: "Như vậy, Đại Hạ đế quốc có lẽ thật nắm giữ bí mất mấu chốt tiêu diệt Đại Hàm ma quốc, cho nên hoàng đế Đại Doanh đế quốc kiêng kị Đại Hạ hoàng đế."
Mà ngay lúc này, trên trời lại có một con chim ưng màu đen giáng xuống.
Tiêu Dao Tử gỡ mật tín trên chân nó, mở ra xem, sắc mặt kịch biến.
"Không còn kịp rồi, bây giờ chúng ta phải di chuyển ngươi." Tiêu Dao Tử nói: "Vân Trung Hạc, bây giờ ngươi còn có cơ hội lựa chọn, là triệt để trốn xa hải ngoại, hết thảy thế giới phương đông không liên quan gì đến ngươi, hay là đối kháng Đại Hàm ma quốc đến cùng?"
Vân Trung Hạc nói: "Đương nhiên là đối kháng đến cùng."
Tiêu Dao Tử nói: "Vậy thì tốt, bây giờ chúng ta đưa ngươi đi, bí mật mang đến Đại Hạ đế quốc."
Xem ra, thế cục đã cấp tốc, Đại Hàm ma quốc tiến đánh thế lực Mê Điệt cốc, đã rất gần rồi.
Tiêu Dao Tử móc ra một viên Dược Đạo: "Nơi này đi kinh thành Đại Hạ đế quốc xa vạn dặm, một đường xóc nảy đối với ngươi phi thường bất lợi, cho nên chúng ta cần để cho ngươi tiến vào trạng thái ngủ say."
Vân Trung Hạc nói: "Được."
Sau đó, hắn nhận lấy thuốc này, nuốt vào.
Sau một lát, hắn cảm giác trước mắt biến thành từng đợt màu đen, sau đó trực tiếp ngủ mê man.
Cùng lúc đó, trong Mê Điệt cốc có từng đợt hỏa diễm bốc cháy lên.
Hiển nhiên đây là Mê Điệt cốc đang trắng trợn tiêu hủy những vật không mang đi, bởi vì Mê Điệt cốc liên quan tới nghiên cứu sinh mệnh, có quá nhiều thành quả và bí mật, tuyệt đối không thể rơi vào tay Đại Hàm ma quốc.
. . .