Lý Thái A bị giam lỏng, bộ hạ cũ vốn không nhiều của Thiên Ân thái tử, toàn bộ bị giam lỏng.
Lúc này, bất kỳ người nào cũng không thể ngăn cản đại sự Hạ Quyết thái tử đăng cơ.
Dù Vân Trung Hạc và hoàng đế đều ở trong hoàng cung, khoảng cách có lẽ không đến hai cây số, nhưng lại như giữa hai vực thẳm.
Cho nên muốn để Vân Trung Hạc nhìn thấy hoàng đế, hoàn toàn là khó như lên trời, thậm chí ngay cả đi ra Ngọc An cung một bước cũng khó khăn.
Trong bóng đêm.
Một bóng người khô gầy, bay ra khỏi Hạ kinh, hướng về phía tây Đại Viêm sơn.
Đây là một tên thái giám, võ công cực cao, thân ảnh giống như quỷ mị, trong nháy mắt đã biến mất.
. . .
Đại Viêm sơn, Viêm Ẩn tự.
Nơi này là cấm địa, bất kỳ người nào cũng không được tới gần nửa bước.
Bởi vì có một người xuất gia ở đây, Hoàng thái hậu Đại Hạ đế quốc.
Có người sẽ kinh hãi, Vĩnh Khải hoàng đế năm nay đã tám mươi tuổi, thái hậu còn sống, vậy lão sẽ có bao nhiêu tuổi đây?
Thái hậu năm nay 96 tuổi, lão ở chỗ này xuất gia đã bốn mươi mấy năm.
Đại Hạ tiên đế Ninh Hòa hoàng đế, là hoàng đế kiệt xuất nhất Đại Hạ gần trăm năm nay.
Cũng không phải lão anh minh thần võ cỡ nào, mà ở chỗ một chữ Nhân, cho nên lão có thụy hào là Hiếu Tông.
Lúc đầu thuỵ hào thích hợp hơn là Nhân Tông, nhưng Đại Hạ đế quốc thật sự là quá dài, cho nên niên hiệu Nhân Tông hoàng đế đã sớm có.
Vị tiên đế này còn có một truyền kỳ, đó chính là cả đời không cưới bất luận Tần phi nào, chỉ có một thê tử.
Trong mấy ngàn năm lịch sử đều cực độ hiếm thấy, hoàng đế nào lại không có tam cung lục viện?
Mặc kệ văn võ bá quan nói thế nào, vị tiên đế này từ đầu đến cuối vẫn chỉ có một hoàng hậu.
Vì hồi báo tình nghĩa tiên đế, tiên hoàng hậu này phải cố gắng sinh con, trong vòng mười mấy năm sinh bảy hài tử.
Cuối cùng tiên đế thấy không được, đi theo nàng nói đủ đủ rồi, không sinh nữa.
Cho nên đây là một đôi thần tiên quyến lữ, hơn nữa còn xuất hiện trong hoàng thất, chân chính danh dương thiên hạ.
Tiên đế băng hà, Vĩnh Khải hoàng đế kế vị, tiên hoàng hậu này tự nhiên trở thành thái hậu, nhưng lão cũng không lưu lại trong hoàng cung, mà ở bên cạnh Đại Hạ hoàng lăng, xuất gia túc trực bên linh cữu trượng phu.
Vĩnh Khải hoàng đế đương nhiên không đành lòng, nhiều lần cầu thái hậu hồi cung, nhưng lão vẫn không đáp ứng.
Thế là, Vĩnh Khải hoàng đế xây bên cạnh hoàng lăng Đại Viêm sơn là Viêm Ẩn cung, để thái hậu ở lại, đồng thời phái đại lượng thái giám cung nữ trông coi.
Thái hậu không cho phép, cải biến cung thành chùa, mà lại không lưu bất luận thái giám cung nữ nào.
Chân chính Thanh Đăng Cổ Phật, đến cuối đời.
Đại Chu thái thượng hoàng ở tại Thượng Thanh cung, đó là vì che giấu sự thật bản thân tê liệt, lão liều mạng kiến tạo Thượng Thanh cung thần bí, để người trong thiên hạ kính sợ.
Nhưng Đại Hạ thái hậu lại không phải như vậy, lão thật xuất gia túc trực bên linh cữu trượng phu, chân chính trải qua sinh hoạt kham khổ.
Mà cho tới nay lão hoàn toàn không can thiệp bất luận chính sự gì.
Ngay từ đầu, lão ngẫu nhiên còn hồi cung nhìn hoàng đế một chút. 30 năm trước, Thiên Ân thái tử mưu phản, phụ tử tương tàn, vị thái hậu này rốt cuộc không trở về cung nữa.
Vĩnh Khải hoàng đế mỗi một lần đến bái kiến, đều bị cự tuyệt ở ngoài cửa.
. . .
Lão thái giám này phiêu nhiên tới, đi tới chỗ Viêm Ẩn tự của Thái hậu nương nương.
Nhưng lão chưa kịp gõ cửa, lập tức bị người ngăn trở.
Mấy thân ảnh bay ra, cầm đầu là một thái giám khác.
"Tần Nhiên công công, đã trễ như vậy, ngài tới đây làm gì? Tới quấy rầy thái hậu thanh tu sao?"
Lão thái giám Tần Nhiên nói: "Dư Thuận công công, tại sao ngài lại ở chỗ này?"
Vị Dư Thuận thái giám này, đương nhiên là tâm phúc của đương kim hoàng hậu, là mẹ đẻ Hạ Quyết thái tử.
Trong hoàng cung, chỉ cần lão ra lệnh một tiếng, Vân Trung Hạc tuyệt đối không có khả năng nhìn thấy hoàng đế đang bất tỉnh nhân sự.
Nhưng còn có một người địa vị phía trên lão, đó chính là thái hậu xuất gia ở đây.
Dù thái hậu nương nương xuất gia mấy thập niên, hoàn toàn không can thiệp bất luận triều chính gì, thậm chí trên triều đình rất nhiều người không biết vị thái hậu này.
Nhưng thái hậu chính là thái hậu.
Hoàng hậu Hàn thị lo lắng có người tìm đến thái hậu nhờ trợ giúp Vân Trung Hạc, cho nên sớm phái người mai phục ở đây.
Quả nhiên, có người đến.
"Bệ hạ có chỉ, bất kỳ người nào cũng không được quấy rầy thái hậu nương nương thanh tu, Tần Nhiên công công ngươi trở về đi." Đại thái giám Dư Thuận lạnh giọng nói.
Tần Nhiên nói: "Nếu như ta không về thì sao?"
Dư Thuận nói: "Vậy đừng trách đệ đệ vô lễ. Người đâu, bắt Tần Nhiên công công lại cho ta."
Lập tức, mười mấy người phóng tới Tần Nhiên công công, hoàn toàn chém giết cùng một chỗ.
Thái giám Tần Nhiên có võ công không hề nghi ngờ là cực mạnh, nhưng cũng ngăn không được mười mấy cao thủ tiến công, sau mấy chục chiêu đã rơi vào hạ phong.
"Tần Nhiên công công, lập tức thúc thủ chịu trói đi, nếu không đừng trách chúng ta vô tình." Dư Thuận đại thái giám lạnh nhạt nói.
Tần Nhiên công công lạnh giọng nói: "Bệ hạ còn chưa chết, các ngươi dám làm càn như vậy sao?"
Dư Thuận đại thái giám bỗng nhiên vung tay lên, muốn hạ lệnh giết người.
Nhưng đúng lúc này, cửa Viêm Ẩn tự mở ra, một thân ảnh chậm rãi đi ra.
Tất cả mọi người kinh ngạc, sau đó quỳ xuống, ở trong màn đêm, người này toàn thân áo trắng, mái đầu bạc trắng, nhìn rất gây chú ý.
Đây. . . Đây chính là thái hậu nương nương?
Lão năm nay 96 tuổi, mặc dù tóc trắng bệch, nhưng gương mặt không giống như người 96 tuổi, nhiều lắm là 60 tuổi mà thôi.
Mà nhất cử nhất động, tràn đầy đoan trang ưu nhã.
"Nô tỳ tham kiến thái hậu nương nương." Tất cả mọi người dập đầu.
Thái hậu nhìn về phía Tần Nhiên nói: "Tiểu Nhiên Tử, chuyện gì?"
Thái hậu lúc còn ở hoàng cung, Tần Nhiên chỉ có mười mấy tuổi, đúng vậy chính là Tiểu Nhiên Tử.
Lão thái giám Tần Nhiên nói: "Khởi bẩm thái hậu, dòng dõi Thiên Ân thái tử vẫn còn tại nhân gian, hoàng đế bệ hạ nghe xong đại hỉ, lập tức sai người đem tiểu gia về. Lý Thái A tông sư tìm được tiểu gia, đưa đến hoàng cung. Ai ngờ nửa tháng trước hoàng đế bệ hạ phát bệnh, bỗng nhiên bất tỉnh nhân sự. Tiểu gia tiến vào hoàng cung, có người không cho phép ngài ấy nhìn thấy hoàng đế bệ hạ, mà giam lỏng trong Ngọc An cung. Cho nên nô tỳ đến xin mời thái hậu nương nương làm chủ."
Nghe nói thế, ánh mắt thái hậu khẽ run lên, nhi tử Thiên Ân thái tử, đó chính là tằng tôn lão.
Đại thái giám Dư Thuận nói: "Khởi bẩm thái hậu nương nương, tiểu gia này gọi là Vân Trung Hạc, hắn là mật thám Đại Doanh đế quốc Hắc Long Đài, đã từng nội ứng Đại Chu đế quốc, hại chết hai đời hoàng đế. Bây giờ Đại Doanh đế quốc quét ngang thiên hạ, cho nên Hoàng hậu nương nương phòng bị, không dám để Vân Trung Hạc gặp bệ hạ, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Vân Trung Hạc này không rõ lai lịch, ai dám khẳng định hắn có huyết mạch Thiên Ân thái tử?"
Thái hậu nương nương nghe xong, nghĩ một hồi, nói: "Ta là một người xuất gia, cho tới bây giờ đều không can thiệp quốc chính, cho nên chuyện này các ngươi tới tìm ta, cũng không có tác dụng gì."
Lời này vừa ra, thái giám Tần Nhiên biến sắc, lập tức quỳ rạp trên đất run rẩy nói: "Thái hậu nương nương, xin khai ân"
Đại thái giám Dư Thuận lại đại hỉ, thái hậu nương nương quả nhiên hoàn toàn không quản sự. Năm đó lúc lão làm hoàng hậu, trên cơ bản mặc kệ chuyện hậu cung, lão cùng tiên đế như là vợ chồng bình thường, tiên đế khoan nhân, lão so với tiên đế còn khoan nhân hơn, cho nên hiện tại trong hoàng cung rất nhiều lão thái giám còn nhớ rõ lão.
Thái hậu nói tiếp: "Bất quá hoàng đế chung quy là con của ta, hắn ngã bệnh, ta làm mẹ cũng nên đi thăm một chút, chuẩn bị xe bò."
Lời này vừa ra, đại thái giám Dư Thuận vội vàng nói: "Thái hậu nương nương muốn về cung, đây là thiên đại sự tình, nô tỳ lập tức trở về cung, báo Hoàng hậu nương nương cùng thái tử điện hạ nghênh giá."
Thái hậu nói: "Không cần, ta là một người xuất gia, không cần lễ tiết gì cả."
Rất nhanh, một cỗ xe bò tới, thái hậu nương nương lên xe, nói với người chung quanh: "Bất luận kẻ nào cũng không được đi bẩm báo hoàng cung, đừng cho bất luận kẻ nào nghênh đón, hiểu chưa?"
"Nô tỳ tuân chỉ." Đại thái giám Dư Thuận cung kính nói, nhưng lại làm một đạo ánh mắt.
Lập tức, mấy tên cao thủ trốn trong rừng cây cực nhanh chạy về hoàng cung.
Thái hậu vào cung, biến cố sắp tới, cho nên phải sớm bẩm báo thái tử và hoàng hậu, nếu như tất yếu phải vậy, có thể sớm động thủ giết Vân Trung Hạc.
Tóm lại, không thể để cho Vân Trung Hạc nhìn thấy hoàng đế, không thể để cho phức tạp hơn.
Nhưng . . . Mấy tên cao thủ áo đen này vừa mới chạy ra ngoài mấy dặm.
"Vèo vèo vèo. . ." Trong đêm tối, bao nhiêu phiến lá cây bay ra.
Hai cao thủ áo đen đi hoàng cung báo tin, trực tiếp bị cắt đứt cổ, vô thanh vô tức chết đi.
. . .
Tiến vào kinh thành xong, thái hậu nương nương rất khó ẩn tàng tung tích, lập tức có người chạy như bay về phía hoàng cung, bẩm báo cho thái tử và hoàng hậu.
Thái hậu nương nương bỗng nhiên nói: "Không ngồi xe bò, dùng kiệu mang ta đi."
"Vâng!"
Sau đó, thái hậu đổi một cái kiệu nhỏ, bốn cao thủ giơ lên cỗ kiệu, chạy như bay, tốc độ nhanh không gì sánh được.
Thái hậu nói: "Đi góc tây bắc Vĩnh An Môn vào cung."
"Vâng!"
Bởi vì Vĩnh An Môn cách Ngọc An cung mà Vân Trung Hạc ở gần nhất, cho nên dù hoàng hậu và thái tử biết thái hậu tới, muốn động thủ giết Vân Trung Hạc sớm cũng không kịp.
"Tốc độ nhanh thêm chút nữa." Thái hậu nói.
"Vâng!"
Bốn cao thủ thi triển tất cả khinh công phi nước đại, cơ hồ chân không chạm đất phóng về phía hoàng cung.
Tốc độ này, hoàn toàn không thua gì xe ngựa nhanh nhất.
. . .
Trong hoàng cung!
Hoàng hậu Hàn thị bỗng nhiên bừng tỉnh, lão nhận được bẩm báo, thái hậu nương nương tiến cung, muốn gặp hoàng đế.
Không kịp thương lượng với thái tử.
Nên giết Vân Trung Hạc không?
Hoàng hậu tràn đầy kiêng kị Vân Trung Hạc, nhưng cũng không tin một kẻ không rõ lai lịch sẽ ảnh hưởng tới hoàng quyền thái tử.
Nhưng lão sợ Vân Trung Hạc thật sự có y thuật thần kỳ cứu sống hoàng đế, nếu vậy, con của lão Hạ Quyết phải đợi tới khi nào mới có thể kế thừa hoàng vị?
"Người đâu, đi phế bỏ Vân Trung Hạc, nhưng không nên giết chết." Hoàng hậu quả quyết hạ lệnh.
"Vâng!" Mấy cao thủ đỉnh tiêm phóng về phía Ngọc An cung chứa Vân Trung Hạc.
Phế bỏ Vân Trung Hạc có rất nhiều biện pháp, tóm lại khiến hắn không có khả năng thi triển y thuật thần kỳ là được.
Cơ hồ trong chốc lát, mấy đỉnh tiêm cao thủ này đi tới ngoài Ngọc An cung, lập tức muốn bay vào trong viện, động thủ phế bỏ Vân Trung Hạc.
Nhưng . . .
Mấy đỉnh tiêm cao thủ này lại phát hiện, bên ngoài Ngọc An cung nhiều ra mười mấy người, toàn bộ đều là thái giám, ngăn trở đường đi bọn họ.
Mà lại không phải thái giám do hoàng hậu phái tới.
"Các ngươi là thái giám cung nào? Không có lệnh hoàng hậu, bất kỳ người nào cũng không được đến gần Ngọc An cung." Đại thái giám tâm phúc hoàng hậu là Dư An lạnh giọng nói: "Toàn bộ tránh ra cho ta."
"Phụng lệnh Ninh phi, đến đây phụng dưỡng tiểu gia." Thái giám bên kia lạnh giọng nói.
Đại thái giám Dư An nói: "Toàn bộ hậu cung, chỉ có một chủ tử, đó chính là Hoàng hậu nương nương, các ngươi tránh ra cho ta."
Lúc này, cấp tốc, chỉ là một Ninh phi đáng là gì?
Lúc cần thiết, thậm chí có thể đại khai sát giới, giết chết toàn bộ mười tên thái giám cản đường này, theo ý chỉ hoàng hậu, phế bỏ Vân Trung Hạc.
Ngay lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng lão thái giám Tần Nhiên hô to: "Thái hậu nương nương giá lâm."
Đại thái giám Dư An kinh ngạc, thái hậu nương nương biết bay sao? Đã vậy còn đến quá nhanh đi?
Lập tức, tất cả thái giám quỳ xuống, dập đầu nói: "Nô tỳ tham kiến thái hậu nương nương."
Thái hậu tới, lúc này muốn hại Vân Trung Hạc đã không thể.
Trong lòng đại thái giám Dư An lạnh buốt.
. . .
Thái hậu tiến nhập Ngọc An cung.
Vân Trung Hạc khom xuống nói: "Bái kiến thái hậu nương nương."
Thái hậu nhìn Vân Trung Hạc, từ trên xuống dưới một lúc lâu, vành mắt trực tiếp đỏ lên, nước mắt cơ hồ muốn chảy ra.
Người khác nhìn không ra, lão chẳng lẽ còn không nhìn ra được sao?
Mặt mũi Vân Trung Hạc, dáng dấp này, sao mà rất giống tiên đế?
"Ngươi chính là đứa bé kia?" Thái hậu hỏi.
"Là ta, thái hậu." Bởi vì hoàng đế còn chưa chiêu cáo thân phận Vân Trung Hạc, cho nên hắn vẫn như cũ gọi là thái hậu.
Thái hậu nói: "Ta muốn đi gặp hoàng đế, ngươi muốn đi cùng ta không?"
Vân Trung Hạc nói: "Vâng."
Thái hậu ngoắc tay nói: "Vậy ngươi tới đi."
Vân Trung Hạc tiến lên, thái hậu vươn cổ tay, Vân Trung Hạc lập tức tiến lên đỡ lấy, đi ra Ngọc An cung.
Mà lúc này, hoàng hậu cùng thái tử đều đã chạy đến.
"Thần thiếp tham kiến thái hậu nương nương."
"Tôn nhi bái kiến thái hậu nương nương."
Thái hậu từ ái cười nói với hoàng hậu cùng thái tử: "Ta là người xuất gia làm một lần khách không mời mà đến, các ngươi không nên trách cứ."
Hoàng hậu nói: "Thái hậu nương nương giá lâm, thần thiếp không tiếp đón từ xa, xin thái hậu nương nương thứ tội."
Thái hậu nói: "Nghe nói hoàng đế bệnh nặng, ta dù sao cũng là mẹ đẻ của hắn, ta muốn đi gặp hắn một chút, được chứ?"
Hoàng hậu dập đầu nói: "Mẫu hậu, ngài chiết sát con dâu, cẩn tuân ý chỉ thái hậu."
Sau đó, Vân Trung Hạc đỡ lấy cổ tay thái hậu, đi đến Bình An cung.
Một khắc đồng hồ sau.
Rốt cuộc Vân Trung Hạc gặp được Đại Hạ đế quốc Vĩnh Khải hoàng đế, lão đã nằm ở trên giường, không nhúc nhích.
Hô hấp yếu ớt, nhịp tim yếu ớt, sinh cơ suy yếu, bất tỉnh nhân sự.
. . .