Thở dài một hơi, Vân Trung Hạc đi vào trong phòng bên cạnh, ngồi xếp bằng xuống.
Sau đó, hắn móc từ trong ngực ra viên đan của Mê Điệt cốc kia, nuốt vào trong bụng, tiếp theo lẳng lặng chờ đợi phản ứng.
Lúc này Ninh phi đi tới trước mặt Vân Trung Hạc ngồi xuống.
"Tiểu Hạc, mặc dù trước đó tới giờ di nãi chưa gặp ngươi, nhưng lần đầu ta nhìn thấy ngươi đã cảm thấy rất thân." Ninh phi ôn nhu nói: "Ngươi mặc dù hình dáng không giống phụ thân ngươi, dung mạo ngươi xinh đẹp hơn nhiều, nhưng mắt mũi hai người các ngươi, còn có miệng, xương mặt thật sự là quá giống. Mặc dù ta là tiểu di của phụ thân ngươi, nhưng ta chỉ lớn hơn hắn vài tháng, từ nhỏ cùng nhau lớn lên. Khi còn bé hình dáng hắn rất đẹp mắt, sau khi lớn lên quá nghiêm túc, mà lại sớm để râu, cho nên nhìn già hơn."
Vân Trung Hạc ngẩng đầu nhìn Ninh phi trước mắt, tuổi nàng và mẫu thân không sai biệt lắm, nhưng lại cao hơn Vân Trung Hạc hai bối phận.
"Thái hậu đã nói với ta, mặt mũi ngươi phi thường giống Hiếu Tông tiên đế, tiên đế và Thiên Ân thái tử là nam nhi xuất sắc nhất của Đại Hạ chúng ta, ngươi có thần vận hai người bọn họ, cho nên tương lai ngươi nhất định sẽ trở thành nỗi kiêu ngạo lớn nhất của Đại Hạ chúng ta." Ninh phi tiếp tục nói: "Ninh thị gia tộc chúng ta năm đó đi theo Thiên Ân thái tử, cơ hồ tao ngộ tai hoạ ngập đầu. Về sau hoàng đế bệ hạ hối hận áy náy, lại sắc phong cho Ninh thị làm hầu tước."
"Ninh thị không so được với hào môn đại tộc khác, không có thế lực lớn như vậy, nhưng chúng ta là người nhà của ngươi, chúng ta mãi mãi đứng bên cạnh ngươi." Ninh phi nói: "Ngươi bốc lên thiên đại phong hiểm, muốn cứu hoàng gia gia, Ninh thị chúng ta cũng phi thường kiêu ngạo, cảm thấy ngươi là một tiểu gia không tầm thường. Lần này dù trị liệu hoàng đế bệ hạ thất bại, cho dù có bất trắc gì, Ninh thị vẫn như cũ đứng phía sau ngươi, lần trước là Thiên Ân thái tử, Ninh thị kém chút diệt tộc, lần này cũng không quan tâm, nam nhi Ninh thị sẽ không sợ chết."
Ninh phi bưng lấy khuôn mặt Vân Trung Hạc nói: "Hài tử, cho nên mặc kệ kết quả trị liệu hoàng đế bệ hạ thế nào? Di bà cùng một chỗ gánh chịu với ngươi."
Ninh phi nói những lời này khiến toàn thân Vân Trung Hạc phát nhiệt.
Dược hiệu đã bắt đầu phát tác.
Hắn cảm giác thân thể bắt đầu bành trướng, bành trướng đến cuối cùng, phịch một tiếng, cả người sẽ nổ.
Phảng phất đã mất đi thân thể, chỉ còn lại linh hồn.
Ngay sau đó, cảm giác nhạy cảm không gì sánh được, thanh âm cực nhỏ cũng nghe được rõ rõ ràng ràng.
Thị lực cũng đề cao không biết bao nhiêu lần, rõ ràng rành mạch.
Sau đó, tầm mắt lại một lần nữa biến ảo.
Rốt cuộc hắn tiến nhập trạng thái hắn muốn.
Hắn nhìn Ninh phi trước mặt, thấy được khung xương, nhìn thấy ngũ tạng lục phủ, thấy được mạch máu và thần kinh.
Đây phảng phất là một loại ảo giác, lại phảng phất là một loại trạng thái tinh thần phi thường đặc thù, tất cả vật chất đều là từng tầng từng tầng.
"Di nãi, người yên tâm, ta nhất định cứu sống hoàng tổ phụ." Vân Trung Hạc chém đinh chặt sắt nói.
Sau đó, hắn cưỡng ép bảo trì loại trạng thái này, trực tiếp đi ra.
Lần trước tiến nhập loại trạng thái này, cả người hắn bất tỉnh, mà lần này không vậy.
Hắn đi tới trước bàn giải phẫu.
Trong loại tầm mắt đặc thù này, quan sát toàn thân hoàng đế bệ hạ, kiểm tra lần cuối đầu của lão.
Suy đoán của hắn là chính xác, trong đầu hoàng đế có một mảng lớn tụ huyết, đang ép lấy đại não.
Nhưng chứng bệnh trên thân hoàng đế không chỉ là cái này, còn có thứ khác.
Trước tiên dứt bỏ những thứ này, lập tức tiến hành giải phẫu.
Vân Trung Hạc cầm lấy dao cạo, gọt sạch một mảnh tóc của hoàng đế.
Thái y run lên, làm sao có thể cạo đi tóc hoàng đế bệ hạ? Nhưng Vân Trung Hạc phảng phất tiến nhập một loại trạng thái phi thường điên dại, có chút doạ người, những thái y này không dám khuyên nhủ.
Cạo mất một mảnh tóc kia, Vân Trung Hạc lấy tay làm đao, vẽ nên một vết thập tự.
Sau đó, cầm lấy khoan thép hắn mới chế tạo, nhắm ngay xương sọ Vĩnh Khải hoàng đế bắt đầu khoan.
"Răng rắc, răng rắc. . ."
Ngược lại không chảy ra nhiều máu tươi, nhưng thanh âm này thật sự làm người ta sợ hãi.
Thái y bên cạnh hoàn toàn sợ ngây người, dọa đến run lẩy bẩy, bởi vì bọn họ trơ mắt nhìn xem hết thảy, ngay cả xương đầu trắng hếu của hoàng đế bệ hạ cũng thấy được.
Vân Trung Hạc vẫn khoan trên đầu lâu hoàng đế.
Tất cả mọi người rùng mình, những thái y này kinh hãi, đồng thời cũng không khỏi bội phục.
Loại phương thức trị liệu này, chưa từng nhìn thấy, chưa từng nghe thấy.
Có thể chữa tốt hay không khó mà nói, nhưng những thái y này thật bội phục Vân Trung Hạc.
Tiểu gia này thực ngưu bức, thực có can đảm động thủ.
Lúc này Vân Trung Hạc tiến nhập một loại trạng thái phi thường thần thông quảng đại, lúc đầu tay trói gà không chặt, lúc này lại đủ khí lực.
Mà mỗi một động tác đều vô cùng tinh chuẩn.
Khoan xuyên xương sọ xong, lại bắt đầu cắt ra màng não.
Tiếp đó rót nước cất vào trong, pha loãng chỗ sưng tấy, không ngừng cọ rửa, cọ rửa.
Sau đó đưa ống dẫn vào.
Thế giới này đương nhiên không có ống cao su, cho nên Vân Trung Hạc dùng ruột mỏng đặc thù thay thế, trải qua xử lý, những ruột mỏng này dùng phi thường tốt.
Bởi vì Vĩnh Khải hoàng đế đã không thể cho ăn, cho nên Vân Trung Hạc cho treo truyền nước, bên trong có đường glu-cô, còn có penicilin.
Hắn làm hết thảy, thật nhanh, cũng phi thường tinh chuẩn.
Tất cả thái y trơ mắt nhìn xem hết thảy, dù muốn hỗ trợ, cũng không biết làm gì.
Động tác Vân Trung Hạc tuyệt đối hoàn mỹ.
Không đến một tiếng, giải phẫu kết thúc.
Hết thảy hoàn mỹ!
. . .
"Tiểu gia, đã kết thúc?" Một tên thái y thận trọng hỏi.
Vân Trung Hạc nói: "Đúng, giải phẫu kết thúc."
Tất cả mọi người không khỏi nhìn về phía Vĩnh Khải hoàng đế, vẫn như cũ hôn mê bất tỉnh.
Nhưng nhìn thân thể lão, triệu chứng hoàng đế đã được cải thiện, tối thiểu thần kinh bắt đầu dần dần khôi phục, mà toàn thân không còn cứng ngắc nữa.
"Thế nhưng . . . Vì sao bệ hạ vẫn chưa tỉnh lại?" Một tên thái y hỏi.
Vân Trung Hạc nói: "Cần thời gian."
Hoàng đế hôn mê thật lâu, dù làm giải phẫu, đại não cũng cần dần dần khôi phục, không tỉnh lại nhanh như vậy.
Nhưng căn cứ Vân Trung Hạc phỏng đoán, không quá ba ngày, hoàng đế có thể tỉnh lại.
. . .
Lúc này, văn võ bá quan đều chờ đợi ở bên ngoài!
Cái này dù sao cũng là thiên đại sự tình, có người động đao lên đầu hoàng đế.
Vân Trung Hạc đi ra ngoài, mở cửa phòng ra nói: "Trị liệu hoàn tất, giải phẫu thành công."
Hoàng hậu, thái tử, còn có phi tần khác, hoàng tử đều tiến vào trong Bình An cung.
Đi tới trước giường bệnh hoàng đế, đầu tiên hoàng hậu dò xét hơi thở hoàng đế.
Vẫn còn có hô hấp, tim còn nhảy.
Nội tâm một ít người lập tức mất mát, vậy mà không chết ngay lúc trị liệu, nếu không hiện tại có thể bắt Vân Trung Hạc xử tử, thật là đáng tiếc.
Bất quá nhìn thấy hoàng đế vẫn như cũ hôn mê bất tỉnh, nội tâm ít người yên tâm lại.
"Bệ hạ, ngài sao thành bộ dạng này?" Hoàng hậu Hàn thị run rẩy nói: "Tóc bệ hạ tôn quý cỡ nào, bây giờ bị cạo mất hơn phân nửa, dung nhan có hại, uy nghiêm ở đâu?"
Lúc này hình tượng hoàng đế xác thực không dễ nhìn, tóc bị phá, trọc mất mảng lớn, hơn nữa còn cắm một cái ống.
"Vân Trung Hạc, ngươi không phải nói có thể trị hết cho bệ hạ sao?" Hoàng hậu nói: "Vì sao lúc này bệ hạ còn chưa tỉnh lại?"
Thái hậu chậm rãi nói: "Hắn nói là chỉ nắm chắc ba thành."
Một phi tử bên trong nói: "Mẫu hậu, Vân Trung Hạc động dao kéo trên đầu bệ hạ, nếu như chữa tốt thì cũng thôi đi, nếu như không chữa tốt, đây chẳng phải là không công để bệ hạ chịu tội? Hiện tại bộ dáng này làm sao đối mặt thiên hạ quần thần? Hiện tại văn võ bá quan ngay bên ngoài, bệ hạ không tỉnh lại, Vân Trung Hạc làm sao trả lời thiên hạ đây?"
"Đúng, đúng, đúng. . ." Mấy vị hoàng tử, hoàng tộc nhao nhao cao giọng nói: "Không thể để như vậy."
Một hoàng tử bên trong lạnh lùng nói: "Vân Trung Hạc, ngươi động dao trên đầu phụ hoàng, gọi là trị liệu cho ngài. Đào hang trên đầu lão nhân gia ông ta, lại lấy máu, ai biết ngươi làm gì? Hiện tại phụ hoàng không tỉnh lại, tình hình ngược lại càng ngày càng kém. Rốt cuộc ngươi chữa bệnh, hay là giết người"
Vân Trung Hạc nói: "Còn chưa thỉnh giáo?"
"Hạ Duẩn!" Vị hoàng tử kia lạnh giọng nói.
Đây cũng là con trai thứ chín Vĩnh Khải hoàng đế.
Hoàng hậu và thái tử không nói gì, nhung những hoàng tử và phi tử này lại nhao nhao công kích Vân Trung Hạc.
Hoàng cửu tử Hạ Duẩn lạnh nhạt nói: "Vân Trung Hạc, ngươi đã đáp ứng rồi, nếu như không chữa hết cho bệ hạ, cam nguyện lĩnh tội, hiện tại ngươi lĩnh tội đi."
"Đúng, Vân Trung Hạc ngươi lĩnh tội đi, động dao trên đầu phụ hoàng, đây là tội thí quân, nên bầm thây vạn đoạn."
"Vân Trung Hạc, ngươi quả nhiên là nội ứng Đại Doanh đế quốc, thí quân cho Đại Doanh hoàng đế các ngươi?"
"Người đâu, Hắc Trụ Đài đâu, bắt nội ứng địch quốc Vân Trung Hạc lại cho ta."
Vĩnh Khải hoàng đế có mười nhi tử, đa phần đều là bè phái thái tử, bởi vì muốn nịnh bợ hoàng đế tương lai, cho nên nhao nhao ma quyền sát chưởng, muốn lên bắt Vân Trung Hạc.
"Làm càn. . ." Thái hậu lạnh giọng nói: "Hiện tại hoàng đế vừa mới trị liệu xong, cần phải tĩnh dưỡng, các ngươi náo cái gì?"
Hoàng cửu tử Hạ Duẩn nói: "Thái hậu nương nương, chúng ta đều là nhi tử phụ hoàng, chúng ta đau lòng phụ hoàng. Nhìn trên đỉnh đầu ngài bị động dao, mà lại biến thành bộ dáng này, chúng ta đau lòng như cắt. Vân Trung Hạc luôn miệng nói có thể trị hết cho phụ hoàng, kết quả thế nào? Kết quả thế nào? Tất cả mọi người thấy được, phụ hoàng chẳng những không tỉnh lại, ngược lại tình hình càng không xong, Vân Trung Hạc chẳng lẽ không phải thí quân sao?"
"Đúng, đúng, cái này, phụ hoàng căn bản không tỉnh lại."
"Vân Trung Hạc căn bản không phải cứu chữa phụ hoàng, chính là giết phụ hoàng, nếu không vì sao muốn động dao trên đầu ngài? Hắn e sợ phụ hoàng tỉnh lại, cho nên dùng danh nghĩa chữa trị, tiến hành thí quân."
"Nếu như Vân Trung Hạc chữa khỏi phụ hoàng, vậy để phụ hoàng tỉnh lại, để phụ hoàng tỉnh lại đi . . ."
Mấy vị hoàng tử la to.
Ánh mắt Vân Trung Hạc nheo lại, như bàng quan, hắn biết rõ tâm tư những hoàng tử này.
Mấy hoàng tử này đã sớm không còn khả năng kế vị, dù thế nào cũng không tới phiên bọn họ, mà lúc Vĩnh Khải hoàng đế tại vị, cũng chỉ sắc phong bọn họ làm công tước, căn bản không phong vương.
Trên thân lão hoàng đế, mấy người này đã không có hy vọng phong vương, vậy chỉ trông cậy vào hoàng đế kế tiếp.
Cho nên mấy hoàng tử này ồn ào, cố gắng đẩy Hạ Quyết lên hoàng vị sớm, tân hoàng thượng vị, luôn luôn muốn thu mua lòng người, mà bọn họ tích cực như vậy, sau khi Hạ Quyết lên ngôi, đương nhiên sẽ phong vương cho bọn họ.
Đương nhiên, làm như vậy có thể sẽ đắc tội thái hậu.
Nhưng hoàng hậu và thái tử kính sợ thái hậu, những hoàng tử bọn họ lại không kính sợ, bọn họ không có hi vọng đăng cơ, chẳng lẽ còn sợ thái hậu tước đoạt vị trí công tước hay sao?
Huống hồ thái hậu xuất gia mấy thập niên, mà cũng không có nhà mẹ đẻ cường đại trợ giúp.
"Hoàng tổ mẫu, không nói đến Vân Trung Hạc này có phải huyết mạch Đại Hạ hoàng tộc chúng ta không, nhưng hắn là nội ứng Đại Doanh đế quốc Hắc Long Đài, hiện tại phụ hoàng không tỉnh lại, hơn nữa còn biến thành thảm như vậy, nếu như không trừng trị Vân Trung Hạc, làm sao trả lời thiên hạ đây?"
"Thái hậu nương nương, xin trừng trị Vân Trung Hạc."
"Hoàng tổ mẫu, xin trừng trị Vân Trung Hạc." Đông đảo hoàng tộc, lập tức quỳ đầy đất, ép thái hậu trị tội Vân Trung Hạc.
Vân Trung Hạc gằn từng chữ: "Các ngươi không nên ép thái hậu nương nương, trong vòng ba ngày, hoàng đế bệ hạ nếu không tỉnh lại, ta cam nguyện lĩnh tội."
Lời này vừa ra, ánh mắt tất cả mọi người nhìn về phía hắn.
Hoàng cửu tử Hạ Duẩn nói: "Vân Trung Hạc, đây là ngươi nói?"
Vân Trung Hạc nói: "Đúng, đây là ta nói."
Hoàng cửu tử Hạ Duẩn nói: "Tất cả mọi người nghe được, trong vòng ba ngày, nếu phụ hoàng không tỉnh lại, Vân Trung Hạc lĩnh tội, tội thí quân."
"Nghe được, chúng ta nghe nghe được."
Hoàng cửu tử Hạ Duẩn nói: "Ba ngày sau, mặt trời xuống núi, phụ hoàng nếu không tỉnh lại, vậy bắt Vân Trung Hạc, thiên đao vạn quả."
. . .
Những hoàng tộc này náo xong thì rời đi, trong Bình An cung khôi phục an tĩnh.
Hoàng hậu và thái tử lưu lại chăm sóc hoàng đế.
Chí ít lúc này hoàng hậu, biểu hiện phi thường hiền lương thục đức, cẩn thận từng li từng tí lau thân thể hoàng đế, đồng thời đổ thức ăn lỏng nuôi, mà thái tử thì đọc kinh thư cho hoàng đế.
Hai người đều một tấc không rời.
Mấy vị thái y, Vân Trung Hạc, thái hậu, Ninh phi cũng không dám rời đi một bước.
Lòng người đáng sợ, ai biết lúc này có người bí quá hoá liều hay không? Trước khi hoàng đế tỉnh lại, đều không dám nháy mắt nhìn chằm chằm vào.
Vân Trung Hạc trước đó tiêu hao quá nhiều tinh thần, lúc này đã trở nên uể oải.
Ninh phi nhìn mà đau lòng, không khỏi nói: "Ngươi đi nghỉ ngơi một hồi, bệ hạ bên này có ta."
Thái hậu cũng từ từ mở mắt ra nói: "Tiểu Hạc, ngươi đi ngủ một hồi, ta và Ninh phi chiếu cố hoàng đế."
"Vâng." Vân Trung Hạc nói.
Sau đó, Vân Trung Hạc đi đến trên giường thiền điện, nằm xuống ngủ.
. . .