Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám (Dịch)

Chương 325 - Chương 325: Vân Trung Hạc Phong Vương! Cầu Hôn Tiên Huyết Nữ Vương! (1)

Chương 325: Vân Trung Hạc phong vương! Cầu hôn Tiên Huyết Nữ Vương! (1) Chương 325: Vân Trung Hạc phong vương! Cầu hôn Tiên Huyết Nữ Vương! (1)

ên Huyết Nữ Vương!

Mặc dù lần đầu gặp mặt, nhưng Vân Trung Hạc ở trong lòng Vĩnh Khải hoàng đế đã sống rất nhiều năm.

Nhất là khi biết tin tức hắn còn sống, lão đã vô số lần ở trong lòng huyễn tưởng bộ dạng Vân Trung Hạc.

Hiện tại rốt cuộc gặp được.

Vân Trung Hạc so với lão tưởng tượng còn xuất sắc hơn, chỉ tướng mạo đã rất ít nam nhi có dáng dấp tuấn mỹ quý khí như thế.

"Xem ra Vĩnh Khải ta còn chưa hỏng bét tới cực điểm, thượng thiên lại đưa tôn nhi xuất sắc này đến trước mặt của ta." Vĩnh Khải hoàng đế ôm lấy Vân Trung Hạc, run rẩy nói: "Tôn nhi của ta, gia gia có lỗi với ngươi, những năm qua để ngươi chịu đau khổ, đều do gia gia, do ta ngu xuẩn, vô tri, hoa mắt ù tai, tự đại."

Không biết vì sao, quan hệ huyết mạch tương liên kỳ diệu như vậy?

Trước đó Vân Trung Hạc có một loại cảm giác xóc nảy lưu ly, tìm không thấy lòng cảm mến ở nơi này.

Nhưng khi hắn ôm lấy nhi tử Vân Nghiêu, loại cảm giác huyết mạch tương liên này, phảng phất khiến hắn đâm xuống thế giới này một bộ rễ, cho hắn biết trách nhiệm làm phụ thân.

Mà bây giờ Vĩnh Khải hoàng đế ôm lấy hắn, loại huyết mạch tương liên lòng cảm mến kia lại tới.

Loại cảm giác nội tâm tê dại, một loại ấm áp, lại muốn rơi lệ, rõ ràng khắc sâu.

Mà ngay lúc này.

Cửa Bình An cung bị mở ra, sau đó một đám người vọt vào.

"Vân Trung Hạc, mặt trời đã lặn, kỳ hạn chót đã đến, ngươi nên nhận lãnh cái chết. . ." Bọn hoàng tộc vọt vào.

"Người đâu, bắt nội ứng Đại Doanh đế quốc Vân Trung Hạc lại cho ta. . ."

Nhưng vòng qua tấm bình phong, những người này nhìn thấy hoàng đế tỉnh lại ngồi dậy, không khỏi kinh ngạc.

Lập tức hoàn toàn sợ ngây người.

Cái này. . . Cái này. . . Cái này sao có thể?

Hoàng đế bệ hạ vậy mà thật tỉnh lại? Vậy mà được chữa khỏi?

Thoáng kinh ngạc xong, hoàng cửu tử Hạ Duẩn lập tức quỳ xuống, cao giọng nói: "Chúc mừng phụ hoàng, chúc mừng phụ hoàng, đúng là đại hỉ, phụ hoàng khỏi hẳn, phụ hoàng khỏi hẳn. . ."

Lập tức, tất cả hoàng tộc quỳ xuống, cao giọng nói: "Chúc mừng phụ hoàng, chúc mừng phụ hoàng."

Còn không đợi hoàng đế nổi giận, hoàng cửu tử Hạ Duẩn đã lao ra ngoài, hô với quần thần: "Đúng là đại hỉ, phụ hoàng tỉnh lại, phụ hoàng tỉnh lại rồi."

Lập tức, văn võ quần thần ngoài Bình An cung toàn bộ chỉnh tề quỳ xuống.

"Chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng hoàng thượng."

"Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."

"Hoàng đế bệ hạ vạn thọ vô cương."

Tất cả mọi người thật không dám tin, hoàng đế thật đúng là được Vân Trung Hạc chữa khỏi? Cái này thật đúng là không thể tưởng tượng nổi, động dao trên đầu, vậy mà thật có thể chữa bệnh? Thật đúng là thần hồ kỳ kỹ.

Sau một lát, hoàng hậu Hàn thị và thái tử Hạ Quyết cũng lao đến.

Sau đó trở nên kích động vui vẻ.

Kỳ thật bất luận ngôn ngữ gì cũng khó mà hình dung nội tâm hoàng hậu chấn kinh.

Làm sao có thể?

Hoàng đế vậy mà tỉnh lại? Sao có thể? Vân Trung Hạc lại có loại thủ đoạn này?

Thái hậu nương nương nói: "Hoàng đế, ngươi đã tỉnh lại, vậy ta đi, cáo từ."

Hoàng đế vốn hẳn nên quỳ lạy đưa tiễn, nhưng toàn thân lão đau đớn, tứ chi không thể động đậy, chỉ có thể nằm ở trên giường áy náy nói: "Cung tiễn mẫu hậu."

Quan hệ giữa thái hậu và hoàng đế khá phức tạp, việc này bắt nguồn từ việc thái hậu thất vọng với hoàng đế.

Ninh phi nói: "Mẫu hậu, ủy khuất ngài đi vào cung thần thiếp nghỉ ngơi một chút, ngài nhịn mấy ngày mấy đêm, chỉ sợ thân thể chịu không được."

Thái hậu do dự một lát, sau đó gật đầu nói: "Tốt, hoàng hậu ngươi cũng bồi tiếp ta đi đi."

Sau đó, Ninh phi và hoàng hậu bồi tiếp thái hậu đi tẩm cung an giấc.

Trong Bình An cung chỉ còn ba người, Vân Trung Hạc, hoàng đế, thái tử Hạ Quyết.

Ba người nói chuyện một hồi, hoàng đế nói: "Thái tử, khoảng thời gian qua trẫm hôn mê bất tỉnh, ngươi vất vả rồi."

Thái tử Hạ Quyết nói: "Nhi thần không dám nói vất vả, phụ hoàng có thể tỉnh lại, thật sự là chuyện đại hỉ, nhi thần phấn chấn không thôi."

Hoàng đế nói: "Ngươi bên kia có phải còn có rất nhiều công vụ chưa hoàn thành không?"

Thái tử Hạ Quyết nói: "Đúng vậy, nhi thần bên kia còn có không ít công vụ."

Hoàng đế nói: "Quốc sự làm trọng, đừng quản trẫm bên này, ngươi tự đi làm đi."

Thái tử Hạ Quyết nói: "Nhi thần tuân chỉ."

Sau đó, thái tử cung kính rời đi, sắc mặt cung kính.

Nhưng ra khỏi cửa Bình An cung, ánh mắt y lập tức trở nên băng lãnh.

Hoàng đế lại bất công như thế? Y là thân nhi tử, nhưng sau khi hoàng đế tỉnh lại, không kịp chờ đợi muốn một mình ở chung với Vân Trung Hạc, có lời gì chẳng lẽ không muốn nói trước mặt thái tử y sao?

. . .

Vân Trung Hạc nói: "Có một chuyện, ta nghĩ mãi không thông, xin bệ hạ giải hoặc."

"Gọi gia gia." Hoàng đế nói: "Ngươi nói đi."

Vân Trung Hạc nói: "Liên quan tới thân phận ta, ngài làm sao xác định? Ngay cả chính ta cũng không thể xác định, ta là nhi tử Thiên Ân thái tử."

"Ha ha. . ." Hoàng đế nói: "Ngươi sợ chính ngươi là giả mạo sao?"

Tiếp theo, hoàng đế nói: "Có ba nguyên nhân, hoàn toàn xác định ngươi là cháu trai của ta."

"Nguyên nhân đầu tiên, tướng mạo ngươi. Có lẽ người bên ngoài không rõ, nhưng người trong nhà chúng ta nhìn một chút là có thể nhìn ra, mặc dù tướng mạo ngươi không giống phụ thân ngươi, nhưng xương mặt lại rất giống. Còn có mặt mũi ngươi, phi thường giống tiên đế."

"Nguyên nhân thứ hai, trái tim của ngươi so với người bình thường tiện nghi hơn rất nhiều, ròng rã lệch hơn hai tấc. Lúc ấy phụ thân ngươi ôm hai đứa bé trở về, ta tìm tới Đại tông sư, kiểm tra hai đứa bé này. Kết quả có chút không tốt, trái tim đứa bé kia phát dục không hoàn chỉnh, sợ khó trường thọ. Mà đứa bé còn lại, trái tim phát dục ngược lại hoàn toàn, nhưng so với vị trí bình thường lại chếch đi rất nhiều. Loại tình hình này trong trăm vạn không có một, hơn nữa còn là song bào thai, trong thiên hạ cũng chỉ có một đôi các ngươi thôi."

Vân Trung Hạc nói: "Đại tông sư kiểm tra thân thể chúng ta là ai?"

Vĩnh Khải hoàng đế nói: "Chính là bà cố ngươi, thái hậu nương nương, cho nên lần đầu tiên nhìn thấy, đã xác định thân phận của ngươi. Mà . . . Lão nhân gia phi thường thất vọng về ta, mấy chục năm qua không nói chuyện với ta một câu."

Sau đó, Vĩnh Khải hoàng đế gian nan đưa tay, chạm vào đỉnh đầu Vân Trung Hạc, giống như đang tìm cái gì.

"Ầy, ầy, ở chỗ này." Vĩnh Khải hoàng đế nói: "Ngay vị trí ót này, sau một cái xương sọ nhô ra, cẩn thận sờ là có thể nhận ra, một ngôi sao năm cánh. Tiểu tử ngươi, ai có thể bắt chước, ai có thể bắt chước, ha ha ha ha. . ."

Hoàng đế lại đại hỉ một hồi.

Lão cười to, gương mặt run rẩy, lộ ra phi thường thống khổ.

Vân Trung Hạc trước đó đã kiểm tra qua, chứng bệnh trên người hoàng đế không chỉ sưng tấy trong đầu, còn có chứng bệnh mãn tính khác.

Trong đó cực kỳ nghiêm trọng chính là bệnh tiểu đường, Vĩnh Khải hoàng đế bị bệnh tiểu đường mãn tính, ngay từ đầu triệu chứng không rõ ràng, ẩn núp sâu, theo đường máu càng ngày càng cao, biến chứng các bệnh cũng đều hiện ra.

Ngũ tạng lục phủ bị tổn hại nhất định, mà toàn thân một khi xuất hiện vết thương, dễ dàng thối rữa, rất khó khép lại.

Sau đó là toàn thân đau đớn, đơn giản đau đến không muốn sống.

Vĩnh Khải hoàng đế bị bệnh tiểu đường loại 2 đã một đoạn thời gian, ngay từ đầu còn tốt, bây giờ đã đến trình độ rất nghiêm trọng, toàn thân đã ở vào trạng thái bán tê liệt, thời thời khắc khắc đều chịu đau đớn.

Cho nên phần lớn thời gian, lão nằm ở trên giường, hai ba năm qua đã giao triều chính cho Hạ Quyết thái tử.

Vừa rồi lúc mổ kia, Vân Trung Hạc còn cho Vĩnh Khải hoàng đế vận chuyển đường glu-cô.

Đây là chuyện không có cách khác, bởi vì thể chất Vĩnh Khải hoàng đế suy yếu, dinh dưỡng khuyết thiếu.

Huống hồ Vân Trung Hạc phối chính là đường glu-cô nồng độ thấp.

"Tổ phụ, hiện tại ngài rất đau sao?" Hoàng đế gật đầu nói: "Rất đau rất đau, nhưng đã thành thói quen, đây là thượng thiên trừng phạt ta, ta càng đau nhức trong lòng càng cao hứng. Thượng thiên trừng phạt ta càng nặng, tội lỗi của ta có thể giảm bớt một chút, vậy. . . Vậy phúc phận ngươi cũng có thể nhiều hơn một chút."

Lời này vừa ra, hốc mắt Vân Trung Hạc nóng lên.

Vĩnh Khải hoàng đế nói ra câu này, là phát ra từ đáy lòng, lão thật cảm thấy như vậy, lão cảm thấy thân thể càng đau nhức, khả năng Vân Trung Hạc bình an vô sự lại càng lớn, dù loại logic này nghe có chút hoang đường, nhưng lão nhân gia này lại nghĩ như vậy.

"Bệnh tiêu khát, chịu bó tay, sống không được bao lâu." Vĩnh Khải hoàng đế nói: "Nhưng ta đã không còn tiếc nuối, nhìn ngươi bình an trở về bên cạnh ta, cho dù ta chết, thì có gì quan trọng chứ? Ha ha ha! Mà sau khi ta xuống đất, ta có thể cùng đoàn tụ với tiên đế, vậy. . . Cũng có thể đoàn tụ với phụ thân ngươi."

Vân Trung Hạc nói: "Tổ phụ, bệnh tiêu khát của ngài ta có thể trị, mà lại trị rất dễ dàng, chí ít so với để ngài tỉnh lại thì dễ dàng hơn nhiều. Không bao lâu, ngài sẽ không còn đau đớn, ngài sẽ khôi phục như thường."

Vĩnh Khải hoàng đế nói: "Bệnh tiêu khát cũng có thể trị sao?"

Vân Trung Hạc nói: "Người khác không thể trị, duy chỉ có ta có thể trị."

Vĩnh Khải hoàng đế nhìn chằm chằm Vân Trung Hạc thật lâu, nói: "Tôn nhi ta không tầm thường như vậy sao? Không tầm thường như thế, ha ha."

Sau đó, Vĩnh Khải hoàng đế nói: "Ngươi có thể chữa tốt cho ta, lại để cho ta sống thêm mấy năm, đó là không thể tốt hơn, không thể tốt hơn."

Tiếp theo, ánh mắt hoàng đế cảnh giác, nhìn chung quanh một cái, hạ thấp giọng nói: "Mấy năm qua ta bị tê liệt trên giường, nên triều chính đều giao cho thái tử, cho nên quyền lực trong tay hắn rất lớn, trong cả triều người ủng hộ hắn rất nhiều. Nếu như ngày giờ gia gia không nhiều, vậy nhiều lắm chỉ có thể cho ngươi giàu sang, sẽ vô lực tranh thủ nhiều hơn cho ngươi. Nhưng. . . Nếu như gia gia có thể đủ sống thêm mấy năm, thân thể khỏi hẳn, có thể vào triều bình thường, vậy. . . Vậy gia gia có thể nghĩ biện pháp, đưa vị trí kia cho ngươi."

Vân Trung Hạc nói: "Gia gia, cái này rất khó."

Vĩnh Khải hoàng đế nói: "Đúng vậy, rất khó, phi thường khó! Hoàng đế ta, đã từng phế qua một lần thái tử, là phụ thân ngươi, mang đến cho Đại Hạ đế quốc thiên đại tai hoạ. Bây giờ thái tử đã chấp chưởng triều chính nhiều năm, mà lại không phạm sai lầm gì, cho nên muốn phế thái tử là muôn vàn khó khăn, không cẩn thận lại sẽ ủ thành thiên đại tai hoạ."

Vĩnh Khải hoàng đế nói rất nhẹ, tình hình trước mắt, thái tử chấp chưởng triều chính nhiều năm, hoàng đế nếu như cưỡng ép phế thái tử, chẳng những văn võ cả triều sẽ phản đối, thậm chí hoàng đế cũng sẽ bị phản phệ.

Lần tai nạn trước phế thái tử mặc dù đã 30 năm trước, nhưng còn rõ mồn một trước mắt.

Nội chiến một năm, quân đội thương vong trăm vạn, dân chúng thương vong ngàn vạn, Đại Hạ đế quốc thương cân động cốt, trực tiếp mất đi áp chế đối với Đại Doanh đế quốc.

Minh triều không chỉ có một đời hoàng đế muốn phế thái tử, mạnh như Vạn Lịch hoàng đế, đâu chỉ một lần muốn lập Chu Thường Tuân mà mình yêu thương làm thái tử. Kết quả bị văn võ bá quan phản đối, cuối cùng hoàng đế chỉ có thể thỏa hiệp, để cho trưởng tử Chu Thường Lạc mình không thích kế thừa hoàng vị.

Vân Trung Hạc nói: "Gia gia, ngài không hài lòng với thái tử sao?"

Vĩnh Khải hoàng đế nói: "Cũng không nói hài lòng hay không, nếu như đại thế thế giới bình thường phát triển tiếp, hắn làm vị trí hoàng đế này cũng không kém. Nhưng. . . Thế giới phương đông đã phát sinh kịch biến. Huống hồ. . . Ngươi là huyết thống Thánh Miếu, huyết mạch hoàng kim. Còn có gia gia làm thua thiệt phụ thân ngươi rất nhiều, mà thiên tư của ngươi hoàn toàn không thua gì phụ thân ngươi."

Vân Trung Hạc nói: "Gia gia, thời gian của chúng ta xác thực không nhiều lắm. Thời gian cho Đại Hạ đế quốc chúng ta, thậm chí toàn bộ thế giới phương đông đã không còn nhiều. Đại Doanh hoàng đế là Hắc Ám Quân Vương Đại Hàm ma quốc."

Lời này vừa ra, Vĩnh Khải hoàng đế run lên bần bật, có sáu phần không dám tin, lại có bốn phần bừng tỉnh đại ngộ.

Thân phận chân thật của Đại Doanh hoàng đế, hiện tại có Ngao Tâm biết, Viên Thiên Tà biết, Mê Điệt cốc cũng biết.

Nhưng Vĩnh Khải hoàng đế lại không biết? Vậy có ý nghĩa toàn bộ Đại Hạ đế quốc, toàn bộ thế giới phương đông cũng không biết?

Vân Trung Hạc nói: "Gia gia, dưỡng phụ ta là Ngao Tâm, còn có đám người Viên Thiên Tà, còn có đám thê tử Tỉnh Trung Nguyệt của ta hạ lạc ở đâu, ngài biết không?"

Vĩnh Khải hoàng đế nói: "Ta phái mười lăm đám nhân mã, tổng cộng hơn ba ngàn người, đi tìm kiếm đám Ngao Tâm, Tỉnh Trung Nguyệt hạ lạc, nhưng không có chút thu hoạch nào."

Vân Trung Hạc kinh ngạc, lúc này cách Kim Tự Tháp đại chiến, đã qua mấy tháng.

Phụ thân Ngao Tâm, bọn Viên Thiên Tà, hẳn không bị Đại Doanh hoàng đế giết chết chứ, bởi vì lúc đó phát sinh sụp đổ lớn, căn cứ Tiên Huyết Nữ Vương nói, bọn họ đều bị cát vàng chôn.

Còn có mẫu thân Liễu thị, muội muội Ngao Ninh Ninh, hài tử mẫu thân Hứa An Đình', đều dược cao thủ Hoàng Thiên giáo tiếp ứng, đưa đến chỗ Tỉnh Trung Nguyệt. Bây giờ ngay cả tung tích Tỉnh Trung Nguyệt cũng không rõ?

Bọn họ đi nơi nào?

Vân Trung Hạc nói: "Liên quan tới thân phận chân thật của hoàng đế Đại Doanh đế quốc, Đại Tây đế quốc Tiên Huyết Nữ Vương đã biết, Đại Tây đế quốc chẳng lẽ không phát tới bất luận tin tình báo gì cho chúng ta sao?"

Vĩnh Khải hoàng đế nói: "Không có."

Vân Trung Hạc híp mắt lại, Đại Doanh hoàng đế đã phong tỏa tin tức toàn bộ thiên hạ.

"Gia gia, Đại Doanh hoàng đế và Bạch Vân thành chủ sắp bắt đầu luận võ." Vân Trung Hạc nói: "Mà trên cơ bản Đại Doanh hoàng đế tất thắng không thể nghi ngờ, như vậy Đại Doanh hoàng đế sẽ đạt được Bạch Vân thành hiệu trung, hắn sẽ có được một chi hạm đội cường đại không gì so sánh nổi. Ngài không thể tưởng tượng chi hạm đội kia đáng sợ bực nào, có thể nghiền ép tất cả hạm đội thế giới cộng lại."

Vĩnh Khải hoàng đế nói: "Nói cách khác, đợi đến sau trận luận võ này, chính là lúc Đại Hàm ma quốc quét ngang thiên hạ, đứng mũi chịu sào chính là Đại Hạ đế quốc ta?"

Vân Trung Hạc nói: "Đúng."

Vĩnh Khải hoàng đế nhắm mắt lại, nói: "Tôn nhi, vậy chúng ta phải tranh thủ."

Tranh thủ cái gì?

Đương nhiên là tranh thủ đẩy Vân Trung Hạc lên vị trí thái tử.

Vân Trung Hạc nói: "Gia gia, lúc ấy Kim Tự Tháp kịch biến, ta giao nhi tử cho Đại Tây đế quốc Tiên Huyết Nữ Vương, mà dưỡng phụ Ngao Tâm, còn có tâm phúc Viên Thiên Tà đều tung tích không rõ. Còn có Tỉnh Trung Nguyệt, những người này chẳng những là người nhà của ta, tương lai cuộc chiến tận thế, đều là trợ lực to lớn cho chúng ta."

Vĩnh Khải hoàng đế nói: "Ta lập tức điều động cao thủ đứng đầu Hắc Trụ Đài đi tìm người nhà ngươi hạ lạc. Mặt khác điều động sứ đoàn tiến về Đại Tây đế quốc."

Tiếp theo, Vĩnh Khải hoàng đế bỗng nhiên nói: "Tôn nhi, ngươi nói chúng ta và Đại Hàm đế quốc sẽ phát sinh trận chiến đầu tiên, hẳn là hải chiến?"

Vân Trung Hạc nói: "Đúng, chúng ta và Đại Doanh đế quốc cách Thiên Giang, Đại Hàm ma quốc muốn diệt Đại Hạ chúng ta, đầu tiên sẽ tiêu diệt hải quân chúng ta."

Vĩnh Khải hoàng đế nói: "Hạm đội Đại Hạ đế quốc chúng ta cũng chỉ bình thường. Liên quan tới hôn sự ngươi, ngươi có suy nghĩ gì?"

Hôn sự?

.....

Bình Luận (0)
Comment