Vân Trung Hạc tiến vào phòng, hơi có chút kinh ngạc.
Không phải điều kiện không tốt, mà là tốt vượt quá tưởng tượng.
Đầu tiên, trong phòng có máy sưởi, phi thường thoải mái dễ chịu. Có một căn phòng, một phòng khách, một nhà xí.
Ước chừng ba mươi mấy mét vuông, mặc dù không lớn, nhưng phi thường tiện lợi thoải mái.
Nói thật, tại Đại Chu đế quốc dù là một tiểu địa chủ, cũng chưa hẳn có hoàn cảnh sống thoải mái dễ chịu như vậy.
Mà nơi này có rất nhiều dụng cụ, đều là kim loại, sáng bóng. Giường mặc dù không lớn, nhưng mềm mại dễ chịu.
Đồ dùng trong nhà không nhiều, nhưng ngắn gọn thực dụng, cũng đều rất mới.
Tân Đại Viêm đế quốc này có sức sản xuất đi trước xa tứ đại đế quốc, dù là công dân cấp một thì đãi ngộ hưởng thụ cũng đã tốt như vậy.
Không sai, nơi này đúng là niềm hi vọng tiêu diệt Đại Hàm ma quốc. Sức sản xuất cường đại như vậy hẳn là có quân đội cường đại.
"Ta cáo từ, làm người bảo đảm của ngươi, nếu như gặp phải chuyện phi thường đặc thù, ngươi có thể tìm ta hỗ trợ, ta ở tại Đông Châu học viện." Chúc Ngọc Nghiên nói: "Nhưng trừ phi gặp chuyện ngươi hoàn toàn không thể giải quyết được, nếu không đừng tới quấy rầy, ta rất bận rộn."
Sau đó, Chúc Ngọc Nghiên cứ đi như thế.
"Chậm đã!" Vân Trung Hạc nói: "Chúc học sĩ xin ngồi."
Chúc Ngọc Nghiên nói: "Ta rất bận."
Vân Trung Hạc nói: "Vậy quấy rầy ngài nửa canh giờ."
Chúc Ngọc Nghiên do dự một hồi, sau đó ngồi xuống, vóc người này thật sự là tuyệt, mông eo đường cong thật sự là mê người.
Vân Trung Hạc tìm được ấm trà, tìm được lò, bên trong lại là than củi tốt nhất.
Quá xa xỉ.
Vân Trung Hạc nấu nước, sau đó tìm lá trà, kết quả phát hiện không chỉ có lá trà, hơn nữa còn có các loại đồ vật, còn có hạt cà phê.
Hạt cà phê ở Địa Cầu, công nguyên thế kỷ VI đã có người uống.
Đây chỉ là nơi ở công dân cấp một, vật tư lại phong phú như vậy?
Bất quá không có máy xay, cho nên chỉ có thể trực tiếp ngâm hạt cà phê uống.
Vân Trung Hạc pha hai chén, đưa một chén tới trước mặt Chúc Ngọc Nghiên, chén gốm sứ rất đẹp.
"Có lời gì, nói." Chúc Ngọc Nghiên uống một ngụm trà cà phê, trên chén sứ tuyết trắng lưu lại dấu son môi màu đỏ, càng lộ vẻ mê người.
Vân Trung Hạc nói: "Chúc học sĩ, ngài cảm thấy Nguyên Lão hội và Chấp Chính Vương, sẽ thông qua hiệp nghị đông chinh không?"
Chúc Ngọc Nghiên nói: "Đây là ý chí Nguyên Lão hội và Chấp Chính Vương, cách ta quá xa, ta chỉ là một học sĩ, không quan tâm chính trị."
Vân Trung Hạc nói: "Dựa vào phán đoán của ngài? Đại Viêm đế quốc có được công khai thảo luận chính trị không? Sẽ không bị hỏi tội chứ?"
"Đương nhiên sẽ không." Chúc Ngọc Nghiên nói: "Chỉ có cựu đế quốc, mới hoạch tội."
Vân Trung Hạc nói: "Ngài vẫn không trả lời vấn đề của ta, Tân Đại Viêm đế quốc có xuất binh đông chinh Đại Hàm ma quốc không?"
Chúc Ngọc Nghiên nói: "Sẽ không."
Vân Trung Hạc không biết nói gì.
Tân Đại Viêm đế quốc này, kỳ thật đã lãng quên cố thổ phương đông, thậm chí cũng không có dục vọng khuếch trương.
Bọn họ say mê với tiên tiến của mình, hoàn toàn xem mình là Thiên Triều Thượng Quốc cao cao tại thượng, muốn kéo dài khoảng cách với toàn bộ thế giới.
Kỳ thật, đã có chút ý tứ xã hội không tưởng.
Vân Trung Hạc nói: "Ta là người thừa kế hoàng vị hợp pháp Đại Viêm đế quốc, tại Tân Đại Viêm đế quốc này, ta có biện pháp nào cải biến được quyết sách cao nhất của đế quốc, xuất binh đông chinh, tiêu diệt Đại Hàm ma quốc, thu phục cố thổ không?"
Chúc Ngọc Nghiên nói: "Ba chuyện."
"Chuyện thứ nhất, Tân Đại Viêm đế quốc và Đại Hàm ma quốc, không có cừu hận."
Vân Trung Hạc nói: "Sao lại không có cừu hận? Đại Hàm ma quốc muốn hủy diệt văn minh đông phương, mà Đại Viêm đế quốc là văn minh đông phương chính thống."
Chúc Ngọc Nghiên nói: "Đó là Cựu Đại Viêm hoàng triều, đọc chính là Tứ thư Ngũ kinh, mà chúng ta bây giờ là Tân Đại Viêm đế quốc."
Nói xong, Chúc Ngọc Nghiên xuất ra một quyển sách, nói: "Ngươi xem vài trang đầu, sẽ biết."
Vân Trung Hạc cầm quyển sách này lên, cẩn thận đọc vài trang đầu.
Thời kỳ cuối Đại Viêm hoàng triều, Viêm Tân Tông muốn khai sáng văn minh càng thêm tiên tiến, nhưng bị cản trở to lớn, bị vô số người phản đối.
Mà tinh anh nhân tài tân học, cũng bị mãnh liệt chèn ép, thậm chí ám sát.
Lúc cũ mới mâu thuẫn kịch liệt nhất, cơ hồ sắp bộc phát nội chiến.
Thế là, Viêm Tân Tông tập hợp những tinh anh nhân tài tân học này lại, rời Đại Viêm hoàng triều, tìm kiếm đại lục mới.
Nhưng bản thân Viêm Tân Tông không hề rời đi, chết bất đắc kỳ tử, ngắn ngủi nửa năm, toàn bộ Đại Viêm hoàng thất bạo chết, Đại Viêm đế quốc diệt vong.
Bọn tinh anh nhân tài tân học này, kinh lịch ngàn khó vạn hiểm, tìm tới đại lục mới, thành lập Tân Đại Viêm đế quốc.
Tân Đại Viêm đế quốc thành lập sau 300 năm, Trật Tự hội bị Đại Viêm đế quốc chiếm đoạt.
Đương nhiên, nội dung cụ thể thì phức tạp hơn nhiều.
Nhóm tinh anh nhân tài tân học này khi xuất phát có mấy vạn người, là một chi hạm đội to lớn.
Ròng rã dùng thời gian mấy năm, vượt qua mấy vạn dặm, mới tìm được cái gọi là thế giới mới, trải qua ngàn khó vạn hiểm.
Xuất phát mấy vạn người, cuối cùng sống sót đến thế giới mới, vẻn vẹn chỉ có mấy ngàn người.
Bất quá Vân Trung Hạc nhìn qua bản đồ, nơi này không phải chân chính đại lục mới, dù cách rất xa đế quốc phương đông, ở vào Cực Bắc, cơ hồ ngăn cách với đời, nhưng chân chính đại lục mới còn ở phía tây.
Mà sau khi bọn họ thành lập Tân Đại Viêm đế quốc mấy trăm năm, Trật Tự hội ra đời, đồng thời căn cứ manh mối tìm được Tân Đại Viêm đế quốc.
Trải qua mấy chục năm đấu tranh và đồng hóa, Trật Tự hội giải tán, gia nhập Tân Đại Viêm đế quốc.
Bây giờ trải qua hơn một ngàn năm phát triển, Tân Đại Viêm đế quốc này đã biến đổi rất nhiều lần, mới trở thành như hiện tại.
Bây giờ Đại Viêm vẫn như cũ là Đại Viêm, nhưng đối với Cựu Đại Viêm hoàng triều, thật không có tình cảm sâu đậm, đối với cố thổ cũng không quyến luyến.
Tân Đại Viêm đế quốc và Cựu Đại Viêm đế quốc có điểm giống nhau duy nhất chính là, Viêm Tân Tông là lãnh tụ cao nhất.
Không chỉ là hoàng đế, mà là lãnh tụ tinh thần.
Từ ngàn năm nay, Tân Đại Viêm đế quốc này đã phi thường cường đại, nhưng không ai xưng đế, hoàng đế vĩnh viễn là Viêm Tân Tông, mặc dù gã đã chết.
Sở dĩ Tân Đại Viêm đế quốc này có sức sản xuất tiên tiến rất nhiều, là do bọn họ đi lộ tuyến của Viêm Tân Tông.
. . .
Xem hết mấy trang này, nội tâm Vân Trung Hạc cũng cảm thấy, Tân Đại Viêm đế quốc này, sẽ không xuất binh đông chinh, sẽ không vì tứ đại đế quốc phương đông mà chiến.
Bởi vì Tân Đại Viêm đế quốc này, đã từng là tiểu hào Cựu Đại Viêm đế quốc, chịu đủ chèn ép, bị đuổi ra ngoài mới lập nghiệp.
Cho nên, Cựu Đại Viêm hoàng triều đã là chuyện cũ năm xưa.
Năm đó rất nhiều người Nam Tống, cảm thấy mình sinh hoạt ở trình độ cao, cũng không muốn bắc phạt thu hồi cố thổ, mà khi đó cách Bắc Tống diệt vong cũng mới mấy chục năm mà thôi.
Đương nhiên, Tân Đại Viêm đế quốc này và Nam Tống không giống nhau, nó cường đại hơn nhiều, cũng kiêu ngạo hơn nhiều.
Vân Trung Hạc nói: "Nói cách khác, Nguyên Lão hội khẳng định sẽ bác bỏ hiệp nghị đông chinh, Chấp Chính Vương cũng sẽ bác bỏ?"
Chúc Ngọc Nghiên gật đầu nói: "Nhất định như vậy."
Vân Trung Hạc nói: "Như vậy ta có biện pháp nào, có thể làm cho Tân Đại Viêm đế quốc nhất định phải xuất binh đông chinh, tiêu diệt Đại Hàm ma quốc, thu phục cố thổ không?"
Chúc Ngọc Nghiên học sĩ nói: "Ngươi không phải xưng chính mình là người thừa kế hoàng vị Đại Viêm đế quốc sao? Vậy trở thành hoàng đế Tân Đại Viêm đế quốc, như vậy có thể hạ chỉ lệnh."
Vân Trung Hạc nói: "Ngài đang mỉa mai ta."
Chúc Ngọc Nghiên nói: "Thật cao hứng khi nghe ngươi nói ta mỉa mai."
Vân Trung Hạc nói: "Nhưng ta sẽ làm, nếu như biện pháp duy nhất để Tân Đại Viêm đế quốc xuất binh đông chinh chính là trở thành hoàng đế, vậy ta sẽ dốc hết toàn lực leo lên hoàng vị."
Chúc Ngọc Nghiên uống một ngụm cà phê, nhàn nhạt châm chọc nói: "Vân Trung Hạc tiên sinh, ta tin phục lý tưởng rộng lớn của ngươi. Nhưng ngươi không nên quên, Tân Đại Viêm đế quốc chúng ta, đã ròng rã hơn một ngàn năm không có hoàng đế."
Vân Trung Hạc nói: "Lý tưởng thì luôn luôn phải có, vạn nhất thực hiện được."
Sau đó, Vân Trung Hạc nói: "Bất quá Chúc Ngọc Nghiên nữ sĩ, ta cần ngài cho một lời khuyên, nếu như ta muốn trở thành hoàng đế, bước đầu tiên phải làm gì? Bước đầu tiên mấu chốt nhất."
"Bước đầu tiên?" Chúc Ngọc Nghiên học sĩ nói: "Ra mắt!"
. . .