"Ta đã xem qua báo cáo về thân phận ngươi." Vương hậu nói: "Phần báo cáo này đã được liệt vào tuyệt mật."
Vân Trung Hạc nói: "Báo cáo của ta không phải ở trong tay Chúc Ngọc Nghiên sao?"
Vương hậu nói: "Nàng chỉ tiến hành kiểm tra vòng thứ nhất, bài trừ ngươi có huyết thống Đại Hàm ma quốc hay không. Về sau nàng rút lấy vài ống máu ngươi, có một ống đưa đi đế đô, giao cho thư viện hoàng gia Đại Viêm đế quốc kiểm tra. Vòng kiểm nghiệm thứ hai này, chủ yếu là để xác định trên người ngươi có huyết mạch hoàng tộc Đại Viêm không."
Vân Trung Hạc hỏi: "Kết quả thế nào?"
Vương hậu nói: "Phần báo cáo này bị đốt rụi."
Vân Trung Hạc minh bạch ý tứ này, nếu như trên thân Vân Trung Hạc không có huyết thống Đại Viêm hoàng tộc, vậy phần báo cáo này không cần phải đốt.
Thiêu hủy đã chứng minh thân phận hắn, nhưng hoàng tộc không chịu thừa nhận.
Vương hậu nói: "Trên thực tế loại chuyện này không phải ít, hoàng tộc là một vinh dự phi thường cao thượng, mà cũng mang ý nghĩa quyền lực to lớn. Bây giờ đã ngàn năm qua, hoàng tộc dù cẩn thận hơn nữa, cũng sẽ khai chi tán diệp đến quy mô rất lớn. Cho nên đế quốc nhất định phải nghiêm ngặt khống chế số lượng thành viên hoàng tộc, cho nên đa phần người có huyết thống hoàng tộc, đều không thể tiến vào gia phổ hoàng tộc."
Đứng trên góc độ đế quốc, Vân Trung Hạc ngược lại phi thường lý giải điểm này, bởi vì Minh triều trung hậu kỳ, thành viên hoàng tộc trở thành gánh vác to lớn cho quốc gia.
Vương hậu nói: "Kỳ thật, nội bộ hoàng tộc Đại Viêm đế quốc cũng có một tổ chức, tổ chức này có ít người gọi là nội các hoàng tộc, có ít người xưng là nghị hội hoàng tộc, có ít người xưng là tông hội hoàng tộc, chúng ta tạm thời xưng là tông hội hoàng tộc đi."
"Cơ Thánh thân vương, đương nhiên là lãnh tụ cao nhất của tông hội hoàng tộc, nhưng lão đã lớn tuổi, bình thường đã không quản sự, bây giờ thủ lĩnh tông hội hoàng tộc là Cơ Chiến, cũng chính là phụ thân của Cơ Diễm."
Khó trách vương hậu luôn miệng nói Cơ Diễm mới là nữ tử quyền thế nhất đế quốc, tương lai thậm chí có thể sẽ trở thành nữ Chấp Chính Vương đầu tiên.
Gia thế của nàng, xác thực kinh người.
Phụ thân của Cơ Sưởng, theo một ý nghĩa nào đó chính là bị phụ thân Cơ Diễm trục xuất khỏi hoàng tộc. Nữ nhân này xuất thân đã ngậm lấy chìa khóa vàng, dù nàng khẩu xuất cuồng ngôn muốn đông chinh cố thổ Đại Viêm, cũng không chân chính ảnh hưởng tiền đồ của nàng.
"Từ ngàn năm nay, Đại Viêm hoàng tộc khai chi tán diệp, đã không biết có bao nhiêu gia tộc." Vương hậu nói: "Nhưng cho tới nay, tông hội hoàng tộc chỉ có bảy đại nguyên lão, điều này mang ý nghĩa có được thân phận hoàng tộc, vẻn vẹn chỉ có bảy chi gia tộc này. Thành viên ngoài bảy chi gia tộc này, đều không được hưởng thụ đãi ngộ hoàng tộc, thậm chí sẽ bị cưỡng ép sửa họ, cái này bảo đảm thành viên hoàng tộc sẽ khan hiếm, cao quý."
Xem xét từ lợi ích đế quốc, đây cũng là chính xác.
Vương hậu tiếp tục nói: "Mà bảy đại nguyên lão tông hội hoàng tộc, cũng không phải đã hình thành thì không thay đổi, cũng tràn đầy cạnh tranh kịch liệt. Một khi chi nào đó suy yếu xuống, không có nhân tài kế tục sẽ bị xoá tên, một chi hoàng tộc cường đại khác thay vào, trở thành một trong bảy đại nguyên lão, cho nên nội bộ hoàng tộc đấu tranh cũng phi thường kịch liệt, nước chảy không ngừng."
"Nhưng mặc cho người nào cũng không thể bảo đảm, mỗi một thời đại đều có thể sinh ra con cái ưu tú. Mà một khi không đủ ưu tú, như vậy chi hoàng tộc này rất có thể sẽ bị đào thải, mất đi thân phận thành viên hoàng thất."
"Bây giờ trong thất đại trưởng lão tông hội hoàng thất, có một cự đầu quyền thế, tên là Cơ Thừa, năm nay đã hơn tám mươi tuổi, lão phi thường hiển hách, đã làm qua Nguyên Lão viện chấp chính quan. Nhưng trong những hậu đại của lão, mấy nhi tử thì còn tốt, có một hành tỉnh tổng đốc, một phó quân đoàn trưởng. Nhưng trong đời thứ ba lại không có đời cháu cuất sắc."
"Cơ Thừa trưởng lão có một tôn nữ, tên là Cơ Khanh, coi là đời cháu xuất sắc nhất, nhưng nàng là văn chức, là phó sơn trưởng đệ tam thư viện. Ngươi hẳn cũng biết, nàng là một trong nữ tử xuất sắc thành hôn muộn nhất, đến 28 tuổi mới kết hôn, nhưng ròng rã mấy năm vẫn không có con, cho nên năm nay vừa ly hôn."
Vân Trung Hạc nói: "Vậy năm nay nàng mấy tuổi?"
"Ba mươi ba tuổi, lớn hơn ngươi một tuổi." Vương hậu nói.
Vân Trung Hạc nói: "Ba mươi ba tuổi đã trở thành phó sơn trưởng đệ tam thư viện rồi?"
"Đúng, cho nên nàng trên phương diện nào đó phi thường ưu tú. Nhưng thành hôn mấy năm vẫn không có hài tử, nàng đi kiểm tra thân thể, hẳn không có vấn đề, cho nên mục tiêu lớn nhất nàng tái hôn, chính là sinh hạ hài tử, mà lại là một hài tử ưu tú, mà đứa bé này nhất định phải có được huyết thống hoàng tộc thuần tuý, mà điểm trọng yếu nhất, nhà trai nhất định phải ở rể nhà nàng, bởi vì đứa bé này nhất định phải trở thành đại biểu một chi hoàng tộc nhà nàng."
Vân Trung Hạc không sai biệt lắm nghe rõ.
Vương hậu nói: "Cho nên cứ như vậy, chỗ trống chọn lựa rất có hạn."
Vân Trung Hạc nói: "Cho nên, ta sẽ trở thành nhân tuyển tốt nhất?"
Vương hậu nói: "Không nên tự cho mình quá cao, Vân Trung Hạc tiên sinh, cạnh tranh với ngươi vẫn như cũ rất lớn. Dù chỗ trống tuyển chọn có hạn, nhưng trước đó ta cũng đã nói, trong họ Cơ, cũng chỉ có cực ít người có thể trở thành thành viên hoàng tộc. Còn có một nhóm lớn hậu nhân hoàng tộc ưu tú, bọn hắn không có thân phận hoàng tộc, bọn hắn tranh nhau chen lấn muốn ở rể Cơ Khanh công chúa. Bởi vì cứ như vậy, hắn sẽ tự động trở thành thành viên hoàng tộc."
Vân Trung Hạc nói: "Đế quốc không chèn ép người ở rể sao?"
Trung Quốc cổ đại phi thường không hữu hảo với người ở rể, nhất là triều Hán, căn bản sẽ không có ngày nổi danh.
Vương hậu nói: "Dựa theo điều lệ đế quốc, không có thuyết pháp người ở rể, đều là hôn nhân bình thường, vợ chồng bình thường, sinh ra hài tử dùng họ cha hay họ mẹ, vốn tự do, mà luật pháp đế quốc, hôn nhân song phương là bình đẳng. Nhưng trong quy tắc ngầm, người ở rể vẫn bị kỳ thị nhất định. Bất quá ngươi ngay cả làm trai lơ cũng không để ý, còn mỗi ngày cầu được chà đạp."
Vân Trung Hạc nhún vai.
Vương hậu nói: "Cơ Khanh công chúa này phi thường cao ngạo, cho nên đối với vụ hôn nhân này, cũng không chờ mong gì, chỉ là thực hiện nghĩa vụ gia tộc, sinh ra một hài tử ưu tú. Mà gia tộc của nàng, cũng coi là minh hữu chính trị với ta. Cho nên ta đề cử ngươi qua, Cơ Thừa trưởng lão cũng đáp ứng, mặc dù nội tâm lão không sảng khoái lắm, bởi vì thanh danh của ngươi xác thực không dễ nghe."
Nào chỉ là không dễ nghe, đơn giản chính là. . .
Bất kỳ một nam nhi bản lĩnh nào, cũng sẽ không đi làm trai lơ.
Vân Trung Hạc chẳng những là trai lơ vương hậu, hơn nữa còn cùng Cơ Sưởng làm trai lơ, bên ngoài truyền đi không biết tin đồn hoang đường cỡ nào.
Cho nên thanh danh của hắn, hẳn là cực thúi.
Nhưng trên hôn sự với Cơ Khanh, Vân Trung Hạc cũng có ưu thế, đầu tiên là huyết thống thuần khiết, thứ đến là không có căn cơ, không sợ tu hú chiếm tổ chim khách.
Đổi thành thanh niên hoàng tộc khác, hiện tại gả vào nhà Cơ Khanh, tương lai chờ trưởng bối qua đời, gã lập tức trương dương đi lên, mà sau lưng gã còn có gia tộc phụ mẫu, nói không chừng trực tiếp chiếm gia nghiệp Cơ Thừa trưởng lão.
Cho nên trận hôn sự này, Vân Trung Hạc ở thế yếu cực độ rõ ràng, nhưng ưu thế cũng rất rõ ràng.
"Là vàng tất sẽ phát sáng, là hỗn đản kiểu gì cũng sẽ ra mặt. Cho tới nay ta luôn xem trai lơ như đồ chơi thấp hèn, chẳng muốn đụng một đầu ngón tay, chỉ để cho thủ hạ làm tiện, chính mình hứng thú nhìn trò xiếc. Mà lúc ngươi và Cơ Sưởng vừa tới, ta cảm thấy Cơ Sưởng quang mang vạn trượng, mà ngươi cặn bã thấp hèn. Kết quả hiện tại. . . Được rồi, không nói."
Mấy ngày nay vương hậu vẽ tranh, vẽ nữ nhi bảo bối của nàng.
Nhưng . . . Vẽ thì vẽ, mà bảo bối nữ nhi kia lại có nét giống Vân Trung Hạc.
Nàng vậy mà khát vọng cùng một chỗ sinh hoạt với hắn, trùng kiến gia đình, sinh con dưỡng cái.
Có thể thấy được cặn bã thay đổi một cách vô tri vô giác, mị lực lớn đến bao nhiêu.
"Cơ Khanh học thức uyên bác, cao ngạo không gì sánh được, nhưng ta cảm thấy loại cặn bã như ngươi lại dễ thông sát nữ nhân. Mặc dù quyền lực ta rất lớn, nhưng không thể cho ngươi hôn nhân bình thường, không thể cho ngươi xuất thân bình thường. Nhưng Cơ Khanh lại có thể, lấy bản lĩnh cặn bã của ngươi, chinh phục Cơ Khanh hẳn không khó lắm, mà một khi ngươi tỏa ra tài hoa, có lẽ Cơ Thừa trưởng lão sẽ dốc toàn lực bồi dưỡng ngươi cũng khó nói. Có được thân phận hoàng tộc, tăng thêm ta và Cơ Thừa gia tộc cùng đẩy ngươi, có lẽ đây chính là đường tắt tốt nhất leo lên quyền lực."
"Mặc dù vô cùng vô cùng xa vời, nhưng tương lai ngươi trở thành Chấp Chính Vương, vẫn có một phần vạn khả năng. Dù ngươi ở rể, nhưng trong luật pháp đế quốc không có thuyết pháp người ở rể, con đường ngươi tiến tới cũng không bị phá hỏng."
Vân Trung Hạc nói: "Đến lúc đó, ta trở thành Văn Chấp Chính Vương, Cơ Diễm trở thành Võ Chấp Chính Vương?"
Vương hậu nói: "Nàng trở thành Võ Chấp Chính Vương xác suất là 99%, mà ngươi trở thành Văn Chấp Chính Vương xác suất là một phần vạn. Bởi vì Văn Chấp Chính Vương đời sau, đã có ba thành viên hậu tuyển hoàng tộc, toàn bộ đều cực độ ưu tú. Ngươi cần xử lý toàn bộ bọn hắn, đồng thời chính mình trổ hết tài năng, khó đến cỡ nào? Ngươi tưởng tượng thử."
Vân Trung Hạc nói: "Ta không phải còn có ngài sao?"
Vương hậu nói: "Cơm ăn từng miếng từng miếng một, đường từng bước một mà đi, trước tiên đi bước đầu tiên này đã rồi lại nói. Cơ Thừa trưởng lão mặc dù mặt ngoài đáp ứng ta, để cho ngươi gia nhập ra mắt, nhưng nội tâm lão đại khái rất tức giận. Ngươi cạnh tranh phi thường lớn, chí ít có hơn mười thanh niên hoàng tộc ưu tú tham gia ra mắt, muốn trở thành trượng phu Cơ Khanh."
Vân Trung Hạc nói: "Bọn thanh niên hoàng tộc này quá sa đọa, ta là cặn bã đi ở rể không mất mặt, bọn hắn đường đường thanh niên tuấn kiệt, vậy mà cũng tới tranh ở rể, thật sự là lòng người khó hiểu."
Vương hậu nhìn Vân Trung Hạc nói: "Đúng, loại vô sỉ này tiếp tục giữ vững, có lẽ đến một ngày, Cơ Khanh công chúa sẽ quỳ gối trước mặt ngươi hô ba ba."
Mẹ nó, vương hậu nói lời này quá cuồng dã.
Dù ngoài miệng Vân Trung Hạc nói lòng người khó hiểu, nhưng hoàn toàn có thể lý giải loại hiện tượng này, cũng có thể lý giải những người cạnh tranh kia.
Tân Đại Viêm đế quốc quá cường đại, cho nên bồi dưỡng ra quá nhiều nhân tài ưu tú, mà vì thể chế không xơ cứng, vì duy trì sức sống đế quốc, cho nên cơ cấu quyền lực từ đầu đến cuối rất khắc chế, phi thường tinh giản.
Cứ như vậy, chân chính là thiên quân vạn mã đi cầu độc mộc.
Mỗi người muốn trở nên nổi bật sẽ rất khó, cơ hội quá hiếm có.
Nhìn Chúc Ngọc Nghiên xem, phụ thân là Quận chấp chính quan, lão sư là tổng đốc hành tỉnh, nhưng nàng cũng chỉ là một giáo sư thư viện.
Nhìn lại Lăng La xem, bá phụ là Quận chấp chính quan, võ công của nàng cao như vậy, nhân phẩm cũng chính trực, cũng vô hạn trung thành với đế quốc, nhưng bất quá là một sĩ quan trung đê tầng mà thôi.
Đây là một đế quốc quá phát đạt, mà lại không phong tỏa dân trí, cho nên tinh anh xuất hiện lớp lớp, muốn phát đạt thực sự quá khó khăn.
Nhưng lại không thể trách cứ thể chế, bởi vì phúc lợi cho công dân lại làm được cực hạn.
Mỗi một công dân, muốn vượt qua sinh hoạt cơm no áo ấm rất dễ dàng, chỉ là muốn vinh hoa phú quý, làm rạng rỡ tổ tông thì lại rất khó.
Cơ Sưởng là thanh niên ưu tú nhất mà Vân Trung Hạc gặp, nhưng vì khôi phục vinh quang bậc cha chú, vì trở nên nổi bật, nên phải tự cam đọa lạc, tìm tới dựa vào vương hậu?
Chẳng lẽ Cơ Sưởng không đủ quân tử, không đủ chính trực, không đủ kiêu ngạo sao?
"Tốt, chuyện là như vậy, ngươi lựa chọn đi." Vương hậu nói: "Là lựa chọn con đường thứ nhất, trở thành tình nhân của ta, không có hôn nhân, ta an bài ngươi trở thành quan văn, từng bước một leo lên, nhưng cao nhất cũng sẽ không vượt qua Hành tỉnh chấp chính quan. Hay là lựa chọn con đường thứ hai, thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc, trước cạnh tranh trở thành trượng phu Cơ Khanh, sau đó lại xử lý người cạnh tranh khác, đi lên con đường vương giả chỉ có một phần vạn khả năng?"
Vân Trung Hạc gọn gàng dứt khoát nói: "Đương nhiên là điều thứ hai."
Dù đã sớm biết Vân Trung Hạc lựa chọn, nhưng vương hậu vẫn nghiến răng nghiến lợi, nam nhân thật sự là bạc bẽo vô tình, ngay cả nửa điểm do dự cũng không có.
Thấy bộ dạng nàng tức giận, thật sự là mê người, đẹp không sao tả xiết, Vân Trung Hạc nhịn không được tiến lên, muốn cắn môi của nàng.
"Không được đụng ta, đồ cặn bã vô tình vô nghĩa." Vương hậu lạnh giọng nói.
Bất quá câu nói tiếp theo của Vân Trung Hạc, kém chút khiến vương hậu rút kiếm giết người.
"Vương hậu, nếu như ta cưới Cơ Khanh xong, còn có thể yêu đương vụng trộm với ngài không?" Vân Trung Hạc hỏi, ánh mắt chăm chú, thiên kinh địa nghĩa.
Vương hậu nhìn Vân Trung Hạc, nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ: "Có thể, chờ ngươi trở thành Văn Chấp Chính Vương, ta sẽ quỳ xuống gọi ngươi ba ba."
"Nhưng hiện tại ngươi cút cho ta, không cho phép chạm vào ta dù chỉ là đầu ngón tay." Vương hậu bỗng nhiên tung một quyền.
Lập tức, đánh Vân Trung Hạc từ gian phòng của nàng bay ra ngoài.
Sau đó, một người nằm ở trên giường hổn hển.
Nàng thật bị chọc giận muốn nổ!
Một phương diện, nàng khát vọng Vân Trung Hạc làm ra lựa chọn thứ hai, cũng sẽ bức bách Vân Trung Hạc làm lựa chọn thứ hai, leo lên đỉnh phong quyền lực.
Cho nên căn bản không có lựa chọn thứ nhất.
Nhưng Vân Trung Hạc không chút do dự làm ra lựa chọn thứ hai, nàng lại rất tức giận, thống hận Vân Trung Hạc vô tình.
Nhưng . . . Một mặt khác, nếu như Vân Trung Hạc đứng vững gót chân trong nội bộ hoàng tộc, mà lại bắt đầu công kích lên vương vị, nàng sẽ yêu thương càng sâu hơn.
Cho nên, hiện tại nàng nghĩ đến tương lai vụng trộm yêu đương với Vân Trung Hạc, đã tràn đầy chờ mong.
(Dg: Bạn đọc thấy chưa, goodboy không tốt, badboy mới tốt với con gái )
Vân Trung Hạc bị đánh bay ra ngoài mười mấy mét, nện mông xuống đất, không thèm để ý chút nào đứng lên, vỗ vỗ cái mông, thở dài nói: "Nữ nhân à, các ngươi thật già mồm."
. . .