Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám (Dịch)

Chương 355 - Chương 355: Hoàng Nữ Rỉ Máu

Chương 355: Hoàng nữ rỉ máu Chương 355: Hoàng nữ rỉ máu

Trong đế đô Đại Viêm, liên quan tới hôn sự Cơ Khanh phó viện trưởng, trên cơ bản hết thảy đã kết thúc, đợi đến lúc tiến hành hôn lễ.

Đồng liêu trong quân của Tân Chính thiếu tướng, rất nhiều người đã chạy tới kinh thành, chuẩn bị tham gia hôn lễ của gã và Cơ Khanh.

Mà trong đệ nhị học viện, rất nhiều học sinh, còn có giáo sư, đang không ngừng chúc mừng Cơ Khanh.

Không chỉ như vậy, rất nhiều cao tầng đế quốc đã chuẩn bị lễ vật.

Nguyên Lão viện bên kia, thậm chí đã chuẩn bị nghỉ nửa ngày, tham gia hôn lễ Tân Chính thiếu tướng và Cơ Khanh.

Toàn bộ đế đô, phảng phất đang chuẩn bị nghênh đón buổi hôn lễ này.

Trong một nhà hàng.

Tân Chính thiếu tướng đang cùng Cơ Khanh phó viện trưởng dùng cơm.

Gã tràn đầy vui vẻ, kiêu ngạo, hạnh phúc, vinh quang, trước đó bởi vì gia tộc xuống dốc, khiến cho gã mất đi họ Cơ, mất đi thân phận hoàng tộc, bây giờ dùng loại phương thức này đoạt lại, cũng là vui mừng lớn lao.

Mấu chốt nhất vẫn là vì Cơ Khanh.

Mặc dù nàng đã ly hôn, nhưng vẫn như cũ là kỳ nữ, vô số người ngưỡng mộ.

Năm nay gần ba mươi ba tuổi, đã có được thành tựu học thuật phi phàm, trở thành phó viện trưởng đệ nhị học viện.

Dù thanh danh và vinh quang kém Cơ Diễm, nhưng Cơ Diễm cả đời không gả, tương lai sẽ trở thành Chấp Chính Vương.

Cho nên, cưới được Cơ Khanh coi như cưới được nữ tử có thân phận cao nhất.

Mấu chốt nàng rất tuyệt mỹ!

Vương hậu là tuyệt thế vưu vật, khuynh quốc khuynh thành, nhưng thanh danh không tốt, mà lại quá gợi cảm, cho nên được xưng là Diễm Hậu đế quốc.

Cơ Khanh mới thật sự là giai nhân, băng tuyết cơ ngọc vi cốt, khuôn mặt như vẽ, thân thể mềm mại như liễu.

Tăng thêm tài hoa của nàng, thanh danh, lại thêm nàng cao ngạo, tuyệt đối là thê tử nam nhân tha thiết ước mơ nhất.

Vương hậu quá diễm, Cơ Diễm quá mạnh.

Duy chỉ có Cơ Khanh mới là giai ngẫu.

Mà đối với Cơ Khanh, đây có lẽ cũng là kết quả tốt nhất.

Nàng lạnh diễm cao ngạo, ai cũng xem thường, cho nên trượng phu đời trước mới bị nàng ly hôn.

Trượng phu trước, vốn cũng là một anh tài thanh danh vang xa, vạn người không được một.

Nhưng sau khi kết hôn, bị nàng đánh cho tự tin không còn, tôn nghiêm hoàn toàn không có, tinh thần thủng trăm ngàn lỗ.

Vì lợi ích gia tộc, vì sinh hạ một hậu đại ưu tú, nàng nhất định phải một lần nữa lấy chồng.

Nàng vẫn như cũ tự cao tự đại, ai cũng không nhìn trúng, nhưng Tân Chính thiếu tướng cũng coi là niềm vui ngoài ý muốn, trong đông đảo nam tử cạnh tranh, gã xem như ưu tú nhất.

Mấu chốt nhất là, cuối cùng nàng không cần phải ra mắt Vân Trung Hạc, không để bị hủy thanh danh.

Nàng và Tân Chính cùng nhau ăn cơm, cũng coi là hẹn hò.

Nhưng mỗi một lần hẹn hò, cơ hồ không có lời gì để nói, bởi vì nàng cảm thấy tri âm khó kiếm, trên thế giới này không có mấy người có thể đạt tới cảnh giới của nàng, cho nên không có gì đáng để nói chuyện.

Mà Tân Chính thiếu tướng cũng không nhiều lời, chỉ biểu hiện ra ngoài chính mình oai hùng khí thế, lại biểu lộ ra vô hạn thưởng thức Cơ Khanh, cái này đã đủ.

Cho nên loại hẹn hò này, cũng coi như hài hòa.

Người chung quanh phi thường hâm mộ cả hai, cảm thấy trai tài gái sắc, ông trời tác hợp cho.

"Ta phải về."

"Ta tiễn nàng."

"Được!"

Sau đó, đôi nam nữ này rời đi.

Tân Chính thiếu tướng đưa Cơ Khanh công chúa trở về đệ nhị học viện, trên đường đi tiện sát vô số người.

Nhất là các nam nhân, tràn đầy hâm mộ đố kỵ với gã.

. . .

Tương lai Cơ Khanh sẽ có tiền đồ gì?

Hiện tại nàng là phó viện trưởng đệ nhị học viện, mấy năm sau sẽ tiếp nhận chức viện trưởng, về sau nàng có thể tiến vào Nguyên Lão viện, trở thành một trong tầng lớp cao nhất quyết sách đế quốc.

Mặc dù còn kém Cơ Diễm Nữ Bá Vương kia, nhưng Cơ Khanh cũng hoàn toàn đạt đến đỉnh phong.

Cho nên nàng đương nhiên có lý do cao ngạo, có tư cách không coi ai ra gì.

Ở trong mắt nàng, người duy nhất có thể đánh đồng với nàng chỉ có Cơ Diễm.

Trong nội tâm nàng vẫn cảm thấy, nàng và Cơ Diễm là tuyệt đại song kiêu.

Về phần vương hậu, Cơ Khanh hoàn toàn không để vào mắt, một kẻ hoàn toàn dựa vào sắc đẹp lấy được quyền lực thì tính là gì? Huống hồ nàng ta căn bản không phải xuất thân hoàng tộc, nói là vương hậu đời trước, nhưng cũng chỉ là một công dân mà thôi.

Chính vì nguyên nhân này, cho nên từ sau khi 10 tuổi, nàng không thèm gặp mặt Cơ Diễm, dù gặp cũng sẽ lập tức rời đi.

Bởi vì có một truyền thống, đó chính là vương không thấy vương.

Tương lai trở thành thành viên Nguyên Lão viện, đây là chắc chắn, nhưng mục tiêu xa xa không chỉ cái này, nàng muốn trở thành nữ chấp chính quan đầu tiên của Nguyên Lão viện.

Cơ Diễm có thể trở thành nữ Chấp Chính Vương đầu tiên, nàng dựa vào cái gì không thể trở thành nữ chấp chính quan đầu tiên của Nguyên Lão Viện?

Mà xu thế chính là quyền lực Nguyên Lão viện càng lúc càng lớn, tương lai quyền lực nữ chấp chính quan chưa hẳn thấp hơn Chấp Chính Vương.

. . .

Tại đệ nhị học viện, nàng có biệt thự sang trọng, bên trong cái gì cần có đều có.

Vườn hoa, vườn trái cây, suối nước nóng, biệt thự, các loại.

Tiến vào biệt thự của mình, đi vào trước bàn công tác, phía trên đặt một phong thư.

Đây là một phần thư mời.

Diễn tấu hội của đại sư âm nhạc số một Thạch Nhất.

Tân Đại Viêm đế quốc cường đại ở các mặt, sức sản xuất phát đạt, võ lực cường thịnh, nghệ thuật cũng đạt độ cao huy hoàng.

Mà vị Thạch Nhất này, được xưng là vương tử âm nhạc.

Hai mươi năm trước, gã đã vang dội toàn bộ đế quốc, vô số danh viện ngưỡng mộ gã, vô số nữ tử muốn gả cho gã, tình nhân trong mộng của ngàn vạn nữ tử.

Mà thời gian trước sinh hoạt cá nhân của gã phi thường thoải mái, tình nhân vô số.

Nhưng từ khi gặp Cơ Khanh, gã công khai tuyên bố, đời này gã bái dưới váy Cơ Khanh, ái mộ cả đời.

Lúc đó Cơ Khanh là phụ nữ có chồng, đương nhiên cự tuyệt Thạch Nhất.

Mà bắt đầu từ lúc đó, vị Âm Nhạc vương tử này rốt cuộc không thân cận cùng bất kỳ nữ tử nào, từ đầu tới cuối duy trì trạng thái độc thân.

Có dạng âm nhạc đại sư này ngưỡng mộ, khiến cho thanh danh của nàng nâng cao một bước.

Rất có tư vị Kim Nhạc Lâm cả đời ái mộ Lâm Huy Nhân, cả đời không lập gia đình.

Mà Thạch Nhất này, vẻn vẹn chỉ là một trong vô số người ngưỡng mộ Cơ Khanh.

Toàn bộ đế quốc, không biết có bao nhiêu đại tài tử, đại học vấn gia, đại nghệ thuật gia ái mộ Cơ Khanh, đồng thời xưng cả đời không lập gia đình vì nàng.

Mà Cơ Khanh và những người ngưỡng mộ này, đều duy trì khoảng cách nhất định.

Hưởng thụ loại ngưỡng mộ này, nhưng không nháo ra chuyện xấu gì.

Chính do đám người ngưỡng mộ này truy cầu, khiến Cơ Khanh có được thanh danh cực cao, tăng thêm bản thân nàng có thành tựu học thuật xác thực phi thường cao, đây mới là lực lượng của nàng.

Mà Tân Chính thiếu tướng phi thường hưởng thụ loại cảm giác này, Cơ Khanh càng được vạn người ngưỡng mộ, gã càng vinh quang.

Nữ nhân khiến vô số người các ngươi tha thiết ước mơ, hiện tại sắp trở thành thê tử của ta, như thế vẫn chưa đủ thoải mái sao?

Ha ha ha ha!

Cơ Khanh nhìn phần thư mời này, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười tràn ngập cảm giác ưu việt.

Thạch Nhất danh dương thiên hạ, là tình nhân trong mộng ngàn vạn nữ tử, nhưng chỉ thích một mình Cơ Khanh nàng. Mà trận diễn tấu hội này, hoàn toàn là vì một mình nàng mà mở ra, vì nàng tái hôn.

Một người nam nhân yêu ngươi, dù ngươi lập gia đình, cũng vẫn như cũ tình này không đổi, yên lặng bắt đầu diễn tấu chúc phúc cho ngươi, cái này chẳng lẽ còn không vinh quang sao?

Dù Cơ Khanh đối với loại truy cầu này biểu hiện kính nhi viễn chi, nhưng nội tâm nàng lại phi thường hưởng thụ.

Vô số nam nhân xuất sắc ngưỡng mộ nàng, nhưng không chiếm được nàng, loại cảm giác này quá mỹ diệu.

Mà ngay lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

"Mời vào." Cơ Khanh hô.

Một thân ảnh quen thuộc đi đến, chính là người có quyền lực cao nhất gia tộc, tổ phụ Cơ Thừa.

"Bái kiến tổ phụ." Cơ Khanh yểu điệu hành lễ.

Thân hình của nàng đúng là có một loại ma lực, nhưng hoàn toàn khác biệt phong cách vương hậu, không nóng bỏng như vậy, nhưng cực độ uyển chuyển mê người.

Cơ Thừa ngồi xuống một cái ghế, cau mày, lẳng lặng không nói gì.

Cơ Khanh khéo léo rót một ly trà cho tổ phụ.

"Ngươi rất ưa thích Tân Chính sao?" Cơ Thừa hỏi.

Cơ Khanh nói: "Chưa nói tới rất ưa thích, nhưng hắn đúng là lựa chọn tốt nhất."

Cơ Thừa lại trầm mặc chốc lát, nói: "Ngươi không thể kết hôn với Tân Chính."

Khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng khẽ run lên, hỏi: "Chẳng lẽ còn có nhân tuyển tốt hơn sao?"

Cơ Thừa nói: "Ngươi phải gả cho Vân Trung Hạc, nói cho đúng, ngươi phải kén rể Vân Trung Hạc."

Lời này vừa ra, gương mặt tuyệt mỹ Cơ Khanh như tranh thuỷ mặc trong nháy mắt kịch biến, tái nhợt không màu.

"Không, không, không. . ."

"Vì cái gì? Dựa vào cái gì?"

"Hắn là công dân cấp một, không việc làm, hơn nữa còn là trai lơ, đầy tiếng xấu, nếu ta chiêu hắn ở rể, thanh danh sẽ bị hủy sạch."

"Tổ phụ, ta xây dựng thanh danh đến bây không hề dễ dàng."

"Danh dự này, tạo dựng rất khó, cần tích lũy tháng ngày, mà hủy hoại lại phi thường dễ dàng, trong nháy mắt sẽ sụp đổ."

Cơ Thừa không nói gì, mà tùy ý để Cơ Khanh phát tiết.

Trọn vẹn một hồi lâu, Cơ Thừa hỏi: "Ngươi nói xong chưa? Nếu nói xong, vậy để ta nói một câu."

Cơ Thừa trầm mặc một lát, nói: "Chuyện này quyết định như vậy đi, không thể cải biến. Trừ phi ngươi không nguyện ý làm tiếp cháu gái của ta, trừ phi ngươi không nguyện ý bị gia tộc chỉ trích."

Cơ Khanh không nói hai lời, trực tiếp rớt bể chén sứ, dùng mảnh vỡ sắc bén kề sát động mạch chỗ cổ ngọc của mình.

"Tổ phụ, ta tuyệt đối không thành hôn với Vân Trung Hạc, nếu như ngài bức bách ta, vậy ta chỉ có thể chết trước mặt ngài." Cơ Khanh gằn từng chữ.

Cơ Thừa trưởng lão không có bất kỳ ngăn cản gì, chỉ lẳng lặng nhìn nàng.

Phảng phất chờ nàng động thủ, chờ nàng tự sát.

Trọn vẹn một hồi lâu, Cơ Khanh cuối cùng không động thủ tự sát.

Cơ Thừa trưởng lão nói: "Khanh Nhi, ngươi phi thường thông minh, cho nên có mấy lời không cần ta nói rõ với ngươi, nhưng tràng hôn sự này đã không thể cải biến. Vì lợi ích gia tộc, vì toàn bộ lợi ích hoàng tộc, vì ích lợi của ta, phải chiêu Vân Trung Hạc ở rể."

"Mặt khác, một khi quyết định thành hôn với hắn, ngươi thông minh như vậy, hẳn phải biết làm sao để dừng tổn hại, làm sao giảm tổn thất thanh danh xuống nhỏ nhất."

"Ta mặc kệ các ngươi có tình cảm hay không, thành hôn xong có lạnh lùng như băng, có cừu địch hay không, nhưng ngươi nhất định phải sinh hạ một đứa bé với hắn, người này mặc dù có tiếng xấu, nhưng huyết thống hoàng tộc lại phi thường thuần khiết, đứa bé này ngươi nhất định phải sinh. Cho nên cũng đừng hy vọng xa vời sau khi thành hôn sẽ không nằm chung giường."

"Bất quá một khi mang thai xong, ngươi có thể đuổi hắn ra khỏi phòng, cũng không tiếp tục để hắn đụng đến một đầu ngón tay."

"Tình tình yêu yêu loại chuyện này, đối với đám người chúng ta là phi thường xa xỉ."

"Chuẩn bị một chút, ba ngày sau, cử hành hôn lễ với hắn."

"Nghe rõ chưa?"

Cơ Khanh cắn nát bờ môi, máu tươi đỏ bừng chảy ra, sau đó nàng chậm rãi buông mảnh vỡ sứ sắc bén ra.

Nàng kịch liệt hô hấp, ngực kịch liệt chập chùng.

Nàng phi thường phẫn nộ, tức giận, nhưng nhất định phải để cho mình lập tức tỉnh táo lại.

Bởi vì đối với người cấp bậc như nàng, phẫn nộ không có chút ý nghĩa nào.

Sau vài phút, Cơ Khanh để cho mình bình tĩnh lại, nói: "Tổ phụ, ta đã biết, ta đáp ứng."

Cơ Thừa trưởng lão gật đầu nói: "Vậy được, ngươi hãy chuẩn bị kỹ càng hết thảy, ba ngày sau thành hôn."

"Vâng!" Cơ Khanh nói: "Ba ngày sau thành hôn."

. . .

Bình Luận (0)
Comment