Hai ngày nhanh chóng trôi qua.
Hôn lễ của Cơ Khanh và Vân Trung Hạc đã đến. Cuối cùng hôn lễ được chú ý nhất trong toàn bộ đế đô đã đến.
Trước đó, Cơ Thừa gia tộc đã chuẩn bị một hôn lễ hoành tráng, chuẩn bị mời mấy ngàn tân khách. Toàn bộ danh lưu trong đế quốc, còn có thành viên của Nguyên Lão viện, thành viên hoàng tộc, quân đội cao tầng, một người cũng không thiếu, toàn bộ sẽ được mời đến dự.
Nhưng hôn lễ này chuẩn bị cho Tân Chính thiếu tướng và Cơ Khanh.
Nhưng bây giờ, tân lang lại biến thành Vân Trung Hạc, cho nên hôn lễ vốn dự định lại tính biến thành một hôn lễ cực kỳ keo kiệt.
Dùng nghi thức nạp thiếp, cưới Vân Trung Hạc vào cửa.
Nhưng… việc đã đến nước này, nếu như dùng loại hôn lễ keo kiệt chẳng phải là đắc tội với vương hậu, thậm chí với Cơ Thánh thân vương sao?
Cơ Thừa ngươi bất mãn với ai đấy?
Thế là, cuộc hôn lễ này vẫn như cũ hoành tráng không gì sánh được.
Khách khứa như mây, giăng đèn kết hoa.
Cuối cùng, Vân Trung Hạc cũng rời tòa thành kia, thấy được cảnh đêm của đế đô.
Hắn không thể tin được thế giới này lại có cảnh đêm thành thị hoa lệ như thế.
Toàn bộ thành thị đèn đuốc sáng trưng, vô số ánh đèn như những ngôi sao sáng chói.
Thế giới này không có đèn điện, chỉ có đèn khí mê-tan, hoặc là đèn khí đốt.
Mặc kệ là Đại Doanh đế quốc, Đại Chu đế quốc, hay là Đại Hạ đế quốc, đều không có ánh đèn sáng chói, rực rỡ như vậy.
Đây chính là thiên hạ đệ nhất thành.
Xét về diện tích, đế đô Tân Đại Viêm đế quốc không bằng kinh thành Đại Hạ, và có lẽ dân số cũng không bằng.
Nhưng tòa thành thị này càng thêm hoa lệ rộng rãi, bởi vì mỗi một căn nhà đều được gọt giũa từ tảng đá mà thành.
Mỗi một con đường đều được lát bằng đá phiến.
Kiến trúc ở kinh thành Đại Hạ đế quốc, bình thường cũng sẽ không vượt qua ba tầng, mà ở đế đô này chỗ nào cũng có kiến trúc cao tầng.
Kiến trúc cao mấy chục mét, nguy nga tráng lệ.
Tượng điêu khắc có ở khắp mọi nơi, kho tàng nghệ thuật ở khắp mọi nơi.
Gác chuông cao mấy chục mét, thư viện to lớn rộng rãi, vườn hoa đẹp đẽ tinh tế.
Khí phái đế đô chân chính.
Mặc dù Vân Trung Hạc có kiến thức rộng rãi, nhưng cũng bị đế đô của Tân Đại Viêm làm cho chấn kinh.
Thật là thành trì mộng ảo, nghệ thuật, bá khí.
…
Dưới sự chứng kiến của mấy ngàn khách tân lộng lẫy, hôn lễ của Vân Trung Hạc và Cơ Khanh chính thức bắt đầu.
Tân Đại Viêm đế quốc từ bỏ truyền thống phương đông nên không có các loại nghi thức như nhất bái thiên địa.
Nhưng cũng không giống nghi thức trong hôn lễ phương tây ở trái đất, bởi vì nơi này không có bất kỳ tôn giáo nào.
Chủ trì buổi hôn lễ này là thủ lĩnh tông hội hoàng tộc Cơ Chiến, là nhi tử Cơ Thánh thân vương, phụ thân của Cơ Diễm.
Hôn lễ được diễn ra vô cùng nghiêm túc, không hề có chút lãng mạn nào.
Vân Trung Hạc mặc lễ phục phương đông. Đây cũng là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy Vân Trung Hạc.
Thật sự là tuấn mỹ vô địch, trong trăm vạn không có một, khó trách vương hậu đã lựa chọn hắn làm trai lơ, mà lại bồi nàng ròng rã một năm. Không chỉ như vậy, vì trải đường cho hắn, vậy mà tìm cho hắn thê tử hiển hách như thế.
Ngày hôm nay, Cơ Khanh mặc váy dài trắng như tuyết, càng lộ ra vẻ đẹp không sao tả xiết.
Đương nhiên, nàng mặc váy trắng không phải là vì làm nhục Vân Trung Hạc, cũng không phải có ý hiếu trang.
Trang phục tân nương ở Tân Đại Viêm đế quốc có thể là màu đỏ, có thể là màu trắng, cũng có thể là màu tím, thậm chí có thể là màu lam.
Chỉ cần không phải màu xanh lá và màu đen thì sẽ không coi là nhục nhã.
Đây là lần đầu tiên Vân Trung Hạc nhìn thấy Cơ Khanh, sau đó cũng bị nàng làm cho kinh diễm.
Chưa kể ở Tân Đại Viêm đế quốc, ngay cả ở Đại Hạ, Đại Chu đế quốc, cũng rất ít khi nhìn thấy mỹ nhân mang nét đẹp phương đông cổ điển như thế.
Thật phảng phất là từ đi từ trong tranh ra.
Bây giờ, Vân Trung Hạc đã hiểu ý nghĩa của khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, cũng hiểu yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu là như thế nào.
Nàng thật giống như là mỹ nhân trong Kinh Thi.
Cơ Khanh cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Vân Trung Hạc, cũng bị khuôn mặt của tên cặn bã đang sống sờ sờ này làm cho kinh diễm.
Nàng biết hắn tuấn mỹ, nhưng lại không nghĩ tới hắn tuấn mỹ đến nước này.
Nhưng càng tuấn mỹ thì càng thấp hèn, thậm chí trong đầu nàng đã tưởng tượng ra cảnh Vân Trung Hạc làm trai lơ mua vui cho vương hậu.
Tất cả khách tân ở đây đều nhìn Cơ Khanh với vẻ đồng cảm.
Còn ánh mắt nhìn về phía Vân Trung Hạc thì tràn đầy phẫn nộ và xem thường.
Cơ Chiến nguyên soái đọc lời chứng hôn đầy cảm giác nghi thức.
Ca tụng Viêm Tân Tông, ca tụng Tân Đại Viêm đế quốc, ca tụng nhân dân, cuối cùng ca tụng tình yêu.
Sau đó, Cơ Chiến cất cao giọng nói: “Buổi hôn lễ này, tất cả mọi người có mặt sẽ cùng nhau làm chứng.”
Mục đích của quá trình này vốn dĩ là để tiếp nhận sự chúc phúc của khách tân, tuyệt đối không phải gây chuyện.
Nhưng cảnh tượng hôm nay, thật khó nói.
“Ta phản đối…” Trong đám người có người hô to.
“Ta phản đối.”
“Ta phản đối!”
Ngay từ đầu chỉ có mấy chục người, về sau vài trăm người, cuối cùng hơn nghìn người đều hô to phản đối.
Lời này vừa ra, khuôn mặt Cơ Chiến nguyên soái lập tức lạnh xuống.
Mấy ngàn khách tân phản đối cuộc hôn lễ này? Tràng diện thật quá khó coi.
Ngay sau đó, một nam tử mặc trang phục thiếu tướng oai hùng bước ra.
Sự xuất hiện của người này lập tức đưa tới vô số âm thanh ủng hộ.
“Tân Chính thiếu tướng uy vũ.”
“Tân Chính thiếu tướng uy vũ.”
Gương mặt Cơ Thừa trưởng lão lạnh lẽo, lập tức muốn hạ lệnh lôi Tân Chính thiếu tướng xuống.
Nhưng Cơ Chiến nguyên soái đã ngăn cản.
Tân Chính thiếu tướng đi tới trước mặt Cơ Khanh, hoàn toàn không để ý đến Vân Trung Hạc, nói với ánh mắt nóng bỏng: “Cơ Khanh tiểu thư, ta biết vốn dĩ nàng không yêu Vân Trung Hạc. Nàng là vì lợi ích của gia tộc, vì chính trị mới gả cho hắn. Hôn nhân không có tình yêu là trái đạo đức. Hiện tại, toàn bộ đế quốc đều đang nhìn chúng ta.”
Mấy ngàn khách tân tĩnh lặng im ắng, tất cả mọi người đều nhìn Tân Chính thiếu tướng.
Đặc biệt, rất nhiều khách nữ thậm chí còn che miệng lại, ánh mắt kích động.
Các nàng cảm thấy Tân Chính thiếu tướng thật dũng cảm, các nàng sắp chứng kiến một tình yêu vĩ đại.
“Cơ Khanh tiểu thư, ta không biết hậu quả của việc làm hôm nay là gì, nhưng ta tin chắc rằng, người nam nhân nàng yêu chính là ta.”
“Cơ Khanh tiểu thư, mặc kệ phải trả giá lớn như thế nào, dù thịt nát xương tan, ta cũng phải truy cầu hạnh phúc của chúng ta, tình yêu của chúng ta.”
“Cơ Khanh tiểu thư, hãy dũng cảm đón nhận tình yêu của ta. Ta sẽ vĩnh viễn đứng trước mặt nàng, ngăn cản những sóng gió ập đến sau này.”
“Cơ Khanh tiểu thư, gả cho ta, gả cho tình yêu!”
Sau khi nói xong, Tân Chính thiếu tướng quỳ một gối xuống, đưa tay ra, sẵn sàng đón lấy bàn tay ngọc của Cơ Khanh.
Nếu như Cơ Khanh nguyện ý, vậy sẽ đặt tay nàng vào trong tay y.
Ban đầu, tất cả mọi người ở đây yên lặng, sau đó vô số người hô to: “Đồng ý! Đồng ý!”
“Cơ Khanh tiểu thư, đáp ứng Tân Chính tướng quân đi.”
Trong mắt của mọi người, Cơ Khanh và Tân Chính thiếu tướng mới là tình đầu ý hợp, mới là một cặp trời sinh.
Vân Trung Hạc chỉ là một trai lơ vô sỉ, một tiểu bạch kiểm hoang dâm.
Tân Chính thiếu tướng đưa ra quyết định này, đương nhiên đã chấp nhận nguy hiểm rất lớn, trải qua vô số cân nhắc.
Y không cam tâm từ trên mây rơi xuống địa ngục.
Y muốn nắm bắt cơ hội cuối cùng.
Tuy hoành đao đoạt ái nghe rợn cả người, nhưng trước đó không phải chưa từng xảy ra. Chỉ cần dư luận ủng hộ thì thậm chí việc này sẽ trở thành dũng cảm và chính nghĩa.
Y không muốn trở thành trò cười và y cũng không muốn tiền đồ huy hoàng cứ thế tan biến.
Cho nên, y đã biểu diễn một màn đoạt vợ.
“Đồng ý! Đồng ý!”
Tân Chính thiếu tướng cất cao giọng nói: “Cơ Khanh tiểu thư, nếu như tình yêu của chúng ta không được các tổ phụ chấp nhận, vậy nàng có nguyện ý bỏ trốn cùng ta không?”
Lời này vừa thốt ra, tất cả khách nữ lập tức càng thêm kích động.
Thật dũng cảm, thật lãng mạn.
Cơ Khanh tiến lên một bước, lập tức toàn trường yên lặng. Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẹp cổ điển của nàng.
Chờ đợi nàng trả lời.
Có lẽ, mọi người lập tức sẽ được chứng kiến một tình yêu oanh oanh liệt liệt.
Cơ Khanh nhìn Tân Chính, gằn từng chữ: “Tân Chính thiếu tướng, cảm ơn tình yêu của ngươi. Nhưng bây giờ xin ngươi hãy thực hiện nghĩa vụ của một khách tân, chúc phúc cho hôn lễ của ta. Ta không đón nhận tình yêu của ngươi, cảm ơn!”
Lời này vừa dứt, giống như nàng đã hung hăng đánh một cái tát vào mặt Tân Chính thiếu tướng.
Tân Chính quỳ trên mặt đất, trong nháy mắt đã mất đi tất cả huyết sắc.
Lại một lần nữa giống như bị sét đánh, không cách nào động đậy.
Trọn vẹn một lúc lâu sau, y mới phát ra tiếng cười thê lương.
“Ha ha ha…”
“Ha ha ha ha ha…”
Sau đó, y đứng lên, nhìn Cơ Khanh nói: “Cơ Khanh tiểu thư, ta chúc phúc nàng, ta chúc phúc nàng.”
“Cơ Khanh tiểu thư, ta biết nàng bị ép buộc, nàng hoàn toàn không muốn gả cho trai lơ khiến nàng mang tiếng xấu này.” Tân Chính thiếu tướng nói với ngôn từ chính nghĩa: “Nàng không nhận tình yêu của ta, không sao. Nhưng xin nàng nhớ kỹ, ta luôn luôn đứng sau lưng nàng, chỉ cần nàng nguyện ý lấy lại tự do, chỉ cần nàng nguyện ý tránh thoát cuộc hôn nhân hoang đường này, ta sẵn sàng vì nàng mà thịt nát xương tan.”
Sau đó, Tân Chính thiếu tướng trực tiếp rời đi.
…
Tiếp đó, hôn lễ tiếp tục diễn ra.
Tân lang tân nương tuyên thệ.
Trung thành với Tân Tông hoàng đế, trung thành với đế quốc, trung thành với nhân dân, trung thành với nhau.
Sau khi tuyên thệ hoàn tất.
Cơ Chiến nguyên soái lấy ra hai vòng tay bằng vàng có khắc tên của Vân Trung Hạc và Cơ Khanh.
Vân Trung Hạc đeo chiếc vòng có khắc tên Vân Trung Hạc cho Cơ Khanh.
Chiếc vòng này rất chặt, đeo ở cổ tay sẽ lập tức khóa lại, không thể tháo ra được nữa.
Khi ly hôn, cứ cưa đứt vòng tay là được. Nếu không thì phải đeo trên tay mọi lúc mọi nơi, biểu thị thân phận đã kết hôn của mình.
Cơ Khanh cũng đeo chiếc vòng tay có khắc tên Cơ Khanh cho Vân Trung Hạc.
Sau khi hai bên đeo xong vòng tay, Cơ Chiến nguyên soái lấy ra gia phả hoàng tộc, công khai trước tất cả mọi người.
Tìm tên của Cơ Khanh, sau đó thêm một cái tên dưới tên của nàng.
Cơ Hạ!
Đây là tên mới của Vân Trung Hạc trong gia phả Tân Đại Viêm đế quốc.
Không phải ban cho hắn họ Cơ, mà xem như hắn gả vào Cơ gia, lấy tên theo dòng họ thê tử.
Đến bây giờ, Vân Trung Hạc mới chính thức có được thân phận thành viên hoàng tộc Tân Đại Viêm đế quốc.
Ánh mắt của tất cả mọi người nhìn Vân Trung Hạc càng thêm xem thường và phẫn nộ.
Tiểu bạch kiểm vô sỉ, chỉ là trai lơ không có thân phận gì khác, vậy mà dựa vào phương thức vô sỉ như vậy tấn thăng, quả thật là sỉ nhục của nam nhân.
Vân Trung Hạc ngươi coi như thu được vinh hoa phú quý, nhưng ở trước mặt Cơ Khanh vĩnh viễn sẽ không ngẩng đầu lên được. Trước mặt tất cả mọi người đế quốc, ngươi cũng vĩnh viễn bị đính trên Sỉ Nhục Trụ.
Cơ Chiến nguyên soái lớn tiếng nói: “Ta tuyên bố, Cơ Khanh và Cơ Hạ, chính thức trở thành vợ chồng hợp pháp ở Đại Viêm đế quốc.”
Đến bây giờ, toàn bộ hôn lễ mới kết thúc.
…
Bên trong một căn phòng tráng lệ.
Đây coi như là phòng động phòng của Vân Trung Hạc và Cơ Khanh, nhưng không có bất kỳ không khí ăn mừng gì, vẫn băng băng lãnh lãnh như cũ.
Cơ Khanh đang ngồi trước bàn làm việc, múa bút thành văn.
Nàng đang làm việc.
Lạnh lùng, cao ngạo, xa cách người khác ngàn dặm.
Phảng phất như từng li từng tí trên cơ thể đều đang thể hiện sự coi thường của nàng với Vân Trung Hạc.
Hoàn toàn xem hắn như không khí.
Vân Trung Hạc bưng một tách cà phê, đặt trước mặt nàng.
“Cảm ơn.” Cơ Khanh nói.
Nàng không nói lời lạnh nhạt với Vân Trung Hạc, càng không nói lời mỉa mai, nhưng một tiếng ‘Cảm ơn’ này càng lộ ra vẻ ngạo mạn.
Cà phê do Vân Trung Hạc nấu, Cơ Khanh sẽ không đụng vào, dù chỉ một ngụm.
Một lát sau, nàng phát hiện Vân Trung Hạc vẫn đứng ở bên cạnh.
“À, hôm nay là đêm tân hôn của chúng ta, ngươi cần ta thực hiện nghĩa vụ của một thê tử đúng không?” Cơ Khanh nói: “Được rồi, ngươi chờ một chút để ta hoàn thành công việc hôm nay, được chứ?”
Vẫn lịch sự như cũ.
Sau đó, nàng tiếp tục công việc, lại một lần nữa xem Vân Trung Hạc là không khí.
Khoảng một tiếng sau.
Cơ Khanh hoàn thành công việc, đứng dậy, đến bên giường, nằm xuống.
“Vân Trung Hạc ngươi đến đi, hoàn thành nghĩa vụ vợ chồng của chúng ta.” Cơ Khanh bình tĩnh nói: “Nhưng xin ngươi đừng cởi váy của ta, cũng đừng lấy tay chạm vào thân thể ta, càng không cần hôn. Như thế ta mới có thể nhẫn nhịn để không xuất hiện tình huống xấu hổ, chẳng hạn như nôn mửa,…”
Sau đó, Cơ Khanh hít một hơi thật sâu, cắn chặt răng, phảng phất như sắp chịu đựng một loại tàn phá đáng buồn nào đó.
“Vân Trung Hạc, xin ngươi làm càng nhanh càng tốt được không? Tranh thủ trong nửa khắc đồng hồ, sau đó rời khỏi phòng của ta. Cảm ơn sự thông cảm của ngươi.”
…