“Đầu tiên, các ngươi cứ yên tâm, ta và Cơ Khanh phó viện trưởng còn chưa xảy ra quan hệ vợ chồng, cho nên nàng vẫn không bị thằng hề như ta làm bẩn, nàng vẫn cao quý như cũ.”
Lời mở đầu của Vân Trung Hạc lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Trong lòng mọi người thở phào nhẹ nhõm.
“Thằng hề? Vân Trung Hạc ta là một thằng hề sao?!” Vân Trung Hạc hỏi.
“Đúng!” Hơn 10.000 người bên dưới đồng thanh hét lên, tất cả đều chỉ vào Vân Trung Hạc, cho rằng hắn là thằng hề.
“Đúng, ta là một thằng hề, một thằng hề hèn hạ vô sỉ đáng thương.” Vân Trung Hạc nói: “Ta bị ngàn người chỉ trỏ, vạn người thóa mạ. Ta đi ở trên đường, tất cả mọi người xem ta như không khí. Trên xe ngựa công cộng, chỉ cần ta ngồi thì một hàng đó sẽ trống không, những người khác tình nguyện đứng đấy, cũng không ai nguyện ý ngồi chung một chỗ với ta.”
“Ta ở quán rượu hay nhà ăn cũng đều như thế. Tất cả mọi người xem thường ta, tất cả mọi người xa lánh ta, tất cả mọi người cô lập ta.”
“Sau khi ta và Cơ Khanh thành hôn, nàng cũng chưa trở về nhà dù chỉ một ngày. Trong toàn bộ pháo đài to lớn, cũng không ai nói chuyện với ta, từ người nhà của nàng cho đến nô bộc, không ai nói với ta một chữ!”
“Ta đến đế đô một tháng, không ai nói chuyện với ta, suýt chút nữa ta cũng quên mất mình còn có năng lực nói chuyện.”
“Toàn bộ đế đô, toàn bộ đế quốc đều xem thường ta, chán ghét ta, buồn nôn ta!”
“Các ngươi làm như vậy đúng không?” Vân Trung Hạc quát ầm lên: “Các ngươi làm như vậy có đúng không?”
Tất cả mọi người cười lạnh, không có người nào đáp lại hắn.
“Đúng, vô cùng đúng!” Vân Trung Hạc chém đinh chặt sắt nói: “Các ngươi xem thường ta, buồn nôn ta, có nghĩa là tam quan của các ngươi chính xác, đại biểu đế quốc này có hy vọng.”
“Vân Trung Hạc ta là một thằng hề, từ ngày đầu tiên đặt chân đến Tân Đại Viêm đế quốc đến bây giờ đều là một thằng hề.”
“Đầu tiên ta lợi dụng Chúc Ngọc Nghiên học sĩ, lợi dụng hảo cảm của nàng đối với ta, đưa ta vào hành cung vương hậu, trở thành trai lơ của nàng.”
“Ta dùng hết khả năng nịnh nọt vương hậu, trở thành trai lơ được sủng ái nhất.”
“Sau đó, ta lại lợi dụng vương hậu, ở rể Cơ Thừa gia tộc, ở rể Cơ Khanh phó viện trưởng, trở thành trượng phu của nàng.”
“Ta thành công đạt được thân phận hoàng tộc, ta cũng thành công làm buồn nôn tất cả mọi người, trở thành thằng hề đáng xấu hổ nhất Tân Đại Viêm đế quốc.”
“Thằng hề như ta từ đâu tới? Đến Tân Đại Viêm đế quốc để làm gì? Ta đã đến đây một năm, lợi dụng nữ nhân, cuối cùng để làm gì? Ta có mục đích gì không thể cho ai biết?”
“Vân Trung Hạc ta đến từ thế giới phương đông, đến từ Cựu Đại Viêm đế quốc.”
“Thân phận của ta là Đại Chu đế quốc Ngao quốc công, nội các học sĩ!”
“Thân phận của ta là Đại Doanh đế quốc Vân quốc công, phó thủ lĩnh Hắc Long Đài.”
“Thân phận của ta là Đại Hạ đế quốc Viêm thân vương.”
“Thân phận của ta là trượng phu Nhu Lan Quốc nữ vương.”
“Thân phận của ta là người thừa kế dòng chính duy nhất của Đại Viêm hoàng triều, thân phận của ta là người thừa kế hoàng vị thứ nhất của Đại Viêm đế quốc, ta là Chủ Nhân Thiên Mệnh của thế giới phương đông, trên người ta có huyết mạch hoàng kim tôn quý nhất.”
“Nhưng… tất cả đều nhảm nhí, chả là cái cóc khô gì.”
“Hiện tại, Vân Trung Hạc ta chính là một tên hề đáng thương, đáng xấu hổ, đáng buồn.”
“Bởi vì, thế giới phương đông đã sụp đổ, Đại Chu đế quốc, Đại Doanh đế quốc, Đại Hạ đế quốc, Đại Tây đế quốc, toàn bộ đều sụp đổ. Đại Hàm ma quốc hắc ám thống trị, bao phủ toàn bộ thế giới phương đông.”
“Người đã mất đi tổ quốc, chẳng cần biết hắn là ai, cho dù là người thừa kế hoàng vị, đó cũng là một con chó, một con chó nhà có tang.”
“Mà Vân Trung Hạc ta, chính là con chó nhà có tang này, một con chó cụp đuôi, vẩy đuôi mừng chủ.”
“Dù ta thông qua thủ đoạn hèn hạ, trở thành trượng phu của Cơ Khanh, trở thành thành viên của hoàng tộc đế quốc, ta cũng là một con chó nhà có tang.”
“Con chó nhà có tang như ta đến Tân Đại Viêm đế quốc để làm gì?! Tham sống sợ chết sao?”
“Không, không phải! Ta đến mượn binh, ta đến mời Tân Đại Viêm đế quốc xuất binh đông chinh, đoạt lại cố thổ của Đại Viêm hoàng triều, tiêu diệt Đại Hàm ma quốc.”
“Nhưng…”
“Lý do này vẫn nhảm nhí như cũ.”
“Đã qua hơn một ngàn năm, Cựu Đại Viêm hoàng triều cũng đã diệt vong hơn một ngàn năm. Năm đó, thế lực bảo thủ Cựu Đại Viêm đế quốc đuổi tân phái tinh anh đi, bọn họ đi xa trùng dương, mười bước tồn một, cuối cùng thành lập Đại Viêm đế quốc hoàn toàn mới trên đại lục mới. Một Tân Đại Viêm đế quốc càng thêm cường đại, càng thêm tiên tiến.”
“Tại sao Tân Đại Viêm đế quốc lại vì phương đông cố thổ mà đổ máu hi sinh? Không có lý do gì, không có bất kỳ lý do gì.”
“Đây chính là thái độ của các ngươi, thái độ áp đảo chủ đạo, không xuất binh, không đông chinh, mặc cho thế giới phương đông sụp đổ.”
“Không quan trọng, ta sẽ không dùng bất kỳ đại nghĩa gì, bất kỳ đạo đức gì để bắt các ngươi, bởi vì ta chỉ là một thằng hề.”
“Bây giờ, ta giống như một phạm nhân, một thằng hề. Dù ta dùng thủ đoạn hèn hạ thu được thân phận hoàng tộc, nhưng ta vẫn là một thằng hề như cũ, vẫn không có người để mắt đến ta.”
“Nhưng các ngươi đừng quên, ta là người thừa kế dòng chính của Viêm Tân Tông, ta cũng là người thừa kế hoàng vị Tân Đại Viêm đế quốc của các ngươi. Trên người ta có được huyết thống hoàng kim của hoàng tộc đế quốc. Vì thế, Hoàng Gia học viện không thể hủy kết quả kiểm tra báo cáo đo lường của ta. Thân phận hoàng tộc này của ta không cần thông qua loại ở rể hèn hạ này mới có thể thu đươc, vì vốn dĩ huyết mạch của bản thân ta cao quý hơn so với tất cả mọi người ở đây, so với hai Chấp Chính Vương, so với Cơ Thánh thân vương, so với Cơ Khanh cao cao tại thượng xem thường ta thì càng thêm cao quý.”
“Nhưng… cái gì mà huyết mạch hoàng kim, cái gì huyết thống hoàng tộc? Vẫn nhảm nhí như cũ.”
“Người không phải chó, nói gì mà huyết thống? Chả nhẽ Vương hầu tướng lĩnh là trời sinh sao?”
“Tân Đại Viêm đế quốc Nguyên Lão viện quật khởi, nghiêm ngặt khống chế số lượng thành viên hoàng tộc, áp chế quyền lực hoàng tộc, làm tốt, làm tốt lắm!”
“Chỉ như vậy, đế quốc mới có thể bảo trì sức sống, mới có thể cam đoan công bằng công chính tối thiểu.”
“Vân Trung Hạc ta đi đến Tân Đại Viêm đế quốc, vậy sẽ phải chịu quy củ của đế quốc.”
“Ta dốc toàn lực trở thành trượng phu của Cơ Khanh, cũng tự biến bản thân thành một thằng hề, ta muốn làm gì?”
“Ta muốn nói chuyện, dù trở thành một thằng hề, ta cũng muốn khiến tất cả mọi người nghe được ta nói chuyện.”
“Tân Đại Viêm đế quốc rất tốt, cho phép người ta nói. Chỉ cần không phản bội đế quốc, thì sẽ không vì nói mà hoạch tội. Nhưng ta nhất định phải làm cho tất cả mọi người nhận biết ta, để cho tiếng nói của ta có thể truyền đến tai mỗi người.”
“Ta muốn nói gì? Xuất binh đông chinh, cứu vớt thế giới phương đông, tiêu diệt Đại Hàm ma quốc.”
“Sẽ không có ai nghe những lời như vậy.”
“Ta muốn nói Tân Đại Viêm đế quốc đã rơi vào thời khắc nguy hiểm nhất. Các ngươi rất tân tiến, rất cường đại, nhưng các ngươi đóng cửa làm xe hơn một ngàn năm, các ngươi cũng bắt đầu phong bế, bắt đầu lạc hậu, bắt đầu mục nát.”
“Cứu vớt thế giới phương đông, cũng là cứu vớt chính các ngươi. Nếu như bỏ mặc Đại Hàm ma quốc chiếm lĩnh thế giới phương đông, sớm muộn có một ngày, quân đoàn Hắc Ám của Đại Hàm ma quốc sẽ tràn vào thế giới của các ngươi, tiêu diệt Tân Đại Viêm đế quốc kiêu ngạo cường đại của các ngươi, để hắc ám cũng bao phủ trên đỉnh đầu các ngươi, để cho đời đời con cháu các ngươi biến thành nô lệ.”
“Loại lời này cũng không có người nghe.”
“Nói chuyện giật gân, buồn cười đáng xấu hổ. Sở dĩ thế giới phương đông bị diệt vong là vì nó quá lạc hậu, quá suy đồi, quá lỗi thời. Cũng giống như Vân Trung Hạc ta là một thằng hề vô sỉ hèn hạ. Đây là suy nghĩ của tất cả các ngươi.”
“Thê tử Cơ Khanh của ta buồn nôn ta. Khi động phòng sau hôn lễ, nàng nói với ta có thể thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, nhưng ta không thể hôn nàng, không thể đụng vào nàng, nếu không nàng sẽ ghê tởm mà nôn mửa.”
“Một thằng hề giống như ta, chết thì chết. Một thế giới phương đông giống như ta, diệt vong thì diệt vong, có gì mà tiếc? Đúng không!”
Toàn trường hơn một vạn người đều rơi vào trầm mặc, thậm chí có một vài người mắt đã đỏ hoe, bắt đầu suy nghĩ.
Bởi vì bài phát biểu của Vân Trung Hạc tràn đầy tình cảm vô hạn.
Nó được nói với một giọng điệu buồn bã, thảm hại, khiêm nhường và đầy nước mắt.
Bi kịch là dễ chạm vào lòng người nhất.
Vân Trung Hạc khàn khàn nói: “Một vài người trong các ngươi đã bị ta làm cho xúc động, sinh ra đồng cảm với ta? Điều này chứng tỏ rằng bài phát biểu của ta đã thành công? Không, không, không..”
“Không có ích lợi gì, đồng cảm là thứ vô dụng nhất trên thế giới này, đặc biệt là đối với một vị vua vong quốc.”
“Bây giờ các ngươi đồng cảm với ta, trong lòng còn có chút chua xót, nhưng sau khi đi về, trong vòng mười giờ, chắc chắn những cảm xúc này sẽ tan thành mây khói. Vân Trung Hạc ta vẫn là một thằng hề đáng thương, đáng xấu hổ như cũ.”
“Vân Trung Hạc ta đến Tân Đại Viêm đế quốc, từ đầu đến cuối chỉ có một mục tiêu, khiến các ngươi xuất binh đông chinh, cứu vớt thế giới phương đông, tiêu diệt Đại Hàm ma quốc.”
“Nhưng ta sẽ không cầu xin, ta cũng không hô hào. Buồn buồn ưu tư, khóc sướt mướt không làm lay chuyển được một đế quốc cường đại.”
“Ta muốn tiến hành một cuộc đối thoại cường giả với các ngươi.”
“Ta muốn tiến hành một trận quyết đấu cường giả với Tân Đại Viêm đế quốc.”
“Ta muốn tiến hành chinh phục cường giả với Cơ Khanh phó viện trưởng.”
“Quỳ liếm không có tiền đồ. Không một nữ nhân nào vì ngươi quỳ liếm mà yêu ngươi. Tương tự, cũng không một đế quốc nào vì đồng cảm mà giúp ngươi.”
“Cơ Khanh cao cao tại thượng xem thường ta, xem ta là thằng hề. Toàn bộ Tân Đại Viêm đế quốc cũng cao cao tại thượng coi thường ta, xem ta là thằng hề.”
“Làm sao ta mới có thể khiến các ngươi phái binh đông chinh? Vô cùng đơn giản, ta sẽ chứng minh, các ngươi không cường đại như các ngươi tưởng tượng. Các ngươi cũng xa xa mới có tư cách kiêu ngạo.”
“Xem thường ta, khinh miệt ta, không nhìn ta, chà đạp ta.”
“Ta sẽ chứng minh cho các ngươi, vẻn vẹn bằng một mình ta đã có thể hoàn toàn đánh bại toàn bộ Tân Đại Viêm đế quốc.”
“Ta sẽ chứng minh cho các ngươi, vẻn vẹn bằng một mình ta có thể chà đạp Tân Đại Viêm đế quốc trên mặt đất.”
“Ta muốn chứng minh với các ngươi, các ngươi lạc hậu, tất cả các ngươi vô cùng low.”
“Low là cái gì? Là cấp thấp, là lạc hậu!”
Hai ngon tay cái Vân Trung Hạc dựng ngược, khiêu khích, xem thường tất cả mọi người ở đây.
Tất cả mọi người hoàn toàn sợ ngây người, Vân Trung Hạc ngươi quá phách lối, quá điên cuồng rồi?
Ngươi là một thằng hề, một trai lơ, một con chó nhà có tang chạy trốn tới Tân Đại Viêm đế quốc tìm sự che chở, cũng dám xem thường chúng ta?
Phương đông của ngươi mới nguyên thủy lạc hậu, mới là nền văn vinh buồn cười ngu muội rớt lại phía sau.
Vân Trung Hạc ngươi mới là thằng hề khiến người ta khinh thường.
“Tức giận sao?” Vân Trung Hạc cười lạnh nói: “Thế nhưng các ngươi rất có tố chất, cho dù tức giận cũng không xông lên đánh ta. Vỗ tay, vỗ tay,…”
Vân Trung Hạc điên cuồng vỗ tay gợi đòn.
“Tân Đại Viêm đế quốc của các ngươi kiêu ngạo tự hào cái gì? Các ngươi sản xuất có năng xuất nhất, có y học tân tiến nhất, toán học, khoa học, nghệ thuật, quân sự, vân vân và mây mây!”
“Các ngươi cảm thấy các ngươi dẫn trước thế giới phương đông một ngàn năm, cảm thấy Vân Trung Hạc ta vô cùng thấp hèn lạc hậu? Các ngươi cảm thấy thế giới phương đông đều ngu muội, đều ngu xuẩn như dã nhân nguyên thủy?”
“Tiếp theo, ta sẽ khiêu chiến toàn bộ Đại Viêm đế quốc!”
“Đúng, là tất cả mọi người!”
“Ta sẽ khiêu chiến ở văn học, âm nhạc, toán thuật, y học, khoa học, quân sự, đánh cờ, thiên văn, địa lý, tất cả lĩnh vực, đánh bại tất cả mọi người các ngươi.”
“Ta chỉ có một ngươi, ta muốn miểu sát toàn trường, muốn tiêu diệt toàn bộ các ngươi, muốn lấy đi tất cả kiêu ngạo của các ngươi.”
“Người ưu tú nhất Tân Đại Viêm đế quốc đứng ra cho ta, tiếp nhận khiêu chiến của ta.”
“Ta muốn cho các ngươi thấy, cái gì mới thật sự là cường giả. Nhân tài của Tân Đại Viêm đế quốc các ngươi mới là ếch ngồi đáy giếng, mới là thằng hề thật sự.”
“Mà ta là cường giả muốn chinh phục tất cả các ngươi.”
“Tân Đại Viêm đế quốc các ngươi không phải tôn trọng cường giả, kính sợ cường giả sao? Cơ Khanh ngươi kiêu căng lãnh ngạo, không phải tự cao tự đại sao?”
“Cơ Khanh, thê tử thân yêu của ta, ngươi có vô số người ngưỡng mộ. Bọn họ có đại nghệ thuật gia, đại âm nhạc gia, đại văn học gia, đại kỳ sư, đại học thuật gia. Ta muốn từng bước từng bước đánh bại bọn họ, ở lĩnh vực bọn họ am hiểu nhất, kiêu ngạo nhất, hoàn toàn miểu sát bọn họ thành cặn bã.”
“Cơ Khanh, thê tử thân yêu của ta, ngươi không phải tự hào về thành tựu học thuật của bản thân sao? Nhưng trong mắt ta, cái này hoàn toàn chả là cái cóc khô gì. Trong khi tiêu diệt những người ngưỡng mộ ngươi, ta cũng sẽ đồng thời nghiền ép thành tựu học thuật của ngươi thành cặn bã. Ta muốn để ngươi xem một chút, cái gì là học thuật chân chính, cái gì mới thật sự là Khoa Học Thánh Nhân.”
“Cơ Khanh, thê tử thân yêu của ta, ta muốn chinh phục ngươi, muốn ngươi quỳ trên mặt đất, cầu ta sủng hạnh, lúc đó ta mới đụng vào ngươi.”
“Còn mười một tháng, nếu như ta không làm được điều này, ta để Cơ Khanh ngươi tự do, ta và ngươi ly hôn.”
“Còn có tất cả mọi người ở đây, toàn bộ thành viên Nguyên Lão viện Đại Viêm đế quốc, tất cả học thuật đại sư, tất cả quân đoàn trưởng, tất cả nguyên soái, tất cả đại khoa học gia, hết thảy tất cả.”
“Các ngươi đều nghe được, một mình ta, muốn miểu sát tất cả các ngươi trên tất cả mọi lĩnh vực.”
“Ta muốn trở thành Chấp Chính Vương của các ngươi, ta muốn trở thành hoàng đế của các ngươi.”
“Khi ta đã chứng minh một mình ta có thể miểu sát toàn bộ các ngươi, các ngươi nên chui dưới chân ta, tôn ta là hoàng đế Đại Viêm đế quốc, thừa nhận thân phận của ta, thừa nhận huyết mạch hoàng kim của ta.
“Ta sẽ không cầu xin các ngươi xuất binh đông chinh, nhưng tương lai, ta sẽ lệnh cho các ngươi xuất binh đông chinh.”
“Tân Đại Viêm đế quốc, ta đến đây, ta nhìn thấy, ta chinh phục!”
“Ta không nhắm vào một người nào đó trong các ngươi, mà nhắm vào tất cả mọi người, toàn bộ đế quốc, thành tựu các ngươi kiêu ngạo đều là rác rưởi, đều là rác rưởi!”
“Bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ bắt đầu tiêu diệt các ngươi.”
“Bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ tiêu diệt tất cả các ngươi trên mọi lĩnh vực.”
“Thiên địa chứng kiến, đế quốc chứng kiến!”
“Ta đến Tân Đại Viêm đế quốc, là đến để lãnh đạo các ngươi, không phải đến cầu khẩn các ngươi. Ta đến Tân Đại Viêm đế quốc, là vinh hạnh của tất cả các ngươi.”
“Nếu như các ngươi không có ý định xông lên giết ta, không bởi vì bị ta chọc giận mà chém ta thành trăm mảnh, vậy ngày mai chúng ta gặp lại.”
“Ngày mai gặp, ta sẽ để cho các ngươi tận mắt chứng kiến, ta tiêu diệt tất cả các ngươi như thế nào!”