"Ha ha ha ha. . ." Văn Chấp Chính Vương lại một lần nữa cất tiếng cười to nói: "Trên thế giới này còn có chuyện hoang đường vậy sao? Vân Trung Hạc ngươi chỉ là một người từ thế giới phương đông chạy trốn tới Tân Đại Viêm đế quốc, chúng ta chứa ngươi, che chở ngươi, kết quả ngươi lại muốn làm tu hú chiếm tổ chim khách, soán vị đoạt quyền?"
Về lời nói này, Vân Trung Hạc cũng khinh thường cãi lại.
Liên quan tới điểm này, đã có vô số văn tự, vô số thư tịch và báo chí đưa ra lời giải thích, mà đã sớm xâm nhập lòng người.
Trên thân Vân Trung Hạc có huyết thống Viêm Tân Tông thuần chính nhất, mà hắn giống với Viêm Tân Tông, đều mang đến cho đế quốc văn minh hoàn toàn mới, có thể làm cho đế quốc cường đại.
Hoặc là trực tiếp nói, Vân Trung Hạc cần Tân Đại Viêm đế quốc, Tân Đại Viêm đế quốc cũng cần Vân Trung Hạc.
"Không có lời gì để nói rồi?" Văn Chấp Chính Vương nói: "Dựa theo luật pháp, Vân Trung Hạc phạm vào tội mưu phản, nhưng nể tình ngươi lập xuống công huân cho đế quốc, mà lại là thành viên hoàng tộc, cho nên phán xử lưu vong. Quân đội đâu, áp giải Vân Trung Hạc rời Tân Đại Viêm đế quốc, lưu vong vạn dặm."
Mệnh lệnh này ra, tất cả mọi người không khỏi nhìn lên trên trời.
Vân Trung Hạc điện hạ lúc này ở trên phi thuyền, làm sao đi bắt? Làm sao đi áp giải?
Lúc này Vân Trung Hạc để phi thuyền lên cao.
Tất cả mọi người kinh ngạc, hẳn là Vân Trung Hạc muốn chạy trốn sao? Điều đó không có khả năng.
Ngay sau đó, Vân Trung Hạc trực tiếp từ trên phi thuyền nhảy xuống, dù nhảy mở ra, hắn chậm rãi rơi trên mặt đất.
Đây. . . Đây là khiêu khích sao?
Trước đó ngươi ở trên phi thuyền, quân đội còn có lý do, bởi vì chúng ta bắt không được ngươi, cho nên không thể áp giải ngươi xuất cảnh, cũng vô pháp đưa ngươi lưu vong.
Mà bây giờ ngươi từ trên phi thuyền nhảy xuống, đưa đến trước mặt quân đội, nếu như chúng ta không bắt ngươi, chẳng phải là chống lại mệnh lệnh? Chẳng phải là làm khó quân đội?
Vân Trung Hạc giơ cao hai tay, ra hiệu bất luận quân đội nào cũng có thể đến bắt hắn.
Nhưng không có một binh sĩ nào xuất động.
Sắc mặt hai Chấp Chính Vương phát lạnh, cái tín hiệu này vô cùng nguy hiểm, ngay cả quân đoàn cũng bị Vân Trung Hạc mê hoặc, không nguyện ý tiến lên bắt người.
Võ Chấp Chính Vương lạnh giọng nói: "Quân nhân lấy phục tùng mệnh lệnh là thiên chức, các ngươi chẳng lẽ muốn kháng lệnh sao?"
Nhưng quân đoàn đế quốc vẫn như cũ không nhúc nhích, cắn chặt răng.
"La Khung tướng quân, ta lệnh cho ngươi đi bắt Vân Trung Hạc, sau đó lưu vong xuất cảnh." Võ Chấp Chính Vương nói.
Tên tướng lĩnh cao lớn kia toàn thân bao bọc trong khôi giáp, nghe Võ Chấp Chính Vương nói, vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.
"La Khung tướng quân, ngươi muốn kháng mệnh sao?" Võ Chấp Chính Vương nghiêm nghị hỏi.
Lập tức, La Khung tướng quân trực tiếp tháo xuống mũ giáp, tháo xuống huy chương trên áo giáp, đi tới trước mặt Võ Chấp Chính Vương nói: "Chấp Chính Vương các hạ, ta chính thức từ quân chức."
Gã thà rằng từ chức, cũng không muốn tiến lên bắt Vân Trung Hạc.
Đây quả thực là vỗ mặt to lớn, sắc mặt hai vị Chấp Chính Vương lập tức trở nên khó coi không gì sánh được.
Võ Chấp Chính Vương nghiêm nghị nói: "Tân Chính thiếu tướng ở đâu?"
"Có mạt tướng!" Tân Chính thiếu tướng ra khỏi hàng.
Võ Chấp Chính Vương nói: "Ngươi dẫn người đi bắt Vân Trung Hạc, đồng thời triệt để lưu vong hắn."
Tân Chính thiếu tướng nói: "Xin Chấp Chính Vương cho mạt tướng một phần mệnh lệnh."
Võ Chấp Chính Vương viết một phần mệnh lệnh, sau đó kí lên tên của mình, đồng thời đóng đại ấn Chấp Chính Vương lên, sau đó đưa phần quân lệnh này cho Tân Chính thiếu tướng.
Tân Chính thiếu tướng nhận lấy phần quân lệnh này, nhìn kỹ một lần, sau đó nói: "Người đâu, cùng ta đi chấp hành quân lệnh."
Nhưng . . .
Không có binh sĩ nào ra khỏi hàng.
Gương mặt Tân Chính thiếu tướng không khỏi co quắp một hồi, sau đó chỉ vào hai tên binh sĩ sau lưng nói: "Hai người các ngươi, đi theo ta chấp hành quân lệnh."
Hai tên binh sĩ kia liếc nhìn nhau, trực tiếp lấy xuống khôi giáp, bỏ xuống tất cả vũ khí, sau đó quỳ trên mặt đất, tự trói lại nhau.
Quân nhân nhất định phải phục tùng mệnh lệnh, bọn họ không muốn đi bắt Vân Trung Hạc, cho nên tự lột quân phục, có thể loại hành vi này là đào binh, là cần lên toà án, cho nên chính bọn họ tự trói lại, chờ quân pháp trừng phạt.
Đây cũng là hung hăng cho một cái tát, ánh mắt Tân Chính thiếu tướng lập tức tràn đầy sát ý.
Tại Tân Đại Viêm đế quốc, nếu như nói ai thống hận nhất Vân Trung Hạc, đó chính là Tân Chính thiếu tướng.
Nếu như không phải Vân Trung Hạc xuất hiện, có lẽ lúc này gã đã cưới Cơ Khanh phó viện trưởng, mà đã tấn thăng trung tướng, tương lai còn có thể trở thành một tên quân đoàn trưởng, có thể khôi phục trở thành hoàng tộc họ Cơ.
Nhưng tất cả những thứ này đều hôi phi yên diệt, Cơ Khanh trở thành nữ nhân Vân Trung Hạc, mà bụng lại đang lớn lên.
Cơ Khanh vốn cao ngạo, hiện tại mỗi ngày đều cùng vương hậu tranh giành tình nhân, thậm chí công khai trên lớp học đệ tam học viện châm chọc vương hậu, mà không chỉ một lần công khai, nàng trực tiếp phát biểu công kích vương hậu.
Nhìn thấy Cơ Khanh như vậy, làm sao không khiến Tân Chính thiếu tướng đau lòng nhức óc?
Cho nên gã hận không thể chém Vân Trung Hạc thành muôn mảnh, thịt nát xương tan.
Hít một hơi thật sâu, Tân Chính thiếu tướng đi tới phía Vân Trung Hạc, cất cao giọng nói: "Vân Trung Hạc các hạ, ngươi dính líu kích động Tân Tông đảng vây công Chấp Chính cung, ý đồ phá vỡ cơ cấu quyền lực đế quốc, căn cứ lệnh Chấp Chính Vương, ta chính thức bắt ngươi."
Nhưng gã chưa đi đến trước mặt Vân Trung Hạc, lập tức bị một đám người vây quanh.
Trên trăm tên trẻ tuổi Tân Tông đảng cuồng nhiệt bao vây Tân Chính thiếu tướng, đồng thời xuất ra côn bổng, nhìn về phía gã với ánh mắt tràn đầy phẫn nộ và cừu hận.
Tân Chính thiếu tướng lạnh giọng nói: "Các ngươi muốn kháng mệnh sao? Các ngươi muốn công kích thiếu tướng đế quốc sao? Các ngươi muốn công kích quân nhân đế quốc sao?"
Tân Chính thiếu tướng nói câu này cũng là dụng ý khó dò, đây là muốn để Vân Trung Hạc đối lập với quân đội.
Tân Chính thiếu tướng gã là người quân đội đế quốc, nếu như bị Tân Tông đảng đánh, đây chẳng phải là đánh mặt quân đội của đế quốc? Như vậy trước mắt bao người, nhất định sẽ tạo thành vết nứt giữa quân đội và Tân Tông đảng.
Tân Chính thiếu tướng nói: "Ta tuyệt đối không phản kháng, các ngươi có gan thì đánh chết ta, ta muốn bắt Vân Trung Hạc, các ngươi có gan thì đánh chết ta!"
Tân Chính thiếu tướng vừa hô to, vừa đi đến phía Vân Trung Hạc.
Võ công gã rất cao, dù trên trăm thanh niên này cũng ngăn không được gã. Nhưng lại không có khả năng công kích gã, nếu không lại trúng ý gã muốn.
Vân Trung Hạc nhìn Tân Chính thiếu tướng đi tới, ánh mắt lập tức nheo lại.
Cơ Thánh thân vương? Hoặc là Cơ Chiến đại nhân, các ngươi không phải một mực chờ đợi cơ hội ra sân sao? Hiện tại đã đến.
Đại lão chân chính quân đoàn đế quốc là Cơ Thánh thân vương, cho nên Cơ Diễm mới có thể trở thành Võ Chấp Chính Vương đời sau.
Ngay lúc này, bỗng nhiên có một thanh âm cao giọng nói: "Vô hiệu, mệnh lệnh Chấp Chính Vương vô hiệu!"
Lại là giọng của nữ nhân.
Ngay sau đó, đám người đen nghịt tránh ra một lối đi.
Lại là Trịnh Tước Nguyên Lão viện ngoan cố bảo thủ nhất, lúc này lão ngồi trên xe lăn, còn mang theo bình truyền nước, thê tử đẩy xe lăn cho lão.
Trịnh Tước trưởng lão giải phẫu mặc dù thành công, nhưng thân thể vẫn còn tê liệt một nửa, nói chuyện cũng không lưu loát, cho nên vừa rồi người gọi hàng là thê tử của lão.
Nữ nhân kia đẩy Trịnh Tước đi tới cạnh Vân Trung Hạc.
Vô số ánh mắt nhìn trên người nàng, thê tử Trịnh Tước có chút ngượng ngùng, lại có chút kích động.
Hít mấy hơi thật sâu, nàng nói: "Phần mệnh lệnh này của Chấp Chính Vương vô hiệu."
Lúc này, Võ Chấp Chính Vương cười lạnh nói: "Thật sự là buồn cười, lúc nào nữ tử cũng có thể can thiệp chính sự đế quốc?"
Trịnh Tước nguyên lão nói chuyện không lưu loát, nhưng vẫn gằn từng chữ: "Ta. . . Ta chính thức. . . Vạch tội hai vị Chấp Chính Vương, đồng thời vạch tội Trịnh Tước, vạch tội ba người này hãm hại Lý Phục đại nhân, trước khi chuyện này được điều tra rõ, ba người ngừng ấn, mệnh lệnh vô hiệu!"
Trịnh Tước trưởng lão nói xong những lời này, phảng phất đã dùng hết tất cả lực lượng, tất cả tinh thần.
Nhưng người có thể nghe nghe lão rõ ràng, vẫn như cũ chỉ có một số người bên cạnh.
Thê tử Trịnh Tước cầm lên lá loa sắt, dùng hết tất cả khí lực nói: "Trượng phu ta là Nguyên Lão viện, có quyền vạch tội Chấp Chính Vương và bất luận thành viên Nguyên Lão viện nào, mà một khi bị vạch tội, nhất định phải đình chỉ tất cả đại ấn. Người vạch tội nhất định phải trong vòng mười ngày, đệ trình chứng cứ liên quan, nếu như trong vòng mười ngày, không thể nộp lên chứng cứ xác thực, vạch tội tự động giải trừ."
Sau đó, nàng giơ lên cao bản vạch tội của trượng phu nàng, phía trên rõ rõ ràng ràng có Trịnh Tước ký tên, còn có thủ ấn của lão.
Toàn trường triệt để yên tĩnh.
Hoàn toàn không ngờ, tại thời khắc mấu chốt này, Trịnh Tước Nguyên Lão hội phát động công kích tự sát, yểm hộ Vân Trung Hạc.
Tất cả mọi người vô cùng cảm động, cũng vô cùng chấn kinh.
Trịnh Tước nguyên lão ngoan cố nhất này, vậy mà đứng bên Vân Trung Hạc điện hạ.
Xem ra lòng người không phải tảng đá, chung quy sẽ bị ngộ nhiệt, Vân Trung Hạc điện hạ có nhân cách mị lực, vẫn chinh phục được lão ngoan cố này.
Đầu tiên, Trịnh Tước nguyên lão không hề nghi ngờ là một người yêu nước chân chính.
Sỡ dĩ lão điên cuồng công kích Vân Trung Hạc như vậy, có hai nguyên nhân.
Đầu tiên, lão căm thù hết thảy cựu thế giới phương đông, Vân Trung Hạc đến từ thế giới phương đông, bản thân lão tràn đầy thành kiến với hắn, cảm thấy đây là một người gian trá, khẳng định là đến đoạt quyền.
Thứ đến, Văn Võ Chấp Chính Vương đã từng phi thường mịt mờ nói cho lão biết, Vân Trung Hạc đã từng là mật thám của Hắc Ám Quân Vương Đại Hàm ma quốc, cho nên hiện tại vẫn như cũ có thể là nội ứng địch nhân, đến đây phá vỡ chính quyền đế quốc.
Hai nguyên nhân này chung một chỗ, khiến cho lão căm thù hắn không gì sánh được, trở thành người bảo thủ ngoan cố nhất.
Nhưng dù sao lão không phải đồ đần, lão cũng biết, đèn khí ga rớt lại phía sau, đèn điện là tiên tiến. Lão cũng biết khăn mây là tốt, giấy thô ráp không tốt. Máy quay đĩa rất tốt, âm nhạc Vân Trung Hạc rất tốt.
Nhưng càng như vậy, lão càng cảm thấy Vân Trung Hạc dụng ý khó dò, cảm thấy người này vô cùng nguy hiểm, chính là nội ứng địch nhân, đến đây phá vỡ Tân Đại Viêm đế quốc.
Cho nên lão càng ngày càng cấp tiến, luôn miệng muốn xử tử Vân Trung Hạc.
Mà chân chính mang đến trùng kích tinh thần lão chính là lúc Lý Phục chết, lão và Lý Phục kỳ thật không hợp nhau, nhưng lão hiểu rõ Lý Phục, biết rõ tính tình người này.
Nhưng Lý Phục người này cho tới nay rất ưa thích đề bạt người có tài năng đặc thù, lão cảm thấy tâm tư Lý Phục rất lệch.
Cho nên, khi Lý Phục lắp đặt đèn điện trong nhà, Chấp Chính Vương tìm đến lão, hi vọng lão vạch tội Lý Phục.
Vì đế quốc, Trịnh Tước đáp ứng.
Bởi vì Trịnh Tước cảm thấy Lý Phục bị tẩy não, bị Vân Trung Hạc mê hoặc. Mà vạch tội Lý Phục, chỉ là để lão kia xuống đài, sẽ không bắt lão, càng không giam cầm lão. Lý Phục niên kỷ đã lớn, vừa vặn có thể nghỉ ngơi một chút.
Nhưng không ngờ Lý Phục đại nhân vậy mà tự sát.
Cái này khiến Trịnh Tước bị trùng kích trước nay chưa từng có, đoạn thời gian kia mỗi lúc trời tối lão ngủ không được, vô biên vô tận thống khổ thôn phệ nội tâm lão.
Nhất là sau khi di thư Lý Phục đại nhân công khai, Trịnh Tước một lần lại một lần để tay lên ngực tự hỏi.
Chẳng lẽ tất cả mọi người là kẻ ngu sao? Chẳng lẽ tất cả mọi người bị Vân Trung Hạc tẩy não mê hoặc sao? Có khả năng khác không?
Vân Trung Hạc làm hết thảy, thật là vì tân đế quốc, vì thế giới văn minh?
Ý nghĩ này như là Ác Ma, mỗi một lần xuất hiện, lão lập tức ép xuống.
Không thể nghĩ như vậy, không thể hoài nghi chính mình, ngàn vạn không thể hoài nghi mình.
Người thống khổ nhất là gì? Chính là phủ định chính mình.
Khi tín niệm của mình bị phá vỡ, vậy thì thật là đáng sợ.
Vì kiên định nội tâm mình lung lay sắp đổ, Trịnh Tước chẳng những không nhận lầm, ngược lại điên cuồng công kích Lý Phục, công kích Vân Trung Hạc, thậm chí nhiều lần tại Nguyên Lão viện hô hào, bắt Tân Tông đảng, xử tử Vân Trung Hạc.
Thái độ của lão cơ hồ muốn điên, cũng là bởi vì lão phải không ngừng cường hóa tín niệm của mình, lão cảm thấy bản thân hoài nghi đã khiến lão sắp hỏng mất.
Chính trong loại sụp đổ này, mấy ngày mấy đêm không ngủ khiến thân thể lão suy yếu nhất, bị thê tử mãnh liệt kích thích nên chảy máu não.
Chảy máu não đương nhiên là một loại hủy diệt, cơ hồ tước đoạt tính mạng của lão.
Nhưng Vân Trung Hạc bất kể hiềm khích lúc trước cứu chữa, bốc lên nguy hiểm to lớn. Nhất là trước khi mổ, Vân Trung Hạc nói ta không muốn thuyết phục ngươi, nhưng nếu như ngươi muốn tiếp tục đối kháng với ta, ngàn vạn phải sống không thể chết.
Mà Vân Trung Hạc tiêm cho lão một phần mười đan dược Mê Điệt cốc, cái này nếu đặt ở người bình thường đã sớm chết rồi.
Nhưng lúc đó sinh cơ Trịnh Tước tàn lụi, huyết mạch toàn thân cơ hồ sắp đình chỉ lưu động.
Một phần mười dược vật này tiến vào trong cơ thể lão, lập tức kéo lại được sinh cơ của lão, cũng làm cho lão tiến nhập thế giới tinh thần trước nay chưa từng có.
Sau đó lão bị đánh thuốc tê, làm giải phẫu, triệt để mê man.
Mà trận mê man này, quanh quẩn bên tử vong địa ngục, khiến lão chân chính đối mặt nội tâm của mình.
Dứt bỏ tất cả cảm xúc, tất cả tôn nghiêm, lắng nghe ý nghĩ sâu trong nội tâm mình, đi tìm chân tướng.
Cho nên, lão đến đây.
. . .