Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám (Dịch)

Chương 388 - Chương 388: Vương Giả Vô Địch

Chương 388: Vương giả vô địch Chương 388: Vương giả vô địch

Vân Trung Hạc nói xong, toàn trường lâm vào yên tĩnh không gì sánh được.

Đối với đệ nhất quân đoàn ở đây, Vân Trung Hạc nói ra điều này là phi thường bất kính.

Quân đội Tân Đại Viêm đế quốc tràn đầy vô hạn cảm giác ưu việt, không chỉ vô địch thiên hạ, mà lại dẫn trước toàn bộ thế giới rất rất nhiều.

Mà đệ nhất quân đoàn là quân đoàn cường đại nhất, mỗi một tên lính từ bốn năm tuổi đã bắt đầu học tập võ đạo.

Tiếp nhận huấn luyện khoa học, khắc nghiệt nhất chí ít mười năm, mà người ưu tú nhất trong nhóm người này mới được tiến vào đệ nhất quân đoàn.

Bọn họ cường đại phải trải qua bao nhiêu mồ hôi, bao nhiêu máu tươi?

Hiện tại Vân Trung Hạc lại nói 1000 tên thái học sinh, dựa vào một năm huấn luyện, là có thể đánh bại một vạn người đệ nhất quân đoàn?

Cái này sao có thể? Quá hoang đường.

Cơ hồ tất cả binh sĩ đều cảm thấy bị xúc phạm to lớn.

Vân Trung Hạc lớn tiếng nói: "Cho tới bây giờ ta vẫn không che giấu mục đích ta đến Tân Đại Viêm đế quốc, đó chính là xuất binh đông chinh, tiêu diệt Đại Hàm ma quốc, thu phục Cựu Đại Viêm hoàng triều."

"Nhưng trước khi xuất binh đông chinh, ta cần giúp các ngươi trở nên mạnh mẽ. Nếu không cứ như vậy kéo các ngươi vào chiến trường, hi sinh vô ích, đó chính là phạm tội to lớn."

"Ta cần đế quốc, nhưng đế quốc cũng cần ta. Ta cho đế quốc văn minh mới, cải biến sinh hoạt vạn dân, cho nên vạn dân sẽ ủng hộ ta. Vậy ta có thể cấp cái gì cho quân đoàn vĩ đại này? Đó chính là vũ trang hoàn toàn mới, ta có thể khiến các ngươi cường đại gấp 10 lần hiện giờ."

Mà ngay lúc này, Võ Chấp Chính Vương cười lạnh nói: "Vân Trung Hạc các hạ, vũ trang hoàn toàn mới mà ngươi nói, không phải là Nguyệt Lượng Hỏa, cũng chính là thuốc nổ sao? Đó căn bản không hiếm lạ gì cả, nếu như ngươi xem nó là vũ khí bí mật, vậy quá hoang đường, quá buồn cười."

Võ Chấp Chính Vương nói ra lời này, Vân Trung Hạc không ngạc nhiên chút nào.

Tân Đại Viêm đế quốc vẫn luôn giám thị thế giới phương đông, tình báo dù có lạc hậu, nhưng chuyện trọng yếu cũng biết.

Tỉ như Vân Trung Hạc chế tạo thuốc nổ, còn có penicilin, cũng đã truyền đến Tân Đại Viêm đế quốc từ sớm.

Công nghiệp khai khoáng của Tân Đại Viêm đế quốc chưa từng phát đạt, nhưng khai thác quặng mỏ cũng không quá ỷ lại vào thuốc nổ bạo phá, mà dùng máy hơi nước cỡ lớn.

Bởi vì vật liệu học cực độ tiên tiến, có thể chế tạo ra mũi khoan phi thường cứng rắn, nên lấy quặng hoàn toàn không có gì bất lợi.

Về phần đào quáng, bọn họ có vô số kể nô lệ cường tráng.

Thuốc nổ truyền đến Tân Đại Viêm đế quốc, nhưng không được tán thưởng, mà bị xem thường.

Bởi vì lúc ấy vật lý gia Tân Đại Viêm đế quốc xem thường hết thảy thế giới phương đông, bao gồm thuốc nổ, bọn họ liên tưởng đến những Luyện Đan sư phương đông mục nát ngu muội kia.

Nhưng dù vậy, những vật lý gia Tân Đại Viêm đế quốc dễ như trở bàn tay cải biến phối phương thuốc nổ, gia tăng uy lực thật lớn.

Một mực đến năm ngoái, rất nhiều quặng mỏ mới được dùng thuốc nổ tiến hành bạo phá.

. . .

Võ Chấp Chính Vương nói: "Vân Trung Hạc các hạ, ngươi nói làm ta nhớ lại đế quốc ban đầu chọn lựa Chấp Chính Vương, người mạnh nhất làm vua. Cho nên đa phần đế quốc đều có văn võ hai Chấp Chính Vương. Bây giờ mấy trăm năm trôi qua, hơi thay đổi so với dự tính ban đầu, nhưng Võ Chấp Chính Vương vẫn như cũ là nhà quân sự mạnh nhất mới có thể đảm nhiệm."

Vân Trung Hạc nói: "Đúng, ta đã từng nói, ta sẽ đánh bại người Tân Đại Viêm trên tất cả lĩnh vực âm nhạc, toán thuật, vật lý, triết học, quân sự, như vậy ta mới có tư cách làm vương đế quốc, điểm này chưa bao giờ thay đổi. Đương nhiên, ta cũng không ngờ lại nhanh như vậy, ta vẫn chưa thi đấu xong với Đại Viêm đế quốc, đã có vô số người ủng hộ ta là vua."

Lời này vừa ra, tất cả mọi người nhớ ra.

Hơn hai năm trước, Vân Trung Hạc vừa mới cưới Cơ Khanh phó viện trưởng, bị toàn bộ đế quốc xa lánh và cô lập, cho nên tại đài cao đệ tam học viện, hắn phát biểu diễn thuyết trước nay chưa từng có.

Hắn nói muốn khởi xướng thi đấu với Tân Đại Viêm đế quốc, muốn triệt để đánh bại người Tân Đại Viêm đế quốc ở tất cả lĩnh vực.

Lần khiêu chiến gần đây là hơn một năm trước, trên vật lý học đánh bại đoàn đội Cơ Khanh.

Hắn phát minh điện, hắn khống chế thiểm điện.

Vậy hẳn là hắn nên phát khởi trận chiến thứ năm, năm trận chiến toàn thắng.

Nhưng sau đó, Tân Tông đảng được dựng lên, bắt đầu tạo thần vận động cho hắn. Vô số người ủng hộ Vân Trung Hạc, cho nên đã quên đi Vân Trung Hạc từng thi đấu với Tân Đại Viêm đế quốc.

Vân Trung Hạc nói: "Cảm tạ mọi người hậu ái, các ngươi đã quên ta khiêu chiến với Tân Đại Viêm đế quốc, nhưng ta còn nhớ rõ. Trận khiêu chiến gần đây đã hơn một năm trước, ta chiến thắng Cơ Khanh phó viện trưởng cầm đầu đoàn đội vật lý học. Cho nên ta còn một cuộc chiến cuối với Tân Đại Viêm đế quốc, khiêu chiến quân sự."

Sau đó, hắn lại một lần nữa nhìn đệ nhất quân đoàn chung quanh.

"Tân Đại Viêm đế quốc trước đó chọn lựa Chấp Chính Vương chỉ có một tông chỉ, đó chính là người mạnh nhất hoàng tộc." Vân Trung Hạc tiếp tục nói: "Ở đây ta chính thức phát ra trận khiêu chiến thứ sáu, cũng là trận chiến sau cùng, trận chiến quân sự!"

"Chư vị đại nhân Nguyên Lão viện, các tướng sĩ, các công dân, kế hoạch của ta cho tới bây giờ vẫn không thay đổi, triệt để đánh bại tất cả mọi người, ta mới xưng vương. Cho tới bây giờ ta vẫn không muốn thông qua chính biến mà leo lên vương vị."

"Võ Chấp Chính Vương, ngươi tự xưng là nhà quân sự cường đại nhất đế quốc, đúng không?" Vân Trung Hạc hỏi.

"Đương nhiên!" Võ Chấp Chính Vương nói.

Vân Trung Hạc nói: "Ở đây, ta chính thức phát ra khiêu chiến với ngươi. Ta dẫn đầu 1000 tên học sinh quân đội, ngươi dẫn theo 10.000 tên quân đoàn đế quốc, chúng ta tiến hành một trận đại chiến. Nếu như ta thắng, vậy ta đại hoạch toàn thắng."

Ánh mắt Võ Chấp Chính Vương nheo lại.

Phảng phất hết thảy lại trở về quỹ đạo.

Lúc này tất cả mọi người triệt để thấy rõ ràng, Vân Trung Hạc thật không nghĩ tới chính biến, hắn vẫn như cũ bảo trì kiêu ngạo và điên cuồng trước đó, muốn một người đánh bại toàn bộ đế quốc, chinh phục toàn bộ đế quốc.

Trước đó Vân Trung Hạc chiến năm trận toàn thắng, đã chinh phục phần lớn người đế quốc, chỉ còn lại một thế lực cuối cùng, quân đoàn đế quốc.

Mà trận chiến thứ sáu này nếu như hắn lại lấy được toàn thắng, vậy toàn bộ đế quốc sẽ không ai có thể ngăn cản hắn xưng vương.

Loại xưng vương này, mới phù hợp nhất với chờ mong của tất cả mọi người, phù hợp tất cả mọi người tưởng tượng về một quân vương cao nhất.

Đây mới là chính vị!

Võ Chấp Chính Vương biết, trận chiến thứ sáu này, nếu như gã thua, vậy chỉ có một kết quả, Chấp Chính Vương xuống đài.

Đến lúc đó, bất kỳ người nào cũng ngăn cản không được Vân Trung Hạc đăng cơ làm vương.

Mà xuống đài không chỉ là Võ Chấp Chính Vương gã, còn có Văn Chấp Chính Vương.

Bởi vì trên phương diện văn này, Vân Trung Hạc kỳ thật đã chiến thắng nghiền ép.

Lập tức ánh mắt mọi người nhìn về phía Võ Chấp Chính Vương, lúc này nếu như gã không dám đáp ứng, vậy không chỉ không có mặt mũi tiếp tục làm vương, thậm chí ngay cả thân phận hoàng tộc cũng không xứng có được.

Người ta một ngàn người, đánh ngươi một vạn người, cũng không dám đáp ứng?

Võ Chấp Chính Vương nói: "Tốt, Vân Trung Hạc các hạ. Ta đáp ứng khiêu chiến của ngươi, nếu như ta thua, ta chính thức từ vương vị."

Ánh mắt Vân Trung Hạc nhìn về phía Văn Chấp Chính Vương.

Văn Chấp Chính Vương nói: "Nếu như trận chiến này, quân đoàn đế quốc thua, ta và Võ Chấp Chính Vương cùng từ vương vị! Nhưng Vân Trung Hạc các hạ, nếu như ngươi thua thì sao?"

Vân Trung Hạc nói: "Nếu như ta thua, bản thân sẽ lưu vong, rời đế quốc!"

Võ Chấp Chính Vương nói: "Vậy xin hỏi trận chiến này, lúc nào tiến hành?"

Vân Trung Hạc nói: "Một tháng sau!"

"Một lời đã định!"

"Một lời đã định!"

Vân Trung Hạc cao giọng nói: "Công dân, quân đoàn đế quốc làm chứng, chư vị đại nhân Nguyên Lão Viện làm chứng."

Đám binh sĩ cao giọng hô: "Chúng ta làm chứng!"

Sau đó, mười mấy vạn thành viên Tân Tông đảng, còn có các công dân cuồng nhiệt hô to: "Chúng ta làm chứng."

Cuối cùng, mấy chục thành viên Nguyên Lão viện giơ tay phải lên hô: "Chúng ta làm chứng."

Đến tận đây, Vân Trung Hạc chính thức phát khởi trận chiến thứ sáu, trận chiến quân sự.

Đồng thời, đây cũng là trận chiến cuối cùng hắn chinh phục Tân Đại Viêm.

Hoàn thành hết thảy, Vân Trung Hạc cao giọng nói: "Tất cả thành viên Tân Tông đảng, tất cả công dân đến Chấp Chính cung, xin mời toàn bộ quay lại gia trang, làm việc, đến trường như thường lệ."

"Vâng! Vân Trung Hạc điện hạ!" Mười mấy vạn người chỉnh tề hô to.

Sau đó, mười mấy vạn người này tự mình tổ chức đơn vị, bắt đầu tập kết xếp hàng.

Tân Tông đảng tổ chức phi thường nghiêm mật, hơn ba người tất có tổ nhỏ, mỗi một tổ nhỏ đều có tổ trưởng.

Dưới thủ lĩnh mình tổ chức, mười mấy vạn người đều chỉnh tề.

Một đội tiếp một đội, rút khỏi quảng trường Chấp Chính cung.

Ròng rã sau mấy tiếng, mười mấy vạn người rút lui hết.

Vân Trung Hạc và vô số người, thở nhẹ nhõm một hơi thật dài.

Hôm nay trận kịch biến này, rốt cuộc lắng lại, không ủ thành đại họa, cũng không ủ thành xung đột đẫm máu, không ai tử vong.

Âm mưu một số người không đạt được, không khiến Vân Trung Hạc và Nguyên Lão viện quyết liệt, cũng không khiến Vân Trung Hạc và quân đội quyết liệt.

Cái này sao mà khó?

Chẳng những biểu hiện ra Tân Tông đảng văn minh, càng thêm chứng minh Vân Trung Hạc có lực hiệu triệu vô cùng cường đại.

Tại thời khắc nguy hiểm nhất, cục diện sắp triệt để dẫn bạo, Vân Trung Hạc bằng vào sức một mình, dễ như trở bàn tay đè ép cục diện này xuống.

Sau khi Tân Tông đảng và công dân cuồng nhiệt rút lui, Vân Trung Hạc đi đến trước mặt binh sĩ đệ nhất quân đoàn.

"Phi thường có lỗi, các ngươi vất vả rồi." Vân Trung Hạc nắm tay một tên binh sĩ trong đó nói.

Tên binh sĩ kia lập tức sợ ngây người, cả người phảng phất bị sét đánh, trọn vẹn một hồi lâu vẫn không phản ứng.

Sau đó, gã bỗng nhiên gỡ xuống bao tay, cầm thật chặt hai tay Vân Trung Hạc, kích động khẩn trương đến một câu cũng nói không ra, toàn thân đang run rẩy.

Vân Trung Hạc lần lượt tiến lên nắm tay từng người.

"Phi thường có lỗi, hôm nay các ngươi vất vả rồi."

"Chúng ta không khổ cực." Một tên sĩ quan run rẩy nói: "Điện hạ vất vả."

Theo Vân Trung Hạc tiến lên nắm tay từng người, mỗi binh sĩ đều đứng nghiêm, ánh mắt nhìn về phía hắn tràn đầy cuồng nhiệt.

Sau khi bắt tay với trên trăm tên binh sĩ, Vân Trung Hạc đi tới trước mặt hai mươi mấy đại nhân Nguyên Lão Viện, đưa tay phải ra.

Đối mặt các đại nhân, hắn không chủ động như vậy, tương đối thận trọng hết thảy, cho đối phương thời gian phản ứng.

Trọn vẹn một hồi lâu, một tên nguyên lão tiến lên bắt tay Vân Trung Hạc nói: "Điện hạ vất vả, cục diện hôm nay không ủ thành kịch biến, chính là phúc của đế quốc."

Vân Trung Hạc cười nói: "Chư vị đại nhân bị sợ hãi."

Sau đó, tất cả thành viên Nguyên Lão viện lần lượt tiến lên bắt tay Vân Trung Hạc.

"Điện hạ vất vả."

"Điện hạ vất vả!"

Chí ít mỗi một thành viên Nguyên Lão viện nhìn về phía Vân Trung Hạc ánh mắt không còn tràn ngập địch ý, trong thận trọng mang theo kính ý.

Hôm nay Vân Trung Hạc biểu hiện hoàn mỹ.

Bởi vì hôm nay hắn hoàn toàn có thể trực tiếp phát động chính biến xưng vương, nhưng hắn không làm như vậy.

Mà hóa giải tất cả xung đột, biểu hiện công chính không gì sánh được.

Binh sĩ vốn nhiệt huyết ngay thẳng, không biết bẩn thỉu trong đó. Nhưng Nguyên Lão viện đều là chính trị gia, trong lòng lại rõ ràng.

Lần này mười mấy vạn người đến bức thoái vị, hoàn toàn là có người cố ý khích hóa. Chính là muốn triệt để xé rách quan hệ giữa Tân Tông đảng cùng Nguyên Lão viện, Tân Tông đảng cùng quân đoàn đế quốc, muốn tạo ra vết nứt không thể hàn gắn.

Một khi hai vị Chấp Chính Vương đạt được, vậy sẽ khiến đế quốc tổn thương không cách nào bù đắp được, thậm chí là nội chiến, phân liệt.

Nhưng Vân Trung Hạc vì lợi ích của quốc gia dân tộc mà nhường nhịn, không vì quyền thế của mình mà làm ra tổn thương lợi ích đế quốc.

Hắn đoàn kết tất cả mọi người, cũng đang dùng mị lực và lực lượng của mình chinh phục tất cả mọi người. Cho nên vào lúc này, tất cả các đại nhân Nguyên Lão viện cũng cam tâm tình nguyện xưng là điện hạ.

Vân Trung Hạc bắt tay tất cả Nguyên Lão viện xong, xoay người hành lễ chỗ cao nhất Chấp Chính cung.

Sau chỗ cao cửa sổ Chấp Chính cung, Cơ Chiến đại nhân cũng xoay người hoàn lễ, dù Vân Trung Hạc nhìn không thấy.

Lão giả nói: "Thế nào?"

Cơ Chiến nói: "Hoàn mỹ."

Lão giả nói: "Đúng vậy, phi thường hoàn mỹ, căn bản không cần chúng ta ra mặt."

Cơ Chiến nói: "Đáng tiếc Diễm nhi."

Lão giả nói: "Đúng vậy, đáng tiếc Diễm nhi. Bất quá so với lợi ích của đế quốc, chỉ là một vị trí Chấp Chính Vương tính là cái gì?"

Cơ Chiến nói: "Ngài có đi gặp mặt hắn không?"

Lão giả nói: "Không gặp, hiện tại gặp mặt xấu hổ."

Cơ Chiến nói: "Đây là đạo lí gì?"

Lão giả nói: "Hiện tại hắn không phải là vương, mà ta là vương. Nếu như ta gặp mặt hắn, đó là địa vị của hắn cao, hay là của ta cao? Rất lúng túng. . ."

Cơ Chiến nói: "Đúng, phụ thân nói rất có lý."

Lão giả nói: "Chuẩn bị một chút đi, có lẽ trong tương lai không xa, Đại Viêm đế quốc lại phải sinh ra một hoàng đế chân chính."

. . .

Bình Luận (0)
Comment