Lúc Vân Trung Hạc đang ở trong nhà trêu chọc hai Bảo Bảo thì có người đến bẩm báo, tông hội hoàng tộc và người của Nguyên Lão viện tới.
Theo bản năng, hắn muốn ôm Bảo Bảo ra ngoài, nhưng bên ngoài trời quá lạnh, thế nên hắn đặt hai Bảo Bảo trong nôi, bước ra cửa.
Bên ngoài sân, hơn trăm người chỉnh tề khom người về phía Vân Trung Hạc: “Bệ hạ, xin theo chúng ta tiến vào vương cung, đăng lâm đại vị.”
Mặc dù biết ngày này sẽ đến, nhưng khi nó thật sự đến, Hạc Trung Vân vẫn cảm thấy thân thể hơi run rẩy.
Vô cùng kích động, vô cùng kiêu ngạo.
Không chỉ kiêu ngạo vì bản thân, mà còn kiêu ngạo vì Tân Đại Viêm đế quốc.
Ở Đại Chu đế quốc và Đại Doanh đế quốc, lúc nào Vân Trung Hạc cũng phải đấu đá, sử dụng mưu mô và thủ đoạn, thật sự rất mệt mỏi.
Nhưng khi đi đến Tân Đại Viêm đế quốc, hắn có thể thể hiện hết tài năng của mình, hết lần này đến lần khác nở mày nở mặt, cuối cùng leo lên vương vị.
Mặc dù quá trình này cũng có âm mưu, nhưng nó không phải là chủ đạo.
“Bệ hạ, mời lên xe ngựa.” Cơ Thánh run rẩy nói.
Vân Trung Hạc hít sâu một hơi, sau đó leo lên chiếc xe ngựa hoa lệ này.
“Bệ hạ muốn đi Chấp Chính cung hay đi Đại Viêm cung?” Hoa Bật hỏi.
Vân Trung Hạc nói: “Chấp Chính cung.”
Nghe được câu trả lời này, trong lòng tất cả mọi người ở đây đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì Đại Viêm cung bên kia được xây dựng cho hoàng đế, bây giờ đã trở thành một bảo tàng, ý nghĩa biểu tượng còn lớn hơn ý nghĩa thực tế.
Nếu như Vân Trung Hạc muốn đi Đại Viêm cung, chứng tỏ hắn không kịp chờ đợi muốn trở thành hoàng đế, hơn nữa còn chuẩn bị một người càn khôn độc chưởng.
Nếu như đi Chấp Chính cung, vậy chứng minh hắn vẫn nguyện ý chia sẻ quyền lực đế quốc với chư vị đại nhân ở đây.
Sau đó dưới sự ủng hộ của một trăm quan viên, Vân Trung Hạc cưỡi xe ngựa đi đến Chấp Chính cung.
Ngay lập tức, toàn bộ đế đô giống đang ăn mừng năm mới, vô số công dân đổ ra đứng ở hai bên đường, hò reo ầm ĩ.
“Đại Viêm vạn tuế, vạn vạn tuế!”
“Đế quốc vạn tuế!”
Vân Trung Hạc một lần nữa vươn người ra cửa sổ, vẫy tay về phía vô số người.
…
Ngày hôm sau, Vân Trung Hạc chính thức đăng cơ vương vị tại Chấp Chính cung.
So với đại điển đăng cơ của đế quốc phương đông thì Tân Đại Viêm đế quốc đơn giản hơn nhiều, toàn bộ nghi thức kết thúc trong vòng một ngày.
Hơn nữa hoàn toàn không hao người tốn của.
Vương bào cũng không uy phong như đế quốc phương đông, càng không phải loại kim quang chói mắt, mà càng khiêm tốn mang theo hoa quý.
Vương cung đại điện cũng không giống đế quốc phương đông, hoàng vị cao cao tại thượng, quần thần đứng thành mấy hàng phía dưới.
Nó giống như một phòng họp sang trọng, ngai vàng cao hơn một chút để hắn có thể nhìn thấy chúng thần.
Mà đông đảo thần tử phía dưới cũng đều có chỗ ngồi của mình.
Trên cơ bản không có lễ quỳ, trừ trường hợp hiếm hoi sẽ phải quỳ một bên gối.
Không cần tế thiên, cũng không cần tế tự tổ tông, mà đi tới cửa đến Chấp Chính cung, gặp mặt 100.000 công dân đế quốc, sau đó phát biểu bài diễn thuyết của quốc vương.
Đến thời điểm này, lễ đăng cơ kéo dài một ngày đã kết thúc.
Lần đầu tiên Tân Đại Viêm đế quốc có một quốc vương.
…
Thời gian tiếp theo, đế quốc cải cách khí thể hừng hực, nhưng lại theo gió lẻn vào đêm tiến hành.
Cải cách Viện Lão viện và thành lập Nội các và Xu Mật viện..
Nội các quản lý chính sự, Xu Mật viện quản lý quân sự.
Mặt khác thành lập mười lăm bộ, so với sáu bộ của đế quốc phương đông thì nhiều hơn tận chín bộ.
Bởi vì Tân Đại Viêm đế quốc không giống nhau, so với sáu bộ truyền thống, nhiều hơn là bộ giáo dục khoa học, bộ công nghiệp, bộ xây dựng, bộ giao thông, bộ thực dân, bộ di tộc, bộ nội vụ, bộ lục quân, bộ hải quân, bộ y tế, bộ ngoại giao, v.v.
Đổi hình bộ thành bộ tư pháp, hủy bỏ lễ bộ, binh bộ được chia ra, giữ lại lại bộ, đổi hộ bộ thành bộ tài chính.
Nhưng những điều này còn chưa đủ, có thể sẽ tăng lên trong tương lai.
Hầu hết các bộ ở đây đều do nội các quản lý, những bộ liên quan đến quân đội do Xu Mật viện quản lý.
Một số bộ cùng thuộc quản lý của nội các và Xu Mật viện, chẳng hạn như bộ thực dân, bộ nội vụ, bộ di tộc.
Dựa theo ước định lúc trước, ngoại trừ một số ít người Nguyên Lão viện loại ra, đa số người khác trực tiếp tiến vào nội các, Xu Mật viện và chư bộ đế quốc.
Cơ Chiến lãnh đạo Xu Mật viện, nguyên Nguyên Lão viện Chấp Chính cung về hưu, phó chấp chính quan Hoa Bật thủ lĩnh nội các.
Cơ Thánh đã quá già, sau khi làm xong hết thảy, vẫn lựa chọn thoái ẩn như cũ.
Toàn bộ quá trình chuyển đổi quyền lực rất suôn sẻ và hầu như không gây ra bất kỳ gợn sóng nào.
Sau khi cải cách trung tâm đế quốc hoàn tất, tiếp theo là cải cách hệ thống quan chức địa phương.
Tân Đại Viêm đế quốc vốn chia làm tứ cảnh, nhưng bây giờ giao thông phát triển như vậy, cho nên cũng không cần nữa.
Quan viên chủ chốt của tứ đại cảnh, còn có một bộ phận cao tầng của Tân Tông đảng, vừa vặn trực tiếp lấp đầy tiến vào trung tâm đế quốc, đảm nhiệm chủ quan cao tầng của chư bộ.
Đế quốc trực tiếp chia làm 15 hành tỉnh, quận và huyện không thay đổi.
Cửu đại quân đoàn đế quốc cũng tạm thời không tiến hành thay đổi, nhưng tương lai sẽ thay đổi.
…
Sau khi đế quốc hoàn thành cải cách từ trung tâm đến địa phương, phong trào văn minh mới ngay lập tức bắt đầu.
Từng thành phố, từng khu mỏ, các nhà máy sản xuất, ngay lập tức tiến hành chuyển đổi điện năng.
Ngay sau đó, một số nhà máy sản xuất vũ khí lớn mọc lên.
Trường quân đội hoàng gia Đại Viêm được thành lập, hơn một ngàn học binh được bồi dưỡng lúc trước, toàn bộ tiến vào trường quân đội nhậm chức.
Tất cả sĩ quan từ Bách phu trưởng trở lên trong chín đại quân đoàn, toàn bộ phải luân phiên đến trường quân đội hoàng gia học súng ống, kiến thức hỏa pháo, còn có kiến thức liên quan đến tác chiến vũ khí nóng.
Sau khi khánh thành một số nhà máy chế tạo vũ khí, tất cả sẽ được phát động ngay lập tức để sản xuất súng ống, hỏa pháo và đạn dược.
Toàn bộ ba xưởng đóng tàu khởi công, vừa chế tạo tàu chiến bọc thép hoàn toàn mới, vừa cải tạo chiến hạm hiện có.
Tất cả đều đang diễn ra như lửa đốt, cả đế quốc tiến vào thời kỳ xây dựng điên cuồng.
Dường như mọi người bước vào một kỷ nguyên mới, ai cũng học hỏi được những kiến thức mới.
Mỗi người đều tham gia phong trào đại kiến thiết này.
Tất cả mọi thứ, để phục vụ cho cuộc chiến tranh sắp tới.
Toàn bộ đế quốc đã trở thành một cỗ máy chiến tranh khổng lồ, điên cuồng vận chuyển.
Cửu đại quân đoàn đế quốc, tổng cộng mới chỉ có 600.000 quân đội, một khi xảy ra chiến tranh cấp thế giới trong tương lai, vậy chắc chắn sẽ không đủ.
Nhưng công dân đế quốc chỉ có hơn 10 triệu người, rất khó để triệu tập thêm quân đội.
Cho nên việc mở rộng quân hầu của đế quốc đã sắp xảy ra, tương lai ít nhất phải có 1,5 triệu quân đội.
…
Mặc dù lúc này còn một khoảng thời gian mới xuất binh đông chinh.
Nhưng cả đế quốc đã bắt đầu thảo luận nên đông chinh như thế nào.
Nơi này cách đế quốc phương đông hơn 20.000 dặm, ở giữa ít nhất có hơn 10.000 dặm không có người ở, quanh năm đều là băng thiên tuyết địa.
Một khi xuất binh đông chinh, mấy trăm ngàn người đi bộ đến thế giới phương đông?
Đây hoàn toàn là chuyện không có khả năng, hoàn toàn không kịp tiếp tế, cho dù đế quốc cường đại hơn nữa, cũng không chống đỡ nổi viễn chinh như vậy.
Phi thuyền mới nhất do đoàn của Cơ Khanh chế tạo, quãng đường bay xa nhất là hơn 20.000 dặm, hành trình này vô cùng kinh người.
Nhưng chuyến đi này cũng chỉ là trên lý thuyết, hành trình thực tế chính xác cũng không vượt quá ba ngàn dặm.
Hơn nữa đế quốc cho dù dốc toàn lực chế tạo, cũng sẽ không có quá nhiều phi thuyền khổng lồ như vậy, có thể vận chuyển hơn một ngàn người là đã rất giỏi rồi, muốn vận chuyển mấy chục vạn quân đội, hoàn toàn là nằm mơ.
Vì vậy, cách duy nhất là đi đường biển!
Nhưng đi đường biển cũng không được. Mặc dù hải quân đế quốc phát triển bởi vì cần phải khai thác một số lượng lớn các thuộc địa.
Nhưng cho tới nay hải quân đế quốc vẫn luôn là lục quân phụ trợ, chưa trở thành một chi quân đội chủ lực chân chính.
Thứ hai, các tàu lớn mà đế quốc có thể thực hiện chuyến đi dài rất ít.
Tất cả tàu chiến lớn cộng lại, cũng chỉ có thể vận chuyển khoảng 200.000 quân đội.
Còn có một vấn đề mấu chốt nhất, từ nơi này đi đế quốc phương đông, không thể đi bằng đường biển được, nửa đường ít nhất có biển băng vĩnh cửu rộng mấy ngàn dặm, quanh năm đóng băng.
Vì vậy, một khi sử dụng đường biển, cần phải mở một tuyến đường hoàn toàn mới và phải đi vòng quanh hơn một nửa đại dương trên thế giới.
Tuy nhiên, tất cả những đại dương này chưa được khám phá.
Vì vậy, bây giờ bộ hải quân đã phái đi các chiến hạm và phi thuyền để bắt đầu thăm dò các tuyến đường mới, đồng thời vẽ một hải đồ hoàn toàn mới.
May mắn thay, bọn họ không thật sự bắt đầu từ con số không, bởi vì Vân Trung Hạc đã giao cho họ một bản đồ thế giới tương đối hoàn chỉnh.
…
Còn có một chuyện mấu chốt nữa, đó chính là Chu Ly.
Y đã bị nhốt ròng rã hơn năm năm, bốn năm trước Vân Trung Hạc đã đáp ứng hắn, chắc chắn sẽ khôi phục tự do cho y.
Nhưng lúc này, Vân Trung Hạc đã không thể quá tùy hứng.
Bởi vì hắn là Độc Tài Vương của đế quốc, một số quy tắc không thể trực tiếp phá vỡ.
Trên người Chu Ly có huyết thống Đại Hàm ma quốc, đây là sự thật không thể chối cãi, Vân Trung Hạc không thể trực tiếp hạ lệnh thả Chu Ly, phóng thích tất cả những người có huyết thống Đại Hàm ma quốc, hơn nữa còn để Chu Ly trở thành quan viên đế quốc.
Hắn cần thành toàn hữu nghị với Chu Ly, nhưng cũng phải chịu trách nhiệm với Tân Đại Viêm đế quốc.
Vì vậy, hắn đã đánh đổi một cách hoàn toàn mới.
…
Vẫn ở trong một ngục giam thần bí dưới lòng đất, Chu Ly sắp điên rồi.
Đã gần 4 năm kể từ khi Vân Trung Hạc rời đi, tất cả sách đều đọc xong, mỗi ngày y chỉ có thể tự chơi cờ một mình.
Nhưng chơi trăm ngàn lần, y đã sớm chán, thậm chí còn sắp tinh thần phân liệt.
Nhưng y là một người có ý chí vô cùng kiên quyết, vẫn kiên trì đếm từng ngày, thời gian mỗi một ngày trôi qua, y sẽ gạch một đường trên vách tường.
Y ở trong ngục giam dưới đất, không nhìn thấy bên ngoài, không biết là ngày đêm, cũng không có đồng hồ, vậy sao có thể biết được thời gian một ngày?
Chỉ cần nhìn vào tần suất đưa cơm, một ngày hai bữa, rất đúng giờ.
Bây giờ trên vách tường phòng của y đã vẽ 2018 đường, đã hơn năm năm trôi qua.
Y đã bị nhốt ở đây năm năm rưỡi.
Bây giờ y dựa vào một niềm tin để chống đỡ, đó là Vân Trung Hạc.
Vân Trung Hạc đã đáp ứng y, nhất định sẽ cứu y ra.
Y tin tưởng Vân Trung Hạc, chuyện đã nói nhất định hắn sẽ làm được.
Ngày hôm đó, y lại một lần nữa đọc sách không biết bao nhiêu lần thì đột nhiên có tiếng động từ ngoài cửa.
Y không khỏi kinh ngạc, thời gian đưa cơm hôm nay, sớm một khắc đồng hồ.
Hơn nữa tiếng bước chân cũng không đúng.
Một phút sau, Vân Trung Hạc xuất hiện ở trước mặt y.
“Vân huynh!”
Ngay lập tức, Chu Ly lao đến, ôm chầm lấy Vân Trung Hạ, khóc không thành tiếng.
…