Thời gian nửa tháng đi qua, Hắc Long Vương từ đầu đến cuối vẫn không ra.
Y chết!
Đây là quan điểm của tất cả mọi người.
Vậy vấn đề kế tiếp là, có nên đi vào Kim Tự Tháp thứ chín mang thi thể y ra không?
Đây là một lựa chọn gian nan không gì sánh được.
Tiến vào Kim Tự Tháp thứ chín mang Hắc Long Vương ra là cách leo lên hoàng vị đơn giản nhất.
Dù xác suất thành công cơ hồ là không, tràn đầy tính đánh cược.
Nhưng cược chuyện này, tràn đầy vô hạn dụ hoặc.
Có ít người không thích đánh bạc, nhưng lại ưa thích cược.
Nếu như không dựa theo quy định của Hắc Long Vương, vậy kế tiếp mấy đại thân vương sẽ điên cuồng chiến đấu, thẳng đến chết mà thôi.
Mà kết quả kia, cơ bản chính là đồng quy vu tận.
Tám thân vương nhìn nhau, có nên đi vào không?
Sau đó, tám người cùng nhìn về phía Vân Trung Hạc.
"Ta đi. . ." Bỗng nhiên có người nói.
Là thân vương thứ ba, gã hô lên sau đó đi về phía Kim Tự Tháp.
Sau đó. . . Gã biến mất trong tầm mắt mọi người.
Một ngày, hai ngày, ba ngày, bốn ngày, năm ngày trôi qua.
Gã vẫn không đi ra.
Dù vẫn chưa tới nửa tháng, nhưng tất cả mọi người đoán gã đã chết.
Từ ngàn năm nay, quả nhiên không ai có thể phá vỡ lịch sử này, người đi vào Kim Tự Tháp thứ chín sẽ chết, không ai sống đi ra được.
Còn lại bảy thân vương liếc mắt nhìn nhau.
Nếu vậy, không cần để ý quy tắc của Hắc Long Vương, dựa vào thực lực mình tranh đoạt hoàng vị đi.
Thân vương thứ nhất nói: "Mọi người đều biết, ta là thân vương thứ nhất Hắc Viêm đế quốc, ta hẳn là trở thành tân hoàng đế Hắc Viêm đế quốc."
Thân vương thứ hai nói: "Ngươi chỉ thăng thân vương sớm nhất mà thôi, cũng không phải mạnh nhất, trong mấy thân vương, ta là người thứ nhất tiến vào Kim Tự Tháp tu luyện, ta mới là tân hoàng đế."
Thân vương thứ tư cười lạnh nói: "Ta cũng vẻn vẹn chỉ chậm hơn ngươi nửa năm, nhưng ta trẻ hơn ngươi 6 tuổi, ta mới mạnh nhất, cho nên ta hẳn là trở thành tân hoàng đế."
Bảy đại thân vương tranh luận không ngớt, ai cũng không thuyết phục được ai.
Nếu như đổi lại tại đế quốc phương đông, khẳng định sẽ thi triển biện pháp liên hợp, kết minh với ai trước, xử lý ai trước.
Nhưng đầu óc Hắc Viêm đế quốc ngay thẳng, mấy thân vương nghĩ đến chuyện quyết đấu đầu tiên.
Hoàn toàn dựa theo sáo lộ dưỡng cổ truyền thống của Hắc Viêm đế quốc.
Bảy người sống một.
Người sống sót duy nhất sẽ trở thành tân hoàng đế.
Mà cũng không cần đi sân quyết đấu, ở ngay trước Kim Tự Tháp tiến hành quyết đấu.
Sau đó, mấy người tiến hành rút thăm.
1, 2, 3, 4, 5, 6, 7.
1 và 2 quyết đấu, 3 và 4 quyết đấu, 5 và 6 quyết đấu.
Vậy người rút số 7 phải làm sao? Phi thường chúc mừng ngươi, trực tiếp quyết đấu cùng Vân Trung Hạc.
Rất nhanh, bảy người rút thăm xong.
Thân vương thứ tư chọn được số 7, tức đối thủ của gã là Vân Trung Hạc.
Gã ngoắc về phía Vân Trung Hạc nói: "Ngươi, tới, quyết đấu với ta."
Vân Trung Hạc nhếch miệng im lặng, ta xxx đại gia ngươi, ngươi còn mạnh hơn cả Tỉnh Trung Nguyệt, ta ngay cả một cọng tóc gáy của ngươi cũng đánh không lại.
Lúc này dù Vân Trung Hạc dùng một khẩu súng lục cũng hoàn toàn vô dụng, đối mặt loại đỉnh cấp cường giả này, súng ống đã vô hiệu.
Chí ít gã có thể tránh, có thể dùng đao cản.
Vân Trung Hạc nói: "Không đánh được chứ?"
Thân vương thứ tư lạnh nhạt nói: "Không được, nhất định phải đánh!"
Ánh mắt Vân Trung Hạc nhìn về phía tất cả mọi người, không ai đứng ra phản đối trận quyết đấu này.
"Được, ta đã biết." Vân Trung Hạc nói: "Hắc Long Vương mới rời khỏi hơn nửa tháng, các ngươi đã xem lời nói y thúi lắm sao? Đây chính là Hắc Viêm đế quốc sao?"
Tất cả mọi người trầm mặc, hiển nhiên đây cũng là chuyện đương nhiên.
Vân Trung Hạc không khỏi nhớ tới Đại Hàm ma quốc đã từng tín ngưỡng và sùng bái Nộ Đế?
Có lẽ có, chí ít coi Nộ Đế là một lá cờ.
Nhưng bây giờ Hắc Long Vương hiển nhiên còn không phải là một lá cờ, vừa mới qua hơn nửa tháng, y đã mất hiệu lực.
Đây chính là quốc gia lực lượng vi tôn, trung thành hoàn toàn xây dựng trên sợ hãi, mà không phải tín ngưỡng và đạo nghĩa.
Như vậy tương lai gặp Đại Hàm ma quốc càng cường đại hơn, bọn họ có thể lập tức phản bội không?
Vân Trung Hạc nói: "Nếu không ai nguyện ý tuân thủ ý chí của Hắc Viêm hoàng đế, vậy ta đi thử một chút. Ta đi Kim Tự Tháp thứ chín, ta cố gắng thử một chút, xem có thể đem thi thể Hắc Long Vương ra không."
Lời này vừa ra, tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn.
Ngươi trói gà không chặt, ngay cả Kim Tự Tháp thứ nhất cũng không thông qua, chớ nói chi là Kim Tự Tháp thứ chín, hoàn toàn chết không thể nghi ngờ.
Ngàn năm qua, không ai có thể từ Kim Tự Tháp thứ chín còn sống đi ra, chớ nói chi là ngươi.
Bất quá, nếu ngươi muốn chết, chúng ta cũng không ngăn cản.
Thế là, dưới ánh mắt mọi người, Vân Trung Hạc chậm rãi đi đến Kim Tự Tháp thứ chín, đi hướng Địa Ngục này.
Dần dần, bóng lưng của hắn cũng biến mất trong hắc ám của đại môn Kim Tự Tháp thứ chín.
Từ ngàn năm nay, không ai còn sống đi ra.
. . .
Tiến vào Kim Tự Tháp thứ chín này có cảm giác gì?
Không cách nào hình dung, phảng phất như vô số tin tức trong nháy mắt tràn vào đầu óc của ngươi, trực tiếp nổ rớt, sau đó đầu óc trống rỗng, biến thành đồ đần.
Mà những tin tức này, hỗn loạn vô chương, hoàn toàn giống như rác rưởi, trực tiếp khiến đại não quá tải.
Trong nháy không nhìn thấy gì, nghe không được, cũng không thể suy nghĩ.
Tựa như là một máy tính, bị chết máy, mà chí ít sẽ chết một hai trăm năm, cho đến lúc đó người đã sớm chết thấu.
Không ăn không uống, không đến một tháng là ngỏm củ tỏi.
Vân Trung Hạc cũng không ngoại lệ, vừa mới đi vào nơi này, triệt để biến thành xác sống.
Cả người đã mất đi lý trí và suy nghĩ, chỉ có thể theo bản năng đi lên phía trước, căn bản không biết chuyện gì xảy ra.
Thậm chí thời gian đã mất đi ý nghĩa, toàn bộ đại não lâm vào triệt để hỗn độn.
. . .
Đây chính là bí mật Kim Tự Tháp thứ chín?
Người tiến vào chính là chết như vậy?
Không biết qua bao lâu, Vân Trung Hạc ngừng lại, bởi vì phía trước có hai ngã ba.
Đương nhiên, sở dĩ hắn dừng lại, hoàn toàn là theo bản năng, hắn vẫn không thể suy nghĩ.
Hắn cứ ngây người ở chỗ này không nhúc nhích như vậy.
Trên thực tế, lúc này hắn vẫn không nhìn thấy gì, không nghe gì, không cảm giác được gì.
Cho nên lối rẽ này, cũng không phải là lối rẽ bình thường, mà là một loại hỗn độn.
Vân Trung Hạc cứ như vậy đứng đấy, không biết qua bao lâu.
Có lẽ cực kỳ lâu, hoặc chỉ trong nháy mắt, bởi vì đại não là một mảnh hỗn độn, thời gian đã không có chút ý nghĩa nào.
Mà ngay lúc này, một sợi ý thức thoáng bay ra.
Đây cũng là ý thức thuộc về Beethoven?
Cảm thụ thanh âm.
Tiến vào Kim Tự Tháp thứ chín, tràn vào vô số tin tức, trong đó có tin tức âm thanh.
Có bao nhiêu thanh âm? Mấy ngàn, mấy vạn, mấy chục vạn, mấy trăm vạn.
Mấy trăm vạn loại thanh âm bất đồng hỗn tạp cùng một chỗ, bất kỳ loại thanh âm gì cũng có, thanh âm phổ thông, tần suất cao, tần suất thấp cũng có, bất kỳ thanh âm động vật gì cũng có, tiếng gió, tiếng sóng biển...
Chờ một chút, vô số thanh âm lớn hội tụ.
Như vậy trong mấy trăm vạn thanh âm lộn xộn này tìm ra một loại, nên phải chỉnh hợp mấy trăm loại thanh âm này.
Nhưng mặc kệ loại nào, đều kinh khủng hơn cả mò kim đáy biển.
Căn bản chính là không thể, dù có thể làm được, cũng cần mấy chục năm, trên trăm năm.
Nhưng. . . Beethoven là thiên tài.
Gã lẳng lặng cảm thụ được.
Mấy trăm vạn loại thanh âm này, chỉ có một thanh âm là tiếng người, người này đang nói chuyện.
Trong mấy trăm vạn thanh âm đồng thời vang lên tìm ra một loại trong đó? Cái này như trong một thùng cát tìm ra một hạt cát độc nhất vô nhị, nhưng ngoại hình không có bất luận đặc thù gì.
Thời gian tiếp tục trôi qua.
Beethoven bắt đầu căn cứ tần suất, tiến hành bài trừ.
Không ngừng bài trừ, không ngừng bài trừ.
Sắp xếp loại trừ thanh âm càng ngày càng nhiều, còn dư lại thanh âm càng ngày càng ít.
Cuối cùng. . . Chỉ để lại một thanh âm.
Đây là thanh âm của một nữ tử: "Bên trái!"
Hai lối rẽ, đi bên trái sao?
Sau đó, Vân Trung Hạc đi lối rẽ bên trái.
Như vậy đi bên phải sẽ thế nào? Đây chính là một vấn đề triết học, con mèo của Schrödinger.
Đương nhiên, bên trái này, cũng hoàn toàn là bên trái theo một ý nghĩa nào đó.
Bởi vì lúc này Vân Trung Hạc không nhìn thấy gì, cũng nghe không được.
Cửa ải thứ nhất thông qua được.
. . .
Sau đó, Vân Trung Hạc tiếp tục đi, tiếp tục đi.
Sau đó, lại xuất hiện ngã ba, lần này có ba lối rẽ.
Mà lúc này tin tức hỗn độn trong đầu hắn đã thiếu một phần, bởi vì không có bất kỳ thanh âm gì.
Cửa thứ nhất đã bài trừ thanh âm.
Vậy cửa ải thứ hai này là gì?
Là hình ảnh!
Vô số hình ảnh!
Vừa rồi thanh âm chỉ có mấy trăm loại, mà bây giờ những hình ảnh này, là mấy ngàn vạn, vài ức, vài tỷ, mấy trăm ức còn chưa hết.
Mà những hình ảnh này không ngừng di động, điên cuồng trùng kích đại não Vân Trung Hạc.
Bởi vì rất rất nhiều hình ảnh, không phải là không thể tiếp nhận, mà khiến đại não hắn có thể phát nổ, khiến không nhìn thấy gì.
Như tia sáng quá chói, cũng sẽ đâm mù mắt.
Lúc này, Beethoven ẩn núp, Da Vinci hiện lên.
Gã bắt đầu nghiên cứu những hình ảnh này.
Vừa rồi cửa thứ nhất là trong mấy trăm vạn chủng thanh âm hỗn tạp tìm ra duy nhất tiếng người.
Vậy bây giờ chẳng lẽ là từ trong mấy ngàn ức hình ảnh, tìm tới bức ảnh chính xác duy nhất sao?
Thế nhưng dấu hiệu chính xác là gì?
Căn bản không thể nào tìm kiếm.
Nhưng Da Vinci chính là Da Vinci, hoạ sĩ thiên tài nhất, mẫn cảm với sắc thái và hình ảnh không gì sánh được.
Gã bắt đầu tưởng tượng suy nghĩ của mình, để cho tư duy mình càng ngày càng bay cao, càng ngày càng bay cao, cho nên mấy ngàn ức hình ảnh này cũng bay càng xa.
Đương nhiên, đây cũng là một loại hình dung tinh thần.
Càng ngày càng xa, càng ngày càng xa.
Vốn vài tỷ hình ảnh này sau khi trải rộng ra, ròng rã lớn đến 100.000 cây số vuông.
Đứng gần, căn bản nhìn không thấy hết những hình ảnh này.
Chỉ có tư duy tung bay đủ xa, mới có thể thấy rõ toàn cảnh của nó, tư duy Da Vinci tung bay ra 1000 cây số.
Rốt cuộc thấy rõ ràng.
Mấy ngàn ức hình ảnh này, biến thành mấy ngàn ức điểm ảnh pixel, hợp thành một tấm ảnh, hơn nữa còn là một tấm ảnh động.
Một người, đưa lưng về phía ba cánh cửa, tiến vào cánh cửa thứ hai, sau đó lập tức đi ra, tiến vào cánh cửa thứ ba.
Mẹ nó, bệnh tâm thần à, tên điên à, não tàn à, thiết kế quan sát như vậy?
Thế là Da Vinci khống chế thân thể, làm theo trên ảnh động.
Kéo thân thể, tiến nhập cánh cửa thứ hai, sau đó nhanh chóng đi ra, chính diện tiến nhập cửa thứ ba.
Cửa ải thứ hai kết thúc.
. . .