Không biết qua bao lâu, Vân Trung Hạc mở mắt, tỉnh lại.
Cả người tiến nhập một loại trạng thái phi thường trống rỗng.
Vừa rồi xảy ra chuyện gì?
Quan tài này là cái gì? Trên người mình đã phát sinh biến hóa gì?
Hẳn là ta biến thành cao thủ tuyệt thế rồi? Vân Trung Hạc nắm chặt nắm đấm, bỗng nhiên nện xuống.
Mẹ nó.
Đau, đau, đau.
Một trận đau nhức kịch liệt truyền đến, sau đó thấy rõ, tay của hắn trầy, chảy máu, hơn nữa còn nhanh chóng sưng đỏ lên.
Hắn vẫn giống như trước tay trói gà không chặt.
Không có đạo lý, nếu như không làm, quan tài ngọc thạch này hẳn là phi thường đặc thù, năm đó Nộ Đế nằm trong này mới phát sinh thuế biến, sau đó đi ra ngoài, vô địch khắp thiên hạ?
Thế nhưng Vân Trung Hạc cảm thấy mình không thay đổi gì.
Bất quá rất nhanh, Vân Trung Hạc biết biến hóa của mình ở nơi nào.
Bởi vì vết thương trên tay hắn bắt đầu cầm máu, mà đang dần dần khép lại, hơn nữa còn đang từ từ hết sưng.
Cái này. . . Nhanh như vậy sao?
Ngay sau đó, Vân Trung Hạc tranh thủ thời gian kiểm tra vết sẹo trên người mình, kết quả phát hiện không thấy gì cả.
Không sai. . . Thân thể của hắn xác thực phát sinh dị biến.
Tế bào tự chữa trị tái sinh, không biết cường hóa gấp bao nhiêu lần.
Cái này nhìn qua không có gì, nhưng trên thực tế vô cùng nghịch thiên.
Địa Cầu hiện đại có một mục tiêu, đó chính là chống cự già yếu và tử vong.
Trường sinh bất lão!
Người vì sao già yếu?
Bởi vì số lần tế bào phân liệt có hạn.
Có một đề tài triết học nghịch lý phi thường nổi danh, được xưng là nghịch lý Theseus, một chiếc thuyền trải qua mấy năm, mỗi một linh kiện trên thuyền sẽ thay đổi một lần, vậy nó còn là chiếc thuyền ban đầu không?
Phi thường thần kỳ là, nhân thể cứ mỗi bảy năm, tế bào sẽ hoàn toàn thay đổi một lần.
Cho nên làm sao trì hoãn già yếu và tử vong, đã trở thành một đầu đề vĩnh hằng ở Địa Cầu hiện đại.
Đương nhiên mãi cho đến thế kỷ 21, vấn đề này vẫn vô giải.
Nhưng có thể khẳng định một điểm là, muốn trì hoãn già yếu, nhất định phải giải quyết căn nguyên từ tế bào.
Người Đại Hàm ma quốc làm sao hấp dẫn mấy đại hoàng đế sa đọa phương đông?
Trường sinh bất lão! Cũng chính là Phản Lão Diên Thọ Đan.
Mà cũng thật có kỳ hiệu, Thiên Tộ Thần Hoàng chính là tấm gương.
Vậy chúng ta suy luận, đám người này vì sao có thể phản lão diên thọ? Vì sao người bình thường không được, nhất định phải người có huyết mạch Nộ Đế mới được?
Nộ Đế đời này không thành hôn, cũng không sinh sôi hậu đại.
Nhưng căn nguyên phản lão diên thọ, nhất định ngay tại Nộ Đế.
Mà muốn chân chính phản lão diên thọ, trường sinh bất lão, hiển nhiên phải đột biến gien.
Những người như Thiên Tộ Thần Hoàng không phải chân chính trường sinh bất lão, duy chỉ có Nộ Đế mới đúng.
Vậy bây giờ, lại thêm một Vân Trung Hạc?
Vậy trường sinh bất lão, có phải tựa như Vân Trung Hạc bây giờ không, tế bào có được công năng nhanh chóng chữa trị và tái sinh?
Mà cái này cũng là căn nguyên Nộ Đế vô địch khắp thiên hạ?
Nếu như đúng, vậy thì càng thêm kinh người.
Năm đó Nộ Đế chết thế nào? Không ai có thể nói rõ.
Đại Hạ Cao Tổ Hạ Trụ ở trên lăng mộ cuối cùng viết: Tâm ta, đã loạn.
Như vậy có thể cho là, công năng hạch tâm mộ thất Kim Tự Tháp thứ chín này chính là: Trường sinh bất lão?
Vậy trường sinh này dài bao lâu?
Mà căn nguyên Nộ Đế cường đại, là trường sinh bất lão, là tế bào khôi phục nhanh chóng.
Do đó, gã có thể nghĩ tất cả biện pháp để cho mình trở nên cường đại, thăm dò hết thảy khả năng.
Cho nên, viết ra « Nộ Đế Hắc Kinh ».
Còn có một vấn đề, dung mạo Nộ Đế ra sao?
Gã đã từng đi qua mộ thất này, chẳng lẽ cũng không lưu lại chân dung gì?
Vân Trung Hạc tìm khắp toàn bộ mộ thất, tìm trong thạch quan này, vẫn không phát hiện gì.
Chỉ bất quá, thạch quan này đã tắt quang mang, khôi phục thành quan tài ngọc thạch bình thường.
Vân Trung Hạc bắt đầu nghiên cứu, thạch quan này là đồ vật của ai?
Là sản phẩm niên đại nào?
Hết thảy đều không biết được.
Còn có Hắc Long Vương, y biết mình phải chết, cho nên liều mạng đi vào Kim Tự Tháp thứ chín này, có phải muốn tiến vào nằm trong thạch quan này không?
Có phải y đã biết bí mật quan tài ngọc thạch này không?
Trước đó không dám vào, nhưng trước khi chết, không thèm đếm xỉa hết thảy, xâm nhập Kim Tự Tháp thứ chín.
Nhưng . . . Rất hiển nhiên y không thành công.
Ba cửa ải Kim Tự Tháp thứ chín này quá nghịch thiên, cơ hồ bất luận kẻ nào cũng không thể tiến vào.
Ngoại trừ. . .
Gặp quỷ, dựa vào cái gì?
Cho nên lúc ấy Vân Trung Hạc hiếu kỳ, ba cửa ải này là ngẫu nhiên căn cứ mỗi người mà thay đổi? Hay là cố định.
Nếu như ba cửa ải này là cố định, vậy. . . Tựa như đo thân mà làm cho Vân Trung Hạc hắn.
Hắn thật không tin thế giới này còn có người thứ hai đi vào.
Bất luận kẻ nào tiến vào, trong nháy mắt sẽ triệt để biến thành xác sống, trực tiếp chết ở chỗ này.
Nếu như đo thân mà làm? Vậy. . . Số lượng tin tức này càng lớn hơn, càng đáng sợ.
Đến mức Vân Trung Hạc hoàn toàn không muốn suy nghĩ vấn đề này.
. . .
Hắc Long Vương!
Y còn sống không? Nếu như hết thảy như Vân Trung Hạc đoán, lúc này hẳn là y còn ở lối vào Kim Tự Tháp thứ chín.
Vân Trung Hạc đậy nắp quan tài ngọc thạch lại, sau đó lưu luyến không rời rời hạch tâm mộ thất này.
Đường cũ trở về.
Trong Kim Tự Tháp này đường hành lang thật dài, Vân Trung Hạc bách chuyển thiên nhiễu.
Nhưng đường đi ra ngoài không chút gian nan, cũng không phải mê cung.
Đi ròng rã hơn mấy trăm mét, Vân Trung Hạc nhìn thấy Hắc Long Vương.
Y quỳ thẳng tắp ở nơi đó, không nhúc nhích, người này quỳ mà vẫn cao hơn Vân Trung Hạc.
Vân Trung Hạc tiến lên, muốn dò xét mũi và mạch đập y, nhưng toàn thân y đều bao phủ trong khôi giáp.
Muốn cởi xuống khôi giáp, nhưng dùng sức chín trâu hai hổ, hoàn toàn không cởi nổi.
Sau đó lẳng lặng nghe hô hấp và nhịp tim của y, hoàn toàn không có.
Người này. . . Chết rồi.
Mà rất buồn cười là, Vân Trung Hạc tiến vào Kim Tự Tháp thứ chín, có lẽ đã đi qua bên cạnh y, bất quá lúc ấy hoàn toàn không biết.
Hắc Long Vương nói rõ rõ ràng ràng, chỉ cần mang thi thể y ra ngoài, đó chính là tân hoàng đế Hắc Viêm đế quốc.
Hiện tại mang ra ngoài thế nào?
Gánh không nổi, Hắc Long Vương này cao trên hai mét sáu, tăng thêm áo giáp, vượt qua 600 cân, Vân Trung Hạc căn bản gánh không nổi.
Thế là, Vân Trung Hạc dùng sức kéo y ra ngoài.
Cứ như vậy, Vân Trung Hạc hao hết thiên tân vạn khổ, rốt cuộc kéo y ra được mấy mét.
Sau đó, phát hiện trên mặt đất còn có một người, chính là thân vương thứ ba.
Sau khi gã đi vào, hiển nhiên kém hơn Hắc Long Vương quá nhiều, đi đến nơi này đã triệt để hỏng mất, cũng chết mất.
Vân Trung Hạc rút ra chủy thủ, dọc theo khe hở áo giáp, đâm vào cổ của gã.
Phốc xuy . . .
Máu dần dần chảy ra, mà không phải bắn ra, hiển nhiên người này đã chết hẳn.
Vân Trung Hạc tiếp tục kéo Hắc Long Vương hơn trăm cân, thật sự là mệt chết người.
Bất quá có chút kỳ quái là, ngàn năm qua không biết có bao nhiêu người tiến vào Kim Tự Tháp thứ chín này, hẳn sẽ lưu lại rất nhiều thi hài bạch cốt, sao lại không thấy?
Điểm ấy thật là lạ, hài cốt đám người này ở đâu?
. . .
Ròng rã dùng hơn hai giờ, Vân Trung Hạc mới kéo thi thể Hắc Long Vương ra ngoài.
Vân Trung Hạc xuất hiện ở ngoài Kim Tự Tháp thứ chín.
Lúc này, hơn một ngàn người vẫn ở ngoài Kim Tự Tháp, nhìn thấy hắn đột nhiên xuất hiện, còn có thi thể Hắc Long Vương, lập tức giật mình kêu lên, hoàn toàn không dám tin vào hai mắt của mình.
Từ ngàn năm nay, không biết có bao nhiêu người tiến vào Kim Tự Tháp thứ chín, không ai còn sống đi ra, hiện tại Vân Trung Hạc vậy mà còn sống đi ra.
Mà lại thực hiện lời thề của Hắc Long Vương, mang thi thể y ra ngoài.
Có phải nhìn hoa mắt không?
Vân Trung Hạc trói gà không chặt, hắn dựa vào cái gì đặc thù như thế?
Mà Hắc Long Vương bệ hạ lúc ấy đưa ra điều kiện này, tựa như là đo thân mà làm cho hắn.
Bọn họ giật mình kêu lên, Vân Trung Hạc bị dọa cho kêu to một tiếng.
Chuyện gì xảy ra? Trên mặt đất sao có nhiều thi thể như vậy?
Sao chết nhiều người như vậy?
Trước khi hắn tiến vào Kim Tự Tháp thứ chín còn có bảy đại thân vương, giờ rồi đâu? Hiện tại chỉ còn lại hai người.
Thân vương thứ hai, thân vương thứ tư, còn lại đều chết sạch.
Mà bây giờ, thân vương thứ hai, thân vương thứ tư đang chuẩn bị tiến hành quyết đấu sau cùng, người nào thắng chính là tân hoàng đế.
Lúc Vân Trung Hạc không ở đây, mấy thân vương này đã quyết đấu, mà nội bộ Hắc Viêm đế quốc cũng phát sinh nội chiến và chém giết.
Thật sự là ngưu bức, thật đúng là tám sống một, thật đúng là trò chơi dưỡng cổ tàn nhẫn.
Bất quá, có phải ta đi ra sớm không?
Nếu như chậm thêm một chút đi ra, hai người này chẳng phải đồng quy vu tận sao?
Cũng không đúng, nếu như đi ra chậm thêm một chút, hai người đã phân ra thắng bại, lúc đó thân vương chiến thắng có lẽ đã leo lên hoàng vị.
Vân Trung Hạc chỉ vào thi thể Hắc Long Vương nói: "Tất cả mọi người đã thấy rõ ràng, đây chính là thi thể Hắc Long Vương, lúc trước ngài đã từng nói, nếu ai có thể tiến vào Kim Tự Tháp thứ chín, đem thi thể ngài ấy ra, đó chính là hoàng đế Hắc Viêm đế quốc."
Sau đó, hắn hít một hơi thật sâu nói: "Hiện tại ta chính là tân hoàng đế, ta chính là Hắc Long Vương mới."
"Các ngươi bái kiến đi!"
Toàn trường hơn một ngàn người, liếc mắt nhìn nhau, có người đầu gối thoáng mềm nhũn một chút.
Bởi vì Vân Trung Hạc đã thực hiện lời thề của Hắc Long Vương, mà ngàn năm qua, hắn là người duy nhất từ Kim Tự Tháp thứ chín sống sót đi ra ngoài.
Riêng một điểm này, cũng đã đủ thần kỳ.
Nhưng. . . Hắc Viêm đế quốc lấy võ vi tôn, muốn bọn họ quỳ bái một người không có võ công, vậy thì thật là muôn vàn khó khăn.
Vân Trung Hạc nói: "Thân vương thứ hai, thân vương thứ tư, ngày đó trong đại điện, các ngươi hẳn là cũng nghe được rõ ràng, Hắc Long Vương bệ hạ đã nói gì."
Thân vương thứ hai nói: "Không sai, Hắc Long Vương bệ hạ đã nói như thế."
Vân Trung Hạc nói: "Vậy hiện tại các ngươi còn không quỳ xuống, bái kiến tân hoàng."
Thân vương thứ hai nói: "Chúng ta nghe, nhưng chúng ta không nhận."
Mẹ nó, trực tiếp như vậy sao?
Vân Trung Hạc nói: "Vậy ngươi muốn kháng chỉ?"
Thân vương thứ hai nói: "Khi hắn còn sống, chính là hoàng đế Hắc Viêm đế quốc, chính là Hắc Long Vương, chúng ta đương nhiên phải tuân chỉ. Nhưng khi hắn chết, vậy thì không còn nữa, ý chỉ hắn chính là một tờ giấy lộn."
Ngưu bức!
Hắc Viêm đế quốc chính là hiện thực như thế, đế quốc Võ Đạo vi tôn chính là như vậy, hoàn toàn không nói tới độ trung thành, dùng sợ hãi để thống trị.
Vân Trung Hạc nói: "Thân vương thứ tư, ngươi cũng cảm thấy như vậy sao?"
Thân vương thứ tư nói: "Đương nhiên, đàn sói sao có thể nghe một con tiểu nãi cẩu nói, làm sao có thể hiệu trung với một con nãi cẩu?"
Nãi cẩu nói tới ai? Chẳng lẽ là Vân Trung Hạc ta sao? Ta dù sao cũng là chó săn chứ, sao có thể là nãi cẩu?
Thân vương thứ hai và thân vương thứ tư đang muốn quyết đấu, lúc này vậy mà không đánh, bọn họ muốn giải quyết Vân Trung Hạc trước.
"Vèo . . ."
Thân ảnh thân vương thứ hai tựa như tia chớp bỗng nhiên rơi vào trước mặt Vân Trung Hạc, trực tiếp rút ra đại kiếm, chỉ Vân Trung Hạc nói: "Thật có lỗi, ngươi cản đường chúng ta."
Sau đó, bỗng nhiên một kiếm bổ xuống Vân Trung Hạc.
Thật sự là người ngoan thoại không nhiều.
Mắt thấy Vân Trung Hạc sẽ bị chém thành hai khúc.
"Đang!" Bỗng nhiên, kiếm thân vương thứ hai bị ngăn trở, bị hai ngón tay kẹp lấy.
Lại là. . . Hắc Long Vương.
Y, y còn chưa chết.
Trong nháy mắt. . . Thân vương thứ hai bị dọa đến hồn phi phách tán, cả người như bị lôi đình điện giật, hoàn toàn không dám động đậy.
Mấy chục năm kính sợ trong nháy mắt ngưng tụ đến cực hạn.
Tại sao lại như vậy? Hắc Long Vương vậy mà còn sống từ Kim Tự Tháp thứ chín đi ra? Đây là có chuyện gì?
Hắc Long Vương chậm rãi đứng lên, so với thân vương thứ hai còn cao hơn nửa cái đầu, chậm rãi nói: "Ngươi nói ý chỉ ta là giấy lộn?"
Thân vương thứ hai run rẩy, muốn quỳ xuống, bất luận ngôn ngữ gì cũng không thể hình dung nội tâm gã sợ hãi, toàn bộ đại não đều trống rỗng.
"Bệ. . . Bệ hạ. . . Ta sai. . ."
Gã chưa nói xong, Hắc Long Vương đã vỗ một chưởng xuống.
Thân thể thân vương thứ hai sống sờ sờ bị đập ngắn mấy thước, sau đó cả người bỗng nhiên nổ tung.
Chết đến mức không thể chết thêm.
Võ công này quá ngưu bức.
Sau đó, Hắc Long Vương chậm rãi đi đến phía thân vương thứ tư, khàn khàn nói: "Lão Tứ, ngươi cũng không thừa nhận ý chỉ ta."
Lập tức, thân vương thứ tư quỳ trên mặt đất, liều mạng dập đầu nói: "Bệ hạ, chúng ta tuân chỉ, chúng ta tuân chỉ! Xin ngài tha thứ cho sự ngu xuẩn của chúng ta, chúng ta sai, chúng ta sai! Ý chỉ bệ hạ, chính là ý chí duy nhất."
Hắc Long Vương không nói gì, mà lẳng lặng đi đến trước mặt thân vương thứ tư.
"Bệ hạ, ta sai rồi, ta tuân chỉ!"
Thân vương thứ tư liều mạng dập đầu, dù cách mũ giáp, máu tươi cũng tràn ra, đây nào chỉ đập phá cả đầu, mà trực tiếp muốn đập cho não chấn động, mặt đất cứng rắn bị mẻ ra một cái hố nhỏ.
"Kháng chỉ, chính là kháng chỉ. . ." Hắc Long Vương nói: "Ta đã từng nói, cả đời ta chỉ nói một lần, đó là mệnh lệnh và ý chỉ. Kẻ thuận hưng thịnh, nghịch vong. Bất luận kẻ nào làm trái ý chỉ ta, đều phải chết!"
Thân vương thứ tư lại run lên bần bật.
Đối mặt Hắc Long Vương, cầu xin tha thứ thì không có ích lợi gì, như vậy đưa vào chỗ chết mà hậu sinh?
Y tiến vào Kim Tự Tháp thứ chín ra, là bị Vân Trung Hạc lôi ra ngoài, có phải đại biểu Hắc Long Vương đã suy yếu, mà thân vương thứ tư cảm thấy trong mấy đại thân vương thì mình mạnh nhất, cho nên xuất thủ đánh giết Hắc Long Vương, có phải có cơ hội không?
Lập tức, thân vương thứ tư quỳ trên mặt đất run lẩy bẩy, đồng thời ánh mắt cũng lộ ra hung ý không gì sánh được.
Cái chết trước mắt, gã muốn phản kháng, muốn thử một chút.
Giết!
Nhưng mà. . . Lực lượng toàn thân gã còn chưa bạo phát ra, đã bị trấn áp.
Hắc Long Vương bỗng nhiên đập một quyền xuống, đánh cho đầu thân vương thứ tư nhập vào trong mặt đất cứng rắn.
"Ầm ầm ầm . . ."
Hắc Long Vương cứ như vậy một quyền, một quyền, một quyền đập xuống.
Sau một lát, thân vương thứ tư này trực tiếp biến mất, bốc hơi khỏi nhân gian.
Thân thể sống sờ sờ đánh nhập vào mặt đất vài thước, sau đó lại bị nện thành mảnh vỡ.
Thật sự là quá tàn nhẫn.
Đến tận đây, chín đại thân vương chết tám, chỉ còn lại một mình Tỉnh Trung Nguyệt.
Trong đó sáu thân vương tự mình tìm đường chết.
Nhìn qua, phảng phất có người chuyên trải đường cho Vân Trung Hạc.
. . .