Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám (Dịch)

Chương 432 - Chương 432: Oanh Kích Huỷ Diệt Thiên Địa

Chương 432: Oanh kích huỷ diệt thiên địa Chương 432: Oanh kích huỷ diệt thiên địa

Khi tin dữ toàn bộ hải quân Nam cảnh gần như bị diệt truyền đến, Tỉnh Vô Sương đứng tại chỗ không nhúc nhích, cũng không nói nửa chữ.

Bởi vì, nàng đã biết.

Trên thực tế khi đại hải chiến bộc phát, nàng vẫn luôn đứng ở trên tháp cao quan sát.

Khi nàng nhìn thấy thuyền bè thưa thớt trở về, mà mỗi một chiếc đều mang thương tích, nàng biết trận chiến này thua, hơn nữa còn thua vô cùng thảm liệt.

Nhất thời, Tỉnh Vô Sương lạnh buốt cả người, thật lâu không có tri giác.

Vậy mà thua? Hải quân của nàng mạnh mẽ như vậy, lại có hải thú biến dị mà thua? Ròng rã 300.000 hải quân, lại bại dễ như trở bàn tay?

Một khi hải quân thua, vậy triệt để mất đi quyền làm chủ trên biển.

Sau đó, đại quân Vân Trung Hạc sẽ tiến hành công thành chiến.

Vậy nàng phải làm gì?

Lập tức đi Bạch Vân thành cầu viện? Bởi vì chủ lực hải quân Đại Hàm ma quốc tuyệt đối là Bạch Vân thành.

Nhưng thời gian căn bản không kịp, Bạch Vân thành cách hơn mười ba ngàn dặm, đến lúc đó cần thời gian bao lâu. Chớ nói chi là hải quân Bạch Vân thành còn phải tập kết, sau đó xuôi nam.

Mấu chốt nhất là, Bạch Vân thành có xuất động hải quân trợ giúp nàng không?

Đại Hàm ma quốc chọn lựa chế độ phân đất phong hầu, có truyền thống cá nhân tự quét tuyết trước cửa (ý là tự xử lý việc của mình).

Mà hải quân Bạch Vân thành có phải là đối thủ của hải quân Vân Trung Hạc?

Cho nên quyền làm chủ trên biển đã ném đi, hy vọng duy nhất là trận chiến trên mặt đất này.

Sau đó không lâu, Bạch Xà Đại Tế Sư cũng quay về, nàng và Tỉnh Vô Sương yên lặng đối mặt, rơi vào trầm mặc.

Lúc này, Bạch Xà Đại Tế Sư không còn ngạo mạn như trước, cả người có vẻ hơi điên dại.

"Hải quân Vân Trung Hạc mạnh như vậy sao?" Tỉnh Vô Sương hỏi.

Bạch Xà Đại Tế Sư nói: "Ta mang đến mười mấy con hải thú biến dị, chỉ còn lại một đầu cự kình biến dị trở về, còn lại xong đời. Vũ khí của bọn hắn, hoàn toàn không thể tưởng tượng, cực độ ly kỳ."

Tỉnh Vô Sương nói: "Thế nhưng ngài còn mang theo đòn sát thủ, ròng rã mấy ngàn con quạ đen biến dị, từ không trung tập kích, bọn hắn hẳn là ngăn cản không nổi mới đúng."

Bạch Xà Đại Tế Sư nói: "Ngươi không thể tưởng tượng một màn kia, vũ khí phòng không bọn hắn cường đại bực nào, trên không trung bắn ra một mảnh mưa to sắt thép, lưới lớn đồ sát, mấy ngàn con quạ đen biến dị bị giết sạch, đương nhiên hạm đội của bọn hắn cũng tổn thất nặng nề, nhưng lại không thương cân động cốt. Nữ công tước, Đại Hàm ma quốc ta đã gặp đối thủ cường đại, đây là cuộc chiến văn minh."

Rốt cuộc Bạch Xà Đại Tế Sư nguyện ý thừa nhận, Đại Viêm đế quốc là một đế quốc văn minh cường đại.

Nhưng Tỉnh Vô Sương lại không muốn nghĩ xa như vậy, đối với nàng, vứt bỏ Nam cảnh, nàng coi như xong. Mặc kệ trả bất cứ giá nào, Nam cảnh cũng không thể luân hãm.

Tỉnh Vô Sương nói: "Đại Tế Sư, hiện tại quân đội thủ vệ Liệt Phong cự bảo có tổng cộng 600.000, trong đó võ sĩ biến dị 80.000, mà chúng ta còn có kiên thành trước nay chưa từng có. Ta không tin pháo đài này sẽ bị luân hãm, huống hồ Vân Trung Hạc vạn dặm xa xôi đến, quân đội của hắn đánh một trận sẽ thiếu đi một số người, mà đạn pháo, bắn một viên sẽ thiếu đi một viên."

Tỉnh Vô Sương có thể nói ra câu này, tức không biết gì về sức sản xuất nghịch thiên của Đại Viêm đế quốc.

Lúc này trên mặt biển từ Đại Viêm đế quốc đến Vân Châu thành, lít nha lít nhít hạm đội chuyển vận, vô số kể đạn dược từ đế quốc vận tới.

Cái này còn chưa tính, hắn đổ bộ Vân Châu thành đã sắp một năm, mấy nhà máy chế tạo vũ khí đã xây xong.

Sau đó có thể sẽ xuất hiện hiện tượng Vân Trung Hạc đánh rụng một viên đạn pháo, nhưng hậu phương lại thêm ra hai ba quả.

Đánh trận chính là quốc lực, Đại Viêm đế quốc cường đại mấy trăm năm, cách mạng khoa học cũng gần mười năm, sức sản xuất cường đại này người Đại Hàm ma quốc không thể tưởng tượng, bởi vì bọn họ còn hoàn toàn dựa vào nô lệ.

Đương nhiên, trình độ nào đó Tỉnh Vô Sương nói cũng không sai.

Liệt Phong cự bảo không chỉ là một tòa thành thị, càng là một siêu cấp phòng tuyến, diện tích hơn 100 cây số vuông, quân trấn giữ vượt qua 600.000, hơn nữa còn có mười mấy pháo đài, bao gồm mấy cái cự hình pháo đài, cảm thấy vĩnh viễn không thể luân hãm.

Tỉnh Vô Sương nói: "Đại Tế Sư, hiện tại chúng ta có nhục cùng nhục, có vinh cùng vinh. Ngươi cũng biết quy củ Đại Hàm ma quốc, đối đãi kẻ thất bại phi thường tàn nhẫn. Một khi Nam cảnh luân hãm, ngươi ta đừng nói không có tiền đồ, ngay cả tính mạng cũng khó mà giữ được."

Bạch Xà Đại Tế Sư trầm mặc, đạo lý này nàng đương nhiên hiểu.

Trọn vẹn một hồi lâu, nàng nói: "Ta đã tìm được sở hở quân đội Đại Viêm đế quốc, cũng tìm được phương pháp khắc chế. Ta muốn trở về một chuyến, ngươi đợi ta quay lại."

Tỉnh Vô Sương nói: "Tốt, Đại Tế Sư, ngươi phải cố nhanh."

Bạch Xà Đại Tế Sư nói: "Yên tâm, chờ ta trờ lại, sẽ mang theo quân đoàn sát thủ tiêu diệt Vân Trung Hạc."

Sau đó, Bạch Xà Đại Tế Sư rời Liệt Phong cự bảo, dùng tốc độ nhanh nhất lên phía bắc.

. . .

Vân Trung Hạc đứng trên cầu tàu Ngạo Thiên Hào, nhìn tòa siêu cấp đại thành cách hai mươi mấy dặm.

Mặc dù đã nhìn thấy nó trên ảnh chụp, nhưng lúc nhìn thấy thực tế, hắn vẫn cảm thấy rung động không gì sánh được.

Kỳ thật so sánh diện tích, nó còn không bằng kinh thành của ba đế quốc, nhưng nó là một pháo đài quân sự to lớn, nhìn như một khối, vậy mới kinh người, giống một siêu cấp cự thú chiếm cứ phía nam bán đảo Sử thị.

Mà tường thành cao năm mươi mét, như hai mươi tầng lầu, đơn giản khiến người ta tuyệt vọng.

Đây là Vân Trung Hạc cảm nhận.

Mà đứng trên tháp cao quan sát, Tỉnh Vô Sương cũng bị một màn trên biển làm rung động.

Đại Viêm đế quốc xuất động hơn ngàn chiếc thuyền, kéo dài mấy chục dặm, chân chính vô biên vô hạn, triệt để bao vây toàn bộ thành nam này.

Lúc này, toàn bộ đạn dược tiếp tế đều đã sẵn sàng.

Hơn 200 chiến hạm tới gần thành trì, khi còn cách 10 km.

Một màn hoa lệ lại một lần nữa diễn ra.

"Khai hỏa!"

"Ầm ầm ầm ầm ầm. . ."

Lại một lần nữa diễn ra ngàn pháo tề phát, đạn pháo như bão tố điên cuồng đập nện lên toà thành Tỉnh Vô Sương.

Sau đó, phát sinh bạo tạc kinh thiên động địa.

Toàn bộ pháo đài khổng lồ đều đang run rẩy.

Nhưng . . . Hiệu quả bình thường.

Bởi vì vòng thứ nhất pháo kích, hoàn toàn đánh vào trên tường thành.

Vòng thứ hai, vòng thứ ba, vòng thứ tư. . .

Sau đó, hạm đội Vân Trung Hạc, vẫn như cũ điên cuồng oanh kích.

Hiệu quả vẫn bình thường, chỉ lưu lại trên tường thành đốm đen, còn có một số lỗ thủng.

Không phải những đạn pháo này uy lực không mạnh, mà là vì đa phần động năng bạo tạc đã bị lãng phí hết.

Tỉnh Vô Sương nhìn thấy một màn này, lập tức thở dài một hơi.

Hoả pháo Vân Trung Hạc mặc dù lợi hại, nhưng đối với loại tường thành cấp biến thái này, cơ hồ vô hiệu.

Ngay sau đó, bên nàng cũng hạ lệnh.

"Nã pháo!"

Lập tức mười đạn pháo đồng thời khai hỏa, trong đó bao gồm năm siêu cấp cự pháo.

"Rầm rầm rầm. . ." Thanh âm rung trời, thanh thế thật sự là kinh người.

Nhất là năm siêu cấp cự pháo kia, đường kính hơn 500 li, quả thực là quái vật khổng lồ.

Năm cự pháo này đánh phi thường xa, vượt qua hơn một vạn mét.

Mấy trăm kg đạn pháo hình tròn, gào thét đập tới.

Nhưng . . . Độ chính xác đã không thể dùng từ cảm động để hình dung, hoàn toàn là. . . Ngẫu nhiên.

Những cự pháo này cùng với hoả pháo trên chiến hạm Đại Hàm ma quốc, đều đã rơi ở phía sau.

Nếu như pháo hạm Vân Trung Hạc chỉ là gãi ngứa tường thành, vậy hoả pháo Tỉnh Vô Sương công kích hạm đội Vân Trung Hạc đơn giản chính là. . . Tiếng vang lôi đình, ánh sáng bắn lên, trời mới biết đạn pháo đánh tới nơi nào.

"Bệ hạ, loại pháo kích này vô hiệu với tường thành cỡ này." Cơ Diễm nói: "Chúng ta cần tới gần, ước chừng hơn một ngàn mét, sau đó đổi đạn pháo đặc thù."

Đối với tình hình này, mấy năm trước đã có dự án, chuyên nghiên cứu ra đạn pháo dùng để tiến đánh tường thành.

Dù không quá hợp lý, nhưng loại đạn pháo này vẫn được mệnh danh là đạn xuyên giáp.

Loại đạn pháo này chế tạo khác với đạn pháo phổ thông, đầu đạn cũng chia làm hai loại, một loại là đầu nhọn, một loại là đầu cùn, mà toàn bộ áp dụng hợp kim đặc thù rèn đúc thành.

Loại đạn pháo này có tốc độ cực nhanh, lại có động năng phi thường cường đại.

Mấy chiếc chiến hạm chủ lực lại một lần nữa tới gần tường thành, những chiến hạm khác bắn hỏa lực yểm hộ, nhắm chuẩn pháo đài địch nhân trên tường thành điên cuồng công kích.

Chính là bảo đảm những hoả pháo khổng lồ kia không thể công kích mấy chiếc chiến hạm chủ lực Đại Viêm.

Mấy chiếc chiến hạm chủ lực cách cửa thành hơn một ngàn mét thì ngừng lại.

Sau đó mười mấy hoả pháo cỡ lớn bắt đầu nhắm chuẩn cửa thành.

"Nã pháo. . ."

"Vèo vèo vèo . . ."

Mười mấy viên đạn xuyên giáp bắn ra, tốc độ vượt qua 800 mét trên giây.

Ngắn ngủi không đến bốn giây sau, những đạn pháo này cơ hồ đánh trúng vào cửa thành pháo đài Tỉnh Vô Sương.

Đầu đạn xuyên giáp đáng sợ, bỗng nhiên ở trên cửa thành xé mở một lỗ thủng, chui vào khoảng bốn, năm tấc, sau đó nổ tung.

"Ầm ầm ầm ầm. . ."

Nhưng một màn kinh người xuất hiện.

Cửa thành này vậy mà vẫn không bị nện xuyên.

Đây. . . Đây cũng quá điên cuồng đi.

Những đạn xuyên giáp này chui vào chừng nửa thước, vậy mà vẫn không bắn thủng? Cửa thành này cũng quá dày đi.

Mà cửa thành này là sắt thép tinh khiết chế tạo, so với cửa kim khố ngân hàng thời hiện đại còn dày hơn.

Cửa thành này chỉ sợ dày một thước, dù liên đạn xuyên giáp cũng đánh không thủng.

"Đổi đạn lửa xuyên giáp, nhiệt nhôm." Vân Trung Hạc hạ lệnh.

Sau đó, mấy chiếc chiến hạm chủ lực lại một lần nữa đổi đạn pháo, nhắm chuẩn cửa thành, lại một lần nữa khai hỏa.

"Vèo vèo vèo . . ."

"Ầm ầm ầm ầm. . ."

Lần này không còn là tiếng vang kinh thiên, mà là bạo phát ra quang mang sáng tỏ không gì sánh được.

Mười mấy quả đạn pháo, hơn mấy ngàn cân nhiệt nhôm bỗng nhiên thiêu đốt, hơn một ngàn độ C nung đỏ mềm hoá tường thành này.

Sau đó lại một vòng pháo kích, đổi đạn xuyên giáp cường lực.

"Vèo vèo vèo . . ."

Tường thành nung đỏ mềm hoá, rốt cuộc không chịu nổi uy lực đạn xuyên giáp, trong nháy mắt bị đánh xuyên.

Sau đó, mười mấy chủ pháo điên cuồng xạ kích, điên cuồng công kích tường thành.

Rốt cuộc . . .

Không biết sau vòng pháo kích thứ mấy, cửa thành pháo đài to lớn rốt cuộc ầm vang ngã xuống đất.

Khai chiến vẻn vẹn hơn một giờ, cửa thành đã phá.

Tỉnh Vô Sương cao giọng nói: "Chuẩn bị tác chiến."

Lập tức, bên trong pháo đài mấy chục vạn quân coi giữ, nhất là 80.000 võ sĩ biến dị, toàn lực đề phòng, chuẩn bị khai chiến, chuẩn bị nghênh đón quân đoàn Vân Trung Hạc đổ bộ công thành.

Nhưng . . . Mô thức chiến tranh đã thay đổi.

Công phá cửa thành xong, đại quân Vân Trung Hạc cũng không trực tiếp đổ bộ, mà vẫn như cũ dùng hoả pháo bắn phá.

Lần này là oanh tạc thảm liệt.

Chỉ bất quá mục tiêu lần này không còn là tường thành, mà là công sự phòng ngự, quân coi giữ, còn có pháo đài trên tường thành.

Nhất là pháo đài.

Pháo đài Tỉnh Vô Sương mặc dù rớt lại phía sau, thế nhưng một khi đại quân đổ bộ công thành, những hoả pháo này mặc kệ là dùng lựu đạn phổ thông, hay là dùng đạn ria, lực sát thương vẫn vô cùng kinh người.

Cho nên, phải huỷ toàn bộ những hoả pháo này đi.

"Ầm ầm ầm ầm ầm. . ."

Mỗi phút đồng hồ hơn ngàn viên đạn pháo rơi vào trên tường thành.

Thanh âm đinh tai nhức óc, toàn bộ đại thành đều đang run lẩy bẩy.

Quân coi giữ trên tường thành, sau tường thành, căn bản không ngẩng đầu lên được.

Loại oanh tạc địa thảm thức này, đã không quan tâm đến độ chính xác, cơ hồ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, quân coi giữ trên thành, như lá rụng trong gió thu, trực tiếp bị quét ngang.

Quân coi giữ của Tỉnh Vô Sương không thể không trốn ở sau tường thành.

Nhưng dù vậy, quân đội căn bản gánh không được, bởi vì dưới vụ nổ kinh thiên, chấn động đã không chịu nổi.

Vô biên vô tận oanh tạc này, không biết lúc nào mới kết thúc.

Sắc mặt Tỉnh Vô Sương trắng bệch, thân thể mềm mại run lẩy bẩy.

Đây. . . Đây chính là uy lực vật lý học sao?

Vậy mà cách mấy dặm lại điên cuồng công kích?

Đại Viêm đế quốc này sao giàu có như vậy? Những đạn pháo này chỉ riêng sắt thép, đã là một món khổng lồ.

Thế giới này cũng có sản lượng thép, Tân Đại Viêm đế quốc có khai thác mỏ, có thuốc nổ, có máy hơi nước tân tiến nhất, có mấy trăm vạn thợ mỏ, cho nên hàng năm sản lượng thép hoàn toàn là con số trên trời.

Rốt cuộc . . .

Bình Luận (0)
Comment