Trên hải vực gần Bạch Vân thành, rốt cuộc gặp lít nha lít nhít hạm đội.
Ròng rã mấy chục chiếc chiến hạm Nộ Đế cỡ lớn, có hoả pháo, động cơ hơi nước, mà cờ xí trên mỗi một chiến hạm đều vẽ một đầu Hắc Ám Giao Long hung mãnh đáng sợ.
Mà trên đầu mỗi chiến hạm đều mài dũa thành đầu lâu Ma Giao, hung tàn tà ác, thần bí cường đại.
Toàn bộ Bạch Vân thành, xác thực xem bá chủ đáy biển kia là đồ đằng.
Mà lúc này, Vân Trung Hạc rốt cuộc gặp được Bạch Vân thành.
Đây là một quần đảo, diện tích rất lớn, trước mắt chỉ là ngoại thành Bạch Vân thành.
Lít nha lít nhít nhà ở, xây dựa lưng vào núi, đẹp không sao tả xiết.
Khắp nơi đều là võ sĩ đang luyện kiếm.
Xa xa trên hòn đảo, ống khói to lớn đang bốc khói lên, cơ hồ toàn bộ bầu trời đều bị khói đặc bao phủ.
Bạch Vân thành cũng có công xưởng rèn đúc to lớn, bởi vì Vân Trung Hạc thấy được mấy trăm ống khói cỡ lớn.
Bạch Phi Phi mang theo Vân Trung Hạc leo lên bến tàu.
Mấy ngàn tên võ sĩ biến dị, võ trang đầy đủ, cưỡi chiến mã biến dị.
Cùng đi, còn có một cỗ xe ngựa to lớn.
Vân Trung Hạc đang muốn leo lên xe ngựa, bỗng nhiên cách đó không xa đi tới một nữ nhân, dáng người khỏe đẹp cân đối nóng bỏng.
Lại là nguyên soái Lý Hoa Mai, lúc này nàng giống như đang muốn ra biển.
Nhìn thấy Vân Trung Hạc, nàng có chút kinh ngạc, ánh mắt trở nên kích động.
Vân Trung Hạc tiến lên ôm lấy nàng.
Vẫn như vậy tràn ngập lực đàn hồi kinh người.
"Ngươi. . . Bị bắt?" Lý Hoa Mai hỏi.
"Không phải." Vân Trung Hạc đáp.
Bạch Phi Phi nói: "Đi, đừng để phụ thân ta sốt ruột chờ. Tnh nhân cũ các ngươi gặp nhau, cũng không cần vội vậy, ban đêm ta và cô cô cùng một chỗ hầu hạ ngươi, hi vọng ngươi gánh vác được."
Vân Trung Hạc bất đắc dĩ, Lý Hoa Mai càng bất đắc dĩ.
"Ta đi ra biển một chuyến, gặp lại sau." Lý Hoa Mai nói.
Vân Trung Hạc nói: "Gặp lại."
. . .
Lên xe ngựa to lớn, Bạch Phi Phi nói: "Tiểu Kỳ, che lỗ tai."
Bạch Kỳ bất đắc dĩ nói: "Ta vẫn nên xuống xe, cưỡi ngựa đi."
Sau đó, nó quả quyết xuống xe, nó là một thiếu niên thuần khiết, nhưng có một số việc nó hiểu, cũng cảm thấy rất thú vị.
Nhưng khi cha mẹ nó trò chuyện những chuyện này, vậy sẽ điếc lỗ tai, cay con mắt.
"Nhìn thấy cô cô ta, nàng biến hóa không quá lớn, đây chính là mị lực dị biến." Bạch Phi Phi nói: "Thấy nàng khỏe đẹp cân đối, dáng người ma quỷ, có từng tia xúc động à?"
Vân Trung Hạc không thèm để ý đến nàng.
Bạch Phi Phi nói: "Chúng ta là Ma Nữ, chỉ lo khoái hoạt cho mình, không cần để ý tới những lễ giáo cổ hủ này. Hay là hai ngày nữa ta mời Lý Hoa Mai, nhưng tương lai nếu nàng có hài tử, lúc đó là ca ca Tiểu Kỳ hay là cữu cữu đây?"
Vân Trung Hạc chỉ có thể coi như không nghe được.
Bạch Phi Phi tiếp tục nói: "Bây giờ ngươi nhìn thấy chỉ vẻn vẹn bên ngoài Bạch Vân thành, cũng đã hiểm yếu, chờ ngươi nhìn thấy trong Bạch Vân thành, đừng quá chấn kinh."
. . .
Hai ngày sau, Vân Trung Hạc thấy được bên trong Bạch Vân thành.
Ngửa đầu nhìn lên, phát ra hai chữ cảm thán: mẹ nó
Bên trong Bạch Vân thành cũng là một hòn đảo cự đại, chung quanh là vách núi cao hơn hai trăm mét, vờn quanh toàn đảo, chính là tường thành tự nhiên.
Nói cho đúng chỗ cao nhất hơn hai trăm mét, thấp nhất cũng hơn một trăm mét.
Mà toàn bộ Bạch Vân thành ngay giữa đảo này, bị vách núi tự nhiên vây quanh, chỉ có một đại môn thông hướng ngoại giới.
Mà cửa đá khổng lồ này, là sống sờ sờ đào bới ra.
Mà cánh cửa đá này, ở chỗ cao mấy chục mét, cần đi mấy chục bậc thang.
Đây mới là nơi hiểm yếu.
Cái này làm sao tiến đánh? Hoàn toàn không thể.
Chân chính một người đã đủ giữ quan ải, vạn người không thể khai thông, mà trên đỉnh vách núi, còn có lít nha lít nhít cường nõ khổng lồ, còn có võ sĩ biến dị tuần tra.
Trên trời, hải âu biến dị kết đội, tuần tra chung quanh mặt biển.
Bạch Vân thành này, chân chính là thành thị thần kỳ nhất mà Vân Trung Hạc chứng kiến, hoàn toàn không thể dùng từ vững như thành đồng để hình dung.
"Còn muốn tiến đánh Bạch Vân thành sao?" Bạch Phi Phi khinh thường nói: "Ngươi đánh được sao? Ngươi chỉ giống bản lãnh của ngươi, chỉ có há miệng."
Vân Trung Hạc trầm mặc không nói, Bạch Phi Phi ưa thích đả kích hắn ở phương diện này.
"Người đâu, mở cửa." Đi đến bậc thang, Bạch Phi Phi cao giọng nói.
Một lát sau, đại môn sắt thép to lớn chậm rãi mở ra.
Một tòa thành thị lộng lẫy xuất hiện trước mặt Vân Trung Hạc.
Đây là một tòa thành thị hải đảo, nhưng bởi vì vách núi to lớn vây quanh, khiến cho bên trong khí hậu ôn hoà, sắc màu rực rỡ, bốn mùa như xuân.
Toàn bộ thành thị, giống như một cái bát khổng lồ, kiến trúc chập chùng uốn lượn.
Thậm chí không cần đặc biệt chăm sóc, khắp nơi đều là vườn hoa, khắp nơi đều là vườn cây.
Vương cung ở phía bắc, là một đám pháo đài cự đại, lại cách xa mặt đất hơn trăm mét, như thành thị treo trên bầu trời.
Đúng là vương cung kỳ diệu nhất mà hắn gặp.
Cái này căn bản không giống như Đại Hàm ma quốc, ngoại trừ rộng rãi to lớn, tòa thành thị này tràn ngập cảm giác nghệ thuật và đẹp đẽ.
Mà lại không kìm nén như trong tưởng tượng.
Sau đó, Vân Trung Hạc và Bạch Phi Phi cưỡi xe ngựa, xuyên qua toàn bộ Bạch Vân thành, tiến vào trong vương cung.
. . .
Rốt cuộc hắn gặp được Bạch Vân thành chủ.
Bạch Cổ đại vương.
Người này, kém chút trở thành Đại Hàm ma quốc Hắc Ám Quân Vương.
Đã từng là người thần bí nhất, cường đại nhất thế giới này.
Mà lúc này, thân thể của y chỉ còn lại một nửa, bị chặt ngang hông, còn lại một nửa thân thể ngồi trên ghế đá.
Cơ hồ trong toàn bộ quá trình, ánh mắt của y đều ở trên thân Bạch Kỳ.
Nhiều khi, y rõ ràng đang nói chuyện với nữ nhi Bạch Phi Phi, nhưng không tự chủ được ánh mắt vẫn rơi vào cháu trai Bạch Kỳ.
Hiển nhiên, Bạch Kỳ là mệnh căn của y.
Trên bàn cơm, Bạch Cổ đại vương từ đầu tới cuối không nói chuyện với Vân Trung Hạc, thái độ phi thường lãnh đạm.
Y vẫn luôn hỏi thăm bài tập của Bạch Kỳ, hỏi phi thường cẩn thận.
Vân Trung Hạc nhìn ra, Bạch Cổ đại vương không vội để cháu trai Bạch Kỳ lập tức thuế biến, cũng không vội để nó tu luyện võ đạo cường đại, mà muốn nó xâm nhập nắm giữ lý luận tri thức, từ căn bản đó lý giải văn minh võ đạo Đại Hàm ma quốc.
Chỉ có như vậy, tương lai Bạch Kỳ mới có thể đạt được cảnh giới trước nay chưa từng có.
Nếu như ngay từ đầu đã vội vã trở nên cường đại, vậy tương lai hoặc là trời sinh kịch biến, hoặc là tẩu hỏa nhập ma, hoặc là vĩnh viễn không đạt đến cảnh giới tối cao.
Tóm lại, vị gia gia này sẽ đích thân xây dựng căn cơ cho Bạch Kỳ.
Y muốn bồi dưỡng người thừa kế cực kỳ hoàn mỹ.
Ăn cơm nửa giờ, tiếp theo khảo sát bài tập hai canh giờ.
Y phi thường hài lòng với lĩnh ngộ của Bạch Kỳ.
"Tốt, đi chơi đi, đi tìm bọn tiểu đồng chơi đi." Bạch Cổ từ ái nói.
Bạch Kỳ đứng lên nói: "Gia gia gặp lại, ba ba gặp lại, mụ mụ cũng gặp lại."
Bạch Phi Phi nói: "Ngươi nói cho rõ, vì sao ta bị đặt ở cuối cùng, hơn nữa còn thêm một chữ 'Cũng'?"
Bạch Cổ đại vương nói: "Phi Phi, ngươi cũng ra ngoài."
Bạch Phi Phi nói: "Phụ thân, Vân Trung Hạc nam nhân này không có bản sự khác, chỉ có miệng lưỡi dẻo quẹo, ngài tuyệt đối không nên để hắn lừa, ta ở bên cạnh ngài, hắn đừng hòng lừa gạt được ngài."
"Ra ngoài. . ." Bạch Cổ bất đắc dĩ phất phất tay.
Nhìn ra được, đối với nữ nhi này, y đã ngừng trị liệu, ký thác tất cả hi vọng vào thân cháu trai.
. . .
Trong phòng, chỉ còn lại Bạch Cổ đại vương và Vân Trung Hạc.
Thật lâu không nói chuyện.
Bởi vì ai cũng biết đối phương muốn nói gì, nhưng lại rất khó thuyết phục đối phương, chỉ có thể chờ đợi thời cơ, tìm kiếm điểm vào.
Bạch Cổ đại vương nói: "Kỳ thật, năm đó ta và Đại Doanh hoàng đế luận võ, ta có cơ hội chiến thắng."
Vân Trung Hạc kinh ngạc.
Lúc đó Đại Doanh hoàng đế đã được năng lượng phóng xạ tẩy lễ, đã phát sinh niết bàn thuế biến, Bạch Cổ còn có thể thắng?
Bạch Cổ đại vương nói: "Ta để Phi Phi đi mượn ngươi một vật, sau đó mang thai một đứa bé."
Vân Trung Hạc trầm mặc.
Bạch Cổ đại vương nói: "Kế hoạch của ta là muốn hi sinh đứa bé kia, thành toàn ta thuế biến. Bởi vì. . . Đứa bé kia chân chính kế thừa huyết mạch hoàng kim của ngươi, cũng kế thừa huyết mạch thuần khiết Đại Hàm ma quốc, chỉ cần hi sinh nó, là có thể giúp ta niết bàn thuế biến trước nay chưa từng có, trở nên phi thường cường đại, ta có thể thắng Đại Doanh hoàng đế, ta có thể trở thành hoàng đế Đại Hàm ma quốc. Lúc ấy ta thật có thể cải thiên nghịch mệnh."
"Cho nên, lúc ấy để Phi Phi đi mượn huyết mạch ngươi thai nghén, là vì hi sinh nó, thành toàn ta." Bạch Cổ đại vương run rẩy nói: "Nhưng đứa bé kia sinh ra, Lý Hoa Mai ôm nó từ trong phòng ra, lúc ta nhìn thấy, nó nhỏ yếu khả ái, còn có cặp mắt to đen lúng liếng kia, cả người ta trực tiếp tan rã, căn bản không hạ thủ được. Cho nên ta từ bỏ kế hoạch đó, thế là về sau quyết chiến cùng Đại Doanh hoàng đế ta thua, bị chặt ngang hông, mất đi vị trí Hắc Ám Quân Vương."
"Nhưng ta không hối hận" Bạch Cổ đại vương nói: "Dù ta đã mất đi hoàng vị, ta cũng làm cho Bạch Vân thành lâm vào nguy cơ trí mạng, nhưng ta vẫn như cũ cảm thấy đó là quyết định may mắn không gì sánh được. Con đường của chúng ta đi sai lệch, Phi Phi đi càng lệch đến rối tinh rối mù, cho nên ta sẽ không để cho Tiểu Kỳ đi nhầm một bước, ta muốn nó trở thành người thừa kế hoàn mỹ Đại Hàm đế quốc."
Sau đó, Bạch Cổ đại vương nhìn về phía Vân Trung Hạc nói: "Ngươi tới là muốn thuyết phục ta để Bạch Vân thành đầu hàng ngươi, đầu hàng Đại Viêm đế quốc đúng không?"
Vân Trung Hạc nói: "Đúng vậy, đại vương."
Bạch Cổ đại vương nói: "Được, không thành vấn đề! Chỉ cần ngươi đáp ứng ta một điều kiện."
. . .