Cuối cùng.
Ở đây tám thành công tước và tế sư Đại Hàm đầu hàng, còn lại hai thành kiên quyết không hàng, bị xử tử.
. . .
Trong đại doanh.
Vân Trung Hạc và Đại Doanh Vương uống rượu với nhau.
"Ta không cường đại như phụ hoàng, các phương diện khác cũng không bằng." Đại Doanh Vương nói: "Ta cho rằng ta là một quân chủ anh minh thần võ, kiên nghị như sắt, nhưng không phải."
Vân Trung Hạc không nói gì, mà cùng Đại Doanh Vương cụng chén.
"Lúc Đại Hàm ma quốc vừa mới thành lập, ta đắc ý, cảm thấy Doanh thị gia tộc ta rốt cuộc thành lập nên sự nghiệp thiên thu to lớn. Ta cảm thấy năm đó Cơ thị sáng lập văn minh thế giới phương đông, mà Doanh thị chúng ta lại sáng tạo ra đại nghiệp huy hoàng hơn." Đại Doanh Vương nói: "Ta thề, sau khi phụ hoàng trở thành Thiên Cổ Nhất Đế. Loại cảm giác lâng lâng kia theo ta rất nhiều năm. Khi Đại Hàm ma quốc bắt con dân quốc gia chung quanh làm nô lệ, cơ hồ ta không hề bận tâm, ròng rã một hai ức nô lệ, ta hoàn toàn không coi trọng. Ta biết bọn hắn sẽ chết rất nhiều rất nhiều người, nhưng trong lòng ta bọn hắn giống như sâu kiến. Ta cảm thấy vì kiến tạo đế quốc thiên thu này, hết thảy đều đáng giá, huống hồ bị bắt tới là nô lệ các quốc gia chung quanh, không phải đồng tộc chúng ta."
Vân Trung Hạc lập tức nghĩ đến Tân Đại Viêm đế quốc, ở phương diện này cũng không nói tới quang minh, trước đó cũng đã sử dụng rất nhiều nô lệ.
Vân Trung Hạc trở thành Độc Tài Vương, nô lệ cũng chỉ thoáng cải thiện mà thôi. Về sau sở dĩ giải phóng nô lệ quy mô lớn, hoàn toàn là vì đế quốc khuếch trương lãnh thổ quá lợi hại, con dân đế quốc không đủ dùng. Mà vì đánh trận thế chiến này, quân đội không đủ, Phó Tòng quân và nô lệ không có cảm giác vinh quang, cho nên không thể không giải phóng nô lệ, để bọn họ trở thành con dân mới của đế quốc.
Đại Doanh Vương nói: "Rất nhanh, nô lệ bắt đến chết vô số kể. Vì tạo ra rất nhiều võ sĩ biến dị, chúng ta bắt đầu bắt con dân Đại Hàm ma quốc, cũng chính là con dân tứ đại đế quốc trước đây, bao gồm Đại Doanh đế quốc. Quá trình dị biến, đâu chỉ cửu tử nhất sinh. Toàn bộ võ sĩ biến dị Đại Hàm ma quốc cộng lại, không đến một triệu, toàn bộ quá trình chết bao nhiêu nô lệ? Lại chết bao nhiêu con dân đế quốc phương đông?"
"Kiến tạo Ma kinh này, chết bao nhiêu người? Con số trên trời?"
"Đào móc quần thể Kim Tự Tháp dưới mặt đất, lại chết bao nhiêu người? Vẫn là con số trên trời."
Đại Doanh Vương nói: "Vân huynh, ngươi có biết dưới Ma kinh có bao nhiêu hài cốt không?"
Vân Trung Hạc nói: "Không biết."
Đại Doanh Vương nói: "Phụ hoàng tạo ra một cung điện hoàn toàn mới, cung điện này dưới đất, toàn bộ đều do hài cốt thi thể tạo thành. Mà cung điện này lớn hơn cung điện Đại Doanh đế quốc mà ngươi nhìn thấy, vượt qua bất luận cung điện nào của tứ đại đế quốc."
Lời này vừa ra, Vân Trung Hạc hít vào một ngụm khí lạnh.
Cung điện dùng hài cốt tạo thành? Mà lại khổng lồ như thế, vậy sẽ chết bao nhiêu người?
Đại Doanh Vương nói: "Những thứ này chưa là gì, dù mang đến cho ta trùng kích to lớn, nhưng ta vẫn có thể tiếp nhận. Trước đó Đại Hàm ma quốc vẫn là thế tục hóa, nhưng theo thời gian trôi qua, càng ngày càng cực đoan, càng ngày càng giống Đại Hàm ma quốc ngàn năm trước, diệt tuyệt nhân tính, diệt tuyệt thiên luân."
"Lấy võ vi tôn, lực lượng chí thượng, dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì?"
"Vân huynh, ngươi dù xuất thân cao quý, nhưng từ nhỏ lại sinh hoạt tại tầng dưới chót. Mà ta không giống vậy, từ lúc sinh ra chính là hoàng thất quý tộc, ta cảm thấy thống trị thứ này, là cao nhã, ổn trọng, lộng lẫy. Mà Đại Hàm ma quốc, càng ngày càng mất thể diện."
"Võ công ngươi cao thứ nhất, ngươi an vị trên vị trí cao nhất? Dựa vào cái gì?"
"Đương nhiên, ta mặc dù kém phụ hoàng, nhưng cũng không tệ lắm, võ công vẫn là đỉnh tiêm. Nhưng con cái của ta thì sao? Cháu của ta thì sao? Ta không dám chắc bọn hắn đời đời kiếp kiếp đều cường đại, chẳng lẽ cũng để bọn hắn biến thành nô lệ sao?"
"Ta không dám bảo đảm, con cái của ta võ công sẽ phi thường cao. Nhưng ta có thể bảo chứng, bọn hắn thu được giáo dục tốt nhất, có được trí tuệ không tệ."
"Chúng ta làm kẻ thống trị, hi vọng thống trị đều là người sống sờ sờ. Có được hỉ nộ ái ố, có được cao quý, hèn hạ, trí tuệ, tham lam, cao thượng, các loại phẩm đức. Mà Đại Hàm ma quốc cuối cùng lại biến thành cái gì, toàn bộ đều là máy móc luyện võ. Làm một hoàng đế, thống trị một đám xác sống, có ý tứ sao? Có ý nghĩa sao?"
Không có ý nghĩa, đương nhiên không có ý nghĩa.
Nhân loại là quần thể xã hội, nếu thế giới chỉ còn lại một mình ngươi là người thật, còn lại đều là người máy, vậy thành công và quyền lực sẽ không có chút ý nghĩa nào.
"Cho nên nói ta không đủ cường đại, nội tâm ta không thích Đại Hàm ma quốc như vậy." Đại Doanh Vương nói: "Đương nhiên, trước khi ngươi đông chinh, ta vẫn tràn ngập nhiệt tình, bởi vì ta có mục tiêu, ta muốn trở thành thái tử Đại Hàm ma quốc, ta không muốn chính mình vẻn vẹn chỉ là một Đại Doanh Vương, ta muốn tranh đấu cùng mấy đại thân vương khác. Dù nội tâm ta không thích Đại Hàm ma quốc như vậy, nhưng ta cũng phải tranh đoạt quyền lực cao nhất tới tay."
"Mà sau khi ngươi đông chinh, cũng mang đến cho ta mục tiêu hoàn toàn mới, đó chính là đánh bại ngươi. Bởi vì phụ hoàng bế quan, ta chính là thủ lĩnh cao nhất, nếu như có thể đánh bại Đại Viêm đế quốc của ngươi, vậy ta chính là phong công vĩ nghiệp."
"Ta không đủ cường đại, khi Chu Hắc Vương và Bạch Cổ đại vương đầu hàng ngươi, giúp đại quân ngươi quét ngang Đại Doanh quốc, ta đã không dám ôm lấy hy vọng quá lớn với cuộc chiến này."
"Lúc ngươi tiến đánh Ma kinh, đồng thời chinh phục Cự Trùng Mẫu, mà lại triệt để tiêu diệt hơn trăm triệu hỏa trùng biến dị, ta không chỉ nghĩ lại, mà bắt đầu triệt để suy nghĩ."
"Trước đó ta còn cảm thấy, dù nội tâm ta không thích Đại Hàm ma quốc, nhưng nó vẫn cường đại. Nhưng ngươi dễ như trở bàn tay đánh bại chúng ta, ta không khỏi không suy nghĩ, con đường Vân Trung Hạc ngươi đi mới chính xác, mới cường đại hơn?"
"Mà tất cả lương thực Đại Hàm ma quốc đã sắp hết, khốn thủ tại sa mạc này, còn có ý nghĩa gì?"
Đại Doanh Vương nói xong những lời này, yên tĩnh lại.
Vân Trung Hạc nói: "Doanh huynh, ta muốn cảm tạ ngươi, bảo vệ người nhà của ta."
Đại Doanh Vương không nói gì, chỉ giơ chén rượu lên với hắn.
Sau đó, hai người lẳng lặng uống rượu, không nói gì thêm.
Đại Doanh Vương không hề nói gì liên quan tới phụ thân y, cũng chính là hoàng đế Đại Hàm ma quốc, Vân Trung Hạc cũng không hỏi.
Đại Doanh Vương đã đầu hàng, tức đã phản bội Đại Hàm ma quốc, y không thể lại bán cha ruột mình.
. . .
Ngày kế tiếp.
Đại Doanh Vương, mấy chục tên công tước, mấy chục tên tế sư, dẫn theo Vân Trung Hạc, dưới 100.000 tên võ dĩ biến dị Đại Viêm đế quốc bảo vệ, trùng trùng điệp điệp tiến nhập Ma kinh.
Xuyên qua mảng lớn phế tích và vách nát tường xiêu, Vân Trung Hạc gặp được chân diện mục Ma kinh.
Quả nhiên. . . Rất đẹp.
Tràn đầy vẻ đẹp nghệ thuật, vẻ đẹp hắc ám.
Đây mới thật sự là Ma kinh.
Trong nghệ thuật hắc ám này, Vân Trung Hạc cũng chưa thấy trong game hay phim ảnh hiện đại.
Nơi này hiện ra quyền lực, Võ Đạo, tà ác, hắc ám, Địa Ngục, cao thượng, tinh không, vĩnh hằng, các loại chủ đề.
Mà tòa Ma kinh này là do hoàng đế Đại Hàm ma quốc tự mình thiết kế.
Về sau đại chiến, tòa thành thị này mới đắp lên cái nắp xấu xí không gì sánh được.
Đại quân Vân Trung Hạc, triệt để chiếm lĩnh toàn bộ Ma kinh.
Lúc này, người sống sót trong Ma kinh chỉ có mấy vạn người mà thôi, tuyệt đại bộ phận đều là nô lệ tầng dưới chót.
Còn lại phần lớn người, đều đã chết sạch.
Đi vào giữa đại điện hắc ám.
Mấy võ sĩ Đại Viêm đế quốc tiến lên, dọn toà hoàng tọa hắc ám thần bí khó lường kia đi, đổi lại hoàng toạ Đại Viêm đế quốc.
Hoàng tọa này, không phải hoàng kim bảo tọa, mà là hợp kim đặc thù rèn đúc thành, đại biểu cho khoa học Tân Đại Viêm đế quốc, phía trên khảm nạm không phải kim cương, hồng ngọc, lam bảo thạch, mà toàn bộ đều là tinh thể kỳ quái lấy từ trên thiên thạch ra.
Vân Trung Hạc chậm rãi ngồi trên hoàng tọa này.
Đại Doanh Vương cầm đầu, mang theo mấy chục tên công tước, mấy chục tên tế sư Đại Hàm, lại một lần nữa quỳ lạy dập đầu nói.
"Chúng thần tham kiến hoàng đế bệ hạ, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."
Ngay sau đó, tất cả cờ xí Đại Hàm ma quốc bị gỡ xuống.
Đổi lại cờ xí Đại Viêm đế quốc, tung bay giữa sa mạc này.
Đến tận đây, Đại Hàm ma quốc diệt vong.
. . .