Vân Trung Hạc ngồi xếp bằng bên ngoài chốc lát, sau đó đi đến Chung Cực Kim Tự Tháp ở giữa.
Ròng rã đi không sai biệt lắm 1000 mét, rốt cuộc đi tới trước Kim Tự Tháp khổng lồ.
Nội tâm chỉ có hai chữ: Mẹ nó.
Quá lớn!
Độ cao này vượt qua bất luận kiến trúc gì ở Địa Cầu, thậm chí vượt qua phần lớn độ cao dãy núi, ròng rã 1000 mét.
Mà đại môn Chung Cực Kim Tự Tháp đang ở trước mắt.
Cánh cửa lớn này, đại khái cao hai mươi mét, trên cửa viết đầy văn tự, toàn bộ đều là văn tự trong Nộ Đế Hắc Kinh.
Mặc kệ là Nộ Đế Hắc Kinh, hay là Đại Đế Hắc Kinh, đều không phải tự mình viết, đều là đọc được từ trong Kim Tự Tháp, đồng thời sao chép lại.
Mà văn tự trên cánh cửa lớn này có cấp bậc cao hơn Hắc Kinh.
Vân Trung Hạc đọc từng chữ từng chữ cao giai hơn Hắc Kinh này, sau đó ghi tạc trong lòng.
Cũng không quá suy nghĩ sâu, hắn chậm rãi đi đến trước đại môn này, đưa tay đẩy nhẹ.
Cửa lớn này cao hai mươi mét, chỉ sợ nặng trên trăm tấn, nhưng lại dễ như trở bàn tay bị đẩy ra.
Phía trước, chính là hành lang rất dài, nghiêng lên, phảng phất sâu không thấy đáy.
Đây hết thảy giống Kim Tự Tháp bình thường, phảng phất cũng không có gì khác biệt.
Vân Trung Hạc hít sâu một hơi, đi vào đường hành lang này.
Không biết vì sao, lúc đi trên đường hành lang thật dài này, trong đầu Vân Trung Hạc nổi lên vô số gương mặt.
Mà toàn bộ là khuôn mặt sắp chết.
Nói cho đúng là khuôn mặt trước khi chết.
Vô số kể, mấy ngàn, mấy vạn, mấy chục vạn.
Vân Trung Hạc dễ như trở bàn tay dùng kỹ năng Quỷ Nương, lập tức mấy chục vạn khuôn mặt người chết, bỗng nhiên hiện ra.
Cùng lúc đó, mấy chục vạn lời nói trước khi chết, toàn bộ vang lên trong tai hắn.
Thật sự là quỷ dị kinh khủng.
Vân Trung Hạc ngừng lại, cẩn thận xem khuôn mặt những người chết này, lời nói người chết.
Ròng rã qua một khắc đồng hồ, Vân Trung Hạc mới chớp mắt.
Trong nháy mắt, vô số khuôn mặt, lời nói người chết đều biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Chung quanh hoàn toàn yên tĩnh, lại khôi phục hành lang rất dài.
Vân Trung Hạc tiếp tục đi lên phía trước.
Trong chốc lát, hắn phảng phất lại thấy được lịch sử.
Điên cuồng chiến tranh, vô số người chết đi.
Vô số thành thị, đổ sụp hủy diệt.
Vô số sơn hà kịch biến.
Phảng phất mỗi lần hắn đi lên phía trước một bước, sẽ nhìn thấy một tòa thành thị, một quốc gia bị diệt.
Đương nhiên, hết thảy đều là huyễn tưởng trong đầu.
Nhưng lại cực kỳ thật.
Đường hành lang này, đại khái dài 600 mét.
Vân Trung Hạc dùng ròng rã một giờ, đi trên đường hành lang này.
. . .
Đi tới cuối hành lang.
Phía trước có một cánh cửa, là văn tự Hắc Kinh, trên đó viết hai chữ: Tử vong.
Đây là một cánh cửa tử vong.
Hắn bỗng nhiên quay người lại, vừa mới đi qua đường hành lang thật dài giờ lại không thấy, sau lưng của hắn cũng có một cánh cửa, trên đó viết sinh tồn.
Lại nhìn bên trái, cũng có một cánh cửa, luân hồi.
Nhìn qua bên phải, vẫn như cũ là một cánh cửa, vĩnh sinh.
Lúc này, quanh Vân Trung Hạc đều là cửa, theo thứ tự là: Tử vong, sinh tồn, luân hồi, vĩnh sinh.
Mà hắn đã không có đường đi, nhất định phải chọn lựa một cánh cửa đi.
Bốn chọn một?
Lựa chọn sai, sẽ là kết cục gì?
Lúc trước hoàng đế Đại Hàm ma quốc lựa chọn cánh cửa nào?
Y làm sao chọn?
Vân Trung Hạc lâm vào lựa chọn sinh tử.
. . .
Nhưng Vân Trung Hạc không chọn, hắn lẳng lặng ngồi yên bên cạnh.
Tiến nhập trong tầm mắt bình thường.
Chung quanh là một vùng tăm tối, một mảnh hư vô, bốn cánh cửa cũng không thấy.
Tiến nhập trong tầm mắt đặc thù, theo thứ tự là bốn cánh cửa.
Vân Trung Hạc vẫn không lựa chọn, hắn không ngừng chớp mắt, không ngừng tiến nhập trạng thái tinh thần khác nhau.
Mỗi một lần hắn chớp mắt mở ra, nhìn thấy cũng không giống nhau.
Nhưng đều là bốn cánh cửa, chẳng qua là kiểu dáng không giống nhau, văn tự cũng không giống.
Quỷ dị.
Vẫn không biết chọn lựa thế nào?
Vân Trung Hạc lại một lần nữa nhắm mắt lại, dùng tinh thần lực cường đại bóp chết chính mình.
Không sai, là tự sát.
Chân chính tự sát.
Hắn bóp chết linh hồn của mình, để cho mình tiến vào trạng thái sắp tử vong.
Hắc Kinh có một câu: Tử Thần vĩnh sinh.
Rất nhanh, nhịp tim Vân Trung Hạc càng ngày càng chậm, mạch đập càng ngày càng chậm, cuối cùng trực tiếp biến mất.
Tiến nhập trạng thái tử vong.
Mà lúc này, con ngươi của hắn đã hoàn toàn thay đổi.
Cảm giác quen thuộc kia lại tới.
Chính là tại đáy biển Kim Tự Tháp, hắn bị bá chủ trên biển, Ma Giao biến dị phóng điện hồn phi phách tán.
Bệnh nhân tâm thần số 3 phụ thể.
Lại một lần nữa mở to mắt, hai đồng tử lại hoàn toàn không giống, tuyệt đối con ngươi xa lạ.
Mà trong tầm mắt số 3 này.
Bốn cánh cửa cũng không thấy, cũng không còn là hư vô.
Phía trước là một vùng tăm tối, một đạo quang mang nhỏ hẹp chiếu xạ một cây cầu treo cô độc giữa không trung, hai bên đều là vực sâu vô tận.
Vân Trung Hạc đạp lên cây cầu kia.
Vừa rồi bốn cánh cửa kia cũng không thể đi, vậy cũng là sai.
Bất quá có chút kì quái, hoàng đế Đại Hàm ma quốc cũng không có bệnh nhân tâm thần số 3, lúc ấy y lựa chọn thế nào?
Đi qua cây cầu vực sâu này, mỗi lần đi lên phía trước một bước, phía sau cầu sẽ đổ sụp hủy diệt.
Chỉ có thể hướng phía trước, không có khả năng quay lại.
Đây là cầu Địa Ngục sao? Không có đường về.
Đi qua cô kiều, cuối cùng là một bình đài hình tròn.
Cô kiều trên vực sâu đã toàn bộ đổ sụp, chỉ còn lại bình đài hình tròn này, Vân Trung Hạc xếp bằng ở phía trên, nhắm mắt lại.
Bệnh nhân tâm thần số 3 rời tầm mắt, tiến nhập tầm mắt của chính mình.
Sau đó, bình đài hình tròn này bắt đầu di động lên cao.
Chung quanh vẫn như cũ triệt để hắc ám.
Không ngừng lên cao, lên cao.
Tiếp đó lại hạ xuống, hạ xuống.
Sau đó lại tăng lên, lên cao.
Sau đó lại hạ xuống, phảng phất muốn đến mười tám tầng Địa Ngục.
. . .
Bỗng nhiên, bình đài hình tròn này cũng ngừng lại, không biết là ở phương nào.
Hắc ám chung quanh trong nháy mắt bị xé nứt, sáng tỏ không gì sánh được.
Sáng to lớn không gì sánh được, trực tiếp để cho người ta không nhìn thấy gì, cơ hồ vượt qua rất nhiều lần độ sáng mặt trời.
Cường quang đâm mù.
Đây là nơi nào?
Sau đó, bên tai Vân Trung Hạc truyền đến thanh âm quen thuộc không gì sánh được.
"Vân Trung Hạc, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ, rốt cuộc ngươi đã đến, ta chờ ngươi rất nhiều năm."
Hoàng đế Đại Doanh đế quốc
Bây giờ là Hắc Ám Đại Đế.
. . .