Toàn bộ mộ thất, to lớn vô cùng, bóng loáng, khắp nơi phủ lên đều là đá cẩm thạch, mà lại mài giũa bóng loáng không gì sánh được, toàn thân màu đen.
Vân Trung Hạc đánh giá sơ một chút, không gian mật thất rộng hơn 100.000 mét vuông.
Nhưng vì chung quanh đều là một vùng tăm tối, cho nên không gian cũng không quá lớn, một mảnh hư vô.
Chỉ có chín bộ quan tài ở giữa, lộ ra quang mang, có thể nhìn thấy.
Chín bộ quan tài này, toàn bộ đều là đá điêu khắc thành, không hoa lệ, không có bất kỳ điêu văn gì.
Trên mỗi một bộ quan tài, đều viết bốn chữ Tử Thần vĩnh sinh.
Rốt cuộc là bộ nào, mới chứa Đại Hàm Ma Hoàng?
Y nói, chỉ cần tìm nhầm, lực lượng cường đại bên trong sẽ triệt để xé nát hắn, chết không có chỗ chôn.
Như vậy, Vân Trung Hạc chỉ có một cơ hội.
Vân Trung Hạc hít một hơi thật sâu.
Chín bộ quan tài này, không có gì khác nhau, mà cũng không tản mát ra năng lượng khí tức gì cả.
Hoàn toàn không thể suy đoán, cái nào chứa Đại Hàm Ma Hoàng.
Dùng số 9 Lượng Tử tính toán.
Trải qua một lần, hai lần, ba lần, mười lần tính toán.
Kết quả!
Bộ quan tài thứ nhất xác suất là 50%, bộ thứ năm xác suất 51%, bộ thứ chín xác suất là 50%.
Mẹ nó, xác suất này có mà bệnh à.
Ba cái này xác suất cộng lại, vượt qua 150%.
Nhưng. . . Cũng không tính là mao bệnh, bởi vì mấy cái xác suất không thể tăng theo cấp số cộng, mỗi một cái xác suất đều là đơn độc.
Thứ nhất, thứ năm, thứ chín.
Xác suất ba bộ này không khác nhau mấy.
Bộ thứ nhất, rất dễ lý giải, thiên hạ đệ nhất.
Bộ thứ chín cũng rất dễ lý giải, chín là số lượng chí tôn, mà trong mỗi một quần thể Kim Tự Tháp, Kim Tự Tháp thứ chín là cấp bậc cao nhất.
Mà bộ thứ năm này, thì ở giữa chín bộ thạch quan, xác suất thoáng cao hơn một chút, 51%.
Vân Trung Hạc tính toán vài chục lần, kết quả đều giống nhau, Đại Hàm Ma Hoàng năm ở bộ thứ năm xác suất là cao nhất, dù chỉ cao hơn một điểm.
Vân Trung Hạc tiến lên, đi tới trước bộ thạch quan thứ năm.
Cái này nếu sai, sẽ mất mạng đó.
Hắn dừng lại một phút đồng hồ, suy tư thật lâu, lại hít sâu một hơi, sau đó bỗng nhiên xốc lên nắp bộ quan tài thứ năm.
"Ầm ầm. . ."
Một hồi tiếng vang.
Nắp thạch quan bị đẩy ra, lộ ra người bên trong.
Quả nhiên là hoàng đế Đại Hàm ma quốc, cũng đã từng là hoàng đế Đại Doanh đế quốc.
Thật sự đã lâu không gặp.
Nhìn y cơ hồ không có bất kỳ biến hóa nào.
Nhưng phảng phất mỗi một tấc đều có biến hóa cực lớn.
Loại cảm giác này phi thường huyền diệu, nhưng lại không nói nên lời, đây là một loại biến hoá từ trong ra ngoài?
Y vẫn uy nghiêm như cũ, sâu không lường được.
Y lẳng lặng nằm trong thạch quan, không nhúc nhích, phảng phất trở thành xác sống.
Trước đó Đại Hàm Ma Hoàng này cũng đã nói, y giống Nộ Đế, yếu ớt, không thể động đậy.
Lúc này Vân Trung Hạc thấy rõ ràng, Đại Hàm Ma Hoàng này còn sống, thậm chí còn có hô hấp, nhưng hoàn toàn không thể động đậy.
Mà vừa rồi trong thế giới tinh thần đặc thù, hắn có thể giao lưu với Đại Hàm Ma Hoàng.
Mà bây giờ.
Đối phương không có bất kỳ phản ứng nào, Vân Trung Hạc rõ ràng tìm tới Đại Hàm Ma Hoàng, đối phương không cầu xin tha thứ, không lừa gạt, không lên tiếng.
Y cứ như vậy nằm lẳng lặng trước mặt Vân Trung Hạc.
Vân Trung Hạc lấy ra chủy thủ, đặt ngay tim Đại Hàm Ma Hoàng, chuẩn bị một kiếm đâm xuyên.
Nhưng hơi do dự, hay là từ bỏ loại sát pháp này.
Vạn nhất không giết chết?
Hay là cắt đầu mới bảo đảm.
Vân Trung Hạc đặt chủy thủ trên cổ Đại Hàm Ma Hoàng, chỉ cần thoáng dùng sức, là có thể cắt đầu.
Kẻ thiên hạ tà ác nhất, cường đại nhất, hắc ám nhất sẽ bị giết chết.
Vân Trung Hạc đếm ngược: 3, 2, 1!
Chuỷ thủ của hắn bỗng nhiên cắt xuống.
Nhưng ....
Hắn không cắt đứt đầu của đối phương, mà ngay lúc vạch trên cổ y ra một miệng máu, tim của hắn run một cái, tay cũng run một cái.
Sau đó, Vân Trung Hạc nhắm mắt lại, hít vào một hơi thật dài, lại một lần nữa mở ra, tình hình đã thay đổi.
Mẹ nó, mẹ nó, dựa vào. . .
Người trong thạch quan này, đâu phải Đại Hàm Ma Hoàng, mà là con của hắn Vân Nghiêu.
Cứ như vậy sau một cái chớp mắt, ảo giác đã biến mất, Đại Hàm Ma Hoàng lại biến thành Vân Nghiêu.
Vân Trung Hạc cực kỳ đau lòng, cực kỳ áy náy với đại nhi tử này.
Nó đã trưởng thành, tuấn mỹ, nhã nhặn, an tĩnh, ôn hòa như vậy.
Trên cổ của nó, chảy ra vết máu.
Vân Trung Hạc đưa tay vuốt ve vết máu này, đặt ở dưới đáy mũi, ngửi ngửi mùi vị quen thuộc.
Đại Hàm Ma Hoàng thật âm hiểm.
Y không ngừng tạo ra ảo giác, chính là vì để Vân Trung Hạc giết chết con trai ruột của mình.
May mắn Vân Trung Hạc cũng xảo trá, dùng ác ý lớn nhất phỏng đoán đối phương. Nếu không kết quả thật giết chết Vân Nghiêu, vậy sẽ trở thành thống khổ cả đời, mà nội tâm và tinh thần cũng sẽ sụp đổ, tiếp theo cuộc chiến với Đại Hàm Ma Hoàng sẽ chiến bại.
"Ha ha ha ha ha. . ."
"Ai. . ."
Đại Hàm Ma Hoàng cười to, còn có tiếng thở dài đồng thời phát ra.
Cười to là bởi vì đắc ý, y đùa bỡn Vân Trung Hạc, thở dài là bởi vì gian kế cuối cùng không đạt được.
Trọn vẹn cười một hồi lâu, Đại Hàm Ma Hoàng nói: "Vân Trung Hạc bệ hạ, ngươi thật đúng là xảo trá như cáo."
Vân Trung Hạc nói: "So với ngươi cũng không tính là gì, hai mươi mấy năm trước, ngươi đã bao lần đùa bỡn ta trong lòng bàn tay."
Đại Hàm Ma Hoàng nói: "Chín bộ quan tài này, ngươi đã mở một bộ, không tìm được ta. Ta có thể trung thực nói cho ngươi, ta ở trong chín bộ quan tài này, mà ta lại trói gà không chặt, hoàn toàn không thể động đậy, ngươi có thể dễ dàng giết ta, ngươi tiếp tục tìm ta, tiếp tục tìm ta đi . . ."
Vân Trung Hạc nói: "Hoàng đế bệ hạ, năm đó Nộ Đế cũng như vậy, hoàn toàn không thể động đậy sao?"
Đại Hàm Ma Hoàng nói: "Đúng, đương nhiên là như vậy."
Vân Trung Hạc nói: "Năm đó Nộ Đế cũng dựa vào tinh thần giao lưu với tổ tiên Hạ Trụ của ta, đồng thời mê hoặc lão, để Hạ Trụ phản bội Trật Tự hội, cứu vớt Nộ Đế, đồng thời mang theo Nộ Đế đào tẩu, đi vào quần thể Kim Tự Tháp dưới mặt đất này, dốc hết toàn lực muốn phục sinh Nộ Đế?"
Đại Hàm Ma Hoàng nói: "Đúng."
Vân Trung Hạc nói: "Vậy ngươi cảm thấy, năm đó Nộ Đế dùng giao lưu tinh thần, nói cho Hạ Trụ cái gì?"
Đại Hàm Ma Hoàng nói: "Ta làm sao biết? Mà chuyện cũ đã qua không liên quan đến chúng ta, hiện tại đây thuộc về cuộc chiến giữa hai người chúng ta. Ta ở trong chín bộ quan tài này, chỉ cần tìm được ta, là có thể dễ như trở bàn tay giết chết ta. Ngươi tiếp tục tìm, tiếp tục tìm đi. . ."
Vân Trung Hạc nhìn qua tám bộ quan tài khác.
Rốt cuộc Đại Hàm Ma Hoàng ở trong bộ quan tài nào?
Trong bộ thứ năm không có, vậy bộ thứ nhất, hay là bộ thứ chín.
Sau đó, nếu như mở ra bộ thứ nhất, bên trong có phải là Hương Hương công chúa không?
Mở ra bộ thứ chín, bên trong có phải Tiên Huyết Nữ Vương không.
Bởi vì trong mộ thất này là sân nhà tinh thần của Đại Hàm Ma Hoàng, Vân Trung Hạc hoàn toàn bị động.
Ở chỗ này, tinh thần lực Đại Hàm Ma Hoàng vô cùng lớn.
Mà có lẽ đúng như y nói, thân thể hoàn toàn không cách nào nhúc nhích, cũng chỉ còn lại tinh thần lực cường đại.
Đại Hàm Ma Hoàng nói: "Vân Trung Hạc các hạ, ta thấy ngươi do dự và suy nghĩ, căn bản là vô dụng, không thể trợ giúp ngươi có lựa chọn chính xác, cho nên ngươi phải nhanh một chút, bởi vì nơi này là sân nhà của ta, tinh thần lực của ngươi mặc dù cường đại, nhưng cũng có hạn, mà lại kém xa tít tắp ta, một khi tinh thần lực của ngươi hao hết, như vậy nhất định chết không thể nghi ngờ."
"Vân Trung Hạc bệ hạ, lựa chọn nhanh đi, có lẽ sau một bộ quan tài, ngươi tìm được ta."
"Vân Trung Hạc bệ hạ, khó khăn như thế sao? Tám chọn một, khó khăn như thế sao?"
Vân Trung Hạc nhắm mắt lại, lại một lần nữa lâm vào suy nghĩ.
Số 9 Lượng Tử tính toán vài chục lần, kết quả đều giống nhau, bộ thứ năm xác suất là 51%, thứ nhất và bộ thứ chín xác suất 50%.
Vậy rốt cuộc là bộ nào?
Vậy vì sao không tùy tiện mở ra một cái? Dù sao người nằm bên trong, cũng không cách nào động đậy.
Cái này là lời lẽ sai trái.
Đại Hàm Ma Hoàng nói, chín chọn một, một khi chọn sai, lực lượng trong quan tài sẽ nhào lên, giết chết Vân Trung Hạc.
Nhưng vừa rồi Vân Trung Hạc mở ra bộ thứ năm, rõ ràng không giết chết hắn.
Đây là Đại Hàm Ma Hoàng tru tâm, một khi Vân Trung Hạc tự tay giết nhi tử Vân Nghiêu, vậy càng đáng sợ hơn so với cái chết.
Nhưng. . . Lời lẽ sai trái chính là lời lẽ sai trái.
Đại Hàm Ma Hoàng nói: "Vân Trung Hạc bệ hạ, tranh thủ thời gian chọn đi, ta nhất định ở trong chín bộ quan tài này, một trong số đó."
Vân Trung Hạc bỗng nhiên nói: "Hoàng đế bệ hạ, ngươi vội vã khó dằn như vậy, chính là muốn để cho ta đẩy ra nắp quan tài à? Mà một khi đẩy ra, bên trong nằm mặc kệ là người hay là quỷ, thật sẽ giết ta. Bởi vì bọn hắn đã trở thành xác sống, không có linh hồn, không có tinh thần, cho nên tinh thần lực cường đại của ta không dùng được với chúng. Ngươi vội vã muốn ta mở ra quan tài khác, chính là muốn giết ta, hoặc là bắt ta? Trợ giúp ngươi đột phá niết bàn cuối cùng?"
Dừng lại một lát, Vân Trung Hạc nói: "Ngươi gấp gáp như vậy làm gì?"
"Như vậy đáp án chỉ có một, ngươi chính là người nằm trong quan tài thứ năm này. Ta vừa muốn động thủ giết ngươi, kết quả lại trở thành con của ta Vân Nghiêu, cái này. . . Vẫn như cũ là ảo giác tinh thần. Vân Nghiêu này không phải thật sự, là ngươi vì ngăn cản ta giết ngươi, tạo ra ảo giác tinh thần cho ta, bởi vì ngươi biết ta áy náy nhất chính là nhi tử Vân Nghiêu."
"Đại Hàm Ma Hoàng, ngươi vẫn ở trước mặt ta, chính là trong quan tài thứ năm này, mặc dù hiện tại hắn có bộ dạng Vân Nghiêu."
Đại Hàm Ma Hoàng cười lạnh nói: "Thật sao? Vậy ngươi động thủ đi, ngươi động thủ giết ta đi."
Vân Trung Hạc nhìn về phía người nằm trong quan tài thứ năm, thật chính là Vân Nghiêu, rất thật, thậm chí vết thương nơi cổ đang chảy máu, đều là bình thường.
Nó chẳng lẽ là hình ảnh Đại Hàm Ma Hoàng huyễn hóa ra sao? Vạn nhất thật là nhi tử Vân Nghiêu thì sao?
Đại Hàm Ma Hoàng cười lạnh nói: "Vân Trung Hạc bệ hạ, ngươi thật sự là thông minh, vậy mà muốn nhiều như vậy, thấu triệt như vậy? Vậy ngươi động thủ đi, ngươi nói hắn không phải Vân Nghiêu, vậy ngươi động thủ giết hắn, tuyệt đối đừng khách khí. Mau tới giết ta, mau tới giết ta . . ."
"Ha ha ha ha. . ."
Đại Hàm Ma Hoàng không ngừng cuồng tiếu.
"Mau tới giết ta, mau tới giết ta . . ."
Vân Trung Hạc nhìn người trong quan tài, thật chính là nhi tử, nhi tử mà hắn áy náy nhất, hắn đau lòng nhất.
Thật chẳng lẽ động thủ giết nó?
Vạn nhất sai, thật giết chết con của mình, vậy cả đời sẽ không tha thứ cho mình được.
Vậy thật sống không bằng chết.
Vân Trung Hạc lại hít sâu một hơi.
Kiên định lòng tin của mình.
Không sai, chính là ngươi, chính là Đại Hàm Ma Hoàng.
Sau đó, Vân Trung Hạc hung hăng chém xuống cổ người này.
Lần này, kiên quyết không gì sánh được.
...