Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám (Dịch)

Chương 491 - Chương 491: Bệnh Nhân Tâm Thần Số 1

Chương 491: Bệnh nhân tâm thần số 1 Chương 491: Bệnh nhân tâm thần số 1

"Được, vậy đi thôi." Vân Trung Hạc nói.

Sứ giả Thánh Miếu kia nói: "Vân Trung Hạc bệ hạ, xin ngài nhắm mắt lại."

Vân Trung Hạc nhắm hai mắt lại.

Không lâu sau đó, khi Hứa An Đình' tiến đến gian phòng gọi Vân Trung Hạc rời giường đi ăn điểm tâm, phát hiện hắn đã biến mất vô ảnh vô tung.

Trên mặt bàn chỉ để lại một tờ giấy với chữ viết của hắn: Chờ ta trở lại.

. . .

Không biết qua bao lâu.

Có lẽ là mấy ngày, có lẽ là mấy tháng, hoặc là càng lâu hơn.

Vân Trung Hạc rốt cuộc lại một lần nữa mở mắt ra.

Hắn đã ở trong không gian nào đó, chung quanh là một vùng tăm tối, nhìn không thấy gì, nhưng lại cảm giác tinh khiết không gì sánh được.

Cái này. . . Nơi này là Thánh Miếu?

Nhưng vào lúc này, chung quanh vô số đèn sáng lên, lập tức toàn bộ không gian sáng như ban ngày, trắng lóa như tuyết.

Nơi này là một đại điện trống trải, đập vào mắt hết thảy đều là tuyết trắng, tràn đầy cảm giác thánh quang.

Đỉnh đại điện, có một vương tọa tinh xảo, một người râu tóc trắng bệch, lẳng lặng ngồi ở nơi đó, đã già yếu lưng còng.

"Tới rồi. . ." Lão giả kia chậm rãi nói.

Vân Trung Hạc nói: "Tới."

Lão giả râu tóc trắng bệch này, chính là chủ nhân Thánh Miếu?

Gần như thần chỉ Thánh Miếu?

Tay lão nắm một quyền trượng, đỉnh khảm nạm một viên bảo thạch óng ánh. Cái này không giống như vương trượng, mà giống như là thần trượng.

Chủ nhân Thánh Miếu hỏi: "Vân Trung Hạc các hạ, mấy chục năm này sống thế nào?"

Vân Trung Hạc nói: "Đặc sắc tuyệt luân."

Lão nói: "Ở thế giới kia, còn có gì không buông bỏ được không?"

Vân Trung Hạc nói: "Không có cái gì không bỏ xuống được, phải học được cách buông tay."

Chủ nhân Thánh Miếu nói: "Nếu không có gì không bỏ xuống được, vậy kết thúc đoạn lữ trình này, trở về đi."

Vân Trung Hạc kinh ngạc nói: "Trở về?"

Lão nói: "Đúng, trở về. Bởi vì ngươi vốn thuộc về Thánh Miếu, nếu lữ trình ngoài kia đã kết thúc, đương nhiên phải trở về."

Vân Trung Hạc nói: "Trở về làm cái gì?"

Lão nói: "Đương nhiên là tiếp bước ta, chấp chưởng Thánh Miếu."

Vân Trung Hạc kinh ngạc nói: "Chấp chưởng Thánh Miếu?"

Lão nói: "Việc này cũng sẽ không bôi nhọ thân phận hoàng đế Đại Viêm của ngươi, bởi vì văn minh thế giới này đều là Thánh Miếu sáng tạo, cho nên chủ nhân Thánh Miếu đã là thần chỉ thế giới này."

Vân Trung Hạc nói: "Vậy ta vẫn là con của Thiên Ân thái tử sao? Cha mẹ của ta rốt cuộc là ai? Thánh Miếu sáng tạo văn minh thế giới này thế nào? Thánh Miếu vì sao muốn Nộ Đế giết hoàng tộc Cựu Đại Viêm đế quốc? Các người sáng tạo văn minh, nhưng lại không ngừng hủy diệt văn minh, hết thảy là vì cái gì?"

Lão nói: "Thí nghiệm, thí nghiệm vĩ đại."

Vân Trung Hạc cười lạnh nói: "Thí nghiệm?"

Lão nói: "Liên quan tới thí nghiệm văn minh nhân loại, thế giới đến cùng là đi hướng khoa học văn minh, hay là đi hướng Võ Đạo văn minh? Là nên hướng ra phía ngoài nghiên cứu chân tướng vũ trụ, hay là hướng vào bên trong nghiên cứu bí mật sinh mệnh. Nhưng cả hai thường là trăm sông đổ về một biển, chuyên chú vào văn minh khoa học kỹ thuật không được, chuyên chú vào trong bản thân cũng không được, cả hai phải đạt tới một sự cân bằng mỹ diệu, mà ngươi đã làm được, bây giờ thế giới này đã đạt đến cân bằng mỹ diệu. Chí ít

trong vòng trăm năm, hai loại văn minh này sẽ phát triển với nhau, ngăn được nhau."

Lão dừng lại một chút, nói: "Vân Trung Hạc, ngươi phi thường hoàn mỹ đã hoàn thành nhiệm vụ vĩ đại này, ngươi ở thế giới này đã viết xuống thiên chương huy hoàng, hiện tại ngươi có thể chân chính ẩn lui, tiếp theo cứ an tĩnh làm một thần chỉ, ngồi trên vương tọa, quan sát chúng sinh đi."

Vân Trung Hạc nói: "Cha mẹ ruột của ta rốt cuộc là ai? Nơi này rốt cuộc là địa phương nào? Thế giới này là bên ngoài tinh cầu, hay là văn minh sau khi Địa Cầu diệt vong, hay là một vị diện khác?"

Lão mỉm cười nói: "An tâm chớ vội, an tâm chớ vội. Chờ ngươi tiếp nhận thần trượng của ta, ngồi lên vương tọa của ta, hết thảy chân tướng sẽ rõ."

Sau đó, Lão ngoắc về phía Vân Trung Hạc nói: "Tới đi, quyền lực cao nhất thế giới này, hẳn nên giao cho ngươi."

Lão đứng lên, đưa quyền trượng tới phía Vân Trung Hạc.

Vân Trung Hạc chậm rãi đi tới trước mặt chủ nhân Thánh Miếu.

Do dự một hồi lâu, Vân Trung Hạc chậm rãi vươn tay, muốn tiếp nhận quyền trượng.

Thánh Miếu là cái nôi sinh sôi văn minh thế giới này, quyền trượng này mang ý nghĩa quyền lực cao nhất.

"Hài tử, cầm đi đi." Lão thở dài nói: "Ta đã khống chế quyền lực cao nhất thế giới này quá lâu rồi, ta muốn về hưu."

Tay Vân Trung Hạc cách quyền trượng càng ngày càng gần.

Năm tấc, ba tấc, một tấc.

Mà ở thời điểm này, Vân Trung Hạc đột nhiên ngừng lại.

Lão ôn hòa nói: "Thế nào?"

Vân Trung Hạc thu tay về, chậm rãi nói: "Chủ nhân Thánh Miếu, vô số năm qua, có một người đùa bỡn vận mệnh của tất cả mọi người. Xa hơn, hắn đùa bỡn vận mệnh Viêm Tân Tông, đùa bỡn vận mệnh Nộ Đế. Gần vài chục năm nay, hắn đùa bỡn Thiên Tộ Thần Hoàng, đùa bỡn Đại Hàm Ma Hoàng, đùa bỡn vận mệnh Nộ Đế. Mỗi một người nhìn như thắng, lúc huy hoàng nhất đắc ý nhất, đều sẽ ngã vào Địa Ngục, lọt vào vận mệnh tàn khốc nhất, trở thành một trò cười triệt để."

Ánh mắt lão giả vẫn như cũ tràn đầy ôn hòa, trên mặt vẫn mỉm cười.

Vân Trung Hạc nói: "Đầu tiên là Thiên Tộ Thần Hoàng, sau đó là Đại Hàm ma quốc, tiếp đó là Nộ Đế, người sau đó sẽ bị đùa bỡn vận mệnh là ai? Ta nghĩ. . . Hẳn là ta! Thiên Tộ Thần Hoàng đã nói, Ngao Ngọc cũng đã nói, thế giới này phảng phất có một đôi hắc thủ, đang thao túng vận mệnh của tất cả mọi người. Có người triệt để đầu hàng, nằm xuống từ bỏ bản thân, vậy sẽ không bị đùa bỡn nữa. Ngươi nếu càng đấu càng hăng, không ngừng mạo hiểm không ngừng cường đại, vậy nhất định sẽ bị đánh nhập mười tám tầng Địa Ngục, mà ngài chính là một đôi hắc thủ vận mệnh kia."

Lão giả vẫn mỉm cười.

Vân Trung Hạc nói: "Năm đó Viêm Tân Tông bị con gái nàng giết chết, ta so với Viêm Tân Tông càng thêm ngưu bức, ta là hoàng đế cường đại nhất mấy ngàn năm qua, vậy ta sẽ gặp đùa bỡn vận mệnh gì?"

Lão giả mỉm cười.

Vân Trung Hạc nói: "Viêm Tân Tông rất thảm, hắn bị nữ nhi tự tay giết chết. Mà ta làm hoàng đế càng thêm ngưu bức, cho nên kết cục hẳn là càng thêm thảm liệt, vậy ta sẽ bị ai giết chết đây?"

Lão giả cười nói: "Ngươi đoán xem?"

Vân Trung Hạc nói: "Ta đã từng nghĩ là phụ thân ta, cũng chính là Thiên Ân thái tử tới giết ta, nhưng hiện tại xem ra, tuyệt đối không phải, bởi vì như vậy quá khuyết thiếu sức tưởng tượng, cũng không đủ ly kỳ, không đủ bi thảm."

Lão giả nói: "Như vậy, ngươi cảm thấy ngươi sẽ bị ai giết chết, mới đủ ly kỳ, đủ bi thảm?"

Vân Trung Hạc không trả lời, mà hỏi: "Chủ nhân Thánh Miếu, ta nên xưng hô ngươi thế nào đây? Bệnh nhân tâm thần số 1? Cho tới bây giờ ta chưa thấy qua số 1?"

"Ha ha ha ha ha. . ." Lão giả phát ra cười to.

Sau đó, khuôn mặt của lão bắt đầu không ngừng biến ảo, cả người cũng không ngừng biến ảo.

Phảng phất có trăm ngàn khuôn mặt, trăm ngàn hình tượng, không biết cái nào mới là gương mặt thật.

Sau đó, chủ nhân Thánh Miếu, bệnh nhân tâm thần số 1 này bắt đầu vỗ tay.

"Ba ba ba ba. . ."

Ngay từ đầu là một người vỗ tay, kế tiếp là mấy người, cuối cùng là mấy chục người vỗ tay.

Rõ ràng có mấy chục người vỗ tay, nhưng Vân Trung Hạc chỉ có thể nhìn thấy một người.

Hắn nhắm mắt lại, lại một lần nữa mở ra.

Sau đó, hắn thấy được hai mươi chín người, không ngừng vỗ tay.

Chính là hai mươi chín bệnh nhân tâm thần.

Mà hoàn cảnh chung quanh, cũng bỗng nhiên biến hóa, trở thành bệnh viện tâm thần X vô cùng quen thuộc.

Cái gọi là Thánh Miếu, chính là bệnh viện tâm thần X?

Cái này quá quỷ dị đi.

Vì sao toàn bộ bệnh viện tâm thần X đều ở nơi này?

Vân Trung Hạc nhìn hai mươi chín người bệnh tâm thần này, trong đó rất nhiều người quen thuộc.

"Chúng ta cùng xuyên qua, bao lâu rồi?" Vân Trung Hạc hỏi.

Bệnh nhân tâm thần số 1 nói: "Thời gian còn có ý nghĩa sao? Cũng có thể làm thành mấy ngàn năm, thậm chí càng lâu, hoặc là trong nháy mắt."

Tiếp theo, số 1 cười nói: "Ngươi sao không hỏi, vô số năm trước, nhóm nhân loại đầu tiên của thế giới này là tới thế nào? Ta có thể nói cho ngươi, thế giới này vốn không có nhân loại."

Nhân loại sớm nhất thế giới này là từ đâu tới?

Đây là một bệnh viện cực độ tiên tiến, có vô số số liệu DNA, có rất nhiều tiêu bản nhân thể đông lạnh.

Trên Địa Cầu, cũng có rất nhiều người muốn biết, nguồn gốc của sự sống rốt cuộc là gì.

Vân Trung Hạc cười nói: "Số 9 Lượng Tử, khó trách ngươi quen thuộc thế giới này như thế, hiểu rõ số liệu từng khu vực như lòng bàn tay. Nhưng ta muốn biết, những Hắc Kinh kia, còn có những Kim Tự Tháp dưới mặt đất kia là từ đâu tới? Là các ngươi kiến tạo sao?"

"Cũng không phải."

Vân Trung Hạc nói: "Các ngươi vì sao muốn đùa bỡn vận mệnh thế giới này như vậy, thao túng vận mệnh vô số người, để vô số người từ trên trời rơi xuống Địa Ngục? Để chiến tranh bộc phát, để thế giới lần lượt gần như hủy diệt?"

Số 1 cười ha ha nói: "Vân Trung Hạc viện trưởng, bệnh nhân tâm thần làm việc, còn cần lý do sao? Cần lý do sao? Ha ha ha ha ha ha. . ."

Bệnh nhân tâm thần làm việc, xác thực không cần lý do.

Người bị bệnh tâm thần số 1 nói: "Ngài chẳng lẽ không cảm thấy rất có ý tứ, chơi rất vui sao, ở Địa Cầu, có bao nhiêu người si mê với trò chơi máy tính, mà cái này so với trò chơi máy tính thì vui hơn nhiều, cũng rộng lớn chân thực hơn nhiều, toàn bộ do con người với vai trò « Văn Minh X », vài ức người đồng thời tham dự siêu cấp trò chơi. Mà trong trò chơi không phải NPC, mà là từng người sống sờ sờ, chơi vui cỡ nào? Ha ha ha ha, nếu như không chơi vui như vậy, làm sao có thể chơi vô số năm mà không ngán chứ?"

Vân Trung Hạc hỏi: "Tiếp đó, các ngươi định làm gì?"

Bệnh nhân tâm thần số 1 nói: "Văn minh thế giới này đã tiến nhập một trạng thái cân bằng mới, chí ít mấy chục năm sau không cần phải để ý đến. Mà Vân Trung Hạc viện trưởng, ngài đã thắng trò chơi siêu cấp văn minh này, cho nên ta cảm thấy hẳn là nên tiêu diệt ngài. Chờ đến tương lai toàn bộ cục diện văn minh lại một lần nữa kịch liệt mất cân bằng, chúng ta lại phái ngài hoàn toàn mới, tiến về thế giới này, làm cho cả văn minh lại một lần nữa khôi phục cân bằng."

Câu nói này, khiến người ta rùng mình.

Cái gì gọi là ngài hoàn toàn mới?

Bình Luận (0)
Comment