Chương 737: Mọi người phải ngước mắt nhìn 2
Chương 737: Mọi người phải ngước mắt nhìn 2
Lâm Phong nhìn chằm chằm lên bầu trời, chậm rãi nói: "Ba vị hãy đi hỗ trợ cho những đạo hữu khác."
Hắn thở dài một hơi, kiên quyết nói: "Nơi này cứ giao cho ta giải quyết!"
Nghe Lâm Phong nói xong, ba người Thạch Tông Nhạc đều lộ vẻ mặt kinh ngạc.
Thạch Tông Nhạc muốn nói lại thôi, Lam Diễm Đạo Tôn và Lâm Phong có quan hệ khá tốt, nên nói chuyện cũng ít kiêng kỵ hơn: "Lâm Tông chủ, chỉ e một mình ngươi..."
Lâm Phong bình tĩnh nói: "Lam Diễm Đạo Tôn cứ yên tâm, ta đã dám nói như vậy, thì chắc chắn là có cách."
"Bị động phòng ngự mặc cho pháp trận công kích, rốt cuộc không phải là biện pháp. Muốn đối phó với pháp trận, nếu không thể né tránh, vậy thì phải nghĩ cách phá trận."
Lâm Phong nhìn những quang ảnh đang lấp lóe trên bầu trời: "Hơn nữa, ta tin tưởng ba vị đạo hữu cũng nhìn ra, mấy người Hoắc Tu liên thủ công kích Cửu Diệu Băng Thiên Trận, trên thực tế đã đạt đến một điểm giới hạn, chỉ cần tăng thêm một chút lực nữa, là có thể phá vỡ trận pháp này."
Điều này, ba người Thạch Tông Nhạc đương nhiên cũng nhìn ra, chỉ là lúc trước vì muốn ổn định Hoang Hải Cổ Giới, cho nên chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn.
Đúng lúc này, quang mang của Cửu Diệu Băng Thiên Trận trên bầu trời đột nhiên tối sầm lại, trong lòng Lâm Phong và những người khác đều bất giác căng thẳng, biết rằng đòn công kích thứ ba của pháp trận sắp đến.
Thủy Diệu Thần Tinh trên bầu trời bỗng nhiên tỏa sáng rực rỡ, cùng lúc đó, một cột sáng màu lam chói mắt từ trong Cửu Diệu Băng Thiên Trận bắn ra, lao thẳng xuống phía dưới, nhắm vào lối vào Hoang Hải Cổ Giới trên mặt đất.
Trong cột sáng màu lam ấy, Lâm Phong mơ hồ nhìn thấy vô số pháp trận đang lấp lóe, mỗi một pháp trận đều như đang chứa đựng linh khí thủy hệ vô tận của ngũ hồ tứ hải, mênh mông đến mức khiến người ta phải kinh hãi.
Mà giờ khắc này, vô số pháp trận hội tụ cùng một chỗ, tạo thành cột sáng hùng vĩ kia, đánh thẳng xuống đỉnh đầu bốn người Lâm Phong.
Lâm Phong hơi nheo mắt, đây là công kích mạnh nhất mà hắn phải đối mặt kể từ khi đến thế giới này.
Đây là công kích mượn lực lượng tinh thần sau khi đã vặn xoắn cả dòng thiên hà, cho dù là nguyên thần hóa thân hay là pháp bảo gì, khi đối mặt với công kích này đều không đáng giá nhắc tới.
Ngoại trừ An Lương Vương Thạch Tông Nhạc, những đại lão Nguyên Thần khác, bất kể là ai, nếu dám một mình nghênh đón cột sáng này, đều sẽ phải gánh chịu hậu quả khôn lường, nhẹ thì trọng thương, nặng thì mất mạng.
Lâm Phong ngẩng đầu nhìn cột sáng màu lam trên bầu trời đang lao xuống, đưa tay ra, đột nhiên lấy ra một chiếc ô màu đen cực lớn.
Già Thiên Tán!
Con ngươi ba người Thạch Tông Nhạc hơi co lại, với khả năng thu thập tình báo của bọn họ, tất nhiên đều đã từng nghe nói, trên Hành Vân Phong, Tinh Đấu Đạo Tôn đã phải bất lực rút lui trước chiếc ô này.
Nhưng mà, chiếc ô màu đen này có thể đỡ được công kích của Cửu Diệu Băng Thiên Trận hay không?
Trong lòng Lâm Phong thực ra cũng có hơi thấp thỏm nhưng vì các đệ tử trong Hoang Hải Cổ Giới, hắn chỉ có thể cắn răng liều mạng.
Cột sáng màu lam chỉ trong nháy mắt đã đến, ba người Thạch Tông Nhạc đều mở to hai mắt, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay hỗ trợ Lâm Phong.
Nhưng ngay sau đó, hai mắt bọn họ càng lúc càng trợn to, vẻ mặt cũng trở nên ngây dại.
Chỉ thấy cột sáng thô to có đường kính gần một km bao phủ cả một vùng trời, đột nhiên bị vặn xoắn một cách quỷ dị trong không gian, sau đó nhanh chóng thu nhỏ lại, tất cả đều rơi xuống đỉnh Già Thiên Tán của Lâm Phong.
Cảnh tượng lúc này tựa như có người cầm một chậu nước từ trên cao hắt thẳng xuống đầu Lâm Phong, khiến cho mặt dù rung lên bần bật nhưng tất cả đều bị bắn ra ngoài, không thể nào chạm vào người Lâm Phong đang đứng dưới dù.
Nhưng khi những giọt nước bắn tung tóe kia rơi xuống những nơi khác, lập tức hóa thành sóng lớn ngập trời, biến thành biển cả mênh mông vô tận, nhấn chìm hàng vạn dặm đất đai xung quanh Bắc Phong Hải, gần như muốn biến toàn bộ lục địa thành biển cả.
Cảnh tượng này cho mọi người biết, thứ vừa rồi bị Lâm Phong chặn lại không phải chỉ đơn giản là một chậu nước, mà là công kích ngưng tụ từ vô số linh khí thủy hệ tinh thuần.
Dưới sự thúc dục của Cửu Diệu Băng Thiên Trận, những linh khí thủy hệ này càng trở nên cuồng bạo hơn, lực phá hoại và lực trùng kích cũng được tăng lên rất nhiều.
Nhưng giờ phút này, chúng đều bị Già Thiên Tán hóa giải, chỉ có thể hóa thành nước bình thường. Mặc dù lượng nước vẫn rất lớn nhưng đã không còn lực lượng đáng sợ như vừa rồi nữa.
Một chiếc ô che trời, che chắn cho cả bầu trời, cho dù trời long đất lở, thì dưới tán ô vẫn là một vùng đất bình yên.
Thạch Tông Nhạc và Trường Nhạc Đạo Tôn hoàn hồn, đồng thời thi triển thần thông thu lấy dòng nước. Bọn họ không thể để mặc cho lượng nước khổng lồ này tùy ý tràn lan, nếu không toàn bộ khu vực phía Đông Bắc của Đại Tần hoàng triều sẽ bị biến thành một vùng đầm lầy rộng lớn có thể so sánh với Cổ Vực Đại Trạch.