Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế (Dịch)

Chương 126 - Chương 126: Trương Tấn Trở Mặt! Ngày Tàn Của Họ Từ! Bí Tịch

Chương 126: Trương Tấn trở mặt! Ngày tàn của họ Từ! Bí tịch
Chương 126: Trương Tấn trở mặt! Ngày tàn của họ Từ! Bí tịch
Dị ứng là một loại bệnh vừa nặng vừa nhẹ.

Người bị nhẹ chỉ là nổi mẩn ngứa, người bị nghiêm trọng khả năng bỏ mạng.

Ở trên địa cầu các nguyên nhân dị ứng có rất nhiều loại, thậm chí có thể nói nhiều không đếm xuể.

Dị ứng kim loại, dị ứng phấn hoa, dị ứng xoài, dị ứng khói bụi.

Thậm chí còn có dị ứng cao su, người như vậy khổ cực lắm.

Ở trong tạp chí《 Medical Daily 》 ở nước Mỹ liệt kê ra bốn loại nguyên nhân gây nên dị ứng nguy hiểm nhất, trong đó có rượu cồn, động vật có vỏ thân mềm, đậu phộng.

Nhưng tổng thể mà nói, dị ứng cũng phân theo tính chất loại người cùng khu vực.

Ví như chứng dị ứng người vùng duyên hải với hải sản không nghiêm trọng.

Thế nhưng ở những quốc gia lục địa xa cách bờ biển, xác suất dị ứng người chưa ăn loại đồ hải sản phải gia tăng.

Người phương Đông dễ bị với phấn hoa, các loại dị ứng bụi khói.

Xác suất dị ứng đậu phộng của người phương Tây cao hơn nhiều so với người phương Đông.

Cho nên ở trong phim truyền hình Mỹ, cốt truyện thường sẽ xuất hiện dị ứng đậu phộng, dù cho chạm một chút bột đậu phộng hoặc là dầu phộng, toàn thân đều có thể nổi nhọt, gương mặt sưng thành đầu heo.

Khán giả trong nước xem sẽ cảm thấy quá cường điệu, nhưng mà trên thực tế quả thực là thế đấy.

Trong hiện thực thậm chí xuất hiện tình trạng vừa cùng bạn trai hôn đã chết vì dính đậu phộng gián tiếp, bởi bạn trai của cô gái đó vừa dùng bữa có thành phần dầu phộng.

Còn có một loại nguồn gốc dị ứng nguy hiểm gây chết người, chính là chất dịch của các động vật có vỏ ngao sò ốc hến.

Mà lần này thương nhân Tây Vực tìm đến Từ Thiên Thiên mua sắm, toàn bộ đều là người da trắng, hơn nữa còn là dân nội địa.

Xác suất mẫn cảm đối với các loại đậu phộng, sò hến càng cao hơn rất nhiều so với người phương Đông.

Mà phương pháp điều chế 2 loại thuốc nhuộm của Thẩm Lãng này, nhất là phương pháp nhuộm sắc cầu vồng, nguyên liệu trong đó có hơn mấy chục loại lận.

Bên trong công thức đó, có đến chín loại chất kích tích gây dị ứng với người Tây Vực đã được Thẩm Lãng thêm vào.

Chiết suất từ động vật có vỏ thân mềm, liền vượt qua ba loại.

Trung Quốc cổ đại mãi cho đến nhà Minh mới thấy đậu phộng xuất hiện, mà ở thế giới này, khoảng chừng hơn ba trăm năm trước liền có đậu phộng.

Vì thế dầu phộng cũng bị gia nhập vào trong công thức.

Nếu như Từ Thiên Thiên có đầy đủ thời gian, nàng có thể bảo thợ thủ công trong nhà làm kiểm nghiệm kỹ càng những thứ công thức tiến hành xét nghiệm, ví như loại bỏ mấy chất, ví dụ như thay đổi tỷ lệ công thức.

Nhưng mà… nàng lại thiếu thời gian thật sự.

Từ sau khi đại tác phường bị cháy rụi, kỳ hạn giao hàng liền vô cùng gấp gáp, hoàn toàn là kiếm sắc treo lơ lửng trên đầu nàng.

Nàng dùng nhiều tiền, thuê gấp ba công nhân, ngày đêm không nghỉ, cuối cùng kịp làm xong lụa sít sao thời gian giao hàng.

Nàng là lo lắng Thẩm Lãng chơi đểu nàng, vì vậy tất cả những sự quan tâm đều tập trung vào vấn đề phai màu của lụa thôi.

Tất cả phòng bị, cũng đều nhằm vào khả năng tơ lụa sẽ bay màu.

Thuốc nhuộm phai màu, vẫn luôn là chỗ thiếu sót trí mạng nhất.

Cho nên, nàng để bậc thầy lấy trăm mẫu vải tiến hành thí nghiệm bạo lực.

Tất cả mục đích chính là vì kiểm nghiệm có bị phai màu hay không, kết quả hoàn toàn không phai.

Còn dị ứng? Nàng còn thật không biết khái niệm này.

Những người trong xã hội cổ đại có bao nhiêu kẻ biết cái chứng dị ứng này.

Còn những thợ nhuộm vì sao chưa từng có dị ứng?

Ha ha...

Làm nghề nhuộm này, nếu có thợ bị bị nổi mẩn, chắc chắn sẽ bị đào thải.

Những người này cũng chỉ là tầng dưới chót thấp kém thôi, trên người có nổi mẩn ngứa thì nhằm nhò gì chứ.

Nói một câu vô cùng thảm thương ha, dị ứng coi như là bệnh nhà giàu tới.

Tại nước ta ở mười mấy năm về trước, trừ bỏ chứng dị ứng trí mạng ra, người nào quan tâm dị ứng bình thường đâu.

Đối với những thợ thủ công tầng dưới chót mà nói, đừng bảo là dị ứng nổi mẩn, dù cho có bị phỏng, dù cho bị nóng lột một lớp da cũng chẳng coi vào đâu.

Cho nên thứ dị ứng đó, ở trong phân xưởng sẽ không bị phát hiện.

Dù cho chợt có ví dụ dị ứng nào, cũng chả có ai thèm để ý đến nó.

Thế nhưng, chúng nó mà xuất hiện trên thân thể người giàu, vậy thì không ổn rồi.

Thẩm Lãng dùng thủ đoạn độc ác vào trong công thức đó, cụ thể hắn đã thêm vào 8, 9 loại chất gây dị ứng nhằm vào dân da trắng Tây Vực.

Cho nên, có tránh kiểu gì cũng chạy không thoát.

Mấy chục thương nhân cộng thêm mấy chục nhân tình của họ, mặc cho chỉ có tỷ số năm phần trăm bị dị ứng, cũng nguy hiểm cho họ Từ lắm rồi.

Những thương nhân đó sống an nhàn sung sướng, toàn bộ đều da thịt non mềm, da như là mỡ đông vậy.

Vậy một khi dị ứng,đơn giản rất đau đớn.

Những vết mẩn ngứa nhô ra từng mảng, cái loại ngứa ngáy này, căn bản không cách nào ngăn cản nổi.

Ngắn ngủi chỉ trongchốc lát, trực tiếp cào ra máu.

Người bị một cú trí mạng nhất chính là một thương nhân Tây Vực có chiếc mũi ưng.

Toàn thân của gã đều phù thũng lên, cả người đỏ như con tôm luộc, hơn nữa đã không cách nào hít thở, ngay cả yết hầu cũng phù lên.

Bởi vì vừa rồi ở bên trong phòng, tình nhân của gã mặc váy lụa sắc cầu vồng thực sự quá mức quyến rũ, trạng thái nửa trong suốt, chỗ cần lộ thì che, gã lập tức cầm giữ không được, liền cách váy vừa hôn vừa cắn mạnh, dùng hàm răng cắn lụa cầu vồng nhai trong miệng, rồi lại cắn người đàn bà của gã.

Người này là đặc biệt cuồng nhiệt, người đàn bà kia bị gã giày vò đếm không xuể, phần lớn đau đớn muốn chết.

Cũng chính vì gã rất mạnh bạo, cho nên hậu quả đưa tới cũng trí mạng nhất.

- Á... Á...

Thương nhân mũi ưng Tây Vực ra sức che cổ họng, vô cùng đau khổ, tròng mắt sung huyết gần như lồi ra.

Bộ dáng này thật giống hệt trúng độc.

- A... A...

Ở đây mấy chục tên thương nhân kêu gào hoảng loạn.

Đám người kia hưởng thụ vinh hoa phú quý, là cực kỳ tiếc mạng.

Chẳng sợ đại đa số người căn bản không có việc gì, cũng sợ đến hồn phi phách tán.

- Lụa này có độc, có độc...

Vừa rồi tất cả mọi người đều rất khỏe, sau khi thay áo của Từ Thiên Thiên đưa, mới phát sinh chuyện như vậy.

Cho nên hết thảy mọi người kết luận, nhất định là lụa có độc.

Dẫu cho số người dị ứng chưa đến mười người.

Thế nhưng hậu quả... đã trí mạng.

Cuối cùng!

Cái thương nhân mũi ưng Tây Vực nghẹt thở mà chết.

Các thầy thuốc ở đây nghĩ hết tất cả biện pháp để cấp cứu, lại là ấn huyệt nhân trung giữa mũi và miệng, hay rót canh sâm đều không thể cứu mạng trở về được.

- A... A... Người chết.

- Tơ lụa nhà họ Từ hại chết người.

Những thương nhân Tây Vực cùng người yêu, bất chấp trước mắt bao người cởi sạch quần áo mới trên người mình.

So với tính mạng của mình, liêm sỉ coi là cái quái gì.

- Đền tiền đi, trả tiền lại.

- Bồi thường gấp ba tiền thế chấp.

- Bồi thường mạng người đi!

Tất cả thương nhân, bao vây Từ Thiên Thiên vào giữa, giống như bị điên.

Từ Quang Doãn nhìn thấy hết chuyện này, cả người lại lần nữa rơi vào trạng thái hóa đá.

Lần trước hỏa hoạn thiêu trụi hết đại tác phường, ông ta cũng đã hộc máu.

Sau, ông ta mạnh mẽ chống thân thể lại đây.

Bởi vì dùng ngay phân xưởng Lâm Mặc, dựa vào một mình con gái Từ Thiên Thiên là không xuể, ông ta cũng muốn giám sát ở đây nốt.

Mấy ngày nay, ông ta cũng đã tiêu hao hết tâm huyết, ăn ít, thiếu ngủ.

Vì chính là để Họ Từ vượt qua trận nguy cơ trí mạng đó, giữ được bảng hiệu vàng không đổ.

Mà bây giờ, mọi thứ đều xong rồi!

Toàn bộ xong ráo trọi rồi!

Trong đầu ông ta lại hiện ra bóng dáng Thẩm Lãng.

Nhất định lại là hắn!

Mặc dù lúc này đây Từ Quang Doãn vẫn chả hiểu Thẩm Lãng làm thế nào được vậy.

Nhưng chắc chắn 100%, đây cũng là kế độc của Thẩm Lãng.

- Thẩm Lãng, ta thành quỷ cũng không bỏ qua mày!

Từ Quang Doãn trước mắt tối sầm, hoàn toàn ngất đi.

Mà lần này, dù cho bấm huyệt nhân trung cũng chẳng tỉnh lại.

...

Từ Thiên Thiên ngắm khung cảnh trước mắt này, trong đầu từng đợt nổ vang.

Cả người lại một lần nữa mất đi tri giác, phảng phất hoàn toàn cách ly cùng thế giới này vậy.

Giống như toàn bộ những chuyện phát sinh trước mắt, đều cùng nàng không có bất cứ quan hệ gì.

Khi một người đau khổ đến mức tận cùng, lúc bị đả kích đến tận cùng, thân thể sẽ kích hoạt cơ chế tự bảo vệ mình.

Cả người giống như nằm cuộn mình trong vỏ, mất đi phản ứng đối với tất cả kích thích từ thế giới bên ngoài.

Mấy ngày này, nàng bỏ ra bao nhiêu tâm huyết?

Mỗi ngày nàng tiếp tục ở lì trong phân xưởng nhà họ Lâm.

Vì chính là để họ Từ vượt qua cửa ải khó khăn lần này, chỉ vì để cho bảng hiệu Từ Tú không ngã, vì để cho vị hôn phu cùng cha chồng không thất vọng với nàng.

Hiện tại, mọi thứ đều hoàn toàn phá hủy.

Mọi thứ đều huỷ diệt hết.

Quá khứ họ Từ huy hoàng, phảng phất chỉ là cảnh trong mộng mà thôi.

Ước chừng sau một lúc lâu, Từ Thiên Thiên cảm thụ được một sự ấm áp phía sau.

Có người đỡ sau lưng của nàng, đôi tay đặc biệt mạnh mẽ.

Nàng không khỏi quay đầu lại xem, thấy được hai tròng mắt Trương Tấn tràn ngập thương tiếc.

- Trương lang!

Rốt cuộc Từ Thiên Thiên nhịn không được, khóc thành tiếng.

Lúc này họ Từ đã đại loạn.

Bọn họ tức giận, suy nghĩ cầm đống tơ lụa chất thành núi rồi đốt rụi hết.

Vây quanh Từ Quang Doãn cùng Từ Thiên Thiên đòi tiền, phải bồi thường.

Trương Tấn nhìn hết thảy trước mắt, da đầu từng đợt tê dại.

Cảnh mà gã cực kỳ không muốn nhìn thấy đã xảy ra.

Mắt thấy vợ chưa cưới Từ Thiên Thiên sẽ bị đám thương nhân Tây Vực này bao phủ, gã vội vàng tiến lên, đem Từ Thiên Thiên cứu ra.

- Bây đâu, điều binh qua đây, trấn áp đám người này.

...

Bên trong Thiên Nhai Hải Các.

Tên cặn bã Thẩm Lãng đang vui đến quên cả trời đất.

Trong tay của hắn lúc này cầm chính là bí tịch 《Thiên Ngoại Lưu Tinh》.

Thật giống một cục gạch ghê, chẳng qua là chế bằng ngọc.

Thẩm Lãng xem qua rất nhiều bộ phim, coi nhiều như vậy, thật đúng là lần đầu tiên nhìn thấy dạng bí tịch như cục gạch.

Cái bí tịch này đặc biệt quý giá, Kiếm Vương Nam Hải bởi vì đó mà quật khởi, từ đó về sau bộ kiếm pháp này liền được ca ngợi là bảo vật trấn phái của Thiên Nhai Hải Các.

Thế nhưng Thẩm Lãng lại phát hiện, thái độ của những giáo sư Thiên Nhai Hải Các đối với nó vô cùng hờ hững.

Nó thật sự chả khác cái bí tịch khác chút nào, cứ như vậy dễ dàng đặt ở trong tay Thẩm Lãng.

Tên thật của nữ học sĩ Ngọc Nương là Trương Ngọc Âm.

Trong số những học sĩ ở Thiên Nhai Hải Các, nàng xem như là trẻ tuổi xinh đẹp nhất.

Cho nên, cũng là được hoan nghênh nhất.

Mọi người sở dĩ gọi nàng là Ngọc Nương, bởi vì mỗi lần nàng đều tự xưng lão nương.

Lúc này, Ngọc Nương ngồi xuống kế bên Thẩm Lãng, trên mặt bàn bày đầy đủ các loại điểm tâm, so với phủ Bá tước Huyền Vũ còn tinh xảo hơn.

Ngay từ đầu tự Thẩm Lãng cầm ăn, sau đó Trương Ngọc Âm dùng cánh tay thon đút cho hắn ăn.

- Đệ đệ, đệ đoán coi tỷ tỷ bao nhiêu tuổi nào? - Ngọc Nương bèn hỏi.

Thẩm Lãng ngó khuôn mặt xinh đẹp đầy đặn của nàng, nghiêng đầu ngẫm một hồi mới nói:

- Hai mươi ba tuổi rưỡi.

Phải nói đến con số lẻ sau dấu phẩy, tán hưu tán vượn như vậy mới có vẻ chân thành.

- Hi hi...xì... - Ngọc Nương cười đến run hết cả người, cất giọng dịu dàng:

- Nói bậy, người ta mới mười tám tuổi mà thôi.

Thẩm Lãng kinh ngạc.

Ồ? Tỷ tỷ cũng hiểu cái này ư?

Những vị giáo sư Thiên Nhai Hải Các bên cạnh xem cặp nam nữ đó, trong lòng thở than.

Lòng người vốn chả chân thành.

Mười tám năm về trước Trương Ngọc Âm nhà ngươi nói mình mười tám tuổi.

Bây giờ vẫn mười tám tuổi á.

Bình thường thái độ của ngươi đối với chúng ta gì cơ?

Quát mắng, vênh mặt hất hàm sai khiến.

Ỷ vào mình là hoa khôi của Thiên Nhai Hải Các, rõ ràng là học sĩ cấp thấp nhất, lại như là sếp vậy.

Vĩnh viễn ác mồm ác miệng, không biết lễ phép là thứ gì.

Hiện tại bỗng nhiên có một người vừa trẻ vừa đẹp mới đến, ngươi lại la liếm như thế.

Nhân phẩm cùng tôn nghiêm của ngươi đâu?

Nhưng vậy làm sao có thể trách Trương Ngọc Âm chứ?

Ở trong Thiên Nhai Hải Các, mỗi ngày nàng tiếp xúc toàn là lão già, ròng rã mười mấy năm trời đó.

Dĩ nhiên không phải không có thanh niên, nhưng mà những người đó cũng là người học việc địa vị thấp kém, lấy tư cách học sĩ đương nhiên muốn cao cao tại thượng.

Hiện tại bỗng một anh chàng trẻ tuổi đẹp trai như vậy đến đây, dĩ nhiên nàng kìm lòng không đậu.

Đổi thành một người đàn ông mười mấy gái trẻ, thấy heo mẹ cũng động tình được.

Trương Ngọc Âm người ta đã vô cùng khắc chế có biết chưa hả?

Nàng thực sự ra vẻ mười tám tuổi, tay trắng nõn chống cằm, nhìn chằm chằm Thẩm Lãng không chớp mắt, giống như mỗi một câu nói của hắn đều đặc biệt thú vị, để cho nàng nghe đến mê li.

Bên cạnh một lão học sĩ thực sự nhìn không được, không khỏi ho khan vài tiếng nhắc nhở, phải chú ý thanh cao cùng thể diện của Thiên Nhai Hải Các.

- Khụ khụ khụ khụ...

Trương Ngọc Âm chuyển khuôn mặt đẹp sang chế độ đằng đằng sát khí:

- Ông bị ho lao hả? Đi chỗ khác mà ho.

Rồi nàng quay đầu lại, dùng giọng quyến rũ ngọt ngào, nũng nịu bảo:

- Đệ đệ nói thật thú vị quá đi, nói tiếp, nói tiếp nào...

Sau đó, nàng lại cầm lấy miếng bánh điểm tâm đưa vào miệng Thẩm Lãng, ngón tay ngọc lại lần nữa không cẩn thận đụng vào môi Thẩm Lãng.

- Đệ đệ kỳ thực không nên mượn đọc kiếm pháp《Thiên Ngoại Lưu Tinh》. - Trương Ngọc Âm dịu dàng bảo:

- Sau khi Kiếm Vương Nam Hải quật khởi, những năm gần đây tông sư võ đạo mượn đọc nó rất nhiều, thế nhưng chẳng một ai có thể diễn giải. Có một đại tông sư thậm chí ngồi đồng tại đây một năm rưỡi, cũng còn chưa giải ra được nó kìa.

Thẩm Lãng hỏi:

- Đại tông sư ấy là ai vậy?

Trương Ngọc Âm nói:

- Chung Sở Khách, một bậc thầy kiếm thuật rất lợi hại, mới rời đi trước đây không lâu.

Ôi chao, xấu hổ quá đi mà.

Chưa từng có nghe đại tông sư nhắc tới.

Khó trách ông ta luôn miệng nói Mộc Lan tuyệt đối không phá được kiếm pháp của Đường Viêm 《Thiên Ngoại Lưu Tinh》đâu.

Nữ học sĩ Trương Ngọc Âm nói:

- Hơn một trăm năm trước, đôi cẩu nam nữ Khâu Cự kia dùng ước chừng mười mấy năm mới giải được bí tịch《Thiên Ngoại Lưu Tinh》 ra, đáng tiếc lúc đó không có để lại bản sao, bằng không tỷ tỷ liền lấy cho đệ xem.

Thẩm Lãng cẩn thận ung dung.

Giống như tùy ý nghiên cứu thôi.

Nhưng đôi mắt X quang cùng trí não của hắn, hoàn toàn phát huy đến cực hạn.

Scan hết một tầng này đến tầng khác, đem tất cả chữ nghĩa, hình vẽ, tuyến đường vận khí bên trong toàn bộ ghi chép vào đầu.

Hắn lại một lần nữa than thở, thật tinh vi cực kỳ đó.

Khối ngọc dày chỉ một tấc này, lại có 230 tầng, nói cách khác mỗi một tầng chữ nghĩa cùng đồ án, chỉ không đến 0.15 li.

Hắn thực sự không cách nào tưởng tượng, năm đó đời thứ nhất Kiếm Vương Nam Hải Khâu Cự là giải tích từng tầng một bằng cách nào.

Lúc trước Thẩm Lãng nghe nói vợ chồng Khâu Cự dùng thời gian mười mấy năm, hắn còn cảm thấy quá dài, mà bây giờ hắn cảm thấy, mười mấy năm có thể giải ra thực sự quá thần kỳ.

Thảo nào trên cái thế giới này người chuyên chịu trách nhiệm phân tích bí tịch, thông thường chả biết võ công.

Bởi vì, cả đời để giải ra hai ba cái bí tịch là giỏi lắm rồi, làm sao có thời gian luyện võ chứ.

Thấy Thẩm Lãng rất chăm chú, Trương Ngọc Âm cũng không nói nữa, chẳng qua là yên tĩnh mà ngắm hắn.

Mỗi hai phút, liền cầm một phần bánh ngọt xinh xắn đút vào miệng hắn.

Đối với một màn này, Thẩm Lãng vẫn tương đối quen thuộc.

Lúc ở trung học phổ thông, hoa hậu lớp liền thường xuyên ngắm hắn ngẩn người.

Trọn một nửa canh giờ sau.

Thẩm Lãng phân tích toàn bộ từng tầng của bí tịch 《Thiên Ngoại Lưu Tinh》 đồng thời ghi chép vào đầu.

Hắn suy đoán quả nhiên là đúng.

Bí tịch này thực sự chia làm hai mặt trái phải, một âm một dương, tương sinh tương khắc.

Kế tiếp, Thẩm Lãng trả lại quyển bí tịch này, để lại chỗ cũ.

Trong ánh mắt lưu luyến không nỡ rời xa của Trương Ngọc Âm, Thẩm Lãng chào tạm biệt rời đi.

Tức khắc, mấy lão học sĩ già nua ở đây thở phào nhẹ nhõm.

Cái tên đẹp trai lợi hại này cuối cùng cũng đi.

Thẩm Lãng cùng Mộc Lan, lại cưỡi ngựa lên phương bắc, trở về thành Huyền Vũ.

Hắn đương nhiên vẫn cùng cưỡi với nương tử, bị nàng bảo vệ trong ngực.

Bỗng nhiên, Mộc Lan nói:

- Phu quân, trên người chàng có mùi hương của phụ nữ.

...

Phái mấy trăm tên lính bảo hộ Họ Từ xong xuôi, Trương Tấn chạy không ngừng nghỉ về thành Tấn Hải.

Gã đem mọi chuyện phát sinh ở nhà họ Từ, nói cho cha Trương Xung.

Trương Xung im lặng thật lâu không nói gì.

Sau một lát, sứ giả hội Ẩn Nguyên Thư Đình Ngọc đến đây bái kiến.

- Ta có một đứa em gái, ngoại hình xinh đẹp, cùng công tử Trương Tấn quả thực trời đất tạo nên một đôi.

- Sau khi thành hôn, của hồi môn nhà ta mười vạn lượng vàng, không có bất kỳ một chút điều kiện phụ nào thêm vào cả.

- Hội Ẩn Nguyên chúng ta rất khiêm tốn, không cách nào can thiệp triều đình Việt quốc. Thế nhưng Thái Thú đại nhân mưu cầu chức Hạ đô đốc Diễm Châu, để một số người câm miệng, chúng ta vẫn có thể làm được đấy.

Cha con Trương Xung vẫn câm lặng như cũ.

Thư Đình Ngọc thản nhiên nói:

- Muốn nắm chặt, dựa theo lẽ thường, thời gian người tự sát là trong vòng 24 giờ sẽ hỏng mất. Qua trong khoảng thời gian này, cho dù là tuyệt vọng cũng sẽ không muốn chết.

Lời này liền tru tâm.

Thư Đình Ngọc nói:

- Kỳ thực em gái ta là em họ, nhà con bé làm buôn bán hương liệu, là đầu lĩnh hương liệu phương bắc nước Việt, kỳ thực chẳng quan hệ gì hội Ẩn Nguyên chúng ta cả. Trì Sơn Nhận, Trương Thái Thú chắc nghe qua rồi.

Đương nhiên nghe qua, đây là một thương gia giàu có thực lực mạnh hơn Từ Quang Doãn nhiều.

Thư Đình Ngọc nói:

- Họ Trì ở Diễm Châu cũng có rất nhiều làm ăn buôn bán qua lại, căn cơ vẫn rất sâu. Thái Thú đại nhân tương lai đi Diễm Châu đảm nhiệm Hạ đô đốc cũng vừa lúc dùng được. Diễm Châu không thể so với thành Huyền Vũ, cần phải hiểm ác đáng sợ hơn nhiều.

Trương Xung nhắm mắt lại một lúc lâu.

Sau khi mở ra, ông bình thản đáp:

- Ta sẽ phái người đi cầu hôn nhà họ Trì.

Tiếp đó, ông ta hướng Trương Tấn nói:

- Đi thôi, họ Trương chúng ta tuyệt không huỷ hôn, cũng tuyệt không từ hôn.

Khuôn mặt Trương Tấn co giật một hồi, nói:

- Phụ thân à.

- Đi thôi. - Trương Xung nói:

- Bao vây tấn công phủ Bá tước Huyền Vũ sắp tới, không nên làm trễ nãi chuyện lớn được.

...

Nửa đêm, nhà họ Từ thành Huyền Vũ.

Từ Thiên Thiên bị bệnh nằm trên giường, gương mặt gầy gò mà lại tái nhợt.

Trương Tấn ngồi đầu giường, có vẻ càng dịu dàng, ánh mắt tràn đầy trìu mến.

- Trương lang... - Nước mắt của Từ Thiên Thiên tuôn ra, khóc thút thít bảo:

- Đều tại thiếp quá nóng lòng, kỳ thực muội muội Xuân Hoa từng nhắc nhở thiếp, để thiếp nhất định cẩn thận. Thế nhưng thiếp bị lợi ích che mờ lý trí, thiếp không nên nhuộm tất cả tơ lụa thành màu tím cùng cầu vồng, bằng không cũng chẳng bị Thẩm Lãng làm hại.

Trương Tấn ôn nhu khuyên:

- Được rồi, chuyện nếu đã xảy ra, hối hận cũng vô ích, không cần nhớ quá nhiều, nghỉ ngơi cho tốt đi.

Từ Thiên Thiên trong mắt tràn đầy nhu tình nói:

- Trương lang, nếu như chàng muốn từ hôn, thiếp hiểu mà, thiếp sẽ công khai tuyên bố tất cả sai lầm đều là thiếp.

Trương Tấn nói:

- Chớ ngốc nghếch như vậy, ta làm sao có thể từ hôn chứ?

Tiếp tục, gã đưa tay vuốt ve tóc Từ Thiên Thiên, nói:

- Thiên Thiên, đừng suy nghĩ lung tung, chuyện có lớn hơn nữa, ngủ một giấc liền không sao.

Từ Thiên Thiên dịu dàng nói:

- Cảm ơn Trương lang, vào lúc quan trọng, chàng vẫn không rời không bỏ rơi thiếp. Chàng yên tâm, về sau thiếp tuyệt đối sẽ không khiến chàng thất vọng, thiếp nhất định sẽ biến thành người vợ tốt nhất trên thế giới.

Trương Tấn vỗ vỗ bả vai của nàng, nhẹ nhàng bảo:

- Ngủ một giấc thật ngon, có chuyện gì lại nói, ta đi xem nhạc phụ đại nhân.

...

Từ Quang Doãn cũng tỉnh.

Cả người ông ta giống như lâm vào trong trạng thái điên cuồng.

Thấy mặt Trương Tấn, không giống như thấy con rể mà y như thấy được vị cứu tinh vậy.

- Tấn nhi, chúng ta còn chưa thua, chúng ta còn chưa có suy sụp.

- Những thương nhân Tây Vực kia, trả lại tiền đặt cọc cho bọn hắn là được, bồi thường thì nằm mơ đi, dù sao đây cũng là địa bàn của chúng ta.

- Còn những tơ lụa có thể sử dụng, bán cho vua hải tặc Cừu Thiên Nguy, người khác không cần nhóm tơ lụa đó, hắn nhất định là muốn.

Trương Tấn bưng một chén thuốc lên nói:

- Nhạc phụ, trước không cần nghĩ nhiều như vậy, uống xong thuốc rồi nghỉ ngơi cho tốt vào.

Từ Quang Doãn run giọng nói:

- Phụ thân con mưu cầu chức Hạ Đô Đốc Diễm Châu, không phải cần tiền sao? Phủ Bá tước Huyền Vũ lập tức liền phải xong đời, đến lúc đó ba vạn mẫu ruộng dâu được phân cho chúng ta sẽ bán đi, đổi thành vàng cho phụ thân con mưu cầu quan chức.

- Lần này chắc chắn vẫn là Thẩm Lãng hại chúng ta, phủ Bá tước Huyền Vũ không phải sẽ tiêu tùng thật nhanh sao? Hiền tế đến lúc đó con nhất định phải xách Thẩm Lãng giao cho ta, ta nhất định phải lột da rút gân hắn, nghiền xương thành tro.

- Ta nhất định phải chém tận giết tuyệt cả nhà Thẩm Lãng!

Từ Quang Doãn chợt đứng dậy, ánh mắt tràn đầy vô tận thù hằn cùng oán hận.

Nếu như Thẩm Lãng ở trước mặt, nhất định ông ta sẽ hóa thành một con dã thú xông lên cắn xé Thẩm Lãng thành mảnh nhỏ.

Trương Tấn trong mắt hiện lên một chút trào phúng, tiếp đó cầm chén thuốc bưng đến bên miệng Từ Quang Doãn khuyên:

- Nhạc phụ đại nhân, trước tiên hãy uống thuốc đi.

Từ Quang Doãn nói:

- Hiền tế, con nhất định phải đồng ý ta nhé, sau khi gia tộc họ Kim diệt vong, nhất định phải xách Thẩm Lãng giao cho ta, ta phải lột da hắn trước mặt mọi người.

- Được thôi. - Trương Tấn nói:

- Uống thuốc trước đã.

Lúc này Từ Quang Doãn mới bưng lên chén thuốc, uống cạn sạch một hơi.

Tiếp đó, chợt cầm chén quẳng xuống đất.

- Tiểu súc sinh Thẩm Lãng, ta và ngươi không chết không thôi, ta đem ngươi bằm thây vạn đoạn!

Từ Quang Doãn gào thét, thân thể run rẩy kịch liệt.

Ngay sau đó, ông ta bỗng nhiên kinh ngạc.

Trong bụng một trận quặn đau.

- Phụt...

Một ngụm máu tươi chợt phun ra.

Rồi ngụm thứ hai, thứ ba.

Máu màu đen chảy ra từ mũi, lỗ tai, mắt.

Chân chính thất khổng máu chảy.

Từ Quang Doãn không dám tin tưởng nhìn Trương Tấn, dùng hết sức lực sau cùng mà hỏi:

- Thuốc, bên trong thuốc có độc?

...

Chú thích của Bánh: Up chương thứ nhất, lại viết đến năm giờ rạng sáng, hy vọng kế tiếp có thể ngủ tới sáng thật ngon.

Lạy xin hỗ trợ, lạy xin vé tháng, các huynh đệ giúp ta chống đỡ nào.
Bình Luận (0)
Comment