Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế (Dịch)

Chương 159 - Chương 159: Cuộc Gặp Gỡ Của Số Phận! Một Triệu Lượng Vàng Đó!

Chương 159: Cuộc gặp gỡ của số phận! Một triệu lượng vàng đó!
Chương 159: Cuộc gặp gỡ của số phận! Một triệu lượng vàng đó!
- Bái, bái... Bái kiến di mẫu (dì)!

Một thanh niên hướng nhạc mẫu Tô Bội Bội lạy xuống, gã có hơi hặc biệt.

Tướng mạo người này kỳ thực rất anh tuấn, thế nhưng màu da đặc biệt đen, là cái loại đen không bình thường, hơn nữa cằm còn có một cái bớt rõ ràng, giống như ngôi sao vậy.

Cho nên nhìn qua khuôn mặt này, hơi có chút quái dị.

Hình thể gã không cao, khoảng chừng hơn một thước sáu.

Hơn nữa, còn cà lăm.

Thân phận của gã chính là con thứ năm của quốc quân, Ninh Chính.

Đơn thuần về mặt thân phận, có thể coi như là một đại nhân vật.

Gã và phủ Bá Tước Huyền Vũ không có quan hệ gì, nhưng lại có thông gia cùng nhạc mẫu Tô Bội Bội.

Mẹ của gã Tô phi, xuất thân từ phủ Hầu tước Trấn Viễn, con gái Hầu tước Tô Nan.

Dạng thông gia này với quốc quân vô cùng bình thường.

Vương hậu là con gái gia tộc họ Chúc, họ Chúc được xem là danh môn vọng tộc cả vương triều Đại Viêm, thế lực không chỉ có ở Việt quốc.

Trừ vương hậu ra, quốc quân còn có bốn người phi tử.

Trong đó ba người đều đến từ chính đại quý tộc danh tiếng, Biện phi là em gái của Uy Vũ Công Biện Tiêu, Xung phi xuất thân từ phủ Hầu tước Trấn Tây họ Xung, Tô phi xuất thân từ họ Tô phủ Hầu tước Trấn Viễn.

Biện phi không có con trai, cho nên không cách nào tham gia tranh ngôi.

Thái tử Ninh Dực, là con trai trưởng vương hậu, được phần lớn văn thần hỗ trợ, trong đó gia tộc họ Chúc càng là núi dựa lớn nhất của Thái tử.

Nhị vương tử Ninh Thiệu, mẹ đã qua đời.

Tam vương tử Ninh Kỳ là cháu ngoại họ Xung, có bối cảnh quân đội cường đại, kẻ duy nhất có địa vị ngang cùng Thái tử.

Tứ vương tử Ninh Chân, được sinh bởi cung nữ. Tuy rằng được quốc quân thích, hơn nữa văn võ toàn tài, nhưng họ nhà ngoại cuối cùng vẫn thấp kém, không có lực tranh ngôi, cho nên đầu nhập vào dưới trướng Thái tử, là một trong những trợ thủ đắc lực nhất của Thái tử, được xem là phụ tá đắc lực.

Ngũ vương tử Ninh Chính, do chính Tô phi sinh ra.

Nhưng mới vừa lúc mới sinh ra, gã đã bị coi là quái thai, bởi vì toàn thân gã đen thui, lông tóc thì vàng, cằm có một cái bớt hình sao.

Mà trùng hợp lúc đó có một ngôi sao rơi xuống, đánh vào phía tây kinh đô, đập nát nhà dân, dẫn tới tai nạn hỏa hoạn, tử thương trăm người.

Ngự y nói người này tướng mạo kỳ quái, ở trong vương tộc trước đây chưa từng gặp.

Quốc sư nói người này rõ ràng không may.

Thế là quốc quân hạ lệnh vứt bỏ, mẹ đẻ Tô phi mặc dù khóc rống nhưng không có ngăn cản.

Mà khi lúc ấy Tô Bội Bội ở kinh đô hỗ trợ tỷ tỷ Tô phi đỡ đẻ.

Bà được xem là người đầu tiên ôm lấy Ninh Chínhi, thấy hình dáng gã quái dĩ, trong lòng trìu mến không đành lòng.

Nghe được đứa bé này bị vứt đi, bà ôm lấy Ninh Chính không tha, quỳ xin quốc quân lưu tình, thậm chí còn dùng ngôn ngữ động chạm rất nặng.

Hổ dữ không ăn thịt con.

Chính là bởi vì những lời này, Ninh Chính mới vừa ra đời còn sống.

Mà Tô Bội Bội bị quốc quân chán ghét, không lâu sau sau liền rời khỏi kinh đô, từ đó về sau vương tộc mặc kệ có bất kỳ đại sự gì, cũng không thèm mời Tô Bội Bội.

Mà Tô phi mặc dù là chị ruột Tô Bội Bội, nhưng quốc quân không thích Tô Bội Bội, bà cũng đoạn tuyệt qua lại với em gái.

Ninh Chính còn sống, hơn nữa mạng còn đặc biệt cứng rắn.

Thế nhưng, ở toàn bộ những đứa con trai của quốc quân, gã là người có cuộc sống chẳng vui vẻ gì cả.

Quốc quân ghét, thậm chí mẹ đẻ Tô phi cũng ghét nốt.

Sau này Tô phi lại đẻ thêm một đứa con trai, càng ghét bỏ Ninh Chính này hơn, ngay cả em trai ruột cùng mẹ đều coi thường gã.

Hôm nay Ninh Chính đã mười chín tuổi, đã sớm trưởng thành, mấy vị huynh trưởng đều đã được phong tước vị, tứ vương tử Ninh Chân do cung nữ sinh ra cũng được phong Công tước, duy chỉ có gã chẳng có một tước vị gì.

Sau khi ra khỏi vương cung, quốc quân cũng chỉ là cho gã một tòa nhà cũng chỉ có mười mấy mẫu.

Những vương tử khác cưới vợ, cũng là con gái gia tộc danh môn quyền thế, duy chỉ có Ninh Chính cưới một người con gái nhà buôn.

Mà gã nói cà lăm, có người nói là thời niên thiếu bị một tên thái giám bụng dạ khó lường dẫn dắt, cũng có người nói là khi còn bé bị kích thích mạnh mẽ dẫn đến.

Nhưng gã vốn cũng không được quốc quân thích, cộng thêm bị cà lăm, thì càng thêm bị ghét bỏ.

Quanh năm suốt tháng, quốc quân cũng chả thèm nhìn thấy đứa con trai này một lần.

Không chỉ có như thế, ngay cả phủ Hầu tước Trấn Viễn cũng chẳng bao giờ định gặp đứa cháu ngoại ruột này.

Nhưng mặc kệ thế nào?

Gã dù sao cũng là con trai quốc quân, thân phận quý trọng.

Lúc này tường đổ mọi người đẩy, tất cả mọi người đều muốn nhào lên đạp phủ Bá Tước Huyền Vũ một chân.

Vị ngũ vương tử này, lại tới phủ Bá Tước Huyền Vũ đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.

Không chỉ có tự thân đến, còn tặng một vạn bảy nghìn lượng vàng.

Chuyện hội Ẩn Nguyên hướng gia tộc họ Kim đòi lấy nợ nần cả thiên hạ đều biết, ai cũng biết phủ Bá Tước Huyền Vũ tao ngộ khủng hoảng tài chính khổng lồ.

Mà một vạn bảy nghìn lượng vàng này, là ngũ vương tử Ninh Chính dốc hết toàn bộ.

Một người ở thời khắc mấu chốt, sẵn lòng móc ra tất cả tiền tới cứu ngươi, chuyện này tình nghĩa đến cỡ nào?

Kỳ thực, vị ngũ vương tử này trừ sinh ra được Tô Bội Bội cứu, từ đó về sau cũng không có liên lạc cái gì.

Ở kinh đô trong đó gã càng là như là người ẩn hình vậy.

Không đề cập đến ai khác, ngay cả phủ Bá Tước Huyền Vũ đều quên mình còn có một cửa thông gia này.

Lại thật không ngờ tại cái thời khắc “tuyệt vọng” này, những kẻ đã nhận ân tình của phủ Bá Tước Huyền Vũ đều khẩn cấp phân rõ giới hạn, thậm chí bỏ đá xuống giếng.

Duy chỉ có vị Ngũ điện hạ này đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, dốc hết toàn bộ.

Việc này thật là làm cho Thẩm Lãng cùng nhạc mẫu có chút ngạc nhiên, hoàn toàn không tưởng tượng được.

- Ngũ điện hạ, mời ngồi! - Tô Bội Bội nói.

Ngũ vương tử Ninh Chính hướng Thẩm Lãng thi lễ một cái.

Thẩm Lãng vô cùng thất lễ, đối phương dù sao cũng là con trai quốc quân, lại còn khiến đối phương chủ động hành lễ với hắn.

Thẩm Lãng vội vàng hoàn lễ.

Ninh Chính biểu cảm có chút mất tự nhiên, gã bẩm sinh hơi tự ti, nhất là nhìn thấy loại mỹ nam tử cao ngất như Thẩm Lãng.

Sau khi ngồi xuống, ngũ vương tử Ninh Chính cũng không biết nói cái gì.

Bầu không khí có chút xấu hổ.

Nhạc mẫu Tô Bội Bội nói:

- Ngũ điện hạ, phu quân của ta thân thể không tốt, sợ lây bệnh cho ngài, cho nên không thể ra gặp ngài được, xin lỗi.

Ninh Chính nói:

- Một hồi... ta, ta... Ta đi bái kiến dượng.

Nhạc mẫu Tô Bội Bội nói:

- Ngũ điện hạ, nhà của chúng ta là thiếu tiền, thế nhưng cũng không thể lấy tiền của ngài, những lượng vàng ngài mang về đi.

Mặt Ninh Chính sưng đến đỏ bừng, cà lăm càng nghiêm trọng hơn:

- Di mẫu... di.. di mẫu đối với ta có... có ơn cứu mạng, chính không thể không... báo.

Khi căng thẳng thế này, chứng cà lăm của Ninh Chính trở nên càng nghiêm trọng.

Tô Bội Bội ngược lại không đành lòng kích thích gã nói chuyện.

Thẩm Lãng không nói gì, cũng chỉ là lộ ra nụ cười ấm áp, như thế có thể làm cho đối phương bình tĩnh trở lại.

Sau khi Ninh Chính thoáng bình tĩnh lại, nói hơi chút lưu loát một chút, tốc độ nói rất chậm:

- Ta hướng phụ vương cầu xin ý chỉ, để thế tử Kim Mộc Thông vào Quốc Tử Giám học.

Ninh Chính này là có hảo ý.

Ai cũng biết phủ Bá Tước Huyền Vũ gặp tai vạ đến nơi, nếu là ở lại thành Huyền Vũ chỉ sợ có nguy hiểm đến tính mạng.

Biểu hiện ra là vào Quốc Tử Giám đọc sách, nhưng trên thực tế là vào phủ ngũ vương tử tránh họa, chí ít có thể giữ được một cái mạng.

Chuyện này Ninh Chính nói có vẻ giản đơn, kỳ thực gã đã quỳ suốt một ngày một đêm ngoài cung điện của quốc quân mới xin được.

Năm đó Tô Bội Bội cứu gã một mạng, hôm nay gã cảm thấy có nghĩa vụ cứu Kim Mộc Thông, chí ít để gia tộc họ Kim không nên tuyệt tự.

- Không lâu sau sau, phụ vương sẽ ban ý chỉ tới.

Thẩm Lãng cùng Tô Bội Bội rõ ràng cảm động.

Tuy rằng phủ Bá Tước Huyền Vũ thê lương tuyệt vọng là đang diễn trò, thế nhưng trong khoảng thời gian này gia tộc họ Kim đụng phải Thập Diện Mai Phục là thật, cả nhà từ trên xuống dưới tất cả mọi người rõ ràng nhận hết lòng người dễ thay đổi, trần gian ấm lạnh.

Lại thật không ngờ vị ngũ vương tử này lại vào thời khắc quan trọng đứng ra tương trợ gia tộc họ Kim.

Tình sâu nghĩa nặng đến nước này, sao có thể để cho người ta không cảm động?

Kế tiếp, ngũ vương tử Ninh Chính đi thăm Bá tước Huyền Vũ Kim Trác nằm trên giường bệnh.

Gã không có bất kỳ hoa ngôn xảo ngữ, cũng chỉ là lạy xuống thi lễ một cái, là lễ của vãn bối.

Người này không giỏi nói năng, lại không biết cách nói cho dễ nghe.

Ở phủ Bá Tước Huyền Vũ ăn một bữa cơm, gã lại rời đi, trở về kinh đô.

Một vạn bảy nghìn lượng vàng này, được gã nhất quyết phải để lại, muốn tặng cho phủ Bá Tước Huyền Vũ vượt qua nguy cơ.

Trước khi đi, Ninh Chính có nói cùng Thẩm Lãng một câu.

- Nếu chuyện không thể giải quyết, Thẩm công tử hãy mang biểu tỷ Mộc Lan rời khỏi Việt quốc, Thái tử huynh trưởng theo dõi biểu tỷ, nhất định phải được!

Liền một câu nói này, để trong lòng Thẩm Lãng tràn đầy chủ tâm giết người.

Thái tử Ninh Dực, cũng dám với vợ của ta nhất định phải được? Từ nay về sau, chúng ta là sinh tử đại thù, không chết không thôi.

Đồng thời, hắn cũng có cảm xúc tốt đẹp đến cực hạn với vị Ngũ điện hạ này.

Người này có chút lầm lì, đồng thời có chút tự ti, lòng tự trọng lại mạnh phi thường, không giỏi nói năng.

Thế nhưng tri ân báo đáp, phẩm hạnh cao thượng, chính trực quả cảm, thậm chí còn mang theo một chút nghĩa hiệp ngây thơ.

Ở trong mắt tất cả mọi người, phủ Bá Tước Huyền Vũ đều nhất định phải tiêu.

Lúc này xuất thủ tương trợ, ngoài chuyện làm quốc quân tức giận, để Ninh Chính rơi vào cảnh họa vô đơn chí ra, là không chiếm được bất luận cái gì hồi báo.

Thẩm Lãng tức khắc với khom người lạy xuống ngũ vương tử Ninh Chính.

Ninh Chính có chút e ngại, chắp tay hoàn lễ, tiếp đó lên xe rời đi.

...

Theo thời gian trôi qua.

Bão táp nợ nầng của phủ Bá Tước Huyền Vũ càng ngày càng nghiêm trọng.

Không chỉ là thiên hạ quan viên cùng quý tộc đều biết, ngay cả toàn bộ dân chúng đều rõ mồn một.

Gia tộc họ Kim thiếu bảy mươi vạn lượng vàng, hơn nữa còn có ý quỵt nợ không trả.

Toàn bộ gia tộc, toàn bộ quan viên, gần như đều phát ra tiếng.

Thiếu nợ thì trả tiền, lý lẽ chính đáng.

Phủ Bá Tước Huyền Vũ lại khoản nợ không trả, đánh mất phong phạm quý tộc trăm năm.

Tiếp tục, lại có dư luận truyền bá thiên hạ.

Cô gia Thẩm Lãng của phủ Bá Tước Huyền Vũ, sinh hoạt hết sức xa hoa lãng phí, cẩm y hoa phục, có thể so với vương hầu.

Nội trong ba ngày tranh chấp đảo Kim Sơn, liền thay đổi bốn bộ quần áo.

Mỗi một bộ quần áo chi phí không thấp hơn hai trăm lượng vàng.

Tiếp tục lại nghe đồn, người ở rể Thẩm Lãng ăn một bữa cơm, cần rơi một trăm con cá, bởi vì hắn chỉ ăn môi cá nhám.

Còn nói hắn thích ăn thịt lừa, nhưng mỗi bữa ăn thịt lừa, phải giết chết mười con.

Bởi vì, hắn chỉ ăn cái chỗ giòn nhất của con lừa thôi.

Lần này dân chúng thiên hạ liền không vui.

Mẹ trứng, ngươi chính là một tên ở rể nhỏ nhoi, lại đi xa xỉ như vậy?

Thiên hạ còn có nhiều người còn ăn cơm không đủ no, ngươi lại lãng phí xa hoa như vậy?

Nên đánh, đáng chết!

Tiếp tục, lại có tiếng đồn nói Thẩm Lãng ỷ vào thế lực phủ Bá Tước Huyền Vũ, đe doạ chung quanh.

Trước tiên bức tử nhân dân quân Thiên hộ Điền Hoành, cướp đi toàn bộ tài sản.

Tiếp tục lại đe doạ ông chủ Lâm Mặc Cẩm Tú Các năm nghìn lượng vàng, quỵt nợ không trả.

Thậm chí, hắn còn đe dọa từ nhà Từ Quang Doãn mấy vạn lượng vàng, bức tử cả nhà Từ Quang Doãn.

Mà số tiền này, toàn bộ được Thẩm Lãng tiêu xài không còn đồng nào.

Hôm nay thiếu hội Ẩn Nguyên một món nợ khổng lồ, phủ Bá Tước Huyền Vũ chẳng những không có ý trả tiền, ngược lại phái binh dùng loạn côn trục xuất Thư Đình Ngọc.

Trong đám dư luận hỗn tạp này.

Phủ Bá Tước Huyền Vũ đơn giản là mặt mày trơ tráo, chẳng khác gì những lão già ăn chơi đàng điếm thiếu tiền không trả của hậu thế.

Mà mặt Thẩm Lãng đáng ghét.

Trong lúc nhất thời, mỗi người khắp Việt quốc đều kêu đánh kêu giết.

Vô số Ngự Sử đều tấu lên, khẩn cầu quốc quân giáng tội nghiêm phạt.

Quốc quân hạ chỉ, đốc thúc Bá tước Kim Trác trả nợ, không thể làm bẩn quý tộc danh tiếng Việt quốc.

Lại có Ngự Sử tấu lên, năm đó Bá tước Kim Vũ hướng hội Ẩn Nguyên mượn một triệu lượng vàng, dùng đảo Vọng Nhai thế chấp.

Hôm nay kỳ hạn hai mươi năm đã đến, hội Ẩn Nguyên có quyền thu hồi đảo Vọng Nhai.

Hội Ẩn Nguyên phái ra sứ giả hướng Thượng Thư Đài Việt quốc phát công văn, hội Ẩn Nguyên chỉ lấy trở về quyền khai thác ruộng muối cùng hầm mỏ đảo Vọng Nhai, sẵn lòng đem toàn bộ đảo quyền đất đai không ràng buộc hiến cho Việt quốc.

Sau cùng quốc quân hạ chỉ!

Nếu ở trong kỳ hạn chót, phủ Bá Tước Huyền Vũ vẫn không thể trả hết nợ bảy mươi vạn lượng vàng nợ nần, thế chấp đảo Vọng Nhai giao cho hội Ẩn Nguyên.

Cuối cùng!

Sau cùng chiếc giày kia rơi xuống đất.

Chọc ra một đao trí mạng.

Quốc quân tự mình đứng ra, làm trọng tài món nợ của gia tộc họ Kim cùng hội Ẩn Nguyên.

Lúc này khoảng cách trả nợ kỳ hạn chót, cũng chỉ có mười ba ngàymà thôi.

Coi như là thần tiên cũng lôi không ra bảy mươi vạn lượng vàng này.

Gia tộc họ Kim mất đi đảo Vọng Nhai đã thành kết cục đã định.

Một khi mất đi căn cứ kinh tế trụ cột đảo Vọng Nhai này, gia tộc họ Kim chỉ sợ trong nháy mắt tan tành.

Mười ba ngày, bảy mươi vạn lượng vàng.

Muốn gom góp đến số tiền này, rõ ràng mơ mộng hão huyền.

Bá tước Huyền Vũ đã ngã bệnh.

Phu nhân Tô Bội Bội tự mình vay ở các gia tộc thương hội, nói hết nước hết cái, mọi cách cầu khẩn.

Thế nhưng, toàn bộ không có chút thu hoạch gì.

Ròng rã hơn mười ngày, cầu xin chín gia tộc, toàn bộ là quý tộc lâu đời.

Môi hở răng lạnh nói một trăm lần.

Nhưng tổng cộng chỉ mượn được một nghìn lượng vàng.

Không sai, chín gia tộc cộng lại, một nghìn lượng vàng.

Thật là làm cho nhân tâm giá buốt cực kỳ.

Hành động vay tiền lần này, ngược lại để quý tộc thiên hạ đều xem gia tộc họ Kim làm trò cười.

Càng thêm xác định phủ Bá Tước Huyền Vũ đến đường cùng.

Mặc dù kỳ hạn sau cùng còn chưa tới tới, thế nhưng ở trong mắt tất cả mọi người.

Gia tộc họ Kim đã chết.

Chỉ bất quá phải chờ hơn mười ngày, mới có thể chính thức tuyên bố phủ Bá Tước Huyền Vũ diệt vong!

...

Nửa tháng, kiếm bảy mươi vạn lượng vàng!

Đối với những người khác mà nói, đơn giản là chuyện nghìn lẻ một đêm, người si nói mộng.

Cuối cùng toàn bộ thuế má hành tỉnh Thiên Nam cộng lại, cũng không có nhiều như vậy.

Thế nhưng đối với Thẩm Lãng mà nói, cũng là dễ dàng.

Vì ngày này, hắn đã chuẩn bị mấy tháng.

Hơn nữa hắn phải kiếm căn bản cũng không phải là bảy mươi vạn lượng vàng.

Mà là tám mươi vạn, chín mươi vạn, thậm chí nhiều hơn!

Bước chiến lực thứ ba then chốt, chính là rèn đúc đảo Vọng Nhai biến thành hòn đảo vàng.

Kỳ hạng nửa tháng sau vừa đến, gia tộc họ Kim trực tiếp trả hết nợ hội Ẩn Nguyên bảy mươi vạn lượng vàng nợ nần.

Khi đó, trong nháy mắt khiến thiên hạ bùng nổ.

Thiên hạ toàn bộ quý tộc bình dân, đều có thể bị hoàn toàn chấn động.

Ngày nay dư luận thiên hạ đều đang công kích Thẩm Lãng cùng gia tộc họ Kim, hơn nữa càng ngày càng nghiêm trọng.

Đây đương nhiên là hội Ẩn Nguyên cùng phái tân chính bày trò.

Nhưng Thẩm Lãng đặc biệt cảm kích dòng dư luận này, để gia tộc họ Kim nổi tiếng thiên hạ, để trận tranh chấp nợ nần này mọi người đều biết.

Hôm nay càng bàn tán kịch liệt, ngày khác Thẩm Lãng đập ra bảy mươi vạn lượng vàng, hiệu quả sẽ chấn động đến cỡ nào.

Chiến lược đảo vàng của Thẩm Lãng, sẽ thu được thành công chưa từng có.

Mà cho đến lúc này!

Cướp đoạt thành Nộ Triều, chiến lược Cách Biển Làm Vua, sẽ thành công hơn phân nửa.

Cảm giác đánh một ván cờ lớn, rõ ràng thoải mái!

Loại cảm giác thao túng thiên hạ này, rõ ràng thoải mái a!

Chỉ bất quá, lúc này trong lòng Thẩm Lãng vẫn có mấy phần lòng nóng như lửa đốt.

Bởi vì bên thành Nộ Triều kia Từ Thiên Thiên, vẫn không có tin tức gì truyền đến.

Thời gian gấp gáp vội vã vô cùng.

Vai trò của Cừu Yêu Nhi đã càng ngày càng quan trọng, biến thành một bộ phận không thể thiếu để cướp đoạt thành Nộ Triều.

Chiến lược đảo vàng Vọng Nhai lập tức sẽ phải dẫn ngòi nổ.

Nếu Từ Thiên Thiên tóm không được Cừu Yêu Nhi, Thẩm Lãng thực sự phải tự thân xuất mã.

Bắt Cừu Yêu Nhi không được, toàn bộ phân đoạn chiến lược cuối cùng sẽ thất bại trong gang tấc.

Từ Thiên Thiên ngươi lúc trước không phải trâu bò lợi hại thế sao?

Thời khắc mấu chốt, không nên như như xe bị tuột xích chứ!

Nhưng vào lúc này, Kim Hối bước đến, biểu cảm có chút cổ quái nói:

- Cô gia, Hồng Tuyến cầu kiến.

Thẩm Lãng kinh ngạc hỏi:

- Vợ của ngươi?

Khuôn mặt Kim Hối đỏ bừng, cho tới bây giờ, gã giống như ở trong mộng đẹp.

Vị tiểu thư xinh đẹp kiêu ngạo kia, thực sự biến thành vợ gã?

Dù cho đã ngủ mười mấy lần, gã dường như vẫn không thể tin được đây là sự thực.

Hơn nữa tháng trước, cô gái kiêu ngạo kia chủ động ngủ với Kim Hối.

Phủ Bá Tước Huyền Vũ dù cho ở vào “tuyệt cảnh”, nhưng vẫn cử hành một nghi thức bái đường giản đơn long trọng cho Kim Hối, nạp cô gái kiêu ngạo vào gia môn.

Bá tước Huyền Vũ cùng phu nhân làm gia trưởng nhà trai, mà cha mẹ Thẩm Lãng lại chẳng biết tại sao trở thành gia trưởng nhà gái.

Hôm nay cái cô gái kiêu ngạo này, lại chủ động cầu kiến Thẩm Lãng?

Cho tới nay, nàng đều không ưa cái tên tiểu bạch kiểm Thẩm Lãng này, lúc đó Thẩm Lãng chửi Kim Hối, nàng vẫn ghi hận trong lòng đấy.

Thẩm Lãng bảo:

- Ngươi bảo nàng vào đây!

Một lát sau, cô gái kiêu ngạo bước vào.

Sau khi thành hôn, bệnh tim bẩm sinh của nàng vẫn còn, chỉ có điều sắc mặt hồng hào lên nhiều, môi cũng không còn tím tái như cũ nữa.

Sau khi đi vào, nàng trực tiếp ngồi ở trên ghế đối diện, không hề cung kính như Kim Hối.

Trong lúc nhất thời Kim Hối không biết làm sao.

Cô gia gã đắc tội không nổi.

Còn vợ, gã... Cũng đắc tội không nổi a.

Phải tranh thủ nịnh bợ cô gia, nhưng vợ càng cần la liếm hơn nữa.

Thật là làm cho người ta rất khó xử.

- Kim Hối, ngươi đi ra ngoài trước, ta có lời muốn cùng Thẩm cô gia nói chuyện. - Cô gái kiêu ngạo nói.

Kim Hối hướng Thẩm Lãng ra vẻ mong chờ.

Thẩm Lãng phất tay một cái, Kim Hối như được đại xá, vội vàng lui ra ngoài.

- Bản thân ta suy nghĩ suốt đời này sẽ không về nhà, thế nhưng phủ Bá Tước Huyền Vũ hôm nay gặp tuyệt cảnh, ta... Ta sẵn lòng về nhà một chuyến, thỉnh cầu cha mẹ ta tương trợ, thế nhưng có được tác dụng như thế nào, ta không dám cam đoan.

Cô gái này tên là Trịnh Hồng Tuyến.

Phụ thân nàng là trùm quân đội thứ năm của Việt quốc, Bình Tây đại tướng quân, Bá tước Tây Sơn Trịnh Đà.

Quân phía Tây nước Việt, toàn bộ nắm giữ ở trong tay gia tộc họ Xung.

Mà vị Đại tướng quân Trịnh Đà này, chính là hai nắm tay Tây quân, là người của quốc quân phái đi ngăn gia tộc họ Xung.

Ông là quý tộc kiểu mới, không có đất phong, nhưng nắm binh quyền, xem như là chính qui của quốc quân.

Mấy chương trước có nhắc tới, con trai trưởng Tử tước Chúc Lan Đình Chúc Văn Đài trúng cử võ tiến sĩ, định tiến vào trong quân.

Lấy tư cách của gia tộc họ Chúc, vốn là trèo cao không được Đại tướng quân Trịnh Đà.

Thế nhưng, ai bảo Trịnh Hồng Tuyến bị bệnh tim bẩm sinh đâu? Đại phu nói rất khó sinh đẻ, cho nên đám quý tộc cũng không muốn lấy cô gái này.

Tử tước Chúc Lan Đình liền thừa cơ nịnh hót, cũng là vì lót đường cho con trai Chúc Văn Đài.

Đại tướng quân Trịnh Đà nhìn Tử tước Chúc Lan Đình không hơn, nhưng gia tộc họ Chúc cuối cùng cũng là quý tộc trăm năm, hơn nữa Chúc Văn Đài này cũng trúng cử võ tiến sĩ, cũng xem như xuất sắc, mấu chốt là không con gái ông có bệnh bẩm sinh, thế là đáp ứng tràng hôn sự này.

Mà Trịnh Hồng Tuyến bởi vì có bệnh tim bẩm sinh, cho nên tính cách càng nhạy cảm cực đoan, luôn cảm thấy cha mẹ ghét bỏ nàng, hôm nay lại muốn bảo nàng gả cho một nam tử hoàn toàn xa lạ.

Với cá tính mạnh, nàng rời khỏi nhà trốn đi, nghìn dặm xa xôi đi đến quận Dương Vũ, nàng chính là vì tự mình khảo sát vị hôn phu của mình Chúc Văn Đài.

Nhưng mà...

Thật không ngờ mới vừa tiến vào phạm vi thế lực gia tộc họ Chúc, liền lập tức bị võ sĩ gia tộc họ Chúc đánh ngất xỉu, gặp phải vận rủi trước nay chưa từng có.

Nàng vốn định chết, kết quả được Kim Hối cứu.

Nhưng ở lúc đường cùng, gặp được người đàn ông si tình như Kim Hối, kính trọng nàng như nữ thần..

Đổi thành thiên kim quý tộc khác, căn bản ghét Kim Hối.

Thế nhưng Trịnh Hồng Tuyến từ nhỏ có bệnh, tâm tính nhạy cảm, vô cùng hiểu được lòng người dễ thay đổi, cho nên ngược lại biết mình muốn cái gì hơn ai hết.

Đối với một người đàn ông có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế (*), hướng nội, nhạy cảm, thiện lương, si tình như Kim Hối, trái lại đặc biệt thích.

(*) Mấy chương trước có miêu tả Kim Hối thích mọi thứ ngăn nắp đối xứng tuyệt đối. Đó là một trong những triệu chứng của rối loạn ám ảnh cưỡng chế Obsessive-Compulsive Disorder – OCD.

Huống chi lúc nàng ở địa ngục là Kim Hối cứu nàng.

Thế là hai người liền chu toàn chuyện tốt.

Nguyên bản nàng suy nghĩ cả đời đều không liên lạc với gia tộc, nhưng hôm nay thấy phủ Bá Tước Huyền Vũ đến bước đường cùng, nàng cảm thấy có nghĩa vụ xuất thủ tương trợ.

Mặc dù, nàng cảm thấy bản thân căn bản giúp đỡ không được.

Thế nhưng có thể hay không là một chuyện, có làm được hay không lại là một chuyện khác.

Cho nên nàng chủ động hướng Thẩm Lãng đưa ra, sẵn lòng trở về phủ Bá tước Tây Sơn, hướng phụ thân xin giúp đỡ.

Thẩm Lãng trong lòng thở dài.

Lại là một người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.

Mặc dù là có tâm vô lực.

Thế nhưng, có tâm thì so với cái gì cũng mạnh hơn!

Thẩm Lãng tức khắc đứng dậy, chắp tay nói:

- Trịnh tiểu thư, ngươi là một cô nương không tầm thường, mặc dù có chút liều lĩnh cực đoan. Nhưng vẫn là vô cùng tài ba, Kim Hối có thể cưới được ngươi là phúc khí của hắn. Nhưng mà chuyện tình phủ Bá Tước Huyền Vũ ngươi không cần phải lo lắng, ngươi chỉ cần thanh thản ổn định ở trong phủ cùng Kim Hối sống đi.

Trịnh Hồng Tuyến nhìn chằm chằm Thẩm Lãng một lúc lâu rồi hỏi:

- Thực sự không cần ta hỗ trợ?

- Không cần. - Thẩm Lãng nói.

Trịnh Hồng Tuyến đi ra.

Kim Hối theo tò tò ở phía sau, đưa người vợ trở về nhà.

- Hồng Tuyến à, nàng có khát không? - Nói xong Kim Hối liền rót một chén trà, còn thử nhiệt độ một chút.

Ấm áp, là nhiệt độ Hồng Tuyến thích nhất.

- Kim Hối, chàng có chuyện gì gạt thiếp hả. - Cô gái kiêu ngạo Trịnh Hồng Tuyến nói.

Mặt Kim Hối run lên, nghiêm khom lưng nhận sai.

- Thật xin lỗi Hồng Tuyến, có một số việc ta thực sự không thể nói, đối với bất kỳ người nào cũng không thể nói.

Trịnh Hồng Tuyến nhìn chồng mình một lúc lâu, nói:

- Quên đi, trung thành vốn là một phẩm chất tốt nhất.

Kim Hối mừng rỡ nói:

- Cảm ơn Hồng Tuyến khoan hồng độ lượng.

Trịnh Hồng Tuyến nói:

- Thiếp bây giờ ngược lại tò mò, Thẩm Lãng đến tột cùng như thế nào ngăn cơn sóng dữ, với góc nhìn của thiếp cũng là thần tiên khó cứu nổ.

Kim Hối vẫn câm miệng, không nói được một lời.

Trịnh Hồng Tuyến phất tay nói:

- Đi thôi, chủ tử của chàng còn cần chàng mà.

- Ôi chao! - Kim Hối nói, tiếp đó nhịn không được đấm bóp cổ và bả vai cho vợ, tiếp đó đặt con mèo đen ngoan ngoãn nhất bên cạnh vợ, để nàng đỡ buồn chán.

Tiếp đó, gã mới đi ra ngoài chờ đợi Thẩm Lãng sai phái.

Trịnh Hồng Tuyến thấy bóng lưng chồng mình đi nhẹ nhàng, trong lòng không khỏi cảm thấy dịu dàng hạnh phúc.

Theo nàng, con cái nhà dòng dõi loại gì cũng hư hỏng hết.

Một người đàn ông biết ấm lạnh, còn có bản lĩnh, vẫn là tốt nhất lương xứng.

Giống như mang giày.

Có người cảm thấy đẹp quan trọng nhất, có người cảm thấy thoải mái quan trọng nhất.

Dĩ nhiên, đôi giày Lãng gia này nhìn vừa cuốn hút, lại thoải mái, lại hoa lệ, cho nên mới có nhiều nữ nhân như vậy xếp phía sau muốn mang vào.

Nhưng nghìn vạn lần chớ mang mỹ nam Thẩm thành một đôi giày rách nhé!

...

Rõ ràng ở đường cùng mới thấy rõ lòng người!

Thẩm Lãng không khỏi cảm khái vạn phần.

Ở trong bước đường cùng này, để Thẩm Lãng gặp được hai phần tấm lòng hết sức chân thành.

Như vậy Từ Thiên Thiên thì sao?

Sẽ để cho ta thất vọng à?

Mà ngay tại lúc này, Kim Hối cùng Kim Trung đồng thời chạy vội mà vào.

- Cô gia, tiểu thư Từ Thiên Thiên đưa tới mật thư.

- Cô gia, người của hội Thiên Đạo đến rồi!

Thẩm Lãng mừng rỡ.

Hai chuyện tốt đến cùng lúc?

Hai tin tức quan trọng này, lại đồng thời đến!

Hội Thiên Đạo!

Một siêu cấp tổ chức có thể cùng hội Ẩn Nguyên địa vị ngang nhau.

Có thể ở trong nháy mắt kiếm được tám chín mười vạn hay không, thậm chí nhiều hơn, liền nhìn Thẩm Lãng biểu diễn kế tiếp!

...

Chú thích của Bánh: Chương thứ nhất sáu ngàn chữ đưa lên,nghĩ thật lâu, bởi vì ra một nhân vật quan trọng, suốt đêm luôn luôn viết đến sáng sớm chín giờ.

Ta đi ngủ, trong mộng lạy xin sự ủng hộ của mọi người cùng vé tháng a!

Chú thích của Mèo Thầy Mo: Lúc nãy sơ sẩy, up chương còn sót một đoạn dài chưa edit xong T_T
Bình Luận (0)
Comment