Dịch giả: Nham TặcNão Thẩm Lãng nhanh chóng chuyển động, thoáng hiện vô số phương án.
Lúc này, cổng trước trực tiếp đóng kín, ngăn cách hắn ở bên ngoài.
Điều này thật bình thường, bởi vì Bá Tước đại nhân muốn thương nghị chuyện bí mật, rốt cuộc Thẩm Lãng chỉ là một người ngoài mà thôi, không có khả năng tham dự.
...
- Gia tộc họ Chúc cử ai tới? - Bá Tước đại nhân hỏi dò.
- Đệ đệ của tổng đốc đại nhân Chúc Nhung, Bình Nam đại tướng quân Chúc Lâm! – Vị tâm phúc trả lời, tiếp đó dâng lên mật thư từ chim bồ câu thành Nộ Giang.
Bá Tước đại nhân nhìn một lần, mặt mày tái mét.
Lại là đại tướng quân Chúc Lâm, chuyện hết sức không ổn rồi đây?
Điều này đại biểu cho gia tộc họ Chúc nhất định phải lấy cho bằng được!
Hơn nữa chuyện cầu thân này vốn dĩ có thể thoải mái, nhưng tướng quân Chúc Lâm lại bí mật giục ngựa đến đây, đủ thấy được là muốn cho phủ Bá Tước trở tay không kịp, không muốn cho nhà họ Kim có bất kỳ cơ hội nào để từ chối.
Chúc Hồng Tuyết cầu hôn Kim Mộc Lan, cũng không phải làm thông gia bình thường, mà gã muốn thực hiện tân chính.
Muốn cướp đoạt đất phong cùng binh quyền phủ Bá Tước Huyền Vũ, quan trọng nhất chính là cái gì? Làm phủ Bá Tước mất đi quyền thống lĩnh quân đội, mà thế tử phủ Bá Tước là một tên ngu ngốc không có tiền đồ, căn bản không bảo vệ cho gia nghiệp được.
Một khi Kim Mộc Lan gả cho Chúc Hồng Tuyết, đó chính là hủy đi trụ cột phủ Bá Tước, gián tiếp cướp đi binh quyền phủ Bá Tước.
Bá Tước phu nhân cất tiếng nói run rẩy:
- Phu quân, chúng ta có thể từ chối được không?
Bá Tước đại nhân lắc đầu bảo:
- Không thể nào, gia tộc họ Chúc là quái vật khổng lồ, nếu từ chối công khai tương đương với trở mặt. Huống hồ đằng sau chuyện cầu hôn này có lẽ là ý chí của quốc quân.
Kim Mộc Lan nói:
- Con tuyệt đối không gả bên ngoài, con nhất quyết phải ở nhà phò tá đệ đệ, muốn bảo vệ tốt cơ nghiệp trăm năm của gia tộc họ Kim này, ai muốn đoạt đi, trừ phi bước qua trên xác con.
Bá Tước đại nhân thở gấp trút giận, cau mày, ở trong nhà băn khoăn đi qua đi lại.
Kim Mộc Lan nói:
- Phụ thân, con có thể tự hủy dung mạo.
Sau đó, nàng trực tiếp rút ra dao găm, chỉ cần Bá Tước đại nhân ra lệnh một tiếng, nàng sẽ cắt nát dung nhan tuyệt mỹ của chính mình.
- Không được! - Bá Tước Huyền Vũ lên tiếng quả quyết:
- Ta muốn bảo vệ trăm năm cơ nghiệp gia tộc không hề giả, nhưng đầu tiên ta muốn bảo hộ cho con gái của mình không bị tổn thương. Dù cho con phá hủy dung nhan, gia tộc họ Chúc vẫn như cũ mà hướng con cầu hôn, trừ phi...
Kim Mộc Lan tiếp lời:
- Trừ phi hôm nay con kết hôn, tuyển người vào cửa ở rể, đồng thời bái đường thành thân trước khi đại tướng quân Chúc Lâm đến, tạo chuyện đã rồi, để hắn biết khó mà lui, không cách nào hướng con cầu hôn!
Không sai, đây đã là biện pháp duy nhất, đính hôn thôi chưa xong, bởi vì tuyển con rể tới cửa lại chưa đính hôn không được.
Đại tướng quân Chúc Lâm cách phủ Bá Tước Huyền Vũ chạy không đến hai trăm dặm là tới nơi trong tối nay.
Nguyên bản coi như tuyển chọn rể, Bá Tước Huyền Vũ cũng tính toán chọn một phen thực tốt.
Tối nay phải thành hôn, nói cách khác trước giữa trưa phải đi phát thiệp cưới rộng rãi ra ngoài. Trong vòng hai canh giờ, nhất định phải lấy một thằng con rể về.
Nhìn con gái ông xinh đẹp mà lại kiên cường, lòng Bá Tước Huyền Vũ mềm nhũn, ông khuyên con:
- Mộc Lan, gia tộc họ Chúc như mặt trời ban trưa, mà tiền đồ Chúc Hồng Tuyết cũng rực rỡ, là rể hiền tuyệt hảo. Phụ thân không thể vì lợi ích của gia tộc mà hi sinh hạnh phúc của con được, chi bằng con suy nghĩ thêm đi?
Tiểu thư Kim Mộc Lan phủ Bá Tước đáp lại:
- Phụ thân, hạnh phúc lớn nhất của con là tận hết khả năng dâng hiến cho gia tộc mình, nếu là sau khi phụ thân mất, chắc chắn đệ đệ không bảo vệ nổi cơ nghiệp của tổ tông đâu, con tuyệt đối không lấy chồng.
Bá Tước đại nhân nhất thời vô cùng đau lòng cùng cảm động, sau đó ông trực tiếp cầm lên bút mực, viết xuống năm tên trên tờ giấy trắng.
Năm người này đều là những thanh niên phi thường kiệt xuất, cũng là trong lòng Bá Tước đại nhân tuyển chọn điều kiện người ở rể tốt nhất.
Bá Tước đại nhân rất thương yêu con gái ông, 3 năm trước đây ông đã bắt đầu vì con mà xem xét vị hôn phu. Chẳng qua dù gì cũng rất khó mở miệng nhận người ở rể, hơn nữa càng quan trọng là Kim Mộc Lan vẫn luôn từ chối.
Giờ đây thời gian eo hẹp, nhất định phải sớm làm quyết định.
Trong năm vị hôn phu, người được chọn đầu tiên, đó là Vương Liên.
18 tuổi đã trúng cử, nay là chủ bộ thành Huyền Vũ, họ hàng xa phủ Bá Tước.
Tên thứ hai là Mạc Dã, thiên tài võ đạo thành Huyền Vũ, 16 tuổi liền trúng cử võ thuật, vả lại đang luyện võ khắc khổ, đang chuẩn bị thi làm võ tiến sĩ.
Hai người này đều là thanh niên có tương lai đầy triển vọng, còn ba người kia cũng là thanh niên tuấn kiệt trong phủ Bá Tước, có văn có võ, từ nhỏ được nhà họ Kim bồi dưỡng thành người tài, rất trung thành với phủ Bá Tước.
Năm người này với Kim Mộc Lan vô cùng ngưỡng mộ, đầy khát vọng ao ước.
Chuẩn xác mà nói toàn là người trẻ tuổi trong phạm vi vài trăm dặm, đều ngày đêm tơ tưởng đến Kim Mộc Lan.
- Kim Trung, ngươi phái người dùng tốc độ nhanh nhất mang năm người này vào phủ, để Kim Mộc Lan lựa chọn.
Bá Tước đại nhân đem danh sách giao cho người hầu trung thành.
Bá Tước đã cảm thấy thật xin lỗi con gái ông, cho nên ông chỉ quyết định chọn năm người, nhưng cuối cùng quyền quyết định giao cho Kim Mộc Lan.
- Dạ. - Kim Trung tiếp nhận danh sách, sau đó đem phần danh sách này nhét vào ngực, đi ra bên ngoài, phái mười mấy người kỵ sĩ đi tìm.
Bá Tước đại nhân nói:
- Mộc Lan, mặc dù thời gian gấp rút, nhưng phụ thân nhất định sẽ tìm được thí sinh tốt nhất cho con, nhất định phải để cho con hạnh phúc cả đời. Năm người thanh niên kia đều đặc biệt ưu tú, con chọn một vị thật xuất sắc vào.
Mà ngay lúc này, Thẩm Lãng đi đến nói:
- Bá Tước đại nhân, tiểu thư Mộc Lan, học trò có thể gia nhập cạnh tranh sao? Học trò cũng muốn lấy nàng!
Lời này vừa ra, toàn bộ mấy người ở đây đều đờ ra, lập tức lại không phản ứng kịp, thiệt tình bất ngờ quá không kịp đề phòng.
Sau đó, Bá Tước Huyền Vũ dù có tu dưỡng tốt đến mấy cũng nhịn không nổi nữa, cả người cơ hồ muốn nổ tung.
Không chỉ là Bá Tước đại nhân, nhất là mấy người khác tại đây đưa ánh mắt nhìn phía Thẩm Lãng đều có loại cảm giác hận không thể xé xác hắn ra.
Hừ, chỉ bằng ngươi? Cũng muốn lấy tiểu thư phủ Bá Tước ư!
Tướng mạo chuẩn không cần chỉnh, nhưng ngoại hình ngươi đẹp trai như vậy, thích hợp đi làm vịt thôi, đừng mơ mộng viển vông nữa.
Quyền thế nhà ngươi ra sao hả? Một tên nông dân nghèo mạt rệp mà thôi.
Đương nhiên, một người không thể lựa chọn xuất thân, nếu như ngươi đủ ưu tú, Bá Tước đại nhân cũng không cần lo lắng, cuối cùng chuyện muốn lấy một tên về ở rể lại đòi xuất thân nhà quyền thế thiệt khó khăn đi.
Nhưng chính cái tên Thẩm Lãng tự tiểu vào mình?
10 năm đèn sách còn chưa tốt nghiệp được học đường trấn trên, lại bị đuổi thẳng cổ.
Đặt ở Trái đất đời sau mà nói, tương đương với chuyên nghiệp đọc sách, mười tám tuổi còn chưa tốt nghiệp tiểu học.
Xuất thân từ nhà nông nghèo kiết xác, lại kiên không thể chọn, tay không thể nâng, hết ăn lại nằm, một phế vật.
Toàn thành Huyền Vũ người người đều biết, bộ óc của Thẩm Lãng có vấn đề, trí lực thấp kém.
Cùng đi so với năm người được chọn của Bá Tước đại nhân, Thẩm Lãng ngươi không đáng một xu luôn ấy.
Năm người đó đều là trang tuấn kiệt trẻ tuổi, tài hoa hơn người, hoặc là võ nghệ siêu quần, Thẩm Lãng nhà ngươi chẳng có thứ gì cả.
Để cho người ta không thể nhịn được chính là, Thẩm Lãng nhà ngươi ham mê giàu sang vứt bỏ cha mẹ đi ở rể họ Từ, nay bị nhà họ Từ đuổi ra, bị Từ Thiên Thiên vứt bỏ, ngươi lại vẫn muốn lấy thiên kim phủ Bá Tước ta ư?
Ngươi xem phủ Bá Tước ta trở thành thứ gì?
Thiên kim phủ Bá Tước Huyền Vũ so với Từ Thiên Thiên cao quý bao nhiêu gấp mấy lần? Coi như là kén chọn rể cũng muốn ngàn chọn vạn chọn, ngươi rõ là con cóc mà đòi ăn thịt thiên nga a!
Bá Tước phu nhân tiến lên gắng sức trấn an sau lưng chồng, ôn nhu nói:
- Phu quân đừng tức giận, nghe nói trí lực Thẩm Lãng này có vấn đề, hơn nữa lại là một đứa bé, chúng ta đừng chấp nhặt với hắn làm cái gì?
Huyền Vũ Bá Tước thở hắt ra.
Đúng vậy, đây là một người đầu óc có bệnh, vẫn còn nhỏ, đường đường Bá Tước đại nhân cùng hắn tính toán cái chi?
- Bây đâu, đem trẻ lang thang này đưa về nhà trước đi, mặt khác đưa mười đồng vàng, nhớ kỹ phải giao cho cha mẹ hắn, đừng cho hắn. - Bá Tước đại nhân ra lệnh:
- Ngày mai sẽ phái người đi đón vào phủ đọc sách, dạy dỗ cho tốt.
- Tuân lệnh! - Hai võ sĩ tiến lên, bắt được cánh tay Thẩm Lãng ép buộc kéo hắn ra bên ngoài.
Thẩm Lãng nói:
- Tiểu thư Mộc Lan, tin tưởng ta so với năm người kia càng thêm thích hợp, biến thành chồng của người, lẽ nào ngay cả cạnh tranh tư cách của ta cũng không có sao?
Kim Mộc Lan coi hướng Thẩm Lãng, lại ngắm nghía hắn một lúc lâu mới nói:
- Ta nhớ ra rồi, ba năm trước đây lúc ta đi săn thú, không cẩn thận từng cưỡi ngựa đụng ngươi, ngươi là Nhị Ngốc...
Ê! Nữ thần nàng nói vậy quả thực thẳng thừng làm ta bị tổn thương mất rồi.
Không sai, Thẩm Lãng ở trong thôn không ai gọi tên, toàn gọi Nhị Ngốc, bởi vì trong thôn còn có một Đại Ngốc khác, hắn là tên bạn duy nhất của Thẩm Lãng.
Lúc đó chiến mã Kim Mộc Lan không cẩn thận đụng Thẩm Lãng bị thương, lập tức ôm hắn lên, tìm người trong thôn hỏi hắn tên gọi là gì, nhà ở nơi nào, đối phương trả lời bảo đây là Nhị Ngốc.
Nghe được hai tiếng Nhị Ngốc đó, da mặt Bá Tước đại nhân nhịn không được giật một phát.
Thẩm Lãng nói:
- Mộc Lan tiểu thư, ta cũng muốn lấy nàng, nhất định sẽ không làm nàng thất vọng đâu.
Kim Mộc Lan xem ánh mắt Thẩm Lãng tràn đầy nhu hòa. Thậm chí còn có chút dịu dàng.
Ba năm trước đây nàng nghe được chuyện về Thẩm Lãng, sau khi biết hắn là người có trí lực rất thấp, đối với hắn liền đặc biệt thông cảm, vài lần ghé thăm hắn, phái đại phu tốt nhất trị liệu cho hắn.
Tóm lại, ánh mắt của Kim Mộc Lan đối với hắn như nhìn con trẻ vậy, mà lúc đó chỉ số thông minh của Thẩm Lãng chẳng phải rất thấp như trẻ con sao?
Mộc Lan đối với thế giới người lớn tràn đầy gian dối lọc lừa vô cùng thất vọng, với hài tử đơn thuần lại rất thân mật.
Thế là, Kim Mộc Lan nhìn Thẩm Lãng nói:
- Được nhỉ, ta cũng cho ngươi vào danh sách, vậy ngươi cũng có thể cạnh tranh công bằng nhé.
Người khác kỳ thị Thẩm Lãng, nàng không hề kỳ thị.
Bá Tước đại nhân đang muốn mở miệng ngăn cản, Kim Mộc Lan mỉm cười nói:
- Phụ thân, người đang lo lắng cái gì?
Bá Tước đại nhân lại tự giễu, đúng vậy, ta đang lo lắng cái gì chứ.
Mộc Lan chẳng qua là thiện tâm thông cảm, lúc này mới choThẩm Lãng xếp vào danh sách chờ tuyển, lại căn bản không thể chọn hắn, cần gì phải buồn lo vô cớ, nổi giận không đâu.
- Người đâu, đưa Thẩm Lãng mang đến thư phòng thứ sáu! - Bá Tước đại nhân hạ lệnh.
...
Một canh giờ sau!
Năm thanh niên tuấn kiệt khác bị dẫn tới phủ Bá Tước Huyền Vũ, đều được đưa vào năm thư phòng khác nhau, Thẩm Lãng ở phòng thứ sáu.
Bọn họ đều không thấy mặt nhau, cũng không biết đối phương là ai.
Từ Kim Mộc Lan tự mình chọn lựa, cách một tấm bình phong tiến hành khảo sát.
Thời gian eo hẹp, ở trước giữa trưa sẽ phải chọn ra người cuối cùng, buổi tối sẽ phải thành thân, tối đa chỉ có một canh giờ, muốn từ trong sáu người đó chọn ra một vị biến thành hôn phu của Kim Mộc Lan.
Mộc Lan bước vào trong thư phòng, phủ Bá Tước chọn rể chính thức bắt đầu!
...
Chú thích của Bánh: Các sếp ơi, nhờ cậy cho phiếu nha.