Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế (Dịch)

Chương 180 - Chương 180: Cừu Thiên Nguy Đau Đớn Đến Phun Máu! Đại Cục Đã Định!

Chương 180: Cừu Thiên Nguy đau đớn đến phun máu! Đại cục đã định!
Chương 180: Cừu Thiên Nguy đau đớn đến phun máu! Đại cục đã định!
Sứ giả của Vua Hải Tặc này đứng bên ngoài cách đấy trăm thước.

Cho nên, gã tận mắt đến Cừu Kiêu dùng miệng đi ra, tận mắt đến Cừu Kiêu bị chém đầu xuống.

Chỉ bất quá chuyện trong phòng, gã không nhìn thấy, cũng không nghe được.

Hơn nữa trong toàn bộ quá trình, ba đại cao thủ Kim Hối, Thẩm Thập Tam, Kim Sĩ Anh đều đứng bên cạnh.

Chỉ cần thoáng khẽ động, gã sẽ chết.

Thẩm Lãng đưa cái đầu của Cừu Kiêu đặt trên tay gã, tức khắc đầy tay cũng là máu, mà còn nóng hổi nữa.

Sứ giả của Vua Hải Tặc không nhịn được nói ra:

- Vì, vì cái gì kia chứ?

Gã thật sự là không cách nào hiểu được, Thẩm Lãng này điên thật rồi à?

Không sợ Vua Hải Tặc tức giận à? Không sợ gia tộc họ Kim bị diệt môn sao?

Thẩm Lãng không trả lời, mà trực tiếp hỏi:

- Thuyền của ngươi ở đâu?

Sứ giả nhìn về phía sau bến tàu.

Một chiếc thuyền nhỏ dừng ở nơi đó, nhưng mà dù sao cũng là thuyền có thể vượt biển, dù có nhỏ cũng không thế bé hơn được nữa?

Thẩm Lãng hạ lệnh:

- Tất cả mọi người hỗ trợ, dời hai nghìn cái đầu người đến trên thuyền, để người huynh đệ này chở về đi.

Tiếp đó hơn một nghìn một tân binh phủ Bá Tước Huyền Vũ xuất hiện, đẩy xe cút kít, chất đầy đủ đầu người, đẩy về phía chiếc thuyền hải tặc trên bến tàu.

Trong thời gian ngắn ngủi, hai nghìn cái đầu người toàn bộ vận chuyển lên thuyền.

Sứ giả Vua Hải Tặc ngó Thẩm Lãng một lúc đó, tiếp đó xoay người đi.

Gã không có phát sinh bất cứ uy hiếp gì.

Bởi vì đã không còn cần thiết, chiến tranh đã không thể tránh né.

Kế tiếp gã sẽ theo Vua Hải Tặc dẫn đầu mấy vạn đại quân leo lên đảo Vọng Nhai, giết sạch những thứ trên đảo.

Tất cả mọi người đi.

Duy chỉ có Kim Kiếm Nương còn đứng tại chỗ.

Thẩm Lãng vẫn chưa đi đi tới, gương mặt của nàng cũng đã ửng hồng toàn bộ.

Ánh mắt của hắn mới vừa nhìn sang, em gái tư thế oai hùng hiên ngang hân tay luống cuống, giống như hai tay hai chân đều không có chỗ thả, hai cái đùi cũng hợp lại cùng một chỗ, khẩn trương đến tột đỉnh.

Em gái à đừng như vậy.

Nếu ngươi cứ chụm chân lại cùng một chỗ, đường cong eo mông đặc biệt rõ ràng, ta thực sự không nhịn được sẽ muốn lên bóp đó.

Thế nhưng ta tuyệt đối không thể làm như vậy.

Ta cũng không thể lại để cho nương tử thương tâm, ta chính là người mắc phải sai lầm. Ta mặc dù là cặn bã, nhưng ta cũng có ranh giới cuối cùng của mình.

Cho nên ngươi đi mau, bằng không thì ta lo lắng không khống chế được bản thân ta mất.

Thẩm Lãng nói:

- Cảm ơn Kiếm Nương.

Kim Kiếm Nương lắc đầu đáp:

- Là ta cảm ơn cô gia, để ta xả giận, thân thủ giết tên ác tặc này.

Thẩm Lãng nói:

- Ở lại ăn cơm rồi hẵn đi chứ?

- Không, không được. - Kim Kiếm Nương nói:

- Tiểu thư bên kia còn cần ta hỗ trợ, ta lưu lại cũng không có chuyện gì, ta liền đi đây.

Tiếp đó, Kim Kiếm Nương vội vã đi.

Cách đó không xa Kim Hối càng thêm chân tay luống cuống đứng ở chỗ này.

Kiếm Nương, ta... Ta là ca ca của muội mà, ta lớn như vậy mà đứng ở chỗ này muội lại không phát hiện ra sao?

Muội cũng không nhìn ta một cái, cũng không nói một câu liền đi.

Ta còn muốn hỏi nương tử của ta ở nhà thế nào mà?

Kim Hối trong lòng thở dài, nhớ tới tình cảm hồi nửa đêm qua ở nhà xí ngồi chồm hổm.

- Ôi, tiểu bạch kiểm thật sự không phải là thứ tốt lành gì.

Tiếp tục gã vội vàng che miệng, mặc dù gã chẳng qua là nói ở trong lòng, nhưng nhỡ ra cô gia biết thuật đọc tâm nên làm cái gì bây giờ?

...

Nhà trên sườn núi, cũng chỉ còn lại có hai người Thẩm Lãng cùng Bá tước Huyền Vũ.

Nhìn cái hầm to lớn cách đó không xa.

Có chừng hơn vạn người đang bận rộn trong hầm.

Dĩ nhiên không phải đang đào mỏ, cũng không phải đãi vàng, mà là kết thúc công việc giăng cái bẫy hoành tráng.

Chiến lược đảo Vọng Nhai này được chuẩn bị đã bao lâu?

Từ lúc đưa ra cái chiến lược này đến bây giờ đã nửa năm, từ bắt đầu thực thi cũng đã có gần bốn tháng rồi.

Lúc ít nhất mấy nghìn người, lúc nhiều nhất hơn một vạn người.

Rõ ràng ra tay hoành tráng.

Mấy vạn đợt người, dùng nửa năm, xây dựng một thiên la địa võng, cạm bẫy động trời.

Hôm nay, cuối cùng phải phát huy hiệu quả.

Thẩm Lãng nói:

- Nhạc phụ đại nhân, sắp đến Tết.

Bá tước Huyền Vũ Kim Trác nói:

- Đúng vậy, còn có ba ngày sẽ Tết.

Mùa xuân năm nay cùng trước kia cũng khác nhau.

Bá tước Kim Trác nói:

- Lúc trước mỗi một năm Tết âm lịch, coi như vô cùng náo nhiệt, nhà của chúng ta cũng giăng đèn kết hoa dùng tiền nước chảy. Ta kỳ thực một chút cũng không vui, thậm chí mỗi một lần đều sợ hãi Tết âm lịch. Bởi vì nó mang ý nghĩa phô trương lãng phí, thế nhưng không thể nào tránh khỏi nó. Quý tộc có quý tộc phép tắc, rất nhiều thứ đừng quản có cần hay không cũng phải có, bằng không cổ khí thế này sẽ phải tiêu mất, người ta sẽ nói gia tộc họ Kim, làm qua quít đơn giản như thế, nhất định là gia đạo sa sút.

Thẩm Lãng hiểu điểm này.

Ở nhiều quốc gia phô trương cũng là sĩ khí, đại quý tộc cũng thế, kể cả công ty lớn cũng vậy.

Bề ngoài quan trọng nhất.

Rất nhiều công ty lợi hại, kỳ thực hoàn toàn là mắc nợ, nhưng chỉ muốn bề ngoài gọn gàng, người ta vẫn cho là nó như mặt trời ban trưa.

Lòng tin cùng sĩ khí là không thể thiếu.

Cho nên nhạc phụ đại nhân suốt hai mươi năm không dễ dàng, từ đầu đến cuối duy trì thể diện gia tộc không ngã.

Bá tước Kim Trác nói:

- Hôm nay cuối cùng không cần cố mà chống đỡ thể diện, cũng không cần trình diễn phô trương lãng phí làm trò.

Thẩm Lãng nói:

- Bởi vì chúng ta chuẩn bị vở kịch lớn hơn, xa hoa hơn.

Kim Trác nói:

- Năm nay mùa xuân này, người một nhà chúng ta sẽ không cách nào đoàn tụ. Bằng không con về nhà một chuyến, cùng phụ mẫu con, Mộc Lan và nhạc mẫu ăn một bữa cơm tất niên?

Thẩm Lãng suy nghĩ, vẫn từ chối cái lời đề nghị động lòng này.

- Không được. - Thẩm Lãng nói:

- Kế tiếp đại công trình thiên la địa võng sẽ phải kết thúc, cũng là rất thời khắc quan trọng nhất, tuyệt đối không thể phớt lờ, không thể có bất kỳ sai lầm.

- Nếu năm nay chúng ta không qua được, kẻ địch cũng không qua được.

- Chiến tranh lập tức liền phải tới!

Bá tước Huyền Vũ nói:

- Đúng vậy, chiến tranh lập tức đến ngay, sỉ nhục mà gia gia để lại sẽ do đứa cháu rể này rửa nhục này. Sau trận chiến này, phủ Bá Tước Huyền Vũ của ta lại một lần nữa quật khởi.

...

- Năm nay, thật là không có cách nào qua.

Trong một viện tử hoa lệ nhất thành Nộ Giang, một trang tuyệt sắc phát sinh tiếng thở dài.

Hôm nay thật là lạnh.

Mới hồi nãy chỉ có bay xuống vài bông tuyết mà thơi.

Bên ngoài gió lạnh hò hét, bên trong lại ấm áp như xuân.

Mỹ nhân tuyệt sắc mặc áo lông cáo, có vẻ càng thêm mắt ngọc mày ngài.

Ả giơ lên ngón tay ngọc ngà của mình, nhìn chăm chú vào ánh sáng xuyên qua cửa sổ, dường như muốn nhìn tay của mình còn yếu ớt hay không, có bị đông cứng hay không.

Đương nhiên không có.

Vẫn như ngọc như ngà.

Ả lười biếng ngồi xuống.

Bên cạnh có bốn tỳ nữ, mười thái giám phục dịch.

Bá tước Tấn Hải Đường Luân ngay cả chỗ ngồi cũng không, thậm chí lúc đứng, cũng muốn khom lưng khom người.

Cô gái này tên là Chiêu Nhan.

Tâm phúc của Thái tử điện hạ kiêm ngoại thất.

Không có lấy vào cửa, thế nhưng ở bên ngoài lại có thể đại biểu ý chí Thái tử điện hạ.

Cho nên dù cho Thái Thú biên giới ở trước mặt của ả, cũng không có chỗ ngồi.

- Được rồi, đều lui ra ngoài đi.

Toàn bộ tỳ nữ cùng thái giám đều lui ra ngoài, duy chỉ có để lại một lão thái giám, một lão thái giám võ công cao cường.

- Thật sự có mỏ vàng à? - Chiêu Nhan hỏi.

Đường Luân nói:

- Thật có mỏ vàng, thiếu chủ thành Nộ Triều Cừu Kiêu thấy rất rõ ràng, hầm chỗ sâu có vô số cát vàng, còn có thỏi vàng mới vừa đề luyện ra, trên trăm cân một thỏi, tồn kho trong hầm mỏ tầm năm vạn cân.

Chiêu Nhan mặt không đổi sắc, cầm lấy chén trà nhẹ nhàng uống một ngụm.

- Mỏ vàng không phải như thế. - Chiêu Nhan vẫy tay.

Bá tước Tấn Hải Đường Luân lập tức tiến lên, cầm tờ giấy trong tay bày ra.

Đây không phải là Cừu Kiêu nguyên kiện, mà là một phần sao chép, chính là phần cho Vua Hải Tặc.

Chiêu Nhan nói:

- Mỏ vàng không phải như thế, căn bản không có thể từ mỏ trong đất thấy nhiều cát vàng, cũng sẽ không có nhiều vàng tự nhiên như vậy, trừ phi là...

- Mạch vàng thời thượng cổ. - Bá tước Tấn Hải Đường Luân nói.

Chiêu Nhan lười biếng nằm vào trong ghế, thản nhiên nói:

- Các ngươi có ý kiến gì?

Bá tước Tấn Hải Đường Luân nói:

- Thần muốn cùng liên quân Cừu Thiên Nguy, hạ được đảo Vọng Nhai.

- Ừ.

Bá tước Tấn Hải Đường Luân nói:

- Cừu Thiên Nguy lo lắng quốc quân tức giận, sinh lòng sợ hãi, cho nên...

Chiêu Nhan nói:

- Cho nên cái gì?

Bá tước Tấn Hải Đường Luân nói:

- Thái tử điện hạ ngày nào cũng bận, vì nước mà vất vả, thần không quá mức kính ngưỡng, nguyện dâng lên mỏ vàng đảo Vọng Nhai hai mươi lăm phần trăm, hàng năm đều dâng hiến.

Chiêu Nhan nói:

- Lãnh địa phong thần bị hải tặc cướp đi, lấy tư cách quốc quân còn thể diện gì. Hôm nay có thể dùng chiến sự nước Nam Ẩu lấy tư cách mượn cớ, một khi bình định bên kia kết thúc, liền không còn lý do. Nếu lãnh thổ Việt quốc trường kỳ bị hải tặc chiếm, chẳng phải là đánh mất uy nghiêm?

Bá tước Tấn Hải Đường Luân nói:

- Chiêu phi nói phải.

Con ngựa này chụp rắm tốt thế, Chiêu Nhan căn bản cũng không phải là Thái tử phi.

Bá tước Tấn Hải nói tiếp:

- Chờ chúng ta đánh hạ đảo Vọng Nhai, toàn bộ quân đội phủ Bá Tước Huyền Vũ bị chém tận giết tuyệt, giết toàn bộ Kim Trác phu thê, Thẩm Lãng phu thê, lưu lại Kim Mộc Thông một dòng độc đinh, dù cho một mình hắn cũng có thể đại biểu gia tộc họ Kim.

Chiêu Nhan trầm ngâm không nói.

Bá tước Tấn Hải nói:

- Đến lúc đó, Kim Mộc Thông biến thành Bá tước Huyền Vũ mới, cho hắn lấy một mối hôn sự. Tiếp đó chúng ta quang minh chánh đại đảo Kim Sơn cùng đảo Vọng Nhai trả đến trong tay của hắn, cho nên trên danh nghĩa hai đảo nhỏ này vẫn thuộc về phủ Bá Tước Huyền Vũ.

Chiêu Nhan nói:

- Ngươi đây là muốn đưa con gái gả cho Kim Mộc Thông, để con của ngươi lấy Cừu Yêu Nhi. Chuyện thứ nhất này, Kim Mộc Thông biến thành con rối, toàn bộ phủ Bá Tước Huyền Vũ đều trở thành tài sản riêng hai gia đình các người đúng không?

Bá tước Tấn Hải Đường Luân khom người nói:

- Thần vĩnh viễn là Thái tử vây cánh, Cừu Thiên Nguy cũng đối với Thái tử kính ngưỡng vạn phần. Tam vương tử có Hầu tước Trấn Tây cùng Bá tước Vũ An, đối với chúng ta những thứ này cựu thần cũng lạnh nhạt, thần không quen nhìn bọn họ.

Đây cũng là đầu danh trạng.

Nếu là Thái tử điện hạ có thể ôm việc này, như vậy ở đại nghiệp tranh ngôi, Cừu Thiên Nguy cùng Bá tước Tấn Hải đều muốn đứng ở phe Thái tử.

Chiêu Nhan cau mày nói:

- Các ngươi suy nghĩ xuất binh bao nhiêu?

Bá tước Tấn Hải Đường Luân nói:

- Hẳn là chừng ba vạn, gần thập bội với phủ Bá Tước Huyền Vũ.

Chiêu Nhan nói:

- Ngươi mới vừa nói đảo Vọng Nhai phía trên có bao nhiêu vàng dự trữ vậy?

Bá tước Tấn Hải Đường Luân nói:

- Năm vạn cân.

Chiêu Nhan nói:

- Sau đó vận ba vạn cân qua đây.

Đường Luân trong lòng kinh ngạc, nhưng trên mặt không dám có bất kỳ biểu hiện gì, khom người nói:

- Vâng!

Tiếp tục Đường Luân nói:

- Mặt khác, về Kim Mộc Lan, nên sống hay chết?

Chiêu Nhan nói:

- Đương nhiên phải sống, nữ nhân Thái tử điện hạ muốn ta sẽ ngăn được à? Nhưng mà vì để tránh cho ả làm thương tổn được Thái tử điện hạ, hãy phế gân mạch của gã, đánh gãy hai tay hai chân gân mạch xong thì nối lại, có thể bước đi, có thể quỳ, có thể nằm úp sấp, có thể cong lên, có thể là được.

- Vâng. - Đường Luân khom người nói.

Chuyện này cứ như vậy bàn xong.

Thoạt nhìn có vẻ dễ như trở bàn tay, không giống như là đàm phán sự kiện trọng đại.

Kỳ thực, khi Thái tử đồng ý phái Chiêu Nhan đến đây, trong lòng của gã cũng đã đáp ứng, chuyện này cũng đã thành.

Gặp mặt bàn lại, liền chỉ là một người đi ngang qua sân khấu.

Giữa các quốc gia của trái đất hiện đại cũng tương tự, đôi bên đã sớm thỏa đáng hết tất cả điều khoản, sau đó sẽ do lãnh tụ đôi bên đứng ra ký tên.

Bằng không những sự kiện quan trọng như vậy, làm sao có thể ở một trong vòng hai ngày đã nói xong.

- Vậy thần liền cáo lui, sẽ báo tin tức cực tốt này cho Cừu Thiên Nguy. - Đường Luân nói.

Chiêu Nhan nói:

- Quyết định xong liền mau chóng động thủ, càng nhanh càng tốt.

Đường Luân nói:

- Vâng! Sau khi thần cùng Cừu Thiên Nguy gặp mặt, lập tức trở về nhà tập kết quân đội, chuẩn bị khai chiến.

Tiếp đó Đường Luân lui về phía sau rồi đi, mãi cho đến chỗ Chiêu Nhan không thấy được mới xoay người.

Chiêu Nhan lười biếng nói:

- Bay đâu, cầm bái thiếp của ta đi đến phủ Bá Tước Huyền Vũ, để Kim Mộc Lan tới gặp ta.

- Vâng!

Một thái giám tiếp nhận bái thiếp, vội vội vàng vàng rời đi.

Trên dung nhan tuyệt mỹ của Chiêu Nhan hiện lên vẻ tươi cười.

Mộc Lan sư muội, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, không phải sao?

Chúng ta cùng nhau theo đại tông sư Chung Sở Khách tập võ, kết quả gia tộc của ta gặp kịch biến, ta – một đứa con gái quý tộc - té xuống phàm trần, mà ngươi vẫn cao cao tại thượng.

Hôm nay, phủ Bá tước Huyền Vũ của ngươi lại sắp huỷ diệt.

Mà Chiêu Nhan ta đây, lại lại một lần nữa quật khởi, thậm chí có thể nắm giữ vận mệnh Kim Mộc Lan nhà ngươi.

Tạo hóa trêu người, thật là vi diệu quá đi.

Chiêu Nhan vươn bàn tay ngà ngọc, giống như nắm giữ Kim Mộc Lan vậy, chợt bóp một cái.

...

Trong thành Nộ Triều!

Vua Hải Tặc Cừu Thiên Nguy thời thời khắc khắc đều ở vào trạng thái phấn khởi.

Bao nhiêu năm không có loại cảm giác này.

Khi một người không ngừng thắng lợi thời điểm, như vậy với thắng lợi sẽ hoàn toàn chết lặng.

Thắng lợi bình thường căn bản là không cách nào khuấy động trái tim của ông ta.

Lần trước kích động vẫn là hai mươi năm trước, lúc đại diệt liên quân Bá tước Kim Vũ.

Từ đó về sau, gia tộc họ Cừu liền hoàn toàn bay lên, cũng đặt vững cơ nghiệp thành Nộ Triều.

Trong vòng hai mươi năm này, Cừu Thiên Nguy ở trên mặt biển hoàn toàn tung hoành vô địch.

Loại vô địch này có đôi khi cũng là một loại hiu quạnh.

Nhất là mấy năm gần đây, Cừu Thiên Nguy căn bản ngay cả cơ hội bản thân xuất thủ cũng không có.

Dưới trướng ông ta có ba đại tướng, con nuôi Cừu Hào, con trai ruột Cừu Kiêu, con gái nuôi Cừu Yêu Nhi.

Mỗi một người cũng có thể một mình đảm đương một phía.

Nhất là Cừu Yêu Nhi, càng tồn tại như nữ bá vương, bách chiến bách thắng.

Việt quốc Thái tử cùng Tam vương tử đều tới mời chào ông ta, đồng thời đồng ý sau khi lên ngôi sắc phong ông ta là Nộ Triều Hầu.

Cừu Thiên Nguy chỉ có động lòng một chút mà thôi.

Ta có được một tòa thành trì, còn có mấy chục đảo nhỏ, mấy vạn đại quân.

Chỉ là một Nộ Triều Hầu thì có sá gì?

Ta muốn là thống trị cao hơn sự.

Ta muốn là đặt gia tộc họ Cừu trăm năm, nghìn năm cơ nghiệp.

Hôm nay cơ hội này rốt cuộc đã tới.

Giống như đạo sĩ luyện kim nói, bàn tay trái ông ta cầm mạch vàng thời thượng cổ, bàn tay phải cầm quặng sắt đảo Kim Sơn, có tiền có vũ khí, lo gì thống trị không được hả?

Vương quốc Đại Tấn, không phải là bằng vào một mạch vàng thời thượng cổ quật khởi à?

Đương nhiên còn có ở thời khắc mấu chốt, thọc minh hữu vương quốc Đại Càn một đao.

Hôm nay vương quốc Đại Tấn, nghiễm nhiên đã là chư quốc mạnh nhất sau đế quốc Đại Viêm.

Vương quốc Đại Càn chia ra làm bốn. Vương quốc Đại Tấn độc chiếm một phần tư, thật là Đại Càn té ngã, Đại Tấn ăn no.

Cừu Thiên Nguy đứng ở cửa sổ, ngắm nhìn đảo Vọng Nhai về phía đông.

Sắp Tết.

Trước vừa qua một năm tốt lành, tiếp đó tập kết đại quân đại khai sát giới đi.

Mà lúc này, trong lâu đài Cừu Yêu Nhi lâu đài tràn đầy bầu không khí sắp Tết.

Đương nhiên đây hoàn toàn là mấy trăm cô gái tự tiêu khiển, Cừu Yêu Nhi nửa điểm đều không thèm để ý Tết.

Đối với nàng mà nói, cuộc sống mỗi một ngày đều là giống nhau.

Lục Y đã chết, Từ Thiên Thiên đi theo bên cạnh nàng, nhưng là không có thể trở thành tỳ nữ thân cận.

Nàng chọn một nữ võ sĩ đáng tin cậy nhất, tự mình chăm sóc cuộc sống của nàng.

- Chủ nhân, ngài xác định không nghe 《 Tây Du Ký 》nữa sao? - Từ Thiên Thiên bèn hỏi.

Cừu Yêu Nhi lắc đầu nói:

- Không nghe!

Biết được quyển sách này là Thẩm Lãng viết, nàng liền không nghe.

Nàng đứng ở cửa sổ, ngắm nhìn bờ biển.

Nàng là một người không thích động não, thế nhưng cũng có thể ngửi được một mùi vị âm mưu.

Đây hoàn toàn là đến từ trực giác.

Nhưng mà vào lúc này, phía trên bến tàu bỗng nhiên vang lên một trận tiếng chuông dồn dập.

Toàn thành khiếp sợ.

Đèn pha với tiếng chuông báo tới vô cùng bình thường.

Nhưng vội vã như vậy, inh ỏi thế này, liền hoàn toàn không bình thường.

Tiếp đó, một chiếc thuyền xuất hiện ở trên mặt biển.

Chiếc thuyền này không lớn, hơn nữa treo cờ đảo Vọng Nhai.

Trên boong thuyền, chi chít chất đầy đầu người.

Tất cả mọi người kinh ngạc, nữ ma đầu tiểu thư Cừu Yêu Nhi lại xuất chiến, lại đại khai sát giới?

Hình như không phải!

Nàng gần đây luôn luôn ở thành Nộ Triều, xung quanh toàn bộ hải tặc phản kháng đều bị nàng giết sạch rồi.

Chiếc thuyền kia dần dần đến gần rồi.

Tất cả mọi người đây mới nhìn rõ, đầu người trên boong thuyền thật quen thuộc.

Hình như... Hình như cũng là hải tặc thành Nộ Triều.

Lại nhìn sang cái đầu trong tay người kia.

Tức khắc kinh hãi!

Cái này, cái này không phải là đầu của Vua Hải Tặc nhỏ Cừu Kiêu sao?

Gã, gã chết như thế nào?

Thứ tai họa này cũng sẽ chết sao?

...

Cừu Thiên Nguy ngồi ở cửa sổ.

Ba mỹ nhân nở nang, trần như nhộng ôm ông ta.

Một cô gái trẻ, đồng dạng trần truồng mà quỳ trên mặt đất.

Cừu Thiên Nguy trong tay cầm đao khắc, vẽ trên lưng cô ta.

Vẽ bản đồ đảo Vọng Nhai.

Máu tươi nhễ nhại, cô gái kia đau đến toàn thân run rẩy, cũng không dám phát sinh bất kỳ thanh âm gì.

Nếu không sẽ bị chết vô cùng thảm.

Khắc tranh đến một nửa, Cừu Thiên Nguy không khỏi có chút mất hết hứng thú.

Mấy năm nay gái đẹp thấy rõ quá nhiều, cũng ngủ được nhiều lắm.

Cho nên mỹ nhân bình thường rõ ràng không tăng được dù chỉ là một chút hăng hái.

Ở trong đầu của ông ta không khỏi do dự một việc.

Thật sự phải mang Kim Mộc Lan đưa cho Thái tử à?

Bản thân giữ lại? Không thể được sao?

Tưởng tượng một chút, quý tộc trăm năm Kim Mộc Lan, tuyệt sắc nổi tiếng khắp thiên hạ, cứ như vậy quỳ trên mặt đất, tùy ý để ông ta khắc chữ ở trên lưng mông, chẳng phải hay hơn sao?

Dựa vào cái gì thứ tốt nhất thiên hạ phải đưa cho gia tộc họ Ninh.

Dựa vào cái gì thiên hạ mỹ nhân, đều phải cho họ Ninh?

Kế hoạch bá nghiệp lớn, vừa lúc cần mỹ nhân tuyệt sắc trang điểm.

Mà ngay tại lúc này, bên ngoài vang lên một tràng bước chân dồn dập.

- Chủ nhân, việc lớn không tốt.

Cừu Thiên Nguy trong tay run lên, tức khắc ở con gái sau lưng phía trên họa xuất một đường thật dài miệng máu.

- Chuyện gì? - Cừu Thiên Nguy nói.

- Thẩm Lãng giết thiếu chủ, giết hơn hai ngàn tên hải tặc, đồng thời đưa hết đầu về đây rồi.

Cừu Thiên Nguy trong nháy mắt như là sét đánh.

Giống như nghe được một chuyện rất vô lý vậy, không có nhúc nhích thật lâu.

Này... Điều đó không có khả năng.

Cái này không phù hợp suy luận.

Dù cho Thẩm Lãng điên rồi, Bá tước Huyền Vũ cũng không thể có thể điên.

- Răng rắc!

Hai tay Cừu Thiên Nguy chợt vận sức, đao khắc trong tay rõ ràng bị bẻ gãy.

Ông ta quyết định, tin tức này báo lầm, phải rút gân thằng tâm phúc báo tin.

...

Thành Nộ Triều bến tàu, đã được hoàn toàn phong tỏa.

Mấy nghìn tên võ sĩ hải tặc, gác mỗi một chỗ nơi này.

Vua Hải Tặc Cừu Thiên Nguy xuất hiện ở trên tàu chiến này.

Dưới chân của ông ta đầy đầu, tầm hơn hai ngàn cái.

Trong tay của ông ta, chính đang nâng đầu Cừu Kiêu.

Không sai, đây chính là con trai của ông ta, con trai duy nhất.

Trận chiến cách đây hai mươi mấy năm trước ấy, ông ta bị thương, tuy rằng còn có thể ngủ với đàn bà, nhưng đã không sanh con được nữa.

Cho nên, Cừu Kiêu là người thừa kế duy nhất của gia tộc.

Mà bây giờ... gã đã chết.

Cừu Thiên Nguy gần như không dám tưởng tượng, con trai mình trước khi chết đã trải qua cái gì.

Trên mặt vì sao sợ hãi như thế.

Hàm răng của gã bị gãy mấy cái, mặt mũi máu thịt không rõ.

Sứ giả ở kế bên, gã nhìn thấy tất cả báo cho biết rõ ràng.

Cừu Kiêu bị thiến, xương cổ bị cắt đứt, dùng hàm răng bò ba mươi trượng, vô cùng khuất nhục để cầu xin tha thứ.

Cuối cùng, vẫn bị một nữ võ sĩ thủ hạ Thẩm Lãng chém đầu xuống.

Không chỉ là chết thảm, hơn nữa còn là nhận hết dằn vặt cùng khuất nhục mà chết.

Sứ giả nói:

- Thẩm Lãng bảo ta chuyển cáo ngài, bớt đau buồn đi, thiếu chủ Cừu Kiêu bị chết rất không bình thản.

Vua Hải Tặc Cừu Thiên Nguy, nhắm mắt lại.

Trước mắt trở nên tối sầm, hoa mắt từng cơn.

Thân thể lung lay choáng váng.

- Grào...

- Ư...

Trong miệng, trong cổ họng ông ta, phát ra tiếng gào thét giống như dã thú.

Bởi vì cắn răng quá mức, cho nên miệng đầy máu bọt tuôn ra.

- Tại sao? Tại sao hả?

- Thẩm Lãng là người điên, Kim Trác cũng là người điên à?

- Tại sao hả? Tại sao muốn giết con trai của ta chứ?

Cừu Kiêu tràn đầy thịnh nộ, mang theo miệng đầy máu bọt.

- Nhưng mà, tất cả chuyện này đều không quan trọng, đều không quan trọng.

- Hạ lệnh toàn bộ hải tặc xung quanh quần đảo, triệu tập tất cả quân đội, tất cả minh hữu chúng ta.

- Chuẩn bị khai chiến!

- Ta muốn giết sạch đám người trên đảo Vọng Nhai, không để lại một ngọn cây cọng cỏ nào.

- Ta muốn lột da rút gân, lăng trì xử tử mỗi thằng đàn ông gia tộc họ Kim.

- Ta muốn giày vò mỗi con đàn bà gia tộc họ Kim đến chết, cắt thịt nấu sôi.

- Ta muốn thiên đao vạn quả Thẩm Lãng, để hắn hối hận sống trên thế giới này.

- Ta muốn gia tộc họ Kim hoàn toàn xóa khỏi thế giới này!

- Triệu tập quân đội, chuẩn bị khai chiến, chuẩn bị khai chiến!

...

Chú thích của Bánh: Up chương thứ nhất, vẫn gian nan điều chỉnh thời gian làm việc và nghỉ ngơi, mỗi ngày tâm nguyện lớn nhất chính là ngủ đủ năm tiếng đồng hồ. Khát cầu các huynh đệ trợ giúp, ta xin mọi ngươi.
Bình Luận (0)
Comment