Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế (Dịch)

Chương 22 - Chương 22: Điền Hoành, Từ Gia Chủ Cuống Cuồng, Từ Thiên Thiên Dự Hôn Lễ

Chương 22: Điền Hoành, Từ gia chủ cuống cuồng, Từ Thiên Thiên dự hôn lễ
Chương 22: Điền Hoành, Từ gia chủ cuống cuồng, Từ Thiên Thiên dự hôn lễ
- Nếu là phủ Bá Tước muốn người, tại hạ dĩ nhiên không dám ngăn cản, tại hạ đi hồi bẩm thành chủ đại nhân vậy. - Điền Thập Tam nói.

Mặt Kim Trung không chút thay đổi, nhưng vẫn tràn ngập lễ phép như cũ mà bảo:

- Làm phiền vậy.

- Người đâu, đưa Thẩm lão gia, Thẩm phu nhân, Thẩm nhị công tử nâng lên cỗ kiệu. - Kim Trung ra lệnh.

Sau đó, phía sau ông ta mới xông ra mười mấy võ sĩ, nhưng cũng không hề mang theo đao kiếm gì, mà họ cầm cáng cứu thương.

Bá Tước đại nhân khó chịu với Thẩm Lãng thật, thế nhưng ông lại rất kính trọng với cha mẹ Thẩm Lãng, hết thảy chuyện này đều là ông căn dặn cấp dưới.

Mười mấy võ sĩ của phủ Bá Tước, cẩn thận từng li từng tí mang cha mẹ cùng em trai Thẩm Lãng nâng lên cáng cứu thương, sau đó để vào trong cỗ kiệu to lớn ấy.

Cỗ kiệu ấy lớn đến nỗi nằm ra còn được.

Xong xuôi, sáu võ sĩ nâng ba cỗ kiệu lên đi như giẫm trên đất bằng, trong tay họ phảng phất nhẹ tựa lông hồng, không phát ra tiếng nào mà rời đi.

- Cáo từ. - Kim Trung nói.

- Ngài đi thong thả. - Điền Thập Tam khom người đưa tiễn.

Từ đầu tới cuối, Kim Trung cũng chẳng hề lên tiếng uy hiếp gì, bởi vì Điền Thập Tam đến bắt người dựa trên trình tự thủ tục hợp pháp, ngay cả công văn bắt giữ từ phủ thành chủ đều có. Cha Thẩm Lãng xác thực khai thác núi hoang, cũng quả thực chưa nộp thuế.

Nhưng mà vô số nông dân cả thành Huyền Vũ đều như vậy hết, cũng chả ai truy xét trách nhiệm đến phủ thành chủ cả, cái gọi là quan không cử báo dân không truy xét.

Hơn nữa, Kim Trung chỉ có trách nhiệm bảo vệ người nhà Thẩm Lãng, ngoài chuyện đó ra Bá Tước đại nhân lại không thêm bất cứ mệnh lệnh gì.

...

Chờ đến lúc Kim Trung cùng võ sĩ phủ Bá Tước đi hết rồi, Điền Thập Tam đứng loạng choạng cả người.

Bên cạnh gã, một tên võ sĩ tiến lên, hỏi:

- Ngài Thập Tam, đây là thế nào vậy? Chúng ta thả một nhà ba người này đi, bang chủ đại nhân chỉ sợ sẽ nổi trận lôi đình đó.

Điền Thập Tam nói:

- Ngươi có biết rằng những người đó là ai sao?

Tên võ sĩ áo đen lắc đầu đáp:

- Không biết ạ.

- Phủ Bá Tước Huyền Vũ Kim Trung, người hầu tâm phúc của Bá Tước đại nhân đấy. - Điền Thập Tam đáp.

Ngay lập tức, mặt lũ võ sĩ chung quanh biến sắc.

- Tên Thẩm Lãng tiểu bạch kiểm kia thông đồng người nào trong phủ Bá Tước vậy? – Tên võ sĩ bèn hỏi.

Điền Thập Tam bảo:

- Chúng ta liền cầu nguyện quan hệ của tên Thẩm Lãng cùng phủ Bá Tước dính líu không sâu đi, tốt nhất hắn chỉ quen biết người hầu của phủ Bá Tước, cầm lông gà làm lệnh tiễn đi. Bằng không...

- Bằng không sẽ thế nào? Thập Tam gia... - Tên võ sĩ bất an hỏi dò.

Điền Thập Tam đáp:

- Bằng không tất cả mọi người về nhà đi, cùng cha mẹ vợ con từ biệt thật tốt vào.

- Chúng ta sẽ bị bắt ư? - Tên võ sĩ bèn hỏi.

- Sẽ chết! - Điền Thập Tam nói.

Ở trong đầu của gã không khỏi hiện lên những phút giây gặp gỡ Thẩm Lãng, mặt mũi tên này trước sau đều bình tĩnh thản nhiên, thậm chí còn đầy những nụ cười.

Mà bây giờ Điền Thập Tam xem ra, trong nụ cười ấy tràn ngập nguy hiểm.

- Đi, trở về bẩm báo nghĩa phụ, nhỡ có xảy ra chuyện lớn, cũng phải chuẩn bị đường lui, chúng ta giúp những người đó làm việc, bọn họ cũng không thể thấy chết mà không cứu đi! - Điền Thập Tam sai bảo.

Sau đó, gã không nói hai lời trực tiếp lật người lên ngựa, lao điên cuồng về Hắc Y bang.

Muốn tự cứu, nhất định phải nhanh lên, bằng không Thẩm Lãng thực sự leo lên quan hệ với phủ Bá Tước, đến lúc hắn động thủ vậy thì tất cả đã không kịp rồi.

Tên Thẩm Lãng này rất âm hiểm, gã chỉ tiếp xúc với hắn ngắn ngủi một ngày thôi, gã đã cảm nhận được.

Điền Thập Tam hoàn toàn không tiếc mà giục ngựa, điên cuồng rong ruổi, chưa tới một canh giờ, đã chạy tới Hắc Y bang.

...

Hắc Y Bang không ở trong thành Huyền Vũ, mà cách hai mươi mấy dặm ngoài thành, cũng có một pháo đài nhỏ.

Đương nhiên, pháo đài này mang danh nghĩa dân quân thành Huyền Vũ doanh sở Thiên hộ, bên trong có mấy trăm người.

Nguyên do tân chính, quan viên địa phương ra sức mượn hết thảy thế lực chống lại thế lực truyền thống của quý tộc. Cho nên Hắc Y bang Điền Hoành mới công khai treo lên cờ hiệu trại lính.

Điền Thập Tam nhảy vào pháo đài kia thật nhanh.

Nếu như là khi khác, gã nhất định sẽ cùng trò chuyện với đám huynh đệ bên trong pháo đài, đám con nuôi dưới trướng của Điền Hoành đông đảo, muốn trổ hết tài năng để đạt được quyền lực lớn nhất thật không dễ dàng, không những muốn lấy lòng cha nuôi, còn phải thu mua nhân tâm phía dưới kia.

Nhưng giờ đây Điền Thập Tam mặc kệ mấy chuyện đó, xông vào pháo đài nhanh như chớp, thậm chí không thèm bẩm báo, gã trực tiếp xông vào trong phòng cha nuôi Điền Hoành.

Lúc này vừa lúc gặp bang chủ Điền Hoành đang cùng một cô gái xinh đẹp làm chuyện cẩu thả, cô gái đó quỳ gối dưới mặt bàn, gã thấy có một mảnh trắng lóa mắt dưới quần.

Điền Hoành bản năng cầm một cái chén muốn ném vào, nhìn thấy là đứa con nuôi ông ta xem trọng là Thập Tam, tức khắc dừng tay, lạnh giọng quát:

- Nếu không đủ lý do, móc một mắt ngươi xuống đi.

Điền Thập Tam trực tiếp quỳ xuống nói:

- Nghĩa phụ xin tha tội, con vô tích sự làm hỏng chuyện rồi, không tiêu diệt được cả nhà Thẩm Lãng.

Điền Hoành ánh mắt phát lạnh, bản thân đứa con nuôi ông ta coi trọng ngay cả chút chuyện nhỏ này đều làm không xong? Nhưng ngay cả tiền thì ông ta cũng thu xong rồi, ước chừng 1500 đồng vàng.

Điền Thập Tam nói:

- Phủ Bá Tước Kim Trung, mang theo mười mấy người võ sĩ đón cha mẹ em trai nhà Thẩm Lãng, nói rằng tham gia hôn lễ phủ Bá Tước, dùng ba cỗ kiệu lớn nâng đi rồi.

Tức khắc, Điền Hoành chợt đứng lên, sắc mặt kịch biến!

Cô gái kia đang hầu hạ Điền Hoành, khi ông chợt đứng lên, tức khắc thứ đồ chơi kia bị va vào răng, đau đến tê tái, tiếp đó ông ta đá mạnh một phát.

- A...- Cô gái kêu thảm một tiếng, khóe miệng trào máu, cất tiếng thê lương kêu:

- Lão gia.

- Cút ra ngoài! - Điền Hoành hét lớn.

Tức khắc, cô gái kia cuống quít ù té mà chạy ra ngoài.

Đàn ông đều là loại “móng giò heo” (*). Lúc vui vẻ tốt đẹp thì gọi là “cục cưng” này nọ, hiện tại thì dùng chân đá văng người ta ra ngoài.

(*) Móng giò heo: tiếng lóng trên mạng Trung Quốc, dùng để chửi xéo những gã đàn ông trăng hoa, không ra gì.

Điền Thập Tam nói:

- Nghĩa phụ, người nào phủ Bá Tước thành hôn? Là thế tử cưới vợ bé hay sao? Không lẽ Thẩm Lãng lại có quan hệ với thế tử, nghe nói thế tử cũng là một tên phế vật, hai phế vật ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.

Điền Hoành nói:

- Ngươi có cảm thấy Thẩm Lãng là phế vật không?

Điền Thập Tam suy nghĩ một chút, kiên quyết lắc đầu.

Điền Hoành đáp:

- Đại hôn của phủ Bá Tước Huyền Vũ không phải thế tử cưới vợ bé, mà là kén rể!

Lời này vừa ra sắc mặt Điền Thập Tam kịch biến, lắc đầu nói:

- Không thể nào, tuyệt đối không có khả năng đó.

Điền Hoành nói:

- Ta cũng hiểu được không có khả năng.

Điền Thập Tam nói:

- Thẩm Lãng là ai? Một thằng nhãi ranh nghèo đói quê mùa, là loại người ngay cả cọng cỏ dại cũng không bằng. Kim tiểu thư là ai? Võ công, binh pháp, tướng mạo, vóc dáng không có chỗ nào mà không phải là tuyệt đỉnh, thiên kim tiểu thư gia tộc quyền thế trăm năm, Thẩm Lãng dù cho tổ tông tích đức tám đời cũng không xứng với tiểu thư Kim Mộc Lan nửa đầu ngón tay, ngay cả dạng hào phú thương nhân nhà họ Từ còn ghét Thẩm Lãng, huống chi là phủ Bá Tước Huyền Vũ cao cao tại thượng?

Điền Hoành cũng gật đầu, dù cho người có trí tưởng tượng phong phú đến cỡ nào cũng không có khả năng thấy tiểu thư Kim Mộc Lan có liên hệ gì với Thẩm Lãng, hai người thật sự là khác nhau một trời một vực, dù cho mặt trời mọc đằng tây, hai người cũng không có nửa điểm quan hệ.

Thế nhưng Kim Trung của phủ Bá Tước đi đón cả nhà Thẩm Lãng tham gia hôn lễ, chuyện này có chút cổ quái.

Điền Hoành đứng dậy đi tới đi lui, trong mắt lộ ra sự lo lắng.

- Ta vào thành một chuyến, chuyện này phải phòng ngừa chu đáo. - Điền Hoành nói.

...

Hơn nửa canh giờ sau đó!

Ba tên đầu sỏ nho nhỏ của thành Huyền Vũ gồm Từ gia chủ, Lâm gia chủ, Điền Hoành tụ tập bên trong mật thất.

Nghe được lời Điền Hoành nói xong xuôi, hai đại tài chủ này đều cùng la lên:

- Vô lý, tuyệt đối không thể nào!

Nhất là gia chủ nhà họ Từ khiếp sợ không thôi.

Điền Hoành nói:

- Hôm qua Thẩm Lãng rời khỏi Cẩm Tú Các không lâu sau, liền bị kỵ binh phủ Bá Tước đụng bị thương, tiếp đó được mang đi phủ Bá Tước. Hôm nay truyền đến tin tức hôn lễ tiểu thư phủ Bá Tước, hơn nữa Kim Trung tự mình dẫn người đi đón cha mẹ em trai Thẩm Lãng đến phủ Bá Tước dự lễ.

Từ Quang Doãn nói:

- Có lẽ tên phế vật Thẩm Lãng này nịnh bợ thế tử phủ Bá Tước, cuối cùng vẫn là hai tên phế vật. Nhưng tiểu thư Kim Mộc Lan nhân vật lợi hại cỡ nào, làm sao có thể nhìn thấy tên Thẩm Lãng? Huống hồ ta vừa đuổi Thẩm Lãng ra khỏi nhà, một tên ở rể vừa bị đuổi, ngay cả góa phụ nông thôn còn chưa chắc lấy, huống chi thiên kim gia tộc quyền thế trăm năm?

Ông chủ Lâm Mặc của Cẩm Tú Các nói:

- Từ huynh, Thẩm Lãng này chưa chắc là phế vật a, nếu thật là phế vật, chỉ sợ cũng nghĩ không ra công thức thuốc nhuộm màu vàng kim mới.

Từ Quang Doãn nói:

- Lâm lão đệ thật sự lẩm cẩm rồi, loại công thức thuốc nhuộm mới này đòi hỏi thứ nhất là may mắn, thứ hai phải là loại nhân tài cuồng si ngốc nghếch mới có thể phát minh sáng tạo.

Lâm Mặc ngẫm nghĩ một chút, thật có đạo lý này, chỉ có điều trong phút giây giao lưu ngắn ngủi hôm qua, Thẩm Lãng kia chẳng hề giống một thằng ngu.

Từ Quang Doãn nói:

- Quan trọng nhất là, Thẩm Lãng phế vật kia lúc bị ta đuổi còn bị vu cho tội danh ăn cắp và trêu ghẹo tỳ nữ, người rõ rành rành mang tiếng xấu như thế, lẽ nào phủ Bá Tước mặt không biết xấu hổ à?

Lời này vừa ra, ba người quả thực yên tâm lại.

Rất nhiều người ở thành Huyền Vũ có thể không biết xấu hổ, duy chỉ có phủ Bá Tước Huyền Vũ thích nhất tích danh tiếng cùng thể diện.

Điền Hoành nói:

- Từ gia chủ, bá tước đại nhân ngày hôm nay bỗng nhiên ra sức phát thiệp cưới khắp nơi, có nói chú rể là ai chăng?

Từ Quang Doãn lắc đầu nói:

- Cũng không có! Nhưng tuyệt đối không thể nào là Thẩm Lãng, dù cho mặt trời mọc từ hướng tây cũng không thể nào là hắn.

Lâm Mặc nói:

- Dù cho không phải Thẩm Lãng, cũng tốt nhất nên biết rõ ràng, chúng ta phái ra một người đi tham gia hôn lễ phủ Bá Tước tối hôm nay như thế nào?

Tức khắc ba người nhìn mặt nhau, bởi vì ở đây không ai được thiệp mời của phủ Bá Tước.

Thiệp mời của phủ Bá Tước Huyền Vũ phát ra ngoài không ít, ví như quan quân, quan chính thức, thư sinh có tên tuổi, nhân vật nổi tiếng của thành Huyền Vũ v..v…

Ba người này tuy rằng có quyền thế, nhưng hai thương nhân, một là đầu lĩnh hắc đạo.

Điền Hoành bỗng nhiên nói:

- Ta sẽ đi tham gia hôn lễ.

Không có được thiệp cưới mà đi tham gia hôn lễ phủ Bá Tước đương nhiên không đến mức bị đuổi ra ngoài, Bá Tước Huyền Vũ còn không cay nghiệt đến mức này, nhưng cuối cùng cũng cần dũng khí.

Lâm Mặc nói:

- Cảm ơn Điền bang chủ, còn lễ vật chúc nghi, đành do ta xử lý vậy.

Từ Quang Doãn nói:

- Bá Tước Huyền Vũ cuối cùng vẫn được xem là chủ nhân thành Huyền Vũ, dù cho chúng ta không tham gia hôn lễ, cũng phải chuẩn bị một phần hậu lễ, nhà họ Từ chúng ta không thiếu chút tiền tài ấy.

Điền Hoành nói:

- Vậy cứ quyết định như vậy, hai vị mau chóng chuẩn bị cho tốt lễ vật, ta lập tức xuất phát đi phủ Bá Tước.

Lâm Mặc của Cẩm Tú Các nói:

- Vậy ta đây đi chuẩn bị ngay.

Tiếp đó, ông đi vào nhà kho chọn đồ quý hiếm trong đầu không ngừng nhớ lại những màn va chạm với Thẩm Lãng, những ký ức này chẳng hay ho gì, mỗi lần nhớ là toàn thân lạnh lẽo.

Ông ta không chỉ bán đứng Thẩm Lãng, hơn nữa còn nói rất nhiều lời quyết liệt.

Ví như mấy câu Thẩm Lãng nhà ngươi là con kiến hôi như vậy, không biết tự lượng sức, ngươi không chết người nào chết…?

Nếu trời cao đui mù, thực sự để Thẩm Lãng trở thành con rể phủ Bá Tước, vậy... Vậy thật sự phải chết rồi.

Thực sự chỉ có thể cầu nguyện trời cao, chớ để để việc này trở thành sự thật.

Nhưng dùng đầu óc ngẫm lại, loại chuyện này tuyệt đối không thể phát sinh, đường đường phủ Bá Tước Huyền Vũ làm sao có thể chiêu thứ con rể hèn mọn như Thẩm Lãng được, huống hồ hắn mới vừa bị một gia đình thương nhân như nhà họ Từ vứt bỏ, trục xuất khỏi gia môn.

Tuyệt đối là tự hù dọa bản thân mà!

Chỉ hơn nửa canh giờ sau, ba nhà thế lực lại chuẩn bị ba xe ngựa lễ vật.

Điền Hoành ngồi trên một chiếc xe ngựa đi phủ Bá Tước, dưới tình huống không có thiệp cưới mặt dày đi tham gia hôn lễ tối nay của Kim Mộc Lan.

Nghìn vạn lần không nên là Thẩm Lãng, nghìn vạn lần không nên là Thẩm Lãng!

Cùng lúc đó, vợ trước Thẩm Lãng cũng quang minh chính đại đi phủ Bá Tước tham gia hôn lễ, bởi vì vị hôn phu của nàng Trương Tấn là con của Thái Thú, hơn nữa còn là thủ tướng của thành Huyền Vũ.

Từ Thiên Thiên nói:

- Trương lang, phủ Bá Tước thật sự bí ẩn, chàng đoán xem chú rể tối nay là ai? Là con của gia đình quyền quý nào, hay nhân vật tài hoa nổi tiếng nào mới có thể lấy được Kim Mộc Lan?

...

Chú thích của Bánh: Lại đưa lên chương 2, xin phiếu đề cử, các vị ân công!
Bình Luận (0)
Comment