Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế (Dịch)

Chương 226 - Chương 226: Kinh Đô Chấn Động! Thẩm Lãng Nổi Tiếng Phừng Phừng! Mộc Lan Bắt Gian Ở Trên Giường

Chương 226: Kinh đô chấn động! Thẩm Lãng nổi tiếng phừng phừng! Mộc Lan bắt gian ở trên giường
Chương 226: Kinh đô chấn động! Thẩm Lãng nổi tiếng phừng phừng! Mộc Lan bắt gian ở trên giường
Trên đường trở về kinh đô.

Thẩm Lãng thong thả ung dung ngồi ở trong xe ngựa.

Bên ngoài đại tông sư Tuyết Ẩn ngồi trên lưng ngựa.

Đại Ngốc cưỡi ở trên lưng bò, đã tầm một ngày trôi qua, gã vẫn còn dư vị hôm qua.

Đi ngủ dĩ nhiên là có cảm giác thế này à?

Thật sự quá tốt.

Trong tay Thẩm Lãng cầm hai cái bình.

Cái bình bên trái rất lớn, xấp xỉ có một trăm ml.

Chỗ này đại bộ phận cũng là máu của đại tông sư Tuyết Ẩn, chính là mấy trăm triệu cổ trùng.

Đương nhiên đừng đánh giá mấy trăm triệu cổ trùng với cái thứ giống y hệt mà rất nhiều đàn ông run run lập tức cũng có mấy trăm triệu.

Nhưng kỳ quái là.

Một bình máu vẫn sôi sục như cũ.

Đã qua năm ngày năm đêm rồi.

Thẩm Lãng vốn tưởng rằng mấy trăm triệu cổ trùng này chắc chắn sớm chết sạch, kết quả lại không có chết.

Chúng nó giống như thực sự cắn nuốt loại sức mạnh nào đó, càng ngày càng mãnh liệt.

Hơn nữa màu sắc bình máu này cũng dần dần thay đổi.

Tinh hoa Hoàng Kim Huyết Mạch Đại Ngốc là thuần túy màu vàng kim, mà những thứ cổ trùng này là màu tím, máu của đại tông sư Tuyết Ẩn là màu đỏ.

Khi ba loại này hỗn hợp cùng một chỗ, cũng còn là màu đỏ.

Nhưng thật không ngờ, màu vàng bên trong càng ngày càng nhiều, càng ngày càng đậm.

Mà mặt khác một con độc cổ mẫu trùng, lẳng lặng nằm ở trong ống nghiệm giống như hoàn toàn ngủ đông, mặc dù bây giờ là mùa xuân.

Thẩm Lãng dùng X quang quét hình, tiếp đó nỗ lực ở bên trong trí não tìm được tài liệu tương quan.

Kết quả hoàn toàn không có.

Trên địa cầu hoàn toàn không có sinh vật như vậy.

Chí ít trong tư liệu máy vi tính của Thẩm Lãng không có.

Thẩm Lãng cuối cùng gặp được một chủng loài hoàn toàn xa lạ.

- Cô cô, Đại Ngốc rút nhiều máu như vậy, đối với tu vi của hắn có ảnh hưởng hay không? - Thẩm Lãng nói:

- Cuối cùng ta đã rút hai cân máu của hắn rồi, bên trong có rất nhiều huyết mạch tinh hoa?

Kỳ thực, Cừu Yêu Nhi rút máu còn nhiều hơn.

Bởi vì, chính nàng tự rút máu của mình.

- Cực kỳ nhỏ. - Thần nữ Tuyết Ẩn nói:

- Bởi vì trong cơ thể nó còn có thể tạo máu lần nữa.

Thẩm Lãng nói:

- Cô cô, Hoàng Kim Huyết Mạch trên người Đại Ngốc cùng Cừu Yêu Nhi là thế nào tới hả?

Thần nữ Tuyết Ẩn nói:

- Chắc hẳn là bẩm sinh, hay là từ di truyền của cha mẹ tới, đây là cơ mật cao nhất của thế giới võ đạo, chúng ta chưa có cách nào lý giải.

Thẩm Lãng nói:

- Đại tông sư Chung Sở Khách xem qua huyết mạch của ta, tiếp đó ông ta nói nhìn không thấu. Vậy ngài hãy xem, huyết mạch võ đạo của như thế nào? Có lợi hại hay không?

Thần nữ Tuyết Ẩn nhìn Thẩm Lãng chòng chọc rồi phán:

- Lãng nhi, trí giả lao tâm, ngươi mới là ngươi lợi hại nhất.

Ôi!

Lãng gia cũng chết tâm.

Mặc dù Thần Tiên cô cô nói có vẻ thâm ảo, nhưng ngụ ý là tiểu bạch kiểm nhà ngươi cứ tiếp tục làm cái nghề nghiệp triển vọng vua cơm mềm đi, không nên luyện võ, phế thải lắm đó.

- Cô cô, ngài vào đây, ta có một nhận định khá to gan. - Thẩm Lãng nói.

Thẩm Thập Tam cùng Hoàng Phượng bản năng tách ra một khoảng cách.

Hơn nữa còn hướng Đại Ngốc nháy mắt.

Bởi vì Hoàng Phượng đã từng trải hai lần, Thẩm Lãng cặn bã công nhiên ngủ với nữ thần trên xe ngữa.

Lần trước là nữ thần Mộc Lan.

Mà lần này, dĩ nhiên là Thần nữ Tuyết Ẩn.

Đương nhiên nếu như Thẩm Lãng biết ý nghĩ của Hoàng Phượng, nhất định sẽ chế tạo cho nàng một cái quần lót bằng hàn thiết ngàn năm để cho nàng cả đời làm xử nữ già.

...

Tuyết Ẩn tiến vào trong xe ngựa.

Mùi hương trong không khí tức khắc lan tràn ra.

Thanh nhã mê người.

Không có nồng nàn như lúc trước giống như uống say vậy.

Nhưng để cho người ta vui vẻ thoải mái.

Thẩm Lãng nói:

- Cô cô, ngài trúng cổ độc Phù Đồ xong, võ công có thay đổi hay không?

Thần nữ Tuyết Ẩn gật đầu một cái nói:

- Có cải biến, chân khí của ta cùng kiếm khí có thể làm cho người khác tê dại.

Đâu chỉ như thế, Thẩm Lãng ở bên cạnh nàng, chỉ cần hít mùi của nàng, đầu óc gần như mơ mơ màng màng, giống như uống say vậy.

Thẩm Lãng nói:

- Từ trình độ nào đó, loại cổ trùng này trong cơ thể ngài, ngược lại khiến cho sức chiến đấu của ngài tăng lên. Mặc dù đây hoàn toàn là ngoài ý muốn.

Thần nữ Tuyết Ẩn gật đầu nói:

- Trên thực tế không chỉ như vậy, nó còn để ta duy trì gần hai mươi năm thanh xuân.

Thẩm Lãng hỏi:

- Đông lạnh tuổi tác?

Thần nữ Tuyết Ẩn nói:

- Bởi vì ta nhập môn sớm hơn so với Chung Sở Khách, cho nên ta trẻ hơn hắn, nhưng lại là sư tỷ của hắn. Nhưng dù cho như thế, tuổi tác của ta cũng không nhỏ. Mười bảy năm trước ta trúng cổ độc Phù Đồ, dung nhan cũng chưa từng thay đổi.

Thẩm Lãng không khỏi giơ lên chiếc bình chứa mấy trăm triệu cổ trùng.

Thẩm Lãng hỏi:

- Cô cô, ngài xem, trong bình hoàn toàn là máu của ngài, lúc đầu hoàn toàn là màu đỏ, bây giờ lại biến thành màu vàng. Chuyện này chứng minh cái gì?

Thần nữ đáp:

- Những thứ cổ trùng này đang ra sức cắn nuốt, tiếp đó sửa đổi, cuối cùng thả ra.

Thẩm Lãng nói:

- Ta đoán, những cổ trùng này sở dĩ để ngài toàn thân ngài đông cứng, là bởi vì chúng nó không ngừng thả ra độc tố thần kinh nào đó. Nhưng đó cũng không phải bởi vì bản thân chúng nó có độc tố thần kinh mà do chúng nó đã cắn nuốt vật gì đó, sau khi tiêu hóa trong người mới cải tạo thành độc tố thần kinh, sau đó thả ra ngoài.

Cái lý luận này của Thẩm Lãng vừa bạo gan lớn mật vừa phức tạp rối rắm.

Thế cho nên Thần nữ Tuyết Ẩn cũng không dám khẳng định gì.

Thế là Thẩm Lãng có một ý nghĩ siêu lớn mật.

Trong cái bình này lúc đầu chỉ có một giọt tinh hoa Hoàng Kim Huyết Mạch, thế nhưng trải qua mấy trăm triệu cổ trùng sửa đổi xong xuôi, cả bình máu tươi đều đang biến thành màu vàng, mặc dù có chút nhạt.

Như vậy là không phải ý nghĩa những thứ cổ trùng này ra sức thôn phệ tinh hoa Hoàng Kim Huyết Mạch, tiếp đó phóng xuất ra càng nhiều tinh chất máu hơn, chỉ có điều thấp xuống một hạng?

Như vậy, Thẩm Lãng có biện pháp nào xử lý sạch sẽ độc tố thần kinh trong nó, tiếp đó lợi dụng chúng nó đi sửa đổi huyết mạch thiên phú một người.

Dù cho không cách nào cải tạo ngươi Hoàng Kim Huyết Mạch, nhưng lại là có thể biến thành thiên phú huyết mạch hạng nhất?

Đối với võ đạo mà nói, thế giới này vô cùng tàn nhẫn, ngươi không có năng khiếu, thành tựu ngươi luyện võ cả đời cũng sẽ không cao.

Đương nhiên, cái ý nghĩ này của Thẩm Lãng đặc biệt điên cuồng, thậm chí là có tính lật đổ.

Có cảm giác hơi giống con cừu Dolly nhân bản vô tính đầu tiên ở thế giới hiện đại vậy.

Ngươi muốn cải tạo huyết mạch thiên phú?

Ngươi điên rồi sao?

Nhưng đối với Thẩm Lãng mà nói, đây cũng là một quá trình hóa học và sinh vật học mà thôi.

Hiện nay chỉ là một tưởng tượng.

Khoảng cách thành công hẳn là còn rất xa, chí ít hắn bây giờ ngay cả chủng loại của con cổ trùng này cũng không biết.

Cũng không hiểu được nguyên lý của nó.

Thế nhưng, lúc chúng nó ở trong cơ thể Thần nữ Tuyết Ẩn, quả thực mang đến cho nàng ảnh hưởng quá to lớn.

Thần nữ Tuyết Ẩn nói:

- Thẩm Lãng, suy nghĩ của ngươi rất to gan, thậm chí ta ngay cả cũng chưa từng nghĩ đến, ta luôn cảm thấy tất cả chuyện này cũng là do trời định, căn bản không cách nào cải biến. Nhưng có thể chính là như thế này, ngươi mới là ngươi, trí giả lao tâm, nô dịch vạn người.

Thẩm Lãng không khỏi tưởng tượng, một khi kế hoạch của chính mình thành công, thật sự sẽ lợi hại đến cỡ nào.

Người bên cạnh mình, huyết mạch thiên phú tăng vù vù.

Khả năng của hiệp sĩ Jedi trong《 Star Wars 》 cũng hoàn toàn dựa vào số lượng Midi-chlorians (mê nguyên trùng) có trong máu

Tuy nhiên, ngày đó vẫn còn rất xa.

Thẩm Lãng nói:

- Cô cô, có một loại võ công nào thích hợp cho cái loại người không có nền tảng như ta luyện không? Ví dụ như Lăng Ba Vi Bộ, ví như Thần Hành Bách Biến (*)?

(*)Lăng Ba Vi Bộ là môn bộ pháp dựa vào Chu Dịch 64 quẻ phương vị mà diễn biến thành. Lúc chiến đấu dựa vào bộ pháp này khiến cho đối thủ không có cách nào đánh trúng bản thân. Còn Thần Hành Bách Biến là môn khinh công do Mộc Tang đạo nhân của Thiết Kiếm Môn sáng tạo. Về sau lại truyền cho A Cửu-Cửu Nạn, Cửu Nạn lại truyền cho Vi Tiểu Bảo.

Thần nữ Tuyết Ẩn hỏi ngay:

- Ngươi nói khinh công à?

Thẩm Lãng ngượng ngùng đáp:

- Không ai thánh minh bằng cô cô.

Thần nữ Tuyết Ẩn nói:

- Có là có, nhưng cũng cần quanh năm suốt tháng, cũng cần nội lực cùng chân khí. Tác dụng luyện tập của ngươi không lớn, cùng tùy tiện chạy loạn không có gì sai biệt.

Thẩm Lãng thật không cam lòng.

Dựa vào cái gì hả?

Ngay cả cái thứ phế thải như Vi Tiểu Bảo cũng có thể luyện, ta lại không thể luyện sao?

Thần nữ Tuyết Ẩn dịu dàng khuyên bảo:

- Trí giả lao tâm...

Được rồi, cô cô đừng nói những lời này nữa.

Lúc nói lần đâu, Thẩm Lãng còn cảm thấy có chút kiêu ngạo.

Thế nhưng nghe nhiều lần sau đó, giống như là tuy rằng ngoại hình anh rất khá, thế nhưng năng lực quá yếu, cho nên không thể tới cơ quan chúng tôi làm việc đâu.

Nhưng mà vào lúc này!

Lông tơ trên cái cổ trắng ngần của Tuyết Ẩn bỗng nhiên chợt dựng thẳng lên.

Toàn thân bắn ra ra chân khí cường đại, bao phủ toàn thân Thẩm Lãng lại.

Hoàng Phượng cùng Thẩm Thập Tam vọt tới thật nhanh, bảo hộ bên trái ở Thẩm Lãng.

Phượng, coi như ngươi còn có chút lương tâm nên ta sẽ không rèn quần lót sắt cho ngươi đâu.

Thập Tam nói:

- Chủ nhân, có kẻ địch!

Thẩm Lãng đã nghe được.

Rầm rầm rầm rầm...

Tiếng vó ngựa kịch liệt, gần như trời long đất lở.

Con đường phía trước, đường lui đều bị ngăn chặn.

Hai bên trên sườn núi, cũng tiếng vó ngựa tràn ngập.

Chung quanh, bốn phương tám hướng đều bị vây.

Thẩm Lãng mở ra cửa sổ xe ngựa, chỉ thấy được toàn bộ thung lũng lọt vào trong tầm mắt toàn là mã tặc (cướp cưỡi ngựa).

Huyên náo xôn xao, vô số kể.

Ở đây đã qua phạm vi lãnh địa gia tộc họ Tô, đã là trong quận Bạch Dạ ở hành tỉnh Thiên Tây.

Lại xuất hiện nhiều mã tặc như vậy?

Ba nghìn?

Năm nghìn?

Mỗi người đều có một con ngựa?

Toàn bộ trú quân quận Bạch Dạ cộng lại cũng không có nhiều như vậy đi.

Thậm chí cộng lại toàn bộ kỵ binh của phủ Đô Đốc của toàn bộ hành tỉnh Thiên Tây, cũng chưa chắc vượt qua năm nghìn.

Kỵ binh Tây bộ Việt quốc, phần lớn đều tập kết ở trong tay Đại đô đốc phủ Trấn Tây.

Hành tỉnh Thiên Tây.

Từ trình độ nào đó quan trọng hơn so với hành tỉnh Thiên Nam.

Thế nhưng trưởng quan tối cao hành tỉnh Thiên Tây cũng không phải Đại đô đốc, mà là Trung đô đốc, cũng chính là cao hơn Hạ đô đốc Diễm Châu một cấp bậc mà thôi.

Chỉ cần là hành tỉnh đô đốc, mặc kệ thượng trung hạ đều có thể xưng là Tổng đốc.

Thế nhưng Tổng đốc Thiên Tây cùng Tổng đốc Thiên Nam Chúc Nhung, hoàn toàn không thể so sánh nổi.

Bởi vì toàn bộ hành tỉnh Thiên Tây, chân chính Đại đô đốc chỉ có một, phủ Đại đô đốc Trấn Tây, Hầu tước Trấn Tây Xung Nghiêu.

Uy Vũ Công Biện Tiêu là Thái Tử Thái Bảo.

Hầu tước Trấn Tây Xung Nghiêu vốn nên sắc phong làm Thái Tử Thái Phó, nhưng ông ta ủng hộ là Tam vương tử, cho nên đảm nhiệm chính là Thái Úy.

Rõ ràng khó xử quốc quân, cái quan hàm Thái Úy này hủy bỏ thật nhiều năm, lại phải lấy ra dùng.

Biện Tiêu đảm nhiệm Xu Mật Sứ, Xung Nghiêu cũng không vào Xu Mật Viện, mà là để em trai Chủng Ngạc tiến vào Xu Mật Viện đảm nhiệm Phó Sứ.

Tóm lại, hai người kia tranh giành ganh đua khắp nơi.

Trở lại chuyện chính!

Toàn bộ hành tỉnh Thiên Tây có hai tên trùm, Hầu tước Trấn Tây Xung Nghiêu, Hầu tước Trấn Viễn Tô Nan.

Cho nên, thế lực của Tổng đốc hành tỉnh Thiên Tây liền yếu xuống nữa.

Cũng chính bởi vì tình hình phức tạp khiến cho trong khu vực này lại xuất hiện một băng cướp hoành tráng thế này.

Ha ha, mã tặc?

Ai tin hả?

Tướng cướp nổi nhất phía Đông Việt quốc Khổ Đầu Hoan có lợi hại hay không, cộng lại không tới ngàn người.

Mà Tam Nhãn Tà nhà ngươi lại có bốn năm nghìn con ngựa.

Nói cho quỷ nghe ấy.

...

Phía trước trên đỉnh núi, có một vách núi trông như là mũi đao vậy.

Tiếp đó một người một ngựa, xông lên cuối vách núi, mắt thấy sẽ phải vọt xuống núi.

Người nọ một tay kéo dây cương, trực tiếp kéo đem Thiên Lý Mã nhảy lên, rõ ràng dừng cuối vách núi.

Người này mặc giáp vàng, mũ giáp màu đen, trên mũ còn vẽ con mắt thứ ba.

Đây là đạo tặc Tam Nhãn Tà ấy à.

Thẩm Lãng vươn tay ra, ra sức vẫy.

- Hey, xin chào.

Đương nhiên, cách xa như vậy, cũng không biết Tam Nhãn Tà có thể nghe được hay không.

- Hô hô hô...

Mấy nghìn mã tặc bắt đầu gào thét.

Làm cho lòng người sợ hãi teo cóng.

Sứ đoàn Thẩm Lãng chỉ có trăm người, hoàn toàn bị bao vây chật như nêm cối.

Chính là người này, liên tục không ngừng ở Việt quốc bắt nô lệ, bán đi cho Khương quốc.

Đương nhiên, chuyện làm ăn của gã còn không chỉ như vậy.

Tô Nan nói là lãnh địa ba nghìn cây số vuông.

Năm nghìn tư quân?

Rõ ràng gạt quỷ à.

Thẩm Lãng nói:

- Dừng lại làm cái gì? Tiếp tục đi tới đi!

Tức khắc, trăm tên võ sĩ dưới trướng hắn một nơm nớp lo sợ, tiếp tục tiến tới.

Trên vách đá Tam Nhãn Tà đưa mắt nhìn chằm chằm Thẩm Lãng.

Chỉ cần gã ra lệnh một tiếng, có thể giết sạch một trăm tên võ sĩ dưới trướng Thẩm Lãng.

Toàn bộ không khí, giống như hoàn toàn đọng lại.

Thế nhưng...

Gã không có bất kỳ động tác gì.

Cứ như vậy, sứ đoàn trăm người của Thẩm Lãng xuyên qua cái sơn cốc này.

Bỗng nhiên, Tam Nhãn Tà hướng về phía Thẩm Lãng, ngón tay xẹt qua cổ họng.

Lễ cắt yết hầu.

Hã đã làm dấu hiệu cắt cổ Thẩm Lãng.

Đến mà không trả lễ thì không hay.

Thẩm Lãng ra khỏi xe ngựa, hướng về phía mấy nghìn mã tặc, làm ra lễ tủng khố (cúi đầu quay mông về phía đối phương).

Ý kia là, đ* mẹ cả bọn chúng mày.

Tức khắc, đám người dưới trướng Thẩm Lãng liếc mắt ra chỗ khác.

Rõ ràng cay mắt.

Tam Nhãn Tà ánh mắt phát lạnh, nhìn phía Thẩm Lãng như là nhìn người chết vậy.

Vung tay lên.

Tức khắc, ba năm ngàn mã tặc như là như thủy triều rút đi.

Sau một lát, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

...

Xuyên qua quận Bạch Dạ, tiến vào quận Vạn Sơn.

Nghỉ đêm trong quan dịch quận Vạn Sơn.

Không có bất kỳ quan viên nào đến đây tiếp, thậm chí toàn bộ quan lại của quan dịch cũng giống như biến mất vậy.

Loại hiện thực này thời thời khắc khắc đều nói cho Thẩm Lãng, nơi này là địa bàn Tô Nan, sớm đã bị ông ta khống chế đến mức chẳng có kẽ hở.

Lúc trước có một đống nô lệ Việt quốc, rất nhiều người chính là từ quận Vạn Sơn bị bắt đi.

Cho nên quan viên quận Vạn Sơn từ trên xuống dưới, có thể cũng đều thối nát hết cả rồi.

Do đó, cái sứ đoàn trăm người, Thẩm Lãng bao cả viện.

Không có người khác, chỉ có Hoàng Phượng là gái, Thẩm Lãng không làm khó tiếp nhận nàng phụng dưỡng.

Hai người này rõ ràng không vừa mắt lẫn nhau.

Thẩm Lãng ghét bỏ người ta xấu, một chút chẳng có không cảnh đẹp ý vui.

Mà Hoàng Phượng ghét bỏ Thẩm Lãng cặn bã.

...

Thẩm Lãng nằm ở trên giường, cô gối khó ngủ.

Ông trời.

Nín chết rồi.

Hơn một tháng, không có chạm qua đàn bà.

Chẳng lẽ còn muốn ta làm lại nghề cũ, quá mất mặt.

Hơn nữa Thần Nữ cô cô ngụ ở phòng kế bên đó, nếu ta làm chuyện gì nàng cũng nghe được hết, chẳng phải là vô cùng xấu hổ mất mặt?

Ngay sau đó!

Trời cao đưa tới cho Thẩm Lãng một mỹ nhân, một cô gái xinh đẹp.

...

- Chiêu Nhan sư tỷ? Tại sao tỷ chứ? Lần trước tới quận Nộ Giang, cũng không vào nhà.

Thẩm Lãng cũng nhiệt tình, nhìn chằm chằm khuôn mặt cùng tư thế của Chiêu Nhan.

Ôi chao!

Thật không tồi.

Đặc biệt quyến rũ.

Hơn nữa còn là kiểu quyến rũ thanh cao lãnh ngạo.

Quả nhiên là tuyệt sắc, thảo nào Thái tử sẽ nuôi cô ta làm ngoại thất.

Thế nhưng... ả vô cùng thông minh hay sao?

Vì sao Thái tử luôn luôn để cho à ra mặt?

Chiêu Nhan nói:

- Lần trước ta đi đến quận Nộ Giang, muốn gặp sư muội Mộc Lan, kết quả không thể gặp, thực sự quá bận rộn.

Thẩm Lãng nói:

- Đáng tiếc ta không ở đó, bằng không dù cho thiên sơn vạn thủy, cũng sẽ chạy tới gặp sư tỷ một cái.

Chiêu Nhan nói:

- Lần này đi sứ Khương quốc, Thẩm công tử rõ ràng sáng lập kỳ tích, để tất cả mọi người nhìn với cặp mắt khác xưa. Về kinh đô sẽ khẳng định được trọng dụng, không biết ý tưởng gì?

Thẩm Lãng nói:

- Chiêu Nhan sư tỷ, chẳng lẽ Thái tử điện hạ coi trọng ta sao?

Chiêu Nhan tiếp tục uống trà, đôi mắt đẹp hướng vào tách để chuyển sự ghét vào trong nước trà.

Quá trực tiếp, đàm luận chính trị tại sao có thể trực tiếp như thế?

Hẳn nên mịt mờ, đưa đẩy một chút.

Chiêu Nhan nói:

- Thái tử điện hạ quả thực vô cùng tán thưởng ngài.

Đã có một cú trực tiếp, như vậy thì cùng nhau trực tiếp đi.

Thẩm Lãng trong lòng cười nhạt, Thái tử đại khái là vô cùng tán thưởng nương tử của ta thì có.

Chiêu Nhan thản nhiên nói:

- Nghe nói ngươi và hội Thiên Đạo hợp tác đặc biệt vui vẻ, cái gương thủy tinh chính là ngươi làm ra, để hội Thiên Đạo đại phát tài, lúc trước lộ tuyến mậu dịch đã phải bỏ đi, vậy mà lại nhặt về bảy tám phần.

Việc này, Thẩm Lãng cũng có nghe nói.

Xấp xỉ gần nửa năm, hội Thiên Đạo vẫn không có đại quy mô bán ra cái gương, mà là ở nơi nơi tổ chức hội đấu giá, ra sức tạo thế.

Hôm nay gương thủy tinh, đã trở thành xa xỉ phẩm nổi tiếng nhất.

Không phải quyền quý không thể có, hơn nữa mỗi một tấm cũng là giá trên trời.

Mà trên thực tế, hội Thiên Đạo cũng không có kiếm bao nhiêu tiền.

Đạo lý đã nói rồi, Phantom là giá trên trời, nhưng luận năng lực lợi nhuận còn kém xa tít tắp Mercedes-Benz.

Hội Thiên Đạo cũng căn bản không có muốn lợi dụng gương thủy tinh kiếm nhiều tiền, chí ít hiện tại đang không có.

Mà là vì tranh đoạt quyền chủ động mua bán chiến lược đông tây.

Mặt khác, gia tộc họ Kim, thành Nộ Giang, chuyện cải tạo đảo Lôi Châu và di dân, đều cần con số vàng khổng lồ.

Hội Thiên Đạo đều không nháy mắt, khi hắn liên tục vay mượn tiền.

Tiền thủy tinh Thẩm Lãng đều đã tiêu hao không chỉ mười mấy năm.

Chiêu Nhan nói:

- Thẩm công tử, lúc đó ngài phát minh ra gương, tại sao không tìm hội Ẩn Nguyên chúng ta vậy? Thứ mà hội Thiên Đạo có thể cho, chúng ta có thể cho càng nhiều hơn.

Thẩm Lãng cất giọng bi thương:

- Hận bất tương phùng vị giá thì (*).

(*) Dịch nghĩa: Ân hận rằng không thể gặp nhau lúc chưa chồng. Đây là bài Tiết Phụ Ngâm của Trương Tịch thời Trung Đường.

Chiêu Nhan nói:

- Bây giờ cũng không muộn, chỉ cần Thẩm công tử sẵn lòng giao ra bí quyết chế tạo gương thủy tinh, hội Ẩn Nguyên chúng ta sẵn lòng bỏ ra chi phí ba trăm vạn lượng vàng, phân rõ ba năm thanh toán tiền. Hơn nữa... Thái tử điện hạ cũng sẽ đặc biệt coi trọng ngài.

Thẩm Lãng ngạc nhiên, ta cứ không đáng giá như vậy à?

Ngươi mời chào ta, còn muốn ta trả giá thật lớn?

Thẩm Lãng nói:

- Thái tử điện hạ coi trọng ta, thật là làm cho ta kích động vạn phần, ta nhất định sẽ suy nghĩ thật kỹ.

...

Trong kinh đô!

Tin tức Thẩm Lãng đi sứ Khương quốc thắng lớn đã truyền ra.

Không chỉ Khương quốc phải viết thư nhận tội, hơn nữa còn thực sự xây dựng Thánh miếu.

Không chỉ có mỗi chuyện xây Thánh miếu, vô số Khương dân đều trở thành tín đồ Thánh miếu.

Cả ngày lẫn đêm đều có vô số Khương dân đi vào quỳ gối dâng lễ đèn nhang cho thánh nhân không ngừng.

Thánh miếu này không chỉ có xây ở trên đất Khương quốc, còn được xây trong lòng những người dân Khương.

Thẩm Lãng tuy rằng còn chưa có trở lại quốc gia, thế nhưng thành viên sứ đoàn của hắn đều viết thư sớm phái trinh sát gửi về.

Tất cả đều nói về cảnh tượng kỳ diệu ở Thánh miếu Khương quốc.

Tức khắc!

Toàn bộ vạn dân kinh đô gần như muốn nổ.

Thẩm Lãng hoàn toàn trở thành một thứ tin tức sốt dẻo.

Tên ở rể này thật mạnh mẽ, thật lợi hại.

Tất cả mọi người cho là hắn đã sớm chết rồi, bị vua Khương nấu thành món ăn.

Hai nhiệm vụ này quá khó khăn, quả thực như là lên trời.

Thật không ngờ, Thẩm Lãng, một tên tiểu bạch kiểm yếu đuối lại hoàn thành.

Hơn nữa còn là hoàn thành vượt mức.

Hắn làm sao làm được kia chứ?

Nhưng mặc kệ thế nào?

Đây là chuyện tăng mạnh quốc uy, tăng mạnh quân uy.

Cái xứ Khương quốc điên rồ như vậy, lúc nào chịu khuất phục.

Tên bạo chúa như vua Khương lúc nào chịu thua vậy?

Bây giờ lại khuất phục với Việt quốc của ta?

Lúc này quốc quân, cần nhất một trận thắng.

Cho dù là thắng về mặt ngoại giao.

Bởi vì chiến cuộc nước Nam Ẩu bên kia càng ngày càng đáng lo lắng vô cùng, mắt thấy sẽ phải càng đánh càng lớn.

Tộc Sa Man quá điên.

Nghèo thành như vậy, gặp chiến tranh coi như hoàn toàn không muốn sống nữa.

Còn à?

Nước Nam Ẩu cũng là kẻ phản bội tộc Sa Man các ngươi.

Không phải Bình Nam đại tướng quân Chúc Lâm đánh không tốt, mà là đại quân tộc Sa Man liên tục không dứt tiến vào nước Nam Ẩu.

Hôm nay trong nước Nam Ẩu nho nhỏ, đại quân tộc Sa Man tập kết vào đã vượt qua mười lăm vạn.

Chiến trường một khi rơi vào xu hướng suy tàn, danh vọng chính trị liền lung lay chờ chực đổ đến nơi.

Cho nên Thẩm Lãng ở Khương quốc thắng lợi, như là mưa đúng lúc vậy.

Quốc quân nghĩ biện pháp ra sức tạo thế, lấy một cái thắng lợi nho nhỏ về mặt ngoại giao, nói khoác biến thành thắng lợi vĩ đại hiếm có suốt mấy thập niên.

Rõ ràng người Khương quốc xem Khổng Tử đại thần đậu mùa, kết quả được bịa thành Thánh nhân giáo hóa Khương quốc, khoảng cách vạn dân Khương quốc quy phục và chịu giáo hoá đã không xa.

Cho nên, công thần lớn nhất Thẩm Lãng còn chưa tới kinh đô, đã hoàn toàn gây xôn xao dư luận.

Tất cả mọi người giống như thấy một ngôi sao chính trị mới từ từ mọc lên.

Đây cũng là nguyên nhân Thẩm Lãng dù cho bị mấy nghìn mã tặc Tam Nhãn Tà bao vây vẫn khôngsợ hãi chút nào, thậm chí còn chơi trò cúi đầu quay mông về phía đối phương như để muốn đ* tất cả mẹ chúng vậy.

Quốc quân cần một trận thắng lợi như thế này.

Tô Nan nhà ngươi đố dám ở cảnh nội Việt quốc giết ta?

Lúc này Thẩm Lãng cách kinh đô còn có vài trăm dặm, vô số người liền ngẩng đầu chờ thôi.

Chuẩn bị dùng cảnh tượng lớn nhất mà nghênh tiếp anh hùng đến.

...

Rời khỏi quận Vạn Sơn, tiến vào quận Hoàng Lương.

Thẩm Lãng lại nghênh đón một thuyết khách.

Một phụ tá của Tam vương tử.

Nói cho có vẻ tương đương thôi.

Tam vương tử đặc biệt coi trọng ngài đấy?

Không bằng công tử Thẩm Lãng liền đầu nhập dưới trướng Tam vương tử, ngày sau phong hầu bái tướng, chẳng phải sung sướng sao.

Nhưng mà, đối phương vẫn đưa ra điều kiện.

Công thức chế tạo gương thủy tinh, vui một mình, không bằng mọi người cùng vui.

Cái này càng kỳ quái.

Các ngươi thật tình muốn lôi kéo ta sao?

Chẳng những không cho bất kỳ chức quan gì, không có bất kỳ hứa hẹn gì.

Hơn nữa còn muốn ta giao ra bí quyết chế tạo gương thủy tinh.

Cái thao tác này cũng thật là quỷ dị.

...

Sau khi ra khỏi quận Hoàng Lương.

Thẩm Lãng tiến vào quận Lang, lúc này khoảng cách kinh đô cũng chỉ có hơn ba trăm dặm.

Thẩm Lãng lại một lần nữa bao cả viện quan dịch quận Lang.

Hắn vẫn để chán ghét khi để cho Hoàng Phượng tùy ý rửa mặt cho mình.

Tiểu Băng người ta rửa mặt, dịu dàng biết bao nhiêu, hận không thể lau sạch cả lỗ tai của Thẩm Lãng.

Hoàng Phượng rửa mặt cho ta, quả thực chính là lau nhà.

Dường như muốn chà hết một lớp da, Thẩm Lãng không khỏi nhớ đến người cha rửa mặt cho hắn lúc bé, mỗi một lần đều đau rát, ra tay quá độc ác.

- Phượng, nếu ngươi dám thô bạo như vậy đối với ta, ta để Thập Tam lấy người khác.

- ...

Tiếp đó Thẩm Lãng kêu thảm một tiếng.

Bởi vì, lúc Hoàng Phượng rửa chân cho hắn đã dùng động tác mạnh bạo.

Chắc ngươi kiếp trước là chuyên gia rửa chân dã man đây mà.

Bàn chân Thẩm Lãng bị lực nhấn quá mạnh quả thực muốn vãi đái.

Hoàng Phượng nói:

- Chủ nhân, ta là người luyện võ, bản lĩnh hầu hạ người ta chỉ thế thôi, ngài đừng ghét nhé.

Nhưng mà vào lúc này, phía ngoài Thẩm Thập Tam tằng hắng một cái.

- Khụ cái gì khụ, nói! - Thẩm Lãng thở gấp nói.

Thẩm Thập Tam nói:

- Chủ nhân, Hà Nguyên Nguyên đến đây chơi đó?

Thẩm Lãng kinh ngạc?

Hà Nguyên Nguyên?

Nàng người nào hả?

Ngay sau đó, hắn nghĩ tới.

Ngoại thất của quốc quân.

Thẩm Lãng qua nàng hại chết Lý Văn Chính, hắn còn bán cho nàng mấy bài thơ kinh điển nghìn năm không gặp, lúc này mới để cho nàng ở trước mặt quốc quân bắn ra ánh sáng bốn phía, mới đè bẹp đám hoa khôi mà lan truyền ra ngoài.

Chỉ bất quá quốc quân sủng hạnh nàng xong xuôi, phát hiện không có gặp máu trinh.

Thế là, nàng đã bị giam lỏng một nữa ở quê nhà quận Lang.

Hơn nữa bên người nàng, chính là thời thời khắc khắc đều có Hắc Thủy Đài cùng thái giám giám thị.

Thẩm Lãng vội vàng nói:

- Không gặp, không gặp, nói với người đó ta ngủ rồi.

Thẩm Thập Tam nói:

- Nàng đã tới.

Thẩm Lãng kinh ngạc, tại sao không ai ngăn cản nàng?

Cô ta chỉ là một cô gái yếu đuối, làm sao có thể ngăn không được?

Thẩm Lãng đương nhiên biết phương diện này lợi hại.

Khứu giác đánh hơi nguy hiểm của hắn là vô cùng dễ sợ.

Lúc này, nhất định không thể cho kẻ địch một chút kẽ hở nào.

Thế là, hắn ngay cả giày cũng không kịp mang, trực tiếp chạy đến căn phòng cách vách, chui vào bên trong chăn Thần nữ Tuyết Ẩn.

Tức khắc hương thơm thoải mái.

Thần nữ Tuyết Ẩn kinh ngạc, nói dịu dàng:

- Thế nào?

Tay Thẩm Lãng trong lúc vô ý đụng vào, tức khắc đụng ngay chỗ nõn nà trơn trượt.

Thần nữ cô cô, ngài bình thường đi ngủ đều mặc ít như thế sao?

Nhưng mà vào lúc này.

Bên ngoài vang lên giọng của một cô gái.

- Tiểu nữ tử Hà Nguyên Nguyên, cầu kiến Thẩm công tử.

Thẩm Lãng đưa tay ôm cổ Tuyết Ẩn, nói:

- Hà đại gia, ta đã ngủ rồi, mỹ nhân trong ngực, chuyện gì ngày mai hãy nói.

Hà Nguyên Nguyên nói:

- Tiểu nữ tử nghe nói Thẩm công tử là thi từ đại gia, không khỏi sinh lòng ngưỡng mộ, lúc này ngài vừa lúc đi ngang qua gia hương của ta, cho nên đặc biệt đi cầu một bài thơ từ.

Thẩm Lãng nói:

- Thơ từ đúng không? Được được được!

- Sàng tiền minh nguyệt quang, địa hạ hài lưỡng song, cử đầu vọng minh nguyệt, đê đầu nhật bà nương (*).

(*) Dịch thơ: Đầu giường ánh trăng rọi, dưới đất giày hai đôi, ngẩng đầu nhìn trăng sáng, cúi đầu đè vợ thôi. Đây là bài thơ chế từ Tĩnh Dạ Tư của Lý Bạch.

Tiếp đó...

Bên ngoài truyền đến giọng của một cô gái.

Để Thẩm Lãng chìm đắm trong mơ, lại hồn phi phách tán.

- Thơ hay, thơ hay, phu quân rõ ràng thơ hay!

Cục cưng Mộc Lan? Nàng đã đến rồi sao?!

Sao nàng đến đây? Nàng làm sao sẽ xuất hiện ở nơi này?

Ta, ta đây coi như là bị bắt gian ở giường à?

Nên làm cái gì bây giờ? Phải online sao, rất cấp bách!

...

Chú thích của Bánh: Up chương thứ nhất, nghĩ thật lâu, viết càng lâu hơn. Lạy xin vé tháng, lạy xin hỗ trợ, cúi lạy mọi người.
Bình Luận (0)
Comment