Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế (Dịch)

Chương 268 - Chương 268: Đại Công! Họ Tô Diệt Tộc Nơi Này!

Chương 268: Đại công! Họ Tô diệt tộc nơi này!
Chương 268: Đại công! Họ Tô diệt tộc nơi này!
Thẩm Lãng dẫn đầu đại quân di chuyển với tốc độ không nhanh, nhưng lại có thể điều động mấy người cao thủ võ công rất mạnh, trên đường thay ngựa lao điên cuồng, sớm chạy tới cung vua Khương, những người này đã chạy tới sớm hai ba ngày với so với Tô Nan.

Hôm nay Arunana là nữ vương cả Khương quốc, cái vương cung này hiển nhiên cũng là thuộc về nàng.

Mặc dù bản thân nữ vương còn chưa tới, thế nhưng thái giám cùng đội ngũ bảo vệ của vương cung cũng đã thuần phục nữ vương.

Nhất là mấy người đại thái giám, càng định ra hết thảy phép tắc, mỗi ngày nhất định phải kêu mười lần trở lên thiên thần phù hộ nữ vương của ta.

Như vậy phái người tới cung vua Khương làm gì vậy?

Bôi độc lên vàng khắp hoàng cung à?

Cái này là không thể nào, cung vua Khương tuy rằng không lớn bằng quần thể cung điện Việt quốc, thế nhưng cũng diện tích trăm mẫu trở lên.

Trên mặt đất, trên nóc nhà cũng là vàng.

Độc trên thế giới này vô cùng hiếm có, muốn quét hết lên toàn bộ cung điện thì có trời mới biết phải hao tốn bao nhiêu độc?

Hơn nữa ngươi trước đó bôi độc thì chắc chắn thoát không khỏi mắt của tất cả mọi người.

Thế là liền đổi một loại thuyết pháp.

Không lâu sau, nữ vương liền phải tới, hoàng cung chắc phải một lần tổng vệ sinh.

Tường, nóc nhà, dưới đất đương nhiên phải lau dọn sạch sẽ?

Cái này là rất bình thường.

Như vậy dùng loại nước gì lau cung điện?

Khương quốc không là chết rất nhiều người sao, nhất là mấy tháng trước bệnh đậu mùa đại bạo phát.

Rất nhiều người căn bản không kịp đốt, trực tiếp đào một cái hố lớn ném xác vào, bây giờ những thi thể này đều phân hủy không thể chịu nổi.

Những người Thẩm Lãng phái đi mang theo mặt nạ phòng độc đặc chế của hắn múc mấy chục thùng nước dưới đáy hố xác chết, tiếp đó pha loãng một cái.

Dùng những thứ nước này tới bôi trét ở ngoài lớp vàng của hoàng cung.

Virus đậu mùa nhất định không có, đã sớm chết rồi!

Nhưng nước này cũng rất bẩn, bên trong không biết có bao nhiêu vi sinh vật, có bao nhiêu Tây quân, dù có ăn một chút cũng không đến mức chết nhưng nhất định sẽ tiêu chảy, sốt rét còn phải chờ một thời gian vì trên thảo nguyên nước Khương có trứng vi trùng sốt rét.

Không chỉ có như thế!

Vũ Liệt còn bỏ thêm mấy chục cân thạch tín vào cả trăm thùng nước.

Đây là tất cả thạch tín mà Thẩm Lãng cướp được.

Dựa theo lượng để chết thì mấy chục cân thạch tín này không đủ hạ độc hơn vạn người.

Nhưng thực tế lại không thể tính toán như thế, mấy chục cân thạch tín hòa tan vào mấy nghìn cân nước sẽ bôi ngoài vàng, dù cho nuốt vào miệng cũng chỉ là vi lượng, căn bản không cách nào chí tử, nhưng vẫn có thể trúng độc nhẹ.

Làm xong tất cả chuyện này.

Vũ Liệt dẫn người rời đi.

Tiếp đó toàn bộ hoàng cung bừng sáng thay mới hoàn toàn, vàng chói.

Nghênh đón nhân vật mới đến.

...

Hoa nở hai cành.

Lúc này rơi vào trạng thái hân hoan hoàn toàn không thể tin nổi còn có Trịnh Đà cùng Lương Vĩnh Niên.

Hai người này vì tự cứu, dẫn đầu hai vạn năm ngàn đại quân điên cuồng hướng phủ Hầu tước Trấn Viễn đánh tới.

Vốn tưởng rằng sẽ phải trải qua một trận huyết chiến điên cuồng.

Cuối cùng phủ Hầu tước Trấn Viễn hiểm trở thế nào thì đa số người đều biết, tuyệt đối dễ thủ khó công.

Thế nhưng chờ quân đội tiên phong vọt đến bên dưới phủ Hầu tước Trấn Viễn hoàn toàn kinh ngạc sững sờ.

Toàn bộ thành luỹ, giống như không có quân phòng thủ?

Hơn nữa bên trong hoàn toàn đại loạn, tất cả mọi người hoảng sợ không chịu nổi một ngày.

Tô Nan biến mất, toàn bộ dòng chính gia tộc họ Tô đều biến mất, toàn bộ quân đội đều biến mất, trong pháo đài già trẻ lớn bé đương nhiên cũng biết không ổn, biết toàn tộc họ Tô đều chạy trốn. Thế là một nhóm người trốn ra thành luỹ, nhưng phần lớn người vẫn cố hy vọng mà ở bên trong tòa thành.

Những người này cảm thấy, thành luỹ cuối cùng so với bên ngoài vẫn an toàn hơn.

Đối mặt một phủ Hầu tước Trấn Viễn hoàn toàn trống không, phản ứng đầu tiên Trịnh Đà cùng Lương Vĩnh Niên dĩ nhiên là chạy.

Kế không thành (*)!

(*) Không thành kế thường được gắn với Khổng Minh trong tiểu thuyết của La Quán Trung. Kỳ thực, kế không thành trong lịch sử xảy ra tại chiến tranh Lưu Tống-Bắc Ngụy thời Nam Bắc triều. Khi quân Ngụy đuổi theo quân Tống đến Lịch Thành, Thái thú Tế Nam của Lưu Tống là Tiêu Thừa Chi chỉ có vài trăm quân, liệu chừng không thể chống lại đại quân Ngụy, bèn áp dụng "không thành kế", cho mở toang cổng thành. Quân Bắc Ngụy sợ có phục binh không dám vào thành.

Phương diện này khẳng định có âm mưu.

Lão tặc Tô Nan đáng sợ đến bực nào, mọi người đều biết.

Ông ta sẽ để lại một tòa thành rỗng cho người khác sao?

Bên trong khẳng định có cạm bẫy.

Nhưng cũng không thể bởi vì thành rỗng mà bị hù dọa.

Thế là, Trịnh Đà điều động đội cảm tử thăm dò tiến đánh phủ Hầu tước Trấn Viễn.

Nhưng mà, đánh nhẹ nhàng mà thắng.

Cái này càng hết hồn.

Phủ Hầu tước Trấn Viễn, là một trong những tòa thành khó đánh nhất trong toàn bộ Việt quốc.

Thậm chí còn khó đánh hơn quận thành Bạch Dạ nhiều lắm.

Dưới tình hình bình thường, mấy vạn đại quân không bỏ ra mấy tháng căn bản đánh chẳng xong.

Trịnh Đà chỉ phái ra mấy trăm người, không đến một khắc đồng hồ liền đánh xuống.

Đây nhất định có âm mưu!

Trịnh Đà không chạy, nhưng Lương Vĩnh Niên thật sự chạy trốn, trực tiếp rút lui ra mấy dặm.

Bởi vì Tô Nan thật lợi hại, lưu cho bọn hắn ấn tượng quá sâu.

Trịnh Đà chắc chắn không dám đi vào, quân đội của ông ta cũng không đi vào.

Điều động mấy nghìn đội cảm tử trước vào thành luỹ điều tra một phen.

Ở trong pháo đài to lớn, dò xét hết lần này đến lần khác.

Đội cảm tử hồi báo Bá tước Trịnh Đà, phủ Hầu tước Trấn Viễn thực sự trống rỗng, Tô Nan chạy trốn, mang theo toàn tộc, mang theo mấy nghìn quân đội chạy hết sạch.

Trịnh Đà vẫn không có vào tòa thành, mà là phái con trai đi vào trước.

Sau mấy canh giờ, con của ông ta đi ra báo cáo, trong phủ Hầu tước Trấn Viễn thật sự không có cạm bẫy, chỉ còn lại một nghìn đàn bà trẻ nhỏ người già mà thôi.

Trịnh Đà cùng Lương Vĩnh Niên lúc này mới xác định, lão tặc Tô Nan chạy trốn.

Tức khắc, hai người này kính nể vạn phần.

Tô Nan chính là Tô Nan, thật là chẳng tầm thường.

Một tòa thành thế này, nói ném liền ném.

Ông ta dẫn đầu toàn tộc đi Tây Vực, chẳng khác nào một lần nữa bắt đầu, gầy dựng cơ nghiệp lần nữa.

Đổi thành những người khác nhất định là không bỏ được.

Tô Nan rõ ràng quyết đoán hết sức.

Hơn cả sự kính nể, Trịnh Đà cùng Lương Vĩnh Niên hân hoan vạn phần.

Lúc đầu cho rằng phải trả một cái giá thật là lớn mới có thể đánh phủ Hầu tước Trấn Viễn, thật không ngờ hoàn toàn không cần tốn nhiều sức.

- Ha ha ha ha...

- Rõ ràng trời phù hộ hai người chúng ta, để chúng ta lập được công trạng lớn.

- Thẩm Lãng cùng Trương Xung chỉ là giữ được quận thành Bạch Dạ mà thôi, mà hai người chúng ta lại tiêu diệt chủ lực Tô Nan, đoạt được phủ Hầu tước Trấn Viễn, công lao so với hai người chúng ta, Thẩm Lãng sao có thể so sánh với công lao này được?

- Thằng ngu Thẩm Lãng này quá xá ngu đi.

- Ngươi muốn ngồi trên núi xem hổ đấu, ngươi muốn để ta và Tô Nan lưỡng bại câu thương, sau đó tới trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi? Rõ ràng nằm mơ!

- Ai có thể nghĩ đến Tô Nan sẽ buông tha toàn bộ tòa thành, để hai người chúng ta dễ dàng đánh chiếm phủ Hầu tước Trấn Viễn!

- Đại công diệt họ Tô, dẹp phản loạn Tô Nan, tất cả về hai người chúng ta.

- Thẩm Lãng lúc trước nói một câu gì ấy gì? Tô Nan diệu kế an thiên hạ, tiền mất tật mang, bây giờ dùng ở trên người của hắn chính thức thích hợp.

- Cũng không phải sao? Đại quân nước Ngô tiến đánh thành Nộ Triều, gia tộc họ Kim huỷ diệt đã thành kết cục đã định, Kim Mộc Lan cũng sẽ bị phế bỏ võ công đưa đến trên giường Thái tử, bây giờ đại công diệt Tô thuộc về chúng ta, Thẩm Lãng này mới là tiền mất tật mang.

- Hắn còn tự xưng là thông minh, không biết mình chẳng qua là thằng hề!

- Có bản lĩnh, hắn đi giết Tô Nan, cầm đầu Tô Nan, như thế đại công diệt Tô mới thuộc về hắn. Nhưng Tô Nan đã sớm chạy xa, nói không chừng lúc này đã chạy tới Tây Vực.

- Ha ha ha!

...

Trong nước Khương.

- Giá!

- Giá!

Tô Nan dẫn đầu năm nghìn đại quân ngừng tây tiến, ngược lại xuôi nam, lao điên cuồng về cung vua Khương.

Khoảng cách hoàng cung còn có mười mấy dặm, tất cả mọi người trốn sạch.

Tất cả thái giám, thủ vệ cả hoàng cung đều chạy hết.

Không chạy lẽ nào chờ chết à?

Không chỉ có người trong hoàng cung chạy sạch, ngay cả những bộ lạc ngoài hoàng cung cũng đều chạy trốn.

Cách hai trăm dặm chỉ cần chạy từ sáng đến tối liền tới.

Năm nghìn đại quân Tô Nan dễ dàng chiếm lĩnh toàn bộ cung vua Khương!

Lúc còn ở trên ngựa, Tô Nan hạ lệnh:

- Phái ra một trăm tên trinh sát, chặn bốn phương hướng đông tây nam bắc, bảo đảm trong vòng trăm dặm vuông, bất luận gió thổi cỏ lay gì, đều phải rõ như lòng bàn tay.

- Vâng!

Một trăm tên trinh sát lao điên cuồng ra.

Tiếp đó Tô Nan hạ lệnh:

- Một nửa quân đội xuống ngựa đi cắt vàng, tốc độ phải nhanh!

- Tất cả mọi người không được tàng tư, vàng cắt đi phải nộp toàn bộ, tiếp đó thống nhất tiến hành phân phối!

- Một nửa quân đội kia, bố phòng tại chỗ, bất cứ lúc nào chuẩn bị chiến đấu!

Mệnh lệnh Tô Nan mới vừa truyền xuống hoàn tất, hơn bốn ngàn người hưng phấn hét lại.

- Vâng!

Tiếp đó, hơn hai ngàn võ sĩ rút ra đao sắc bén nhằm phía cung vua Khương, hành động này thật giống mấy tên đồ tể đang mài dao soàn soạt đi về phía dê bò.

Hai nghìn tên võ sĩ khác bắt đầu xây dựng phòng tuyến đơn giản, bố phòng tại chỗ.

Cắt vàng!

Thật là làm cho người ta hưng phấn!

Thu hoạch thì luôn luôn mừng rỡ.

Cho dù là thu hoạch lương thực, hoa quả, cũng có thể mang đến vui sướng vô cùng.

Huống chi là vàng mà!

Cái hai ngàn người này, mỗi người đi ra khắp ngõ ngách, bắt đầu dùng dao nhỏ cắt vàng.

Bởi vì vàng càng mềm hơn so với sắt.

Nửa giờ trôi qua.

Một giờ trôi qua.

Hai cái canh giờ trôi qua.

Thu hoạch vàng càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nhiều.

Thế nhưng hai nghìn võ sĩ này phát hiện, hành động này chẳng hề sung sướng như trong tưởng tượng của chính họ.

Bởi vì hoàng kim này là được mạ lên.

Toàn bộ nóc nhà, mặt đất, thậm chí có mất mặt tường cũng là vàng.

Tính tổng diện tích những nơi mạ vàng thếp vàng có mấy chục vạn mét vuông.

Nói cách khác mỗi người phải cắt bỏ tích mấy trăm mét vuông diện.

Hơn nữa cái thứ thoạt nhìn ánh vàng rực rỡ, số lượng cũng quả thực vĩ đại, có chừng mười mấy vạn cân trở lên.

Thế nhưng lại dàn trải mấy chục vạn mét vuông, thực sự chỉ có một lớp mỏng thôi.

Vàng tuy rằng mềm, nhưng cũng chỉ là tương đố, hơn nữa tường cùng tảng đá cứng lắm, cắt bỏ một mảnh nhỏ cũng không dễ dàng, chẳng bao lâu, những con dao đã cùn.

Sau khi cắt ba giờ!

Hai ngàn người này thực sự không chịu nổi, ngồi xổm quá lâu đã khó chịu mệt mỏi, hơn nữa phải làm việc với độ sáng chói mắt quá cao.

Đây là mùa hè, mặt trời phơi nắng gắt, mồ hôi đầm đìa.

Thế là Tô Nan hạ lệnh, hai đội quân đổi.

Người cắt vàng đi bố phòng, người bố phòng đi cắt vàng.

Tức khắc, tất cả đều vui vẻ!

Cứ như vậy, cắt vàng từ ban ngày đến nửa đêm!

Vô số người đều oán giận vua Khương Arugan.

Cái tay bệnh tâm thần, giành được vàng không nên hòa tan tiếp đó mạ lên trên vương cung, chẳng lẽ ngươi không đúc thành từng khối vàng chờ bọn ta dọn sạch sao? Như vậy vừa nhanh vừa sảng khoái nữa.

Chuyện cắt vàng này rõ ràng khổ cực.

Phải cắt đến ngày tháng năm nào hả?

Khi màn đêm buông xuống, Tô Nan có vẻ càng hồi hộp!

Ông ta thậm chí nhảy lên chỗ cao nhất trên hoàng cung mà nhìn xung quanh, vễnh tai lắng nghe, có quân địch hay không.

Vẫn không có!

Tiếp đó, Tô Nan bước chậm ở trong cái hoàng cung này.

Cắt vàng đã càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nhiều.

Sắp xếp thành một núi nhỏ.

Bên cạnh có một cái bếp lò đã nổi lửa, thứ được cắt cũng là vàng lá, hòa tan toàn bộ, biến thành từng thỏi vàng mười cân.

Tô Nan cầm lấy một thỏi vàng, ở phía dưới ánh lửa, có vẻ ánh vàng rực rỡ càng khiến cho người ta say mê.

- Chủ công, số lượng vàng so với trong tưởng tượng chúng ta còn nhiều hơn, đổi sau đó hẳn là vượt qua hai trăm vạn lượng vàng!

- Có đám vàng này, chủ công đi Tây Vực có thể đứng vững gót chân rất nhanh sẽ chiếm được chức Tổng đốc hành tỉnh, không dùng được mấy năm gia tộc họ Tô chúng ta có thể đủ một lần nữa thịnh vượng phát đạt.

- Chờ khi Việt quốc đại loạn, chúng ta sẽ giết bằng được, đoạt lại thuộc về chúng ta giang sơn.

- Đồng thời đem Thẩm Lãng, đem gia tộc họ Kim chém giết sạch sẽ!

- Chém giết sạch sẽ!

- Chủ công vạn tuế!

- Họ Tô vạn tuế!

Trình độ nào đó, vàng quả nhiên là vạn năng.

Cái này còn chưa tới Tây Vực mà, nhìn thấy vô số vàng, cũng đã khiến cho sĩ khí tăng vọt.

Vào nửa đêm.

Cắt vàng vẫn tiếp tục.

Tô Nan tuần tra chung quanh, thân thiết với mỗi một sĩ binh.

- Cẩn thận một chút.

- Không nên rớt xuống.

- Không nên để đuốc quá gần, cẩn thận cháy tóc của mình.

Trò vặt thu mua lòng người, Tô Nan vẫn am hiểu vô cùng, bảo đảm mỗi người cũng cảm thấy chủ công quan tâm bọn họ.

Rất nhiều người cắt vàng xong, phản ứng đầu tiên là cắn thử.

Cái này là khó tránh khỏi, bởi vì vàng mềm.

Tô Nan cất giọng ôn hòa:

- Vàng này được phơi gió nắng bên ngoài cũng không sạch, đừng có nuốt mấy thứ bẩn vào bụng.

Thế nhưng, lại cũng không có ngăn cản những chi tiết này.

Nguyên nhân căn bản là không cản được.

Rất nhiều người sau khi cạy vàng lại dùng tay cầm bánh nướng bỏ vào miệng.

Đám người Vũ Liệt đã chà trên vàng nước bẩn từ xác chết, bên trong không biết có bao nhiêu vi khuẩn, hơn nữa còn bổ sung mấy chục cân thạch tín, dẫu có hơi thấp.

Nhưng phàm là người đã chạm đến vàng, đều miễn cưỡng nuốt không nhiều cũng ít vào bụng.

...

Lượng công việc cắt vàng thật sự là quá lớn.

Đại quân của Tô Nan ở cung vua Khương dừng lại mất mấy ngày.

Dù cho như thế, vẫn không thể cung vua Khương vàng vẫn không có cắt bỏ hết.

Dù cho như thế, số vàng cắt được cũng có chừng mười lăm vạn cân, đã vượt qua hai trăm vạn lượng vàng.

Giàu to rồi!

Cũng đủ gia tộc họ Tô ở Tây Vực nhanh chóng đông sơn tái khởi.

Hơn nữa trong vòng trăm dặm vuông, cũng vẫn không có xuất hiện bất kỳ quân địch.

Toàn quân của họ Tô cũng dần dần an tâm lại.

Thế nhưng có một chút lo lắng.

Bởi vì trong quân họ Tô dần dần có người tiêu chảy.

Kỳ thực bắt đầu từ nửa đêm đầu tiên.

Chỉ bất quá mọi người ngay từ đầu còn không có để ý, cuối cùng tại cái chỗ vùng hoang vu dã ngoại, hơn nữa còn là nắng hè chói chang, người có bị tiêu chảy cũng bình thường.

Thế nhưng số binh sĩ bị Tào Tháo rượt càng ngày càng nhiều.

Hơn nữa tiêu chảy càng ngày càng lợi hại.

Đây còn chưa tính đến sốt rét đang trong thời kỳ ủ bệnh đang chực chờ bùng phát.

Đây mới chỉ là vi khuẩn và virus khác cùng phát tác mà thôi.

Cuối cùng có một ngày.

Quân đội họ Tô nghênh đón bùng nổ dịch bệnh.

Rất nhiều võ sĩ họ Tô bị bệnh, rõ ràng là nắng hè chói chang lại lạnh đến run lẩy bẩy.

Thế nhưng nhiệt độ cơ thể lại cao đến mức dọa người.

Tình trạng tiêu chảy càng ngày càng nghiêm trọng.

Mấy chục người, mấy trăm người!

Cuối cùng phần lớn binh sĩ, cũng bắt đầu thượng thổ hạ tả.

Cuối cùng thậm chí tiêu ra máu.

......

Nhìn một màn này, cả người Tô Nan rét run!

Không xong!

Vàng này không sạch sẽ!

Phía ngoài chắc chắn bị bôi thứ gì.

Kế sách của ai vậy?

Nhất định là Thẩm Lãng, nhất định là Thẩm Lãng!

Cái này còn chưa phải là đáng sợ nhất.

Nếu như Thẩm Lãng đã động tay chân trên đống vàng ở cung vua Khương, có nghĩa hắn đã tính toán ra đại quân của họ Tô sẽ đến cung vua Khương.

Điều này có nghĩa, đại quân Khương quốc đã không xa!

- Không tốt, không tốt...

- Đại quân của Thẩm Lãng sắp đến đây!

Sẽ có bao nhiêu người?

Một vạn kỵ binh?

Không, hơn nhiều!

Arunana đã trở thành vị vua mới của nước Khương, chỗ nàng đến, kỵ binh bộ lạc sẽ theo.

Như vậy, đám kỵ binh Khương quốc ập tới sẽ trên hai vạn!

Tô Nan nhìn sang đám binh sĩ đang lăn lộn tiêu chảy đầy đất.

Những người này toàn thân như nhũn ra, làm sao sức lực chiến đấu.

Sợ rằng không đến mấy người xung phong, cũng đã bị diệt.

Tô Nan hối hận đến cơ hồ hộc máu.

Thấy lợi tối mắt, thấy lợi tối mắt!

Tại sao vậy kia chứ?

Ta biết rất rõ ràng phải đi về phía Tây, tuyệt đối không thể bị bất kỳ vật gì thu hút để lỡ, cho dù là hai trăm vạn lượng vàng.

Vì sao ta còn là nổi lên lòng tham?

Dưới cổ họng của Tô Nan phát sinh từng đợt gào thét.

Ông ta ra sức vỗ vào đầu của mình.

Thẩm Lãng người này thật độc, thật độc!

Tuy rằng đắc ý vênh váo một hai ngày, nhưng vẫn rất nhanh đã tỉnh ngộ lại, ở cung vua Khương bày ra cạm bẫy.

Ta biết rất rõ ràng người này độc ác, biết rất rõ ràng hắn đoán đúng hoàn toàn, vì sao còn phạm sai lầm?

Tô Dong run rẩy nói:

- Chủ công, đại quân Thẩm Lãng dù cho đuổi theo, tốc độ cũng không nhanh, bởi vì phía sau chúng ta vài trăm dặm cũng không có phát hiện nhiều quân đội, nếu như có, những bố trí kia chắc đã làm từ trước. Bọn họ chí ít còn có mấy ngày mới có thể đuổi theo, chúng ta còn có thể chạy thoát.

Tô Trản nói:

- Không, bây giờ lập tức ngừng cắt vàng, tất cả mọi người vội vàng lên ngựa bỏ chạy!

- Đi, đi, đi!

Tô Nan ra lệnh một tiếng.

Tất cả mọi người bất kể có bệnh hay không, toàn bộ phóng người lên ngựa.

Số vàng còn sót lại cũng không kịp cắt, mang theo vàng đã tới tay, năm nghìn người hướng phía tây lao điên cuồng!

...

Đoạn đường này lao điên cuồng, trên đường mùi hôi tận trời!

Những người bị dí tiêu chảy ở trên lưng ngựa càng ngày càng nhiều.

Tô Nan thoát khỏi cung vua Khương, đã hai ngày!

Mặc dù đây là đại thảo nguyên, vùng đất bằng phẳng, nhưng thời gian hai ngày này vẫn chạy không đến hai trăm dặm.

Quân đội bệnh quá nghiêm trọng!

Trong quân của Tô Nan, số ngườI bị bệnh càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nhiều!

Cuối cùng có chừng một nửa người bị bệnh.

Tiếp đó...

Trinh sát truyền đến tin tức đáng sợ!

Phát hiện vô số kỵ binh Khương quốc, từ phía nam tấn công!

Không phải từ phía sau, mà là từ phía nam.

Tô Nan toàn thân run rẩy!

Quả nhiên, Thẩm Lãng quả nhiên lượn quanh hướng Nam đến truy sát.

Lúc này quân đội của ông đã toàn bộ ngã bệnh, giờ còn đánh như thế nào được?

Tô Trản ra sức tát tát vào mặt mình, quỳ trên mặt đất ra sức dập đầu nói:

- Chủ công, đều là do ta sai, do ta sai cả, nếu như ta không nổi lên lòng tham. Nếu như ta không đề cập đến vụ vàng này, cũng không có tai họa ngày hôm nay!

Tô Dong càng là dập đầu chảy máu, bởi vì chuyện cung vua Khương có vàng là do ông ta đề cập trước tiên.

Tô Nan đầu đau như búa bổ.

Thế nhưng, ông ta một lần nữa trờ về trạng thái bình tĩnh tuyệt đối.

Lại một lần nữa, gia tộc họ Tô lại một lần nữa chạm phải tai họa ngập đầu.

Phải làm gì?

Phải làm sao?

Tô Nan, nếu cửa ải này không qua được, gia tộc họ Tô liền phải diệt vong!

Tham lam hại ta.

Thấy lợi tối mắt!

Ta phải làm gì?

Gia tộc họ Tô không thể cứ như vậy diệt vong!

Nhất định còn có biện pháp, nhất định còn có biện pháp.

Tô Trản nói:

- Chủ công hãy mang theo mấy trăm người dùng tốc độ nhanh nhất bỏ chạy về phía Tây Vực, ta ở lại cản phía sau, họa này do chính ta gây ra, phải do ta chết để đền bù sai lầm.

Tô Dong nói:

- Chủ công, ta cũng lưu lại cản phía sau, người hãy mang theo thiếu chủ đi nhanh lên, đi nhanh lên!

Tô Nan lắc đầu nói:

- Không, không! Thẩm Lãng ở phía tây phải có phục binh, hắn hẳn là đoán ra ta muốn đi Tây Vực, chúng ta ở cung vua Khương làm trễ nãi chừng mấy ngày, hắn chắc chắn điều động tinh nhuệ kỵ binh đến trước mặt chúng ta, chờ chúng ta tự chui đầu vào lưới!

Tô Nan vô cùng bình tĩnh nói:

- Tô Dong, ngươi nguyện ý vì ta mà chết à?

Tô Dong dập đầu nói:

- Lão nô sẵn lòng, lão nô sẵn lòng!

Tô Nan nói:

- Ngươi mặc vào áo choàng của ta, giơ cờ của ta, tiếp tục đi về phía tây, tiếp tục đi phía trước, thu hút quân chủ lực của Thẩm Lãng. Từ nước Khương muố nđến Tây Vực phải qua một khe núi, đây là con đường duy nhất, Thẩm Lãng nhất định sẽ chỗ này bố trí mai phục, ngươi đi làm miếng mồi này! Mà ta mang theo mấy trăm người, lặng lẽ hướng bắc!

Tô Dong nói:

- Hướng bắc, đi nước Sở?

Tô Nan nói:

- Không, chẳng qua là mượn đường nước Sở, đi Tây Vực!

Tô Dong dập đầu nói:

- Vâng, theo lời chủ công!

Tô Nan vỗ vỗ bờ vai của Tô Dong rồi nói:

- Tô Dong, khó khăn cho ngươi!

Tô Dong khóc thút thít nói:

- - Có thể chủ trì công mà chết, là lão nô phúc phận!

...

Một khắc đồng hồ sau đó!

Tô Dong cải trang thành Tô Nan, dẫn đầu mấy nghìn quân đội họ Tô, lao điên cuồng về phía Tây, thu hút kỵ binh Khương quốc truy kích.

Mà Tô Nan cải trang bộ dáng của võ sĩ bình thương, mang theo mấy trăm tên tâm phúc, mang theo một bộ phận vàng, mượn bóng đêm lao điên cuồng lên phía bắc!

Tô Nan đủ ác, lại một lần nữa chặt tay cầu sinh!

...

Nửa ngày sau!

Mấy trăm người dòng chính gia gia tộc họ Tô hướng phía bắc không ngừng lao điên cuồng.

Hoàn toàn không tiếc sức ngựa, sau mấy canh giờ lao điên cuồng ra hơn một trăm dặm.

Hẳn là đào thoát được.

Tô Dong dẫn mấy nghìn người phi về phía Tây, nhìn qua mới như là chủ lực.

Lúc này đây cụt tay cầu sinh, cũng đủ lừa gạt Thẩm Lãng đi.

Lên bắc mượn đường nước Sở tiến vào Tây Vực, mặc dù sẽ nhiều thêm mấy ngàn dặm đường.

Tuy rằng tổn thất mấy nghìn người.

Vậy bằng mượn mấy trăm người, bằng vào đa số vàng, cũng còn là có thể đông sơn tái khởi đi.

Gia tộc họ Tô chúng ta, tuyệt đối sẽ không diệt vong.

Tuyệt đối sẽ không!

Tô Nan ta đây có chín cái mạng.

Nếu Thẩm Lãng nếu giết ta, tuyệt đối không có khả năng, tuyệt đối không được!

Chỉ cần để ta sống sót.

Gia tộc họ Tô chúng ta là có thể lại một lần nữa quật khởi.

Sẽ có một ngày, ta còn có thể giết trở về Việt quốc, thành lập vương triều thuộc về gia tộc họ Tô.

Sẽ có một ngày, ta còn là có thể chém giết sạch sẽ gia tộc họ Kim, bằm thây Thẩm Lãng nhà ngươi thành muôn mảnh!

Chém thành muôn mảnh!

Nhưng mà!

Nhưng vào lúc này, không khí truyền đến một tiếng nói văng vẳng.

- Tô Nan cữu cữu, chạy trốn vội vã như vậy làm cái gì?

- Đây là muốn lên bắc nước Sở, đi đường vòng tiến vào Tây Vực à?

Trong nháy mắt, Tô Nan vốn cải trang thành võ sĩ phổ thông bị chấn động mạnh một cái.

Cả người gần như hồn phi phách tán.

Không thể tin nổi nhìn tất cả chuyện này.

Tiếp đó!

Từ trong bóng tối!

Mấy nghìn võ sĩ xuất hiện, bắt đầu vây kín thật nhanh.

Mấy trăm người của Tô Nan chạy quá nhanh nên đã không kịp phái ra trinh sát dò đường trước.

- Tô Nan cữu cữu, cháu đã ở đây chờ cữu cữu lâu lắm đó.

- Cháu đã đoán sớm cữu cữu sẽ lại kim thiền thoát xác, cữu cữu chắc chắn để cho người ta giả trang biến thành mình, dẫn đại quân chủ lực họ Tô lao về phía tây che giấu tai mắt người, hơn nữa lại mang theo rất ít người lặng lẽ lên bắc, đủ gian manh nhé!

Sau một lát!

Mấy nghìn tên võ sĩ bao vây cung quanh mấy trăm người Tô Nan!

Gần như tất cả dòng chính của gia tộc họ Tô đều ở nơi này!

Thẩm Lãng thản nhiên nói:

- Tô Nan cữu cữu, họ Tô hôm nay liền hoàn toàn diệt tộc!

- Giết!

Thẩm Lãng ra lệnh một tiếng!

Tức khắc mấy nghìn tên võ sĩ, giương cung nỏ bắn điên cuồng!

- Vút vút vút vút!

Mấy trăm người của gia tộc họ Tô, đều ngã xuống đất, máu tươi văng tung tóe như bão táp.

...

Chú thích của Mèo Thầy Mo: Thật sự mấy hôm nay không còn tí hứng thú nào để post truyện vì đến giờ vẫn chưa nhận được lương dịch truyện. Đã thế còn nhận được câu “đã duyệt rồi nhưng cố tình chưa chuyển tiền” làm chả còn hơi sức đâu nữa.

Tâm sự của Bánh: (Vì cái phần này Bánh tách ra một chương riêng nhưng truyenyy theo chế độ thu phí và đánh số tự động nên Mèo post cả vào đây. Trong này có nhắc đến chuyện gấp đôi vé tháng là sự kiện qidian khuyến mãi nạp tiền vào đầu năm mới. Kiểu như cùng một số tiền mà có thể mua được gấp đôi. Đây cũng coi như hình thức thưởng cho các tác giả.)

Ba chương hai vạn hai viết điên rồi! Nhưng top vé tháng lại thêm điên

Ngày hôm nay ba chương hai vạn hai!

Ngày hôm nay nguyên đán, ta tầm viết mười mấy tiếng đồng hồ, trừ đi WC, sẽ không có rời khỏi máy vi tính!

Hình như là ta update được nhiều nhất từ sáng đến tối?

Rõ ràng viết điên rồi!

Thế nhưng, top vé tháng tháng này cũng điên rồi!

Dựa theo số phiếu chúng ta hôm nay, tháng trước có thể đi vào top 10.

Mà cái tháng này, lại chỉ có thể hạng hai mươi.

Top tiêu thụ cũng điên rồi!

Quyển sách này đi tới mỗi ngày ngày tiêu đều hơn một vạn, đều xếp hạng top 10.

Hai ngày này ngày tiêu càng nhiều hơn một chút, kết quả lại rơi ra top 10.

Quá trời sách lên hạng Bạc, quả thực để ta run lẩy bẩy!

Top vé tháng điên thế này, top tiêu thụ điên thế này.

Đơn giản là muốn cho ta đây chờ vùi đầu gõ chữ cay đắng đến bước đường cùng!

Hu hu hu!

Các huynh đệ còn vé tháng hay không?

Gần đây bảy ngày cũng là gấp đôi.

Ta đau quá double vé tháng, quá thảm thiết!

Các huynh đệ kéo ta một cái.

Ta van đấy, van đấy!

Cảm ơn chảy nước mắt!

Lại một lần nữa chúc các huynh đệ năm mới hạnh phúc!
Bình Luận (0)
Comment