Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế (Dịch)

Chương 285 - Chương 285: Lãng Gia Phát Đạt! Quốc Quân Run Rẩy

Chương 285: Lãng gia phát đạt! Quốc quân run rẩy
Chương 285: Lãng gia phát đạt! Quốc quân run rẩy
Thẩm Lãng nhìn người trước mắt này.

Thật là siêu phàm thoát tục, phóng đãng không bị trói buộc yêu tự do.

Được rồi, nói tiếng người đã nào.

Người trước mặt này hẳn là không thích kìm kẹp, không bị thế tục dẫn dắt.

Bởi vì gã hơn mấy tháng đều không có tắm rửa, mùa hè này sắp hết, quần áo trên người gã cũng từ năm ngoái, đã rách bươm phai màu.

Tóc của gã cần phải gội vài lần.

Nói cho đúng là trên trời xuống mưa mấy lần, tóc gã được gội bấy nhiêu.

Cho nên kiểu tóc bây giờ, có thể tham khảo vua Cái Bang, đâm tua tủa, cứng rắn vô cùng.

Còn cái mặt của tên này.

Gã đã không có mặt, bởi vì toàn bộ bị một lớp ghét bẩn che phủ.

Cái hình tượng này để Thẩm Lãng nhớ lại lão già bán bí kíp võ công trong bộ phim điện ảnh《 Tuyệt đỉnh Kungfu 》 của Châu Tinh Trì.

Nhìn qua như là thằng ăn mày nhặt đồ bỏ đi.

Hoặc như là thế ngoại cao nhân.

Thẩm Lãng dùng khăn lụa tẩm nước hoa che kín mũi.

- Xin hỏi cố hương tiên sinh nơi nào?

Cao nhân nói:

- Chỗ an tâm chính là quê ta!

Thẩm Lãng lại hỏi:

- Xin hỏi tiên sinh có công danh gì vậy?

Cao nhân lại đáp:

- Công danh lợi lộc đều là nhất thời.

Thẩm Lãng lại hỏi:

- Vậy xin hỏi tiên sinh còn có căn nhà nào vào không?

Cao nhân nói:

- Một thân một mình, không ràng buộc, chẳng phải sung sướng sao.

Á!

Thẩm Lãng nghe rõ, người trước mặt này không có bất kỳ công danh, nửa tú tài cũng không, không có chỗ ở cố định, khả năng cực lớn là kẻ lang thang đầu đường xó chợ ế vợ.

Thẩm Lãng vung tay lên, sẽ phải ném gã ra.

- Công tử, ngài ở trong biển người mênh mông liếc một cái liền chọn trúng ta, đây chẳng lẽ không phải một loại duyên phận à?

- Thường có Thiên Lý Mã mà Bá Nhạc không thường có.

- Tuyệt thế tài hoa như ta, luôn luôn cần một cõi đi về.

Thẩm Lãng cắn răng hỏi:

- Vậy tiên sinh biết được những gì vậy?

Cao nhân nói:

- Ngửa đầu biết thiên văn, cúi xuống thấu địa lý, ở giữa hiểu nhân hòa, sáng tỏ âm dương, rành rọt bát quái, hiểu kỳ môn, biết độn giáp, bày mưu nghĩ kế bên trong, chiến thắng ngoài ngàn dặm, tự so với những bậc hiền tài như Quản Trọng, Nhạc Nghị (*) chỉ có thể ôm đầu gối quỳ xuống, thét lên giữa chốn gió trăng…

(*)Quản Trọng là một chính trị gia, nhà quân sự và nhà tư tưởng Trung Quốc thời Xuân Thu. Nhạc Nghị là tướng thời Chiến Quốc trong lịch sử Trung Quốc. Ông là tướng các nước: Ngụy, Yên và Triệu nhưng nổi tiếng nhất thời làm tướng nước Yên đã gần như tiêu diệt nước Tề hùng mạnh láng giềng

Thẩm Lãng nhếch miệng.

Tiếp đó, hắn lại hỏi:

- Tiên sinh, như vậy xin hỏi có cái gì ngài không biết.

- Những việc nhỏ nhặt ra đều chẳng rành. - Cao nhân nói:

- Cả đời này của ta chỉ có thể làm đại sự.

Thẩm Lãng xem như đã nhìn ra.

Bản lĩnh lớn nhất của cái tên trước mặt này chính là khoác lác.

Con bà nó, nổ không thể tưởng, so với Lãng gia còn nổ banh xác.

- Ồ, đây không phải là Lan Phong Tử (*) à? - Có người chỉ vào cao nhân nói.

(*) Tên điên họ Lan.

- Lần này thú vị, hai người điên xúm lại.

- Không, là một người điên, một thằng ngu.

Thẩm Lãng nghe ý tứ này, hóa ra cái tay cao nhân trước mặt này còn rất có tên sao?

Hắn nhanh chóng hiểu ra từ đối thoại của những người xung quanh, Lan Phong Tử này nào chỉ nổi tiếng, mà rõ là loại tiếng tăm đồn đãi gần xa.

Nghề chính của gã là ăn mày, còn kiêm chức thầy tướng số.

Đương nhiên, cho tới bây giờ chưa từng tính đúng.

Việt quốc có nhiều chỗ gần với Man tộc, tập tục tương đối thoáng, thậm chí có mấy cô gái cũng thích xem bói.

Thế là thầy tướng số Lan Phong Tử thừa dịp đi sờ ngực của con gái người ta, kết quả bị đánh gãy xương tay.

Đoán số sống không nổi nữa, thế là gã liền đi ăn xin.

Ăn bữa đói bữa no.

Suốt thời gian mười mấy năm, dấu chân của gã trải rộng khắp các nước Ngô, Sở, Việt…

Đương nhiên những kẻ lang thang đầu đường xó chợ, thầy bói thông thường sẽ chẳng có tên.

Then chốt thầy tướng số như gã còn cần người khác cởi quần áo.

Ngay từ đầu với dáng vẻ tiên phong đạo cốt, thật sự có người mắc lừa.

Kết quả phát hiện bị lừa gạt, người ta liền đánh gã gần chết.

Đương nhiên, có người thương hại, cũng từng đã cho gã một chút tiền.

Kết quả vừa nhận tiền xong, gã đã đi giải khuây ngay.

Hơn nữa phải là loại tiện nghi nhất có cửa che chắn, mỗi lần tốn năm sáu chục lượng bạc.

Nhưng mà càng về sau, ngay cả dạng gái điếm thấp hèn nhất cũng chẳng muốn đón gã, bởi vì thật sự quá bẩn.

Đương nhiên bẩn còn có thể tắm. cũng lắm thì mất đi chút nước.

Then chốt cái tên cặn bã này chơi gái mà mắc nợ, thậm chí không trả tiền.

Bây giờ những ả điếm rẻ tiền nhất trong kinh đô đều là chủ nợ của gã, cho đến tận bây giờ gã vẫn chả có ý muốn trả.

Đương nhiên những cô ả này không chịu được nên tìm lưu manh đánh gã mấy lần.

Mỗi lần đều bị đánh thành chó chết, co quắp ở trong cống.

Rất nhiều người cho rằng gã phải chết!

Kết quả mỗi một lần cũng chưa chết.

Dần dà, gã liền trở thành người nổi tiếng kinh đô.

Lan Phong Tử.

Đại khái là thứ rác rưởi, hèn hạ, cặn bã, be bét nhất kinh đô.

Sau khi bị người ta vạch trần thân phận.

Lan Phong Tử cũng không thèm để ý, vẫn ra vẻ như cao nhân nhìn Thẩm Lãng nói:

- Thẩm công tử, qua thôn này, cũng không có cái tiệm này, bỏ lỡ ta, bá nghiệp của ngài liền mãi mãi không cách nào thành công.

Nhưng vào lúc này, một người đàn bà đô như gấu mẹ tới.

Khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, hơn hai trăm cân, toàn thân đầy mỡ phập phều, đây là một người đàn bà hành nghề giết mổ.

Cơ bắp của mụ ta so với đàn ông còn hoành tráng hơn, thậm chí lông mép cũng rậm chẳng khác gì râu.

- Bốp... – Nữ đồ tể này tiến lên tát một phát cho Lan Phong Tử lăn đùng xuống đất.

- Năm lượng bạc ngươi thiếu ta ở đâu? Không trả tiên lại, ta chơi chết ngươi bây giờ! – Nữ đồ tể hơn hai trăm cân chợt ngồi ở trên ngực Lan Phong Tử.

Thẩm Lãng chỉ nghe được một tiếng răng rắc, tức khắc hắn chợt run run một cái.

Không biết xương sườn cao nhân có bị gãy không vậy?

Lan Phong Tử thở dài nói:

- Kiều Kiều, rõ ràng đôi ta tình cùng vui vẻ, tại sao lại nói tiền nong vậy?

- Người nào vui vẻ với người, không trả tiền ta giết chết ngươi. - Nữ đồ tể tát lia tát lịa, trực tiếp đánh cho mặt mũi Lan Phong Tử máu đầy mặt.

- Trong vòng mười ngày nếu không trả tiền lại, ta liền thiến ngươi. - Nữ đồ tể hùng tráng đi.

Nữ đồ tể còn kiêm thêm nghề xác thịt sao?

Thật đúng là có.

Vị nữ đồ tể này trước đây chắc cũng là một nô lệ, chuyên môn tiến hành biểu diễn đô vật.

Sau khi lớn tuổi, không cách gì chơi đô vật nữa nên được người ta thuê giết heo giết dê, thu nhập vẫn ít ỏi, cho nên kiêm luôn buôn xác thịt, đương nhiên giá cũng hạng bét, một lượng bạc làm mười lần.

Lan Phong Tử đứng dậy đầy vẻ vô tình, vỗ vỗ bộ ngực, lần này xương sườn không gãy, thật tốt quá.

Tiếp đó, gã nhìn phía Thẩm Lãng nói:

- Công tử, nếu như ngài chiêu mộ ta, bổng lộc ta phải dự chi năm lượng bạc, xem như là bồi thường tổn thất tình cảm cho ta.

Đ*, ngươi đừng nói cái thứ phí tổn thất tình cảm gì, tiền chơi gái chính là tiền chơi gái.

Thẩm Lãng trực tiếp hỏi:

- 3895 nhân với 15243 là bao nhiêu?

Lan Phong Tử cất giọng kinh ngạc:

- 59371485!

Thẩm Lãng nói:

- Xin chúc mừng, ngươi được tuyển!

Lan Phong Tử lau máu trên mặt, đứng dậy tiêu sái lỗi lạc nói:

- Chim khôn lựa cành mà đậu, hiền thần lựa chủ mà làm, kẻ sĩ hy sinh vì tri kỷ, từ nay về sau Lan mỗ cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi, vậy... Vậy chuyện dự chi bổng lộc…

Thẩm Lãng đếm ra năm lượng bạc cho hắn.

Lan Phong Tử tiếp nhận bạc, hướng nữ đồ tể chạy như điên:

- Kiều Kiều ta có tiền, lúc nào sẽ nối tiếp lương duyên hả?

Nữ đồ tể tiếp nhận tiền khinh thường nói:

- Phong Tử, ngươi không nên lãng phí tiền, thời gian của ngươi mỗi lần còn chẳng bằng người ta đi tiểu, ta cởi quần còn ngại phiền phức, kiếm tiền của ngươi lòng ta bất an.

Lan Phong Tử cũng không có nửa điểm e ngại, đi thẳng tới trước mặt Thẩm Lãng nói:

- Hạ quan bái kiến, Trường Sử đại nhân.

Thẩm Lãng nghiêm mặt nói:

- Từ nay về sau, ngươi chính là Chủ Bộ phủ Hầu tước Trường Bình, chức quan thất phẩm!

Mẹ kiếp!

Xung quanh tất cả mọi người cảm thấy mình cũng phải điên rồi.

Ngay cả cái tên ăn mày, cũng có thể làm quan?

Hơn nữa trực tiếp chính là quan thất phẩm?

Thẩm Lãng đây bị điên thật sao?

- Đúng vậy, người như Lan Phong Tử cũng có làm quan thất phẩm? Vậy ta còn có thể làm tể tướng mà.

- Thẩm Lãng nhà ngươi nhũn não chắc luôn.

- Ngươi đây hoàn toàn là điên rồi sao.

Thái giám bên người Ngũ vương tử kinh ngạc sững sờ, Thập Tam kế bên Thẩm Lãng cũng hồn vía lên mây.

Thái giám già nói:

- Thẩm công tử, mặc dù nói nhận người không dễ, nhưng người này ngay cả dưa méo táo nứt cũng còn chưa tới

Thẩm Lãng nói:

- A Ông, chúng ta muốn chính là loại nhân tài không bám vào khuôn mẫu kia mà.

Thái giám già toét miệng nói:

- Nhưng mà, ngài đây cũng quá không bám vào một khuôn mẫu.

Như vậy cũng tốt so với đua ngựa, nếu như ngươi không có ngựa, chọn một con la cũng được, thậm chí con lừa cũng được, ngay cả chó hoang cũng được luôn.

Nhưng ngươi đây đang bắt một con bọ hung đi đua ngựa mới chết.

- Thẩm công tử, không phải ngài đã nói rồi sao? Cái Chủ Bộ này, tối thiểu nếu như công danh cử nhân.

Thẩm Lãng nói:

- Ta từng nói phải công danh cử nhân, nhưng cũng không nói khi nào, khoa cử trước đó cũng tính, khoa tiếp theo cũng được, mười năm sau trúng cử vẫn được như thường.

Á!

Thẩm Lãng nói:

- Ăn mày cũng có thể có khát vọng, kẻ lang thang đầu đường xó chợ cũng có thể có khát vọng.

Tiếp đó hắn nhìn phía Lan Phong Tử nói:

- Chủ Bộ đại nhân, đại tài giống như ngươi, chắc chắn còn biết một số người có tài nhưng không gặp thời khác, có thể giới thiệu mấy người cho ta hay không?

Lan Phong Tử nói:

- Thẩm công tử, ngài đây coi như là tìm đúng người, ta cả đời này phóng đãng bất kham, tiếu ngạo giang hồ, gặp phải người tài cao hoàn toàn như lý luận sang sông, mỗi một người cũng toàn là lương tài trị quốc an bang. Thế nhưng không có cách nào, bọn họ cá tính không theo khuôn mẫu, không được thế tục cảm thông, không có Bá Nhạc mắt sáng biết anh tài.

Thẩm Lãng nói:

- Ta có tuệ nhãn, Chủ Bộ đại nhân, ngươi hãy đi tìm những đại tài này đến cho ta, ta sẽ chọn những người ưu tú.

Lan Phong Tử nói:

- Được! Thế nhưng phải nói rõ trước, nhân tài vốn hiếm thấy, có chút đại tài chủ công tìm khắp thiên hạ cũng bới chẳng ra. Mà ta lập tức giới thiệu cho ngài mười người, vì vậy không dễ dàng đâu, cho nên ta cần tiền giới thiệu!

Nghe những lời này, thái giám Ngũ vương tử gần như muốn nổi điên rồi, Thập Tam cũng muốn điên.

Thẩm Lãng nói:

- Được, ngươi cần bao nhiêu tiền giới thiệu?

Lan Phong Tử chợt cắn răng một cái, miệng sư tử mở lớn:

- Một người, một lượng bạc!

Thẩm Lãng nói:

- Được!

Trong nháy mắt, Lan Phong Tử cầm tiền chạy như một làn khói.

Chẳng mấy chốc, gã chui vào một cái miếu đổ nát, bên trong có trên trăm tên ăn mày và kẻ lang thang đầu đường xó chợ.

- Ta giới thiệu cho mọi người một chỗ sống tốt.

- Vào phủ Hầu tước làm quan, có muốn hay không?

- Trước tiên nhận chức Bách hộ cái đã, mấy năm sau tăng quan lên cấp mười, mỗi người cũng là đại tướng quân, mỗi người cũng có thể đăng đài bái tướng, phong tước quan lớn.

- Nhưng mà ta tìm được chỗ ngon này cũng không dễ dàng, mỗi người phải cho ta một lượng bạc tiền trà nước, không có tiềm có thể thiếu ngước, lợi tức hàng tháng một thành.

...

Hơn nửa canh giờ sau đó!

Bên người Thẩm Lãng đầy người, chí ít hơn mấy ngàn vạn người vây xem.

Bởi vì cao trào Thẩm Lãng bày sạp chiêu mộ nhân tài sắp tới rồi.

- Đến, đến, đến...

Bỗng nhiên có người la lên.

Tiếp đó, trên khắp đường phố mùi hôi tận trời.

Lan Phong Tử dẫn mười đại tài, trùng trùng điệp điệp, rung đùi đắc ý, đưa bước tiến chẳng theo quy luật tiến vào trong đám người.

Đem mười người đến trước mặt Thẩm Lãng, Lan Phong Tử nói:

- Trường Sử đại nhân, ngài hãy nhìn thử xem, mười đại tài ta chọn cho ngài thế nào? Hẳn là dư sức đảm nhiệm quan Bách hộ chứ!

Thẩm Lãng ngó sang mười người này.

Toàn bộ cũng là kẻ lang thang đầu đường xó chợ, toàn bộ cũng là ăn mày.

Không có một người nào bình thường.

Hoặc là khuôn mặt méo mó, hoặc là què chân, hoặc là còng xuống.

Thậm chí ngay cả một người có thể đứng thẳng cũng không, ngay cả đứng ổn định cũng không được.

Lần này, đám người đứng ngoài hóng hớt rõ ràng trợn tròn mắt.

Thẩm Lãng che mũi, bước từng bước sang nhìn cẩn thận.

Hắn quan sát vô cùng tỉ mỉ, thậm chí vận dụng X quang.

- Ái chà chà!

- Chậc chậc!

- Chậc chậc chậc!

- Chà chà chà!

Tầm hơn mười phút, hắn cuối cùng kiểm tra mỗi người.

Lan Phong Tử nói:

- Trường Sử đại nhân, nhân tài ta giới thiệu thế nào, mỗi một cũng là ngàn dặm mới tìm được một đi?

Thẩm Lãng lắc đầu nói:

- Không, hơn ngàn dặm mới tìm được một, mười ngàn dặm mới tìm được một!

Lan Phong Tử hỏi:

- Vậy ngài hãy nói xem, bọn họ có đủ tư cách làm quan Bách hộ của quý phủ Ngũ vương tử hay không?

- Có, quá có. - Thẩm Lãng vung tay lên nói:

- Các huynh đệ, từ nay về sau tất cả mọi người cùng ăn cơm trong một cái nồi, từ nay về sau các người sẽ là Bách hộ phủ Hầu tước Trường Bình.

Nghe những lời này, đám người đứng ngoài hóng chuyện da đầu tê dại.

Thái giám già bên người Ngũ vương tử cũng không nhịn được nữa, mắt trợn trắn, cả người đã bất tỉnh.

Lan Phong Tử hét lớn:

- Các vị Bách hộ, còn không bái kiến Trường Sử đại nhân.

Tức khắc, mười tên ăn mày lạy xuống:

- Bái kiến Trường Sử đại nhân.

- Ui da!

Có ba người xiêu vẹo, còn có hai người què chân, một cái lạy xuống này trực tiếp ngã sõng soài.

Thái giám già kề cận bên Ngũ vương tử được ấn nhân trung, yếu ớt tỉnh lại.

Sau khi nhìn thấy một màn này, mắt lại trợn trắng, hoàn toàn hoàn toàn bất tỉnh.

Thẩm Lãng hào phóng nói:

- Các vị, hôm nay đại tài đắc thủ! Chuyện chiêu mộ của phủ Ngũ vương tử chính thức kết thúc, các vị theo ta kiến công lập nghiệp đi!

Tiếp đó, Thẩm Lãng vung tay lên, dẹp đường trở về phủ.

Đại Ngốc giơ lên hai mặt cờ.

Chiêu mộ tòng long chi thần, chiêu mộ tiềm để chi thần.

Lan Phong Tử mặt đầy máu, vẻ mặt hào phóng, gió nhẹ mây nhạt, phóng đãng bất kham theo ở phía sau.

Phía sau mười tên ăn mày, xiêu xiêu vẹo vẹo, hùng tráng vô cùng, trùng trùng điệp điệp hướng đi về phía phủ Hầu tước Trường Bình của Ngũ vương tử.

Lúc này, hơn mấy ngàn vạn dân chúng đứng ngoài quan sát không có nổi một lời ngay cả châm biếm cùng chửi rủa.

Quá điên cuồng.

Quá lật đổ.

Thật là đáng sợ.

Trong lòng bọn họ lúc này chỉ có một nghi vấn.

Ta là ai?

Ta ở nơi nào?

Mới xảy ra chuyện gì vậy?

Là ta điên rồi? Hay là cả thế giới điên rồi?

Vừa rồi có mười một tên ăn mày làm quan.

Hơn nữa còn là cái loại mũi tẹt miệng méo lật qua mặt?

Ngay cả đường còn chẳng đi nổi, loại ăn mày ngày nào cũng bắt rận mà ăn, cũng đi làm quan?

...

Bên trong phủ Hầu tước Trường Bình của Ngũ vương tử.

Lan Phong Tử suất lĩnh mười tên ăn mày hướng Ninh Chính lạy xuống nói:

- Bái kiến chủ công!

Ninh Chính nhìn đám quân ăn mày dưa méo táo nứt, gã cũng hoàn toàn kinh ngạc sững sờ.

Đây... Đây là thế nào?

Cũng may mà là lòng dạ gã rộng rải, bằng không thật sự sẽ cho rằng Thẩm Lãng đang làm nhục mình.

Ninh Chính ta đây lẽ nào cũng chỉ xứng dùng những tên ăn mày nửa tàn phế này sao?

Gã với Thẩm Lãng là tuyệt đối tín nhiệm, gã cảm thấy Thẩm Lãng thử cử động lần này, nhất định có thâm ý.

Cho nên mặc dù da đầu tê dại, nhưng gã vẫn gật đầu một cái.

- Các vị vừa tới hãy ở yên đó, nghỉ ngơi thật tốt!

Mà mười một tên ăn mày Lan Phong Tử giống như bị cái phủ Hầu tước nguy nga lộng lẫy này làm cho kinh ngạc sững sờ.

Quá hào hoa.

Cho tới bây giờ cũng chưa từng ngủ trong cái dinh thự to thế này.

Mỗi ngày ngủ ở bên khe nước, trong miếu đổ nát, nên lúc tiến vào cái này phủ Hầu tước, tưởng chừng như chính là vào tiên cảnh.

Lan Phong Tử nói:

- Chủ công, xin hỏi chúng ta đang nơi nào, dưới mái hiên có thể trải chăn đệm nằm dưới đất sao?

Ninh Chính da đầu càng thêm tê dại, nói:

- Kia là khu vực ở, các ngươi có thể vào đó nghỉ, cần gì nói một tiếng.

Nghe những lời này, mười tên ăn mày hoan hô, tức khắc phóng về hướng tiểu viện kia.

- Chiếm phòng ở.

- Chiếm gian phòng.

- Ta nhất định phải chọn một gian phòng không có cứt đái.

Tiếp đó, bọn họ còn chưa có xông qua cái cửa này, lập tức toàn bộ ngừng lại.

Bởi vì tiểu Băng xuất hiện.

Một tay chống nạnh, một tay che mũi, gầm lên như sư tử cái:

- Toàn bộ đứng lại!

Lan Phong Tử và mười tên ăn mày tức khắc run lẩy bẩy.

Băng Nhi nổi giận:

- Tất cả mọi người phải tắm hết, dùng chổi tre (*) chà lên thân thể, nếu trên người có vết bẩn nào, đều không cho phép tiến vào viện.

(*) trúc xoát tử: loại chổi nhỏ bằng nan tre trúc vót mảnh, bên Trung Quốc hay dùng để chà nồi.

- Tất cả mọi người cạo sạch tóc cho ta, nếu như mang một con chấy rận nào vào đây, đừng trách ta lột da sống các ngươi đó.

- Toàn bộ quần áo đốt sạch cho ta.

- Mỗi một tên phải đánh răng ba mươi lần, nếu còn hôi chút nào, ta bẻ hết hàm các ngươi.

- Hàm Nô, nấu nước sôi mang đến đây.

- Nếu như có ai không dám tắm, đánh hắn gần chết cho ta!

Nữ tráng sĩ Hàm Nô hét lớn:

- Vâng!

Tiếp đó, mấy chục nữ tráng sĩ vọt ra.

Mười một tên ăn mày bị xách như gà con vào cái sân sát đấy, bị lột sạch sành sanh, tiếp đó bị ném vào cái thùng nước nóng to tướng.

Nhiệt độ nước quá nóng, đủ để cạo lông heo.

Tức khắc, mười một tên ăn mày quỷ khóc sói gào, vô cùng thê lương.

Nhưng mà, cái này chỉ là bắt đầu!

Những nữ tráng sĩ này lấy kéo ra, cắt sạch tóc của mấy tên ăn mày.

Sau đó dùng chổi tre, ra sức chà xát ghét bẩn trên người bọn họ. Xong lại xối nước nóng, trình tự chẳng khác gì cạo lông heo.

- A... A... A...

- Tha mạng, tha mạng...

- Cô nãi nãi, nhẹ một chút, nhẹ một chút...

- Chức quan này ta không làm, ta không làm được chưa?

Những tiếng kêu thê lương thảm thiết này, tưởng chừng như để cho người ta rợn cả tóc gáy!

...

Ninh Chính nhìn Thẩm Lãng.

- Ngươi, có thâm ý đúng không?

Thẩm Lãng lắc đầu đáp:

- Không, không có!

Ninh Chính nói:

- Ngươi, ngươi thực sự muốn chiêu mộ bọn họ? Muốn cho cái Lan Phong Tử biến thành Chủ Bộ, để mười tên ăn mày làm Bách hộ?

Thẩm Lãng gật đầu.

Ninh Chính hoàn toàn không thể tin nổi.

- Ngươi tùy ý chọn bừa, hay là chọn kỹ lựa khéo?

Thẩm Lãng hồi đáp:

- Chọn kỹ lựa khéo, tầm chọn lựa một tháng, mới tìm được những người này.

Ninh Chính nhếch miệng.

Chọn lựa hơn một tháng, mới... mới chọn những thứ dưa méo táo nứt này hả?

Nhưng mà, đám lạ lùng này cũng quả thực rất khó tìm, một cũng không dễ dàng, huống chi là lập tức tìm tới mười.

Ninh Chính cẩn thận bèn hỏi từng li từng tí:

- Ta, ta có thể hỏi tại sao không?

Thẩm Lãng nói:

- Bởi vì bọn họ cũng là nhân tài.

Ninh Chính rất muốn hỏi một câu, Thẩm Lãng nhà ngươi nghiêm túc à?

Nhưng cái dạng này khá phũ.

Thế nhưng xin thứ cho Ninh Chính ta đây mắt vụng về, những thứ này là nhân tài nổi sao?

Mỗi một tên đều dưa méo táo nứt không bình thường, mỗi một tên cũng là nửa tàn tật.

Những người này rõ ràng chình ình là loại ăn mày, lang thang đầu đường xó chợ bét nhè nhất.

Đừng nói là nhân tài, bọn họ ngay cả tự nuôi sống bản thân cũng làm không được, ngay cả sống một cách bình thường cũng không làm được.

Đương nhiên Ninh Chính không có cay nghiệt như vậy.

Nhưng gã cảm thấy mười người này, rõ ràng giống như từng bị trời cao nguyền rủa vậy.

Hoàn toàn là loại bị quăng vào đống rác không phải người bình thường.

Thẩm Lãng hỏi:

- Điện hạ, ngài có tin thần không?

Ninh Chính đáp:

- So với tin chính mình, ta còn tin ngươi hơn.

Thẩm Lãng nói:

- Vậy thần sẽ nói rõ ràng với điện hạ, bọn họ thực sự cũng là nhân tài, nhân tài mười triệu người có một. Người đã tạo ra bọn họ còn chưa kịp dùng tới đã bị hủy diệt rồi, thế là đám người kia liền phế đi, biến thành thứ rác rưởi be bét nhất của thế giới này! Suốt hơn một tháng bày sạp nhận người, biến thành trò cười khắp thiên hạ, kỳ thực chủ yếu là đang chờ đợi những người này. Bây giờ thần đã chờ đến được, hơn nữa còn lập tức đến mười một người, lòng của thần mừng như điên...

Ninh Chính run lên.

Gã từng nói, gã tuyệt đối tín nhiệm Thẩm Lãng, thậm chí so với tín nhiệm bản thân còn tin cậy hơn.

Nếu hắn nói là nhân tài, vậy nhất định chính là nhân tài.

Ninh Chính nói:

- Vậy, vậy những người này có biết mình là nhân tài như vậy à?

Thẩm Lãng nói:

- Chỉ có một người biết, hắn dùng thời gian mười mấy năm để hội tụ những người này với nhau, hắn là người vô cùng giỏi. Những người khác hoàn toàn không biết gì cả, bọn họ thực sự đã xem mình mình làm ăn mày cùng kẻ lang thang đầu đường xó chợ.

Ninh Chính nói:

- Người kia là Lan Phong Tử à?

Thẩm Lãng gật đầu, nói:

- Đúng, chính là hắn! Điện hạ kế tiếp còn thiếu một thống soái vô địch!

...

Mà lúc này, ở cái sân gần đó!

Lan Phong Tử khóc rống lên, quỳ trên mặt đất tận lực cầu khẩn.

- Cô nương, cô nương, xin cô nương khai ân, ta nuôi mái tóc dài phiêu dật đến bây giờ không dễ dàng gì, tuyệt đối không thể cạo trọc.

- Tương lai ta phải trở thành tể tướng, không có tóc, không thể gặp người.

- Cô nãi nãi à, chỉ cần cô nãi nãi để tóc lại thì sau này sẽ trở thành ân nhân cứu mạng của ta.

- Ân nhân nãi nãi, xin hãy chừa tóc lại cho ta với!

Hàm Nô nói bằng giọng lạnh lẽo:

- Cái đống cỏ dại trên đầu ngươi không biết có bao nhiêu chấy rận, nhỡ ra nhảy đến trên người Băng phu nhân phải làm sao? Nhỡ ra nhảy đến trên người Thẩm công tử phải làm sao? Đây chính là nhân vật thần tiên đó.

Lan Phong Tử nói:

- Bằng không, dùng nước sôi giết rận vậy?

Hàm Nô nói:

- Đổ nước sôi, da đầu ngươi chịu được à?

Lan Phong Tử cắn răng nghiến lợi nói:

- Cứ thử xem sao.

Một lát sau!

- A... A... A...

Lan Phong Tử phát ra tiếng hét thảm thiết trước nay chưa từng có.

- Chín, chín...

Cái tiếng kêu thất thanh này trực tiếp để cho chủ cái quán nhỏ ngoài phủ sợ đến nằm liệt trên đất.

Trực tiếp để cho đám ăn mày đang thay quần áo bên cạnh gần như sợ vãi đái.

Tầm một khắc đồng hồ sau đó.

Trên chậu nước nóng này nổi lên mấy trăm cái xác chấy rận.

Da đầu của Lan Phong Tử thực sự gần như phải nóng chín.

Tóc của gã lần đầu tiên sạch sẽ như vậy, nhẹ nhàng hất tóc dài một cái, lấy tay vuốt ve râu mép của mình, thân thể hơi dựa vào cây cột, hướng mắt về phía Hàm Nô nói dịu dàng:

- Hàm Nô cô nương, có người nào từng nói là cô nương đặc biệt quyến rũ động lòng người hay không?

- Cô nương quê quán ở đâu? Có kết hôn chưa?

...

Nếu như nói Thẩm Lãng lúc trước bày sạp nhận người, trở thành trò cười thiên hạ.

Vậy hôm nay cử động của hắn, giống như ném một tảng đá to vào bể hồ nước xong xuôi, dấy lên sóng lớn ngập trời.

Thẩm Lãng chiêu mộ tên Lan Phong Tử rác rưởi trở thành thất phẩm Chủ Bộ phủ Hầu tước Ngũ vương tử.

Cái này đã cũng đủ sợ hãi.

Mấu chốt là Thẩm Lãng còn chiêu mộ mười tên ăn mày nửa tàn tật lang thang đầu đường xó chợ thành mười Bách hộ.

Tin tức này trong nháy mắt cho toàn bộ kinh đô một ngòi nổ.

Gần như mỗi người đều đang điên cuồng đàm luận.

Thẩm Lãng hoàn toàn từ trò cười trở thành thằng điên, trở thành coi khinh quân vương, bụng dạ khó lường.

Cuối cùng, quốc quân Ninh Nguyên Hiến cũng không nhịn được nữa.

Trực tiếp phái Lê Chuẩn lôi Thẩm Lãng vào bên trong vương cung!

Tiếp đó, nổi lên cơn giận sấm sét chưa từng có!

...

- Thẩm Lãng, ngươi đây là ý gì? Ngươi đây là ý gì?

- Ngươi đang gây hấn với quả nhân? Nhục nhã quả nhân à?

- Chuyện này ngươi đang trách ta sao? Trách ta không có phối tề nhân mã cho Ninh Chính, cho nên ngươi tìm mười một tên ăn mày tới tát vô mặt ta sao?

- Ngươi, ngươi thích làm nhục ta như vậy à?

- Ngươi, ngươi rõ ràng làm lòng ta phải lạnh lẽo.

- Lúc trước ngươi bày sạp chiêu mộ nhân tài, cũng đã để ta trở thành trò cười, quả nhân cũng ráng mà nhịn, bây giờ ngươi ngược lại mất hết mặt mũi.

- Ngươi cho ta một lời giải thích, cho ta một lời giải thích...

Quốc quân tức giận đến toàn thân run, khuôn mặt trắng bệch.

Ninh Nguyên Hiến ta đây có lẽ đối với Ninh Chính không tốt, thế nhưng ta đối với Thẩm Lãng nhà ngươi thiên vị cỡ nào?

Hoàn toàn tùy ý ngươi muốn làm gì thì làm.

Ngươi lại nhục nhã ta như vậy sao?

Ninh Nguyên Hiến lại một lần nữa cảm giác được mình bị người ta phản bội.

Uống một ngụm trà, Ninh Nguyên Hiến nói bằng giọng lạnh lẽo:

- Thẩm Lãng, ngày hôm nay ngươi nhất định phải cho ta một lời giải thích, ta đã phái cao thủ Hắc Thủy Đài ở ngoài phủ đệ Ninh Chính, trong nửa canh giờ, nếu như không có hạ chỉ ngăn cản, bọn họ sẽ vọt vào vào giết sạch mười một tên ăn mày ngươi mang tới. Thẩm công tử nhà người cũng cút cho ta trở về thành Huyền Vũ đi, đại tài như ngươi vậy, Ninh Nguyên Hiến ta đây dùng không nổi.

Ở trong bóng đêm, mấy trăm tên cao thủ Hắc Thủy Đài ở ngay bên ngoài phủ Hầu tước Ninh Chính.

Thời gian vừa đến, chỉ cần không có ý chỉ mới, bọn họ sẽ vọt vào giết sạch những tên ăn mày kia.

Như thế cũng đỡ phải quốc quân thành trò cười của thiên hạ.

Được rồi, có thể đã bị chê cười mất rồi, nhưng tối thiểu có thể dừng tổn hại.

Thẩm Lãng nghiêm túc nói:

- Bệ hạ, thần nghiêm túc.

Ninh Nguyên Hiến giận dữ hét lên:

- Ngươi nghiêm túc nhục nhã ta thì có! Ninh Nguyên Hiến ta đây có lỗi với ngươi? Ngươi liền thống hận ta như vậy?

Quốc quân càng nghĩ càng tức giận.

Ông trực tiếp phất tay nói:

- Lê Chuẩn, hạ chỉ, hạ chỉ, để Hắc Thủy Đài sớm động thủ, giết sạch mười một tên ăn mày này cho ta. Ngươi suốt đêm tiễn cái tên Thẩm Lãng đuổi về thành Huyền Vũ đi, trả lại cho Kim Trác, người này quá thần kỳ, ta dùng không xuể, dùng không được!

Ông thương tâm thật sự.

Thẩm Lãng nói:

- Bệ hạ, nghe nói năm nay phải thêm ân khoa?

Năm ngoái đã tiến hành thi hội, lẽ ra thi hội tiếp theo chính là năm sau.

Thế nhưng năm nay Việt quốc xảy ra quá nhiều chuyện, hơn nữa lấy được thắng lợi trước nay chưa từng có.

Cho nên Ninh Nguyên Hiến vì đề chấn sĩ khí quốc gia, quyết định thêm ân khoa.

Thẩm Lãng nói:

- Bệ hạ, Lan Phong Tử này, còn có mười tên ăn mày này, toàn bộ cũng là nhân tài, hơn nữa còn là nhân tài ngàn dặm mới tìm được một.

- Ha ha ha... - Quốc quân giận cười.

Thẩm Lãng nói:

- Tên Lan Phong Tử này năm nay ba mươi mấy tuổi, từ mười mấy tuổi bắt đầu lưu lạc thiên hạ, tuy rằng cũng không thật sự đã học ở học đường nào, càng thêm không chưa từng tham gia khoa cử nào cả! Hôm nay khoảng cách ân khoa thi hội còn thời gian hơn một tháng, nếu như bệ hạ có thể tặng cho hắn danh giám sinh Thái Học, để hắn tham gia khoa thi mới kỳ này, thần cam đoan hắn có thể tên đề bảng vàng.

Quốc quân càng thêm rầu rĩ.

Lan Phong Tử này từ nhỏ đã lưu liền thiên hạ lưu lạc, sống hoàn toàn dựa vào lừa gạt hãm hại, căn bản chẳng có một ngày ở học đường, cũng chưa từng trải qua huấn luyện khoa cử khảo thí, ngay cả tú tài còn thi không đậu, nói chi đến tiến sĩ.

Hôm nay khoảng cách thi hội ân khoa chỉ còn thời gian hơn một tháng.

Thẩm Lãng lại nói:

- Bệ hạ, mười tên ăn mày là nhân tài võ đạo, tuy rằng bọn họ gần như chưa từng luyện võ, gần như từ nhỏ làm ăn mày, hơn nữa còn cũng là nửa tàn tật, võ đạo cơ sở hoàn toàn là số không, nhưng bọn hắn thực sự triệu người có một. Khoảng cách cuộc thi võ thuật cũng chỉ có hơn một tháng, thần sẽ dùng một tháng này huấn luyện bọn họ, nhất định để cho bọn họ thi đậu Cử nhân võ toàn bộ.

Nghe những lời này, quốc quân càng nhìn Thẩm Lãng như là người điên vậy.

Người này nhất định là điên rồi, bằng không chính là ở trước mặt ta giả ngây giả dại.

Bình thường anh tài cũng muốn chăm học khổ luyện mười mấy năm, mới có thể đậu võ cử.

Xem Trương Tấn, xem Lâm Chước, tên nào đậu võ cử nhân mà không nếm muôn ngàn cay đắng, người nào không phải vừa nghe gà gáy đã múa võ?

Võ đạo của thế giới này còn cường thịnh vượt xa Trung Quốc cổ đại.

Cho nên địa vị võ thuật vượt qua Trung Quốc cổ đại, gần như đại bộ phận võ tướng đều phải xuất thân võ cử nhân, võ tiến sĩ.

Thế giới này võ cử nhân, võ tiến sĩ, địa vị không thua gì văn cử nhân, văn tiến sĩ bao nhiêu.

Cho nên võ thuật thế giới này, cũng là thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc.

Nhất là thành Thiên Duyệt là kinh đô, người mới ở đây xuất hiện lớp lớp, mỗi một kỳ thi võ hoàn toàn là bảng tử thần.

Nói cho rõ ràng hơn một chút, cao thủ giống như Thẩm Thập Tam vậy, xác suất đậu thi võ rất thấp, cấp bậc cỡ Kim Trình khoảng chừng có thể đậu võ cử.

Mà mười tên ăn mày nửa tàn tật này, không hề võ đạo cơ sở, muốn qua hơn một tháng luyện tập tiếp đó thi đậu võ cử?

Hoàn toàn là người si nói mộng!

Thậm chí căn bản chính là người điên mê sảng.

Thẩm Lãng nói:

- Bệ hạ, thần sẵn lòng lập quân lệnh trạng. Sau hơn một tháng thi hộu, nếu Lan Phong Tử không đậu Tiến sĩ. Nếu mười tên ăn mày này không đậu Cử nhân võ, thần sẽ trở về thành Huyền Vũ, vĩnh viễn rời khỏi kinh đô, vụ Ninh Chính điện hạ tranh ngôi, cũng không đề cập tới nữa.

...

Trong đình!

Khổ Đầu Hoan uống xong rượu nho, ánh mắt nhìn phía Trác Chiêu Nhan có chút phức tạp cùng xấu hổ.

- Nhan muội, thật... Thật xin lỗi!

Trác Chiêu Nhan nói:

- Vì cái gì thế? Nếu như huynh không giết được Kim Trác thì thôi, hơn nữa còn đi thẳng một mạch khiến cho muội bị động đến cỡ nào biết không?

Khổ Đầu Hoan nói:

- Ta, ta không hạ thủ được, Hầu tước Kim Trác là người chính trực có phẩm đức cao thượng.

Trác Chiêu Nhan cười lạnh nói:

- Ông ta phẩm đức cao thượng sao? Vậy Trác Chiêu Nhan muội đây chính là đồ hèn hạ sao?

Khổ Đầu Hoan lo lắng nói:

- Nhan muội, ta có thể đền bù, ta có thể đền bù chuyện xảy ra trong vòng một tháng trước đó. Muội không phải muốn biết nguyên nhân gia tộc họ Trác sao? Ta giúp muội phối hợp điều tra.

- Nhan muội, ta đây sẽ đi báo thù cho muội.

- Ta sẽ vì muội giết sạch tất cả kẻ thù, người kia mặc dù quyền thế rất cao, võ công rất mạnh, nhưng ta không sợ, cùng lắm thì chết một lần mà thôi.

- Nhan muội, vì muội bất cứ điều gì ta cũng tình nguyện làm, vì muội ngay cả chết ta cũng không sợ.

- Kẻ thù hại họ Trác có võ công cao cường đến đâu, có thể cùng cấp bậc tông sư, nhưng ta không sợ hãi chút nào.

Trác Chiêu Nhan thở dài nhẹ nhàng một tiếng nói:

- Không cần, muội đã biết người kia là ai? Nhưng muội không cần báo thù, muội cũng không dùng được huynh nữa.

Khổ Đầu Hoan cất giọng run rẩy:

- Nhan muội, muội đừng giận, đừng giận mà. Làm sao muội mới tha thứ cho ta đây? Muội nói, muội nói đi, ta nhất định vì muội làm được, ta nhất định mà!

Tiếp đó!

Khổ Đầu Hoan phát hiện mũi và miệng mình có gì đó trào ra.

Khi đưa tay quẹt một cái, máu đen đầy tay.

- Nhan muội, muội hạ độc trong rượu sao? - Khổ Đầu Hoan cất giọng run rẩy.

- Đúng vậy. - Trác Chiêu Nhan nói bằng giọng lạnh lẽo.

Khổ Đầu Hoan không thể tin nổi, run rẩy nói:

- Ta, ta vì muội làm nhiều chuyện như vậy, vì muội giết nhiều người như vậy, vì muội sẵn lòng nỗ lực tất cả, muội… muội lại hạ độc hại ta sao? Muội… muội nói yêu ta cũng là giả sao?

Trác Chiêu Nhan cười lạnh nói:

- Đương nhiên là giả, ngươi chỉ là một người dân chạy nạn chiến tranh hèn mọn mà thôi, phụ thân ta thu ngươi làm con nuôi, ngươi thật sự xem mình làm ca ca của ta, ở trong mắt ta ngươi chỉ là một nô tài mà thôi!

Khổ Đầu Hoan như bị sét đánh.

Từng ngụm máu đen không ngừng tuôn ra.

Ước chừng một lúc lâu, mắt của gã chảy ra huyết lệ.

- Trác Chiêu Nhan, muội muốn giết ta, vì sao phải dùng độc, vì sao phải dùng độc, muội có thể dùng kiếm giết ta, sử dụng kiếm giết ta kia?

Khổ Đầu Hoan chợt xé mở quần áo, lộ ra lồng ngực đầy cơ bắp, hét lớn:

- Chính tay muội giết ta, chính tay giết ta đi! Ta tuyệt đối không né, tuyệt đối không né!

Khuôn mặt của Trác Chiêu Nhan phát lạnh, chợt rút kiếm, bay thẳng đâm vào ngực Khổ Đầu Hoan.

- Phụt!

Tức khắc, lồng ngực Khổ Đầu Hoan bị đâm thủng.

Tuy rằng gã trúng độc, tuy rằng võ công Trác Chiêu Nhan rất cao.

Thế nhưng ở trước mặt Khổ Đầu Hoan, mấy Trác Chiêu Nhan cũng không làm gì được.

Bây giờ Khổ Đầu Hoan dùng một đầu ngón tay đều có thể nghiền chết ả.

Thế nhưng, gã không làm điều đó.

Mặc cho do Trác Chiêu Nhan đâm thủng ngực gã.

- Phế vật, chết đi! - Trác Chiêu Nhan nói bằng giọng lạnh lẽo.

Tiếp đó, tiếp đó chợt rút ra lợi kiếm, một chân đá ra ngoài.

Khổ Đầu Hoan thất khiếu chảy máu, thân thể ngửa ra sau, rơi vào bên trong nước sông cuồn cuộn.

...

Chú thích của Bánh: Up chương thứ nhất, cái cổ lại đau đến mức chịu không nổi cần phải đi xoa bóp, nhưng không có thời gian! Lạy xin tất cả mọi người hỗ trợ, cho ta sức mạnh!
Bình Luận (0)
Comment