Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế (Dịch)

Chương 32 - Chương 32: Ô Hô! Lại Còn Muốn Ra Oai Nữa Sao

Chương 32: Ô hô! Lại còn muốn ra oai nữa sao
Chương 32: Ô hô! Lại còn muốn ra oai nữa sao
- Chát...

Roi quất vào người Kim Trình trực tiếp đánh vỡ áo giáp rồi xoẹt vào da, để lại một vệt máu trên thân gã.

Sắc mặt Kim Trình tức khắc run lên, gã hoàn toàn không thể tin được.

Tiểu thư Mộc Lan vẫn luôn thương lính như con, đối với gã càng coi trọng, thật không ngờ vì một tên hèn Thẩm Lãng, lại quất roi vào gã.

Thẩm Lãng chẳng qua là một tấm bảng hiệu sống ở rể tạm thời mà thôi, Kim Trình xem ra địa vị của hắn so ra rất kém cỏi với gã – một trang thanh niên tuấn kiệt từ nhỏ lớn lên ở phủ Bá Tước.

Mộc Lan lạnh nhạt bảo:

- Ta đánh ngươi có hai nguyên nhân, thứ nhất bởi vì ngươi thấy chết mà không thèm cứu, vi phạm đạo nghĩa của phủ Bá Tước Huyền Vũ chúng ta.

- Thứ hai, Thẩm Lãng là phu quân của ta, cũng chính là chủ nhân của ngươi, thái độ của ngươi chưa đủ cung kính!

- Về sau phải chấn chỉnh thái độ của mình. - Mộc Lan ra lệnh.

Khuôn mặt Kim Trình khẽ run lên, cúi đầu đáp:

- Vâng! Ty chức đã rõ.

Sau đó, Mộc Lan tiếp tục cùng Thẩm Lãng nâng cáng đỡ Đại Ngốc lên, tiến vào sân trong phủ Bá Tước chuyên trị liệu cho người bị thương.

Lúc này, đại phu phủ Bá Tước An Tái Thế đã ra đón họ.

Lão nhanh chóng kiểm tra thân thể Đại Ngốc, rồi nói:

- Nghiêm trọng nhất là xương sườn rạn nứt, ngũ tạng lục phủ bị nội thương, phổi, dạ dày đều xuất huyết trong, gan cũng có chút chảy máu.

Thẩm Lãng kinh ngạc cảm thán, y thuật An đại phu này quả nhiên cao siêu, ông lão không hề có thị lực X quang, hoàn toàn dựa vào kinh nghiệm cùng ngoại thương, mà chuẩn đoán được bảy tám phần.

Thẩm Lãng có y thuật cao minh, muốn cùng An đại phu chữa trị cho Đại Ngốc.

Điều hắn lo lắng nhất chính là An đại phu không cách nào đoán được nơi đang chảy máu cùng máu bầm trong nội tạng của Đại Ngốc, lúc này hắn có thể tiến lên hỗ trợ, chỉ ra chính xác.

An đại phu cẩn thận kiểm tra ngoại thương, sau đó lão dùng bút lông đánh dấu trên cơ thể Đại Ngốc.

- Đây là vết thương do con cọp làm ra, mà không phải bị võ đạo cao thủ gây nên, cho nên ngoại thương cùng nội thương đều có tính nhất trí. - An Tái Thế nói:

- Kế tiếp, bước đầu tiên chính là dẫn máu chảy ra, sau đó ở chỉnh lại đoạn xương sườn bị gãy.

Thẩm Lãng phát hiện, An Tái thế đối với chỗ máu bầm cùng xuất huyết của Đại Ngốc đều nói chính xác.

Thực là cao nhân!

Đương nhiên, y thuật của Thẩm Lãng so với lão ta càng tài giỏi hơn, nhất là về những phương diện khó trị khác, cộng thêm Thẩm Lãng có thị lực X quang, có thể nói trên thế giới này người có y thuật vượt qua Thẩm Lãng hầu như không tìm được.

Thế nhưng trong chuyện chữa trị cho Đại Ngốc, An đại phu lại cực kỳ chuyên nghiệp.

Thậm chí dưới điều kiện hiện tại, Thẩm Lãng cũng rất khó làm tốt hơn so với lão ấy.

Mộc Lan hỏi:

- An đại phu, có thể trị hết không?

An đại phu nói:

- Không thành vấn đề, trị được. Chỉ tốn chút thời gian thôi, phải dùng hết rất nhiều dược liệu quý báu đấy. Thân thể tố chất của Đại Ngốc thật mạnh mẽ, nếu là người khác đã sớm chết rồi.

Kế tiếp, lão bắt đầu cẩn thận trị liệu cho Đại Ngốc.

Trợ thủ bên cạnh lão, đút từng chút một bát canh sâm tốt nhất vào miệng Đại Ngốc.

Thân thể Đại Ngốc cũng thực mạnh mẽ, vừa đút chút canh sâm xong, sắc mặt gã hơi hiện hồng hào rồi, hít thở cũng dần dần có lực hơn.

An đại phu kinh ngạc

- Cơ thể thằng nhỏ ngốc này, rõ ràng nghìn dặm chọn một đó, thực là hiếm thấy.

Ông lão chuyên nghiệp mà tinh chuẩn dẫn máu bầm trong cơ thể Đại Ngốc ra ngoài, sức sống của của Đại Ngốc càng ngày càng ổn định, hít thở cũng càng ngày càng rõ ràng.

- Phu quân, đại ca của chàng không gặp nguy hiểm nữa. - Mộc Lan nói.

Thẩm Lãng nói:

- Hắn là Đại Ngốc, không phải đại ca của ta. Nương tử, nàng đừng đùa giỡn như vầy nữa.

Lúc này, Bá Tước đại nhân bước vào bảo:

- Thẩm Lãng, con đi theo ta vào thư phòng.

Thẩm Lãng có chút lưu luyến nhìn Đại Ngốc.

Mộc Lan nói:

- Phu quân chàng yên tâm đi, sẽ không có vấn đề gì, phụ thân tìm chàng có chuyện quan trọng.

...

Bên trong thư phòng, Bá Tước đại nhân mặt lạnh như sương giá.

- Thẩm Lãng, con có biết sai không?

Thẩm Lãng lắc đầu đáp:

- Nhạc phụ đại nhân, tiểu tế không biết.

Vừa nghe câu này, sắc mặt Bá Tước đại nhân ngạc nhiên, ông không khỏi hơi đờ người ra.

Bởi vì bình thường ông chỉ cần xụ mặt lên, toàn bộ người của phủ Bá Tước cũng chả dám há mồm thở dốc.

Một khi ông hỏi ra lời như kiểu ngươi có biết sai chưa, bảo đảm đối phương lập tức quỳ xuống.

Thẩm Lãng cứ như vậy hùng hồn bảo không biết sai chỗ nào.

Bá tước đại nhân nghiêm túc hỏi hắn:

- Vậy ta cũng muốn nghe xem thế nào.

Thẩm Lãng nói:

- Đại Ngốc là bạn tốt duy nhất của con, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn bảo vệ con, nhìn thấy hắn bị thương hấp hối, con không thể thấy chết mà không cứu được? Mang hắn vào phủ là không hợp phép tắc, nhưng đại phu trong phủ cao minh, hơn nữa lại có đầy đủ dược liệu, mang vào phủ Bá Tước để hắn có khả năng được chữa khỏi càng cao hơn. Đương nhiên chuyện phá hư quy củ ấy của phủ Bá Tước, con tạ lỗi với ngài vậy.

- Không phải, chuyện này con làm đúng. - Bá Tước đại nhân nói:

- Vậy hôm nay con còn làm chuyện hoang đường nào khác không?

- Chuyện Điền Hoành bang Hắc Y ư? - Thẩm Lãng hỏi.

Nhạc phụ đại nhân ơi, sao người lợi hại vậy, hóng chuyện nhanh như thế?

- Con cũng biết nữa à? - Bá Tước đại nhân nói:

- Con vừa mới rời khỏi bang Hắc Y không lâu sau, người ta liền đem cáo trạng tới cửa. Bảo rằng con giở trò cáo mượn oai hùm đi lừa bịp tống tiền 1000 tiền vang của Điền Hoành, lại còn muốn đánh gãy cặp chân của nghĩa tử hắn, con oai phong lớn quá nhỉ! Con có biết Điền Thập Tam là dân quân bách hộ quan phủ thành chủ chứ!

Điền Hoành tố cáo tới cửa à?

Bá tước đại nhân nói:

- Là thành chủ Liễu Vô Nham tự mình đến, thỉnh cầu ta hạn chế con - cái đứa coi trời bằng vung đấy - cho tốt vào.

Thẩm Lãng kinh ngạc, lại là thành chủ tự mình đến à, hai bên mâu thuẫn đã kịch liệt đến trình độ nào vậy?

Thẩm Lãng nói:

- Nhạc phụ đại nhân, khi nhà họ Từ đuổi cổ con đi, tốn một trăm lượng vàng sai Điền Hoành giết con. Vì cứu tánh mạng của mình, con phải viết giấy nợ cho Điền Hoành, thiếu tên đó một nghìn lượng vàng, trong vòng 3 ngày nếu không giao ra một ngàn lượng vàng, hắn liền giết cả nhà của con.

Mắt của Bá tước đại nhân nheo lại, ông bảo:

- Con cứ nói tiếp.

Thẩm Lãng nói:

- Con phát minh ra công thức thuốc nhuộm vàng kim mới, định bán 2000 lượng vàng cho Lâm Mặc của Cẩm Tú Các, ngay lúc muốn giao ra, họ Từ nói phương pháp nhuộm là con trộm từ nhà ông ta...

Thẩm Lãng đem toàn bộ quá trình nói từ đầu chí cuối cho Bá Tước đại nhân.

- Nhà họ Từ, Điền Hoành, họ Lâm ba tốp thế lực đều muốn đưa con vào chỗ chết. - Thẩm Lãng nói:

- Nhất là Điền Hoành, vì dồn ép con giao ra công thức nhuộm màu tím và cầu vồng, sai nghĩa tử Điền Thập Tam đi bắt cả nhà của con, dưới tình hình như vậy, con trả thù Điền Hoành, chẳng lẽ lại sai sao?

Bá tước đại nhân yên lặng một lát, nói:

- Không hề sai.

Bá tước đại nhân nói tiếp:

- Điền Hoành phái người đi bắt cha mẹ con, theo trình tự hợp pháp, cha mẹ của con quả thực tự khai khẩn vùng núi hơn nữa vẫn chưa nộp thuế má, văn bản bắt người là phủ thành chủ phát ra ngoài, không hề sơ hở.

Điểm ấy Thẩm Lãng đương nhiên biết.

Bá tước đại nhân nói:

- Thẩm Lãng, ngày từ đầu ta không thích con lắm. Nhưng nếu Mộc Lan lựa chọn con, vậy con chính là con rể của phủ Bá Tước ta, cũng chính là một nửa con trai của ta. Con chịu ấm ức, ta sẽ thay con lấy lại công bằng, không ai có thể ăn hiếp con rể của ta mà sau đó vẫn ung dung tự tại như chưa hề có chuyện gì cả.

Lời này vừa ra, Thẩm Lãng không khỏi run lên.

Hắn lại cảm động rồi.

- Nhưng là phủ Bá Tước chúng ta làm việc phải giảng phép tắc, hiện giờ tân chính như dầu sôi lửa bỏng, Điền Hoành là người của phủ thành chủ, ta lấy tư cách danh tiếng đất phong quý tộc, quốc quân kiêng kỵ nhất chính là nhúng tay vào chính trị địa phương. - Bá Tước đại nhân giải thích:

- Hiện tại có vô số ánh mắt đang nhòm ngó chúng ta sít sao, Thái Thú Trương Xung quận Nộ Giang, thậm chí là ngồi tít trên cao Tổng đốc đại nhân Chúc Nhung, đều đang chờ chúng ta phạm sai lầm. Một khi có sơ hở, bọn họ sẽ lập tức nhào vào cắn xé.

Lời này nửa điểm thực sự không khoa trương, thậm chí càng nghiêm trọng hơn. Chẳng qua Bá Tước đại nhân đối nhân xử thế rất bảo thủ thôi.

- Thẩm Lãng, vi phụ nói sẽ vì con lấy lại công bằng, liền nhất định sẽ làm được. - Bá tước đại nhân nói:

- Thế nhưng phải chờ thời cơ, không thể đụng chạm bất luận luật pháp quốc gia gì cả, không được để lại bất kỳ nhược điểm nào cho người khác, con có hiểu không?

- Tiểu tế hiểu rõ. - Thẩm Lãng đáp.

Bá tước đại nhân hỏi:

- Con có biết hôm nay ai tới tố cáo không?

Thẩm Lãng đáp:

- Không biết ạ.

Bá tước đại nhân giải đáp:

- Thành chủ tự mình đến, còn có tướng lĩnh quân phòng thủ Trương Tấn thành Huyền Vũ. Vì chuyện nhỏ nhoi như thế, hai đại nhân vật đều tự mình đến phủ tố cáo với ta, ngoài sáng là tố cáo con, trên thực tế là đánh mặt của ta.

Hình thức đấu tranh của thành Huyền Vũ càng phức tạp hơn so với Thẩm Lãng nghĩ nhiều.

Bá tước đại nhân nói:

- Con còn làm trò thề trước mặt Điền Hoành, ngày mai nhất định phải khiến hắn tự đánh gãy cặp chân của Điền Thập Tam đúng không?

- Đúng thế. - Thẩm Lãng nói.

- Tính còn trẻ con, ta không trách con được. - Bá tước đại nhân than:

- Thế nhưng quên chuyện này đi, mấy bữa tiếp theo tốt nhất cũng đừng ra cửa.

Thẩm Lãng nói:

- Lời nói ra, giống như tát nước ra ngoài! Nếu ngày mai con không làm được, hơn nữa làm rùa rút đầu trong phủ Bá Tước, chẳng phải mất hết tôn nghiêm sao?

Bá tước đại nhân nói:

- Thanh niên trai tráng ai không có lúc nói càn nói bậy quá? Béo nhờ nuốt lời không mất mặt! Vi phụ đồng ý vì con lấy lại công bằng, liền nhất định sẽ làm được, chẳng lẽ con không tin ta sao?

- Con tin. - Thẩm Lãng khom người bảo:

- Nhạc phụ đại nhân, ngày mai con vẫn muốn đi. Con đã nói thì dứt khoát phải làm được, thề khiến cho Điền Hoành tự mình đánh gãy chân nghĩa tử của hắn, thì nhất định phải làm. Hơn nữa đây là thù riêng của con, con chỉ có thể tự mình báo.

- Càn quấy... - Bá tước đại nhân thực sự nổi giận.

Giọng Thẩm Lãng chân thành tha thiết nói:

- Nhạc phụ đại nhân, xin ngài tin tưởng con, nhất định sẽ xong dưới tình huống hợp theo luật pháp quốc gia, không có bất luận sơ hở nào, hoặc bất kỳ nhược điểm. Nếu ngày mai con không đến, mất mặt không chỉ là con mà còn cả phủ Bá Tước.

Giọng của Thẩm Lãng trở nên càng thêm chân thành tha thiết mà khuyên giải:

- Nhạc phụ, bọn họ có thể ăn hiếp con, thế nhưng tát vào phủ Bá Tước, tát vào mặt của ngài đều không được, ngày mai con nhất định làm Điền Hoành đánh gãy chân Điền thập Tam ngay trước mặt!

Bá tước đại nhân nghe nói như thế, buồng tim cũng có chút nóng lên.

Ông cảm thấy đứa nhỏ Thẩm Lãng này tuy rằng càn quấy, nhưng vẫn thực tâm lý đó.

Bất quá, ông vẫn nghiêm túc nói:

- Không được là không được, từ giờ trở đi con bị cấm túc, chỉ cần sống ở trong phủ Bá Tước không được đi ra ngoài.

Thằng bé không hiểu chuyện, ông lấy tư cách trưởng bối liền muốn dạy dỗ cho tốt. Cha mẹ Thẩm Lãng mang con giao cho mình, ông liền có trách nhiệm quản lý tốt.

- Kim Trung, ngươi mang theo bốn người ở canh chừng ngoài cửa, cô gia phải ở lại trong thư phòng, không cho đi đến chỗ khác. - Bá tước hạ lệnh.

Vậy sao được?

Nói ra như tát nước ra ngoài, Thẩm Lãng từng thề muốn Điền Hoành tự mình đánh gãy chân Điền Thập Tam, nếu như làm không được, thậm chí chỉ ở phủ Bá Tước không bước ra, đây chẳng phải là bị người chê cười chết, biến thành con rùa đen rút đầu ư?

Kia Điền Hoành chẳng phải càng thêm đắc ý?

Nhưng mà nhạc phụ vì tốt cho mình, điểm ấy Thẩm Lãng hiểu, tuyệt đối không thể không biết phân biệt.

Hơn nữa đối mặt với Bá Tước đại nhân loại trưởng bối truyền thống cố chấp này, nhất định phải dùng kỹ năng mềm dụ dỗ, tuyệt đối không thể sử dụng biện pháp cứng rắn.

Tức khắc Thẩm Lãng cung kính nói:

- Vâng, thưa nhạc phụ đại nhân, lời của ngài tiểu tế nhất định nghe.

- Trẻ nhỏ dễ dạy. - Bá Tước đại nhân tỏ ý vừa lòng gật đầu.

Thẩm Lãng nói:

- Vậy xin hỏi nhạc phụ đại nhân, lệnh cấm túc của con phải tới khi nào mới giải? Lúc nào con mới có thể tự do ra vào?

Bá tước đại nhân ngẫm nghĩ một hồi, cũng không thể vô duyên vô cớ cấm túc Thẩm Lãng mãi trong thư phòng đi?

Như vậy liền có vẻ ông ấy làm trưởng bối xúc phạm vô lý rồi.

Trong phút chốc, Bá tước đại nhân nghĩ tới một phương án, ông rút ra một quyển sách từ trên kệ nói:

- Đây là quyển《 Kim Thị Gia Huấn 》do tổ tiên lưu truyền, là vật gia truyền của gia tộc họ Kim chúng ta, gia tộc chúng ta có thể tồn tại mấy trăm năm, nguyên nhân lớn nhất là do quyển lời giáo huấn này.

- Lúc nào con thuộc hết quyển 《 Kim Thị Gia Huấn 》dày cộp này, lúc đó liền có thể khôi phục tự do. Thuận tiện nói cho con biết một tiếng, ta tốn trọn một tháng mới thuộc hết!
Bình Luận (0)
Comment