Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế (Dịch)

Chương 331 - Chương 331: Sóng Ra Phía Chân Trời! Hội Ẩn Nguyên Kinh Triều!

Chương 331: Sóng ra phía chân trời! Hội Ẩn Nguyên kinh triều!
Chương 331: Sóng ra phía chân trời! Hội Ẩn Nguyên kinh triều!
Cả nhà công tử Liên Hoa Liên Cẩm bị diệt, chồng Liên Cẩm vợ mất tích.

Việc này ở kinh đô đưa tới sóng to gió lớn

Đạo tặc Khổ Đầu Hoan biến mất đã lâu lại một lần nữa xuất hiện?

Chuyện này thật sự như thấy ủy.

Tuy rằng người thường không biết, thế nhưng người hơi có thân phận đều rõ ràng, bây giờ Thiên hộ Khổ Nhất Trần của phủ Hầu tước Trường Bình chính là Khổ Đầu Hoan a.

Bây giờ chính là đại càn quét hành động Xuân Lôi, mà Khổ Nhất Trần mặc dù chỉ là một Thiên hộ, nhưng lại là quan chỉ huy cao nhất của hành động Xuân Lôi lần này.

Lại có người giả mạo danh nghĩa của gã giết cả nhà Liên Cẩm?

Đây là bang phái nào? Hảo hán nào vậy?

Lợi hại thế này?

Lúc trước giả mạo Khổ Đầu Hoan thì thôi, bây giờ Khổ Đầu Hoan ngay kinh đô, hơn nữa nắm giữ trọng binh, các ngươi còn dám giả mạo hắn làm chuyện xấu?

Quả nhiên, quốc quân sau khi biết được giận tím mặt.

Lúc đầu đã tiến vào hồi cuối hành động Xuân Lôi lại một lần nữa dấy lên cao trào mới.

Thành Vệ Quân lại một lần nữa như là thủy triều xuất động, điên cuồng lùng bắt chung quanh.

Khổ Đầu Hoan giận dữ.

Xin thề nhất định phải đó kẻ giả mạo lấy ra tới, băm thành muôn mảnh!

Trong kinh đô lại có người xui xẻo.

Những người ban đầu không tóm, hiện giờ toàn bộ đều bị bắt.

Toàn bộ kinh đô càng thêm thần hồn nát thần tính.

Đương nhiên, trị an cũng tốt đến mức trước đó chưa từng có.

Đừng bảo là đại án cướp bóc giết người như thế, ngay cả trộm vặt móc túi cũng không có.

Trong giai đoạn đặc biệt này, coi như là trộm một hai đồng bạc, cũng sẽ phán xử trọng tội, trực tiếp đi đày đi hầm mỏ l khổ dịch cả đời.

...

Tổng bộ của hội Ẩn Nguyên là Ân Tế Lâu, có thể xưng là danh thắng của kinh đô.

Sừng sững trăm năm, hoàn toàn là biểu tượng của kinh đô.

Không chỉ vì nó cao, cũng bởi vì sau lưng nó có câu chuyện.

Kinh đô có hai con sông, một con từ bắc chí nam tên là sông Thiên (Thiên hà), một chảy từ tây sang đông, gọi là sông Việt (Việt hà).

Hai con sông này rất lớn, nước cũng sạch sẽ, tuy nói là sông nhỏ (hà) nhưng lại xấp xỉ sông lớn (giang).

Năm đó gia tộc họ Ninh tổ tiên đoạt giang sơn, sau đó cảm thấy nơi đây không tệ, định cho nó làm đô thành, đặt tên là thành Thiên Việt.

Cho nên thành Thiên Việt được xây ở vị trí hai sông giao hội.

Toàn bộ nước uống của một triệu dân chúng thành Thiên Việt, cũng đều dựa vào hai con sông này.

Có thể nói, hai sông Thiên Việt là sông mẹ của vạn dân.

Nuôi dưỡng rất nhiều sinh mệnh.

Thế nhưng, chúng nó cũng gây ra rất nhiều tai hoạ.

Địa thế của kinh đô là đồng bằng, một khi có mưa to, dễ dẫn phát thủy tai vô cùng.

Vì khai thông nước lũ, nhiều thế hệ quân vương đều ra sức đào nhánh sông.

Lục tục mấy trăm năm trôi qua, kinh đô lại mở rất nhiều con sông, nhưng cũng đều dẫn nước từ hai con sông này

Lần này coi như là trời giáng mưa lớn, nước của hai con sống này cũng sẽ không tràn lan.

Thế nhưng...

Từ đầu đến cuối có một chuyện rất kỳ lạ.

Hàng năm vào mùng mười tháng ba, hai con sông vốn lặng lẽ này như nổi điên.

Trong nháy mắt phóng ra thủy triều kinh người.

Rõ ràng không có trời mưa, có chút thời điểm rõ ràng mực nước không cao, nhưng vẫn sẽ tạo ra nộ triều.

Hơn nữa cách mỗi mười năm, thủy triều dâng lên sẽ càng kinh người, thậm chí sẽ cao mấy chục thước.

Nếu như chỉ là một con sông phát ra thủy triều cũng thì thôi, then chốt hai con sông cùng nhau gây ra thủy triều.

Lúc thủy triều hai sông cũng đổ vào đánh nhau, càng dấy thêm sóng to gió lớn.

Mỗi một lần triều cường khởi xướng đều có thể hủy hết dân cư hai bên dòng sông, nhấn chìm vô số ngươi.

Lâu ngày, ở vị trí giao thoa của hai con sông này chẳng có ai ở, tạo thành một vùng đất chẳng lành.

Thậm chí rất nhiều người nghe đồn, khu vực này lắm chuyện ma quái.

Sau khi hội Ẩn Nguyên đi tới kinh đô, ngàn chọn vạn chọn liền chọn trúng cái miếng đất này.

Chỗ hai sông Thiên Việt đổ vào quả là phong thuỷ bảo địa.

Quả thật, thủy triều hàng năm giống như rồng đang nổi giận.

Nhưng chỉ nghĩ được biện pháp cho hai con rồng này ngủ đông sẽ bình an vô sự.

Thế là hội Ẩn Nguyên đưa tới mấy chục bậc thầy về thủy lợi, xây dựng, thiên văn…

Thảo luận nguyên nhân này.

Vì sao không có mưa lớn, vì sao mực nước rõ ràng rất thấp vẫn có thể tạo ra nộ triều?

Sau cùng, có một bậc thầy nào đó của Thiên Nhai Hải Các quy nguyên nhân cho nhật nguyệt trên trời.

Lợi hại nha!

Vào lúc này, vậy mà có thể tìm tới chân tướng.

Hàng năn vào tháng 8 âm lịch sông Tiền Đường cũng sẽ có thủy triều, cũng là bởi vì khi đó, mặt trời, trái đất, mặt trăng ở vào cùng một đường thẳng, hiện quả lực hấp dẫn mạnh mẽ và lực ly tâm của trái đất đã tạo ra triều cường lớn.

Dĩ nhiên, vị bậc thầy của Thiên Nhai Hải Các không cách nào giải thích được tường tận như thế.

Nguyên nhân tìm được, vậy làm thế nào quản lý nó?

Xây đê dựng đập?

Cái biện pháp như vậy có vẻ được, nhưng đê đập này phải xây rộng cỡ nào, dài bao nhiêu?

Hơn nữa thủy triều hàng năm rất ngắn, cũng chỉ có vài ngày mà thôi.

Hơn nữa ở vị trí hai sông đổ vào, thủy triều va đập sẽ bắn lên không chỉ mấy chục thước hoặc hơn.

Con đê nên làm sao xây?

Hơn nữa thủy triều này rất cao nhưng không lớn.

Lượng nước cũng không lớn.

Thế là, đông đảo nhà thủy lợi đưa ra một cái biện pháp, đào sông ngầm dẫn lưu.

Sông ngầm dưới đất, bình thường đóng kín miệng cống, dùng như cống thoát nước.

Đến khi thủy triều dâng lên sẽ mở ra toàn bộ đập nước sông ngầm.

Như thế thủy triều dâng lên liền trực tiếp chảy vào bên trong sông ngầm, cũng không tăng vọt nữa.

Mà sông ngầm này lại dẫn sang dòng sông thuộc chi hệ hai con sông này.

Phương án được xong, sau đó hội Ẩn Nguyên bỏ tiền, phủ Trung đô đốc Thiên Việt xuất lực, mở bốn con sông ngầm.

Quả nhiên lại hiệu quả thần kỳ.

Hàng năm vị trí hai con sông này đổ vào nhau không còn thủy triều dữ dội như trước nữa.

Bởi vì toàn bộ sức nước chồng chất nếu bị sông ngầm hút sạch.

Sau đó mảnh đất vượt qua ba trăm mẫu liền thuộc về hội Ẩn Nguyên.

Dùng tầm ba năm, xây nên Ân Tế Lâu.

Tòa nhà chọc trời cao bảy tầng này trở thành kỳ quan của kinh đô.

Tuy rằng tên của nó là Ân Tế Lâu, nhưng rất nhiều người ở kinh đô lại gọi nó là Trấn Long Lâu.

Bọn họ cảm thấy cũng là bởi vì nhà lầu này tồn tại, mới trấn trụ được long vương hai sông Thiên Việt, khiến cho hàng năm không còn thủy triều.

Kinh doanh trăm năm.

Ngọn Ân Tế Lâu vẫn sừng sững không ngã.

Biến thành chỗ nhiều tiền nhất của toàn bộ Việt quốc

Đương nhiên, người trong thiên hạ kỳ thực không biết kho vàng bí mật của hội Ẩn Nguyên không ở nơi này, về phần đang nơi nào?

Hoàn toàn là tuyệt mật.

Hơn nữa kho vàng của hội Ẩn Nguyên lưu động, hoàn toàn không có vị trí cố định.

Thế nhưng, tất cả nghiệp vụ, sổ sách, số liệu của toàn bộ hội Ẩn Nguyên đều ở Ân Tế Lâu này.

Những thứ này so với vàng còn quan trọng hơn.

Cho nên gần như bất kỳ thời khắc nào, võ sĩ hội Ẩn Nguyên trú đóng ở Ân Tế Lâu đều có thể vượt qua ngàn người.

Mà lại còn có vô số cơ quan mật đạo.

Cho nên trừ phi trực tiếp trở mặt, điều động mấy vạn đại quân tiến đánh, bằng không muốn dùng thủ đoạn đánh lén công phá Ân Tế Lâu là căn bản không thể nào.

Thẩm Lãng san bằng tổng bộ hội Ẩn Nguyên thành bình địa?

Như vậy dùng thuốc nổ được không?

Không thể nào!

Nguyên nhân căn bản không có biện pháp vận chuyển số lượng lớn thuốc nổ vào.

Hội Ẩn Nguyên ở bên trong Ân Tế Lâu không biết tọa trấn bao nhiêu cao thủ.

Hơn nữa mật đạo dưới đất rắc rối khó gỡ, từng đạo cửa ngầm, từng đạo cơ quan.

Hoàn toàn là dễ thủ khó công.

Hơn nữa sự vững chắc của Ân Tế Lâu này vượt qua xa ngoài sức tưởng tượng.

Nó dùng chín cây cột sắt siêu lớn, cắm thật sâu dưới đất hơn mười mấy mét, mỗi cây cột đều thô như bắp đùi vậy.

Dĩ nhiên, sắt dễ rỉ sét.

Cho nên cách mỗi mấy năm sẽ phải tiến hành bảo trì những cột sắt này, đánh sơn dầu, dầu cây trẩu hết lớp này đến lớp khác.

Nên dù cho có động đất xảy ra, ngọn Ân Tế Lâu cao bảy tầng này chỉ hơi lung lay nhẹ một cái, căn bản sẽ không có sập

Thậm chí ở trong lòng rất nhiều người, dù cho hoàng cung sẽ sập, cái tổng bộ của hội Ẩn Nguyên Ân Tế Lâu này cũng sẽ không sập.

Trăm năm thời gian trôi qua.

Ân Tế Lâu là biểu tượng và niềm tự hào của hội Ẩn Nguyên.

Đại biểu cho hội Ẩn Nguyên sừng sững không ngã.

...

Tầng cao nhất của Ân Tế Lâu tầng cao nhất.

- Phụ thân, bê bối của Liên Hoa Các đến cùng có nên cho nó bùng nổ ra không? - Thư Đình Ngọc hỏi.

Rõ ràng quả đáng tiếc a.

Nước cờ này đã vùi được rất sâu, nhưng vẫn chưa có hoàn toàn thành công.

Công tử Liên Hoa đã chuẩn bị mấy trang tuyệt sắc, suy nghĩ đưa đến giường Thẩm Lãng.

Đương nhiên, đầu tiên nhất định là mấy trang tuyệt sắc này biểu hiện ở Kim Sơn Các đặc biệt ưu tú, tiếp đó nghĩ biện pháp đưa đến bên người tiểu Băng làm tỳ nữ.

Thẩm Lãng là ai hả?

Cặn bã!

Nhìn thấy mỹ nhân tuyệt sắc như vậy, hắn có thể không ngủ sao?

Còn có mấy cô gái đặc biệt dịu dàng ưu tú sẽ đưa vào trong cung, nghĩ biện pháp biến thành cung nữ của Biện phi.

Bởi vì Biện phi đã tới thư viện Liên Hoa, đặc biệt quan tâm với những cô gái này.

Đáng tiếc!

Lại bị thằng ngu Ninh Chính sớm dẫn nổ.

Trưởng lão hội Ẩn Nguyên Thư Bá Đảo lâm vào do dự.

Bây giờ tuôn ra bê bối Liên Hoa Các, sau đó đương nhiên có thể hướng trên người Biện phi cùng Thẩm Lãng dội nước bẩn.

Nhưng hỏa hậu không đến a.

Then chốt Liên Cẩm cùng Biện Thấm đều chết hết.

Hoàn toàn chết không có đối chứng.

Mấu chốt nhất là Thẩm Lãng không có qua đồng ý trực tiếp giết Biện Thấm, đây sẽ để cho trong lòng Biện phi cùng Biện Tiêu có khúc mắc.

Thẩm Lãng nhà ngươi quá kiêu ngạo.

Người họ Biện của ta ngươi lại nói giết liền giết?

Ngươi hoàn toàn có thể giao nó về họ Biện của ta kia mà?

Dù cho phải giết, cũng phải do họ Biện của ta tới giết.

Hơn nữa Biện Thấm cha mẹ cũng có thể sẽ tức giận.

Nếu như tuôn ra bê bối, hướng trên người họ Biện cùng Biện phi dội nước bẩn, chẳng phải là gánh vác thù hận cho Thẩm Lãng sao?

- Không, trước tiên không nên cho nổ bê bối này ra!

Thư Bá Đảo vẫn làm quyết định này.

- Có thể ngày mai thủy triều liền phải tới, liên quan đến công tác sông ngầm cũng chuẩn bị sẵn sàng à? - Thư Bá Đảo bèn hỏi.

Thư Đình Ngọc nói:

- Toàn bộ miệng cống sông ngầm dưới đất, đều có người chuyên môn chờ. Trước khi thủy triều tới một khắc sẽ mở ra toàn bộ. Nhưng mà có người đưa ra ý kiến, lần này sông ngầm không cần thiết phải mở hết, hai sông đổ vào, thủy triều hoành tráng, rất nhiều đạt quan quý nhân đều muốn muốn tới Ân Tế Lâu xem triều.

Thư Bá Đảo gật đầu.

Đây cũng là tiết mục hằng năm.

Lúc thủy triều tràn lan đương nhiên đáng sợ.

Nhưng nếu có thể thuần phục, vậy xem triều cũng là một chuyện tao nhã.

Hàng năm hội Ẩn Nguyên đều có thể mời một ít quyền quý xem triều.

Đương nhiên người được mời không nhiều lắm, chỉ có người cùng hội Ẩn Nguyên quan hệ mật thiết nhất, thân phận cao nhất, mới có tư cách xem triều.

Thư Bá Đảo nói:

- Vậy cho thời gian ba canh giờ xem triều.

Tiếp tục, Thư Bá Đảo đi tới bản đồ trước mặt.

- Thẩm Lãng lần này dùng nhân lực vật lực tài lực to lớn, góp nhặt ba nghìn bảy trăm tên đần độn, suy nghĩ huấn luyện thành là nhóm quân Niết Bàn thứ hai. - Thư Bá Đảo nói:

- Người cung cấp tin tức của họ Tiết cùng Hắc Thủy Đài đã tập hợp chưa?

Thư Đình Ngọc lấy ra một cái bản đồ mới.

Phía trên có đầy những lá cờ nhỏ xỉu.

Mỗi một mặt cờ đều đại biểu cho một đoàn xe, phía trên đều vận tải người có huyết mạch trống rỗng.

Lúc này, trên một trăm lá cờ nhỏ này đang hướng được kinh đô hướng hội tụ.

- Có thể buổi sáng ngày mai, Thẩm Lãng thu thập tới những kẻ huyết mạch đần độn, sẽ ở cái chỗ này hội tụ. - Thư Đình Ngọc nói:

- Khoảng cách kinh đô một trăm ba mươi dặm, khoảng cách bãi săn Bắc Uyển một trăm dặm, nơi này có một Trường Sinh Bảo. Bọn họ cần phải ở chỗ này qua đêm, tiếp đó chuyển hướng bãi săn Bắc Uyển tiến hành huấn luyện.

Thư Bá Đảo nói:

- Chúng ta võ sĩ chuẩn bị xong chưa?

Thư Đình Ngọc nói:

- Toàn bộ tập kết hoàn tất, nhưng mà phụ thân vì sao không tiêu diệt từng bộ phận, phân tán cướp giật?

Thư Bá Đảo nói:

- Căn cứ tin tức gia tộc họ Tiết, Thẩm Lãng đặc biệt giảo hoạt, rất nhiều người trong xe ngựa chính là người có huyết mạch thấp kém giả mạo. Hơn nữa chúng ta muốn một lưới bắt hết, không thể lưu lại một người cho Thẩm Lãng.

Thư Đình Ngọc nói:

- Kiếm vương Lý Thiên Thu, hai trăm tên cao thủ dưới trướng Khổ Đầu Hoan, mấy trăm tên cao thủ hội Thiên Đạo, đã toàn bộ tập kết ở phụ cận Trường Sinh Bảo, chuẩn bị tiếp ứng đám người huyết mạch kém cỏi này.

Thư Bá Đảo nói:

- Kiếm vương Lý Thiên Thu từ Khương quốc mấy ngàn dặm xa xôi tới rồi sao?

Thư Đình Ngọc nói:

- Đúng, Đại Ngốc vẫn ở Khương quốc bên trong, có thể thấy được Thẩm Lãng coi trọng đám người có huyết mạch kém cỏi này.

Thư Bá Đảo nói:

- Ở thời khắc này, chúng ta càng phải chú ý một chỗ an toàn, đó chính là tổng bộ chúng ta, Ân Tế Lâu! Thẩm Lãng người này chẳng có đường xuống chút nào, một khi phát hiện chúng ta dốc toàn bộ lực lượng, cướp giật người huyết mạch kém cỏi kia, nói không chừng sẽ điên cuồng mà công kích tổng bộ chúng ta. Dùng danh nghĩa Khổ Đầu Hoan giết cả nhà Liên Cẩm đều làm ra được, không có chuyện gì là hắn không làm được.

Thư Đình Ngọc nói:

- Phụ thân yên tâm, cao thủ võ sĩ chúng ta phái đi cướp bọn người có năng lực huyết mạch kém cỏi kìa đều là từ nước Sở cùng nước Ngô phối hợp tới. Cao thủ cốt lõi của Ân Tế Lâu không nhúc nhích một người, thậm chí có một cường giả cấp tông sư tọa trấn, Thẩm Lãng nếu là muốn tới đánh lén Ân Tế Lâu chúng ta, hoan nghênh vô cùng, bọn họ tới bao nhiêu người chết bao nhiêu người, hoàn toàn là tự chui đầu vào lưới!

Thư Bá Đảo gật đầu một cái nói:

- Thế nhưng, lại phải ra vẻ Ân Tế Lâu trống rỗng để tất cả cao thủ đều đi ra ngoài, nhưng là vừa dọc theo mật đạo dưới đất trở về, thu hút Thẩm Lãng đến đây công kích!

Thư đình ngọc nói:

- Vâng!

...

Bên trong phủ Hầu tước Trường Bình!

Thẩm Lãng nghênh đón một người khách, một vị khách hoàn toàn xa lạ.

- Tự giới thiệu mình một chút, ta là Ngô Tuyệt, đệ tử núi Phù Đồ!

Ánh mắt của Thẩm Lãng hơi hơi co rụt lại, người này rốt cuộc đã tới.

Người của tổ chức nguy hiểm núi Phù Đồ rốt cuộc đã tới.

Ngô Tuyệt này dáng dấp không đẹp trai cũng không xấu, không cao cũng không thấp, trên mặt giống như thời thời khắc khắc đều mang nụ cười ấm áp.

Thẩm Lãng chắp tay nói:

- Xin chào Ngô công tử.

- Xin chào Thẩm công tử. - Ngô Tuyệt nói:

- Chắc hẳn công tử đặc biệt nhớ nữ sĩ Tuyết Ẩn và Chung Sở Khách tiên sinh, yên tâm hai người này bình an vô sự.

Tin tức dư thừa, gã lại không có tiết lộ.

Bình an vô sự?

Bị nhốt, coi như là một loại bình an vô sự.

Ngô Tuyệt nói:

- Thẩm công tử, ngài thích Ninh Hàn không?

Thẩm Lãng nói:

- Rất đáng ghét.

Ngô Tuyệt nói:

- Đúng dịp, ta cũng chẳng ưa gì nàng! Mỗi một lần nhìn thấy dáng vẻ nàng cao cao tại thượng liền muốn cầm mấy trăm con rắn độc nhét vào tất cả cái lỗ trên người nàng.

Thẩm Lãng nói:

- Xem ra nàng cự tuyệt Doanh Thái tử vương quốc Tân Càn cầu hôn.

Ngô Tuyệt cười nói:

- Thẩm công tử gần đây ở việc nghiên cứu huyết mạch rất có trình độ, để chúng ta đặc biệt khiếp sợ a. Công tử lại cứu sống Tuyết Ẩn, cũng cứu sống vợ của kiếm vương Lý Thiên Thu, để cho người ta nhìn với cặp mắt khác xưa.

Thẩm Lãng nói:

- Khách khí, khách khí.

Ngô Tuyệt nói:

- Kỳ thực, chúng ta căn bản cũng không sẽ để cho Tuyết Ẩn chết đi, dù cho công cứu không cứu nàng, chúng ta cũng sẽ cứu, chỉ bất quá phải cho nàng cúi đầu, cuối cùng nàng cũng đã từng là đệ tử núi Phù Đồ.

Thẩm Lãng không khỏi kinh ngạc, Tuyết Ẩn lại đã từng là đệ tử núi Phù Đồ sao? Quan hệ này rất phức tạp.

Thẩm Lãng hỏi:

- Vợ của Kiếm vương Lý Thiên Thu Khâu Thị thì sao?

Ngô Tuyệt thở dài mà đáp:

- Bà ta chẳng qua là một tiểu nhân vật mà thôi!

Lời này thật sự khiến cho người ta phải thổn thức.

Kiếm vương Lý Thiên Thu, chỉ chẳng qua là một tiểu nhân vật.

Hơn nữa Ngô Tuyệt là phát ra từ trong lòng mà nói như vậy.

Ý kiến trong lời nói này, vợ của Kiếm vương Lý Thiên Thu Khâu Thị, chúng ta căn bản sẽ không có muốn đi hại, thế nhưng cũng không chú ý người khác dùng cổ độc núi Phù Đồ đi hại bà ta đâu.

Tiểu nhân vật như thế có chết không đáng giá nhắc tới, cho nên cũng không nhất định trách cứ trên đầu núi Phù Đồ chúng ta.

Ngô Tuyệt nói:

- Không biết Thẩm công tử đối với những người như chúng ta hiểu được bao nhiêu? Những người ở ngoài thế gian như Thiên Nhai Hải Các, Tru Thiên Các, núi Phù Đồ, Bạch Ngọc Kinh loại này.

Thẩm Lãng nói:

- Không hiểu gì hết chỉ biết rất lợi hại.

- Á!

- Không biết rõ, nhưng cảm giác được rất lợi hại à.

- Ha ha ha ha! - Ngô Tuyệt cười nói:

- Thẩm công tử quả nhiên thú vị, ta tới tìm công tử kết giao bằng hữu. Công tử nhìn Ninh Hàn không vừa mắt, chúng ta cũng nhìn không vừa mắt. Công tử và Thiên Nhai Hải Các có thù oán, chúng ta cũng chung đụng được không quá vui vẻ. Không bằng mọi người kết giao bằng hữu, thế nào?

Thẩm Lãng nói:

- Tốt, đương nhiên được a. Kết nghĩa kim lan cũng không vấn đề, Thẩm Lãng bái kiến đại ca.

Á!

Ngô Tuyệt nói:

- Hôm nay được một hiền đệ, thật sự là thú vui lớn nhân sinh.

Thẩm Lãng nói:

- Vậy thật sự kết bái sao?

Ngô Tuyệt nói:

- Đương nhiên thực sự.

Thẩm Lãng không nói hai lời, xuất ra hai nén nhang.

Mỗi người một nén nhang, quỳ trên mặt đất, cùng đồng thanh hô:

- Ta Thẩm Lãng.

- Ta Ngô Tuyệt!

- Bắt đầu từ hôm nay kết làm huynh đệ khác họ.

- Tuy rằng không thể sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, chỉ mong có thể chết cùng ngày cùng tháng cùng năm!

- Từ nay về sau, cởi mở, vĩnh viễn không phản bội!

- Đại ca!

- Nhị đệ!

...

Sau khi kết bái hoàn tất!

Ngô Tuyệt lại cùng Thẩm Lãng nói chuyện với nhau.

- Đệ, nếu chúng ta là huynh đệ khác họ, vậy có mấy lời ca ca sẽ phải nói cùng đệ vậy.

Thẩm Lãng nói:

- Đại ca nói đi, tiểu đệ chăm chú lắng nghe.

Ngô Tuyệt nói:

- Đệ lại tìm được phương pháp cải biến huyết mạch, quả thực quá nhanh chóng thần kỳ, lợi hại lắm. Thế nhưng loại chuyện nghịch thiên này sao có thể dùng cho mấy tên dân đen được? Hoàn toàn là dùng gan rồng gan phương cho heo ăn, quá lãng phí, sẽ làm thần thượng cổ tức giận đó.

Thẩm Lãng kinh hãi nói:

- Ca, lại nghiêm trọng như vậy à?

Ngô Tuyệt nói:

- Đệ, so với cái này còn nghiêm trọng hơn. Lúc đệ cứu sống Tuyết Ẩn vốn là chọc giận tới mấy lão tổ tông của chúng to, lúc đầu bọn họ là muốn động thủ bắt người, sau đó bị lão sư ta cản lại, nhân tài khó được, cho nên mới không có truy cứu trách nhiệm của đệ đó.

Thẩm Lãng nói:

- Cảm ơn ca, đệ đệ xuất thân từ hương dã, với những quy củ này hoàn toàn biết không ngờ. Ngày hôm nay xem như là biết lợi hại, ca hãy yên tâm, đệ đệ nhất định tuyệt đối sẽ không như vậy, sau này tuyệt đối sẽ không làm ra những chuyện sửa đổi huyết mạch này nữa đâu.

- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. - Ngô Tuyệt nói:

- Đệ, không biết đệ cũng có hứng thú gia nhập vào núi Phù Đồ.

- Đệ đương nhiên muốn. - Thẩm Lãng nói:

- Biến thành một phần tử núi Phù Đồ, vinh quang cỡ nào kia mà.

Ngô Tuyệt nói:

- Vậy được, vậy đệi chuẩn bị một chút, liền theo ta đi núi Phù Đồ.

Thẩm Lãng nói:

- Ca, sao lại thế này được? Đệ còn nhiều chuyện muốn làm ví như muốn tiêu diệt mất Thái tử Việt quốc, tiêu diệt Tam vương tử, tiêu diệt họ Tiết, khi báo xong hết thù, đệ đệ liền theo ca đi bái kiến ta sư phụ?

Á!

Thẩm Lãng nói:

- Ca, núi Phù Đồ của ca lợi hại thế này, bằng không có thể giúp đệ báo thù được không?

Á!

Ngô Tuyệt nói:

- Chúng ta là người ngoài đời, không dễ can thiệp thế tục vương quyền.

Thẩm Lãng nói:

- Vậy quá đáng tiếc, ca hãy cho đệ thêm một năm, trong vòng một năm này, đệ cam đoan báo thù hoàn tất, sau đó sẽ theo ca đi bái kiến sư phụ chúng ta. Đúng rồi... sư phụ chúng ta tên gì?

Á!

- Ngô Đồ Tử!

- Oa, tên này vừa nghe liền uy phong khí phách, bừng bừng khí thế, lợi hại!

Ngô Tuyệt nhắc:

- Là nữ đấy.

Nữ? Đẹp không? Có vẻ trẻ tuổi không?

Có thể... Có thể ứ ừ không?

Dĩ nhiên, lời này Thẩm Lãng cũng chỉ dám ở trong lòng nói một câu.

Thẩm Lãng nói:

- Cô giáo? Cô giáo tốt, tuy rằng cách ngàn vạn dặm, nhưng trong lòng đệ đã xem cô giáo như ngôi sao mai chiếu sáng trên trời, một năm sau sẽ nhờ ân sư chỉ giúp tương lai cho đệ, xin ca hãy nhắn cho ân sư, đệ đây chúc người tiên tư vĩnh tồn, vạn thọ như... Cương!

Ngô Tuyệt thật ra là tới cảnh cáo Thẩm Lãng.

Thậm chí là hưng sư vấn tội, bởi vì hành vi Thẩm Lãng hoàn toàn là khiêu khích với núi Phù Đồ, nếu không có Việt vương bảo hộ, núi Phù Đồ đã sớm giết hắn.

Cho nên Ngô Tuyệt chuyên môn tới cảnh cáo hắn, đồng thời để hắn giao ra tất cả tư liệu nghiên cứu huyết mạch.

Thế nhưng bây giờ... Ngô Tuyệt đột nhiên cảm giác được, nếu như Thẩm Lãng thực sự vào núi Phù Đồ, thực sự biến thành đệ tử của cô giáo Ngô Đồ Tử.

Vậy nói không chừng thực sự sẽ được cưng.

Người này quá phóng đãng, quá không biết xấu hổ.

Ngô Tuyệt nói:

- Đệ, đệ đã chữa hết Thần nữ Tuyết Ẩn, chữa khỏi cho vợ Kiếm vương Lý Thiên Thu, hơn nữa cải tạo hai ngàn phế vật thành quân đoàn vương bài, nhưng cái này chung quy liên quan đến lợi ích núi Phù Đồ của ta, nên chăng đệ hãy giao tài liệy hồi báo một chút cho chúng ta được không?

Thẩm Lãng nói:

- Được, được, dù cho đại ca không nói, đệ cũng muốn nộp lên, ca hãy chờ đó, xin ca hãy chuyển cho lão sư.

Tiếp tục, hắn biến mất nửa canh giờ.

Tiếp đó, hắn lại xuất hiện ở trước mặt Ngô Tuyệt.

Thật dầy một bản tư liệu thật dày.

- Những thứ này đều là tâm đắc đệ nghiên cứu huyết mạch, nghiên cứu tâm đắc cổ trùng núi Phù Đồ, đặc biệt cặn kẽ, đương nhiên ta sáng suốt học cạn, xin hãy sư huynh chỉ điểm, xin lão sư chỉ điểm.

Ngô Tuyệt mở ra cái xấp tư liệu thật dày, vô số chữ nghĩa, vô số công thức, vô số hình vẽ.

Nhìn qua thực sự vô cùng phức tạp thần bí.

Nhưng mà, vì sao bên trong còn kèm theo một bức tranh của Thẩm Lãng nhà ngươi kia chứ?

Hơn nữa còn vẽ ra anh tuấn tiêu sái thế này? Hình dạng tuyệt thế mỹ nam.

Xem chừng còn mới vừa vẽ?

- Ân sư còn chưa biết đệ mà, đệ cũng cần phải cho ân sư biết đệ trông như thế nào kia mà? - Thẩm Lãng ngượng ngùng nói.

- A, đây mặt nạ.

- Đó là nước hoa.

- Ở đây còn có một rương băng vệ sinh.

- Còn có mấy chục bộ áo lót, làm phiền ca thay ta chuyển giao cho ân sư, đã nói là ta hiếu kính ân sư.

Á! Á!

Ngô Tuyệt đi.

Lúc tới đến bằng tay không, lúc đi mang theo một xe ngựa đầy đồ.

- Đại ca, tuyệt đối đừng quên chuyển giao đồ vật cho ân sư Ngô Đồ Tử a!

- Đệ tử Thẩm Lãng, chúc ân sư tiên phúc vĩnh hưởng, thọ cùng trời đất!

...

Sau khi Ngô Tuyệt đi!

Thẩm Lãng xua đi mồ hôi trán.

- Người này rất nguy hiểm. – Vợ của Kiếm vương Khâu Thị nói.

Thẩm Lãng gật đầu.

Hắn thực sự không cách nào đồng thời đắc tội hai quái vật lớn.

Lăn lộn đến bây giờ, Thẩm Lãng cũng không phải tiểu bạch ngây thơ như trước, biết Thiên Nhai Hải Các cùng núi Phù Đồ cường đại đáng sợ.

Bởi vì quan hệ với Ninh Hàn, mâu thuẫn Thẩm Lãng cùng Thiên Nhai Hải Các đã không cách nào hòa hoãn.

Thậm chí không thể nói là mâu thuẫn.

Nói cho đúng là Thiên Nhai Hải Các bày tỏ chán ghét với Thẩm Lãng.

Cao cao tại thượng mà đập chết con đường của hắn.

Núi Phù Đồ vô cùng đáng sợ.

Không chỉ nghe vào vô cùng đáng sợ, trên thực tế cũng vô cùng đáng sợ.

Bọn họ không chỉ hạ độc hại Tuyết Ẩn, hơn nữa ở vụ việc vợ của Kiếm Vương, bọn họ cùng Yến Nan Phi dường như có quan hệ nhất định.

Coi trọng cũng là kẻ thù.

Thế nhưng, đôi bên cuối cùng không có lấp đầy mâu thuẫn.

Nhỡ ra có thể phát sinh một chút quan hệ cực kỳ hữu nghị cũng không tệ.

Thế nhưng cái tổ chức này quá thần bí cường đại, Thẩm Lãng lập tức cũng vô pháp bắt được mạch đập của nó.

Trong tài liệu giao cho Ngô Đồ Tử chẳng những có tranh vẽ Thẩm Lãng còn có một phong mật thư.

Một phần mật thư tương đối xấu hổ.

Hai phần ba đầu tiên của cái mật thư này đặc biệt xấu hổ, thế nhưng một phần ba sau đó rất đứng đắn.

Đặc biệt đi sâu vào thảo luận văn minh thượng cổ.

Ý tứ lời trong ngoài đều vô cùng rõ ràng.

Thẩm Lãng ta đây là một thiên tài, kể cả ở nghiên cứu văn minh thượng cổ.

Cho nên, núi Phù Đồ mau tới câu dẫn ta, mau tới!

Vân Mộng Trạch xuất hiện sau lưng Thẩm Lãng, thở dài nói:

- Lãng đệ, ta không còn là ca ca duy nhất của đệ sao?

Thẩm Lãng nói:

- Ca, đó là giả, ca mới là ca ca thật của đệ mà.

Vân Mộng Trạch nói:

- Đệ có biết Ngô Đồ Tử có một biệt hiệu gì không?

Thẩm Lãng nói:

- Không biết.

Vân Mộng Trạch nói:

- Thạch ma!

Thẩm Lãng nói:

- Thạch… thạch nữ?

Vân Mộng Trạch gật đầu nói:

- Cô gái này với chuyện nam nữ căm thù đến tận xương tuỷ, hơn nữa lớn hơn đệ mười bảy tuổi, đệ xác định đi viết thư tình bí mật câu dẫn cô ta sao?

- Ơ, đệ không có câu dẫn mà? Chẳng qua là biểu đạt sự ngưỡng mộ của một học trò với cô giáo thôi mà.

Vân Mộng Trạch nói:

- Có một việc ta nhất định phải nói cho đệ biết, khoảng chừng mười mấy năm trước đi! Tru Thiên Các một công tử thân phận cao quý võ công tuyệt đỉnh theo đuổi Ngô Đồ Tử, hai người có thể xưng là trời sinh một đôi, môn đăng hộ đối. Kết quả... đệ đoán thế nào?

Thẩm Lãng lắc đầu nói:

- Không biết.

Vân Mộng Trạch nói:

- Ngô Đồ Tử cự tuyệt, đồng thời cho rằng đây là nhục nhã với nàng, người ta hướng nàng cầu hôn, nàng cho rằng là sỉ nhục, là làm bẩn danh tiếng trong sạch. Thế là hai người luận võ, nàng thua! Lại luyện mười năm, nàng thắng! Đá nát một quả trứng của công tử Tru Thiên Các, từ nay về sau xem như là báo thù rửa hận.

- A... - Thẩm Lãng cất giọng run rẩy:

- Ca ca, loại tình huống này lúc trước vì sao không nói cho đệ biết vậy?

Thẩm Lãng bản năng kẹp chặt hai chân.

Cô gái này có tố chất thần kinh.

Người ta hướng nàng cầu hôn, có thể nói một câu khá mập mờ, kết quả là ghi hận mười năm, ra sức luyện võ, đá cho nát một trứng đối phương để báo thù.

Mà vừa rồi mật thư Thẩm Lãng quả thực trắng trợn.

Vân Mộng Trạch nói:

- Ta làm sao nghĩ đến chuyện đệ lố đến thế này.

Thẩm Lãng nói:

- Vậy võ công nàng so với cùng Tuyết Ẩn ai cao ai thấp?

Vân Mộng Trạch vuốt tay, nói cho hắn đáp án.

Cô gái này là tố chất thần kinh, đặc biệt chuyên chú nghiên cứu với huyết mạch, chuyên chú với tu luyện võ học.

Võ công của mấy người điên, thông thường đều tương đối cao.

Vân Mộng Trạch nói:

- Nhưng mà Lãng đệ yên tâm, đệ quá yếu, nàng đại khái sẽ không tới giết đệ đâu.

Tiếp tục, sắc mặt Vân Mộng Trạch trở nên nghiêm túc nói:

- Lãng đệ, núi Phù Đồ vô cùng nguy hiểm! Khương Ly bệ hạ huỷ diệt, sau đó họ xem như là một trong những kẻ được lợi lớn nhất, hơn nữa ở chuyện Khương Ly huỷ diệt, núi Phù Đồ cũng đóng vai nhân vật không thể cho ai biết. Loại tổ chức này, đệ tốt nhất không nên liên luỵ quá sâu.

Thẩm Lãng gật đầu.

Hắn cũng không có muốn cùng núi Phù Đồ liên luỵ quá sâu.

Hắn chỉ là muốn cùng Ngô Đồ Tử liên luỵ được sâu một chút.

Dĩ nhiên, không phải nói quan hệ cực kỳ hữu nghị sâu xa.

Cô gái này là một võ học tông sư, nhưng từ trình độ nào đó nàng càng giống như là một nhà khoa học.

Với nghiên cứu huyết mạch cùng những phương diện khác, có si mê chuyên chú.

Chính là loại người cho rằng sẽ lãng phí thời gian, sinh mạng với nhi nữ tình trường, ta muốn dùng tất cả thời gian cùng tinh lực đều đặt ở chuyện nghiên cứu huyết mạch.

Người có tố chất thần kinh rất nguy hiểm, cũng rất đơn giản thuần túy.

Thẩm Lãng đi trêu chọc nàng, đương nhiên cũng là một loại mạo hiểm.

Thế nhưng... Hắn sau này muốn tiến hành rất nhiều huyết mạch nghiên cứu cùng thăm dò, nếu như biến thành đệ tử ký danh của Ngô Đồ Tử, coi như là có ô dù.

Nhưng mà trêu chọc nàng quả thực rất nguy hiểm.

Đây thật là một nữ khoa học gia, võ đạo tông sư tố chất thần kinh.

Nếu như Thẩm Lãng thực sự chọc giận tới nàng, lấy tính cách của nàng nói không chừng thực sự sẽ giết tới cửa.

...

Ngày kế!

Thẩm Lãng trở lại mật thất dưới đất!

Trên vách tường của hắn có hai tấm bản đồ.

Tờ thứ nhất, phía trên cắm chi chít những lá cờ nhỏ xíu, mỗi một lá cờ đều đại biểu cho đoàn xe vận chuyển người có huyết mạch trống rỗng.

Những đội xe này sẽ ở kinh đô một trăm năm mươi ngoài dặm trường sinh bảo tiến hành tập kết, nghỉ ngơi cả đêm sau đó, xuôi nam tiến vào bãi săn Bắc Uyển.

- Quân Niết Bàn, võ sĩ hội Thiên Đạo, mã phỉ tinh nhuệ Khổ Đầu Hoan, đều đã tập kết đến Trường Sinh Bảo tiếp ứng ba nghìn bảy trăm người có huyết mạch trống rỗng.

Nhóm quân Niết Bàn thứ hai này, là mệnh căn Thẩm Lãng giúp đỡ Ninh Chính tranh ngôi, tiêu diệt Thái tử cùng Tam vương tử.

- Kiếm vương Lý Thiên Thu, cũng đã tọa trấn trường sinh bảo!

- Hội Ẩn Nguyên tổng bộ Ân Tế Lâu, có hơn một nghìn tên võ sĩ rời khỏi, đi về phía bất minh! Đại khái là phía bắc hướng, có thể chính là trường sinh bảo, muốn cướp giật chúng ta ba nghìn bảy trăm tên người huyết mạch số không.

Ánh mắt của Thẩm Lãng rơi vào tờ thứ hai trên bản đồ!

Đây là hội Ẩn Nguyên tổng bộ Ân Tế Lâu dưới đất bản đồ địa hình.

Chi chít mật đạo, dưới đất sông ngầm.

Với hội Ẩn Nguyên tổng bộ cường công là không được, nhất định phải dùng trí.

Hơn nữa lấy cách thức trí tuệ thần bí nhất từ trước đến nay.

Dùng một loại thủ đoạn giống như ý trời, san bằng toàn bộ Ân Tế Lâu sthành bình địa.

- Thiệp mời xem triều của hội Ẩn Nguyên đưa tới chưa?

Thẩm Thập Tam nói:

- Phát ra hết, nhưng không có phần chúng ta, Hoàng Đồng hội Thiên Đạo thu được. Tổng cộng phát ra năm mươi tấm thiệp mời, gần như toàn bộ là quyền quý tột đỉnh phe Thái tử. Nhưng mà những người có chức quan sẽ tránh hiềm nghi không đi, nhưng người nhà của bọn họ sẽ đi, còn có quyền quý về hưu cũng sẽ đi.

- Hội xem triều, ba canh giờ sau đó bắt đầu!

Thẩm Lãng cười to trong lòng.

Vậy thì càng tốt hơn.

Một đám quyền quý ở Ân Tế Lâu xem triều.

Bỗng nhiên giữa, sừng sững trăm năm hội Ẩn Nguyên tổng bộ Ân Tế Lâu sụp xuống, san thành bình địa.

Đến lúc đó tình hình sẽ bi thảm cỡ nào? Sẽ chết bao nhiêu người?

Ngẫm lại cũng làm cho người ta phải kích động.

Nhưng mà vào lúc này!

Một người chạy vội vào!

- Công tử, ba nghìn bảy trăm người có huyết mạch trống rỗng, đã toàn bộ đến Trường Sinh Bảo!

Một lát sau!

Lại một tên võ sĩ Hắc Kính Ti chạy vội vào.

- Công tử, việc lớn không tốt, việc lớn không tốt! Chúng ta bị kẻ địch tập kích bí mật ở Trường Sinh Bảo!

- Kẻ địch rất nhiều, mạnh phi thường, mục đích chính là vì cướp người có huyết mạch trống rỗng của chúng ta đi!

- Nhanh thôi, nhanh thôi!

Lông tơ sau lưng Thẩm Lãng dựng thẳng lên.

Vở kịch lớn mở ra!
Bình Luận (0)
Comment