Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế (Dịch)

Chương 337 - Chương 337: Cuộc Chiến Vận Mệnh Quốc Gia! Ba Ngàn Chín Trăm Người Đại Niết Bàn!

Chương 337: Cuộc chiến vận mệnh quốc gia! Ba ngàn chín trăm người đại niết bàn!
Chương 337: Cuộc chiến vận mệnh quốc gia! Ba ngàn chín trăm người đại niết bàn!
Sau khi Chúc Hoằng Chủ tiến cung yết kiến quốc quân.

Ngày kế quốc quân hạ chỉ, hoá ra sự kiện tham nhũng của Trường Sử phủ Đại đô đốc hành tỉnh Thiên Bắc Trương Tử Húc hoàn toàn là giả dối hư ảo, nhưng dù cho như thế, Trương Tử Húc cũng cần ghi nhớ giáo huấn, hữu tắc cải chi, vô tắc gia miễn (*).

(*) Câu này trích trong Luận Ngữ, có nghĩa: Có lỗi thì phải sửa, không có lỗi cũng cần cố gắng thêm.

Trương Tử Húc dập đầu tạ ơn, lên một tấu chương thỉnh tội, viết lưu loát cả nghìn chữ.

Sau khi quốc quân hạ chỉ, sắc phong Trương Tử Húc là Trung đô đốc hành tỉnh Thiên Tây.

Đến tận đây, vị thiên chi kiêu tử này cuối cùng được như nguyện.

Bất quá trong lòng ông ta có thể cũng hơi khó chịu, nguyên bản ba mươi chín tuổi là có thể làm làm đến quan lớn biên giới, rõ ràng giằng co nửa năm, hôm nay ông ta đã bốn mươi rồi.

Sự mâu thuẫn giữa quốc quân cùng phe Thái tử, tạm thời lấy được hòa hoãn.

Triều cục tiến vào giai đoạn cân đối mới.

Mùng ba tháng tư, một vị đại nhân vật trở về kinh đô.

Bá tước Vũ An Tiết Triệt.

Kẻ thù lớn này của Thẩm Lãng cuối cùng hiện thân.

Người này thật sự là tâm phúc tuyệt đối của quốc quân.

Ở cuộc chiến tranh ngôi năm đó, ông ta vì Ninh Nguyên Hiến lập được công lao hiển hách.

Ninh Nguyên Hiến sau khi lên ngôi làm vua, ông ta chấp chưởng Hắc Thủy Đài mười mấy năm.

Sau khi đi Viêm Kinh ở suốt gần mười năm.

Đại sứ Việt quốc thường trú Viêm Kinh, vị trí này cũng không dễ làm.

Không chỉ làm công tác ngoại giao, còn phải làm tình báo, nhất là phải kết giao rất nhiều quyền quý đế quốc Đại Viêm.

Hơn nữa quốc quân để ông ta đi Viêm Kinh một là bởi vì tín nhiệm, mà là vì rèn luyện, để ông ta thăng chức một bước.

Hắc Thủy Đài tuy rằng quyền thế kinh người, nhưng dù sao cũng là tay sai.

Muốn vào Xu Mật Viện, có thể Thượng Thư Đài, đúng là vẫn còn muốn nhảy ra Hắc Thủy Đài.

Hôm nay, vị đại nhân này vật cuối cùng trở về trung tâm quyền lực Việt quốc.

...

- Thần tham kiến bệ hạ!

Tiết Triệt dập đầu.

Người này cũng có dung mạo tốt, tóc tai râu ria tỉa tót kỹ lưỡng vô cùng.

Ông ta năm nay năm mươi ba tuổi, nhưng nhìn vẫn có vẻ rất trẻ.

Người cao thon, da trắng bóc, đôi tay quả thực còn đẹp hơn cả đàn bà.

Ở mức độ nào đó, ông ta và Thẩm cũng là một dạng, cũng là kẻ tinh xảo.

Dĩ nhiên, khí chất thư quyển của ông ta nhiều hơn cũng có vẻ càng thêm tao nhã.

Thẩm Lãng vẫn quá phóng tung.

Cái này cũng chứng minh, quốc quân có sự thiên vị nhất định với những người tinh xảo.

Giao tình giữa Tiết Triệt cùng quốc quân đã vượt qua bốn mươi năm, khi ông ta vẫn còn là thế tử phủ Bá tước Vũ An học tập ngay Quốc Tử Giám, sau bởi vì quá ưu tú, cho nên được đưa vào cung, cùng đi học với Thái tử Ninh Nguyên Hiến.

Ông ta chẳng những là tâm phúc quốc quân mà còn là bằng hữu bạn tốt.

Hôm nay Đô đốc Hắc Thủy Đài Diêm Ách, cũng xuất thân là thư đồng của quốc quân, thậm chí còn từng là vệ sĩ của quốc quân.

Diêm Ách, Yến Nan Phi, Tiết Triệt ba người như là huynh đệ vậy.

- Ngươi và hội Ẩn Nguyên đi rất gần sao? - Quốc quân gọn gàng dứt khoát bèn hỏi.

Tiết Triệt nói:

- Vâng, đã từng đi được rất gần! Lúc đó Hắc Thủy Đài cùng hội Ẩn Nguyên hợp tác rất nhiều, ở chuyện mưu hại gia tộc họ Kim, chúng ta có hợp tác vô cùng mật thiết.

Sau khi nghe được câu hỏi của quốc quân, Tiết Triệt bên trong an lòng rất nhiều.

Bởi vì không dối trá, không quanh co lòng vòng, điều này đại biểu quốc quân vẫn tin ông ta.

Ninh Nguyên Hiến lại nói:

- Chuyện Xung Nghiêu muốn cùng Vũ thân vương đế quốc kết thông gia, ngươi thấy thế nào?

Tiết Triệt nói:

- Thần không đồng ý, đã từng viết mật thư cho Xung huynh, thế nhưng Xung huynh mặc kệ. Bất quá bây giờ tràng hôn sự này đã bỏ dở nửa chừng, Thẩm Lãng ngược lại đã làm một chuyện tốt.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Về ân oán Thẩm Lãng và ngươi, ngươi nói nên như thế nào?

Tiết Triệt đương nhiên đã nghe nói, Thẩm Lãng luôn miệng nói muốn tiêu diệt cả tộc họ Tiết.

Nghe được câu hỏi của quốc quân, Tiết Triệt nói:

- Mặc kệ hắn muốn thế nào, thần đều tiếp lấy.

Đây là phong cách Tiết Triệt ở trước mặt quốc quân, nói thật ra, không che giấu.

Ninh Nguyên Hiến lại hỏi:

- Ninh Chính, ngươi cảm thấy thế nào?

Tiết Triệt kinh ngạc, tiếp đó lắc đầu nói:

- Thần không biết.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Nếu ngươi đảm nhiệm Thiên Việt Trung đô đốc, cùng Đề đốc Thiên Việt Ninh Chính này nên như thế nào ở chung?

Tiết Triệt nói:

- Giải quyết việc chung, nước giếng không phạm nước sông.

Ninh Nguyên Hiến gật đầu, rồi nói:

- Được rồi, ngươi về nhà đi, người nhà chờ sốt ruột rồi.

Tiết Triệt dập đầu.

Tiếp đó đặt một cái rương yên tĩnh ở đó.

Đây là lễ vật của ông ta từ Viêm Kinh cho quốc quân.

Ninh Nguyên Hiến không phải là lễ vật người nào đều có thể thu, người có thể mang quà cho ông đều là tâm phúc tuyệt đối.

Sau khi rời khỏi khỏi thư phòng quốc quân.

Lê Chuẩn đã đi tới trước mặt, sau khi nhìn thấy Tiết Triệt vội vàng né tránh.

Kết quả Tiết Triệt cũng né tránh, hai người đều dạt ra hai bên.

Chung quy Tiết Triệt vừa chắp tay, khom lưng hành lễ, tiếp đó rời đi.

Lê Chuẩn hoàn lễ càng thêm cung kính.

Tiết Triệt người này làm mặc dù là tin tức sống, thế nhưng mỗi tiếng nói cử động, nhất cử nhất động lại như là sĩ phu.

...

Trở về nhà sau khi.

Tam vương tử Ninh Kỳ đã chờ ở chỗ này.

Con gái Tiết Tuyết, con trai Tiết Bàn đều ở đây.

Trên mặt Tiết Bàn cùng Tam vương tử đều có vẻ vui mừng.

Bởi vì lúc này đây bọn họ quả thực thu hoạch khá lớn, năm đô đốc thiên hạ đã chiếm hết ba.

Tiến vào trong nhà, sau đó Tiết Triệt vẫy vẫy tay, tiếp đó ở trong sân cởi quần áo.

Da thịt trên người ông ta vẫn săn chắc nõn nà, hoàn toàn không giống người năm mươi mấy tuổi, không có nửa điểm già nua béo phệ.

- Tưới!

Ra lệnh một tiếng.

Tiết Bàn tự mình động thủ, xối hết xô nước này đến xô nước khác vào trên người Tiết Triệt.

Chân chính nước đá, bên trong có một nửa cũng là băng được lấy từ trong hầm.

Tầm rót mấy xô nước đá tê cóng sau đó.

- Tới!

Tiết Triệt ra lệnh một tiếng.

Mấy cao thủ gia tộc tiến lên, chợt vung vẩy côn sắt, đập lên người ông ta.

Thật sự là côn sắt trên trăm cân.

Rõ ràng kỳ quái.

Tiết Triệt trên người nhìn căn bản không có bao nhiêu cơ bắp, cũng không giống như là cương cân thiết cốt, giống như bạch diện thư sinh vậy.

Thế nhưng những côn sắt này nện ở trên người ông ta, lại gần như ngay cả dấu vết đều không có để lại.

Sau khi đập chán chê.

Ông đi tới trước một tấm bia đá cứng rắn, cả thân thể bỗng nhiên lao vào tấm bia đá,

Tầm đánh mấy chục lần.

Rõ ràng đánh bia đá đến độ nứt nẻ.

- Đi!

Cuối cùng chợt một chưởng,

Tấm bia đá từ đó rạn nứt.

Võ công người này, rõ ràng kinh người!

- Nước tới!

Lại một thùng nước đá lớn được mang lên.

Cả người Tiết Triệt đều vùi trong cái thùng lớn này, miệng mũi đều bị nước đá che mất.

Ba phút.

Năm phút đồng hồ.

Mười phút!

Một khắc (15 phút).

Bế khí công mạnh như vậy?

Ở trong nước đá, thân thể Tiết Triệt càng lúc càng đỏ, càng lúc càng đỏ.

Tiếp đó nước vốn rét thấu xương chợt bắt đầu bốc lên hơi nóng, giống như dưới ở nhóm lửa vậy.

Sau khi ra khỏi thùng nước đá.

Chỉ mấy giây, trên người Tiết Triệt liền hoàn toàn khô rang, không có dấu hiệu từng ngâm nước.

Mà thùng nước đá này lại trở nên nóng hổi.

Thay áo vải rộng rãi, tóc tai bù xù, Tiết Triệt có vẻ hào hiệp, không giống như là một quyền thần, ngược lại như là một người rảnh rỗi.

Võ công đến nước này, quả thực sâu không lường được.

...

- Tiết bá gia!

- Tam điện hạ!

Tiết Bàn nói:

- Phụ thân lần này trở về, chấp chưởng kinh đô, mấy năm liền có thể vào Xu Mật Viện, Vương thúc Ninh Khải lớn tuổi rồi, phụ thân có thể chiếm lấy vị trí đó.

Tiết Triệt nhìn thoáng qua Ninh Kỳ, thấy nét mặt gã ngạo nghễ, nhưng lại có vẻ hứng khởi khó nén nổi.

- Điện hạ cần gì phải cao hứng như thế? - Tiết Triệt nói:

- Hôm nay thế tranh ngôi, điện hạ đã rơi xuống hạ phong.

Nghe những lời này, Tiết Bàn tức khắc kinh ngạc nói:

- Phụ thân sao lại nói như vậy, gần đây chúng ta đại hoạch toàn thắng, năm đô đốc thiên hạ chúng ta chiếm ba rồi.

Tiết Triệt nói:

- Cái này vừa vặn chứng minh cục diện nguy cấp, bệ hạ vì sao bỗng nhiên nâng cao tam điện hạ? Là vì để chúng ta cùng Thái tử đấu, là vì bảo hộ Ninh Chính điện hạ.

Nghe những lời này, Tam vương tử không khỏi hết hồn.

Tiết Bàn nói:

- Điều này sao mà được kia chứ? Đã không có Thẩm Lãng, Ninh Chính là một cphế vật.

- Sao lại nói nhân tài là phế vật! - Tiết Triệt nói:

- Bệ hạ tiêu sái bất kham, Việt quốc hai mươi năm tích góp rất nhiều vấn đề từng tí một. Cho nên lúc này càng cần một người cần chính chuyên chú kế thừa vương vị, triệt để giải quyết những vấn đề trong nước, Ninh Chính điện hạ bền gan vững chí, ý chí kiên định, gần đây làm chức Đề đốc Thiên Việt làm ngay rất khá, giải quyết vấn đề vô cùng triệt để.

- Còn nữa, Xung Nghiêu huynh quá nóng vội, lại công nhiên muốn cùng vương tộc đế quốc Đại Viêm thông gia, điều này làm cho bệ hạ nhìn tam điện hạ thế nào? Ta đã nói rồi, đế quốc Đại Viêm bên kia có ta là được, vì sao còn phải làm công phu ra ngoài? Chúng ta để đế quốc Đại Viêm không phản đối tam điện hạ thượng vị là được, luận chuyện thân mật với hoàng tộc đế quốc Đại Viêm, chúng ta hơn được họ Chúc à?

- Kế tiếp tranh ngôi then chốt lại ở cuộc chiến nước Nam Ẩu, Nam Cung Ngạo biểu hiện ra không dựa vào ai, nhưng ở thời khắc mấu chốt, hắn sẽ chọn Thái tử, không lâu sau khi Thái tử sẽ xuôi nam, tự mình tọa trấn chiến trường nước Nam Ẩu. Nếu một trận chiến này thắng, thiên hạ không người nào có thể dao động địa vị Thái tử của Ninh Dực, bệ hạ cũng không thể!

- Nhưng chiến trường nước Nam Ẩu nếu thua, chỗ nguy hiểm nhất của Việt quốc không phải phía nam, ngược lại là phương bắc cùng phía tây.

- Cho nên kế tiếp tất cả trọng tâm của chúng ta, đều phải đặt ở phía trên quân đội, có binh mới là vương!

- Không nên cùng Thái tử đấu, lại càng không muốn mở tranh chấp đảng phái thế này, một lòng nắm bắt chính quyền.

- Nhìn thẳng Thẩm Lãng, hắn bất cứ lúc nào có thể tái nhậm chức, quan tâm nhất cử nhất động của hắn đi!

Tiết Bàn nói:

- Phụ thân, có nên dùng quan hệ núi Phù Đồ, giết chết hắn hay không?

Tiết Triệt nói:

- Có thể giết chết, đương nhiên được! Người này mới là đại họa tâm phúc nhà ta!

...

Ngày kế!

Quốc quân hạ chỉ cho đòi hành tỉnh Thiên Bắc Đại đô đốc Ninh Cương vào kinh đô, vào Thượng Thư Đài.

Tam vương tử Ninh Kỳ, tiếp nhận chức vụ Đại đô đốc hành tỉnh Thiên Bắc.

Tiếp tục, quốc quân xuống chỉ lần nữa, nâng phủ Trung đô đốc Thiên Việt là phủ Đại đô đốc.

Sắc phong Tiết Triệt là Thái tử thiếu bảo, tiếp nhận chức vụ Đại đô đốc Thiên Việt.

Cái ý chỉ này vừa ra, quần thần lại một lần nữa khiếp sợ.

Phe Thái tử càng biến sắc.

Tiết Triệt cứ được sủng ái như vậy à?

Quốc quân vì ông ta, lên lên cấp phủ Đô đốc Thiên Việt, hơn nữa còn sắc phong làm Thái tử thiếu bảo.

Cục diện này đã đặc biệt rõ ràng, tương lai người này sẽ vào Xu Mật Viện? Vương thúc Ninh Khải thật đúng là giữ chức cho ông ta?

Kỳ thực, phủ Đô đốc Thiên Việt lên cấp hoàn toàn là chuyện đương nhiên, dù sao cũng là kinh đô, vốn nên cùng cấp với hành tỉnh.

Nước Sở, nước Ngô bên kia đều với lên cấp phủ Đô đốc ở kinh đô.

Ninh Nguyên Hiến sở dĩ thật lâu không có lên cấp là bởi vì với vị trí này có khúc mắc, bởi vì cựu địch nhân lớn nhất của Ninh Nguyên Vũ chính là ở vị trí quý phủ Trung đô đốc Thiên Việt quật khởi.

Hơn nữa quốc quân cất nhắc Tiết Triệt, đúng là muốn thu mua nhân tâm, nhưng lại là một loại thúc giục.

Ông cần ở thời khắc mấu chốt, Tiết Triệt có thể đứng bên kia!

Thậm chí muốn cho ông ta nhớ kỹ, người mà Tiết Triệt nhà ngươi thuần phục là ta, mà không phải Ninh Kỳ!

Còn Thẩm Lãng cùng Tiết Triệt ân ân oán oán phải làm gì?

Quốc quân thực sự không muốn nghĩ tới.

Ông vô cùng tín nhiệm nuông chiều Thẩm Lãng, nhưng cùng Tiết Triệt cũng có giao tình mấy thập niên.

Đối với Tiết Triệt đi quá gần với hoàng tộc đế quốc Đại Viêm, Ninh Nguyên Hiến là có chút không hài lòng, nhưng cũng vô pháp trách móc nặng nề, bởi vì cái này dù sao cũng là công việc bản chức của Tiết Triệt, quốc quân cảm thấy vẫn là có thể kéo Tiết Triệt trở về.

Tiết Triệt cuối cùng cùng Xung Nghiêu không giống nhau.

Quan hệ Xung Nghiêu với ông luôn luôn đều rất lạnh nhạt. Mà lTiết Triệt là tâm phúc trong lòng, dòng chính bên trong dòng chính.

Lúc còn trẻ, thậm chí như là huynh đệ thủ túc.

...

Mùng chín tháng tư!

Quốc quân Ninh Nguyên Hiến ra sa trường điểm binh.

Đại quân muốn Nam chinh.

Ngày này cuối cùng đến!

Vì ngày này!

Thẩm Lãng hãm hại lừa gạt, vơ vét hơn phân nửa quyền quý Việt quốc, lấy tới năm trăm vạn lượng vàng.

Vì ngày này, quốc quân cùng hội Ẩn Nguyên trở mặt.

Thậm chí vì ngày này, Thẩm Lãng bị loại khỏi kinh đô, đổi lấy triều cục yên ổn.

Chỉ có triều cục bình ổn, mới có thể tập trung toàn lực đánh cuộc chiến nghiêng nước.

Số vàng đó biến thành vô số lương thực, vô số dân phu, vô số vải vóc, dược liệu vân vân.

Đại quân không ra, lương thảo đi đầu.

Tầm gần hai tháng, dùng rất nhiều nhân lực vật lực tải nhóm vật tư đầu tiên chuyển hướng chiến trường nước Nam Ẩu.

Hôm nay đại quân cuối cùng có thể xuất phát.

Tám vạn đại quân, uy vũ hùng tráng.

Ninh Nguyên Hiến dẫn đầu quần thần, thậm chí kể cả đã trí sĩ cựu thần, đến đây tiễn đại quân ra đi.

Bất kỳ ngôn ngữ đều không cách nào hình dung quốc quân coi trọng với một trận chiến này.

Thậm chí chính ông đều hận không thể mọc ra ba đầu sáu tay, thay thế tác chiến.

Tám vạn đại quân trải rộng, sau đó quả thực vô biên vô hạn.

Nhìn thấy cái quân trận hào phóng này, quốc quân Ninh Nguyên Hiến trong lòng dõng dạc, máu nóng từng đợt.

- Ngày khác khải hoàn, quả nhân vẫn ở chỗ cũ ở đây nghênh đón các ngươi về nhà!

Ninh Nguyên Hiến giơ chén rượu lên thật cao, chợt uống một hơi cạn sạch.

Đây là lần đầu tiên ông uống rượu mạnh đến thế, cơ hồ bị sặc mặt mũi đỏ rực, lại cố nhịn nhịn xuống.

- Rầm!

Chợt đập nát chén.

Tám vạn đại quân cùng kêu lên hô to, thanh âm rung trời.

- Việt quốc tất thắng!

- Việt quốc tất thắng!

- Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế!

- Giờ lành đã đến, đại quân xuất phát!

Theo một tiếng ra lệnh.

Tám vạn đại quân, trùng trùng điệp điệp xuôi nam, đi chiến trường nước Nam Ẩu.

Lúc này vua Căng còn chưa có triệt để thống nhất toàn bộ tộc Sa Man.

Nam Cung Ngạo suất lĩnh tám vạn đại quân cùng đại quân Chúc Lâm tụ họp, sau đó thành mười ba vạn đại quân.

Mười ba vạn đại quân, xuất động dân phu thêm vào vượt qua hai mươi vạn.

Chân chính cuộc chiến vận mệnh quốc gia, cuộc chiến nghiêng nước.

Lần trước chiến tranh quy mô như thế vẫn là Ngô Việt đại chiến.

Phía trên đánh một trận bởi vì Biện Tiêu phát động biến cố Diễm Châu, khiến cho Việt quốc đại thắng, thắng đến thời gian gần hai mươi năm hòa bình, cũng để cho Việt quốc gần như trở thành đệ nhất cường quốc phía nam.

Ninh Nguyên Hiến tin tưởng vững chắc, thiên mệnh ở chỗ ông ta.

Trận chiến này, cũng tất thắng!

Lúc này, ông nhịn không được nhìn Thái tử một cái.

Kết quả, Thái tử cũng nhìn về ông.

Cảm nhận được ánh mắt của Ninh Nguyên Hiến, Thái tử kính cẩn lạy xuống.

Ninh Nguyên Hiến gật đầu.

Mặc kệ giữa cha con có cái gì không hài lòng, chí ít ở trận đại chiến này là đồng lòng.

Hai người đều dốc hết toàn lực, muốn đánh thắng cuộc chiến vận mệnh quốc gia này.

Tất cả mâu thuẫn trong quá khứ, đều tạm thời ưu tiên gác lại!

Việt quốc lợi ích làm trọng.

...

Đảo Niết Bàn!

Ánh mắt của đám người có huyết mạch trống rỗng có thể đả động đại tông sư Lan Đạo rất nhiều.

Khiếp đảm, nhạy cảm, thuần lương như vậy.

Thế nhưng, bọn họ quá yếu!

Lan Đạo ở ẩn rất lâu, với sự việc quân Niết Bàn hoàn toàn không biết.

Đối với chuyện sửa đổi huyết mạch, hoàn toàn cười nhạt, cảm thấy Thẩm Lãng hoàn toàn suy nghĩ hão huyền.

Lý Thiên Thu nói ông ta thấy tận mắt chứng, Lan Đạo trực tiếp chửi một câu tên bịp bợm.

Lý Thiên Thu nhà ngươi còn từng xin thề không tiết lộ chỗ trú ẩn của ta với bất kỳ kẻ nào, kết quả thì sao? Trực tiếp mang người tới cửa trói ta mang đi, quả thực để Lan Đạo ta đây không còn tôn nghiêm.

Thẩm Lãng cũng không thèm để ý, lão ngoan đồng à lão ngoan đồng, đại tông sư Lan Đạo bối phận lớn, đã bảy mươi tuổi, sau khi tàn tật càng cực đoan.

Nhưng người này tuyệt đối chính nghĩa, là một vị đại hiệp chân chính.

Bằng không năm đó cũng sẽ không nhận nhiều đệ tử như vậy, cũng sẽ không làm nhiều sự việc hành hiệp trượng nghĩa như vậy.

Ánh mắt của hắn rơi vào trên người ba ngàn chín trăm người có huyết mạch trống rỗng.

Đám người kia, hắn đã thu thập tới được mấy tháng.

Kỳ thực, hắn ở kinh đô sưu tập hai nghìn hơn ba trăm người, sau đó lập tức phái người bắt tay lục soát trên phạm vi toàn bộ Việt quốc.

Căn bản không phải trước ghi danh, tiếp đó đại quy mô mộ binh.

Mà là dùng thủ đoạn đặc biệt bí ẩn, xé chẵn ra lẻ tiến vào trong các gia định, tìm được một liền lập tức mang đi.

Không phải phải chờ tới sau khi quân Niết Bàn bỗng nhiên nổi tiếng sẽ đại quy mô tìm kiếm đồng dạng người có huyết mạch trống rỗng?

Thẩm Lãng không có ngu như vậy, làm vậy cho người ta chẹn họng à?

Điều động mấy trăm người đi toàn quốc sưu tập người huyết mạch số không, hơn nữa để gián điệp hội Ẩn Nguyên cùng Hắc Thủy Đài bình an chen vào.

Cuối cùng, ba nghìn bảy trăm người bị cướp đi toàn bộ.

Hết thảy đều chẳng qua là đang diễn trò mà thôi.

Chỉ bất quá màn diễn này quá giống như thật, y như nguyên bản đến Hắc Kính Ti cùng võ sĩ hội Thiên Đạo cũng cảm thấy là thật.

Thực sự căn cứ danh sách, đi tìm người từng nhà, lấy thật nhiều vàng mộ binh bọn họ.

Thậm chí ba nghìn bảy trăm người có huyết mạch trống rỗng giả mạo kia, Thẩm Lãng tiêm vào trong người bọn họ một chút vật chất, đảm bảo màu máu của bọn họ biểu hiện giống như người huyết mạch số không vậy.

Hơn nữa nhìn từ bên ngoài, bọn họ cũng tương đồng với người huyết mạch số không vậy.

Nhưng người hiểu rõ thực sự sẽ phát hiện tuyệt nhiên bất đồng.

Người có huyết mạch trống rỗng chẳng qua là chứng rối loạn giao tiếp xã hội, tự kỷ, thế nhưng trong lòng nhạy cảm chuyên chú, thậm chí được xưng là thông minh.

Mà những người huyết mạch số không giả mạo kia là đần độn và chỉ số thông minh có vấn đề thật.

Như vậy cần phải diễn vở kịch này à?

Cực kỳ cần thiết!

Lần trước quân Niết Bàn để thiên hạ khiếp sợ, đã là cái đích cho mọi người chỉ trích.

Tiềm long tại uyên, mới có thể bỗng nhiên nổi tiếng.

Nhất định phải để tất cả mọi người không biết nhánh quân Niết Bàn thứ hai tồn tại, mới có thể ở trên chiến trường có hiệu quả, thắng vì đánh bất ngờ.

...

Ba ngàn chín trăm người huyết mạch số không đã được thức ăn tốt nhất nuôi hai tháng.

Nhưng yếu vẫn hoàn yếu.

Nhưng hai tháng này bọn họ cũng không có uổng phí, mỗi ngày đều ở huấn luyện đội hình trận thế.

Mỗi ngày đều ở học tập lý luận tri thức cung tên.

Đường parabol, gia tốc trọng trường, sức gió vân vân tri thức, bọn họ đã hoàn toàn lưng được thuộc làu.

Bởi vì bất kỳ ngôn ngữ đều không cách nào hình dung mức độ bọn họ học tập chăm chú.

Quả thực lúc ngủ cũng ở đây học tập.

Bây giờ cũng chỉ thiếu thực tiễn.

Bởi vì bọn họ quá yếu, căn bản kéo không ra bất kỳ một cây cung nào, cho dù là nhẹ nhất.

Thẩm Lãng vì sao không còn sớm cải biến huyết mạch cho bọn họ?

Không có biện pháp!

Cho dù là năng lượng cổ trùng Hoàng Kim Huyết Mạch cấp thấp nhất cũng là có hạn, cần thời gian rất lâu chế tạo.

Thẩm Lãng vung tay lên!

Hết cái rương này đến cái rương khác bắt đầu được mang vào.

- Đệ nhị quân Niết Bàn, trở về doanh! Toàn bộ nằm xuống trên giường của mình!

Ba ngàn chín trăm người, lấy các doanh làm đơn vị, phân tán biến thành ba mươi chín cái phương trận, trở về ván gỗ của mình trong quân doanh.

Không có chút nào hỗn loạn.

Tác phong quân đội, quân tư, quả thực siêu nhất lưu.

Ba ngàn chín trăm người, vẫn chỉnh tề như một cả ngày.

Lan Đạo đại sư thở dài nói:

- Đáng tiếc đáng tiếc, thân thể quá yếu, bằng không thực sự có thể trở thành tinh nhuệ thiên hạ!

...

Ba ngàn chín trăm người sau khi trở về doanh!

Thẩm Lãng bắt đầu tiến hành cải tạo huyết mạch vì bọn họ.

Lần này liền không còn là một mình Thẩm Lãng động thủ, tầm trên trăm người, đồng thời tiêm vào.

Bây giờ mà nói, cải tạo huyết mạch số không đã coi như là đặc biệt thành thục.

Cùng lần trước giống hệt nhau.

Những người huyết mạch số không này, không có bất kỳ phản kháng nào.

Tuy rằng thấp thỏm lo âu.

Nhưng phục tùng bất cứ mệnh lệnh gì.

Hơn nữa khi cổ trùng cấp thấp Hoàng Kim Huyết Mạch tiến vào trong cơ thể, toàn bộ quá trình vô cùng đau khổ.

Nhưng bọn họ vẫn không có bất kỳ kêu thảm thiết, không có bất kỳ vùng vẫy!

Sau nửa canh giờ!

Ba ngàn chín trăm người, toàn bộ tiêm xong!

Lan Đạo đại sư luôn mồm không tin, nhưng sâu trong lòng lão kỳ thực vô cùng khát vọng kỳ tích phát sinh.

Từ đầu tới đuôi đều chăm chú nhìn.

Thẩm Lãng cười nói:

- Đại tông sư, kế tiếp bọn họ cần phải ngủ say ba ngày, bây giờ giờ đến phiên ngài!

Đại tông sư Lan Đạo hết hồn nói:

- Đến phiên ta làm gì?

Thẩm Lãng nói:

- Mổ cho ngài đấy!

- Ta không làm giải phẫu, ta không làm giải phẫu... - Đại tông sư Lan Đạo kêu lên, tiếp đó muốn ra sức vùng vẫy.

Lão đã biết trong lời của Thẩm Lãng, cái gọi là mổ, chính là muốn mở ra từng tấc gân mạch của lão rồi sau đó một lần nữa nối liền vá kín lại.

Lan Đạo mấy năm nay đã tiếp nhận số phận, thực sự không muốn giằng co.

Bởi vì lúc trước vô số cú đánh đã làm lão đau muốn chết.

Hơn nữa Thẩm Lãng nói mở ra gân mạch lão một lần nữa, chuyện này để lão nhớ lại ký ức đáng sợ năm đó.

- Ta không muốn động dao, ngươi đừng đụng đến ta, đừng đụng ta!

- Ta tê liệt như vậy vô cùng, ta một chút đều không muốn đứng dậy.

- Ta co quắp, ngươi hiểu được co quắp à?

Đại tông sư Lan Đạo cơ hồ là khóc lóc om sòm.

Vợ của Kiếm Vương nhìn một màn này không dám tin.

Lan Đạo tông sư so với bà lớn chừng hai mươi tuổi, lúc còn trẻ bà còn đặc biệt ngưỡng mộ Lan Đạo, hơn nữa gặp qua rất nhiều lần.

Năm đó anh hùng hào kiệt cỡ nào?

Bây giờ lại biến thành dáng vẻ thế này?

Cuộc sống đến tột cùng đối với lão làm cái gì? (Chú thích của Bánh: lời này cũng là từ Thẩm Lãng học được)

Tức khắc, Khâu Thị hướng Lý Thiên Thu nhìn lại một cái nói:

- Nếu như chàng già đi, cũng bất lực thành như vậy, ta lập tức làm thịt chàng đó.

Kiếm vương sắc mặt như đưa đám.

Ông cảm thấy bản thân tuy rằng còn chưa có già, nhưng đã đủ uất ức.

Đối mặt một ông già khóc lóc om sòm như con nít phải làm gì?

Vô cùng đơn giản!

Trực tiếp dùng sức mạnh đè vào ở trên giường.

Tiếp đó, rót Ma Túy Tán mạnh nhất cho vào mồm.

Một khắc đồng hồ sau đó!

Lão già như con nít trực tiếp ngoan, nằm ở nơi đó vẫn không nhúc nhích.

Thẩm Lãng bắt đầu mổ.

Lần giải phẫu này không lớn, nhưng cực kỳ khó khăn.

Chỉ có bác sĩ tài giỏi nhất mới có thể làm.

Nếu không có trí não, Thẩm Lãng cũng căn bản không dám làm giải phẫu này.

Bởi vì không có kính hiển vi giải phẫu.

Nhưng mắt của hắn cùng trí não phối hợp, có thể đạt được hiệu quả tương tự.

Hắn có hai trợ lý, danh y An Tái Thế, Kiếm vương Lý Thiên Thu.

Hơn nữa chuẩn bị mấy chục loại thuốc.

Vì chiếu sáng đầy đủ, Thẩm Lãng thậm chí dẫn ánh nắng xuống, sau đó dùng cái gương tiến hành phản xạ.

Hít một hơi thật sâu!

Bắt đầu!

...

Tầm năm canh giờ sau đó!

Giải phẫu hoàn thành một nửa!

Trước tiên tiến hành giải phẫu hai chân, nhìn hiệu quả sau đó, sẽ tiến hành giải phẫu hai tay của Lan Đạo.

Thẩm Lãng cả người mệt mỏi đến cơ hồ tê liệt.

Hơn nữa hiệu quả nhất định là không bằng thế giới hiện đại.

Bởi vì với dây thần kinh nhỏ nhất, căn bản không cách nào tiến hành khâu lại.

Rất nhiều giải phẫu tư liệu đều chỉ có điều.

Cũng may có sợi tơ tằm, bằng không Thẩm Lãng đi đâu tìm chỉ ni lông đây?

Ở trong y học hiện đại, chỉ khâu phẫu thuật tơ tằm vốn là dùng protein của tơ tằm chế thành.

...

Lan Đạo sau khi tỉnh lại, cảm thấy rõ ràng đau đớn.

Lão không la làng lên nữa.

Mà là có vẻ đặc biệt yên lặng.

- Kết quả thế nào?

Thẩm Lãng nói:

- Vẫn tương đối thành công, nhưng rõ ràng hiệu quả thế nào, còn phải chờ sau đó mới biết được.

Dù cho phẫu thuật nối một ngón tay, sau đó quá trình khôi phục cũng rất dài, huống chi là gân mạch của hai chân mà.

Đại tông sư Lan Đạo chỉ im lặng chốc lát, rồi nói:

- Thẩm Lãng, cám ơn ngươi!

Lúc này, lão không có nửa điểm khóc lóc om sòm.

Mặc dù trong lòng không dám ôm ấp hy vọng, nhưng có thể thấy được Thẩm Lãng tận tâm tận lực.

...

Hiệu quả phẫu thuật của đại tông sư Lan Đạo không có biểu hiện ra nhanh như vậy.

Thế nhưng ba ngàn chín trăm cái người huyết mạch số không lại hiệu quả nhanh chóng!

Ba ngày sau!

Ba ngàn chín trăm người lần lượt thanh tỉnh lại!

Toàn bộ hoàn thành lột xác kinh người!

Mỗi một lực lượng của cá nhân, nhanh nhẹn, tốc độ tăng lên kinh người!

Ba ngàn chín trăm người đại niết bàn!

...

Chú thích của Bánh: Hôm nay hai chương một vạn năm, thật là cắn chặt răng viết ra, quá buồn ngủ! Lạy xin vé tháng, lạy xin hỗ trợ, bánh điểm tâm cúi chào cảm tạ!
Bình Luận (0)
Comment