Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế (Dịch)

Chương 350 - Chương 350: Quốc Tặc! Thái Tử Xuôi Nam! Ta Phải Phượng Hoàng Niết Bàn!

Chương 350: Quốc tặc! Thái tử xuôi nam! Ta phải phượng hoàng niết bàn!
Chương 350: Quốc tặc! Thái tử xuôi nam! Ta phải phượng hoàng niết bàn!
Trong phút chốc, Thẩm Lãng gần như có thể nắm được ý đồ của vua Căng.

Gã vốn hiểu thật sâu sắc ưu điểm và khuyết điểm quân đội tộc Sa Man.

Cho nên mục tiêu chiến lược của vua Căng ngay từ đầu chỉ có một, xáo trộn hoàn toàn chiến lược sắp xếp miền nam nước Việt, hoàn toàn lợi dụng nội bộ Việt quốc tranh đấu giành ngôi, phóng thành quả thắng lợi đến mức lớn nhất.

Thế nhưng khi va chạm đánh nhau thật sự, sau đó vua Căng phát hiện quân đội của mình càng mạnh hơn so với trong tưởng tượng.

Cho nên gã hơi dao động một chút, muốn đoạt lại đô thành nước Nam Ẩu. Đây dù sao cũng là thành phố giấc mơ của gã, cũng là đô thành của nước Đại Nam trong tương lai.

Thử nghiệm lúc này kém một chút nữa thì thành công.

Tiếp đó, lập tức trở về quỹ đạo của chính mình.

- Dã tâm của vua Căng lớn đến dọa người. - Thẩm Lãng nói.

Hầu tước Kim Trác hỏi:

- Hắn muốn cái gì?

Thẩm Lãng nói:

- Hắn không chỉ muốn đoạt lại cố thổ nước Nam Ẩu, còn muốn tiêu diệt hết chủ lực nước Việt, thậm chí cùng nước Sở, cùng nhau chia chác Việt quốc, báo thù giết cha.

Tiếp tục Thẩm Lãng bắt đầu lục soát ở trên bản đồ.

- Phu quân, chàng tìm cái gì ở đây? - Mộc Lan bèn hỏi.

Thẩm Lãng nói:

- Ta đây tìm một cứ điểm, khi cục diện triệt để tan vỡ, chúng ta cần phải trú đóng ở cứ điểm nào? Cần phải định ra cái thành trì nào làm cứ điểm để dừng mọi tổn hại lại.

Thẩm Lãng không ngừng lục soát trên bản đồ.

Thành trì này nhất định phải phù hợp hai cái đặc điểm.

Đầu tiên, không thể quá lớn.

Thứ hai, nhất định phải đóng ngay vị trí quan trọng, ngăn trở đại quân tộc Sa Man lên bắc, đông tiến, nằm án ngữ trên đường về phía tây.

Chẳng bao lâu, Thẩm Lãng tìm được tòa thành trì này.

Quận thành Dương Qua hành tỉnh Thiên Nam.

Tòa thành trì này khoảng cách thành Huyền Vũ sáu trăm dặm, khoảng cách thủ phủ Thiên Nam ba trăm dặm, khoảng cách kinh đô một nghìn dặm.

Kế tiếp, nó có thể làm điểm dừng tổn hại mấu chốt nhất.

Nếu như cục diện thực sự như là Thẩm Lãng sở liệu, chuyển biến xấu đến mức tận cùng.

Như vậy Thẩm Lãng dùng cái điểm này để chấm dứt tổn hại, cứu Việt quốc khỏi cơn khuynh đảo.

...

Trên triều hội kinh đô!

Thái tử hùng hồn phân trần, sẵn lòng xuôi nam, chủ trì chiến trường nước Nam Ẩu.

Lũ quan viên về phe Thái tử đều chủ hòa.

Nói đùa, gia tộc họ Chúc bỏ ra cái giá to lớn thế này, chính là vì để Thái tử đi thu hoạch cái thành quả thắng lợi lớn nhất này.

Làm sao có thể không đi?

Hơn nữa tất cả mọi người cột vào trên chiến xa của Thái tử, đương nhiên hy vọng Thái tử đánh một trận định càn khôn.

Mà phe Tam vương tử mặc dù có lòng phản đối, cũng không bỏ sức mở miệng.

Lúc này mở miệng phản đối, sẽ bị Thái tử ghi hận cả đời.

Tất cả mọi người không khỏi đưa mắt nhìn về Xung Ngạc cùng Tiết Triệt, Tam vương tử Ninh Kỳ lúc này ở hành tỉnh Thiên Bắc đảm nhiệm Đại đô đốc, Xung Nghiêu cùng Tiết Triệt chính là phe phái thủ lĩnh.

Nếu như muốn mở miệng, cũng là hai đại lão mở miệng trước, những con cá nhỏ chúng ta đây không có tư cách.

Kết quả Xung Ngạc cùng Tiết Triệt mặt không chút thay đổi, hiển nhiên là sẽ không mở miệng.

- Thần nhất trí!

- Thần nhất trí!"

- Thần nhất trí!

Đám quan viên ở đây đều ra khỏi hàng, tán thành Thái tử xuôi nam, dĩ nhiên là thế cục nghiêng về một bên.

Mà ngay tại lúc này, Ninh Chính lại ra khỏi hàng.

Tất cả mọi người kinh ngạc?

Lúc nào ngươi mở miệng nói chuyện?

Bây giờ không có việc của ngươi.

Lúc trước Ninh Chính chẳng qua là vùi đầu làm việc, tại triều đình gần như không mở miệng.

Bây giờ chiến cuộc nước Nam Ẩu đang thắng lợi, Ninh Chính nhà ngươi – kẻ chuyên chịu tiếng xấu thay cho người khác - có thể lui ra, giá trị lợi dụng của ngươi hết rồi.

Hơn nữa nếu như ngươi bây giờ cũng đứng ra hỗ trợ Thái tử Ninh Dực?

Muộn rồi, Thái tử tuyệt đối sẽ không tiếp nhận ngươi, ngươi ngay cả đầu hàng tư cách cũng không có.

- Nhi thần phản đối! - Ninh Chính nói.

Nghe những lời này, tất cả mọi người khiếp sợ.

Ninh Chính lại phản đối?

Ngươi tính là cái thá gì? Đối với việc này ngươi có quyền phát ngôn sao?

Đều đến nước này rồi, chẳng lẽ ngươi còn không cam tâm, còn muốn muốn vùng vẫy một cái?

Còn muốn ngăn cản Thái tử đi kiến công lập nghiệp?

Rõ ràng châu chấu đá xe.

Ninh Nguyên Hiến kinh ngạc hỏi:

- A? Ninh Chính, vì sao con lại phản đối?

Nếu như không có nhớ lầm thì đây là lần đầu tiên Ninh Chính công khai tại triều đình mở lời.

Ninh Chính nói:

- Thứ nhất, quân đội Việt quốc của ta am hiểu giữ thành, không thích hợp tác chiến ở sơn dã rừng rậm. Huống hồ đại quân vua Căng bây giờ lui giữ trại Hắc Thủy, từ phe công chuyển thành phe thủ,, với quân ta càng thêm bất lợi!

- Vớ vẩn! - Binh Bộ Thị Lang bước ra khỏi hàng nói:

- Trường Bình Hầu không hiểu quân sự, cho nên nói ra nói như vậy không có gì, người không biết không có tội. Hôm nay vua Căng tàn quân đã lui giữ trại Hắc Thủy, như vậy cái trại Hắc Thủy là cái gì chứ?

Binh Bộ Thị Lang khom người nói:

- Bệ hạ, thần mạnh dạn dùng bản đồ một chút.

Ninh Nguyên Hiến gật đầu.

Binh Bộ Thị Lang nói:

- Toàn bộ Việt quốc có thể không có ai quen thuộc trại Hắc Thủy so với thần, bởi vì năm đó chính là thần chịu trách nhiệm giám sát việc kiến tạo cái trại này.

- Hai mươi mấy năm trước, liên quân nước Việt cùng nước Nam Ẩu, đại chiến tộc Sa Man! Bởi vì nguyên nhân như vậy, quân đội không cách nào đóng ở bên trong đô thành nước Nam Ẩu, cho nên ngay biên giới nước Nam Ẩu xây dựng trại Hắc Thủy! Nó vốn là một thành lũy được xây dựng nhằm mục đích ngăn chặn tộc Sa Man xâm lấn tuyến đường, bảo vệ cho biên giới tây nam của nước Nam Ẩu.

Nghe đến đó, mọi người gật đầu.

Ở đây rất nhiều cựu thần còn nhớ rõ chuyện khi đó.

- Dựa theo kế hoạch, cái trại Hắc Thủy vốn nên xây dựng trong 5 năm. Nhưng sau đó có một sự kiện là quốc chủ nước Nam Ẩu chết trên chiến trường, sau đó dẫn đến một loạt biến cố nên việc xây dựng trại Hắc Thủy cũng phải tạm dựng.

- Cho nên trại Hắc Thủy chỉ hoàn thành một phần năm, các chức năng phòng thủy không hoàn chỉnh, căn bản không phải một phòng tuyến vững chắc, không có tường thành, không có tòa thành, chỉ có một quân doanh bằng gỗ nguyên thủy nhất, hơn nữa đã hoang phế tối thiểu mười mấy năm, đã sớm rách mướp, căn bản không có nổi chức năng phòng ngự, quả thật là không chịu nổi một đòn. Tàn quân của vua Căng đóng giữ nơi đây hoàn toàn là tự tìm đường chết.

- Thứ nhì, lúc này bên trong chiến trường Việt quốc, phe chúng ta có mười bảy vạn đại quân, mà vua Căng không đủ bốn vạn, nếu như năm chọi một mà đánh không lại đại quân tộc Sa Man, có phải chăng Trường Bình Hầu xem thường tinh nhuệ Việt quốc chúng ta.

Nghe những lời này, tất cả mọi người đều gật đầu.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Ninh Chính, con còn nhận định gì, hãy nói nốt ra đi.

Ninh Chính nói:

- Thứ nhì, con lo lắng đây là âm mưu của vua Căng, âm mưu dẫn xà xuất động.

Nghe những lời này, tất cả mọi người đều cười nhạt.

Ồ, làm như thiên hạ chỉ có mỗi Ninh Chính nhà ngươi thông minh hay sao?

Âm mưu?

Ngươi là nói vua Căng đang diễn trò?

Mười vạn đại quân của gã thương vong hơn sáu vạn, gần như đi hai phần ba.

Dùng chi phí lớn như vậy tới diễn trò sao?

Hoang đường tột cùng, ngươi là thứ ngây thơ? Hay là bụng dạ khó lường?

Ninh Chính nhắm mắt nói:

- Cho nên nhi thần cho rằng, Thái tử điện hạ không nên mạo hiểm!

Binh Bộ Thị Lang cất giọng với nụ cười mỉa mai:

- Trường Bình Hầu, vậy theo lời của ngài nói, chúng ta sợ hãi vua Căng như thần, nên tùy ý hắn chà đạp ở đất nước Nam Ẩu, dù cho hắn chỉ có hơn ba vạn tàn quân, cũng không thể động tới, cũng không thể đi đánh chứ? Vậy ta ngược lại cũng muốn hỏi hỏi, đối với vua Căng phải làm gì chứ?

Ninh Chính nói:

- Vua Căng bây giờ đã không phải là một kẻ phản bội thông thường nữa rồi, mà là quốc chủ Đại Nam, chúng ta phải đối mặt không phải một người, mà là toàn bộ tộc Sa Man, cho nên phải đánh trường kỳ tránh tốc chiến, phải đánh bền bỉ lâu dài, đánh chiến thành lũy!

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Ý của con là, sẽ xây dựng nhiều thành lũy ở biên giới nước Nam Ẩu cùng nước Đại Nam sao?

- Đúng, đây chính là thứ mà chúng ta am hiểu. - Ninh Chính nói.

Nghe những lời này, tất cả mọi người ở đây ồ lên.

Đây là điên rồi sao?

Quả thực buồn cười!

Ở trên toàn bộ đường biên giới xây dựng thành lũy, bất lực cỡ nào?

Bây giờ vua Căng chỉ còn lại hơn ba vạn tàn quân, không muốn thừa thắng xông lên, diệt ngay một lần, lại vẫn muốn kéo dài cuộc chiến?

- Trường Bình Hầu, bản thân ta cảm thấy ngài là một trung thần chỉ biết vùi đầu làm việc, nhưng hiện tại xem ra thật thất vọng. - Binh Bộ Thị Lang nói:

- Ta biết ngài và Thái tử điện hạ có mâu thuẫn khác, nhưng cũng không nên vì tư lợi của chính mình mà làm trễ nãi quốc sự, hành vi thế này rõ ràng bôi nhọ thân phận của chính ngài đấy.

Đây đã là sự lên án vô cùng nghiêm khắc.

Nhưng tất cả mọi người cảm thấy có lý.

Tùy tiện dùng não ngẫm lại đều biết, lúc này là cơ hội ngàn năm một thuở tiêu diệt chủ lực của vua Căng.

Chẳng những ngươi không thừa thắng truy kích, ngược lại muốn co đầu rút cổ phòng thủ?

Còn chưa phải là sợ Thái tử thành lập công lao bất thế? Chuyện tranh ngôi của ngươi sẽ chẳng còn hy vọng nào nữa.

Nhưng chẳng lẽ ngươi không biết, ngươi đã sớm không còn hy vọng sao.

Ninh Chính nói:

- Bệ hạ, chư vị đại nhân! Các vị chỉ có thấy vua Căng có không đến bốn vạn tàn quân, hơn nữa lui giữ ở một trại Hắc Thủy không chút hiểm trở nào. Nhưng các vị vì sao không suy nghĩ thêm, một khi hắn lại rút lui lần nữa trở về rừng rậm núi hoang ở nước Đại Nam thì phải làm sao? Đại quân của chúng ta ở chỗ đó sẽ không thi triển được, huống hồ chúng ta làm thế nào biết vua Căng sẽ không có viện quân, hắn bây giờ có được toàn bộ tộc Sa Man.

Binh Bộ Thị Lang nói:

- Trường Bình Hầu vẫn quá lo lắng, tướng quân Nam Cung Ngạo cùng Chúc Lâm đã dẫn đầu đại quân sắp hoàn thành bao vây với trại Hắc Thủy, vua Căng có chạy đằng trời. Hôm nay đại quân đã ở xung quanh trại Hắc Thủy xây dựng thành lũy tạm thời, với đã bắt đầu đại bao vây vua Căng.

Ninh Chính nói:

- Nếu như ở bình nguyên trống trải, loại vòng vây quy mô lớn có thể có hiệu quả. Thế nhưng ở nước Nam Ẩu nhiều núi, nhiều rừng, muốn hoàn toàn bao vây quả khó như lên trời.

Ninh Nguyên Hiến bỗng nhiên hỏi:

- Ninh Chính, đây là cái nhìn của con, hay là của Thẩm Lãng?

Ninh Chính đáp:

- Đây là cái nhìn của con, cũng là cách nhìn của Thẩm Lãng?

Tiếp đó, gã đưa đến một lá thơ rồi đáp:

- Đây là thơ Thẩm Lãng đích thân viết cho bệ hạ.

Ninh Nguyên Hiến vung tay lên.

Lê Chuẩn đi Thẩm Lãng tin đưa lên.

Vừa mở nhìn, bên trong Thẩm Lãng viết rõ ràng.

Đối mặt vua Căng cùng nước Đại Nam, chỉ có thể tác chiến kéo dài, ở trên đường biên giới xây dựng thành lũy, không nên vọng tưởng diệt ngay một lần.

Quốc quân hơi hơi nhíu nhíu mày.

Đầu tiên, đối với Thẩm Lãng, ông tuyệt đối tin tưởng.

Nhưng cái thứ trường kỳ kháng chiến này, đặc biệt không phù hợp tâm lý của ông.

Bởi vì ông ghét nhất cái thứ kéo dài này?

Ông thích nhất làm một phát định càn khôn, tựa như tiêu diệt phản loạn như Tô Nan sảng khoái nhiều như vậy?

Kỳ thực Thẩm Lãng cùng Ninh Nguyên Hiến là giống hệt nhau, hai người cũng không có kiên trì.

Thế nhưng trong lòng Thẩm Lãng rõ ràng.

Muốn ở trên chiến trường đánh thắng vua Căng, có thể.

Nhưng muốn nhất cử tiêu diệt nước Đại Nam? Muốn dựa vào thủ đoạn quân sự tiêu diệt tộc Sa Man?

Vậy vẫn không nên nằm mơ.

Hôm nay lãnh thổ nước Đại Nam so với Việt quốc còn muốn lớn hơn mà, khắp nơi đều có núi lớn, khắp nơi đều có rừng rậm nguyên thủy.

Bất kỳ đại quân sau khi tiến vào, chỉ biết rõ ràng bị bắt chết, hoàn toàn bị dìm chết.

Liên Xô không diệt được Afghanistan, quân Mỹ không diệt được Việt Nam, nước Việt đương nhiên cũng không diệt được nước Đại Nam.

- Nếu thấy chuyển biết tốt thì hãy thu đi, bệ hạ!

Đây là câu nói sau cùng Thẩm Lãng ở trong thơ gửi cho Ninh Nguyên Hiến.

Có thể thu được cái thắng lợi trước mắt này đã hay lắm rồi, đừng... hy vọng xa vời nhiều hơn nữa.

Cơm sống tuy rằng khó ăn, nhưng cuối cùng so với chết đói vẫn tốt nhất.

Ninh Nguyên Hiến đối với cục diện này tuy rằng rất không thoải mái, nhưng bản năng vẫn sẵn lòng tín nhiệm với phán đoán của Thẩm Lãng.

Hít một hơi thật sâu, Ninh Nguyên Hiến nói:

- Việc này, bàn lại!

Nghe những lời này, toàn bộ triều đình lập tức sôi trào lên.

Lại thảo luận nữa?

Bệ hạ đây là ý gì?

Lẽ nào ngài đố kỵ công lao sự nghiệp của Thái tử, ngài muốn Thái tử không lập công sao?

Năm đó ngài một mình đi đại doanh của Ngô thần Biện Tiêu, chẳng phải là so với ngày hôm nay càng thêm mạo hiểm?

Mà hôm nay Thái tử đi nước Nam Ẩu tọa trấn chỉ huy, nắm chắc, tuyệt đối ổn thỏa thắng cục, ngài lại không cho phép gã đi sao?

Rõ ràng hoang đường buồn cười!

...

Quả nhiên!

Trên triều đình truyền ra một tin tức, sau đó muôn người tức giận mắng mỏ.

Toàn bộ thịnh nộ của vạn dân kinh đô đều mắng về phía Ninh Chính, về phía Thẩm Lãng, thậm chí cả Ninh Nguyên Hiến đều không tha.

Ninh Chính quốc tặc, Thẩm Lãng quốc tặc!

Vì bản thân tư lợi, lại bất chấp lợi ích quốc gia.

Vì không cho Thái tử lập công, lại muốn thả cho vua Căng chạy.

Vô sỉ, vô sỉ cực kỳ.

Vô số kể tấu chương tố cáo bay như mưa tuyết vào vương cung.

Dưới bàn tay của một số ít tổ chức và con người thao túng, vô số bình dân bao vây phủ Đề đốc Thiên Việt, bao vây phủ Hầu tước Trường Bình.

Mỗi một lần Ninh Chính vừa ra khỏi cửa.

Thì có vô số người chỉ vào kêu quốc tặc, quốc tặc!

Ninh Chính không phải Thẩm Lãng.

Thẩm Lãng là đắc tội không được, bởi vì đầu óc hắn quá nhỏ mọn, mặc kệ ngươi có phải bình dân hay không, động một chút là giết cả nhà ngươi, động một chút là dìm ngươi vào hố phân cho chết chìm.

Nhưng Ninh Chính đặc biệt khoan hồng độ lượng, đừng nói là dân chúng chỉ vào gã chửi, dù cho lúc trước đám quan viên thuộc hạ bên trong phủ Đề đốc bẳng mặt không bằng lòng, gây cản trở đủ kiểu cho gã, ấy thế mà gã gần như không giết một ai.

- Quốc tặc, quốc tặc, quốc tặc...

Thế là, lúc đầu biệt viện họ Kim đã bị thiêu hủy một lần, lại bị đốt một lần nữa.

Đốt xong, sau đó còn rõ ràng dội mấy vạn cân phân và nước tiểu vào trong, bốc mùi khai thối tận trời.

Đương nhiên, lúc này biệt viện họ Kim nửa cái bóng người cũng không có.

Thẩm Lãng căn bản cũng không ở kinh đô, ngươi chỉ có thể xem như là giậu đổ bìm leo.

Như vậy vạn dân kinh đô phẫn nộ có đạo lý hay không vậy?

Đương nhiên là có!

Thẩm Lãng cùng Ninh Chính ý kiến coi như hoàn toàn đứng ở mặt đối lập với toàn bộ quan viên, toàn bộ vạn dân.

Lúc này nước Nam Ẩu đại thắng, đúng là cơ hội tốt để nhất cử tiêu diệt vua Căng, đại hoạch toàn thắng.

Các ngươi lại vẫn co đầu rút cổ lui giữ, muốn thả vua Căng chạy sao.

Quốc tặc, gian thần, phải thiên đao vạn quả.

Đừng nói dân chúng kinh đô nước Việt, dù cho phóng tới trái đất hiện đại, dù cho dân chúng quốc gia chúng ta thấy cục diện này, chỉ sợ phẫn nộ hơn nữa.

Dân chúng cũng là như vậy, hận không thể oán trời oán đất oán không khí quốc gia mình.

Chỉ cần không có khí phách, đó chính là nhục nước mất chủ quyền.

Rất nhanh đã có người phân trong triều ra làm hai phái, phe Thái tử là phái chủ chiến, Ninh Chính cùng Thẩm Lãng là phe đầu hàng đáng xấu hổ.

Lần này là thật sự ngàn người lên án.

Bất kể là triều thần, hay là vạn dân, đều kiên định cho là mình đứng ở phe chính nghĩa.

Thẩm Lãng cùng Ninh Chính vì bản thân tư lợi, vì chèn ép Thái tử, tuyệt đối gian thần!

Ninh Chính lúc trước ở Tế Thiên Đại Điển mang tới biểu hiện kinh ngạc, đã sớm tan thành mây khói.

Lúc trước bởi vì gã quá nghiêm khắc trong thời gian quản chế chiến tranh, đắc tội thương nhân, quan viên, bình dân, sớm đã bị mắng cho máu chó đầy đầu.

Thế nhưng lúc đó trong lòng vạn dân kinh đô vẫn biết, Ninh Chính mặc dù nghiêm khắc, nhưng gã làm là đúng, là có lợi cho ích lợi quốc gia.

Nhưng lúc này đây!

Ninh Chính tuyệt đối là quốc tặc!

Đừng nói là thiên hạ vạn dân, kỳ thực dù cho Thành Vệ Quân chính thống của Ninh Chính, cũng đặc biệt không hiểu gì.

Ninh Chính điện hạ không phải người như vậy, sẽ không vì lợi ích của chính mình mà không để ý đến quốc gia.

Cũng sẽ không vì đố kỵ Thái tử mà tổn hại ích lợi quốc gia.

Nhưng Ninh Chính cùng Thẩm Lãng biểu hiện sợ hãi thế này, để các huynh đệ Thành Vệ Quân cũng có chút bất mãn.

Cái gọi là thiên thời địa lợi nhân hoà.

Lúc này phe Thái tử, tuyệt đối là chiếm cứ thiên thời và nhân hòa.

Toàn bộ dân chúng Việt quốc đều đứng một phe này, mong đợi gã xuôi nam, nhất cử tiêu diệt vua Căng, xây nên công trạng lớn, giữ yên bình Việt quốc suốt mấy thập niên nữa.

Tấu chương tố cáo Ninh Chính cùng Thẩm Lãng càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nhiều.

Huyền Vũ Hầu Kim Trác, cũng bị tố cáo điên cuồng.

Lúc trước chính lệnh từ Xu Mật Viện cùng phủ Đại đô đốc hành tỉnh Thiên Nam xin Kim Trác vì quý tộc thiên hạ làm gương dẫn đầu hai nghìn tư quân tiến vào chiến trường thứ hai.

Kết quả, Kim Trác cự tuyệt.

Chuyện này kéo đến bây giờ, càng là đại nghịch bất đạo.

Quốc nạn vào đầu, dù cho một tiểu quý tộc đều xuất binh chiến trường nước Nam Ẩu, Kim Trác nhà ngươi chính là hai Hầu tước lâu đời của Việt quốc, lại không phát ra người nào.

Ngươi có thể có bất kỳ lòng trung quân ái quốc nào không?

Ý đồ mưu phản rõ rành rành.

Tiếp đó, lại có tin đồn càng thêm hoang đường truyền ra.

Nói Thẩm Lãng bất mãn bị lưu đày khỏi kinh đô, đã phản bội Việt quốc, phản bội quốc quân.

Gia tộc họ Kim đã cùng cấm quân cấu kết, suy nghĩ phân chia hành tỉnh Thiên Nam.

Thẩm Lãng bụng dạ khó lường, muốn để cho vua Căng chạy, dẫn cướp vào nhà.

Mà Ninh Chính là một kẻ ngu si, bị Thẩm Lãng đùa bỡn trong lòng bàn tay.

Ngay ngày hôm ấy dưới ý chí thống nhất!

Bất luận kẻ nào cũng không thể ngăn trở.

Ninh Chính đã không ra cửa.

Dù cho đi phủ Đề đốc Thiên Việt, cũng hoàn toàn không làm được chuyện gì.

Bất cứ mệnh lệnh gì của gã, hoàn toàn không thể thi hành.

Ngoại trừ quan viên dòng chính của gã ra, bất kỳ quan lại, thậm chí là nha dịch cùng bình dân, đều toàn diện chống lại bất kỳ chính lệnh nào của gã.

Hoàn toàn nửa bước khó đi.

Kế tiếp trong triều hội lớn.

Dù cho đối mặt áp lực dời núi lấp biển, Ninh Chính vẫn kiên trì quan điểm của mình.

Thái tử không thể xuôi nam.

Đại quân không thể nhẹ ra, muốn cùng vua Căng tiến hành thành lũy chiến đấu, kéo dài cuộc chiến.

Mỗi một lần, gã đều bị phê phán đến muốn tróc da.

Tiếp đó, gã và Thẩm Lãng hoàn toàn bị ghim cái cột đầu hàng sỉ nhục kia.

Rõ ràng oan uổng.

Thẩm Lãng còn có thể nói là bụng dạ khó lường.

Nhưng Ninh Chính rõ ràng một lòng vì nước.

Nhạc Phi kiên trì lên bắc, thu phục đất đai bị mất, đó là tinh trung báo quốc, đó là thiên cổ trung nghĩa.

Tần Cối cùng Tống Cao Tông vì bản thân tư lợi mà ngăn cản Nhạc Phi Bắc Phạt, thậm chí lấy tội danh có lý xử tử Nhạc Phi, là chân chánh quốc tặc, thiên cổ sỉ nhục.

Nhưng Ninh Chính nào có ý đồ đầu hàng?

Gã hoàn toàn là lo lắng rơi vào cạm bẫy vua Căng, khiến cho gần hai mươi vạn đại quân chủ lực nước Việt hao tổn, cho đến lúc này mới là tai họa ngập đầu.

Gã nói lên chiến thuật thành lũy, tuy rằng hao tổn của cải vĩ đại, hơn nữa thấy hiệu quả rất chậm, nhưng quả thực chiến lược ổn thỏa duy nhất.

Nhưng thiên hạ thần dân đâu thèm cái này?

Chính là ngươi muốn thả cho vua Căng chạy, chính ngươi không muốn Thái tử lập công, ngươi chính là quốc tặc.

Tranh của hai người bị dán đầy toàn bộ kinh đô, đủ kiểu phong cách, đủ kiểu đề tài, biến thành trò cười.

Thành Vệ Quân mới vừa kéo xuống, lập tức dán lên càng nhiều.

Hơn nữa trên bức tranh Thẩm Lãng và Ninh Chính quốc tặc đều vẽ theo tư thế quỳ, trên mặt trên lưng đều viết chữ quốc tặc.

Trên mỗi bức tranh đều dính đầy nước bọt nhớp nhúa, thậm chí có cả phân, nước tiểu và cả máu kinh đóng bịch của đàn bà.

Ngay từ đầu là tranh vẽ.

Sau đó chính là khắc cả tượng gỗ của Thẩm Lãng cùng Ninh Chính trông rất sống động, vẫn là loại pho tượng quốc tặc quỳ gối (*).

(*) Ở đây là Bánh ám chỉ giống như tượng vợ chồng gian thần Tần Cối quỳ trước mộ cha con Nhạc Phi ngay trong miếu Nhạc Phi sát bên bờ Tây Hồ ở Hàng Châu.

Thẩm Lãng nhận được những thư này, sau đó giận quá thành cười.

Nháo đi, nháo đi!

Ta đã rất lâu không có đi dằn mặt.

Lúc trước tối đa đánh mặt mấy vạn người.

Lúc này đây, đánh mấy triệu, hơn một nghìn mặt quan, chỉ sợ càng thêm đã ghiền.

Bây giờ vạn dân chửi bới Thẩm Lãng cùng Ninh Chính càng hung ác độc địa.

Ngày khác lại càng làm nổi bật chính nghĩa vĩ đại của Ninh Chính.

Toàn bộ thiên hạ cũng là sai, duy chỉ có Ninh Chính là đúng, hơn nữa tại triều đình kiên trì ý mình, còn chưa đủ đáng quý à?

Người như vậy, làm Thái tử chẳng lẽ không phải là chuyện đương nhiên à?

Triều hội tiến vào ngày thứ mười!

Ninh Nguyên Hiến tâm lực tiều tụy.

Áp lực của ông cũng vô cùng vĩ đại.

Bởi vì dưới sự hướng dẫn của những kẻ “có tâm”, thiên hạ thần dân cũng mơ hồ xem ông là phe đầu hàng.

Hôn quân, cái danh từ này đã lại một lần nữa xuất hiện.

Đứng ở mặt đối lập thiên hạ thần dân, dù cho lấy tư cách quốc quân, cũng là đặc biệt đáng sợ.

Mấu chốt là tấu chương Nam Cung Ngạo, Chúc Lâm cùng công chúa Ninh La, một ngày một phần, liên tục không ngừng đưa ra, giục Thái tử xuôi nam.

Biểu đạt ý chí càng ngày càng mãnh liệt.

Vòng bao vây cỡ lớn đã hoàn thành.

Tuyệt đối không thể cho vua Căng chạy trốn.

Cái võng vây vĩ đại này hoành tráng trước nay chưa từng có, Tổng đốc Chúc Nhung lại một lần nữa ở hành tỉnh Thiên Nam gọi nhập ngũ.

Có thể nói chèn ép.

Vô số quý tộc, quan viên, đều đem gia đinh có vũ trang của mình đưa tới.

Trên chiến trường nước Nam Ẩu, đại quân Việt quốc đã vượt qua hai mươi vạn.

Hai mươi vạn đối mặt không đến bốn vạn của vua Căng?

Chẳng lẽ còn không đánh à?

Lẽ nào cứ như vậy thả vua Căng chạy trốn?

Hơn nữa cái quy mô chiến đấu này đã lớn đến cực hạn, tung hoành vài trăm dặm.

Trái tim của Ninh Nguyên Hiến cũng đang lung lay sắp đổ.

- Ninh Chính, con xem hết những tấu chương này, sau đó có cải biến ý kiến không? - Ninh Nguyên Hiến hỏi bằng giọng ôn hòa.

Ninh Chính tỉ mỉ mà nhìn những thứ này tấu chương.

Thành thật nói, gã bây giờ cũng có chút mê mang.

Gã cuối cùng chưa từng đi nước Nam Ẩu, chẳng qua là ở trên bản đồ nhìn không ra chân tướng.

Nếu để cho chính gã phán đoán, gã cũng cảm thấy một trận chiến này có thể đánh.

Tàn quân vua Căng đã bị bao vây, hai mươi vạn đánh hơn ba vạn người, làm sao cũng thắng.

Nhưng Thẩm Lãng viết đến phong mật thư này đến phong mật thư khác.

Nội dung đều là giống nhau.

Vua Căng có âm mưu, Ninh Chính phải kiên trì quan điểm ban đầu, tuyệt đối không thể suy suyển.

Khi Ninh Chính thấy không rõ, nhìn không thấu, vậy gã liền lựa chọn tin tưởng Thẩm Lãng.

Lúc này, cả triều đại thần đều gắt gao nhìn chằm chằm Ninh Chính.

Người này chính là cản trở sau cùng, cản trở một bước diệt vong vua Căng, cản trở Thái tử kiến công lập nghiệp.

Bị toàn bộ đại thần nhìn chằm chằm, Ninh Chính cũng cảm giác được tê cả da đầu rần rần.

- Nhi thần vẫn kiên trì quan điểm vốn có, Thái tử điện hạ không thể xuôi nam! Nếu đã hoàn thành bao vây vua Căng, vậy tiếp tục bao vây, ở tại chỗ xây dựng thành lũy, từ từ thu vòng vây nhỏ dần, không nên khinh dịch khai chiến!

Ninh Chính nói ra quan điểm của mình!

Tức khắc...

Một Ngự Sử bỗng nhiên chợt vọt tới.

Nhắm ngay Ninh Chính trên mặt, chợt một quyền đập tới.

- Ninh Chính quốc tặc, Thẩm Lãng quốc tặc, hại nước hại dân, cấu kết vua Căng, nguy hại xã tắc, đương thiên đao vạn quả, thiên đao vạn quả...

- Các vị đồng liêu, vì thiên hạ Việt quốc, vì vạn dân Việt quốc, tru diệt quốc tặc a...

Tiếp đó, mấy chục tên trẻ tuổi quan viên đều xông tới, định thay phiên đánh Ninh Chính.

Dĩ nhiên là thực sự muốn đánh chết gã ngay tại chỗ.

Quốc quân Ninh Nguyên Hiến hoàn toàn kinh ngạc sững sờ.

Một màn này, lại một lần nữa xuất hiện à?

Nếu như Thẩm Lãng ở đây, cũng sẽ kêu lên, một màn này cuối cùng xuất hiện à?

Trong lịch sử Trung Quốc, dẫu không nhiều màn ẩu đả ngay trên triều đình nhưng cũng không phải là hiếm, nhà Minh xảy ra vài lần, thậm chí cả chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ còn bị người ta đánh chết trên triều.

Còn nước ngoài càng nhiều hơn, Hạ Nghị viện (*) Vương quốc Liên hiệp Anh và Bắc Ireland có lịch sử đánh nhau vượt qua tám trăm năm, thậm chí cầm súng ngắn bắn lẫn nhau.

(*) Còn gọi là Viện Thứ dân (House of Commons) để phân biệt với Viện quý tộc (Thượng Nghị Viện/House of Lords)

Nhưng ở trong lịch sử Việt quốc, cũng chỉ phát sinh qua một lần.

Quốc quân đầu tiên là hết hồn, tiếp đó giận tím mặt.

- Lê Chuẩn, đánh cho ta!

Theo Ninh Nguyên Hiến ra lệnh một tiếng, Lê Chuẩn mang theo mấy chục tên nội vệ vọt vào, cầm lấy gậy gỗ, đập thật mạnh về phía mấy tên quan viên.

Ngắn ngủi chỉ chốc lát, gục hạ đầy đất, mấy chục tên quan viên bị đánh ngã xuống đất, gào khóc thảm thiết, máu tươi nhễ nhại.

Lê Chuẩn đi đến đỡ Ninh Chính lên.

Gã mình đầy thương tích, trên mặt máu tươi nhễ nhại.

Ninh Chính tuy rằng không phải võ công đỉnh cấp, nhưng vẫnrất cao, đánh những văn thần này, hoàn toàn là dư sức.

Nhưng gã từ đầu đến cuối không hề động tay.

Nhưng chút thần tử không muốn thể diện, gã còn muốn thể diện.

- Bắt giữ toàn bộ đám tặc tử đại nghịch bất đạo này, bắt hết, bắt vào Đại Lý tự! - Theo Ninh Nguyên Hiến ra lệnh một tiếng, mấy chục tên quan viên toàn bộ bị bắt nhận, áp đi Đại Lý tự!

Nhưng mà...

Đang trên đường bị giam giữ đi Đại Lý tự, bọn họ lại được đãi ngộ như anh hùng vậy.

- Tốt lắm, không hổ là trung thần, dám vì quốc gia đại nghĩa đánh gian thần, đánh quốc tặc!

- Trời tru quốc tặc!

- Trời tru quốc tặc!

Thế là mấy chục quan viên này tức khắc nổi danh.

Tên của bọn họ trong khoảng thời gian ngắn truyền khắp toàn bộ Việt quốc, vô số thư sinh ra sức tả thi viết từ ca ngợi.

Gia tộc của bọn họ, cũng hưởng thụ to lớn vinh quang. Địa phương hiển đạt quan viên, đều tới cửa bái vọng.

Chân chính làm rạng rỡ tổ tông.

Hơn nữa tiến vào ngục giam Đại Lý tự, sau đó bọn họ cũng hoàn toàn hưởng thụ đãi ngộ hạng siêu cấp.

Đám binh sĩ trong ngục giam Đại Lý tự bợ đỡ số một, ngay cả Trương Xung đều thiếu chút nữa bị bọn họ giày vò chết, mà bây giờ cứ một tiếng đại gia, một tiếng anh hùng, thậm chí tự móc tiền túi thay phiên mời rượu.

Ở nơi này là ngồi tù, hoàn toàn chẳng khác chi đại gia đi nghỉ mát.

Hai mươi chín tháng mười một!

Một phần tấu chương phá vỡ cục diện.

Tổng đốc Chúc Nhung bị bệnh, sinh mệnh hấp hối, đã không còn ai chủ trì đại cục, xin bệ hạ lập tức điều động quan lớn xuôi nam.

Họ Chúc ác thật!

Vì để cho Thái tử xuôi nam, lại để Chúc Nhung bệnh nguy.

Đây chính là thật bệnh tình nguy kịch, quốc quân nhất định là muốn phái ngự y đi.

Mặc kệ Chúc Nhung sinh bệnh thế nào, nhưng nhất định phải bị bệnh, hơn nữa phải hấp hối.

Ngay sau đó, tấu chương Chúc Lâm cùng Nam Cung Ngạo lại một lần nữa truyền đến.

Vua Căng gần như dùng hết lương thảo, hơn nữa bởi vì tình trạng vệ sinh ác liệt, đã có tình hình bệnh dịch, quân đội tộc Sa Man không ngừng giảm quân số.

Đúng là cơ hội ngàn năm một thuở tiêu diệt vua Căng.

Cuối cùng!

Chuyện này không ngăn được.

Chúc Nhung ngã bệnh, ông ta là người chủ trì cả tràng đại chiến này, bây giờ không ai chủ trì cục diện này nổi nữa.

Người nào đi?

Trừ Thái tử, người nào đi đều không được.

Quốc quân Ninh Nguyên Hiến thở hắt ra.

...

- Ninh Dực, ta biết con muốn đi nước Nam Ẩu, lúc trước ta ngăn con thật sự không phải vì sợ con lập công, mà thực sự lo lắng sẽ đặt con vào trong hiểm cảnh.

Thái tử Ninh Dực dập đầu nói:

- Nhi thần cảm ơn phụ vương quan tâm.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Thẩm Lãng tuy rằng cùng con là địch, nhưng lời của hắn vẫn nên nghe. Người này ở mặt đại cục vẫn vô cùng trung thành, con đi nước Nam Ẩu, sau đó nhất định phải cẩn thận, cẩn thận, cẩn thận nữa.

Thái tử dập đầu:

- Nhi thần ghi nhớ trong lòng.

Ninh Nguyên Hiến lại nhắc nhở:

- Bao vây vua Căng, nếu có thể đủ đẩy lùi hắn chính là thắng lợi. Tuyệt đối không thể đại quân đi sâu vào nước Đại Nam, giặc cùng đường chớ đuổi đuổi.

- Nhi thần cẩn tuân phụ vương giáo huấn!

Ninh Nguyên Hiến trầm mặc một lúc lâu, rồi nói:

- Ninh Dực, ta biết trong lòng con hận ta. Nhưng ta phải nói cho con biết một câu móc tin móc phổi, không cần con tiêu diệt vua Căng, chỉ cần đuổi hắn đi chính là đại thắng, chức vị Thái tử của con sẽ ổn rồi.

Thái tử dập đầu:

- Nhi thần dốc hết toàn lực!

Ngày kế!

Thái tử dẫn đầu năm nghìn kỵ binh xuôi nam, đi chiến trường nước Nam Ẩu!

Quốc quân dẫn đầu đại thần đưa tiễn.

Vạn dân kinh đô đưa tiễn!

Tình cảnh đó, đơn giản là khí thế ngất trời.

- Việt quốc vạn thắng, Việt quốc vạn thắng!

- Tiêu diệt vua Căng, Thái tử vạn thắng!

- Trời tru quốc tặc, trời tru quốc tặc!

Thái tử nhìn một màn này.

Đơn giản là vạn dân ủng hộ!

Gã không khỏi có chút nóng máu sôi trào, đưa mắt nhìn về hướng Ninh Nguyên Hiến.

Thời khắc này Ninh Nguyên Hiến không có cố thằng lưng nữa, lại hơi có chút còng xuống.

Quốc quân lúc này rõ ràng tâm lực tiều tụy.

- Ông đã già rồi, chờ ta chiếm lấy đi. - Thái tử Ninh Dực trong lòng cười nhạt:

- Chờ ta tiêu diệt vua Căng trở về, thiên hạ bất luận kẻ nào đều không thể ngăn trở ta, kể cả ông ở bên trong nữa đấy, phụ vương ạ!

Ta đây vừa đi nước Nam Ẩu, hai mươi vạn đại quân vào tay rồi.

Ai còn có thể ngăn ta?

Thẩm Lãng?

Chính là tên hề nhảy nhót mà thôi.

Ninh Dực ta đây vào nước Nam Ẩu, chính là giao long vào biển!

Ninh Dực ta đây lần này nhất định phượng hoàng niết bàn!

- Xuất phát!

Thái tử Ninh Dực ra lệnh một tiếng.

Năm nghìn kỵ binh, trùng trùng điệp điệp xuôi nam.

Quốc quân đứng tại chỗ, cứ mãi nhìn, nhìn dõi theo.

Chờ đến khi không còn nhìn thấy bóng Ninh Dực mới thôi.

Ninh Nguyên Hiến không khỏi nhìn phía đông.

- Thẩm Lãng, thằng nhóc láo toét nhà ngươi, hy vọng cái miệng quạ đen của ngươi không nói trúng!

- Khốn kiếp, khốn kiếp!

Ninh Nguyên Hiến trở lại bên trong long xa!

Theo hắn đi, theo hắn đi!

Kế tiếp bất kể là sấm sét hay là mưa lớn, bất kể là vinh quang hay là tội nghiệt.

Quả nhân đều theo hắn đi!

...

Bên trong phủ Hầu tước Huyền Vũ!

- Công tử, Thái tử xuôi nam! - Võ sĩ Hắc Kính Ti bẩm báo.

Thẩm Lãng say mê mà nhắm mắt lại.

Vở kịch lớn thật sự, trò hay chân chính, cuối cùng sắp diễn ra!

Ha ha ha ha!

Ninh Dực, ta sẽ chờ tin tức toàn quân của ngươi hủy diệt.

...

Chú thích của Bánh: Mấy ngày nay giấc ngủ cũng không có vượt qua năm tiếng đồng hồ, thực sự để cho người ta tan vỡ! Ta đi nằm một chút sẽ viết chương 2, nhất định để mọi người bạo thoải mái! Mọi người vé tháng cho ta, giúp ta bảo vệ cho tên thứ ba, tuyệt đối cầu xin đó!

Chú thích của Mèo Thầy Mo: Bánh đã xuất bản sách giấy rồi đó, hiện nay những bộ Cơ Chiến Hoàng, Diệt Thế Ma Đế và Thái Giám Võ Đế đều bị gỡ xuống khỏi qidian để ra sách in.
Bình Luận (0)
Comment