Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế (Dịch)

Chương 390 - Chương 390: Kết Cục Đã Định! Ninh Chính Đăng Vị! Ninh Kỳ Bi Thảm!

Chương 390: Kết cục đã định! Ninh Chính đăng vị! Ninh Kỳ bi thảm!
Chương 390: Kết cục đã định! Ninh Chính đăng vị! Ninh Kỳ bi thảm!
- Quả nhân lập Ninh Chính là Thái tử!

Những lời này đại khái là Ninh Nguyên Hiến dùng hết toàn bộ sức lực để nói ra.

Dù có người cả đời tích chữ như vàng đi nữa nói dễ như trở bàn tay.

Nhưng mà không nghĩ tới sẽ có một câu như vậy, cho dù dùng trả giá bằng sinh mạng cũng nói không nên lời.

Cho dù là bây giờ.

Ninh Nguyên Hiến nói cũng không rõ lắm.

Tuy rằng loại đá Ác Mộng kiểu chữa trị này làm ông tỉnh lại, nhưng hệ thống thần kinh cả người đã bị tổn hại rất nhiều, lập tức rất khó khôi phục. Dù cho có thể há mồm nói ra nhưng giọng vẫn không rõ ràng được.

Thậm chí vẻ mặt quốc quân còn có chút cứng đờ, rất khó thể hiện biểu cảm gì.

Thẩm Lãng nói:

- Bệ hạ yên tâm, sẽ từ từ khôi phục.

Quốc quân Ninh Nguyên Hiến hô xong câu nói kia, sau đó lâm vào trạng thái mù mờ ngắn ngủi.

Tiếp đó nhịn không được lại một lần nữa lệ ướt hai mắt.

Con gái ruột Ninh Hàn động thủ với ông, cú sốc này vẫn quá lớn.

Mặc dù ngoài miệng ông có nói hung ác thật, nhưng trong lòng vẫn thương Ninh Hàn nhất.

Xem như ông là một người đặc biệt bất công, trong mấy người con gái, bất kể là với Ninh La hay là Ninh Diễm, ông cũng chỉ là thoáng quan tâm mà thôi.

Thậm chí sự nuông chiều của ông với một vài đứa con còn kém xa Thẩm Lãng.

Nhưng Ninh Hàn chẳng những là sự hổ thẹn của ông, cũng là niềm tự hào của ông.

Mà đứa con gái này lại ra tay hại ông.

Đã đến cái hoàn cảnh này rồi, đời người còn có ý nghĩa gì?

- Chính nhi ở đâu? - Ninh Nguyên Hiến bèn hỏi.

Sau khi ông tỉnh lại không nhìn thấy Ninh Chính, tức khắc cảm thấy có chút không ổn.

Đại công công Lê Chuẩn nói:

- Tại triều hội, Liêm thân vương của đế quốc đến.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Ta hôn mê đã bao lâu?

- Hai mươi bảy ngày rồi ạ. - Lê Chuẩn nói.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Phát sinh chuyện gì?

Đối với chính mình bị mưu hại, Ninh Nguyên Hiến tuy rằng không muốn, nhưng làm tốt chuẩn bị đầy đủ, ông đã lưu lại mật chỉ, dù cho ông ngã xuống, Ninh Cương cũng sẽ tuyên đọc mật chỉ, lập Ninh Chính là Thái tử.

Nhưng bây giờ Ninh Chính không ở bên người, Liêm thân vương của đế quốc đến, hiển nhiên cục diện không quá hay.

Đại thái giám Lê Chuẩn báo tất cả chuyện này lại cho ông biết.

Kể cả mật chỉ bị thay đổi, kể cả hội tuyển vua hoang đường.

Tức khắc, tinh thần Ninh Nguyên Hiến lại một lần nữa bị chấn động rất lớn.

Trưởng công chúa Ninh Khiết tại sao lại phản bội?

Đây là người em gái ruột mà ông tin tưởng nhất, hơn nữa then chốt ngưỡng mộ Khương Ly bệ hạ như vậy, hoàn toàn là đứng cùng lập trường với Ninh Nguyên Hiến kia mà.

Ninh Nguyên Hiến tín nhiệm đối với nàng không thua Lê Chuẩn chút nào.

Diêm Ách ở thời khắc mấu chốt không đúng lập trường, Ninh Nguyên Hiến có thể hiểu.

Nhưng nếu Ninh Khiết đều không đáng tin, vậy trên đời còn ai có thể tín nhiệm nữa?

- Đi, đi Ẩn Lư, bảo Ninh Khiết qua đây, ta phải biết rằng tại sao, tại sao?

- Cả đời này muội ấy đều vô dục vô cầu, ta không tin còn có cái gì có thể làm cho muội ấy phản bội ta.

- Ta không tin, ta không tin!

Tức khắc, Lê Ân chạy ra khỏi cung thật nhanh, đi Ẩn Lư.

Mà Biện phi ra sức xoa bóp ngực của ông, nói dịu dàng:

- Bệ hạ không nên tức giận, không nên tức giận. Còn có rất nhiều người quan tâm bệ hạ, kính yêu bệ hạ, sẵn lòng liều mình vì ngài.

Ước chừng một lúc lâu, Ninh Nguyên Hiến mới dần dần bình tĩnh lại.

Biện phi thì gần như lập tức liền trấn an Ninh Nguyên Hiến.

Đúng vậy, có người phản bội ông.

Nhưng còn có rất nhiều người yêu quý kính trọng ông, nguyện ý vì đó nỗ lực bất cứ giá nào.

Ví như Ninh Chính, tin tưởng vững chắc phụ vương có thể tỉnh lại, vì không cho cục diện nguy nan, cho dù nắm trọng binh trong tay, cũng vẫn chịu đựng, không có triệt để cùng Ninh Kỳ xung đột vũ trang, cũng không có làm ra chuyện tình giẫm lên ranh giới cuối cùng.

...

- Bên kia hội tuyển vua như thế nào? - Ninh Nguyên Hiến lạnh cười hỏi.

Không nghĩ tới lúc ông sống chết chưa biết gần một tháng, kinh đô lại xảy ra chuyện tình hoang đường như vậy.

- Cũng sắp có kết quả rồi. - Lê Chuẩn nói.

- Vậy không cần gấp. - Ninh Nguyên Hiến cất giọng lạnh nhạt:

- Có người muốn xấu mặt thì để cho nó xấu hết luôn đi, chờ sau khi có kết quả hẵn nói, chờ Ninh Kỳ ngồi trên chức vị Thiếu quân, chúng ta sẽ đi qua!

Biện phi mừng đến chảy nước mắt, xoa bóp toàn thân Ninh Nguyên Hiến cẩn thận, muốn dùng tốc độ nhanh nhất khôi phục gân mạch của ông.

- Ái phi, quả nhân có chút đói bụng, nàng hãy làm chút gì ăn đi. - Ninh Nguyên Hiến nói dịu dàng.

- Chà! - Biện phi nhanh chóng rời đi, bước chân nhẹ nhàng.

...

Bên trong cả gian phòng chỉ còn sót Thẩm Lãng cùng Ninh Nguyên Hiến.

- Tư nhân dĩ thệ, sinh giả như tư! (*)

(*) Câu này có ý nghĩa: người chết rồi không cách nào bù đắp tiếc nuối, chỉ có thể bù trên người còn sống mà thôi, do đó phải trân trọng tình cảm và quan tâm nhau khi còn sống.

Ninh Nguyên Hiến thưởng thức trong tay hòn đá Ác Mộng này, trong đầu tưởng tượng những kỹ niệm với người vợ cũ.

- Ta cần phải quý trọng người trước mắt, không còn chìm đắm vào quá khứ. - Ninh Nguyên Hiến nói rất từ tốn:

- Nếu nói ta tưởng nhớ nguyên phối, còn không bằng nói vì áy náy bất an, vì vậy cái thứ này tặng lại cho ngươi vậy.

Ninh Nguyên Hiến trịnh trọng đặt viên đá Ác Mộng ở trong bàn tay Thẩm Lãng.

- Kế tiếp, định làm gì? - Ninh Nguyên Hiến bèn hỏi.

Thẩm Lãng nói:

- Nội chiến nhất định sẽ nổ ra, nhưng chúng ta có thể lựa chọn là ở kinh đô khai chiến, hay là bên ngoài khai chiến.

Ninh Nguyên Hiến ngẫm lại một hồi rồi nói:

- Vậy vẫn nên ở bên ngoài khai chiến thì tốt hơn.

Thẩm Lãng nói:

- Thần cũng cảm thấy như vậy.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Ngươi cứ đi như vậy, quân Niết Bàn đầu tiên và thứ hai ở đâu?

Thẩm Lãng nói:

- Ở hành tỉnh Thiên Tây, nhìn chằm chằm gia tộc họ Xung.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Ngươi cứ yên tâm để Mộc Lan một mình ở chỗ đó?

Thẩm Lãng nói:

- Mộc Lan không phải một người thống soái xuất sắc, nhưng quả thực tướng lĩnh nhất lưu.

Đây là thật, lực chấp hành Mộc Lan siêu mạnh, độ nhạy cảm chiến trường cũng là hạng nhất.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Ở hai ba năm trước ngươi đã luôn miệng nói muốn tiêu diệt cả tộc họ Tiết, hôm nay cuối cùng cũng bắt đầu. Rõ ràng khó khăn cho ngươi, vì lợi ích của quốc gia dân tộc mà nhường nhịn, nhẫn cho tới bây giờ, nhưng thật sự có thể thiên hạ không thù sao?

Thẩm Lãng nói:

- Thù cũ chưa tiêu, thù mới lại đến, nhưng đúng là vẫn còn có thể đạt được thiên hạ không thù.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Nhóc con, bảo trọng nhé!

Những lời này có vẻ có chút đột ngột, Ninh Nguyên Hiến muốn đưa tay vỗ mu bàn tay Thẩm Lãng một cái, nhưng phát hiện căn bản không nhấc lên nổi.

Thẩm Lãng lại một lần nữa đưa mu bàn tay của mình dưới tay Ninh Nguyên Hiến.

Ninh Nguyên Hiến dùng hết tất cả sức lực, cũng chỉ có thể chạm nhẹ vào mu bàn tay Thẩm Lãng một cái.

...

Trên đại điện.

Những người đó vẫn không biết quốc quân Ninh Nguyên Hiến đã tỉnh rồi.

Hội tuyển vua vẫn tiếp tục.

- Thu phiếu!

Theo Liêm thân vương của đế quốc ra lệnh một tiếng, mười mấy thái giám đế quốc cầm chậu vàng nhận phiếu tiếp nữa.

Sau nửa khắc, đã thu xong mấy trăm phiếu bầu.

Liêm thân vương của đế quốc nói:

- Hai người Ninh Khải, Chúc Hoằng Chủ các ngươi lên đây đi, một đại biểu Thượng Thư Đài, một đại biểu Xu Mật Viện, giám sát toàn bộ quá trình xướng phiếu, bảo đảm không có bất kỳ gian lận, tuyệt đối công bằng công chính.

Tất cả mọi người ở đây trong lòng cười nhạt.

Lúc này ngăn chặn gian lận? Lúc này nói công bằng công chính? Thiên hạ cũng không có chuyện nào đáng chê cười hơn cái chuyện này.

- Không cần. - Vương thúc Ninh Khải nói.

Khuôn mặt Liêm thân vương của đế quốc run lên, ông ta ghét nhất cái loại người không biết điều thế này..

- Xung Ngạc, vậy ngươi đại biểu Xu Mật Viện tới giám sát.

- Vâng!

Phó sứ Xu Mật Viện Xung Ngạc bắt đầu cùng Chúc Hoằng Chủ, hai người một trái một phải, giám sát toàn bộ quá trình xướng phiếu.

- Ninh Kỳ!

- Ninh Kỳ!

- Ninh Kỳ!

- Ninh Chính!

Lúc nghe đến cái tên này, tất cả mọi người hơi hơi kinh ngạc.

Ai thế, ai mà đầu cứng thế? Đến nước này rồi lại vẫn dám chọn Ninh Chính?

- Ninh Kỳ!

Nghe toàn bộ quá trình xướng phiếu, mặt Liêm thân vương của đế quốc mang nụ cười.

Cái này là được rồi.

Không có ngoài ý muốn phát sinh chính là cục diện tốt nhất.

Tầm mấy trăm phiếu mà, cần phải thống kê mất một thời gian dài mới xong.

Thượng triều được chia thành đại triều hội và tiểu triều hội.

Số quan viên tiểu triều hồi không quá một trăm, nhưng đại triều hội có thể đạt đến con số mấy trăm.

Hội tuyển vua là chuyện lớn, nhất định phải là đại triều hội.

Trong toàn bộ đại điện, tất cả quan viên lớn nhỏ đạt được năm trăm ba mươi bảy người.

Tầm một lúc lâu sau!

Công tác thống kê kết thúc, xướng phiếu kết thúc.

Hội tuyển vua lần này có tổng cộng năm trăm ba mươi bảy người tham gia.

Đề cử Ninh Kỳ là Thái tử Việt quốc, tổng cộng có bốn trăm tám mươi lăm người.

Đề cử Ninh Chính là Thái tử Việt quốc, tổng cộng có năm mươi hai người.

Hôm nay xem ra, triều đình Việt quốc cũng không phải gian nịnh cả triều.

Lúc trước văn võ bá quan nhiều lần cùng Thẩm Lãng ăn thua đủ, thậm chí cùng quốc quân Ninh Nguyên Hiến không xong, xét đến cùng vẫn là không quen nhìn Thẩm Lãng, không quen nhìn Ninh Nguyên Hiến, cũng không phải là hoàn toàn là vấn đề nhân phẩm.

Đều đến lúc này, còn có năm mươi mấy người không sợ chết hỗ trợ Ninh Chính.

Mà quỷ dị ở chỗ, năm mươi mấy người này lúc trước phản đối Ninh Chính cũng là lợi hại nhất, bởi vì lúc đó bọn họ quả thực cảm thấy Ninh Chính không thích hợp kế thừa ngôi vua. Bọn họ từ đầu đến cuối vẫn theo ý chí của mình, lúc đó chống lại Ninh Nguyên Hiến, bây giờ cũng đúng chống đế quốc.

Mà trong đám đầu so, hỗ trợ Ninh Chính chỉ có hai người.

Phó sứ Xu Mật Viện Ninh Khải, Ngự Sử Đại Phu Vương Thừa Trù.

Vị Ngự Sử Đài đại phu này gần như từ đầu tới đuôi đều cùng Thẩm Lãng đối nghịch, rủa hắn nhiều năm.

Lúc đó luôn miệng nói gia tộc họ Kim muốn làm phản, cũng là vị Vương Thừa Trù đại nhân này.

Kết quả bây giờ, ông ta lì lớm chống lại đế quốc, đến nước này còn lựa chọn Ninh Chính.

Có thể thấy được thời khắc mấu chốt, vị Ngự Sử Đại Phu này vẫn kiên trì bản thân hành vi thường ngày.

Liêm thân vương của đế quốc thản nhiên nhìn Vương Thừa Trù một cái.

Chỉ là loại người như cục đá trong hầm câu, mua danh chuộc tiếng mà thôi.

Ở lì ở Ngự Sử Đài quá lâu, thực sự xem mình thành hóa thân chính nghĩa.

Không ảnh hưởng toàn cục.

- Kết quả ngày hôm nay cũng rất tốt. - Liêm thân vương của đế quốc nói:

- Đây là hội tuyển vua, thần thánh đến cỡ nào, tại sao có thể bỏ quyền? Lần này cũng rất tốt, mỗi người đều có lựa chọn của mình.

Tất cả mọi người ở đây im không tiếng động.

Ha ha, lựa chọn của mình?

Các ngươi còn kém gác cây đao ở trên cổ chúng ta, buộc chúng ta viết xuống tên Ninh Kỳ.

Liêm thân vương tiếp tục nói:

- Chính ta đây, cũng chỉ là người đại biểu đế quốc giám sát toàn bộ hội tuyển vua mà thôi. Tất cả đều là ý của nước Việt các ngươi, đế quốc sẽ không can thiệp nội chính của các ngươi. Ta đại biểu đế quốc tuyên bố, hội tuyển vua lần này công bằng hiệu quả!

Tất cả mọi người ở đây vẫn im ắng.

Liêm thân vương nói:

- Vương hậu, kế tiếp chuyện liền giao cho ngài vậy.

Việt vương hậu họ Chúc nói:

- Ta lặp lại những gì từng nói, ta là hạng người nữ lưu, không càn chính tốt được. Thái tử chính là nền tảng lập quốc, ta lấy tư cách nữ tử càng thêm không tiện mở miệng, cho nên tất cả đều giao cho các vị thần công. Hôm nay chính các ngươi đã chọn được, vậy lấy tư cách trưởng bối, ta tuyên bố một cái, cũng không tính là tham gia vào chính sự đi?

Liêm thân vương của đế quốc nói:

- Đương nhiên không tính là tham gia vào chính sự, hơn nữa Việt vương sống chết chưa biết, Thái hậu lại băng hà. Trong vương tộc, vương hậu nhất tôn, vốn có thể tiến hành buông rèm nhiếp chính.

Vương hậu họ Chúc nói:

- Chuyện buông rèm nhiếp chính là muốn không làm. Thế nhưng bây giờ mẫu hậu không có ở đây, bệ hạ lại không tỉnh lại. Cho nên việc này vẫn là phải ta ra tay, rõ ràng làm khó nữ lưu như ta đây.

Liêm thân vương của đế quốc nói:

- Vương hậu, đây không phải là quyền lực, mà là trách nhiệm.

Vương hậu họ Chúc nói:

- Vậy được rồi, vậy chuyện này liền do ta tới tuyên bố.

Tiếp đó, vương hậu họ Chúc chậm rãi đứng lên nói:

- Ninh Kỳ do tất cả mọi người chọn ngươi, từ nay về sau con sẽ đi trên băng mỏng, cẩn thận chặt chẽ, tuyệt đối không nên phụ quần thần mong đợi, lại càng không nên bôi nhọ công lao sự nghiệp của tổ tông.

Tam vương tử Ninh Kỳ ra khỏi hàng, khom người nói:

- Nhi thần tuân theo chỉ thị của mẫu hậu.

Vương hậu họ Chúc nói:

- Vậy ta chính thức tuyên bố, sắc phong Tam vương tử Ninh Kỳ là Thiếu quân Việt quốc, chủ trì quốc chính, chiêu cáo thiên hạ.

Ở đây nói là Thiếu quân, mà không phải Thái tử.

Bởi vì lúc trước đã nói, đề cử Thiếu quân trong một tháng, nếu Ninh Nguyên Hiến tỉnh lại, vậy vẫn theo ý chỉ quốc quân Ninh Nguyên Hiến như cũ.

Nhưng nếu trong một tháng Ninh Nguyên Hiến vẫn bất tỉnh, Thiếu quân kia liền trở thành Thái tử.

Còn không chỉ như vậy.

Tối đa chưa tới một hai tháng thời hạn hoà hoãn, phía dưới sẽ có thần tử liều chết tấu lên, nước không thể một ngày không có vua, xin Thái tử điện hạ lên ngôi làm vua.

Tiếp đó Ninh Kỳ sẽ từ chối vài lần, quần thần vài lần liều chết can gián.

Sau cùng, hoàng đế của đế quốc Đại Viêm càn cương độc đoán, sắc phong Ninh Kỳ là vua nước Việt, tức là Việt thân vương của đế quốc.

Tất cả kịch bản đều đã trải qua viết xong.

Sau khi vương hậu họ Chúc tuyên bố xong, trực tiếp đứng lên nói:

- Chuyện của ta coi như là kết thúc, từ nay về sau triều chính Việt quốc liền giao cho con.

Tiếp đó, bà trực tiếp đi, tỏ ý bản thân không có dã tâm chút nào.

Tam vương tử Ninh Kỳ chậm rãi đi lên bậc thang.

Ngoài ngai vàng trên đại điện, phía dưới còn có một vị trí, đó là vị trí Thái tử giám quốc.

Lúc trước Ninh Nguyên Hiến không có ở đây, Thái tử Ninh Dực chính là ngồi ở phía trên vị trí kia chủ trì triều chính.

Mặc dù quá trình rất tệ, thế nhưng lúc Tam vương tử Ninh Kỳ bước lên bậc thang, vẫn là không nhịn được nội tâm kích động.

Ngày này rốt cuộc đã tới.

Gã cuối cùng ngồi trên cái ghế này.

Vì ngày hôm nay, gã bỏ ra rất nhiều.

Ta biết, Ninh Kỳ ta đây bây giờ lưng đeo bêu danh của thiên hạ.

Nhưng vậy thì sao?

Người thắng làm vua, người thua làm giặc.

Bản thân ta so với Ninh Dực xuất sắc, so với Ninh Chính xuất sắc hơn.

Cái ngai vàng này vốn là nên thuộc về ta.

Chỉ có ta mới có thể giữ được giang sơn nước Việt.

Ngày hôm nay vô số người ở trong lòng chửi ta.

Ngày mai thì sao? Sau này thế nào?

Khi ta lập được vô số công lao sự nghiệp, bọn họ còn có thể nhớ kỹ những gì ta từng phạm sai lầm sao?

Người trong thiên hạ là dễ quên, ích kỷ.

Từ cổ chí kim, được bao nhiêu vị vua có tài trí mưu lược kiệt xuất là hại anh giết cha lên ngôi, còn chưa phải là vẫn chấp chưởng càn khôn, hiệu lệnh thiên hạ?

Không ví dụ đâu xa xôi, cứ lấy vị phụ vương Ninh Nguyên Hiến này của ta đấy thôi?

Phụ vương không phải là giết huynh đệ Ninh Nguyên Vũ lên ngôi sao?

Sẽ tiếp tục bước lên bậc thang, đi cho tới khi nào xong thôi.

Tam vương tử Ninh Kỳ đi tới trước cái chiếc ghế tiểu vương kia, gã chậm rãi ngồi xuống.

- Bái kiến Thiếu quân.

- Bái kiến Thiếu quân!

Đám người Chúc Hoằng Chủ, Xung Ngạc, Tiết Triệt, Trương Triệu lạy xuống.

Phía dưới đông đảo thần tử thoáng dừng lại một chút, tiếp đó cũng lạy xuông.

Nhưng tất cả mọi người ở đây còn có mấy chục người, đứng thẳng bất động.

Cầm đầu Ninh Khải, Ninh Chính, Ngự Sử Đại Phu Vương Thừa Trù, và đám người Ngự Sử Trương Tuân.

Trong lòng Ninh Kỳ nhất thời nổi lên chủ tâm giết người, nhưng trên mặt lại mang theo vui vẻ hiếm thấy.

- Ngũ đệ, phụ vương lúc trước sắc phong đệ là Việt quốc công, có thể thấy được kỳ vọng lớn lao đối với đệ, từ nay về sau huynh đệ chúng ta liên tâm kỳ lợi đoạn kim (*). - Ninh Kỳ ôn hòa hướng Ninh Chính nói.

(*) Câu nói được "biến thể" từ một câu trong Chu Dịch thời Tiên Tần: "Nhị nhân đồng tâm, kỳ lợi đoạn kim; đồng tâm chi ngôn, kỳ xú như lan". Ý nghĩa nguyên thủy là hai người đồng lòng thì sức mạnh sẽ giống như lưỡi dao sắc bén cắt đứt được kim loại; nếu hai người hòa hợp về chí hướng, đồng tâm đồng đức thì sẽ tỏa hương như hoa lan. Về mặt nghĩa, nó cũng gần với "một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao” của Việt Nam.

Trước kia Ninh Kỳ vẫn là lạnh lùng như núi, giống như chẳng biết cười là gì.

Mà bây giờ bị đề cử trở thành Thiếu quân, sau đó dĩ nhiên lại cười tươi.

Nhưng Ninh Chính bẩm sinh không phải biết diễn trò, vẫn đứng ở nơi đó không nhúc nhích.

Đối mặt Ninh Chính lạnh nhạt, Ninh Kỳ giống như đều không thèm để chút nào ý, tiếp tục nói:

- Lúc trước phụ vương để cô vào Xu Mật Viện, hôm nay vị trí này ta là không thể làm, Việt quốc công Ninh Chính càng vất vả công lao càng lớn, bất kể là Bình Nam đại tướng quân, hay là Đề đốc Thiên Việt, đều không đủ hiển lộ công lao với Việt quốc, cô muốn để Ninh Chính tiến vào Xu Mật Viện, tiếp nhận vị trí trước kia của cô, các vị thần công cảm thấy thế nào?

Nghe được Ninh Kỳ thì trái tim tất cả mọi người run rẩy.

Ninh Kỳ này ngoài mặt tươi cười, kì thực ngạo mạn không gì sánh được.

Ngươi còn chỉ là Thiếu quân, ngay cả Thái tử đều còn chưa phải, lại luôn mồm xưng bản thân là cô (*).

(*) Cô là tiếng xưng hô của đế vương cổ đại sử dụng.

Ngay cả khi tiền Thái tử Ninh Dực còn tại vị đều rất ít tự xưng như vậy.

Ngươi không chỉ có xem mình là Thái tử, càng trực tiếp xem mình thành vua nước Việt.

Hơn nữa vừa mới, sẽ phải trực tiếp đoạt tất cả binh quyền của Ninh Chính.

Lúc trước Ninh Nguyên Hiến đối với gã rõ ràng minh thăng ám hàng (*), bãi miễn Đại đô đốc hành tỉnh Thiên Bắc, trở thành phó sứ Xu Mật Viện.

(*) Thăng chức nhưng lén tước quyền.

Mà bây giờ Ninh Kỳ liền bãi miễn chức Bình Nam đại tướng quân cùng Đề đốc Thiên Việt của Ninh Chính, trở thành phó sứ Xu Mật Viện hữu danh vô thực.

Kể từ đó, hơn một vạn Thành Vệ Quân cũng không về tay Ninh Chính thống soái.

- Trương Triệu! - Ninh Kỳ nói.

Trương Triệu ra khỏi hàng:

- Có thần.

Ninh Kỳ nói:

- Ngươi lúc trước chính là Đề đốc Thiên Việt, thế nhưng làm không được tốt, cho nên phụ vương mới có thể trừng trị ngươi. Hôm nay hơn hai năm thời gian trôi qua, ngươi làm được coi như không tệ, cô liền cố mà làm, cầm trả lại vị trí này cho ngươi. Xu Mật Viện, Thượng Thư Đài, để Trương Triệu biến thành Đề đốc Thiên Việt, các ngươi có gì dị nghị không à?

- Thần không dị nghị.

- Thần không dị nghị!

- Thần không dị nghị!

Hai người Ninh Khải cùng Ninh Chính vẫn không nói được một lời.

Ninh Kỳ lại nói:

- Hôm nay việc cấp bách, một là vội vàng chữa trị cho phụ vương, hai là lập tức hạ táng cho Thái hậu. Đương nhiên nước Việt chúng ta mới vừa từng trải đại chiến, quốc khố trống rỗng, không thích hợp phô trương lãng phí, nhưng vẫn là muốn làm long trọng, chuyện này phải lập xuống chương trình, áp đảo tất cả sự vụ.

Nhưng vào lúc này, Xung Ngạc nói:

- Khởi bẩm điện hạ, Thái hậu nương nương đời này thống hận nhất chính là người nước Khương, nếu như một vạn kỵ binh nước Khương liền ở ngoài thành, chỉ sợ Thái hậu nương nương dù cho dưới đất cũng khó an. Hơn nữa quân đội dị quốc trường kỳ trú đóng ở ngoài đô thành Việt quốc cũng không thích hợp, chỉ thành vì thiên hạ trò cười, xin điện hạ quyết đoán.

Lời này cũng không phải giả.

Nhà mẹ đẻ của Thái hậu liền đã từng gặp kỵ binh nước Khương gieo tai họa, tử thương vô số, nên đời này của bà quả thực thống hận nhất người nước Khương.

Ninh Kỳ nói:

- Đây đúng là cái chuyện này, cởi chuông phải do người buộc chuông, Việt quốc công à, ngươi phải đi cùng nữ vương nước Khương phân trần, để cho nàng dẫn đầu kỵ binh nước Khương rời khỏi được? Bằng không kỵ binh này của nàng vây thành, dân chúng kinh đô của ta cũng không dám ra ngoài thành, nếu là kỵ binh nước Khương không chịu quản giáo gây ra tai họa gì, sợ rằng ảnh hưởng quan hệ Việt Khương hai nước.

Tiếp tục, Ninh Kỳ nói:

- Dĩ nhiên, Việt Khương hữu hảo đây là quốc sách phụ vương quyết định, cô cũng sẽ lấy ăn theo.

Lời này ngược lại có vẻ khiêm nhường, Ninh Kỳ nhà ngươi vẫn luôn cảm thấy bản thân so với Ninh Nguyên Hiến càng cao minh hơn.

- Ninh Chính, thế nào hả? - Ninh Kỳ nói:

- Ngươi có thể cùng nữ vương nước Khương nói chuyện chứ?

Ninh Chính vẫn không nói được một lời.

Ninh Kỳ ánh mắt lạnh lẽo nói:

- Việt quốc công, chuyện này ngươi không muốn làm sao?

Ninh Chính vẫn ngậm miệng không nói.

Chủ tâm giết người trong lòng Ninh Kỳ nhất thời nổi lên.

Vốn gã quyết định, một khi lên ngôi sau đó phải giết Ninh Chính, phải giết Thẩm Lãng, nhất định diệt cả tộc họ Kim.

Nhưng ít ra phải có một màn hoà hoãn, trước tiên làm mất quyền lực Ninh Chính, tiếp đó giam lỏng, đến khi gã hoàn toàn lên ngôi làm vua, sau đó sẽ giết.

Không nghĩ tới Ninh Chính bây giờ liền công khai chống lại, đây là muốn chết sao?

- Ninh Chính, ngươi đây không phục kết quả hội tuyển vua? - Tiết Triệt nói bằng giọng lạnh lẽo:

- Ngươi đây đối chống ý chí triều đình à? Điện hạ, Ninh Chính bướng bỉnh bất tuân như thế, thần xin trừng phạt nghiêm khắc.

Ninh Kỳ khoát tay nói:

- Tiết khanh nói quá lời, ta tin tưởng Ninh Chính hoàn toàn là vô tâm, hắn chỉ bất quá lo lắng phụ vương, sầu lo quá nặng, cho nên mới có điều thất thố, không định tội!

Ngay sau đó, Vương thúc Ninh Khải nói:

- Ta lớn tuổi, vị trí phó sứ Xu Mật Viện này, hữu tâm vô lực, chính thức từ giã!

Nghe những lời này, ánh mắt Ninh Kỳ hơi hơi co rụt lại.

Đây làm mất mặt à?

Ta mới vừa thượng vị Thiếu quân, thế mà ông từ giã?

Ninh Kỳ cố tình trực tiếp đồng ý, đem Ninh Khải cái này người bảo thủ dọn dẹp ra đi, nhưng vẫn là cười nói:

- Tuyệt đối không thể, Vương thúc càng già càng dẻo dai, Xu Mật Viện còn không thiếu được ngài, chuyện từ chức không nó đến nữa, tuyệt đối không thể đề lên.

Ninh Khải lại kiên trì từ quan.

Nhưng Ninh Kỳ vừa chuyển lời nói bóng gió, ánh mắt trở nên lạnh như băng:

- Còn có một việc, ngày đó Ninh Cương lại hủy mật chỉ phụ vương, hành vi như mưu phản thế này phải tra xét rõ, Hắc Thủy Đài Diêm Ách có ở đây không?

Đô đốc Hắc Thủy Đài Diêm Ách ra khỏi hàng.

Ninh Kỳ nói:

- Bắt Ninh Cương, nhất định phải tra khảo, đến tột cùng là bị người nào sai khiến, vì sao phải hủy hoại mật chỉ phụ vương, xem ai là đồng đảng của ông ta.

Nghe những lời này, tất cả mọi người dựng tóc gáy lên.

Ninh Kỳ đây là muốn mở đại án.

Một khi bắt Ninh Cương vào ngục giam Hắc Thủy Đài, vậy cái gọi là đồng đảng còn chưa phải là tùy ý Diêm Ách viết bừa.

Lúc này chính là bè cánh đấu đá.

Người nào dám không nghe lời, đó chính là đồng đảng mưu phản của Ninh Cương.

Đến lúc đó đại khai sát giới.

Loại này đại án mưu phản dính dáng đứng dậy đặc biệt đáng sợ, chỉ cần quân vương sẵn lòng, bất cứ lúc nào có thể liên luỵ vào hơn mấy ngàn vạn người.

Loại đáp án này, hoàn toàn là diệt trừ đối lập thủ đoạn tốt nhất.

Nhìn thấy quần thần run rẩy sợ hãi, Ninh Kỳ trong lòng cười nhạt đắc ý một trận.

Đều cho ta chỉ biết lấy lòng à?

Lập uy quan trọng hơn.

Người trong thiên hạ tính tình đều hèn hạ, sợ uy không sợ đức.

- Các vị thần công, cảm thấy thế nào? - Ninh Kỳ nói bằng giọng lạnh lẽo.

- Điện hạ sáng suốt!

- Điện hạ sáng suốt!

Đông đảo thần tử cảm thấy nguy hiểm, đều khom lưng lạy xuống.

Ở đồ đao uy hiếp dưới, phần lớn thần tử bắt đầu thỏa hiệp.

- Diêm Ách, mang người đi lùng bắt Ninh Cương đi. - Ninh Kỳ cất giọng thản nhiên.

- Chậm đã... - Vương thúc Ninh Khải nói:

- Ninh Kỳ, ta không từ quan, ta không từ quan được không? Ninh Cương là thú thúc của ngươi, năm nay hơn bảy mươi, ngươi cũng không cần sẽ giày vò hắn.

Ninh Kỳ chợt đứng lên, tức giận nói:

- Vương thúc Ninh Khải, hoa mắt ù tai đến thế sao? Chuyện này cũng có thể tự mình trao nhận sao? Ngài xem pháp luật của quốc gia ở chỗ nào? Xem tôn nghiêm của triều đình ở chỗ nào? Ninh Cương hủy mật chỉ của phụ vương vốn là mưu phản rồi? Thân ta làm con, lẽ nào mặc kệ à? Như thế ta còn có mặt mũi nào ở trên triều đình này? Có mặt mũi nào thấy liệt tổ liệt tông vương tộc họ Ninh!

Tiết Triệt nói bằng giọng lạnh lẽo:

- Vương thúc Ninh Khải, ngươi bảo vệ Ninh Cương như vậy, chẳng lẽ hai người các ngươi có cái gì không thể cho ai biết âm mưu? Chẳng lẽ ngươi sợ Ninh Cương sẽ cung khai ra cái gì sao?

Nghe những lời này, Vương thúc Ninh Khải tức giận đến cả người run rẩy.

Cái thiên hạ này còn có chuyện càng thêm vô lý đến thế sao?

Kẻ mưu phản chân chính chỉ vào trung thần mưu phản? Đổi trắng thay đen, chỉ hươu bảo ngựa đến thế.

Ninh Khải ta đây trước đây rõ ràng mắt bị mù, lại sẽ hỗ trợ Ninh Kỳ nhà ngươi.

Ninh Cương nói không sai, ngươi chính là loạn thần tặc tử, loạn thần tặc tử.

Ninh Kỳ nói bằng giọng lạnh lẽo:

- Tuyết đô đốc, nếu không có chứng cớ, không nên tin lời nói lung tung. Diêm Ách ngươi còn đứng ì làm cái gì, còn không nhanh đi bắt người.

Diêm Ách nói:

- Điện hạ, nếu như thần lùng bắt Ninh Cương, trong cung có người ngăn cản, vậy sẽ làm thế nào?

Ninh Kỳ nói bằng giọng lạnh lẽo:

- Giết chết bất luận tội!

- Tuân chỉ.

- Lùng bắt phản tặc Ninh Cương, có bất kỳ người nào cản trở, giết chết bất luận tội.

- Chậm đã! - Ninh Chính nói:

- Ta có thể đi cùng Khương nữ vương nói chuyện một chút.

Ninh Kỳ một trận cười nhạt, lúc này thỏa hiệp?

Muộn rồi!

Chờ ta tróc nã Ninh Cương, lợi dụng hắn mưu phản xốc lên đại án, lúc bắt đầu liên luỵ, vận mệnh của các ngươi mặc cho ta làm sao thì làm.

Ninh Chính nhà ngươi có một khuyết điểm trí mạng, đó chính là quá chính trực.

Chính trực có chút thời điểm liền mang ý nghĩa ngu xuẩn.

Ninh Kỳ nói bằng giọng lạnh lẽo:

- Việt quốc công, đây là phụ vương dạy ngươi à? Ngươi cũng phải dùng quốc sự tới giao dịch với ta à? Ninh Cương hủy hoại mật chỉ phụ vương mưu phản, lại có liên quan gì tới ngươi? Ngươi lại có cái gì lo lắng?

- Rầm!

Đô đốc Hắc Thủy Đài Diêm Ách trực tiếp đẩy ra cửa đại điện, đi ra ngoài.

- Bay đâu, đi bắt bộ phản tặc Ninh Cương, có bất kỳ người nào chống lại, giết chết bất luận tội!

Diêm Ách rời khỏi triều đình định bụng dẫn đầu mấy trăm tên cao thủ Hắc Thủy Đài phóng về phía hậu cung.

Dọc theo đường đi, toàn bộ thái giám cùng cung nữ, đều né tránh.

Diêm Ách dẫn đầu mấy trăm tên cao thủ Hắc Thủy Đài, đi thẳng tới bên ngoài cung điện giam giữ Ninh Cương.

Ở đây kỳ thực cũng là chỗ Ninh Nguyên Hiến tĩnh dưỡng.

Lê Chuẩn công công canh giữ ở ngoài cửa cung.

- Diêm Ách đô đốc, chuyện này là như thế nào?

Diêm Ách khom người nói:

- Lùng bắt phản tặc Ninh Cương, tên giặc này dám hủy hoại mật chỉ của bệ hạ, tội ác tày trời.

Lê Chuẩn nói:

- Lúc trước đã nói, Ninh Cương giam giữ tại vương cung nhà giam bên trong, vì sao ngày hôm nay Hắc Thủy Đài nhà ngươi lại muốn mang đi?

Diêm Ách nói:

- Lê công công, đây là quân lệnh của Thiếu quân, xin ngài không để cho ta khó xử.

Lê Chuẩn nói:

- Vậy nếu như ta kiên quyết không cho các ngươi đi vào thì sao?

Diêm Ách ngẩng đầu nói:

- Thiếu quân quân lệnh, lùng bắt phản tặc Ninh Cương, có bất kỳ người nào chống lại, giết chết bất luận tội.

Lê Chuẩn cất giọng thản nhiên:

- Bệ hạ ở bên trong dưỡng bệnh, ngươi nhất định phải giết chết bất luận tội?

Diêm Ách nói:

- Ta đương nhiên không dám quấy nhiễu bệ hạ, nhưng lùng bắt phản tặc Ninh Cương cấp bách. Xin Lê công công lập tức tránh ra, bằng không sẽ phải đừng trách ta vô tình...

Tiếp đó, Diêm Ách chợt nắm chuôi kiếm, rút ra gần một nửa.

- Lùng bắt phản tặc Ninh Cương, nếu lại bất kỳ người nào chống lại, giết chết bất luận tội!

Lê Chuẩn lạnh lùng nói:

- Diêm Ách, ngươi nhất định phải đi vào?

- Đương nhiên!

Lê Chuẩn cười lạnh nói:

- Mời!

Tiếp đó, cửa cung mở ra.

Diêm Ách dẫn vài tên cao thủ Hắc Thủy Đài, đi thẳng vào.

Nhưng mà, mới vừa bước vào bên trong cánh cửa, ông ta liền cảm nhận được một khí tức lạnh như băng.

Không khỏi ngẩng đầu nhìn lên.

Tức khắc gặp được một xe lăn bằng gỗ, phía trên có một người đang ngồi.

Dĩ nhiên là quốc quân Ninh Nguyên Hiến.

Bệ hạ, bệ hạ lại tỉnh rồi!

Trong nháy mắt, Đô đốc Hắc Thủy Đài Diêm Ách giống như là bị sét đánh.

Cả người rét run, giống như hoàn toàn không thể tin được hai mắt của mình.

Cả người, hoàn toàn không cách nào hoạt động.

Một lát sau, toàn thân mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra.

Tiếp đó, Diêm Ách chợt quỳ xuống dập đầu:

- Thần tham gia bệ hạ, thần tội đáng chết vạn lần, tội đáng chết vạn lần!

Ninh Nguyên Hiến thản nhiên nhìn Diêm Ách một cái nói:

- Nhìn không ra, ngươi dĩ nhiên lại thông minh như vậy.

Tiếp đó, ông không để ý đến Diêm Ách, nói thẳng:

- Triều đình bên kia làm trò diễn đang đặc sắc, chúng ta nên ra sân, chúng ta đi thôi.

Thẩm Lãng đẩy xe lăn, ở dưới sự bảo vệ Lê Mục cùng Chung Sở Khách, chậm rãi đi về phía triều đình.

...

Trong triều đình.

Vương thúc Ninh Khải bị hoàn toàn chọc giận.

- Ninh Kỳ, cháu làm chuyện ngang ngược thế này, không sợ phá hủy giang sơn tổ tiên à?

- Tổ tiên họ Ninh của ta dùng thời gian mấy trăm năm mới có giang sơn ngày hôm này, lẽ nào ngươi cứ như vậy dâng hai tay cho người khác?

- Hôm nay ngươi muốn bắt Ninh Cương, ngươi muốn định hắn một đại tội mưu phản, ngươi muốn xốc lên đại án, ngươi là muốn cho cái triều đình này trống rỗng hơn phân nửa à?

Lão giống như Ninh Cương cũng là người thẳng tính.

Lúc này lão cũng không nhịn được nữa, lớn tiếng gầm lên.

Ninh Kỳ không nói gì, Liêm thân vương của đế quốc nói rất từ tốn:

- Đây là triều đình Việt quốc à? Thiếu quân cũng là vua, thần tử Việt quốc khi quân đến như vậy sao? Cho mời vương hậu!

Sau một lát, vương hậu họ Chúc lại một lần nữa xuất hiện.

- Vương thúc Ninh Khải, ngươi mệt mỏi.

- Bay đâu, mang theo Vương thúc Ninh Khải xuống dưới yên tĩnh một chút!

- Rầm!

Cửa chính cung điện chợt mở ra.

Tất cả mọi người vốn tưởng rằng lại là võ sĩ Hắc Thủy Đài muốn xông vào.

Triều đình nước Việt phải nghênh đón thời khắc tăm tối.

Nhưng mà...

Không nghĩ tới vào dĩ nhiên là quốc quân Ninh Nguyên Hiến.

Ông ngồi trên xe lăn được Thẩm Lãng chậm rãi đẩy vào đây.

Tức khắc, tất cả mọi người hoàn toàn hết hồn.

Giống như hoàn toàn không thể tin được hai mắt của mình.

Bệ hạ làm sao tỉnh lại?

Bệ hạ không phải vĩnh viễn đều không tỉnh lại à?

Rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế này?

Cả thân thể vương hậu họ Chúc run lên bần bật, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch, mất đi tất cả huyết sắc.

Mà Ninh Kỳ!

Cả người giống như toàn toàn đưa thân vào hầm băng.

Không, là bên trong vạn niên hàn băng.

Chẳng còn một chút nhiệt độ nào.

Giống như có một đạo sấm sét chợt đánh xuống đỉnh đầ vậy.

Trực tiếp chém đầu gã thành hai nửa.

Liêm thân vương của đế quốc, cũng trong nháy mắt mất đi tất cả biểu cảm.

Hít thở đều đình chỉ.

Thân thể già nua Chúc Hoằng Chủ run lên, trước mắt tối sầm, gần như muốn bất tỉnh đi.

...

Toàn bộ thần tử Việt quốc ước chừng một lúc lâu, mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng.

Tiếp đó, tất cả mọi người quỳ xuống chỉnh tề.

- Chúng thần tham kiến bệ hạ.

- Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ.

- Thân thể đại vương phúc thọ kim an.

Lúc trước trong lòng đại bộ phận thần tử ở đây bất mãn với Ninh Nguyên Hiến, lúc này lại cảm thấy cái bóng dáng gầy gò của ông làm cho người ta an tâm đến nước nào.

Bệ hạ này tuy rằng cay nghiệt thiếu tình cảm, thậm chí hành sự cực đoan, nhưng ít ra có điểm mấu chốt, phần lớn thời điểm còn có thể cùng các thần tử vì lợi ích của quốc gia dân tộc mà nhường nhịn nhau.

Đi tới dưới bậc thang.

Quốc quân Ninh Nguyên Hiến nói:

- Ninh Chính, ôm ta lên ngai vàng.

Ninh Chính toàn thân run rẩy, tiến lên ôm thân thể gầy gò của Ninh Nguyên Hiến từ trên xe lăn bước từng bước một lên bậc thang, đặt ở trên ngai vàng.

Giờ khắc này, hai cha con quả thực cảm thấy huyết mạch tương liên.

Cả linh hồn Ninh Chính đều đang run rẩy.

Trong khoảng thời gian này gã vẫn luôn nhịn, cho dù nắm giữ binh lực ưu thế, vẫn không có khai chiến.

Vẫn không có làm ra chuyện giẫm lên ranh giới cuối cùng.

Bởi vì gã tin tưởng Thẩm Lãng có thể cứu cha mình.

Một khi phụ vương tỉnh lại, hết thảy đều có thể khôi phục bình thường.

Sự phá hoại với toàn bộ triều cục cũng nhỏ nhất.

Trực giác của gã không có sai.

Thẩm Lãng sẽ một lần thành công, lại một lần nữa sáng lập kỳ tích.

Ninh Nguyên Hiến nhìn Ninh Chính một cái, thở dài nói:

- Con đấy, vẫn quá thành thật, quá chính trực.

Đi tới trên ngai vàng.

Ninh Nguyên Hiến hướng Liêm thân vương của đế quốc nói:

- Ta nghe nói có một hội tuyển vua, thế nhưng căn cứ phép tắc, cái địa vị Thái tử này vẫn do ta quyết định, đúng không?

Khuôn mặt Liêm thân vương co giật một hồi rồi nói:

- Đây là đương nhiên, cái gọi là hội tuyển vua cũng là hành động bất đắc dĩ. Nhưng mà Ninh Kỳ điện hạ vẫn là vô cùng xuất sắc, đế quốc đặc biệt tán thưởng với điện hạ.

Quốc quân Ninh Nguyên Hiến cười nói:

- Nào chỉ là đế quốc tán thưởng? Ta cũng đặc biệt tán thưởng.

- Ninh Kỳ, sứ mệnh Thiếu quân của con lại dừng ở đây, cực khổ.

Tiếp đó, Ninh Nguyên Hiến nói rất từ tốn:

- Tiếp chỉ, sắc phong đứa con thứ năm Ninh Chính là Thái tử Việt quốc, khâm thử!

- Các vị thần công, quả nhân nói không lưu loát, các ngươi nghe rõ chưa? Quả nhân lập Ninh Chính là Thái tử!

Tức khắc, cả triều văn võ quỳ xuống, dập đầu nói:

- Bệ hạ sáng suốt!

- Chúng thần tham kiến Thái tử điện hạ!
Bình Luận (0)
Comment