Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế (Dịch)

Chương 392 - Chương 392: Họ Xung Thảm Bại! Ngày Tận Thế Đến!

Chương 392: Họ Xung thảm bại! Ngày tận thế đến!
Chương 392: Họ Xung thảm bại! Ngày tận thế đến!
Kỳ thực Liêm thân vương của đế quốc cũng không có trở về Viêm Kinh, mà xuất hiện ở thành Trấn Tây.

- Xung Nghiêu, mỗi một câu nói kế tiếp của ta đều vô cùng quan trọng.

- Đầu tiên, một trận chiến này ngươi không phải đánh vì Ninh Kỳ, cũng không phải là vì công thành chiếm đất.

- Một trận chiến này là vì bản thân gia tộc họ Xung mà đánh.

- Mà một trận chiến này ngươi chỉ có một mục đích, triệt để tiêu diệt quân Niết Bàn đầu tiên và thứ hai.

Liêm thân vương của đế quốc đặc biệt nghiêm trọng.

- Cái này không chỉ là ý chí của ta, cũng là ý chí cả đế quốc.

- Ngươi có thể hiểu ý của ta không?

Xung Nghiêu nói:

- Mời Thân vương điện hạ chỉ rõ.

Liêm thân vương của đế quốc nói:

- Tốt lắm, ta đã nói càng thêm trực tiếp một chút. Quân Niết Bàn đệ nhất và đệ nhị là quân đội được Thẩm Lãng cải tạo huyết mạch căn bản không nên tồn trên thế giới này, cần phải triệt để xóa đi, hiểu chưa?

Xung Nghiêu ánh mắt co rụt lại.

Ý tứ của những lời này rất sâu.

Liêm thân vương của đế quốc nói:

- Không chỉ có quân Niết Bàn đệ nhất và đệ nhị cũng bị triệt để xóa đi, còn có dư nghiệt huyết mạch của Khương Ly, toàn bộ cũng bị xóa đi. Kể cả Khổ Đầu Hoan, Lam Bạo, Đồ Đại, Đồ Nhị, mười huynh đệ họ Lan v.v... tất cả mọi người, toàn bộ phải hoàn toàn xóa khỏi thế giới này.

Câu nói này chứa lượng tin tức quá lớn.

Xảy ra biến cố gì?

Suốt mười mấy năm, thái độ đế quốc với người có huyết mạch đặc biệt dư nghiệt Khương Ly tương đối mặc kệ.

Hai mươi mấy năm trước, Khương Ly chết bất đắc kỳ tử, sau đó người có huyết mạch đặc biệt do ông ta bồi dưỡng trở thành dân chạy nạn chiến tranh, lan tràn đến toàn bộ thiên hạ.

Gia tộc họ Trác nhận nuôi Khổ Đầu Hoan.

Gia tộc họ Xung nhận nuôi Lam Bạo.

Sở vương nhận nuôi anh em họ Đồ.

Những người có huyết mạch đặc biệt này nguyên bản vẫn còn trạng thái khá bí ẩn, nhưng họ Trác diệt tộc, sau đó chủ Thiên Nhai Hải Các công khai nhận Khổ Đầu Hoan là đệ tử ký danh.

Tiếp đó thái độ đế quốc ở phương diện này lập tức liền thả.

Không chỉ là ngầm thừa nhận, thậm chí đó tán thành nhà quyền thế thiên hạ chứa chấp dư nghiệt Khương Ly.

Cho nên thân phận đám người có huyết mạch đặc biệt này không ngừng công khai, Thẩm Lãng mới dám công nhiên mang theo mười huynh đệ họ Lan sáng tạo kỳ tích.

Mà bây giờ Liêm thân vương của đế quốc lại nói muốn triệt để xóa đi dấu vết tồn tại những người này.

Đây là ý gì? Tại sao lại xuất hiện biến hóa như vậy?

- Ta lập lại một lần nữa, quân Niết Bàn đệ nhất và đệ nhị thì không nên tồn tại trên thế giới này, cho nên ngươi nếu không kế bất kỳ giá nào tiêu diệt nhánh quân đội này, cũng chỉ có hơn bốn ngàn người mà thôi.

- Mặc kệ tử thương bao nhiêu quân đội, ba vạn cũng tốt, năm vạn cũng được, tóm lại phải giết sạch hơn bốn ngàn người này.

- Tiết Triệt bên kia lấy được mệnh lệnh cũng là không sai biệt lắm, triệt để tiêu diệt gia tộc họ Kim, nhất là hạm đội trên biển gia tộc họ Kim, không để lại một chiếc thuyền, triệt để phong toả toàn bộ đường biển phía Đông.

- Hy vọng ngươi có thể hiểu phân lượng chỗ này nặng bao nhiêu.

Xung Nghiêu nhìn Liêm thân vương của đế quốc nói:

- Thực sự bất kể giá nào à?

Liêm thân vương của đế quốc nói:

- Mấy tháng gần đây, ngươi thu được bao nhiêu lương thảo, bao nhiêu quân lương, bao nhiêu binh khí?

Vô số kể!

Một trận chiến trước đó với Sở vương, đại quân của Xung Nghiêu cơ hồ dùng hết sạch tất cả vật tư.

Mà mấy tháng này lập tức bổ sung vào, giàu đến mức trước nay chưa từng có.

Vật tư vô số kể tràn vào kho gia tộc họ Xung mà chẳng hề có bất kỳ điều kiện gì.

Liêm thân vương của đế quốc nói:

- Ta lập lại một lần, một trận chiến này ngươi không phải là đánh vì Ninh Kỳ. Ta sẽ tiết lộ cho ngươi một câu, chỉ cần ngươi hoàn thành cái mục tiêu này! Gia tộc họ Xung tự lập quốc.

Nghe những lời này, Xung Nghiêu gần như run rẩy.

Ông ta nằm mộng cũng muốn muốn cho gia tộc họ Xung tự lập.

Lòng dạ bức thiết thế này hoàn toàn không thua gì Tô Nan.

Nhưng thực tế thúc ép gia tộc họ Xung không thể không dựa lưng vào Việt quốc, bởi vì họ Xung cùng nước Sở đời đời đời đời có đại thù sống chết.

Nước Sở mạnh mẽ giống như một ngọn núi lớn để ngang trước mặt họ Xung.

Cho nên Xung Nghiêu rõ ràng đặc biệt căm thù Ninh Nguyên Hiến, vẫn phải thuần phục Việt vương, thậm chí phục tùng hầu hết ý chỉ của ông ta.

Lúc trước ông ta nếm thử thoát khỏi Việt quốc, cùng thông gia Vũ thân vương đế quốc, kết quả bị thằng giặc Thẩm Lãng này phá hủy.

Tự lập quốc!

Vì cái mục tiêu này, gia tộc họ Xung sẵn lòng nỗ lực chi phí mấy đời người.

Mà bây giờ, Liêm thân vương của đế quốc trực tiếp cho ra điều kiện này.

- Ngươi đã công hãm phần lớn phía bắc hành tỉnh Thiên Tây, chỉ còn lại một thành Cổ Lan. - Liêm thân vương của đế quốc nói:

- Chỉ cần ngươi diệt quân Niết Bàn đệ nhất và đệ nhị, toàn bộ phía bắc hành tỉnh Thiên Tây đều thuộc về gia tộc họ Xung các ngươi.

- Trước tiên sắc phong làm Thiên Tây công quốc, trên danh nghĩa là nước phiên thuộc của Việt quốc, nhưng trên thực tế đã tự thành một quốc gia.

- Xung Nghiêu nhà ngươi không còn là Hầu tước Trấn Tây Việt quốc, mà là quốc quân Thiên Tây công quốc.

- Tương lai Việt vương sẽ trở thành vua trên danh nghĩa của ngươi, nhưng vua thật sự của ngươi chỉ có một, đó chính là Hoàng đế bệ hạ.

Xung Nghiêu trong lúc nhất thời cảm thấy bản thân có chút không cách nào hít thở.

Máu nóng gần như lập tức sẽ phải bốc lên cả người.

Quốc quân!

Thật sự danh từ để cho người ta mê muội đó.

Đều nói vương, hầu, khanh, tướng, há phải là dòng dõi mới nên sao.

Nhưng gia tộc thiên hạ vô số, lại có mấy người có thể trở thành là vua của một nước?

Liêm thân vương của đế quốc nói:

- Đây là đế quốc với cam kết của ngươi, thế nào hả?

Xung Nghiêu cất giọng run rẩy:

- Thần sẽ cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi.

Liêm thân vương của đế quốc nói:

- Nhớ kỹ, bất kể bất cứ giá nào, tiêu diệt quân Niết Bàn đệ nhất và đệ nhị! Nhánh quân đội này không nên xuất hiện ở trên thế giới. Hơn nữa Thẩm Lãng không có trong nhánh quân này, đây là cơ hội ngàn năm một thuở của ngươi đó.

...

Thành Cổ Lan rất nhỏ, theo ý nghĩa nghiêm ngặt nó thậm chí chưa tính là một tòa thành trì, mà là một thành lũy.

Diện tích cũng chỉ có mấy trăm mẫu, dựa lưng vào núi cao.

Mộc Lan suất lĩnh quân Niết Bàn đệ nhất và đệ nhị trú thủ tại chỗ này đã vượt qua được mấy tháng.

Trong thời gian mấy tháng này.

Quân Niết Bàn đệ nhất và đệ nhị luôn luôn chuẩn bị chiến tranh.

Lúc Việt vương còn chưa có tuyên bố họ Xung mưu phản là thời gian bình tĩnh, đủ loại vật tư liên tục không ngừng tiến vào bên trong thành Cổ Lan.

Hôm nay trong tầng hầm tòa thành này, vô số vật tư quả thực chồng chất như núi.

Bất kể là lương thực hay quân giới, đều đủ dùng mấy tháng.

...

Bốn ngày sau!

Xung Ngạc dẫn bốn vạn đại quân, trùng trùng điệp điệp tập hợp tới dưới thành Cổ Lan.

Tức khắc bao vây cái thành nhỏ này chật như nêm cối.

Vì một trận chiến này, Xung Ngạc thực sự chuẩn bị quá đầy đủ.

Mang đến vô số khí giới công thành.

Mấy chục cỗ máy bắn đá khổng lồ.

Mấy chục đạo cụ nỏ khổng lồ gạt ra.

Theo một tiếng ra lệnh.

Toàn bộ máy bắn đá, toàn bộ nỏ khổng lồ toàn bộ bắn.

- Rầm rầm rầm rầm...

Toàn bộ tòa thành bắt đầu run rẩy, đất rung núi chuyển.

Cái màn oanh kích điên cuồng này như thể kéo dài đến vô tận vậy.

Nửa canh giờ.

Một canh giờ,

Một nửa canh giờ!

Vượt qua mấy nghìn tảng đá đập lia lịa vào trên thành Cổ Lan.

Tòa thành trì cổ xưa này tức khắc toàn bộ lỗ chỗ.

Trong toàn bộ quá trình, quân Niết Bàn trong thành không có bất kỳ phản kích, khiến người ta cảm giác dường như là triệt để ngủ say vậy.

Dưới oanh kích kinh người này dễ khiến cho ý chí bất kỳ quân đội nào cũng tan vỡ.

- Công thành, hãy giết sạch quân Niết Bàn của Thẩm Lãng!

Theo Xung Nghiêu ra lệnh một tiếng.

Quân đội gia tộc họ Xung, như thủy triều cuộn trào mãnh liệt về hướng thành Cổ Lan.

- Giết, giết, giết...

Bốn trăm mét, ba trăm mét, hai trăm mét...

Tiếp đó...

- Vù vù vù vù vù...

Mưa tên hoa lệ lại một lần nữa xuất hiện, quân Niết Bàn đệ nhất và đệ nhị bắn tên cuồng bạo.

Không sai, quân Niết Bàn đầu tiên cũng bắt đầu bắn tên.

Trong thời gian mấy tháng nay, bọn họ không làm gì khác, vẫn luôn đang luyện tập bắn tên.

Bất quá bọn hắn quá chuyên chú, một khi luyện tập Mạch Đao, thứ khả năng khác sẽ rất khó đạt được đỉnh phong.

Cho nên bọn họ bắn cung không bằng quân Niết Bàn thứ hai, nhưng cũng đã là siêu cường.

Chí ít, giương cung hai thạch hoàn toàn không có vấn đề.

Chí ít một hơi bắn mấy chục mũi tên hoàn toàn không có vấn đề.

Hơn bốn ngàn thần xạ thủ, trên cao nhìn xuống, điên cuồng bắn tên.

Tàn sát nghiêng về một phía, lại một lần nữa diễn ra.

Khả năng tiễn thuật tinh chuẩn của quân Niết Bàn quả thực không cách nào diễn tả bằng ngôn từ.

Gia tộc họ Xung trang bị hoàn mỹ, hơn nữa lấy được vô số vật liệu trợ giúp trang bị rất nhiều áo giáp.

Thế nhưng vẫn không cách nào chống lại mưa tên của quân Niết Bàn trong nháy mắt thương vong vô số kể.

Nhìn thấy con số thương vong kinh người này.

Xung Ngạc cuối cùng cũng biết vì sao Sở vương vì sao thảm bại như vậy.

Tiễn thuật của quân Niết Bàn quả thực để cho người ta rợn cả tóc gáy.

Không sai, quân đội như vậy căn bản cũng không nên xuất hiện trên thế giới này.

- Đại thuẫn bài trận, đại thuẫn bài trận!

Theo Xung Nghiêu ra lệnh một tiếng.

Đội hình con rùa, lại một lần nữa xuất hiện.

Qua loại trận bằng tấm thuẫn này, đại quân Xung Ngạc cuối cùng vọt đến dưới tường thành Cổ Lan.

Tiếp đó bắt đầu leo lên tường thành.

Trên tường thành, vô số tảng đá, gỗ lăn, dầu sôi trào xuống mãnh liệt.

Đại quân họ Xung lại một lần nữa đụng phải thương vong khủng khiếp.

Chỉ ba canh giờ sau đó.

Ngày công thành chiến đầu tiên kết thúc.

Bởi vì không thể không kết thúc.

Quân Niết Bàn thực sự quá mạnh mẽ.

Bốn vạn đại quân của Xung Ngạc thương vong vượt qua năm nghìn, sau đó sĩ khí bắt đầu giảm xuống.

Nếu không ra lệnh thu binh, sĩ khí sẽ phải tan rã.

...

Ngày kế!

Đại quân Xung Ngạc lại một lần nữa tiến đánh thành Cổ Lan.

Lại một lần nữa thất bại, thương vong vượt qua bốn ngàn.

Ngày thứ ba.

Đại quân Xung Ngạc lại một lần nữa công thành.

Vẫn thất bại, thương vong vượt qua bốn ngàn.

Đến tận đây, bốn vạn đại quân trong tay ông ta thương vong vượt qua một vạn ba, tầm một phần ba.

Đại quân sĩ khí đê mê, không cách nào tiếp tục công thành.

...

Xung Nghiêu nổi giận đồng thời lại khiếp sợ không gì sánh được.

Thứ quân Niết Bàn này dĩ nhiên là mạnh như thế à?

Bốn vạn đại quân tiến đánh hơn bốn ngàn người, còn thua thê thảm đến thế?

Liêm thân vương của đế quốc nói không sai, quân đội như vậy cũng không nên xuất hiện ở trên thế giới.

Kế tiếp phải làm sao?

Tiếp tục thêm binh thành Cổ Lan?

Phía đông là không cần lo lắng, trong tay Ninh Chính vô binh, hai vạn quân đội trong tay gã giữ kinh đô cũng không đủ.

Lo lắng duy nhất chính là phía nam, liên quân của Trương Xung và nước Khương có thể sẽ qua ải Bạch Dạ lên bắc, tiến công lãnh địa họ Xung.

Lúc trước từng nói, phía nam và phía bắc hành tỉnh Thiên Tây cách một dãy núi, gần như không cách nào vượt qua.

Được rồi, trừ quân Niết Bàn ra chẳng có quân đội nào vượt qua.

Chí ít quân nước Khương là không có khả năng vượt qua, đường tắt duy nhất chính là ải Bạch Dạ.

Mà ải Bạch Dạ xây ở giữa núi non trùng điệp, tuyệt đối dễ thủ khó công.

Thậm chí là một người giữ ải vạn người không thể qua.

Chí ít ải Bạch Dạ xây xong tới nay, cho tới bây giờ cũng không có bị công phá.

Lúc trước ải Bạch Dạ cũng là Trịnh Đà giữ, hôm nay gia tộc họ Xung mưu phản, đương nhiên phải chiếm lĩnh ải Bạch Dạ trước tiên.

Toàn bộ ải Bạch Dạ, ước chừng có một vạn quân phòng thủ.

Xung Nghiêu biết, Thẩm Lãng có một vật đặc biệt thần kỳ có thể đốt thủng cửa sắt, trực tiếp công phá cửa thành.

Kinh đô nước Sở chính là bị đánh chiếm như vậy.

Vì phòng ngừa giẫm lên vết xe đổ, gia tộc họ Xung đã sửa đổi cổng thành qua một lần.

Tầm ba tầng cửa thành.

Không chỉ có có gỗ, có sắt, còn có cửa đá.

Như thế dù cho ngươi có thủ đoạn thần tiên, cũng công không phá được.

Hôm nay ải Bạch Dạ bên kia vẫn vững chắc như núi, không có bất kỳ dấu vết bị công phá.

Thậm chí, hoàn toàn không gặp hình bóng của Trương Xung và quân nước Khương!

Xung Nghiêu còn có một lo lắng.

Đó chính là ải Bình Nam nước Sở.

Một trận chiến này, nước Sở đương nhiên không có khả năng trực tiếp xuất động đại quân tiến đánh họ Xung.

Sở vương lúc này đây tổn thất nặng nề, nghỉ ngơi lấy lại sức cũng không kịp, dù cho gã và Ninh Chính có cái mật ước gì, cũng không thể có thể thực sự xuất binh tương trợ.

Thế nhưng Xung Nghiêu lo lắng Sở vương mở ra ải Bình Nam, thả cho đại quân nước Khương lên bắc, mượn đường nước Sở, tiến vào hành tỉnh Thiên Tây.

Về điểm này, Liêm thân vương của đế quốc đã phái đi mật sứ cảnh cáo Sở vương.

Tin tưởng vị Sở vương trẻ tuổi không dám gan mà thực hiện mạo hiểm này.

Kể từ đó, phía nam, phía tây, phía đông cũng không có nguy hiểm.

Hơn nữa quân đội Biện Tiêu phía bắc cũng không có ý kiến muốn xuôi nam chút nào.

Chuyện này khiến cho Xung Nghiêu kinh ngạc.

Thẩm Lãng đây là ý gì?

Hắn rõ ràng có thể ở đông, nam, bắc ba phương bao vây quân đoàn họ Xung.

Nhưng hắn lại không có làm như vậy.

Chẳng lẽ hắn muốn giao toàn bộ chiến trường cho hơn bốn ngàn quân Niết Bàn của Kim Mộc Lan sao?

Cái này... Cái này cũng quá điên cuồng đi?

Thẩm Lãng nhà ngươi cũng quá tuỳ tiện.

Quân đội gia tộc họ Xung của ta dầu sao cũng là thân kinh bách chiến tinh nhuệ, cho dù có bốn vạn tân binh, nhưng còn có sáu vạn lính lão luyện tinh nhuệ.

Sức chiến đấu tuyệt đối mạnh mẽ.

Ngươi muốn bằng vào hơn bốn ngàn người tiêu diệt ta mười vạn đại quân?

Vậy thật sự người si nói mộng!

...

Như vậy Thẩm Lãng nghĩ như thế nào?

Hắn thực sự muốn dựa vào hơn bốn ngàn quân Niết Bàn đối chiến mười vạn đại quân Xung Nghiêu à?

Á!

Đúng vậy!

Chính là điên cuồng như vậy.

Quả thực nghe rợn cả người!

...

Sau khi xác định ải Bình Nam, ải Bạch Dạ cũng không có kẻ địch, Xung Nghiêu lại một lần nữa thêm binh vào chiến trường thành Cổ Lan.

Lập tức thêm binh ba vạn!

Đến tận đây, quân đội tiến đánh thành Cổ Lan đạt được gần sáu vạn người.

Tức khắc quân đoàn họ Xung lại một lần nữa sĩ khí như hồng!

Xung Ngạc lại một lần nữa hạ lệnh công thành!

Không đạt mục đích thề không bỏ qua.

Năm vạn đại quân công thành, liên tục không dứt như sóng to gió lớn trên biển vậy.

Kết quả...

Lại một lần nữa tao ngộ thảm bại.

Năm vạn người công thành, thương vong gần vạn.

Tổn thất trước nay chưa từng có để cho người ta đau đớn cả tim phổi.

Quân Niết Bàn mạnh, để cho người ta nhìn mà than thở.

Quân Niết Bàn đầu tiên cận chiến vô địch, quân Niết Bàn thứ hai giữ thành vô địch.

Chỉ cần có đầy đủ tên, quân Niết Bàn bất bại!

...

Kế tiếp, Xung Ngạc dùng hết tất cả thủ đoạn.

Đào địa đạo!

Đây là một biện pháp đặc biệt ngu, bởi vì lượng công trình đào địa đạo quá lớn.

Nhưng đây cũng là chiêu mà phe thủ thành khó lường trước được.

Vận dụng mấy nghìn người, dùng mấy ngày mấy đêm.

Địa đạo cuối cùng cũng đào thông, trực tiếp dẫn vào bên trong thành Cổ Lan.

Xung Ngạc hân hoan, điều động võ sĩ họ Xung tinh nhuệ nhất men theo địa đạo đi vào trong thành Cổ Lan.

Kết quả...

Thật vất vả men theo địa đạo, đi thẳng, lúc tới lối ra thành nội Cổ Lan chợt phát hiện lối ra bị phong bế.

Tiếp đó...

Vô số thứ gì đó bốc khói được ném xuống tới.

Bom gas!

Cái gọi là bom gas, lực sát thương không lớn.

Thế nhưng trong hoàn cảnh địa đạo kín mít này, lực sát thương quả thực kinh người.

Đám tinh nhuệ gia tộc họ Xung bị nhốt dưới địa đạo quả thực tao ngộ tra tấn trong địa ngục.

- Rầm rầm ầm...

Tiếp đó, từng đợt nổ trầm thấp.

Cái địa đạo thật vất vả đào bới bị sụp đỏ.

Võ sĩ tinh nhệ gia tộc họ Xung trực tiếp bị chôn ở dưới đất.

Xung Ngạc nghe nói, sau đó gần như muốn hộc máu.

Chiến thuật đào địa đạo triệt để thất bại.

...

Kế tiếp, Xung Ngạc dùng hỏa công!

Hội Ẩn Nguyên chuyển đến nơi vô số kể dầu cá, chồng chất như núi.

Cách ngoài bốn trăm mét, dùng máy bắn đá khổng lồ ném thùng dầu cá.

Tổng cộng có bao nhiêu dầu cá?

Vượt qua năm nghìn thùng, tầm mười mấy vạn cân.

Cũng đủ đốt thành Cổ Lan mấy trăm mẫu ra tro.

Vì triệt để tiêu diệt nhánh quân Niết Bàn này, hội Ẩn Nguyên coi như là dốc hết toàn bộ.

- Uống, uống, uống, uống...

Mấy trăm người, thôi động năm cỗ máy bắn đá siêu khổng lồ.

Loại máy bắn đá khổng lồ siêu cấp này có thể bắn ra thứ nặng mấy chục cân ra bốn, năm trăm mét.

Không có cách nào.

Chỉ có khoảng cách này mới an toàn.

Uy lực mưa tên quân Niết Bàn quá lớn, ba trong vòng trăm mét cũng không an toàn.

Chỉ bất quá loại máy bắn đá siêu khổng lồ này thực sự quá lớn, cần hơn một trăm người mới có thể giật tay đòn của nó xuống.

Tầm dùng mấy canh giờ.

Ba cỗ máy bắn đá siêu khổng lồ đều vào chỗ.

Kế tiếp, chính là hỏa hoạn đốt thành.

Trong lòng Xung Ngạc vừa có phẫn hận vô cùng nhưng cũng có chờ mong không gì sánh được.

Lúc trước rõ ràng sỉ nhục lớn lao, tầm mấy vạn đại quân tiến đánh chỉ một tòa thành, chẳng những không đánh hạ được, thương vong lại vượt qua hai vạn ba.

Thứ quân đội như quân Niết Bàn vốn không nên xuất hiện trên thế giới này.

Các ngươi dù cho mạnh hơn nữa, cũng đỡ không được ngọn lửa hừng hực ngập trời này.

Nhất định phải đốt bọn ngươi cháy thành than.

- Chuẩn bị!

Ba cỗ máy bắn đá siêu khổng lồ chuẩn bị hoàn tất.

Phía trên mỗi một cỗ máy bắn đá đặt ba thùng dầu cá.

Trong thời gian mấy ngày kế tiếp, mười mấy vạn dầu cá này đều có thể ném vào trong thành Cổ Lan.

Nhất định phải đốt cái tòa thành này thành phế tích, đốt cháy sạch tất cả những kẻ bên trong.

- Chuẩn bị bắn!

- Hãy chờ lửa dốt chết đi.

- Cùng đợi hủy diệt đi!

Tiếp đó!

Vừa lúc đó, Kim Mộc Lan tuyệt mỹ vô song xuất hiện.

Nàng đứng ở trên tường thành, mở ra một cây đại cung trước nay chưa từng có.

Ngắm bắn về phía vô số thùng dầu cá.

Xung Ngạc hết hồn.

Những thùng dầu cá này đang ở khoảng cách tường thành hơn bảy trăm mét.

Căn bản cũng không có bất kỳ cung tên có thể bắn tới.

Dù cho xạ thủ như Kim Mộc Lan đia nữa, dù cho cung mạnh hơn cũng bắn không đến.

Bởi vì đây đã vượt qua cung tên cực hạn.

Kim Mộc Lan, tư thế của ngươi đẹp cực kỳ.

Nhưng nhất định là phí công.

Khoảng cách một nghìn bước này thần tiên đều bắn không đến.

- Vù!

Mộc Lan chợt bắn ra một mũi tên.

Mũi tên lớn này xẹt qua trên không trung thành một đường cong xinh đẹp.

Như vậy...

Mộc Lan bắn được hơn bảy trăm mét à?

Không thể nào!

Động năng cung cấp cho cung tên có cực hạn.

Nhưng mà...

Sau khi mũi tên này mới vừa bay ra hai trăm mét.

Bỗng nhiên...

Đuôi mũi tên chợt bắt đầu bốc hỏa.

Tiếp đó, nó bắt đầu gia tăng tốc độ.

Ta... Đ*.

Đây là cái gì quỷ?

Tên biết phun lửa?

Khoảng cách bảy trăm mét vốn là không thể nào.

Thế nhưng bây giờ.

Tốc độ tên phun lửa càng lúc càng nhanh, lại bay đến phía trên thùng dầu cá này.

Nhưng cái này thì thế nào?

Trong cái khoảng cách kinh người kia thì độ chính xách mũi tên hoàn toàn là huyền học.

Căn bản không có thể trúng mục tiêu.

Cái này cũng không sai.

Nhưng mà...

Nhánh hỏa tiễn trực tiếp trên không trung nổ tung.

- Rầm!

Đây rõ ràng là ban ngày.

Nhưng lại là tuôn ra thứ hào quang vô cùng sáng chói.

Tiếp đó, vô số tia lửa đáp xuống.

Rõ ràng quá đẹp.

Mấy nghìn mấy vạn tia lửa, bay lả tả chung quanh.

Đây là hoa lửa gì?

Lại là Thermite (nhiệt nhôm).

Nhiệt độ cao tới 2500 độ C.

Tên bắn không trúng nhưng lửa nhiệt nhôm như mua sa có thể rơi trúng.

- Bảo hộ dầu cá, bảo hộ dầu cá!

Xung Ngạc hô to.

Nhưng mà hết thảy đều là phí công.

Vô số tia lửa nhiệt nhôm rơi vào phía trên thùng dầu cá.

Nhiệt độ cao đến 2500 độ C dễ dàng đốt cháy thùng gỗ.

Tiếp đó...

- Rầm rầm rầm rầm...

Nổ long trời lở đất.

Nổ liên miên không ngừng.

Trên mặt đất bắn ra vô số quả cầu lửa.

Gần hai mươi vạn cân dầu cá nổ tung.

Trong phút chốc hào quang gần như che cả mặt trời.

Xung quanh mấy nghìn tên binh sĩ gia tộc họ Xung, toàn bộ bị xé thành nát bấy.

Toàn bộ mặt đất đều kịch liệt run rẩy.

Nhìn thấy một màn này!

Xung Ngạc triệt để kinh ngạc.

Bởi vì ông ta cảm thấy được tương đối gần, tức khắc cảm giác được một dòng sóng xung kích kéo mạnh đến, giống như nện một phát thật mạnh vào ngực ông

Tiếp đó, cả người bay ra ngoài.

Cùng lúc đó, xung quanh vô số binh sĩ như thể gió thổi sóng lúa, nhao nhao đổ xuống.

...

Xung Ngạc sau khi rơi xuống đất, đứng vững vàng.

Thế nhưng, ông có thể cảm giác lông mày và tóc mình cháy sém nhiều.

Lửa cháy ngập trời!

Giống như cả vùng đều đốt cháy hừng hực.

Vô số binh sĩ họ Xung bị đốt thành tro bụi.

Còn có nhiều người hơn trên mặt đất quằn quại kêu thảm.

Ở đây đã không giống như là chiến trường, hoàn toàn như là mười tám tầng địa ngục vậy.

Thậm chí toàn bộ mặt đất vẫn còn tiếp tục bốc cháy, cái này không phải như một cái chảo dầu dài vô biên vô tận?

- A... A... A...

Xung Ngạc phát ra những tiếng gào thê lương.

Tại sao vậy?

Chỉ vẻn vẹn một tòa thành nho nhỏ mà đánh hạ khó khăn thế sao?

Lúc trước mới vừa thương vong hai vạn ba, lần này hỏa hoạn lại chết bao nhiêu người?

Chỉ có hơn bốn ngàn quân Niết Bàn mà thôi.

Liêm thân vương của đế quốc nói đúng, nhánh quân đội này vốn không nên xuất hiện trên thế giới.

Nên bị xóa đi hoàn toàn!

...

Tầm sau mấy canh giờ!

Thống kê ra con số thương vong.

Bị đốt chết, nổ chết vượt qua ba nghìn người, người bị thương vượt qua bảy ngàn người.

Lại là một vạn thương vong!

Nói cách khác, từ lúc khai chiến đến bây giờ, quân đội gia tộc họ Xung đã thương vong vượt qua ba vạn ba.

Mười vạn đại quân, tổn thất một phần ba!

Đương nhiên vốn liếng ông ta bây giờ còn có bốn vạn đại quân, vẫn là gấp mười lần quân Niết Bàn.

Thế nhưng trận cháy khủng khiếp ngày hôm nay đã làm cho quân đội bị sợ hãi.

Còn lại bốn vạn đại quân, đã không hề còn ý chí chiến đấu, sĩ khí gần như hỏng mất.

Những bệnh nhân và xác chết cháy la liệt khắp mặt đất.

Nhìn qua thật là đáng sợ!

Một trận chiến này, thực sự không đánh được.

Xung Ngạc đau đớn không gì sánh được hạ lệnh, đại quân rút lui hai mươi dặm.

Bao vây không đánh!

Đến tận đây, giai đoạn một tiến đánh thành Cổ Lan triệt để thất bại!

...

Xung Ngạc trở về thành Trấn Tây.

Trong phủ Hầu tước Trấn Tây, bầu không khí nghiêm trọng không gì sánh được.

Không nghĩ tới chiến cuộc thảm như thế, dù cho cộng thêm tân binh mới tuyển, gia tộc họ Xung cũng mới mười vạn đại quân mà thôi.

Lập tức tiêu một phần ba.

Mấu chốt là thương vong quân Niết Bàn Thẩm Lãng cực kỳ bé nhỏ.

- Quân Niết Bàn chắc đã bắn hết tên rồi chứ?

- Trong khoảng thời gian này đại chiến, bọn họ chí ít bắn ra hai trăm vạn mũi tên.

- Dù cho vật tư sung túc, cũng không thể có thể chuẩn bị mấy triệu mũi tên đi.

Liêm thân vương của đế quốc nói rất từ tốn:

- Xung Nghiêu, ta nói rồi, bất kể bất cứ giá nào, tiêu diệt nhánh quân Niết Bàn, bọn họ bản không nên xuất hiện trên thế giới này.

Phong toả tất cả dấu vết văn minh thượng cổ ở trên thế giới.

- Một khi diệt quân Niết Bàn, họ Xung của ngươi tự lập quốc.

Xung Nghiêu nói:

- Thân vương điện hạ, ta cũng muốn bất kể bất cứ giá nào. Thế nhưng lấy tình hình bây giờ dù cho ta cầm đại quân toàn bộ áp lên cũng rất khó. Ngài nói đúng, quân Niết Bàn quả thực không nên xuất hiện trên thế giới này, bọn họ quá mạnh mẽ.

Xung Ngạc nói:

- Mấu chốt là sĩ khí, quân đội của chúng ta thương vong một khi vượt qua hai ba thành, sĩ khí sẽ tan vỡ. Cho nên quân đội nhiều hơn nữa, cũng không làm nên chuyện gì.

Xung Nghiêu nói:

- Liêm thân vương, không biết có biện pháp nào không, có thể trong nháy mắt tăng lên sĩ khí cùng sức chiến đấu quân đội chúng ta. Ví như... Lúc trước Thẩm Lãng đã dùng qua cái gọi là Hoàng Kim Long Huyết?

Nghe những lời này, ánh mắt Liêm thân vương của đế quốc chợt co rụt lại.

Đây là ý gì?

Ta đều đã nói, quân Niết Bàn không nên xuất hiện trên thế giới này.

Đế quốc muốn triệt để xóa đi dấu vết văn minh thượng cổ trên thế giới này, ngươi lại vẫn muốn dùng mấy thứ này?

Lấy độc trị độc à?

Xung Nghiêu nói:

- Thân vương điện hạ, cái gọi là Hoàng Kim Long Huyết đối với người thể tăng lên rất ngắn ngủi, một khi hiệu quả rút đi, sau đó sẽ không sẽ có bất cứ tác dụng gì, cái này cũng không vi phạm ý chí đế quốc.

Liêm thân vương của đế quốc nhắm mắt lại.

Bây giờ loại cục diện này giống như Xung Nghiêu đã nói, muốn dựa vào thủ đoạn bình thường tiêu diệt quân Niết Bàn, hạ được thành Cổ Lan đã rất khó.

Quả thật mũi tên quân Niết Bàn có thể đã đã tiêu hao hết.

Nhưng nhỡ ra không thiếu thì sao?

Quân đội gia tộc họ Xung sĩ khí đã đặc biệt xuống thấp, không thể đánh một trận nữa.

Một khi dùng thuốc tương tự Hoàng Kim Long Huyết, gần như có thể trong nháy mắt nghịch chuyển cục diện.

- Ngày mai cho ngươi câu trả lời thuyết phục!

...

Ngày kế, Liêm thân vương của đế quốc rời đi.

Thay vào đó là sứ giả núi Phù Đồ.

Mấy chục tên học sĩ núi Phù Đồ xuất hiện ở bên trong phủ Hầu tước Trấn Tây của Xung Nghiêu.

Mang đến hơn mười rương gì đó.

Có thể Liêm thân vương của đế quốc cũng sớm đã chuẩn bị xong mấy thứ này, chỉ bất quá ông ta không muốn gánh chịu những trách nhiệm này, cho nên hôm nay ngược lại rời đi.

Nói cách khác chuyện xảy ra sau này hoàn toàn không liên quan gì đến ông ta.

- Đây là Hoàng Kim Long Huyết à?

- Đây là dung dịch Niết Bàn! - Núi Phù Đồ học sĩ nói:

- Trên cái thế giới này căn bản không có Hoàng Kim Long Huyết.

Xung Nghiêu nói:

- Vậy so với Hoàng Kim Long Huyết của Thẩm Lãng, công hiệu thế nào?

- Bảy thành. - Núi Phù Đồ học sĩ nói.

Bảy thành?

Vậy được rồi, vậy là đủ rồi.

Lúc đó một vạn Thành Vệ Quân phế vật, sau khi dùng Hoàng Kim Long Huyết mà Thẩm Lãng pha loãng gấp mấy lần, sức chiến đấu trong nháy mắt bùng nổ, gần như đánh bại cường đại võ sĩ tộc Sa Man.

- Có bao nhiêu phần? - Xung Nghiêu bèn hỏi.

- Một vạn năm ngàn phần!

Vậy là đủ rồi!

Một lát sau, một tên tân binh gia tộc họ Xung tới làm thí nghiệm, dùng núi Phù Đồ dung dịch Niết Bàn.

Tức khắc, tròng mắt của gã đỏ lên.

- A... A... A...

Cả người điên cuồng hét lên!

Phải biết rằng, trước kia gã tân binh này bị dọa đến tè ra quần.

- Thả mãnh hổ vào!

Xung Nghiêu ra lệnh một tiếng.

Một con hổ to dữ dằn được ra ngoài, nhào về phía tân binh này.

Vào lúc trước, tên tân binh này trực tiếp vãi cả ra quần.

Mà bây giờ...

Gã chợt rống to một tiếng, lộn một cái.

Tốc độ nhanh chóng vô cùng, tránh thoát một phát của mãnh hồ.

Tiếp đó vọt tới bụng dưới của mãnh hổ, chợt chém một đao.

Rầm...

Ngũ tạng lục phủ của mãnh hổ trào ra.

- Xoẹt...

Nhưng này mãnh hổ trước khi chết, đã cào một trái trên lưng tân binh này.

Máu tươi nhễ nhại, sâu thấy tới xương.

- Ha ha ha, đã, đã lắm...

Tên tân binh này giống như không cảm giác được bất kỳ đau đớn vậy, vẫn phấn khởi hô to.

Cảm giác được phía sau lưng chảy máu, lại cào một cái, dùng đầu lưỡi liếm máu của mình.

Tất cả mọi người triệt để kinh ngạc sững sờ.

Cái dung dịch Niết Bàn này lại mạnh như thế?

Để một phế vật tân binh trở nên dũng mãnh như thế.

Không chỉ dũng khí bạo tăng, lực lượng bạo tăng, tốc độ bạo tăng, hơn nữa phản ứng cùng nhận biết cũng tăng lên rất nhiều.

Sức chiến đấu trở nên mạnh mẽ đâu chỉ gấp mấy lần?

- Ha ha ha ha...

Tên tân binh này vẫn cười to.

Mãi cười cho đến chết!

Mất máu quá nhiều mà chết.

Bởi vì không ai cầm máu cho gã, nhưng dù cho thời điểm hắn chết, cũng vẫn hào phóng cười to.

Loại thuốc này quả nhiên giống như Hoàng Kim Long Huyết làm cho người ta hoàn toàn không biết sợ hãi.

- Được, được, được...

Xung Nghiêu mừng rỡ, dung dịch Niết Bàn này có thể cho một vạn năm ngàn người dùng.

Chẳng khác nào có một vạn năm ngàn võ sĩ nghịch thiên không sợ chết chút nào.

Chuyện thứ nhất này, lo gì hạ thành Cổ Lan.

Lo gì không diệt được quân Niết Bàn?

Nhất định chém sạch quân Niết Bàn hoàn toàn, chém giết sạch sẽ!

...

Mười mấy canh giờ kế tiếp.

Một vạn năm ngàn tên lính dia tộc họ Xung dùng thuốc của núi Phù Đồ.

Trong nháy mắt, sĩ khí tận trời, sát khí tận trời.

Mắt đỏ như máu, không sợ hãi.

Sức mạnh, tốc độ, nhanh nhẹn, nhận biết, dũng khí mỗi cá nhân đều được tăng lên rất nhiều!

Xung Nghiêu ra lệnh một tiếng.

Một vạn năm ngàn quân đội lực sĩ hoàn toàn mới, dùng tốc độ nhanh nhất đầu nhập chiến trường thành Cổ Lan.

Đến tận đây!

Quân đội họ Xung bao vây thành Cổ Lan lại một lần nữa đạt tới năm vạn hai ngàn người.

Mười vạn đại quân gia tộc họ Xung còn có một vạn ở ải Bạch Dạ, quân đội ở lại giữ thành Trấn Tây, đã không đủ một vạn.

Hắn rõ ràng dốc hết toàn lực, bất kể bất cứ giá nào muốn tiêu diệt quân Niết Bàn.

Tự lập quốc.

Sự mê hoặc này, Xung Nghiêu có thể chống đối thế nào?

Một vạn năm ngàn tên bị võ sĩ họ Xung được cải tạo đi tới thành Cổ Lan dưới, sau đó như là một loại điên vậy khiêu chiến.

Giết, giết, giết!

Giết sạch quân Niết Bàn, chém giết sạch sẽ!

Thẩm Lãng, ngày tận thế quân Niết Bàn của ngươi đã đến.

...

Trong thành Cổ Lan!

Hơn bốn ngàn quân Niết Bàn sĩ khí vẫn tăng vọt, thế nhưng mũi tên sắp dùng hết rồi, còn lại không đủ ba mươi vạn.

Dưới mưa tên điên cuồng của quân Niết Bàn, những thứ mũi tên này căn bản không đủ đánh một trận chiến dịch.

Vốn có thể đi ngoài thành thu thập mũi tên, thế nhưng Xung Ngạc gian trá, lúc lui binh, hạ lệnh nhổ tên trên mặt đất đi.

Mà không cách nào nhổ đi, cũng toàn bộ phá hủy, cho nên mũi tên quân Niết Bàn thu về đặc biệt có hạn.

Mà hôm nay, gia tộc họ Xung lại đầu nhập vào một vạn năm ngàn tên võ sĩ cải tạo, dũng cảm không thể cản.

Kế tiếp năm vạn hai ngàn quân địch công thành.

Quân Niết Bàn không đủ tên, chẳng phải là hẳn phải chết không thể nghi ngờ?

Nhưng mà!

Khuôn mặt luôn luôn căng thẳng của Kim Mộc Lan, cuối cùng hoàn toàn giãn ra.

Quả nhiên lại bị phu quân đoán trúng.

Gia tộc họ Xung sau khi đại bại liên tiếp mấy phen, cuối cùng nhịn không được hướng núi Phù Đồ cầu viện, cuối cùng nhịn không được dùng tới cùng loại thuốc Hoàng Kim Long Huyết.

Kế tiếp một màn cực kỳ đáng kinh ngạc, thậm chí kinh khủng sẽ phải xuất hiện.

Thẩm Lãng sớm có chuẩn bị.

Thậm chí, Thẩm Lãng xem một màn này trở thành then chốt trong trận quyết chiến này.

Luận nghiên cứu với Hoàng Kim Long Huyết?

Có ai vượt qua Thẩm Lãng?

Các ngươi cũng biết, gan dạ cùng người điên, cũng chỉ có cách một con đường à?

Viên thuốc của núi Phù Đồ có thể khiến võ sĩ gia tộc họ Xung biến thành dũng sĩ dũng mãnh vô địch.

Mà Thẩm Lãng lại có thể biến tất cả bọn họ thành dã thú điên loạn, triệt để mất đi thần trí, chẳng phân biệt được địch ta, biến thành cỗ máy chémgi ết.

Khi những những con dã thú bị cải tạo giết không đến quân Niết Bàn, chúng sẽ làm như thế nào?

Chúng đương nhiên sẽ tự tàn sát chính đám quân họ Xung của các ngươi.

Hắn chờ ngày này đã rất lâu.

Gia tộc họ Xung, ngày tận thế của các ngươi đã điểm.
Bình Luận (0)
Comment