Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế (Dịch)

Chương 394 - Chương 394: Kết Thúc Đại Chiến! Họ Xung Quỳ Hàng!

Chương 394: Kết thúc đại chiến! Họ Xung quỳ hàng!
Chương 394: Kết thúc đại chiến! Họ Xung quỳ hàng!
- Ngăn cản hắn, ngăn cản hắn... - Xung Nghiêu hô vang.

Mặc dù ông ta cảm thấy cửa thành của mình kiên cố không gì sánh được, nhưng đối mặt quái thú chiến trường như Đại Ngốc vẫn kiêng kị vô cùng.

- Ta đi!

Tiếp đó một tiếng vang thật lớn, một cây Lang Nha Bổng cỡ bự chợt rớt xuống, đập xuống đất.

Ngay sau đó một tiếng nổ lớn hơn, một tên to con trực tiếp từ trên tường thành nhảy xuống.

Lam Bạo!

Chính là bá vương chiến trường theo Ninh Kỳ từ đầu đến cuối.

Dư nghiệt của Khương Ly, người có huyết mạch đặc biệt.

Mãi cho tới lúc này, gã vẫn còn vì Ninh Kỳ, là họ Xung mà chiến đấu.

Mà không hề biết rằng đế quốc Đại Viêm đã muốn xóa gã khỏi thế giới này.

- Đại Ngốc huynh đệ, ta đối với ngươi không có địch ý, thế nhưng ngươi muốn đến cửa thành, trước hết phải qua cửa ải này của ta. - Lam Bạo nhặt lên Lang Nha Bổng hướng Đại Ngốc nói, gã rõ ràng nói bằng giọng điệu bình thường nhưng nghe vào vẫn như là tiếng sấm vậy.

Lam Bạo với Đại Ngốc quả thực không có địch ý, thậm chí còn tràn đầy thân mật không rõ.

Đại Ngốc ngó Lam Bạo một cái, tiếp đó đặt rương trên người dưới đất, nhặt lên Huyền Thiết Bổng.

- Đến đây đi, huynh đệ! - Đại Ngốc nói.

- A... - Lam Bạo rống to một tiếng.

Tiếp đó quơ Lang Nha Bổng, chợt hướng Đại Ngốc vọt tới.

Bây giờ thế này, thật sự có một loại cảm giác như tê giác húc.

- Rầm!

Hai người khổng lồ xung phong đụng vào nhau.

Như sao hỏa đụng trái đất vậy.

Huyền Thiết Bổng cùng Lang Nha Bổng cũng va chạm nhau thật mạnh.

Một tiếng vang thật lớn.

Trong phút chốc.

Thân thể của đám người trên tường thành run lên bần bật, rợn cả tóc gáy.

Bởi vì âm thanh này quá vang, quá kịch liệt.

Mặt đất hai người đang đứng trực tiếp rạn nứt.

Cái này chỉ là lễ gặp mặt.

Tiếp đó, hai người lâm vào đại chiến điên cuồng.

Ngay từ đầu còn có thể thấy được bóng dáng, đến phía sau hoàn toàn là bụi khói cuồn cuộn, che phủ cả hai bóng hình này.

Toàn bộ mặt đất thậm chí giống như bị cày qua vậy.

Một trận chiến này khiến cho tất cả mọi người trong lòng run sợ, toàn thân run rẩy.

Thật là đáng sợ.

Căn bản sẽ không có bất kỳ chiêu số, chính là sức mạnh cùng tốc độ va chạm.

Bốn năm trăm cân Lang Nha Bổng đối chiến bốn năm trăm cân Huyền Thiết Bổng, điên cuồng với đập.

Tia lửa văng gắp nơi.

Bất luận kẻ nào cho dù trúng một cú đập cũng lập tức trở thành thịt nát.

Thế nhưng hai người này, rõ ràng ai hạ phong.

Trong phạm vi một cây số bị chà đạp đến thủng trăm ngàn lỗ.

Cái này căn bản không giống như là hai nhân loại đang chiến đấu, mà như là con quái thú khổng lồ thời tiền sử vậy.

- Ầm ầm ầm...

Năm mươi chiêu, một trăm chiêu, ba trăm chiêu.

Bỗng nhiên, hai người ngừng lại.

Bụi đất khắp trời dần dần kết thúc.

Đất dưới chân hai người đã nứt ra vô số khe hở, hai chân Lam Bạo càng cắm vào mặt đất bùn đất nửa thước.

Không, gã rõ ràng bị Đại Ngốc nện xuống.

Hắn vẫn tay cầm Lang Nha Bổng.

- Răng rắc...

Bỗng nhiên cây Lang Nha Bổng cũng chợt rạn nứt, rơi lộn xộn xuống đầy đất.

- Phụt...

- Phụt...

Ngay sau đó, trong miệng Lam Bạo tuôn ra một dòng máu tươi.

- Mẹ kiếp, ngươi lợi hại, ca ca đánh không lại ngươi.

Lam Bạo cuối cùng chợt phun ra một ngụm máu tươi, tiếp đó quỳ một chân xuống đất, bắt đầu ói ra máu liên tục.

Kỳ thực gã ngay từ đầu liền không phải là đối thủ của Đại Ngốc, thực sự hoàn toàn là cố chống đỡ, nhưng thật sự là không chịu nổi.

- Huynh đệ, ngươi giết ta không? - Lam Bạo bèn hỏi.

Đại Ngốc lắc đầu nói:

- Ta đây không giết ngươi, ngươi và Đồ Đại, Đồ Nhị vậy, cũng là huynh đệ của ta.

- Vậy được, vậy ta ở đây ói một hồi máu. - Lam Bạo tiếp tục nôn ra máu:

- Ta đỡ không được ngươi, ngươi nên làm gì thì làm đi.

Đại Ngốc nhìn hắn một cái nói:

- Ngươi sẽ chết không?

Lam Bạo nói:

- Có thể không chết được đâu, nhưng mà bị thương so với mấy lần trước ác hơn!

Đại Ngốc đi.

Một lát sau, Lam Bạo lẩm bẩm:

- Không được, không được, ta phải nằm thôi, nhịn không được, nhịn không được.

Tiếp đó, gã nằm thẳng trên mặt đất, vừa hộc máu vừa nghỉ ngơi.

...

Đại Ngốc tiếp tục khiêng rương lớn nhằm phía cửa thành.

- Nện, nện...

- Chảo dầu, chảo dầu...

Quân phòng thủ trên cửa thành điên cuồng mà công kích Đại Ngốc.

Thế nhưng kết cục giống như kinh đô nước Sở vậy.

Ném đá tảng xuống cho dù tảng đá trên trăm cân, Đại Ngốc hoàn toàn việc không đáng lo.

Ngươi có thể đập ta đến lắc lư một cái, ta coi như ngươi lợi hại.

Mà chảo dầu?

Có thần xạ thủ Mộc Lan này ở đây, bất kỳ võ sĩ nâng chảo dầu trong nháy mắt cũng sẽ bị nàng bắn tên thật nhanh ngã xuống.

- Vù...

Quá đáng hơn là, Mộc Lan bắn một nhánh hỏa tiễn đến.

Toàn bộ chảo dầu đốt cháy hừng hực, quân phòng thủ họ Xung trên đầu thành bị đốt chết vô số.

Cứ như vậy, Đại Ngốc chỉa vào vô số gỗ lăn cùng tảng đá công kích, lại một lần nữa bắt đầu đập điên cuồng cửa thành.

- Ầm ầm ầm rầm...

Từng đợt nổ.

Tầng gỗ phía ngoài cùng của cửa thành rõ ràng bị đập ra một cái lỗ to lớn, lộ ra bên trong cửa sắt.

Gã xối lên Thermite (nhiệt nhôm), chợt nhóm lửa.

- Rầm...

Lại một lần nữa tuôn ra ánh sáng trắng chói mắt kinh người.

Cửa sắt dày cộp trực tiếp bị đốt đỏ, nung chảy.

Tiếp đó, Đại Ngốc ở đây cầm lấy Huyền Thiết Bổng ra sức đập, dễ dàng đập xuyên cửa sắt.

Nhưng mà...

Bên trong còn có một tầng cửa đá rất dày.

Dựa vào!

Gia tộc họ Xung này không có ý định ra sao?

Cửa đá ngăn ở phía sau dày tầm một thước.

Đại Ngốc nhét rương thuốc vào trên cái cổng vòm rồi đốt, sau đó lui về phía sau thật nhanh.

Cái rương thuốc nổ này khoảng chừng một hai trăm cân.

Đại Ngốc nhanh chóng chạy khỏi hơn trăm mét.

- Ầm...

Một trận nổ kinh thiên động địa.

Như là tiếng sấm vậy.

Toàn bộ mặt đất đều run rẩy.

Nhưng mà rõ ràng gặp quỷ.

Cánh cửa đá dày cộp kia vẫn không nhúc nhích chút nào.

Uy lực thuốc nổ vẫn là quá yếu.

Mấu chốt là uy lực vụ nổ, toàn bộ hướng ra chỉ có một một số ít tác dụng ở trên cửa đá.

Cánh cửa đá quái đản kia vẫn là quá vững chắc.

Nghe được một tiếng vang thật lớn này, sau đó Xung Nghiêu, Xung Ngạc cũng càng hoảng sợ.

Nhưng cửa thành đúng là vẫn còn không có việc gì.

Đại Ngốc lại một lần nữa xông lên.

Phát hiện cái cửa đá chẳng qua là bị nổ tung một cái hố mà thôi.

Tiếp đó, hắn lại một lần nữa lấy ra hơn hai trăm cân nhiệt nhôm dính vào trên cái lỗ.

Lại một lần nữa đốt.

- Rầm rầm ầm...

Nhìn qua, cả phiến cửa đá đều hừng hực đốt cháy.

Đá cũng là có điểm nóng chảy, cũng có thể bị đốt đỏ, đốt ra tro.

Chỉ bất quá cửa đá dày gần một thước, muốn đốt ra tro thực sự quá khó khăn.

Lần này thả nhiều nhiệt nhôm như vậy, hơn nữa đốt cháy tập trung vào cái lỗ trên cửa đá.

Tầm mấy phút sau, cuối cùng cũng đốt đỏ hoàn toàn rồi hòa tan cái lỗ đó.

Một lát sau, đốt xong nhiệt nhôm.

Trong phạm vi hơn một thước, cánh cửa đá kia đỏ rực.

Đại Ngốc cầm lấy Huyền Thiết Bổng, lại một lần nữa đập điên cuồng.

Trên tường thành, công kích Đại Ngốc vẫn đập xuống.

Mà BUG chiến trường này hoàn toàn ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục điên đập điên cuồng vào cửa thành.

- Ầm ầm ầm rầm...

Bị triệt để đốt đỏ, sau đó cửa đá không có vững chắc như vậy, trực tiếp bị Đại Ngốc đập ra một cái lỗ lớn, cuối cùng bị đập thủng.

Tiếp đó Đại Ngốc thăm dò nhìn thoáng qua.

Tức khắc kinh ngạc sững sờ.

Gia tộc họ Xung này bị điên thật sao?

Sau phiến cửa đá này lại chất đống vô số tảng đá chắn cửa thành đến cực kỳ chặt chẽ.

Nhưng mà cái này thì thế nào?

Đại Ngốc căn cứ Thẩm Lãng phân phó, bắt đầu công việc lu bù lên.

Gã cứ nhằm vào chỗ đó công kích, vận hết chuyến thuốc nổ này đến chuyến thuốc nổ khác.

Một lần một rương, mỗi một rương ước chừng hơn hai trăm cân.

Tầm mấy rương thuốc nổ, ước chừng hơn một ngàn cân, toàn bộ nhét vào cửa thành.

Trong toàn bộ quá trình này, võ sĩ gia tộc họ Xung đầu thành tiến hành điên cuồng tấn công với gã.

- Bắn tên, bắn tên...

- Bắn hỏa tiễn.

- Ngắm bắn cái rương của hắn.

Mặc dù không biết cái rương này là vật gì, nhưng họ Xung cũng chỉ muốn bắn hỏa tiễn cho nổ.

Nhưng mà hết thảy đều là phí công.

Đại Ngốc giơ một tấm thuẫn to lớn che ở trước cái rương, bất kỳ hỏa tiễn đều bắn không trúng cái rương.

Nhìn Đại Ngốc đi hết chuyến này đến chuyến khác nhét rương vào trong cửa thành.

Nỗi bất an trong lòng Xung Nghiêu càng lúc càng mạnh, càng lúc càng mạnh.

- Xung Ngạc, chúng ta đi ngăn cản hắn...

Tiếp đó, hai cao thủ đỉnh cấp Xung Nghiêu, Xung Ngạc từ trên tường thành nhảy xuống ngăn trở Đại Ngốc.

Hai người kia cũng gần cường giả cấp tông sư lắm rồi, trong phút chốc Đại Ngốc trực tiếp rơi xuống hạ phong.

Đại Ngốc chính là như vậy, chỉ cần đối mặt là tuyệt đỉnh cao thủ, ngay từ đầu nhất định là thua thiệt.

Thế nhưng chỉ cần để gã gánh quá mấy trăm chiêu, kẻ địch kia coi như xong rồi.

Một lát sau!

Mộc Lan nhào qua tấn công.

Bốn người, điên cuồng chém giết cùng một chỗ.

Võ công của Xung Ngạc, Xung Nghiêu cao hơn Mộc Lan cùng Đại Ngốc.

Thế nhưng tốc độ Mộc Lan quá kinh người, khả năng dự báo quá mạnh mẽ, thân thể mềm mại như là tia chớp vậy, căn bản không cách nào bắn trúng.

Mà Đại Ngốc?

Là loại người có thể đánh cho đại tông sư phải phát khóc.

Ta đánh không lại ngươi, thế nhưng sức chịu đựng của ta dai hơn nhiều

Chỉ cần ngươi giết không được ta, luôn có thể làm hao hết nội lực của ngươi.

- Kim Mộc Lan, đối thủ của ngươi là ta!

Một chất giọng thanh thúy thốt lên.

Một bóng dáng như lửa đỏ từ trên tường thành chợt nhảy xuống.

Xung Sư Sư.

Nàng đã sớm muốn giết Mộc Lan.

Lúc trước, luận tướng mạo hai người xấp xỉ, luận vóc dáng hai người cũng xấp xỉ.

Thế nhưng võ công Xung Sư Sư càng mạnh, thân phận càng cao quý. Mộc Lan từng là bại tướng dưới tay nàng, nàng luôn luôn dào dạt đắc ý.

Nhưng không nghĩ tới, Kim Mộc Lan lúc này võ công lại trở nên mạnh mẽ, hơn nữa trở nên đẹp hơn, vóc người ma quỷ không giống như chân thật.

Trong lòng Xung Sư Sư đố kỵ không gì sánh được.

Dựa vào cái gì? Ta mới là cô gái xinh đẹp nhất nước Việt!

Lúc này, nhìn thấy Kim Mộc Lan rơi vào hạ phong, nàng lập tức lao xuống bao vây tấn công.

Phải bắt được cơ hội ngàn năm một thuở, cho Kim Mộc Lan một kích trí mạng.

- Sư Sư, trở lại... - Xung Nghiêu kêu lên.

Xung Sư Sư tấn công một kiếm, như là tiên bay trên trời vậy, trên không trung tấn công Mộc Lan như tia chớp.

Kim Mộc Lan, lần trước một chưởng của ta làm rạn xương sườn của ngươi.

Mà lần này, muốn đâm thủng thân thể của ngươi.

- Chết đi nào...

Kiếm Xung Sư Sư đâm về phía Kim Mộc Lan ngực.

Nhưng mà...

Một giây sau.

Đôi chân siêu dài của Mộc Lan chợt bắn đến đá vào bên hông Xung Sư Sư.

Nhanh đến mức căn bản không cách nào phòng ngự, chí ít lấy khả năng Xung Sư Sư căn bản không phòng được.

Trong phút chốc!

- Phụt...

Một ngụm máu tươi chợt phun ra.

Xung Sư Sư kêu thảm một tiếng.

Thân thể của nàng còn chưa có rơi xuống đất, tức khắc giống như con diều, trực tiếp bị đá bay ra mấy chục mét.

Nàng mới vừa từ trên tường thành nhảy xuống, bây giờ lại bị trực tiếp đá trở lại trên tường thành.

Bị đập xuống đất đột ngột.

- Ta, ta...

Lại nôn ra mấy ngụm máu tươi, Xung Sư Sư triệt để bất tỉnh đi.

Một chiêu bị hạ gục nhanh chưa từng có!

...

Bốn người đang tiếp tục đại chiến!

Xung Nghiêu phát hiện Kim Mộc Lan đáng sợ.

Nội lực của nàng rõ ràng kém xa ông ta, tu vi võ công cũng không bằng.

Thế nhưng tốc độ quá nhanh quá nguy hiểm, thân thể đầy đường cong ma quỷ lại tràn đầy lực đàn hồi kinh người.

Chỉ cần nhún nhẹ một cái có thể nhảy ra xa mười mấy mét.

Hơn nữa đối với nguy hiểm tràn đầy dự cảm cùng nhận biết, cho nên căn bản là không cách nào thương tổn được nàng, một kiếm đều đâm không trúng.

Ngược lại muốn thời thời khắc khắc đề phòng công kích của nàng.

Cho tới bây giờ đều chưa từng thấy qua kẻ nào có tốc độ nhanh và bén nhạy thế này.

Kim Mộc Lan đánh không trúng.

Mà Đại Ngốc là tùy ngươi đánh.

Ta mặc áo giáp sắt dày nửa tấc, ngươi sử dụng kiếm có thể đâm thủng coi là ta thua.

- Vù vù vù vù...

Cao thủ họ Xung không ngừng nhảy xuống.

Mấy chục người, hơn trăm người đối chiến hai người Đại Ngốc và Mộc Lan.

Tiếp đó...

Tàn sát bắt đầu.

Quân Niết Bàn bắn lia lịa mưa tên.

Đại Ngốc trực tiếp giao phía sau lưng cho Xung Ngạc.

Ngươi tới chém, ngươi tới giết.

Tiếp đó, gã huy động Huyền Thiết Bổng đại khai sát giới.

- Vù vù vù vù vù...

Mưa tên nổ bắn ra.

Trừ cao thủ đứng đầu nhất, võ đạo cao thủ bình thường, căn bản không ngăn được mưa tên quân Niết Bàn.

- Ầm ầm ầm rầm...

Quân Niết Bàn đầu tiên xuất động.

Bộ binh siêu trọng giáp này hợp thành một mai rùa, hộ tống mười mấy rương thuốc nổ, cứ như thế xông đến cửa thành.

- Ngăn trở bọn họ, ngăn trở bọn họ...

Trên tường thành đại quân họ Xung hô vang.

Vô số mưa tên bắn xuống.

Vô số tảng đá nện xuống.

Vô số dầu sôi dội xuống.

Nhưng quân Niết Bàn đầu tiên này hoàn toàn bất chấp thương vong.

Dầu sôi nóng hổi dội trên người,, tuy rằng mặc khôi giáp thật dày, thế nhưng nhiệt độ kinh người, hơn nữa những thứ này dầu sôi có thể sẽ dọc theo khe chui vào, trực tiếp đốt bỏng da.

Nhưng bọn họ ngay cả trốn đều không, tổ thành trận sắt thép, vận chuyển hai nghìn cân thuốc nổ còn lại nhét toàn bộ vào cái lỗ trên cửa thành!

- Lui lại, lui lại...

Không sai biệt lắm!

Kim Mộc Lan ra lệnh một tiếng.

Quân Niết Bàn đầu tiên rút lui.

Tiếp đó Đại Ngốc rút lui.

Cuối cùng Kim Mộc Lan rút lui nhanh như tia chớp vậy.

Xung Nghiêu cảm giác được to lớn không ổn, hét lớn:

- Dội nước vào cái lỗ trên cửa thành, dội đi.

Hết thùng nước này đến thùng nước khác chuyền xuống từ đầu thành.

Mấy chục tên võ sĩ họ Xung giơ thùng nước định tạt vào cái lỗ trên cửa thành.

Nguyên bản vốn có thể dội nước từ phía trong thành, nhưng vì triệt để ngăn chặn địch nhân tiến vào, họ Xung đã ngăn chặn cái lỗ trên cửa.

- Che lại cái lỗ trên cửa thành, che lại...

Võ sĩ gia tộc họ Xung, giơ cao tấm thuẫn, nỗ lực chặn cái lỗ lớn mà Đại Ngốc đập ra.

Nhưng mà...

Hết thảy đều là phí công.

Kim Mộc Lan giương cung cài tên.

Bắt đầu bắn lia lịa!

Phát tên liên tiếp!

Xung Nghiêu cùng Xung Ngạc, ra sức đón đỡ.

Ngay trước tấm thuẫn, điên cuồng ngăn đỡ mũi tên.

Hai người này quả thực lợi hại, mỗi một mũi tên Mộc Lan đều bị chặn.

Tiếp đó một tấm thuẫn thật dày che trên lỗ thủng cửa thành.

Cuối cùng đã che lại cái lỗ này.

Họ Xung thở nhẹ nhõm một cái thật dài.

- Vù...

Mà lúc này, Mộc Lan chợt bắn một mũi tên qua đây.

- Phụt...

Cái mũi tên lớn dài hai mét này trực tiếp bắn thủng tấm thuẫn dày che lỗ trên cửa, đâm vào sâu ba tấc.

Vẫn xem như là chặn.

Thế nhưng...

Một giây sau.

- Ầm...

Chỗ vị trí mũi tên này chợt bốc cháy, tiếp đó bùng nổ!

Tia lửa của nhiệt nhôm lan tỏa khắp cái lỗ trên cửa thành, bên trong nó coi vậy mà chất đống hơn ba ngàn cân thuốc nổ chen nhau chi chít.

Lông tơ toàn thân của Xung Nghiêu chợt dựng thẳng lên.

Bản năng ông ta cảm thấy nguy hiểm trí mạng, sau đó dùng hết tất cả nội lực, hướng bên cạnh lao điên cuồng.

- Rầm rầm rầm rầm...

Tiếng nổ kinh thiên động địa.

Toàn bộ mặt đất đều đang run rẩy.

Cái vị trí cửa thành giống như chợt nhô lên.

Tiếp đó...

Lớp cửa thành bằng đá thật dày bay thẳng ta ngoài.

Vô số đá tảng đá ngăn chặn cửa thành cũng bỗng nhiên bay ra ngoài.

Mấy trăm võ sĩ gia tộc họ Xung bên trong cửa thành bay ra như là bù nhìn rơm vậy.

Trên không trung phun máu tứ tán, gân cốt gãy đoạn.

- Ầm ầm ầm...

Vô số tảng đá rơi xuống đất.

Còn phiến cửa đá dày kia sau khi bay ra mười mấy mét thì đập cho mười mấy người thành thịt nát.

Xung Nghiêu, Xung Ngạc đều tránh khỏi thứ sóng xung kích kinh người kia.

Nhưng trong cả lỗ tai từng đợt nổ vang.

Trong đất trời cái gì đều không nghe được.

Thậm chí bộ não cũng choáng váng, trước mắt trở nên tối sầm.

Đây là chấn động não điển hình.

Xung Nghiêu xem như là rất mạnh, khoảng cách gần như vậy bị vụ nổ quét trúng, chỉ là chấn động não rất nhỏ.

Mà binh sĩ gia tộc họ Xung trên tường thành cũng toàn bộ bị quét ngang trên đất, sống chết chưa biết.

Toàn bộ tình cảnh, như là Tu La địa ngục.

...

Cửa thành bị phá!

Mấy nghìn cân thuốc nổ cuối cùng nổ tung thành một lỗ thủng.

Nổ xuyên cửa thành.

Nổ đầu tường sập.

Nói như thế nào đây?

Cái uy lực này đối với người bên ngoài vẫn rất mạnh.

Nhưng nếu như Thẩm Lãng thấy được, chỉ biết thở dài quá yếu.

Mỏ quặng nitrat kali quá thiếu.

Mặc kệ thuốc nổ cao cấp đến đâu, đều cần dùng đến mỏ kali nitrat.

Dựa vào phá nhà xí, lấy được quá ít nitrat kali.

Nhưng mặc kệ thế nào, cửa thành Trấn Tây cũng bị phá rồi.

...

- Vào thành!

Theo Kim Mộc Lan ra lệnh một tiếng.

Quân Niết Bàn đệ nhất và đệ nhị bắt đầu tập kết, đánh vào trong thành.

Đại Ngốc lại trở thành xe tăng mở đường tiên phong.

Quân Niết Bàn đầu tiên bên ngoài làm tường sắt thép, quân Niết Bàn thứ hai ở bên trong bắn tên.

Dễ dàng mà đánh vào trong thành Trấn Tây.

Mặc dù quân đội gia tộc họ Xung xông lên không sợ chết chút nào muốn ngăn trở quân Niết Bàn vào thành.

Thế nhưng đã không có chút ý nghĩa nào.

Một khi kẻ địch mất đi tường thành che chở, quân Niết Bàn đầu tiên cận chiến vô địch, quân Niết Bàn thứ hai bắn xa vô địch.

Cục diện chính là tàn sát nghiêng về một phía.

Quả thật, quân Niết Bàn chỉ còn lại có mấy chục vạn mũi tên.

Thế nhưng quân phòng thủ gia tộc họ Xung, chỉ không đến một vạn mà thôi.

Một lúc lâu sau!

Thành Trấn Tây triệt để thất thủ.

Gần vạn quân phòng thủ của gia tộc họ Xung gần như toàn quân huỷ diệt.

Kim Mộc Lan đánh vào bên trong phủ Hầu tước Trấn Tây, bắt thành viên gia tộc họ Xung vượt qua năm trăm người.

...

Lúc trước từng nói.

Công dụng của cao thủ võ đạo đỉnh cấp ở trên chiến trường không quá lớn, nhưng lnếu bọn họ muốn chạy, cũng trên cơ bản đỡ không được.

Cho nên...

Xung Nghiêu, Xung Ngạc và trăm tên thành viên trọng yếu gia tộc họ Xung chạy trốn.

Khi quân Niết Bàn đánh vào trong thành, sau đó Xung Nghiêu cũng biết, đại thế đã mất, lập tức dẫn thành viên gia tộc chính thống, cỡi Thiên Lý Mã tốt nhất, chạy ra khỏi thành Trấn Tây, bỏ trốn mất dạng.

Thế nhưng, cần phải trốn đi nơi nào?

Phía đông?

Không được, đó là hướng thành Thiên Việt.

Phía bắc?

Cũng không được, đó là hướng Diễm Châu.

Phía tây?

Càng không được, vậy là hướng tử địch nước Sở.

Phía nam?

Đó là hướng ải Bạch Dạ, nơi đó còn có mấy nghìn quân phòng thủ gia tộc họ Xung.

Dùng tốc độ nhanh nhất đi ải Bạch Dạ, tiếp đó mang theo tất cả quân đội lao ra miền nam hành tỉnh Thiên Tây, trên đường xuôi nam tiến vào hành tỉnh Thiên Nam, tiến vào lãnh địa gia tộc họ Tiết, tiến vào quần đảo Nam Châu.

Mặc dù phải ăn nhờ ở đậu nhà người khác nhưng tối thiểu an toàn.

Một đường phi nước đại, lao điên cuồng!

...

Ải Bạch Dạ cách thành Trấn Tây ước chừng hơn ba trăm dặm.

Đám người Xung Nghiêu trên đường không ngừng thay ngựa, chỉ hai ngày hai đêm sau đó, liền đi tới phía dưới ải Bạch Dạ.

Tòa thành này đóng ở vị trí rất lợi hại, có hai dãy tường thành che ở chỗ vị trí sơn cốc, ở giữa còn có hơn mấy chục thành lũy đủ loại.

Cho nên có thể đóng hơn một vạn đại quân.

Thậm chí ngay lúc rầm rộ nhất, Trịnh Đà có hai vạn đại quân đóng tại nơi này.

- Thủ tướng ải Bạch Dạ Xung Minh ở đâu, chủ công giá lâm, lập tức mở rộng cửa!

Xung Ngạc tiến lên hô vang kêu cửa.

Thế nhưng, trong thành quan không có nửa điểm động tĩnh.

Xung Ngạc, Xung Nghiêu liếc nhau, thân thể dần dần có chút rét run.

Tuyệt đối không nên, tuyệt đối không nên là tin tức xấu.

- Thủ tướng ải Bạch Dạ Xung Minh ở đâu? Chủ công giá lâm, lập tức mở rộng cửa!

Lúc này, cổng ải Bạch Dạ từ từ mở ra.

Nhưng... Xung Nghiêu ngược lại không dám tiến vào.

Bởi vì thật là quỷ dị.

Nhưng mà vào lúc này!

Đầu thành ải Bạch Dạ bỗng nhiên hô vang một trận.

- Chú, đi mau, đi mau...

Xung Nghiêu gần như muốn đã bất tỉnh.

Quả nhiên, chuyện xấu nhất xảy ra.

Tiếp đó...

- Tùng tùng tùng tùng...

Từng đợt trống trận nổi lên.

Phía trên ải Bạch Dạ Quan mọc lên một lá cờ.

Trương!

Ngay sau đó, đầu thành xuất hiện khuôn mặt của Đô đốc hành tỉnh Thiên Tây Trương Xung.

- Hầu tước Xung Nghiêu, Xung đã chờ ở nơi này lâu rồi.

Ngay sau đó, phía sau Trương Xung xuất hiện vô số võ sĩ chi chít.

Mỗi một người cũng là gầy gò đen đúa.

Mặc dù mặc quần áo binh sĩ nước Việt, thế nhưng Xung Nghiêu liếc mắt liền nhìn ra, đây là người của tộc Sa Man.

Chỉ có những thứ khỉ này mới am hiểu leo lên tường thành nhất.

Ải Bạch Dạ thất thủ, đây là chuyện ngày hôm qua? Hay là hôm trước chuyện?

Nhưng ở ba ngày trước, ải Bạch Dạ rõ ràng vẫn còn trong tay gia tộc họ Xung.

Bởi vì chiến cuộc hiểm ác đáng sợ, Xung Nghiêu không ngừng lấy binh từ ải Bạch Dạ, khiến cho quân phòng thủ đóng ở tòa thành này từ hơn một vạn người giảm xuống đến mấy nghìn người.

Nhưng cái thành quan hiểm yếu thế này, muốn công phá, cũng chẳng dễ dàng gì?

Không nghĩ tới, tộc Sa Man lại cho mượn binh.

Vua Căng điên cuồng như vậy à? Ngươi và Thẩm Lãng quan hệ thế nào? Ngươi và Việt quốc không phải là kẻ thù à?

- Đi, đi...

Xung Nghiêu hô vang một tiếng, tiếp đó dẫn đầu trên trăm kỵ binh hướng phía đông hướng lao điên cuồng,

Nhưng mà, chỉ chạy đi mười mấy dặm.

Bọn họ ngừng lại.

Bởi vì mặt đất bắt đầu run rẩy.

Tiếp đó đường chân trời phía đông xuất hiện một đường màu đen.

Kỵ binh nước Khương!

Ước chừng hơn vạn kỵ binh Khương quốc vọt tới như thủy triều.

Thẩm Lãng nhà ngươi thật hèn hạ, đơn giản là hèn hạ đến vô biên vô tận.

Lúc trước đại chiến, kỵ binh Khương quốc cũng không động, Trương Xung đại quân cũng không động.

Dường như muốn giao toàn bộ chiến trường đều cho bốn ngàn quân Niết Bàn của Kim Mộc Lan.

Kết quả hiện tại thế nào?

Lại tới diễn tứ diện mai phục cho ta?

Xung Nghiêu dù cho điên cuồng, cũng không dám mang theo trên trăm kỵ binh nhằm phía một vạn kỵ binh Khương quốc.

- Đi!

Xung Nghiêu lại ra lệnh một tiếng, chạy trốn điên cuồng về hướng tây.

Nhưng mà.

Chỉ phóng ra ngoài mười mấy dặm.

Phía trên đường chân trời trước mặt lại xuất hiện một bóng đen.

Đại Ngốc suất lĩnh quân Niết Bàn đầu tiên đuổi qua đây.

Xung Nghiêu nghiến răng nghiến lợi.

- Đi!

Tiếp đó, suất lĩnh trên trăm kỵ binh lao về phía bắc.

Lúc này gia tộc họ Xung, thực sự như là thú bị nhốt vậy.

Hướng đông tây nam bắc cũng không cần quản nên đi đâu, không nên đi đâu nữa.

Chỉ cần chạy ra khỏi cái địa phương quỷ quái này là tốt rồi.

Hơn nữa, cách một lần cuối cùng bọn họ đổi chiến mã đã vượt qua mấy canh giờ.

Chiến mã của bọn họ dù cho thuần tuấn đến đâu cũng đã mệt mỏi hết lực.

Trên trăm kỵ binh dòng chính họ Xung rẽ sang hướng bắc.

Lại chạy ra mười mấy dặm.

Tiếp đó...

Trên đường chân trời phía Bắc lại xuất hiện một đường màu đen.

Phía trên cờ thêu chữ Biện!

Đây là kỵ binh Biện Tiêu, cầm đầu là em trai của Biện Tiêu, Bá tước Biện Duẫn.

Xung Nghiêu thực sự muốn nổ tung.

Mẹ kiếp, mẹ kiếp...

Lúc trước các ngươi đều đi nơi nào?

Đại chiến thành Cổ Lan hoàn toàn không thấy các ngươi hình bóng.

Đại chiến thành Trấn Tâ cũng không thấy bóng dáng các ngươi.

Đối mặt mười vạn đại quân của ta, các ngươi cũng không có một cái bóng.

Bây giờ quân đội gia tộc họ Xung của ta chết sạch, chỉ còn lại hơn một trăm người, các ngươi lại xuất động hai ba vạn người đến vây đuổi chặn đường, trình diễn mai phục.

Thật hèn hạ, thật con mẹ nó hèn hạ.

Bất kỳ ngôn ngữ đều không cách nào hình dung nội tâm tuyệt vọng của Xung Nghiêu lúc này.

Toàn bộ phương hướng bị ngăn chặn.

Nơi nào đều không đi được.

Then chốt phía bắc hành tỉnh Thiên Tây, cũng là đại bình nguyên, thích hợp kỵ binh phi.

Trên trăm kỵ binh này đều không trốn tránh gì được.

- Chủ công, chúng ta xuống ngựa, phân tán đào tẩu!

- Đúng, chủ công, chúng ta hướng bốn phía bát phương xông ra.

- Vòng vây địch nhân vô cùng thưa thớt, như thế nào đi nữa cũng có thể chạy thoát mà

Bọn họ nói rất có đạo lý, hơn một trăm người cưỡi ngựa mục tiêu quá rõ ràng, chỉ cần xuống ngựa phân tán ra, mục tiêu liền nhỏ rất nhiều.

Luôn sẽ có cá lọt lưới.

- Chủ công, ngài hãy mang theo thế tử xuống ngựa, cải trang ăn mặc, bí mật rời khỏi, chúng ta yểm hộ ngài!

- Chủ công, ngài mang theo thế tử đi.

Võ sĩ chính thống gia tộc họ Xung đều hô vang.

Đây là quý tộc hào môn trăm năm.

Lúc ấy có vô số người nguyện ý vì Tô Nan mà chết, hôm nay liền có vô số người nguyện ý vì Xung Nghiêu mà chết.

Đời đời đời đời bồi dưỡng trung thành, đúng là rất khó dao động.

Xung Nghiêu ngồi trên lưng ngựa, đầu đau như búa bổ.

Tại sao lại rơi xuống cục diện này?

Mười vạn đại quân, làm sao sẽ bị bại nhanh như vậy, thảm đến thế này?

Đương nhiên, nguyên nhân ông ta biết.

Chỉ vì cái trước mắt, thấy lợi tối mắt.

Đế quốc cho mê hoặc quá lớn, vượt xa tưởng tượng Xung Nghiêu.

Chỉ cần tiêu diệt quân Niết Bàn, là có thể tự lập quốc.

Ai có thể không động lòng?

Mấu chốt là quân Niết Bàn chỉ có hơn bốn ngàn người mà thôi.

Trong tay ông ta có mười vạn đại quân, thấy thế nào cũng là dễ dàng.

Nhưng mà không nghĩ tới Thẩm Lãng lại độc đến thế, lường trước ông ta cầu viện núi Phù Đồcho nên bày độc kế như thế.

Nếu không có quân cuồng bạo tự giết lẫn nhau, một trận chiến này căn bản sẽ không thua.

Chân chính chết quân đội ở trong tay quân Niết Bàn chỉ có hai vạn mà thôi.

Còn lại đại bộ phận cũng là chết vì quân cuồng bạo tàn sát, còn có mười mấy vạn cân dầu cá nổ tung.

Tô Nan ngày đó chính là thấy lợi tối mắt, mới đưa đến binh bại như núi đổ.

Hôm nay lại đến phiên Xung Nghiêu ta đây à?

Người trong thiên hạ có phải muốn chế nhạo ta ngu xuẩn hay không?

Ngu xuẩn à?

Dĩ nhiên không phải.

Mặc kệ Tô Nan hay là Xung Nghiêu, cũng là một đời nhân kiệt.

Đứng ở tầm mắt thượng đế, đương nhiên cảm thấy hai người này có chút ngu xuẩn.

Nhưng thân ở trong tầm mắt bọn họ, ai có thể chống lại những thứ mê hoặc này?

Kế tiếp nên làm cái gì bây giờ?

Tô Nan lựa chọn chết toàn tộc, đổi lấy một người thoát thân, đi tộc Sa Man đầu nhập vào vua Căng, đông sơn tái khởi.

Hơn nữa thù hận giữaoông ta và Thẩm Lãng triệt để tiêu trừ, thậm chí trở thành minh hữu về mặt ý nghĩa nào đó.

Vậy điều quan trọng nhất hiện giờ, ta nên làm cái gì đây?

Đi đầu nhập vào Tiết Triệt?

Không, không được!

Tiết Triệt không phải vua Căng, hắn ta không có sự khoan hồng độ lượng nhiều đến thế.

Nếu như Xung Nghiêu ta đây hi sinh toàn tộc, cải trang ăn mặc bỏ trốn mất dạng, ta có thể đi nơi nào?

Viêm Kinh?

Mất đi hành tỉnh Thiên Tây, mất đi mười vạn đại quân, ta đây ở trước mặt đế quốc Đại Viêm đã không còn giá trị nào cả.

Phải làm sao?

Phải làm sao?

Xung Ngạc la lên:

- Huynh trưởng, nên làm quyết sách, địch nhân đã vây kín!

- Chủ công!

- Chủ công, bằng không liều mình đánh một trận, chúng ta thà đứng sống, cũng không quỳ chết.

- Đúng, liều mạng đánh một trận, giết một cái đủ vốn, giết hai cái kiếm lời!

Gia tộc họ Xung cho tới bây giờ cũng không thiếu thiếu huyết khí, bọn họ cùng nước Sở đánh trên trăm năm, anh dũng trong xương cốt sẽ không thay đổi.

Ước chừng một lúc lâu.

Xung Nghiêu ném đi binh khí trong tay.

- Đầu hàng!

- Họ Xung của ta triệt để đầu hàng!

- Hướng quốc quân đầu hàng!

Nghe những lời này, tất cả mọi người khiếp sợ.

- Chủ công, vì sao phải hàng hả? Lẽ nào chúng ta hàng, Thẩm Lãng liền sẽ bỏ qua chúng ta à?

Xung Nghiêu nói:

- Chúng ta cùng Thẩm Lãng có sống chết đại thù cái gì à?

Quả thật không có, cùng Thẩm Lãng có sống chết đại thù là họ Tiết, mà không phải họ Xung.

Thậm chí Thẩm Lãng cho tới bây giờ cũng không có nói muốn diệt sạch họ Xung, thù hận chính diện duy nhất hai bên chính là Xung Sư Sư.

Thế nhưng... người bị vả đôm đốp vào mặt là Xung Sư Sư.

Hơn nữa, Xung phi cùng Thẩm Lãng có quan hệ tốt.

Lần trước Ninh Nguyên Hiến bị nhồi máu não trên người Xung phi, Thẩm Lãng cứu Ninh Nguyên Hiến, Xung phi liền không còn có cùng Thẩm Lãng là địch.

Thậm chí lúc Thẩm Lãng sinh con gái, sinh con trai, Xung phi đều tặng quà.

Lần trước Tiết Triệt dẫn đầu cao thủ cướp giết Ninh Chính, họ Xung cũng không có xuất động một người.

Xung Nghiêu nói:

- Thẩm Lãng có thể cùng Tô Nan nhất tiếu mẫn ân cừu (cười một tiếng xóa bỏ ơn thù), hắn có lý do gì muốn diệt sạch họ Xung chúng ta chứ?

- Đầu hàng đi!

...

Một lát sau!

Xung Nghiêu dẫn đầu hơn một trăm tộc nhân xuống ngựa, ném đi tất cả binh khí, cởi bỏ tất cả áo giáp, hướng Đại Ngốc quân Niết Bàn đi tới.

Ông ta hướng họ Biện đầu hàng, cũng không muốn hướng nữ vương Khương quốc đầu hàng, càng không muốn hướng Trương Xung đầu hàng.

Sau nửa canh giờ!

Đại Ngốc suất lĩnh quân Niết Bàn đầu tiên bắt đầu giết, nhìn thấy hơn một trăm người Xung Nghiêu, sau đó Đại Ngốc chợt giơ lên Huyền Thiết Bổng, chuẩn bị đại chiến một trận.

Kết quả...

Xung Nghiêu tiến lên khom người lạy xuống nói:

- Đại Tráng tướng quân, công tử Thẩm Lãng ở đâu? Họ Xung chính thức đầu hàng!

Đại Ngốc giơ cao Huyền Thiết Bổng, tức khắc ngây người.

Gã không khỏi hướng phía sau nhìn lại.

Ta, ta bây giờ nên làm gì đây?

- Thẩm Lãng không ở... - Đại Ngốc nói:

- Ngươi không đánh?

Xung Nghiêu nói:

- Gia tộc họ Xung, chính thức xin hàng.

Đại Ngốc xem một lúc lâu, rồi nói:

- Vậy ngươi chờ đó, ta đi tìm đệ muội.

Tiếp đó, gã hướng thành Trấn Tây chạy như điên.

Thế nhưng chẳng bao lâu gã lại chạy trở về, rồi nói:

- Không được, ta không thể đi, nhỡ ra các ngươi đánh nhau không tính toán gì hết, ta không có ở đây các huynh đệ bị tổn hại, Trương Đại, ngươi đi báo cho đệ muội ta biết đi.

- Vâng!

Một võ sĩ quân Niết Bàn hướng thành Trấn Tây chạy như điên.

Hai canh giờ sau đó!

Thống lĩnh quân Niết Bàn Việt quốc Kim Mộc Lan, chính thức đón nhận Xung Nghiêu đầu hàng!

Ngày kế!

Tổng đốc hành tỉnh Thiên Tây Trương Xung dẫn đầu một vạn đại quân tiến vào chiếm giữ thành Trấn Tây, tiếp quản đệ nhất thành của vùng Tây Bắc.

Kim Mộc Lan dẫn đầu quân Niết Bàn, áp giải gần nghìn tù binh của gia tộc họ Xung trở về kinh đô thành Thiên Việt.

Vi biểu đạt thành ý, Xung Nghiêu cũng ở trong xe chở tù, dùng còng sắt khóa lại hai chân hai tay.

Đến tận đây!

Cuộc chiến bình định hành tỉnh Thiên Tây triệt để kết thúc.
Bình Luận (0)
Comment